Giang Nam.
Lá thư Cửu Dương viết hôm trước, cuối cùng cũng đến địa đạo Tây Hồ. Lão
Tôn vốn là người đầu tiên nhận được bức thư bởi vì Cửu Dương khôn khéo
ghi bên ngoài phong bìa địa chỉ của học đường Hắc Viện. Trên bìa thư Cửu Dương viết tên người nhận bằng mực đỏ, tượng trưng cho dấu hiệu khẩn
cấp chứ không phải tin tức thường tình thăm hỏi qua loa.
Cửu Dương không thể gởi thẳng đến địa đạo Tây Hồ vì đó là di cư bí mật của
các vị lãnh đạo bang phái phản Thanh. Do đó, Hắc Viện học đường chính là nơi mà tất tần tật thông tin cách mạng được ban hành, ghi chép, và
truyền đi cho các hội viên trú ngụ ở bốn miền chiến thuật. Nhận được lá
thư, lão Tôn vội vã đưa cho Trương Quốc Khải để trao tay Tần Thiên Nhân.
Lúc Trương Quốc Khải đi tìm thiếu đà chủ để hoàn giao thông tin mà Cửu
Dương gởi về từ Cam Túc thì thấy Khẩu Tâm chuẩn bị tụng kinh ở tông
đường.
– Đại ca! – Trương Quốc Khải gọi Khẩu Tâm – Thiếu đà chủ đâu?
Trương Quốc Khải vừa hỏi vừa huơ huơ phong thư. Thấy chữ viết màu đỏ, Khẩu Tâm lật đật đứng phắt dậy trả lời:
– Thiếu đà chủ đang kiểm kê gạo trong kho lương thực.
Dứt lời, Khẩu Tâm khua chân bước ra khỏi cửa tông đường. Trương Quốc Khải lẹ làng nối gót theo sau.
—oo0oo—
Địa đạo Tây Hồ. Kho lương thực.
Tần Thiên Nhân đón nhận phong thư, hiểu sự tình nghiêm trọng nên lập tức
đình trệ công việc đang làm, hồi hộp mở ra xem. Khẩu Tâm và Trương Quốc
Khải chụm đầu vô đọc. Trong thư, Cửu Dương cho biết rằng tỉnh lỵ Lan
Châu vỡ đê bao làm hai trăm ha lúa vụ ba mất trắng. Đọc tới đoạn cuối,
cả ba người nhìn nhau thở dài. Cửu Dương viết “mới đây, sông dâng nước
lũ, nạn nhân đói khát, rất cần triều đình mở kho nhưng chờ mãi không
thấy thành thử bần cùng sinh đạo tặc…”
Trương Quốc Khải giơ tay vò đầu, nói:
– Không ngờ triều đình bó gối ngồi im, bỏ mặc dân chúng chết đói.
Khẩu Tâm mân mê xâu chuỗi tràng hạt trong bàn tay trái, chép miệng:
– A di đà phật, thiện tay thiện tay!
Và Khẩu Tâm đặt bàn tay phải lên vai thiếu đà chủ, giọng nói của Khẩu Tâm phấn khởi:
– Chúng ta nhất định phải tiếp ứng lương thực càng nhanh càng tốt.
– Nhưng kho lương thực đã cạn – Tần Thiên Nhân lắc đầu.
Khẩu Tâm rụt tay về. Cặp mắt của vị hòa thượng bừng sáng khi nghe Tần Thiên Nhân tiếp tục cho biết:
– Lúc trước, sông Dương Tử hoành hành, chúng ta đã trao hết số gạo nếp cho nạn nhân ở Tứ Xuyên.
Trương Quốc Khải nghe nói vậy liền vỗ trán hai ba cái, rồi thở dài:
– Đúng là họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai.
Tần Thiên Nhân cũng thở dài theo. Chỉ có vị hòa thượng kín đáo gật gù,
trông có vẻ như đang nghiền ngẫm điều tâm đắc. Trương Quốc Khải than
ngắn thở dài cũng phải. Điềm lành chờ mãi không thấy ghé, điềm dữ cứ gõ
cửa liên miên. Số ngân lượng ở Thủy Hoàng hôm trước không còn, bởi vì
phân nửa dùng làm việc cứu lũ, số còn lại đã được quyên góp cho bá tánh
tại chiến trường Tây Bắc, Tân Cương.
May mắn thay, trời không có đường cùng. Ở hiền gặp lành. Thiện lai thiện
báo. Mười ngày kể từ hôm nhận lá thư, nhóm thành viên bang hội trú ngụ
tại Trấn Giang ngóng được mối làm ăn. Họ báo lại với thiếu đà chủ. Theo
tin tức phong phanh thì có người nhìn thấy tàu bè ấp tải lương thực cho
quân đội Bát Kỳ Mãn Châu.
Nhưng chuyến này Tần Thiên Nhân do dự, lòng cảm giác bất an, nỗi mơ hồ không
định nghĩa được. Chàng cũng chẳng hiểu tại sao. Có lẽ là do sự vắng mặt
của Gia Cát tái lai, bang hội như thiếu một cánh tay điều binh khiển
tướng. Ngặt nỗi tình thế bắt buộc phải xuất quân mặc dù thâm tâm chàng
không muốn.
Tần Thiên Nhân lập tức triệu tập binh mã. Tối hôm đó ở tông đường của địa
đạo Tây Hồ, mọi người có mặt đông đủ, trừ Cửu Dương. Họ cùng nhau thương lượng kế sách đánh nhanh rút gọn mà không làm tổn hao nhiều nguyên khí.
Theo tin tức nhận được từ Trấn Giang thì sáng ngày mốt đoàn quân Thanh sẽ
tới Địa Hình, nơi này sông dâng cao, thủy hiểm. Khẩu Tâm phái vài huynh
đệ đặt cọc nhọn vào đáy sông. Khi tàu bè đi đến, đụng phải, nước liền
tràn vào. Bọn quân Thanh ắt lo cứu thủy mà bỏ lại lương khô…
Giang Nam.
Kể tiếp chuyện tối hôm đó, thiếu đà chủ Tần Thiên Nhân thương lượng với
các thành viên bang hội Đại Minh Triều trú ngụ tại Giang Nam.
Sau khi thảo xong, Tần Thiên Nhân liền nhờ Khẩu Tâm cử một số người đóng
cọc có bịt sắt nhọn xuống lòng sông Địa Hình. Khi thủy triều lên, bãi
cọc không bị phát hiện. Tần Thiên Nhân dự định nhử đám binh lính triều
đình vào khu vực bố trí đặc biệt này khi nước lên, và đợi thủy triều rút xuống mới xua quân giao chiến. Khi dòng sông rút hẳn, thuyền địch sẽ
lâm tình huống mắc cạn, bị cọc nhọn đâm thủng khiến nước ùng ùng tràn
vào. Lúc đó, tâm lý quân địch hoảng loạn nên thừa nước đục thả câu chắc
hẳn tóm được con cá lớn.
Tần Thiên Nhân đã nghiên cứu kỹ lưỡng quy luật thủy triều của dòng sông Địa Hình trước khi vạch ra thế trận cọc để mai phục quân Thanh.
Thiếu đà chủ dụng binh biết đợi thời, biết thừa thế tiến thoái. Thần quyền
Nam hiệp còn đích thân ra mặt chỉ huy trận địa hòng chiếm cứ số lương
thực. Khúc sông Địa Hình là nơi mà đoàn thuyền của quân Thanh sẽ phải đi qua trên đường vận tải gạo đến chiến trường Tân Cương.
Tần Thiên Nhân ra lệnh cho huynh đệ đốn các loại gỗ lim và gỗ táu trên rừng Hàn Châu, kéo về bờ sông Địa Hình, đẽo nhọn cắm xuống dòng nước tạo
thành những bãi chông ngầm kín đáo. Sông Địa Hình nước ròng, tức là nước lên rất nhanh và xuống rất mạnh. Khi thủy triều rút lại còn hiện ra
thêm một dải đá ngầm bên dưới lòng sông có thể phối hợp với bãi chông
nhằm ngăn chận tàu thuyền của địch.
Vài giờ trước khi trận quyết chiến bắt đầu, Khẩu Tâm và Trương Quốc Khải
cùng vô số thành viên bang hội bí mật mai phục ven sông. Họ âm thầm chờ
đợi giây phút ra tay rồi nhanh chóng rút lui về đoàn tụ ở đồi Bát Cựu.
Tần Thiên Nhân đã sắp đặt một đoàn xe ngựa chờ sẵn trên đồi Bát Cựu để hộ
tống số lương thực cướp được đó về Lan Châu, trao cho Cửu Dương. Đoàn xe không thể đậu dọc ven sông bởi vì hai bên mép sông là đồng cỏ thảo
nguyên xanh thẳm. Binh lính triều đình mà thấy tự dưng có đoàn xe ngựa
sẽ trỗi lòng phòng ngừa. Mặt khác, các thành viên bang hội dùng đồng cỏ
bông lau này ẩn mình, cố tình nằm sát xuống đất, tay nắm binh khí lăm
lăm, lòng quyết tâm tước đoạt số gạo để cứu hàng trăm sinh mạng.
Giây phút định mệnh. Tàu thuyền ló dạng ở khúc sông Địa Hình. Khẩu Tâm ra
lệnh cho phân nửa huynh đệ ẩn hình bên trái mép sông. Trương Quốc Khải
phất tay ra hiệu cho số anh em còn lại núp sau bụi cỏ bên phải. Tất cả
đang trong tư thế sẵn sàng lâm trận cho chiến trường quyết liệt sắp sửa
xảy ra.
Khẩu Tâm đợi đến khi thủy triều xuống mới hạ lệnh cho huynh đệ đổ ra đánh
tới tấp. Trương Quốc Khải cũng tung quân tấn công dữ dội. Thuyền của
quân Thanh mắc cạn, lần lượt bị cọc đâm thủng. Quân Thanh rơi vào thế
nguy, trúng ổ phục kích, bị chặn đánh kịch liệt. Hai bên phải trái đều
bị Giang Nam huynh đệ chận đường, trước mặt và sau lưng là thiên nhiên
chướng ngại vật. Binh sĩ triều đình chống cự tuyệt vọng trước sự tấn
công ào ạt của bang phái Đại Minh Triều. Không có cứu viện nên đạo quân
hoàn toàn thiệt hại. Binh sĩ thua chạy rớt cờ, phân nửa nhảy xuống nước
tẩu thoát, số còn lại bỏ mạng phơi thây.
Mọi việc xuôi chèo mát mái, Khẩu Tâm phất tay ra lệnh:
– Lui!
Tức thì, huynh đệ bang hội vội vã rút lùi. Họ cõng gạo trên lưng, tay ôm
tay vác, bám sát gót chân. Trương Quốc Khải dòm dáo dát trước khi xông
pha hăng hái dẫn đầu, làm người tiền vệ. Khẩu Tâm đi sau cùng, mắt láo
liên quan sát chung quanh, vị hòa thượng sắm vai hậu vệ.
Trên đường di chuyển lương thực về đồi Bát Cựu, bốn bề gió lặng như tờ.
Trương Quốc Khải lắng tai nghe mai phục. Tốt quá! Không có tiếng vó ngựa vang vọng trên sỏi đá gồ ghề khúc khuỷu.
Từ đằng xa đã nhìn thấy xe ngựa. Nhưng Tần Thiên Nhân vắng mặt, tìm mãi
cũng không ra bóng hình. Chỉ có lão Tôn cùng hàng trăm thành viên bang
phái đứng cạnh đoàn tuấn mã.
Khẩu Tâm ngạc nhiên nên vụt chạy lên phía trước, vượt qua mặt Trương Quốc
Khải và đám người khiêng gạo. Khẩu Tâm quay đầu xoáy cổ một vòng nhìn
quanh quất. Sau một hồi tìm tòi, Khẩu Tâm chắc chắn là không trông lầm.
Nơi này thiếu vắng hình bóng Tần Thiên Nhân, gương mặt của vị hòa thượng biến sắc:
– Lão Tôn, tại sao chỉ có ông và đám anh em? Thiếu đà chủ đâu?
Lão Tôn hạ giọng giải thích:
– Thiếu đà chủ có nhiều kinh nghiệm xông xáo giang hồ nên tối qua đã đến tìm
ta, ngài nói với ta là ngài sẽ không xuất hiện, tránh bị lừa lọt tròng,
đồng đảng quân Thanh ba que xỏ lá. Triều đình có thể cố tình dụ dỗ chúng ta cướp lương thực nhưng thật ra thì đang xua binh phục sẵn giữa đường
để rút gươm tóm trọn lưới, vét cả chì lẫn chài.
Nói đến đây, lão Tôn phát một cái lên vai Khẩu Tâm, giọng ôn tồn trấn an:
– Nhưng đại đương gia đừng lo, nếu có nguy cơ thì thiếu đà chủ sẽ ra mặt tiếp ứng.
Khẩu Tâm thở phào:
– Như vậy thì thiếu đà chủ đang ở gần đây? Vậy mà ta tưởng…
– Đúng vậy! – Lão Tôn gật đầu.
Trương Quốc Khải cùng đám huynh đệ khiêng gạo trờ tới, cắt đứt lời xù xì của lão Tôn và Khẩu Tâm.
– Thiếu đà chủ đâu? – Trương Quốc Khải buộc miệng lặp lại cái câu mà Khẩu Tâm mới vừa hỏi.
Khẩu Tâm định trả lời thì nghe lão Tôn hăng hái giục:
– Mau chất gạo lên xe!
Nhưng không ai chất được nửa hạt gạo lên xe. Biến cố xảy ra. Đúng y như những gì Tần Thiên Nhân dự định, tứ phương xuất hiện biển người. Quân Thanh
ùa tới tựa sóng vỡ bờ, vụt bay như tên.
Từ trên lưng ngựa, tên quan chỉ huy vận áo giáp màu bạc ra lệnh cho binh lính:
– Mau bắt phản tặc!
Quân Thanh liền vung gươm đổ xô, nhanh chóng bủa vây Giang Nam huynh đệ.
Rừng binh sĩ nhiều như tổ ong vò vẽ, vừa chạy vừa la hét, cố tình dùng
chiến thuật trấn áp tâm lý. Tình cảnh đảo ngược. Lúc nãy huynh đệ bang
hội mới vừa tiêu diệt quân Thanh, nay lâm tình huống vây hãm y chang như vậy. Họ bị tấn công mãnh liệt từ mọi phương hướng trong khi lực lượng
quân đội Mãn Châu hùng mạnh. Tình thế bức bách.
(Còn tiếp)
Giang Nam.
Bụi bay mịt mùng. Đồi hoang biến thành bãi chiến. Đa số Giang Nam huynh đệ
tử vong nhưng cũng không ít binh lính triều đình thiệt mạng. Tên quan
chỉ huy vận áo giáp màu bạc bay xuống ngựa tấn công hai vị huynh đệ của
bang hội phản Thanh.
Tay trái của tên quan chỉ huy cầm đao tung chiêu Cương Đao Phạt Mộc. Thanh
đao phóng vùn vụt về phía trước, trúng huyệt Á Môn của nạn nhân thứ
nhất. Nhát đao trí mạng đâm vào vị trí sau ót, chỗ lõm giữa gai đốt sống cổ thứ nhất và đốt sống cổ thứ hai. Động mạch đập vào khu diên tủy,
thuộc về phần não sau nối tủy sống. Nạn nhân loạng choạng ngã xuống đất, đầu lìa khỏi cổ, máu tươi bắn tung tóe lên không trung.
Sau đó, tên quan chỉ huy thu đao lại, xoay người một vòng, tay trái gạt qua mặt, năm đầu ngón tay phải móc ngược từ dưới lên trên, ra quyền Ngũ Chỉ Thu Đào móc tim đối thủ thứ nhì.
Tên quan chỉ huy ra đòn nhanh chớp nhoáng khiến hai kẻ nạn nhân trở tay
không kịp. Cảnh tượng kinh hoàng. Không gian đẫm máu. Quân Thanh đứng
gần đó thấy vậy có dịp reo hò.
– Cẩu tặc! Ta liều mạng với ngươi! – Lão Tôn tức tưởi hét to khi thấy người phe mình chết thảm.
Hận thù trong lòng, lão Tôn xông lên giao thủ. Tên quan chỉ huy thấy ông
lão ra đòn ác liệt nên không ngừng khuấy đao liên hồi, ra sức chống đỡ.
Hai bên giao đấu. Trong chớp mắt họ đã trao đổi mấy chục chiêu.
Thừa lúc tên quan chỉ huy hạ đao xuống, lão Tôn nhảy chân phải tới trước lấy thế, hai tay tung Song Long Thần Chưởng, nhằm vào ngay ngực của tên
quan chỉ huy. Không chút e dè, tên quan chỉ huy giơ tay phải lên gạt,
tay trái dùng đao chém ngang, chiêu thức Cương Đao Trảm Xà nhắm vào yết
hầu của ông lão.
Lão Tôn vốn thâm niên chiến trường. Ông nghiêng người tránh nhát đao trí
mạng. Nhưng lão giang hồ hôm nay sập bẫy, đó chỉ là cú chém dứ lắt léo.
Nhân lúc lão Tôn nghiêng ra phía sau, tên quan chỉ huy cuốn tay phải vô, đánh tréo xuống hạ bộ, vận hết công lực thoi Lôi Công Hạ Chưởng.
Lão Tôn lãnh trọn cú chưởng, thân hình chúi nhũi về phía trước như cây ngô đồng phất phơ trong gió.
Tên quan chỉ huy lại tiếp tục hành hình. Hắn co giò dùng mũi bàn chân trái
đá thẳng. Gió lồng vô ống quần rít lên lồng lộng, tưởng đụng nhầm có thể vỡ tảng đá làm đôi. Nhưng hắn chưa kịp xuất Kim Tiêu Cước để đoạt mạng
lão già bạc phước thì Khẩu Tâm phi thân tới xoay lưng đá nghịch mũi bàn
chân trái, chiêu Hổ Vĩ Cước hóa giải cước pháp của tên quan chỉ huy. Lão Tôn thoát cửa tử thần trong đường tơ kẽ tóc.
Tên quan chỉ huy cầm đao lăm lăm trong tay, cặp mắt nhìn Khẩu Tâm không
chớp. Hắn thấy vị hòa thượng này tướng tá to lớn, dũng khí mạnh bạo
ngang tàng. Khẩu Tâm cũng âm thầm dò xét đối phương. Lúc bấy giờ, lão
Tôn đã lui về đứng phía sau lưng Khẩu Tâm. Chiếc áo cà sa đơn sơ màu
vàng nghệ tung bay phần phật dưới ánh nắng chói chang lòe mắt.
– A di đà phật! – Khẩu Tâm chắp hai tay – Thí chủ là cao nhân chốn nào, xin cho biết quý danh?
Tên quan chỉ huy gọn lỏn:
– Tô Khất.
– Thì ra là phó tướng Mai Lặc Chương Kinh! – Khẩu Tâm gật gù nói thêm – Nghe
danh đã lâu, hôm nay có dịp gặp gỡ thật là hữu duyên thiên lý.
Phó tướng mai lặc chương kinh Tô Khất là một trong những cận thần đắc ý của hoàng đế Khang Hi. Phó tướng quân xuất thân là võ trạng nguyên, đã được thái hoàng thái hậu Hiếu Trang hết lòng tin cậy và chiêu hầu phong
tướng, bang cho chức võ quan tam phẩm. Tô Khất sử dụng đao thuật linh
diệu, chiêu thức biến hóa vô lường. Tuy còn trẻ tuổi mà tay chân hoạt
bát nhanh nhẹn, đao pháp trùng trùng kỳ diệu bao la, riêng nội công cao
siêu thuộc hàng danh gia tiền bối.
Tô Khất lúc này đang cau mày quan sát xâu chuỗi tràng hạt mà Khẩu Tâm mân
mê trong bàn tay trái, lòng đoán đó không giống một xâu chuỗi bình
thường, có thể là thứ vũ khí lợi hại gì đây.
Khẩu Tâm chào hỏi xong vẫn còn từ tốn nói:
– Bần tăng biệt hiệu Khẩu Tâm, hôm nay mạo phạm, muốn múa rìu qua mắt thánh.
Xin thí chủ cho phép bần tăng thỉnh thủ vài đường quyền.
Vừa dứt lời, không để Tô Khất kịp mở miệng nói nửa câu, Khẩu Tâm giấu bàn
tay cầm xâu chuỗi ra sau lưng, tay kia tung thủ pháp. Bộ Thủ Chỉ sử dụng các đầu ngón tay và mũi bàn tay. Khẩu Tâm quyết tốc chiến tốc thắng nên ra đòn Tứ Chỉ Dương Hầu, dùng bàn tay bốn ngón lật ngửa đâm vào yết hầu của địch.
Hầu hết trong và ngoài võ lâm trung nguyên ai cũng đều nghe nói đến đạo
hiệu Khẩu Tâm, đại đương gia của bang phái Đại Minh Triều, một trong bảy cao thủ có công phu thập phần thâm hậu. Tô Khất hẳn nhiên biết rõ uy
danh, liền bước chân thối lui nhường ngón đòn phớt qua khỏi cổ. Hắn chưa kịp thán phục thủ pháp thì đã phải tiếp tục quay mặt né vèo, tránh Song Chỉ Thu Châu. Khẩu Tâm cong hai ngón tay, dùng hai ngón còn lại đâm vào mắt đối thủ.
Khẩu Tâm không dừng ở đó. Vị hòa thượng xuất Tam Chỉ Thần Ưng. Ba ngón cái,
trỏ và giữa đâm thẳng. Tô Khất tưởng Khẩu Tâm lấy ba ngón tay đâm vào
mặt mình nên giơ đao gạt, lo che phần trên của thân thể. Không dè Khẩu
Tâm chĩa tay thẳng xuống đất, chống cú đá. Tô Khất trúng kế độc, lãnh
cước vào bụng. Chưa kịp rên lại nhận thêm Độc Chỉ Cương Dương, hắn bị
ngón cái của bàn tay có cầm xâu chuỗi đâm ngang be sườn. Khi Khẩu Tâm
thu hồi thủ pháp thì Tô Khất kêu hự một tiếng động trời rồi thối lui.
Phẫn nộ vì bị tập kích liên tu bất tận, Tô Khất vung tay ra bộ cương đao
đánh tới tấp. Hắn xuất trăm chiêu Khẩu Tâm đỡ trăm chiêu. Tới chiêu
Cương Đao Khai Vị thì Tô Khất dùng đao từ trong chém vuốt ra, lưỡi đao
phát tia sáng cố tình làm đối phương chói mắt.
Nhân lúc Khẩu Tâm nheo mắt lại, Tô Khất phối hợp với chiêu thức Cương Đao
Sát Thích. Mũi đao sắt bén nhắm chừng trái tim của Khẩu Tâm đâm phập
tới.
Khẩu Tâm lâm trận tiếp chiến ung dung. Qua khóe mắt, Khẩu Tâm nhìn thấy
thanh đao lao thẳng liền bình thản vung tay vuốt xâu chuỗi. Từng hạt san hô bay vù hướng về phía mũi đao. Tốc độ của thanh đao và hạt san hô
bằng nhau. Cả hai vật thể va chạm kịch liệt tạo ra âm thanh vang ầm như
sấm. Hạt san hô có tác dụng làm hãm đà mũi đao.
Khi dùng đến hạt san hô cuối cùng, Khẩu Tâm cho tay vào áo cà sa lấy ra vũ
khí Thiết Đầu Lôi độc bá thiên hạ. Tô Khất biết khó có thể đả thương
Khẩu Tâm chỉ với hai bàn tay không, nay cộng thêm thứ vũ khí lạ lùng thì hoang mang tột đỉnh.
Khẩu Tâm cầm dây xích, xoay người huơ tay một vòng rồi ném Thiết Đầu Lôi bay xoẹt ra phía trước. Tô Khất dùng đao chém vớt từ dưới lên, xéo bốn mươi lăm độ, xuất chiêu Cương Đao Lia Cành hòng đỡ thứ vũ khí kinh thiên.
Thanh đao của Tô Khất chạm chiến lợi phẩm Thiết Đầu Lôi. Dây xích sắt cuốn
thanh đao cong rồi gãy vụn thành nhiều mảnh, văng tung tóe tứ phương tám hướng. Một mảnh bén nhọn cắm phập vào đùi Tô Khất. Máu ứa thành dòng.
Ngặt nghèo tình huống sa trường gieo neo, gươm đao lửa khói không cho
phép hắn ngưng chiến đấu để gỡ mảnh đao ra.
Khẩu Tâm lại tiếp tục vung Thiết Đầu Lôi vù vù. Chiếc lồng sắt chờn vờn trên cao. Chỉ cần Tô Khất hớ hênh là bay đến chụp trọn đầu, cắt đứt lìa gân
xương cổ.
Phải chăng hôm nay Tô Khất số may? Hiểm họa đột ngột xảy ra. Dây xích sắt
tựng dưng bị đứt. Chiếc lồng của Thiết Đầu Lôi rơi bộp xuống đất. Khẩu
Tâm giật nẩy, biết có kẻ vừa phóng ám khí để cắt dây xích.
– Coi chừng ám khí! – Khẩu Tâm cố tình la lớn.
Nghe Khẩu Tâm cảnh cáo, các thành viên bang hội lật đật cung tay thủ thế,
chuẩn bị dự phòng đồng đảng nào đó đang phục sẵn từ bên ngoài chiến
trường.
Cao thủ bí mật không xuất hiện.
Tuy bị mất binh khí lợi hại nhưng Khẩu Tâm không cho phép bản thân nao
núng. Vị hòa thượng biết địch đông ta ít, nhắm sẽ khó thắng nổi trận này nên tìm cách bắt sống Tô Khất để uy hiếp đám quân Thanh. Khẩu Tâm dự
định buộc binh lính triều đình tạm thời bãi bỏ quyết chiến rồi cùng đám
huynh đệ trốn thoát.
Khẩu Tâm bèn thò vô tay áo đánh lừa đối thủ. Tô Khất ngó thấy, tưởng Khẩu
Tâm còn có thêm vũ khí Thiết Đầu Lôi thứ hai cất giấu trong người. Vầng
tráncủa phó tướng quân toát mồ hôi. Nhưng Khẩu Tâm chỉ dùng kế hoãn binh trì nệ hòng làm cho Tô Khất phập phòng. Khẩu Tâm muốn dụ Tô Khất bước
thối lùi để rơi vào tay lão Tôn lúc này đang cầm đoản đao ngắn.
Tới khi sắp sửa bị thu phục, Tô Khất bất thình lình nằm mọp xuống đất. Hóa
ra Tô Khất đã biết có người cứu viện. Bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng sau.
Lão Tôn chưa kịp tỏ vẻ kinh ngạc thì hàng loạt phi tiêu bay tới vùn vụt
đằng sau lưng. Nghe tiếng gió, lão Tôn hoảng hốt khom mình. Phi tiêu
vượt qua lão Tôn nghĩa là bay thẳng vào mặt Khẩu Tâm. Vị hòa thượng cũng lẹ làng lách qua một bên khiến phi tiêu cắm vô thân cây, xuyên qua ngọt xớt rồi biến mất, có lẻ đang nằm sâu trong lòng đất.
Lão Tôn đứng thẳng người lên, chưa hoàng hồn thì cảm giác đau nhói. Té ra
đã trúng ám khí. Phi tiêu ghim phập vô hai bả vai nhưng may mắn xuyên
qua thịt. Kẻ cao nhân bí ẩn này quả nhiên thành thạo cả hai bàn tay, có
thể tung ám khí cùng lúc với vận tốc phù hợp. Điều này rất hiếm hoi
trong chốn võ lâm bởi vì lực của đôi tay thường không bằng nhau, luôn có một bên mạnh và một bên yếu.
Lão Tôn bị hạ. Ông ôm chặt đôi vai quỵ xuống đất. Kế hoạch thất thủ. Khẩu Tâm đành bỏ rơi con tin. Vị hòa thượng giận tím mặt.
– Đồ cẩu Thanh! Ngươi có giỏi thì ra đây thách đấu!
Khẩu Tâm thét vang và quay đầu một vòng nhìn chung quanh. Cao thủ ám khí vẫn không ra mặt. Khẩu Tâm bèn dùng kế khích tướng.
– Ngươi có phải anh hùng quân tử hay không? – Khẩu Tâm nhếch mép hỏi, giọng
khinh miệt – Nếu phải thì hãy đường đường chính chính đương đầu, đừng ở
trong tối ra tay ám muội!
Lần này có tiếng dõng dạc đáp lời:
– Ám khí đương nhiên là phải ám toán từ xa, để ngươi thấy được, còn gọi là ám khí sao?
Khẩu Tâm và lão Tôn đưa mắt nhìn hướng vừa trỗi lên âm thanh vang vọng, phát hiện đoàn quân thiết giáp. Lão Tôn than thầm “chỉ mỗi một đội quân của
Tô Khất đã bở hơi tai, nay xuất hiện thêm đoàn thiết giáp thì chết cả
nút. Khẩu Tâm mất binh khí. Trương Quốc Khải bận rộn giao chiến, đứng
cách một quãng, còn đang bị binh sĩ của Tô Khất cầm chân nên không thể
ra tay can thiệp. Chẳng lẽ hôm nay tất cả huynh đệ bỏ mạng nơi này?”
Và lão Tôn cầu khấn lầm rầm, mong sao Tần Thiên Nhân đừng lộ diện. Vì nếu
như Tần Thiên Nhân ra mặt, tuy rằng võ công cái thế nhưng đụng cảnh địch mạnh ta yếu, địch nhiều ta ít cũng thua thiệt mà thôi. Lại nữa, bang
hội rất cần người cầm đầu. Lỡ không may thiếu đà chủ bị bắt giữ thì bang phái Đại Minh Triều hầu như tan rã. Vị lãnh đạo của bang hội phản
Thanh, tức là Sư Thái đã không may trúng đạn ở Tây Sơn, mãi cho đến tận
bây giờ vết thương vẫn chưa hồi phục. Còn người đầu não thứ ba thì bỏ đi đâu mất. Cửu Dương tha hương biệt xứ, tông tích quá đỗi mịt mờ.
Đang suy nghĩ, chợt nghe tiếng hí vang. Lão Tôn bừng tỉnh giương mắt nhìn.
Đoàn quân thiết giáp tách sang hai bên nghinh đón kẻ lạ mặt. Kẻ đó cưỡi
hắc mã, cao ráo khôi ngô, khoác y phục nhà quan, xem chừng là quan nhất
phẩm.
Lão Tôn dòm Khẩu Tâm ra ý hỏi. Trương Quốc Khải cùng các thành viên bang
hội đang giao đấu cũng bần thần ngó nhau. Trong một thoáng mà tất cả ngỡ ngàng, cứ tưởng dường như đang hội ngộ chiến thần Lã Bố của thời Tam
Quốc. Phụng Tiên bằng xương bằng thịt oai phong an tọa, khí vũ hiên
ngang. Nhân trung Lã Bố, mã trung Xích Thố. Phía sau lưng còn có ánh hào quang. Mặt trời ban mai chói sáng. Huynh đệ bang hội thầm công nhận
viên tướng đó có ngoại hình dũng mãnh và khí thế ngạo nghễ. Ngay cả tuấn mã cũng lẫm liệt vô thường.
Tô Khất thấy tướng quân giá lâm liền quỳ xuống vòng tay bái lễ:
– Tham kiến Phủ Doãn đại tướng quân!
Phủ Doãn đại tướng quân thịnh nộ:
– Tô Khất! Ngươi đường đường là một phó tướng mà đấu không lại bọn Giang Nam bát phỉ, đáng tội gì?
– Hạ quan đáng chết! – Tô Khất đập đầu xuống đất hai ba cái, tự trách.
– Mau lui ra! – Phủ Doãn đại tướng quân phất tay ra hiệu.
– Hạ quan tuân lệnh – Tô Khất vòng tay xá một cái.
Và vị phó tướng thua cơ mau mắn đứng dậy, chân bước khập khiễng lui về an
phận thủ thừa phía sau đoàn quân thiết giáp. Máu ứ ra từ vết thương trên đùi của Tô Khất, từng giọt từng dòng chảy tràn lan. Khối chất lỏng màu
huyết dụ trải thành vệt dài in lên cát.
Phủ Doãn đại tướng quân chờ Tô Khất lánh nạn rồi mới nhìn xoáy vào mặt Khẩu Tâm, hỏi:
– Các hạ danh tánh thế nào?
Không để Khẩu Tâm kịp trả lời, Phủ Doãn đại tướng quân gật gù tự đáp:
– Khỏi cần nói, nhìn binh khí của các hạ, chắc chắn là Khẩu Tâm của bang phái Đại Minh Triều.
Đoán xong, Phủ Doãn đại tướng quân nghiêm giọng:
– Hôm nay các người gặp bổn quan thì coi như Diêm Vương gọi số.
Một thành viên bang hội nghe vậy liền chụm môi phun bãi nước bọt:
– Phì! Còn chưa phân cao thấp, ngươi khôn hồn thì câm miệng chó!
Rủa xong, vị huynh đài đó tức khí xông lên. Phủ Doãn đại tướng quân cũng
phi thân xuống ngựa. Cớ sao trong chớp nhoáng đã quay trở lại trên lưng
hắc mã rồi?!
Vị Giang Nam huynh đài té bịch lên mặt đất, thay vì phun bãi nước bọt như
lúc nãy thì bây giờ nghiêng đầu nhổ bãi máu tươi, hai tay ôm chặt lòng
ngực rồi tắt thở. Trận thảm bại nhanh đến nỗi Trương Quốc Khải tò mò
quay đầu nhìn mà vẫn không kịp trông thấy quyền cước thế nào. Phủ Doãn
đại tướng quân ra đòn hệt làn gió lốc, xoáy người bay xuống bay lên là
xong. Trận chiến bình sinh kết thúc!
Thấy huynh đệ của mình tử trận, lão Tôn bất phục nên bỏ mặc vết thương trầm
trọng trên vai. Ông đứng bật dậy tham chiến. Lần này, Phủ Doãn đại tướng quân thi triển khinh công, đạp chân lên lưng tuấn mã bay vụt trên cao,
chờ nó bỏ chạy rồi đáp xuống tung quyền giao đấu.
Phủ Doãn đại tướng quân ra tay ung dung chậm rãi, gương mặt điềm tĩnh, tư
thế vững vàng trong khi lão Tôn đánh đấm trối chết mới giữ được thế quân bình. Đại tướng quân còn có niềm tự tin tuyệt đối vào bản lĩnh của
mình, không một phút hoang mang trước đòn tấn công biến hóa của đối
phương.
Thêm vào đó, Phủ Doãn đại tướng quân hình như đùa cợt cho vui nên không ra
hết sức. Còn bọn quân binh thiết giáp thì khoanh tay đứng bên ngoài như
những kẻ nhàn nhã, vô tư chỉ trỏ bàn luận, dùng lời lẽ đẹp đẽ nhất để
tâng bốc chủ nhân. Bọn chúng chẳng thèm đánh lật úp đám phản tặc chi cho mệt, cứ để yên cho đoàn binh của Tô Khất thanh toán thị phi.
Qua chục chiêu mà thấy kẻ thù công kính như bưng, khí lực dồi dào, lão Tôn
biết không thể đọ sức dẻo dai trai tráng nên toan tính rút lui tìm đường tẩu. Nhưng kẻ thù không để lão Tôn có dịp dừng tay chứ đừng nói chi là
thoát thân. Phủ Doãn đại tướng quân lúc nãy đùa chơi còn bây giờ ra tay
hiểm độc, đánh liên tục một cách tàn nhẫn, chiêu nào cũng đều dũng mãnh, chỉ chực kết liễu mạng đối phương. Lão Tôn lâm cảnh tấn thoái lưỡng
nan. Không lẽ cứ trơ ra chịu trận cho nên đành phải miễn cưỡng đem hết
sức bình sinh chống cự, phó thác số trời định đoạt. Nhưng ông lão không
cần kêu khổ lâu, Khẩu Tâm trợ nghĩa tương cứu.
Khẩu Tâm nhảy vào tấn công tên quan tướng quân, ráo riết cứu nguy cho ông
lão. Rút kinh nghiệm từ lão Tôn, Khẩu Tâm liều mình đánh nhanh rút gọn.
Sang đến chiêu năm mươi, vì muốn chế ngự địch thủ nên Khẩu Tâm sử dụng
tất cả mười hai thành công lực vào Bộ Hùng Chưởng.
Khẩu Tâm khua chân bay vèo lên cao, khom người đánh chiêu độc địa nhất của
Bộ Hùng Chưởng là Mãnh Công Độc Chưởng thẳng xuống huyệt Bách Hội. Phủ
Doãn đại tướng quân dùng tĩnh chế động, đứng im định thần, chờ bàn tay
của Khẩu Tâm đến sát đỉnh đầu mới khéo léo tung Kim Báo Đảo Quyền, dùng
tay trái gạt chưởng, cung tay phải xoáy nắm đấm vào ngực đối thủ.
Khẩu Tâm không ngờ kẻ thù nội công thâm hậu, hóa giải chiêu thức độc đáo
nhanh chóng, đã vậy còn bị nắm đấm phản hồi. Khẩu Tâm liền dùng chiêu
cuối cùng của Bộ Hùng Chưởng là Âm Dương Pháp Chưởng, giơ một bàn tay
ngửa lên ngang cằm, một bàn tay xuống che ngang ngực, ra sức đỡ cú đấm
ác nghiệt.
Khi đáp xuống đất, Khẩu Tâm cảm giác rêm tay. Mới tiếp xúc chưa đầy trăm
chiêu mà công phu tỏ tường như ban ngày, kẻ thù trên cơ chục bậc, lại
không thuộc về môn phái nào ở võ lâm trung nguyên.
Khẩu Tâm đổi phương thức, chuyển qua Long Phi Cước, chân trái xê tới bên
trái, vọt cao đá bay, chân trái co, chân phải tống vô mặt. Phủ Doãn đại
tướng quân sử dụng sự uyển chuyển tuyệt vời của đôi tay, hai bàn tay
banh ra như chim Hoạch moi cát, tung tuyệt môn Hoạch Sa Hạ Quyền bắt
chân đối thủ.
Khẩu Tâm từ thế chủ động biến sang bị động, chưa tìm ra cách thoát thân thì
cảm giác chi dưới tê bại mới hay đã bị điểm trúng huyệt Dũng Tuyền ở
lòng bàn chân, khí huyệt tổn thương, đan điền phong bế.
– Đại ca!
– Đại đương gia!
Có tiếng kêu thống thiết của lão Tôn và Trương Quốc Khải. Thân thể của vị
hòa thượng bị tên quan tướng quân ném rơi trúng gốc cây cổ thụ. Khẩu Tâm lăn vài vòng rồi nằm úp mặt trên sàn đất lạnh.
Phủ Doãn đại tướng quân chắp tay sau lưng thong thả nhìn Khẩu Tâm lúc này
đang cố gắng chống tay ngồi dậy. Thật ra thì Khẩu Tâm đâu có phải là võ
công thấp hèn, ít nhiều cũng thuộc vào trình độ mà những nhân vật hữu
danh giang hồ chẳng dám khinh thường tài nghệ. Nay bị thảm bại dưới tay
một người không rõ lai lịch.
Lão Tôn tưởng tên quan tướng quân sẽ hạ thủ không nương, sợ tính mạng Khẩu
Tâm nguy kịch nên chạy đến thế chỗ cho Trương Quốc Khải. Lão Tôn cùng
đám huynh đệ bang hội đấu với binh sĩ của Tô Khất trong khi Trương Quốc
Khải đến ngăn chặn tên quan của triều đình nhà Thanh.
Ở đằng xa thấp thoáng bóng cây, Tần Thiên Nhân cùng Hiểu Lạc chứng kiến các cuộc tranh phong rất rõ ràng.
Đáng lẽ lúc Khẩu Tâm bị trúng huyệt, Tần Thiên Nhân định ra mặt tiếp ứng,
quyết định cùng Khẩu Tâm và Trương Quốc Khải chết chung. Huynh đệ đồng
lòng. Tuy không sinh cùng năm nhưng sẽ mất cùng ngày cùng tháng.
Đến phút cuối, Tần Thiên Nhân lại thôi, khoan lộ diện. Hình như tên quan
tướng quân kia cố tình muốn tha Khẩu Tâm nên thiếu đà chủ đành chống mắt quan sát diễn biến tiếp theo.
– Sao lạ vậy? – Hiểu Lạc cũng nhận thấy điều oái âm đó, nó trố mắt – Rõ ràng
lúc nãy tên quan tướng quân ra đòn chí tử, định thủ tiêu lão Tôn, nay
lại điểm huyệt đạo của đại đương gia Khẩu Tâm rồi thôi.
Tần Thiên Nhân lắc đầu không trả lời. Có lẽ chẳng biết phải nói sao, mà
cũng đâu có nhiều thời gian thắc mắc vì lúc này Trương Quốc Khải đã đến
bên cạnh Khẩu Tâm.
Tần Thiên Nhân và Hiểu Lạc khoanh tay hồi hộp quan sát, xem thử kiếm pháp
giữa Trương Quốc Khải và tướng quân đại Thanh thế nào. Tần Thiên Nhân
muốn nhìn thấu đáo một cách tường tận, vô vàng tỉ mỉ để rút tỉa ưu điểm
và khuyết điểm của tên quan tướng quân rồi mới tìm cách tiếp viện. Nhất
cử lưỡng tiện.
Hiểu Lạc chưa từng thấy tam đương gia Trương Quốc Khải xuất kiếm bao giờ nên rỉ tai với Tần Thiên Nhân:
– Thiếu đà chủ nói thử xem cặp này có phải là kỳ phùng địch thủ hay không?
– Không chắc – Tần Thiên Nhân điềm nhiên lắc đầu, cặp mắt vẫn dán vào đấu trường.
Hiểu Lạc không tin vào tai mình. Đối với nó, tam đương gia Trương Quốc Khải
là cao thủ có hạng trong giới giang hồ, nội công trác tuyệt. Ngoài thiếu đà chủ Tần Thiên Nhân và sư phụ của nó, tức là Cửu Dương thì võ lâm xưa nay ít ai sánh bằng.
Trong khi Hiểu Lạc lo ngại dùm Trương Quốc Khải thì Tần Thiên Nhân chột dạ
dùm cho giang sơn xã tắc, bởi vì nơi quan trường mà có người bản lĩnh
cao cường như thế thì sẽ trở thành mối nguy cho bang hội phản Thanh phục Minh…
—oo0oo—
Trở lại bãi chiến trường …
Biết kẻ thù có nội công tinh thâm tuyệt diệu, bản lĩnh siêu việt nên Trương
Quốc Khải dùng tay phải rút Phục Kiếm ra khỏi thắt lưng. Điệu bộ thong
thả linh hoạt, không nắm chặt lấy cán, không làm cản trở kỹ thuật của
kiếm chiêu.
Tên quan tướng quân nào có chú ý đến cây kiếm mỏng manh lạ kỳ đó. Phủ Doãn
đại tướng quân nhìn chằm chằm vào cánh tay trái của Trương Quốc Khải.
Bởi vì theo võ lý thì yếu quyết của người dùng đao kiếm là “đơn đao khán thủ, bảo kiếm khán đàm.” Tức là để đánh giá trình
độ của người sử dụng kiếm, người ta nhìn vào tay không cầm kiếm xem có phối hợp ăn khớp với tay cầm kiếm hay không.
Trương Quốc Khải dùng thanh kiếm dẻo dai làm lò xo, chống xuống đất hất tung
thân mình về phía trước, kích kiếm ra chiêu Thiên Tựu Hoành Phong. Thanh kiếm xé gió tiến thẳng về hướng tên quan tướng quân. Phủ Doãn đại tướng quân thấy Trương Quốc Khải võ nghệ tài tình, kiếm đi thức đẹp tựa rồng
bay, kiếm hoa như phụng vũ thì gật gù khen:
– Hảo kiếm pháp!
Rồi chẳng màng tránh né thanh gươm sắp đâm vào mặt mình, Phủ Doãn đại tướng quân nhanh chóng phát huy chiêu Trương Đảo Diệt Khí, dùng hai lưỡi bàn
tay từ hai bên chém bập vào giữa, đỡ đòn kiếm.
Trương Quốc Khải có nằm chiêm bao cũng không ngờ địch nhân võ công tinh xảo
tuyệt diệu, cao siêu tột đỉnh, thần lực kinh người, có thể gồng đôi tay
vận quyền hô biến xương thịt thành sắt, hóa cánh tay thành thanh kiếm để chiến đấu với Phục Kiếm của mình.
Trương Quốc Khải đã từng tỷ thívà trở thành đệ nhất kỳ nhân kiếm thuật không
có đối thủ, nay gặp cao nhân tại ngoại vô danh. Tên quan tướng quân
phòng thủ nghiêm mật. Chớp nhoáng hai người đã đánh được bảy mươi chiêu.
Trương Quốc Khải không ngừng múa tít Phục Kiếm, xuất một lượt ba chiêu nữa.
Chiêu đầu tiên là Phát Thương Trảm Thạch, thanh kiếm phát hào quang tua
tủa, khi chém xuống mặt đất, cát đá liền bay lên cao xoáy thành vòng
tròn. Trương Quốc Khải chĩa mũi kiếm ra phía trước. Tức thì, đất cát bay như cơn lốc về phía tên quan tướng quân. Chiêu thứ hai xuất ra còn
nhanh hơn chiêu thứ nhất, Trương Quốc Khải rùn chân phi thân lên cao,
dùng kiếm chém vào các cành cây khô. Chiêu thức Lục Lạp Quang Hợp tạo ra muôn ngàn mũi tên bay như mưa về phía địch thù. Ngay sau đó, Trương
Quốc Khải phối tác với chiêu thứ ba là Ma Sát Quang Năng Chưởng. Thanh
Phục Kiếm phóng ra sấm chớp ầm ầm tấn công đối phương.
Phủ Doãn đại tướng quân mỉm cười đắc ý khi thấy những chiêu thức đẹp mắt
của Trương Quốc Khải. Cười xong, tướng quân đại nhân tìm cách phản đòn.
Để phá trận thứ nhất, tướng quân đại nhân xuất Hỏa Diệm Bang Thiền Chưởng. Hai bàn tay nổi đỏ, nóng hừng hừng. Chưởng nham thạch nung nấu đất cát
ép thành tấm thủy tinh lớn. Phủ Doãn đại tướng quân dùng chính tấm thủy
tinh đó làm bia đỡ những mũi tên để phá trận thứ hai, và cản trở luôn cả cơn sấm sét của trận thứ ba. Trương Quốc Khải lắc đầu bái phục, không
dè kẻ thù đột phá ba chiêu tuyệt kỹ một cách dễ dàng.
Cả hai người lại xoắn vào nhau như đôi mãnh hổ tranh mồi. Trương Quốc Khải vừa đánh vừa lui, chiết giải toát mồ hôi bởi vì những chiêu thức của
tên quan tướng quân phức tạp, quái lạ và không thành chương pháp. Trương Quốc Khải cố công tìm sơ hở để ra đòn trí mạng nhưng tên quan tướng
quân nghiêm mật phòng thủ không lộ chút sơ suất nào.
Cứ tiếp tục đà này thì Trương Quốc Khải chẳng những không kết liễu được kẻ thù mà còn phải dự phòng đoàn binh thiết giáp tấn công đột xuất. Hơn
nữa, tên quan tướng quân chưa moi ám khí bất đắc kỳ tử ra. Nếu phi tiêu
thình lình phóng tới thì tánh mạng của Trương Quốc Khải rủi nhiều may
ít.
Đến chiêu thứ chín mươi, toàn thân của Trương Quốc Khải chỗ nào cũng có sơ
hở, cứ hễ đưa kiếm lên cản thì tên quan tướng quân lại thu tay về búa
tới chỗ khác. Trương Quốc Khải bắt đầu cảm giác mệt phờ mà tên quan
tướng quân thần sắc vẫn ổn định, khí lực đầy đủ, thân pháp cùng bộ pháp
hoàn toàn không loạn.
Tuyệt nghệ trong binh pháp là vô chiêu thắng hữu chiêu. Tên quan tướng quân
tuy không có kiếm nhưng có nội công tuyệt đỉnh, biến đôi tay thành thanh kiếm khiến người và kiếm hợp nhất.
Trương Quốc Khải cảm giác hình như khi đối phương tác chiến thì tâm trạng và
con người hòa vào trời đất vạn vật mà quên cả bản thân. Thiên địa vạn
vật đồng nhất thể. Trong thiên hạ ít có người tập luyện được tới cảnh
giới này. Mãi đến ngày hôm nay, gặp gỡ cao nhân vô danh tánh, Trương
Quốc Khải mới hiểu ý nghĩa của câu “nhất điểm phát vạn thù, vạn thù quy
nhất điểm” là như thế nào. Tên quan tướng quân hẳn đã tỏ tường bí quyết
quan trọng đó nên có thể tự chủ, an nhiên nhàn hạ ứng biến mọi chiêu
thức.
Đến chiêu thứ một trăm, tên quan tướng quân tự dưng buông thỏng một tay
xuống, quàng ra sau lưng. Phía đối diện, Trương Quốc Khải tưởng đã nắm
được yếu quyết, thấy cơ hội tốt bèn hạ thủ không chút lưu tình, xoay cổ
tay ra chiêu Trảm Ma Kiếm đâm vào ngực đối phương.
Nhưng kiếm chưa đi tới đích thì cặp mắt của Trương Quốc Khải trợn tròng.
Thanh Phục Kiếm đang bị hai ngón tay sắt của tên quan tướng quân kẹp
lại, bẻ cong, mũi kiếm hướng xuống cong ngược vào bụng của Trương Quốc
Khải.
Không còn cách khác, Trương Quốc Khải buông tay lùi ra sau. Binh khí Phục
Kiếm bị đoạt mất. Tên quan tướng quân liền cầm thanh kiếm phóng xuống
phía dưới hạ bộ của Trương Quốc Khải hòng phế bỏ đôi chân. Trương Quốc
Khải dùng thuật Phi Đảm Tẩu Pháp nhảy lên cao hai thước để tránh. Lo
phòng thủ phía dưới nên Trương Quốc Khải sơ hở phía trên. Bàn tay mà tên quan tướng quân quàng ra sau lưng lúc nãy lập tức xuất hiện cùng cặp
phi tiêu óng ánh, ném vèo vào lòng ngực của Trương Quốc Khải.
Tần Thiên Nhân tiên tri không sai. Bây giờ Hiểu Lạc đã rõ, Trương Quốc Khải chưa phải là đối thủ của Phủ Doãn đại tướng quân.
Đúng lúc Trương Quốc Khải bại trận, sắp lãnh trọn phi tiêu vào tim thì có
bóng người phi thân lên cao. Người đó lộn một vòng chụp lấy ám khí, từ
trên không trung ném phi tiêu xuống hoàn trả chủ nhân. Phủ Doãn đại
tướng quân nhẹ nhàng lách sang một bên tránh ám khí của chính mình khiến cặp phi tiêu va chạm vào tảng đá. Đùng một tiếng, khối nham thạch nổ
tành bành.
Phủ Doãn đại tướng quân ngạc nhiên nhìn người lạ mặt, có cảm giác lực ném
của người này dũng mãnh phi thường, mới trao một chiêu mà đã biết mình
gặp phải đại kình địch.
Huynh đệ Giang Nam reo hò khi nhìn thấy vị thống lĩnh của họ tái xuất. Tần
Thiên Nhân nãy giờ đứng đằng xa lặng lẽ quan sát, biết đối thủ không
thuộc môn phái trung nguyên, võ công phức tạp nên chưa ra tay. Nay thấy
tam đệ lâm tình huống thập tử nhất sinh thì xuất đầu lộ diện.
Tần Thiên Nhân đứng sừng sững chính giữa hai địch thủ, hiên ngang dang tay can thiệp, giọng lo âu hỏi Trương Quốc Khải:
– Tam đệ không sao chứ?
Trương Quốc Khải nhặt thanh kiếm lên, đáp:
– Đệ không sao.
Nghe sư đệ báo bình an, Tần Thiên Nhân phất tay ra hiệu cho Trương Quốc Khải lui về tiếp ứng lão Tôn. Còn Khẩu Tâm thì đang ngồi thoi thóp chỗ gốc
cây cổ thụ, đứng dậy còn chưa nổi huống chi là đánh với đấm.
Sắp xếp xong, Tần Thiên Nhân âm thầm vận nội công, mắt nhìn đối thủ.
Phủ Doãn đại tướng quân chưa từng diện kiến mặt mũi thiếu đà chủ của bang
phái Đại Minh Triều lần nào nên chắp đôi tay phía sau lưng, hỏi:
– Các hạ là?
– Tần Thiên Nhân.
– Thì ra là Nam hiệp thần quyền – Phủ Doãn đại tướng quân buông thõng đôi tay, gật gù một cách lịch sự – Hân hạnh!
Sau khi nói câu khách khí, Phủ Doãn đại tướng quân khoanh tay trước ngực, cao giọng:
– Các hạ biết ta là ai không?
Tần Thiên Nhân trầm ngâm nhìn tướng tá của người đối diện một hồi rồi giơ tay lên trời quả quyết:
– Nếu ta đoán không lầm thì huynh đài chính là Dương Tiêu Phong.
Nghe Tần Thiên Nhân trả lời, Trương Quốc Khải cùng lão Tôn không hẹn mà giật nẩy, gương mặt đầy sửng sốt. Hóa ra chiến thần Lã Bố mà họ giao đấu nãy giờ chính là võ lâm chí tôn, cao thủ bậc nhất thiên hạ, Bắc quan đại
nhân Dương Tiêu Phong. Biết cao danh quý tánh rồi thì họ không cảm thấy
xấu hổ nữa. Ngược lại, họ còn cảm giác sự thua thiệt đấy là niềm vinh dự trong suốt cuộc đời võ thuật của mình.
Đám binh lính và các thành viên bang hội cũng ngừng tay, không thèm đấm đấu mà cùng với đoàn quân thiết giáp vây lại thành vòng tròn chung quanh
làm khán đài, chong mắt nhìn hai đại cường địch.
Thiếu đà chủ Tần Thiên Nhân “Nam hiệp thần quyền” cùng Phủ Doãn đại tướng
quân Dương Tiêu Phong “Bắc quan đại nhân.” Cả hai long hổ tương tranh,
vang danh thiên hạ, trấn thế giang hồ. Mọi người có mặt đều nín thở,
không chớp mắt, sợ lỡ cơ hội chứng kiến cuộc chiến Nam hiệp Bắc quan.