Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 1]

Chương 25: Nam vô tửu như kỳ vô phong



Kế sách của hai huynh đệ Tần gia hoàn thành trọn vẹn. Có ngân lượng trong
tay, Tần Thiên Nhân liền cử người lên đường cứu chữa Hoàng Hà.

– Giao nhiệm vụ đó cho tôi! – Cửu Dương đột ngột lên tiếng.

Vấn đề phục hổ ly sơn khiến tất cả xôn xao. Bấy lâu nay, Cửu Dương là một
trong bảy vị lãnh tụ vĩ đại của bang phái. Gia Cát tái lai luôn ngồi
trong tối chỉ đạo xua quân, nay tự nhiên xung phong ra trận. Thế nên,
khi nghe Cửu Dương đòi đích thân chiến đấu sông nước Hoàng Hà, mọi người sửng sốt quay nhìn thất đương gia.

Trương Quốc Khải há hốc miệng:

– Bang hội đâu thể mất Gia Cát tái lai?

– Huynh đừng lo – Cửu Dương vỗ vai tam sư huynh của chàng – Chuyến đi này sẽ không lâu.

Nghe sư đệ trả lời, Trương Quốc Khải càng thêm trố mắt:

– Sao lại không lâu? Mau cũng đã tới mấy mươi ngày, dài thì năm tháng.

Tần Thiên Nhân cũng không muốn Cửu Dương ra đi. Nhất là sau biến động Tây
Sơn, hai huynh đệ chưa có ngày đoàn tụ. Thiếu đà chủ định lên tiếng
khuyên nhủ thì Khẩu Tâm đập bàn cái bộp:

– Thất đệ nên đến đó xem thử.

Và vị hòa thượng đi đến bên cạnh Cửu Dương, vui vẻ tán thành:

– Đệ thông minh như vậy, chắc chắn sẽ tìm ra một giải pháp quy hoạch tổng
thể phòng chống lũ lụt dùm cho dân chúng, tránh lặp lại thảm họa chết
chóc vừa rồi.

Ngay tức khắc, lời phân tích của Khẩu Tâm có hiệu quả một trăm phần trăm.
Tần Thiên Nhân vì tình vì lý đành bấm bụng để Cửu Dương ra đi. Tối hôm
chia ly, hai huynh đệ thả bộ tà tà về hướng bờ hồ. Tần nhị công tử vừa
đi vừa khoanh tay, mặt mày… câm nín cô hồn. Tần đại công tử chắp hai tay sau lưng, đôi chân thong thả bước, còn cặp mắt thì nhìn lên ngọn cây
sầu đông trụi lá.

– Có cần thiết như vậy không? – Tần Thiên Nhân chép miệng bâng quơ.

Cửu Dương im lặng trước câu vòng vo. Đầu óc phi phàm của chàng đang bận tập trung tìm lời giải thích. “Phải trả lời thế nào đây?” Cửu Dương thở
dài, “tình cảnh sao lại không may như vậy? Cả hai huynh đệ cùng chung
huyết thống đem lòng thương yêu một người con gái.” Suy nghĩ tới lui,
rồi xuôi ngược, trong ba mươi sáu chước chẳng có chước nào thích hợp để
giải thích. Cửu Dương đành chịu, rầu rầu buông thõng đôi tay. Tình yêu
đơn phương bứt rứt như thế nào? Chỉ những kẻ trải qua rồi mới thấu. Nỗi
thống khổ đó khó phân tích. Đoạn trường ai có qua cầu mới hay.

Thần Thiên Nhân chờ hoài không nghe trả lời liền tặc lưỡi. Lần này, thiếu đà chủ không hỏi quanh co nữa. Tần Thiên Nhân nhắm thẳng một đàng mà nói:

– Đệ đâu cần phải thân chinh đến đó. Đệ chỉ cần vẽ ra phương thức phòng
chống bão lũ và trao cho huynh. Rồi huynh phái một vài người đi giải
quyết ổn thỏa…

Tần Thiên Nhân nói tràng giang đại hải, rã cuốn họng, ý muốn cầm chân sư đệ của chàng ở lại. Kẹt nỗi, trong lúc quay sang Cửu Dương thì thấy gương
mặt sư đệ trơ trơ, không chút phản ứng hệt đàn gảy tai trâu, nước đổ đầu vịt.

– Nãy giờ đệ có hiểu huynh nói gì không? – Tần Thiên Nhân cau mày.

Cửu Dương gật đầu, lòng đương nhiên hiểu chứ! Chàng đâu có phải ngu đần.
Người ta nói mười thì lọt lổ tai có một, còn Gia Cát tái lai sáng dạ bẩm sinh, nói một hiểu mười hai, mười ba. Ngặt cái là nhân sinh ở đời, ai
mắc phải chuyện đau thương thầm kín cũng muốn bỏ xứ mà đi xa thật xa,
chu du thiên hạ, dùng những ngày cách mặt nhau để hàn gắn vết thương
lòng. Thời gian thường được ví như liều thuốc tiên có thể chia cách
đường tình duyên đôi ngã. Cửu Dương hy vọng ở nơi tha hương, phương trời mới lạ sẽ giúp chàng quên người không nên nhớ.

Cuối cùng, Tần Thiên Nhân khuyên mãi nhưng Cửu Dương vẫn một mực từ chối.
Trước khi rời khỏi, Cửu Dương đến địa đạo Tây Hồ tìm Nữ Thần Y, bắt gặp
nàng đang chảy tóc trong thư phòng. Chàng tựa vai vào khung cửa sổ trộm
nhìn thâu đêm, xem dung nhan ấy bây giờ ra sao? Đôi má đào vẫn rực rỡ
như ngày nào. Cặp mắt biếc mộng mơ huyền ảo, chưa một lần vương vấn sầu
lo. Suốt đêm trường sương giăng giá lạnh, kẻ si tình đứng đó bơ vơ. Khi
ánh mặt trời ló dạng, chàng đặt ở trước cửa phòng hình nộm được khắc
bằng gỗ mà hôm nào “thiên thần tình ái” bảo:

– Huynh nhớ phải làm cho đẹp đẹp nha!

Từ khi phát hiện Nữ Thần Y có người trong mộng, Cửu Dương không muốn trở
về địa đạo Tây Hồ, cũng chẳng màng ghé thăm Hắc Viện. Hễ mỗi lần bang
hội có chuyện, chàng đều tình nguyện ra đi.

Cửu Dương tưởng rằng thời gian sẽ làm phai nhòa hình bóng người con gái
chàng thương nhưng đều đó không phải dễ dàng. Chàng càng muốn quên, lòng càng thêm nhớ.

Bước lang thang qua từng vỉa hè

Biết đêm nay đi về nơi đâu?

Người yêu ơi! Em đã sang ngang

Tình yêu ơi! Xin vấn khăn tang

Anh mất em, đời như cánh diều băng xa

Vẫn lang thang như người không nhà

Đã xa em nghe buồn nghĩa trang

Người yêu ơi! Em chắc đang vui?

Nào em hay anh rất đơn côi

Gom góp kỉ niệmgiây phút tình chia phôi

Khi Hắc Viện có việc cần viện trưởng, đám học sinh biên thư cho Cửu Dương.
Lần nào chàng cũng hồi âm giải quyết nhưng hình bóng thì biệt vô âm tín.

Tam cô nương phát giác chàng hoàng tử bạch mã có tâm sự. Họ rời Hắc Viện đi tìm. Tiểu Tường đau lòng khi thấy chàng như kẻ mất hồn. Cửu Dương đang
đứng trên chỏm núi cách Giang Nam nghìn trùng thiên lý, hàng vạn dặm,
ánh mắt nhìn xa xăm. Dưới chân là vài chục tĩnh rượu lớn.

– Thiên Văn! – Tam tuyệt giai nhân gọi.

Cửu Dương nghe tiếng kêu liền ném tĩnh rượu đã uống cạn xuống triền núi,
tung một cú đá vào tĩnh rượu dưới đất làm bay lên trên không rồi đưa tay chụp lấy nốc từng chập. Lộ Phi Yến tiến đến bên cạnh chàng trước tiên.
Nàng ngạc nhiên hỏi câu… dư thừa:

– Huynh dùng rượu giải sầu à?

Cửu Dương ngưng rượu lại, giơ tay xoa đầu người đẹp:

– Đúng vậy! Nhất túy giải ưu sầu. Muội chưa nghe sao?

Nói xong, chàng rót tửu lượng vô mồm nữa, quyết tâm biến bản thân thành Lưu Linh lưu địa. Lộ Phi Yến quay sang Lộ Phi Nhi, định hỏi câu đó có nghĩa là gì thì Lộ Phi Nhi hất đầu ra hiệu cho Tiểu Tường. Cả hai nường nhanh tay động thủ.

Tiểu Tường xuất chiêu Ngọc Đới Công Càn Khôn Khuyên, ngón đòn thứ sáu mươi
ba trong bộ thất thập nhị huyền công La Hán Quyền. Vốn là loại công phu
chuyên luyện hai cánh tay bằng cách vận công lực vào khối đá nặng hình
trụ, ôm sát rồi nhấc lên. Mới ban đầu thì các môn sinh sử dụng những
tảng đá to vừa, từ từ tăng dần kích thước và trọng lực. Tiểu Tường ra
sức ôm Cửu Dương từ phía sau, siết chặt hai cánh tay chàng.

Bị tập kích bất thình lình, Cửu Dương đành hạ tĩnh rượu xuống. Chàng còn
chưa hoàn hồn thì nhanh như chớp, Lộ Phi Nhi vận quyền vào cổ tay, có vẻ như sắp tung chiêu Bá Vương Trửu, thuộc loại ngạnh công dùng cùi chỏ hạ thủ. Quả y dự đoán, Lộ Phi Nhi muốn đánh chỏ ngang, quyết tâm công phá
tĩnh rượu khổ lụy ái tình lục dục.

Nhưng đối với Cửu Dương thì tửu lượng là tánh mạng. Rượu bất rời thân. Tửu
còn chàng còn. Tửu mất chàng mất. Cửu Dương quyết đấu một phen với hai
người đẹp để bảo tồn mấy giọt xa xỉ phẩm Nữ Nhi Hồng.

Cửu Dương lừa một chân ra phía sau, âm thầm phát huy Câu Liên Cước, một kỹ
thuật đá móc gót đối thủ. Tiểu Tường có nghề, nàng liên tục nhảy tránh.
Kế sách không thành. Địch thủ vẫn đeo cứng, không rứt. Cửu Dương buộc
lòng chuyển sang phương thức khác. Chàng rùn thân mình, dùng chiêu thứ
bốn mươi Thiết Chu Đại quăng đối thủ qua vai. Tiểu Tường trúng phục
kích, thân hình bị hất tung lên không trung. Nàng xoay một vòng ngoạn
mục trước khi đáp xuống đất.

Hạ được Tiểu Tường, Cửu Dương quay sang tính sổ Lộ Phi Nhi, lúc này sắp ra đòn Ưng Dực Công Bá Vương Trửu. Cửu Dương nghiêng người phía sau như
điện xẹt, tránh đòn chỏ. Tĩnh Nữ Nhi Hồng vẫn còn đó, y nguyên. Chỉ cần
một tay, Gia Cát tái lai có thể áp đảo cả hai đối thủ cùng lúc.

Lộ Phi Yến bất phục nhưng không tham chiến Cửu Dương, nàng giận cá chém…
rượu. Lộ Phi Yến nháy mắt với Tiểu Tường và Lộ Phi Nhi. Cả hai hiểu ý
liền vận hết mười hai thành công lực đánh một chưởng lên vai Lộ Phi Yến, truyền nội công vào thân thể. Uy lực nhập thành một, khí lực gia tăng.
Lộ Phi Yến tức tốc khép các ngón lại, cung hai tay luân phiên đẩy chưởng Truy Phong Công về phía các tĩnh rượu đang nằm dưới đất. Phép tập quyền đả cách không mục tiêu, âm kình khủng khiếp. Trong tít tắt, ngoại trừ
tĩnh rượu trên tay Cửu Dương, còn lại tất cả nổ tung. Âm thanh vang vọng bốn phương tám hướng.

Cửu Dương tức tối chong mắt nhìn đống cát rồi quắc mắt sang tam tuyệt giai nhân.

– Đưa cho muội! – Lộ Phi Yến ám chỉ tĩnh rượu trên tay Cửu Dương.

Cửu Dương lắc đầu. Chàng định bưng lên uống thì Lộ Phi Yến chạy đến chỏm
đá, bên dưới vực thẳm bao la trùng trùng, xâu hun hút. Tay trái của Lộ
Phi Yến chỉ mặt Cửu Dương, còn tay phải chìa hai hình nộm gỗ xuống vực
thẳm:

– Muội đếm ba tiếng. Nếu huynh không ném bỏ tĩnh rượu thì hai món đồ chơi này biến mất ngay!

Chả là hồi nãy, khi Cửu Dương nghiêng người ra phía sau tránh đòn công pháp của Lộ Phi Nhi đã vô tình làm rơi đôi Kim Đồng Ngọc Nữ mà chàng cất giữ trong tay áo. Nhìn thấy cặp “hài nhi” của mình và Nữ Thần Y tính mạng
có nguy cơ đe dọa, Cửu Dương bừng tỉnh. Chàng lập tức ném tĩnh rượu đánh xoảng vào tảng đá gần đó.

– Đừng nha! – Cửu Dương xua tay loạn xị – Trả cho huynh!

– Muội không cho huynh hành hạ bản thân! – Lộ Phi Yến la lớn, gương mặt đầy rẫy phẫn nộ.

– Được, được! – Cửu Dương gật đầu lia lịa – Huynh xin thề bữa nay không uống rượu nữa. Muội làm ơn trả “con” lại cho huynh.

Cửu Dương khôn thầy chạy, láo ba đời. Chàng là tổ sư ranh mãnh nên mới cố
tình chèn hai chữ “bữa nay” vào câu hứa. Chàng nói bữa nay không uống
tức là ngày mai, ngày mốt, hôm kia sẽ uống. Bởi vì đối với chàng thì
rượu làm từ gạo mà ra, ta đây uống rượu cũng là ăn cơm. Đã vậy, lúc
chàng thề thốt là giờ Hợi canh hai, trời tối khuya. Còn tí nữa sáng rồi.

May hồn là cao nhân tắc hữu thì có cao nhân trị. Vỏ quýt dầy đụng móng tay
nhọn. Tiểu Tường và Lộ Phi Nhi phát giác sự ranh ma. Họ đồng thanh hét
lên:

– Không trả!

Còn Lộ Phi Yến thì nhíu mày:

– “Con” nào?

Cửu Dương giơ tay chỉ hai khung hình gỗ. Lộ Phi Yến à một tiếng:

– Thì ra huynh lớn tồng ngồng rồi mà còn khoái chơi đồ con nít.

Rồi nàng đưa hình nộm lên sát mắt quan sát. Vừa xem vừa cười khúc khích.
Tiểu Tường và Lộ Phi Nhi thấy là lạ. Họ không hiểu tại sao Cửu Dương lại khẩn trương hai món đồ đó như vậy. Hệt làn gió, họ tiến đến bên cạnh Lộ Phi Yến. Nhìn thoáng qua một cái, Lộ Phi Nhi và Tiểu Tường hiểu ngay.

Gặp nhau làm chi? Đêm đêm về tưởng nhớ

Gặp nhau làm chi? Thương nhớ mênh mang

Người yêu người yêu, ru ta say giấc nồng

Để ta dìu em đi vào cõi đam mê

Gặp nhau làm chi? Sao đêm dài buồn thế?

Gặp nhau làm chi? Lệ ước hoen mi

Tình đến rực rỡ, em cho tôi ước mơ

Tình xa tình lỡ, ta mượn những cơn say

Em ơi em ơi, gặp nhau để làm gì?

Cho nhau thương đau, tình yêu nghĩa là gì?

Khi một người lặng lẽ bước đi

Đi trong cơn mưa, tình xưa xóa nhạt nhòa

Anh đang chơi vơi người ấy đã vô tình

Khi đường đời không cùng lối đi

Gặp nhau làm chi? Cho thêm sầu thêm nhớ

Gặp nhau làm chi? Tình đã phai phôi

Người đến rồi đi, cho ta say giấc mộng

Mộng đã tan vỡ, ta chìm vào những cơn say (st)

Hai nàng con gái lặng thinh dòm tình nhân. Cửu Dương biết họ đã nhìn thấu
tâm tư nên không giải thích. Chàng ngẩn đầu ngó ánh trăng nhưng trăng
trốn đâu mất biệt, chỉ có vài chòm sao len lỏi trong đám mây mờ.

Trong khi Cửu Dương đau lòng muốn chết thì Lộ Phi Yến mân mê “hai đứa trẻ”
với vẻ khoái chí. Được một lát, nàng liếc Cửu Dương, gạ:

– Huynh tặng cho muội nha?

– Chi dạ? – Tiểu Tường thô thố mắt.

– Chơi chứ chi? – Lộ Phi Yến chu mỏ.

Cửu Dương chưa trả lời thì Lộ Phi Nhi giựt cặp hình nộm từ trong tay Lộ Phi Yến. Lộ Phi Nhi lắc đầu:

– Hai cái này không phải làm cho muội đâu mà đòi chơi…ếm xì bùa.

– Vậy chứ làm cho ai?

Lộ Phi Nhi chúm chím môi:

– Cho… nàng.

– Nàng nào? – Lộ Phi Yến sốt ruột.

Lộ Phi Nhi sợ khi thốt ra danh tánh của người phụ bạc, Cửu Dương nghe được sẽ rụng tim nên vòng vo tam quốc:

– Nàng nào khoái ăn bánh bao chiều thì là nàng đó.

Lúc nói bóng nói gió, Lộ Phi Nhi quên Lộ Phi Yến chưa uống thuốc tiên nên
vẫn còn chậm tiêu, đâu có hiểu. Bởi vậy khi nghe câu hàm ẩn, Lộ Phi Yến
liền quay đầu cái rột sang Cửu Dương. Bắt gặp ánh mắt tra xét, chàng
đành thở dài thuật lại đầu đuôi câu chuyện. Kể xong, chàng đi đến bên bờ vực thẳm đứng đăm chiêu. Chàng muốn được một mình yên tịnh.

Còn lại ba nường, Lộ Phi Yến tức tưởi hỏi Lộ Phi Nhi:

– Vậy còn hôn ước với Lâm Tố Đình thì sao? Thiếu đà chủ dự tính thế nào?

Lộ Phi Nhi nhún vai, làm sao mà biết được? Tần Thiên Nhân mới là kép chính trong tuồng cải lương. Lộ Phi Yến tiếp tục thương tâm:

– Tội nghiệp Lâm Tố Đình quá. Thiếu đà chủ sao lại không nói ra cho sớm, để
cô ấy hiểu lầm bao nhiêu năm. Lại nữa, thấy huynh ấy đạo mạo mà ai dè
bắt cá hai… chân cùng lúc!

Lộ Phi Nhi hừ mũi:

– Đạo mạo cái con cóc khô, tỷ dám cá “hắn” là dân có nghề!

Tiểu Tường khác song Lộ Phi nương. Tiểu Tường không để ý nhiều đến tên gian
phu. Tiểu Tường trách móc mỗi một nàng dâm phụ. Vị thần tiên tỷ tỷ này
ghê thiệt, cứ im ru bà rù tước đoạt phu quân của người ta. Mà “người ta” đâu phải ai xa lạ, chính là tri kỉ đã cùng nhau trưởng thành, sát cánh
chung vui. Ngẫm tới đây, Tiểu Tường nhớ câu ngụ ngôn đàm tiếu “gọt xoài
đừng để xoài chua, chọn bạn đừng để bạn cua bồ mình.”

– Nữ Thần Y đáng ghét! – Tiểu Tường lắc đầu.

Lộ Phi Nhi gật gù tán thành lời chỉ trích của Tiểu Tường. Và phê phán còn
chưa đã nư, Lộ Phi Nhi chém tay vào không khí hùng hồn tuyên bố “cẩu đầu trảm” Nữ Thần Y. Sau khi “chạy sô” thành công vai diễn Bao Thanh Thiên, Lộ Phi Nhi hắng giọng:

– Đời là vậy đó, mấy người lù đù vác cái lu mà dzọt!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.