“Reng reng reng. . .”
Một hồi chuông điện thoại reo, khiến cho Trương Vĩ giật nảy mình, cầm điện thoại di động của mình từ đầu giường lên, nhìn thoáng qua màn hình, hít sâu một hơi, lắc lắc đầu, cưỡng bách cho đầu óc thanh tỉnh hơn một chút. Người gọi điện thoại đến không phải là ai khác, mà chính là điếm trưởng Từ Minh trong Công ty Môi giới Bất động sản của Trương Vĩ.
Từ Minh năm nay 33 tuổi, dáng người thấp nhỏ, gầy yếu, làn da hơi vàng, đầu tóc đen nhánh ngắn và dày trông vô cùng hoạt bát nhanh nhẹn. Tuy rằng vóc dáng và hình tượng kém kém một chút, hoặc có thể nói là tướng mạo xấu xí, nhưng về mặt công tác nghiệp vụ cùng với phương diện đối nhân xử thế đều có năng lực rất mạnh. Trương Vĩ tuy rằng đi theo anh ta thời gian không lâu, nhưng lại học được ở anh ta rất nhiều thứ.
– Uy, Từ ca.
Trương Vĩ hắng giọng, ấn nút trả lời, đưa điện thoại đến bên tai, nói.
– Ừ, là tôi đây.
Trong điện thoại truyền ra một giọng nam trầm thấp, mang một chút khẩu âm của miền nam, hỏi:
– Vừa rồi Kiến Phát về tiệm nói cậu tỉnh rồi, do đó tôi gọi hỏi thăm một chút xem cậu có khỏe lên rồi hay chưa?
– Khỏe nhiều rồi, đa tạ Từ ca quan tâm, để cho ngài phí tâm rồi.
Trương Vĩ ngượng ngập cười đáp.
– Nói cái gì đó? Mọi người đều là đồng nghiệp, quan tâm lẫn nhau không phải là chuyện nên làm sao?
Từ Minh giả vờ cả giận nói, dường như bởi vì Trương Vĩ khách khí, mà trở nên có chút mất hứng.
– Cậu đừng có suy nghĩ vớ vẫn nữa, nghỉ ngơi cho thật khỏe đi! Không cần phải đi làm vội, tôi xin với tổng công ty cho cậu nghỉ hai ngày rồi, chờ cậu dưỡng thân cho khỏe rồi đi làm trở lại.
– Không cần đâu, Từ ca.
Trương Vĩ cảm kích nói:
– Thân thể của em khỏe nhiều rồi, ở nhà nhàn rỗi cũng không làm gì, dạo chơi một thời gian dài quá sẽ cảm thấy phiền, chi bằng sớm đi làm một chút cho khỏe hơn không?
– Vậy cũng được, bản thân mình tự chú ý thân thể nhiều một chút, đừng có để mệt nhọc quá.
Từ Minh bảo.
– Dạ.
Trương Vĩ đáp ứng.
– Vậy trước hết như vậy đi, không quấy rầy cậu nghỉ ngơi, tôi cúp máy trước đây.
Từ Minh sau khi nói xong, ngắt điện thoại di động, lập tức trong điện thoại vang lên âm điệu ‘Tút tút tút’ liên tục.
Sau khi để điện thoại xuống, trong lòng Trương Vĩ cảm nhận được một sự ấm áp. Tuy rằng cú điện thoại này của Từ Minh có lẽ chỉ xuất phát từ mặt lễ tiết, thậm chí có một chút hiềm nghi mua chuộc lòng người, nhưng mà làm việc cùng loại đồng nghiệp, cấp trên có lễ có nghĩa này, sẽ làm cho ta còn có động lực đi làm, hoàn cảnh công tác cũng tăng thêm chút hài lòng vui vẻ.
Nửa giờ sau, Trương Vĩ thanh toán xong phí với phòng khám, sờ vào ví tiền càng mỏng manh hơn, trên mặt lộ ra một nụ cười bất đắt dĩ. Tuy rằng hắn cũng muốn nghỉ ngơi thêm một lúc, nhưng áp lực sinh tồn khiến cho hắn không thể không nhanh chóng đi làm việc.
Lúc này đã qua buổi trưa, Trương Vĩ đầu đội nắng chang chang, nhẹ nhàng thành thạo đi tới Trung Thông môn điếm, đi vào cửa của môn điếm liền thấy nhân viên của môn điếm nhóm đều chúi đầu nhìn vào máy vi tính, viết bút ký, liền lộ ra một nụ cười, còn chưa kịp chào hỏi mọi người, chợt nghe được thanh âm của một cô gái:
– Ôi!!!, Trương đại anh hùng của chúng ta không phải là bị đánh đến nổi chấn thương sọ não rồi sao? Vì sao không ở nhà nghỉ ngơi cho thật khỏe, mà ngày hôm nay đã chạy tới đây đi làm rồi? Người không biết chuyện còn tưởng rằng điếm trưởng của chúng ta ngược đãi anh nữa chứ? Ha ha ha.
Một giọng nói nũng nịu ngọt ngào vang lên , lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Cô gái này ước chừng hơn 20 tuổi, đầy vẻ thành thục và phong vận, làn da trắng như tuyết, chính là nhân viên môi giới kinh doanh cao cấp trong điếm – Vương Mẫn.
Tuy lời nói của Vương Mẫn hình như là đang đùa, nhưng Trương Vĩ dù sao cũng cảm giác là trong lời nói của cô ta còn có ý khác. Hắn đưa mắt nhìn về phía Vương Mẫn, khi ánh mắt chạm đến hai mắt của Vương Mẫn, đồng tử (con ngươi) trong mắt Trương Vĩ co rụt lại, hai mắt tỏa sáng, nhìn thấy được trong cặp mắt Vương Mẫn xuất hiện một loạt chữ màu vàng, nội dung viết:
“Anh chàng này là tên hay nhìn lén, đánh chết anh luôn cũng được, tránh đi gây phiền phức cho người khác.”
“Vì sao lại xuất hiện tình huống như vậy, là thương thế của mình còn chưa khỏi hẳn, hay là bởi vì mình thật sự có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của người khác?”
Trương Vĩ ngẩn ra, thầm nhũ trong lòng.
Vương Mẫn cùng Trương Vĩ quan hệ bề ngoài cũng tốt, hai người cũng không xảy ra mâu thuẫn gì, nhưng Trương Vĩ trong một lần vô tình nhìn thấy được sự tình không nên thấy, xem như trong lúc đó đã vô ý đắc tội Vương Mẫn, cho nên đối với việc Vương Mẫn cừu thị bản thân mình hắn cũng có thể hiểu. Chỉ có điều Vương Mẫn tâm cơ có vẻ nặng, cũng không có minh xác làm khó gì Trương Vĩ, chỉ trong lúc đùa bỡn lén làm một số động tác nhỏ, lần này không ngờ bị Trương Vĩ nhìn thấy ý nghĩ thật từ trong mắt.
Trương Vĩ mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng trong mắt liên tiếp xuất hiện hàng chữ màu vàng, tuyệt đối không cách nào dùng từ ảo giác để giải thích nữa. Hơn nữa hàng chữ màu vàng cũng đúng lúc thể hiện suy nghĩ chân thật trong lòng của người đó, khiến cho Trương Vĩ loáng thoáng khẳng định tuyệt đối bản thân mình có thể đã gặp vận may lớn có được ‘Độc Tâm Thuật ” trong truyền thuyết rồi. Để chứng minh phỏng đoán của bản thân, Trương Vĩ quyết định có cơ hội sẽ thử một lần nữa.
– Cậu sao giờ đã tới đây rồi, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ về nhà nghỉ ngơi chứ?
Vương Kiến Phát thấy bản thân mình chân trước vừa rời khỏi phòng khám, Trương Vĩ đã theo sau lưng trở lại đây rồi, hỏi có chút ân cần.
– Không sao, tôi đã khỏe rồi.
Trương Vĩ lên tiếng, nỗ lực nháy mắt nháy mồm ra hiệu đối với Vương Kiến Phát, khẽ nói:
– Phòng Hữu Hệ Thống của tôi, anh giúp đăng nhập vào rồi hay chưa?
– Ừ, đã sớm đăng rồi.
Vương Kiến Phát gật đầu to vẻ đó là chuyện đương nhiên. Giúp đồng nghiệp đến muộn đăng nhập vào Phòng Hữu xem như là một loại lệ thường vậy.
Phòng Hữu Hệ Thống là hệ thống phần mềm mà các công ty môi giới thường dùng, có thể thực hiện nối mạng toàn bộ công ty, mỗi sáng sớm đi tới môn điếm chuyện đầu tiên cần làm chính là đăng nhập vào Phòng Hữu, hệ thống sẽ tự động ghi chép giờ làm việc của mình, xem như một chứng cớ để tổng công ty tính toán tra xét việc chấm công của nhân viên môi giới. Nếu như không đăng nhập vào Phòng Hữu trước 9 giờ sáng, như vậy sẽ bị cho rằng là đến muộn hoặc là nghỉ làm. Nhưng mà Phòng Hữu Hệ Thống không chỉ có chức năng ghi chép chấm công, còn có thể ghi chép, tra hỏi, theo vào phòng nguyên (nguồn cung nhà hoặc phòng cho thuê) cùng với tư liệu của khách hàng, tiến tới đạt đến mục đích toàn bộ công ty cùng cộng hưởng tài nguyên.
Sáng sớm, Trương Vĩ không tới văn phòng, mà trực tiếp liền tìm đến Công ty Thiên Thiên phân tích đúng sai với người ta, sau đó lại bị Vương Chấn đánh choáng luôn, cho nên căn bản cũng không tới kịp để đăng nhập vào Phòng Hữu.
Sau khi Trương Vĩ mở máy vi tính của bản thân mình ra, đi tới chỗ ngồi cuối cùng, đó là chỗ trợ lý bình thường ngồi làm việc, bởi vì hôm nay là thứ bảy cho nên không tới làm, mà bên cạnh trợ lý có đặt trứ một máy chấm công bằng vân tay, hình dáng có chút tương tự với điện thoại kiểu để bàn. Trương Vĩ ấn vân tay ngón giữa của mình lên mảnh thủy tinh của bộ phận thu nhận tín hiệu, màu xanh biếc biểu hiện mã số nhân viên trên màn ảnh, kèm theo một giọng nhắc:
– Đa tạ.
‘Cám ơn nhiều’ đại biểu cho vân tay chính xác đồng thời đã đăng ký, nếu như vân tay không chính xác hoặc là không có ghi chép, sẽ kèm theo một câu nói
“Thỉnh ấn ngón tay lần nữa!”
Nói như vậy là phải lại đè ấn ngón tay lần nữa, cho đến khi máy chấm công bằng vân tay nói ‘Cám ơn nhiều’ xong, thì mới coi là chính xác, ghi chép tin tức chấm công cho nhân viên đó.
Trương Vĩ ấn dấu vân tay xong, mới vừa ngồi xuống vị trí của mình, chợt nghe bên cạnh có giọng một cô gái hỏi:
– Trương Vĩ, sao rồi? Tổn thương đã dưỡng khỏe rồi chưa?
– Đa tạ Lý tỷ quan tâm, không có gì đáng ngại nữa rồi.
Trương Vĩ phất phất tay cánh tay, cười đáp.
Người được Trương Vĩ gọi là Lý tỷ tên là Lý Lâm, tuổi khoảng 25~26 tuổi, tóc cắt ngắn ngang mang tai, mang một cái kính đen, vóc người thon nhỏ, nhan sắc trung bình khá, mặc bộ đồ công sở nữ, có vẻ vô cùng giỏi giang.
– Vậy được, lúc anh vào phòng khám, làm chúng ta sợ muốn chết.
Lý Lâm tỏ lộ gương mặt vẫn còn lo sợ.
Thấy bộ dạng ân cần của Lý Lâm như vậy, khiến cho trong lòng Trương Vĩ có chút cảm động.
Trương Vĩ mặc dù đến Công ty Trung Thông làm trong một khoản thời gian không dài, nhưng điếm trưởng Từ Minh, Lý Lâm cùng Vương Kiến Phát đều đối với hắn rất tốt. Trương Vĩ đối công ty cũng rất có tình cảm, sở dĩ quyết định trong tháng này nhất định phải ký được một hợp đồng, tuyệt đối không thể bị công ty cho nghỉ việc.
———-oOo———-
Chú thích:
(*) Môn điếm: tiệm, cửa hàng, cửa hiệu. Ở đây mang ý nghĩa là “văn phòng chi nhánh của một công ty môi giới bất động sản” ở một khu vực nào đó. Ở Việt Nam có thể gọi là “sàn giao dịch bất động sản”, “văn phòng môi giới nhà đất”, “công ty môi giới”… Để tiện, ở đây người dịch sử dụng “Trung Thông môn điếm” để chỉ văn phòng môi giới và giao dịch bất động sản của công ty Trung Thông tại khu vực mà Trung Vĩ đang làm. Công ty Trung Thông là công ty lớn, có nhiều chi nhánh văn phòng ở khắp nơi. Muốn biết cụ thể hệ thống tổ chức của công ty này, xin theo dõi câu chuyện phát triển ở các chương sau sẽ rõ.