Giang Nam. Phủ Tri Huyện.
Sau khi trừ khử hai sào huyệt tối thiểu của bang phái phản Thanh ở Giang
Nam, tri huyện lão gia sai người in ấn hàng trăm cáo thị. Binh sĩ đi
khắp thị trấn, nơi đâu cũng dán lên hòng đe dọa dân chúng không nên chứa chấp phản tặc. Tri huyện lão gia còn ra lệnh cho quân lính mang nhiều
thi thể của các huynh đệ bang hội đem treo ngoài chợ Đông Ba, phơi sương gió, và tuyệt cấm bất cứ thân nhân nào đến gần. Sau nhiều hôm thi hài
thối rửa thì tri huyện lão gia truyền lệnh khai hỏa rồi đem tro cốt vứt
xuống Tây hồ. Việc làm này đã khiến rất nhiều bá tánh phẫn nộ.
Dương Tiêu Phong phái phó tướng quân Tô Khất đi một vòng thị trấn xem xét
tình hình. Quả nhiên, dân chúng khiếp đảm, không ai dám thốt nửa lời
khiêu khích triều đình Mãn Châu. Tô Khất hài lòng trở về bẩm báo.
Dương Tiêu Phong liền ra lệnh kêu binh lính truyền triệu tri huyện lão gia
vào thư phòng. Khi tri huyện lão gia bước vào thi lễ thì thấy Phủ Doãn
đại tướng quân Dương Tiêu Phong đang ngồi lừ lừ trên ghế. Phó tướng quân Tô Khất đứng khoanh tay kế bên.
Tri huyện lão gia quỳ xuống thỉnh an:
– Tham kiến Phủ Doãn đại tướng quân và phó tướng Mai Lặc Chương Kinh.
– Miễn lễ.
Tô Khất phất tay ra hiệu. Tri huyện lão gia đứng lên. Dương Tiêu Phong vẫn im lìm an tọa, mặt lạnh hơn tiền. Tri huyện lão gia tưởng Phủ Doãn đại
tướng quân sắp sửa mở lời khen thưởng nên lật đật chạy đến chiếc bàn gần đó rót tách trà sen, rồi hai tay dâng lên khỏi đầu:
– Mời đại nhân dùng trà.
Dương Tiêu Phong giơ một tay ra nhận tách trà, không nói năng, cũng chẳng ừ
hử. Tri huyện lão gia hơi khiếp vía trước thái độ lạnh nhạt nhưng vẫn cố tỏ vẻ hòa nhã. Lão biết chàng thanh niên này có địa vị trọng vọng, quan chức lớn lao, không ngờ tuổi còn trẻ mà tài tình như vậy. Lão đã từng
nghe danh tiếng nổi như cồn của Bắc quan đại nhân, trong triều đình là
người nghiêm nghị, rất có quyền quy. Ngoài thái hoàng thái hậu và hoàng
thượng thì Dương Tiêu Phong không coi ai ra gì. Mà cũng chẳng ai làm gì
được, kể cả các vị tứ mệnh đại thần. Ngạo Bái đương nhiên đã nhiều lần
lập mưu trừ khử nhưng chưa bao giờ thành công bứt được cọng lông chân.
Thật là ngoài dự liệu của tri huyện lão gia. Lão đâu có ngờ gặp mặt Dương
Tiêu Phong tướng quân ngoài đời còn đáng hãi hơn là nghe kể chuyện.
Dương Tiêu Phong tướng tá chắc nịch, cao lớn phi thường, lại còn hùng
dũng như Nhị Lang Thần Dương Tiễn trong thần thoại Tây Du Ký của Ngô
Thừa Ân tiên sinh. Tri huyện lão gia sợ muốn vãi mật nhưng vẫn làm bộ
tươi cười nịnh nọt:
– Đại nhân quả thật anh minh, vừa ra tay đã gặt thành quả.
Đợi lão tri huyện tía lia xong, Dương Tiêu Phong lên tiếng hỏi:
– Ngươi làm tri huyện bao lâu?
Nghe tiếng nói của Dương Tiêu Phong tướng quân, tri huyện lão gia rùng mình
mấy chập. Nội nhìn diện mạo bề ngoài đã rét rồi mà giọng nói còn buốt
hơn. Hệt từ cõi âm vọng về. Tri huyện lão gia lễ phép cúi đầu:
– Dạ bẩm đại nhân, hạ thần đã khâm chức khoảng gần mười năm nay.
Phó tướng quân Tô Khất nghe vậy liền giơ tay chỉ mặt lão tri huyện, giọng giận dữ:
– Ngươi lại để cho bọn Giang Nam bát phỉ hành động hết lần này đến lần khác. Sào huyệt của chúng mà ngươi cũng nhận không ra?
Tri huyện lão gia lập tức cảm giác có làn gió độc thổi qua đầu. Lão vội
vàng quỳ mọp xuống sàn cầu khẩn, miệng mồm méo mó, nước mắt nước mũi lã
chã.
– Hạ thần biết lỗi! – Tri huyện lão gia tự trách – Xin đại nhân tha mạng!
Và lão đập đầu binh binh lên mặt đất, tét cả trán, máu ứa thành dòng. Tri
huyện lão gia là người từng trải, sống tới chừng đó, gừng càng già càng
cay. Lão biết đánh đòn tâm lý. Phó tướng quân Tô Khất trúng kế, lòng mềm ngay. Tô Khất tặc lưỡi vài ba cái “dẫu sao thì lão tri huyện cũng có
chức vụ trong mình, lại làm quan bấy lâu, tuy không tốt lắm và ở nhà còn có người con trai ham đánh bài nhưng Giang Nam cũng rất hưng thịnh.”
Bởi vậy mà trong lòng Tô Khất không biết Dương Tiêu Phong định giải
quyết thế nào, cho lão ấy cơ hội lấy công chuộc tội hay là xử tử?
Phó tướng quân chần chừ phán án nhưng đại tướng quân thì không. Đại tướng
quân thiết diện vô tư, công chính phân minh, xưa nay chấp pháp không
nương tình. Dương Tiêu Phong lạnh lùng ra lệnh:
– Đem hắn và cả gia đình ra ngoài, chém đầu thị chúng!
Ngay tức khắc, có hai tên quân binh thiết giáp bước vào kéo tri huyện lão gia ra khỏi thư phòng. Lão vùng vẫy trong tuyệt vọng:
– Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng!
Khi tiếng van xin nhỏ dần rồi tắt hẳn, Dương Tiêu Phong bình thản giở nắp
tách trà, dáng vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra. Tô Khất đi theo Dương
Tiêu Phong bấy lâu mà cũng phải tái mặt, nín cả thở, trong đầu hy vọng
tương lai không làm kẻ đối nghịch với Bắc quan đại nhân.
Dương Tiêu Phong lại lên tiếng gọi:
– Người đâu!
Hai tên quân thiết giáp khác chạy vào:
– Có nô tài.
– Các ngươi hãy tịch thu hết tài sản của tên tử tội, rồi lên đường trở về Bắc Kinh báo cáo sự tình, nhờ hoàng thượng điều một vị quan tri huyện mới
đến Giang Nam.
Dương Tiêu Phong nói xong, hai kẻ đó liền tuân mệnh. Đợi họ bỏ đi rồi, Tô
Khất mới dám thở ra. Và đương nhiên câu đầu tiên là khen ngợi. Tô Khất
khôn ngoan xuýt xoa:
– Công nhận đại nhân tài tình thật. Địa đạo và học viện ngụy trang cẩn mật mà
đại nhân cũng tìm ra. Còn nữa, kế sách ấp tải lương thực vô cùng chu
đáo.
Dương Tiêu Phong biết tỏng kẻ thuộc hạ đang tâng bốc. Nhưng cho dù Tô Khất có thật lòng khen tặng, Dương Tiêu Phong cũng chẳng nghe lọt lổ tai huống
hồ là khoái chí. Bấy lâu nay đại tướng quân vẫn vậy, tâm can sỏi đá. Có
lẽ nhiều năm chinh chiến sa trường đã hóa chàng thanh niên thành thây
ma, một kẻ vô hồn, không trái tim. Đối với nữ nhi cũng thế, có khi còn
tệ hơn, bao nhiêu tình ý đổ ra ngoài bấy nhiêu.
Dương Tiêu Phong ung dung bưng tách trà lên miệng, uống một ngụm rồi thổ lộ:
– Nếu như không có kẻ bí mật hợp tác thì bổn quan cũng không sao đoán ra Hắc
Viện là nơi trú ngụ của bọn phản tặc, chứ nói chi là địa đạo bên bờ hồ.
Tô Khất gật gù thán phục cơ trí. Dương Tiêu Phong đã mua chuộc và sắp đặt
kẻ bí mật trà trộn vào hàng ngũ của huynh đệ bang hội để thám thính nhất cử nhất động của Tần Thiên Nhân. Chỉ cần thời cơ chín mùi là có thể xua binh dẹp loạn. Đám phản tặc Đại Minh Triều nhất định chạy không thoát.
Kế sách nuôi ong tay áo thật là tuyệt diệu. Nhưng mỗi lần Tô Khất nghĩ
đến trận binh lửa tối hôm đó thì ấm ức vô cùng. Tô Khất chà đôi bàn tay
sát vào nhau, giọng tiếc rẻ:
– Đêm đó đại nhân sắp sửa tóm được Tần Thiên Nhân và mấy tên đồng bọn thì lại có kẻ áo đen ra tay phá bĩnh.
– Ngươi không cần phải lo! – Dương Tiêu Phong hừ giọng – Lần sau gặp lại bổn quan sẽ là ngày giỗ của bọn chúng!
Và Dương Tiêu Phong trao tách trà đã uống cạn cho Tô Khất cầm lấy. Đại
tướng quân đứng dậy, chắp tay sau lưng bỏ ra khỏi cửa, giọng nói vọng
lại trong phòng:
– Điều hối tiếc nhất là không tìm được cô ta!
Nghe Dương Tiêu Phong nói hai chữ “cô ta,” Tô Khất đột nhiên à một tiếng.
Phó tướng quân lật đật đặt tách trà trên bàn, rồi khua chân rượt theo vị thống soái lúc này đang bước lên kiệu để đi đến học đường Hắc Viện.
Giang Nam. Hắc Viện.
Dương Tiêu Phong hất đầu ra lệnh cho tên binh lính gác cửa. Kẻ đó không dám
chểnh mảng liền đưa tay mở cánh cửa của một thư phòng.
– Mời đại nhân – Tên binh lính cúi đầu cung kính.
Dương Tiêu Phong bước vào. Tô Khất cũng theo vô trong. Đợi đại tướng quân an
tọa trên ghế xong, Tô Khất định cất tiếng hỏi tại sao chúng ta lại phải
cất công đi vô trong phòng này thì Dương Tiêu Phong nói:
– Ta đã cho người tra xét tất cả các ngõ ngách của học đường nhưng chỉ có căn phòng này chất chứa manh mối quan trọng.
Tô Khất cau mày, lòng không rõ Dương Tiêu Phong muốn ám chỉ manh mối quan
trọng nào. Căn phòng này đâu có vẻ gì đặc biệt, và hình như là của nam
nhi bởi vì chung quanh bày biện thô sơ, không có bàn trang điểm hay là
bông hoa cây kiểng mà các vị tiểu thư thường hay trưng bày. Dương Tiêu
Phong thấy cặp chân mày của tên thuộc hạ sắp nhập thành một thì lên
tiếng giải trừ thắc mắc:
– Ngươi hãy đi đến đằng sau bức tranh lấy đồ vật trong đó lại đây.
Dương Tiêu Phong vừa nói vừa giơ tay chỉ tấm tranh Phục Hổ đang treo trên
tường. Tô Khất giở tấm tranh lên, quả nhiên có một ngăn tủ bí mật nằm
phía sau. Bên trong tủ tìm thấy một bức tranh nhỏ nữa, đang được cuộn
tròn, buộc bằng chỉ đỏ. Tô Khất liền cầm lên, đem đến đưa nhưng Dương
Tiêu Phong không nhận mà phất tay ra lệnh:
– Ngươi cứ mở ra xem.
Tô Khất tháo chỉ đỏ, mở ra. Bức tranh họa chân dung thiếu nữ, phía dưới ký bút hiệu bay bướm “Tần Thiên Văn.”
Phó tướng quân bị hớp hồn. Tô Khất lặng yên nhìn dung nhan sống động, trông hệt như thật, nhất là nụ cười xinh xắn và đôi mắt biết nói. “Người
trong tranh là ai?” Tô Khất lầm rầm hỏi, hình như là nói với chính mình. Dương Tiêu Phong thấy Tô Khất thừ lừ nghĩ ngợi thì tằng hắng vài tiếng
để giúp kẻ thuộc hạ rứt khỏi cơn thôi miên.
Đôi vai của phó tướng quân giật nẩy. Sau khi hoàn hồn, Tô Khất quay sang Dương Tiêu Phong:
– Đây là…
– Người mà thái hoàng thái hậu muốn tìm – Dương Tiêu Phong ngắt lời.
Tô Khất tưởng đang nghe nhầm nên buộc miệng kêu lên:
– Chẳng lẽ đây là tái Hoa Đà Nữ Thần Y mà giang hồ đồn đãi? Người có y thuật siêu phàm, có thể cứu sống bệnh nhân mới vừa tắt thở?
Câu hỏi dư thừa. Người thiếu nữ trong tranh đương nhiên là Nữ Thần Y chứ
không lẽ là Tần Thiên Văn? Dương Tiêu Phong thấy tên thuộc hạ đắc ý của
mình xem bức chân dung xong thì trí óc lẫm cà lẫm cẫm nên quắc mắt:
– Nếu như ta nói phải thì thế nào?
Tô Khất vỗ trán, thật thà trả lời:
– Bấy lâu nay hạ thần tưởng Nữ Thần Y là một bà lão.
Và Tô Khất lại thêm một phen kinh ngạc. Dương Tiêu Phong thò vô tay áo lấy một tờ giấy xếp làm tư. Dương Tiêu Phong vung tay cái phựt, tờ giấy mở
ra. Bên trong cũng vẽ nàng thiếu nữ. Tô Khất cầm lên so sánh hai bức
họa, giống hệt nhau. Chỉ khác cái là đôi mắt và nụ cười trong tờ giấy
của Dương Tiêu Phong không kiều diễm bằng của Tần Thiên Văn.
Dương Tiêu Phong khoanh tay, nói:
– Trong suốt một thời gian dài, ta đã phái người điều tra tung tích của cô ấy
nhưng không có manh mối gì. Mãi cho đến khi tên gián điệp báo cáo thì ta mới biết rằng cô ấy đang ở Giang Nam.
Bây giờ thì Tô Khất đã hiểu, hóa ra mưu kế ấp tải lương thực là để dụ rắng
khỏi động. Chờ cho Tần Thiên Nhân cùng đám huynh đệ bang hội bỏ đi, quân đội triều đình mới tấn công địa đạo Tây hồ và học đường Hắc Viện, truy
lùng Nữ Thần Y. Còn Dương Tiêu Phong và đoàn quân thiết giáp thì bủa
lưới bắt Tần Thiên Nhân. Một đá chọi hai chim.
Ngặt cái là lúc binh lính đánh vào tới nơi thì Nữ Thần Y đã cao bay xa chạy. Tần Thiên Nhân được kẻ áo đen cứu thoát. Kế sách chu toàn mỹ mãn mà lại hụt hai chuyến. Nhưng dẫu sao thì kết quả cũng không đến nổi tệ. Địa
đạo Tây hồ nay phá sản, học đường Hắc Viện bị tịch thu. Coi như là xí
xóa. Không uổng công Dương Tiêu Phong rời khỏi phủ tướng quân, từ thành
Bắc Kinh thân chinh đến tận nơi này.
Dương Tiêu Phong nhịp mấy ngón tay lên bàn, trầm giọng bảo:
– Chỉ cần tìm gặp Nữ Thần Y thì hoàng thượng sẽ được cứu.
Lý luận đó Tô Khất biết. Cho nên khi nghe xong, Tô Khất gật đầu đồng ý ngay. Dương Tiêu Phong nói thêm:
– Ta còn muốn dùng cô ấy để triệt bang phái Đại Minh Triều.
Lần này, Tô Khất cảm giác đầu óc mụ mị. Chỉ mỗi một nữ nhi nhỏ nhoi thì làm sao có thể dùng để tiêu diệt cả một bang hội to lớn được? Tô Khất dỏng
tai lên, hồi hộp nghe Dương Tiêu Phong phân tích kế hoạch:
– Muốn tiêu diệt bất cứ một bang hội nào thì điều trước tiên cần phải làm là
triệt buộc những tên đầu não. Trong bang phái Đại Minh Triều có hai kẻ
rất đáng quan tâm. Người thứ nhất là Tần Thiên Nhân.
– Còn người thứ hai? – Tô Khất thì thầm.
Dương Tiêu Phong lắc đầu:
– Người đó mai mốt hẳn tính. Bây giờ chúng ta hãy đối phó Tần Thiên Nhân trước.
– Đối phó bằng cách nào? – Tô Khất hỏi, giọng phập phồng.
Dương Tiêu Phong huơ tay cầm lấy hai bức chân dung, cuộn tròn ngay ngắn rồi phán:
– Bằng cách dùng cô gái này uy hiếp Tần Thiên Nhân!
Và hình như đoán biết Tô Khất sẽ mở miệng hỏi tại sao, Dương Tiêu Phong
liền trả lời dùm luôn, vừa tiết kiệm hơi sức vừa đở tốn thời giờ:
– Tên gián điệp đã từng nhắc qua, người con gái này là tính mạng của Tần
Thiên Nhân. Chỉ cần có cô ấy trong tay thì cho dù ta bảo hắn xuống âm
tào địa phủ hắn cũng không chối từ!
Nghe Dương Tiêu Phong giảng giải một hồi, Tô Khất phục lăn. Hắn hết ham chất vấn mà phụ họa:
– Đúng rồi! Muốn đối phó Tần Thiên Nhân thì chỉ cần gây tổn hại đến người mà
hắn khẩn trương nhất. Trên đời này không có gì đau khổ hơn là chứng kiến cảnh người mình thương yêu bị hành hạ.
Lúc nói câu chót, Tô Khất ngỡ sẽ dzô mánh, trúng số đề, đúng bài bản kế hoạch. Ai dè Dương Tiêu Phong cau mày tỏ vẻ phật lòng.
Đây là lần đầu tiên Tô Khất thấy Phủ Doãn đại tướng quân phản ứng kịch
liệt. Tô Khất nghe đầu ong ong. Bấy lâu nay Dương Tiêu Phong có trái tim bằng sắt, vui buồn không bao giờ để lộ ra mặt, tâm tư kín như bưng và
còn thâm niên trong vấn đề tra tấn phạm nhân. Nay tự dưng chắp tay niệm
nam mô a di đà phật cũng chỉ vì nghe cái đoạn phải hành hạ Nữ Thần Y,
một nữ nhi ngoại tộc.
“Chắc mẩm Dương Tiêu Phong bữa nay uống lộn thuốc rồi,” Tô Khất nghĩ thầm. Và lần mò một hồi không ra manh mối, Tô Khất bèn bấm bụng làm thinh, không thèm cho ý kiến ý cò gì nữa. Nhưng có một chuyện khiến Tô Khất nghĩ mãi không thông nên mới cả gan tuôn một lèo bốn câu:
– Hạ thần mạo muội xin hỏi, làm cách nào mà đại nhân biết người trong tranh
là Nữ Thần Y? Chẳng lẽ đại nhân đã gặp qua? Hay là do tên gián điệp tiết lộ? Nhỡ không phải thì sao?
Khi phát âm cuối cùng, Tô Khất biết bản thân vừa thốt lời phạm úy. Và vì sợ sẽ bị khiển trách tội “nghi ngờ sự phán đoán không bao giờ sai” của đại tướng quân nên phó tướng quân hối hả quỳ xuống tạ lỗi.
Nhưng hôm nay Dương Tiêu Phong lại thêm một lần ngoại lệ, không tỏ vẻ muốn
khai ấn bảo đao. Chẳng biết từ lúc nào đã tu tâm dưỡng tánh. Phủ Doãn
đại tướng quân chỉ chiếc ghế bên cạnh, bảo Tô Khất ngồi rồi từ tốn kể
câu chuyện xảy ra vài năm trước đây…