Phong Thanh Vô Tình

Chương 18: Dĩ hậu bất hảo



“Ta đi thôi.” Nguyên Phương nặng nhọc kéo chiếc vali sau lưng, hắn bỏ xuống nhà trước mà cũng không cần phải suy nghĩ.

“Nguyên Phương, cầm túi giúp em đi!” Uyển Nhã nũng nịu từ trên lầu đi xuống, hành lý của cô ta chất đống như chuẩn bị đi tị nạn.

“Cô không cần mang nhiều vậy đâu.” Hắn mệt mỏi nhìn cô ta sau đó quay sang ông quản gia già “Ông giúp cô Trịnh đưa hành lý ra xe giúp tôi.”

“Dạ cậu chủ.” Ông quản gia kính cẩn thưa.

Sau khi mọi thứ tươm tất, hai người họ lên đường…

——-Sân bay quốc tế——-

“Vương Nguyên Phương! Cậu thật muốn đi?!” Mộng Dao chạy vội ra chỗ hắn.

“Đúng vậy. Chúng tôi sẽ cử hành hôn lễ ở Mỹ.” Nguyên Phương lạnh giọng, nhếch mép nhìn xuống.

“Cậu ở lại được không?! Ta có thể làm mọi thứ cùng nhau mà… rất nhiều điều thú vị…”

“Cậu im đi! Tôi đã nói không muốn dây dưa gì với cậu mà!”

Hắn hét lên và cũng không tiếc việc văng ra những lời như thế, dù là với Mộng Dao. Trên gương mặt thanh thoát, xinh đẹp kia, hai hàng nước mắt nóng hổi từ từ rơi xuống, từng giọt, từng giọt. Lòng hắn như bị vạn tiễn xuyên qua, tim hắn nhói đau như rỉ ra từng giọt máu…

“Mộng Dao à, cậu không cần phải cầu xin tên tiểu nhân ấy đâu!” Vũ Kiệt từ xa lao nhanh tới kéo cô vào lòng mình mà an ủi.

“Tôi nói cho cậu biết, cậu chẳng là cái thá gì cả. Tiểu nhân!” Vũ Lạc cũng bất bình lên tiếng.

“Cẩu huyết!”

“PP”

Tiếp sau lần lượt là Đại Thành và Thượng Nguyên, mặc cho bọn họ phỉ nhổ, Nguyên Phương vẫn cười đáp lại nhưng bằng nụ cười khinh bỉ, miệt thị. Ngoài mặt là thế nhưng trong lòng thì hắn chỉ muốn quỳ xuống cầu xin bọn họ đánh chết hắn, như vậy thì ít nhất hắn cũng có lòng tự trọng của một con người…

“Anh à, ta đi thôi! Không cần phải nghe những kẻ vô giáo dục này phỉ báng.” Trịnh Uyển Nhã khoác tay hắn, kéo hắn đi.

“Chỗ này là nơi để một con T-rex như cô lên tiếng sao?!” Vũ Kiệt nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lẽo chết người.

“Cậu…”

“Thông báo: chuyến bay từ Trung Quốc đến New York sắp sửa khởi hành, mong quý hành khách nhanh chóng lên máy bay và ổn định chỗ ngồi… Thông báo…”

“Cũng đến giờ rồi, ta đi thôi!” Nguyên Phương lạnh lùng kéo theo Trịnh Uyển Nhã bỏ lên máy bay.

——-New York——-

Chuyến bay hạ cánh tại sân bay quốc tế của Mỹ, có người từ tập đoàn Lãng Tương sẵn đợi để đưa hai người họ trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Trong vài ngày gần đây, hắn đã suy nghĩ rất nhiều và cảm thấy mọi thứ mà trước giờ hắn làm đều sai. Chẳng lẽ chỉ vì muốn thâu tóm vài công ty cỏn con ở Mỹ mà từ bỏ bạn bè, tình yêu, lòng tự trọng… Hắn quyết không cam chịu số phận mà bố hắn định cho hắn nữa…

“Con muốn trở về. Việc Lãng Tương thâu tóm Mason không liên quan đến con.”

“Coi như là ta cầu xin con, những việc ta làm hiện giờ đều vì muốn tốt cho con… hơn nữa, ta bây giờ đã tuổi già sức yếu, cũng cần có con cái kề cận chăm sóc tuổi già. Chẳng lẽ con nỡ lòng để một ông già như ta một mình mà bỏ về? Nếu như ta có xảy ra chuyện gì thì…”

——-Bắc Kinh——-

___7 năm sau___

“Tít, tít…” Mộng Dao đang thư giãn trên các ghế Sofa với que kem ăn dở thì có một tin nhắn được gửi đến.

**_Tiểu Hổ: Tối nay rảnh chứ?!

*_Cọp cái: Ờ.

_Tiểu Hổ: Anh sẽ nhắn địa chỉ qua cho em.

215 ************* , tầng 16.

_Cọp cái: Ok!

*Theo danh bạ của Hướng Vũ Kiệt

**Theo danh bạ của Đồng Mộng Dao

___7h30’___

Trước tòa nhà ************* tráng lệ, Mộng Dao chạy vội vào trong…

“Xin quý khách thứ lỗi, cầu thang máy đang được bảo trì. Làm phiền…”

Cô bỏ qua biển báo trước thang máy và chạy một mạch mười sáu tầng lầu.

Khi đến tầng thứ mười sáu, đôi chân nhỏ bé của cô đã mỏi nhừ, cả người thấm mệt nhưng cô để ý thấy đằng sau cánh cửa này hắt lên ánh nến lung linh, mờ ảo. Mộng Dao đẩy cửa bước vào, khung cảnh lúc này có bảy phần hoa lệ và ba phần lãng mạn với một bàn ăn dưới ánh nến ảo dịu soi rọi, một bó hoa to ước chừng trên trăm bông được đặt trên bàn cùng hai ly rượu vang đỏ của Pháp. Cùng lúc đó, Vũ Kiệt bước ra từ trong bóng tối, gương mặt đẹp trai của hắn từ từ hiện rõ, khí chất bất phàm bốc lên hừng hực khiến cô thơ thẩn.

“Mộng Dao, qua đây ngồi đi.”

Nói đoạn rồi hắn đưa cô vào chỗ ngồi của mình, vẫn chưa ổn định tinh thần, Mộng Dao nhìn hắn chằm chằm khiến mọi thứ thật mất đi vẻ tự nhiên của nó.

“Có… có chuyện gì vậy?! Tiểu Hổ?!” Cô ấp úng.

“Chúng ta cũng đã quen nhau được bốn năm rồi, có điều này…”

Vũ Kiệt cười cười, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn hằn lên trong ánh nến lung linh, lãng mạn. Hắn nâng ly tiếp rượu trước, cô cũng theo hắn mà uống. Mùi rượu vang đỏ của Pháp dìu dịu tâm can, cô nhấp từng ngụm rượu nhìn hắn. Bỗng có ánh sáng trắng thoáng qua dưới đáy ly… là một CHIẾC NHẪN…

“Đồng Mộng Dao, em sẽ lấy anh chứ?! Anh biết mình không phải một người đàn ông hoàn hảo nhưng anh sẽ khiến em cười mỗi ngày, mọi thứ tốt đẹp đều dành cho em, phần khó cứ để mình anh gánh vác. Cuộc sống của chúng ta sẽ không hoàn hảo nếu như thiếu mất người kia…” Vũ Kiệt khụy một đầu gối xuống đất, tay nâng bó hoa tươi thắm kia cùng lời cầu hôn mà dâng lên cô.

“Chuyện này…”

— —— —

Sân bay quốc tế ở Bắc Kinh tấp nập người, mọi hỷ- nộ- ái- ố của con người cứ thế mà nghi ngút lên cao, Nguyên Phương cũng vừa trở về từ Mỹ, tâm trạng của hắn khá vui vẻ. Dường như đang mong chờ một điều gì đó, hắn xách ba lô lên vai rồi đi thẳng lên một chiếc taxi gần đó, điều đầu tiên mà hắn nghĩ đến là Đồng Mộng Dao. Nguyên Phương dừng chân ở nơi đầu tiên mà hắn gặp cô. Có thể là thiên duyên trời ban cho hắn hoặc cũng có thể là do tình cờ mà hắn và cô lại chạm mặt.

“Mộng Dao à…”

Cô bất giác nhìn hắn, khuôn mặt có phần sắc lạnh.

“À ra là Vương đại thiếu gia, rất vui được gặp lại anh…”

“Chẳng phải em nói là chúng ta sẽ gặp lại sao?! Thậm chí em còn nói là rất vui nữa mà.”

Nguyên Phương cười cười nhưng Mộng Dao vẫn giữ nguyên thái độ bảo thủ kèm theo nét mặt sắc lạnh, cô tiếp lời:

“Xã giao thông thường. Anh về đúng lúc để dự đám cưới của chúng tôi đó, chúng tôi rất mong nhận được lời chúc phúc của anh và Uyển Nhã.”

“Anh không kết hôn với Uyển Nhã, em hiểu lầm rồi.’

“Sao cũng được. Chúng tôi đằng nào thì cũng không muốn cô ta đến.”

Chúng tôi?! Chẳng lẽ…

Quá trễ để hắn làm lại từ đầu. Khuôn mặt hắn điềm tĩnh nhưng trong lòng đau đớn như có ngàn nhát dao đâm vào tim, vào lòng của mình. Hai từ chúng tôi đã phân chia rạch ròi khoảng cách giữa hai người họ. Thoáng một giọt nước tràn ly, lòng đau như cắt nhưng vẫn phải cam chịu số phận vì hắn đã để lỡ cơ hội khi còn ở Sân bay quốc tế Bắc Kinh bảy năm về trước. Lần này gặp lại chỉ toàn đau khổ, công việc gia đình ổn định khi Lãng Tương thâu tóm được Mason và Vấn Nghi nhưng tình cảm bảy năm xa cách lại có phần đau khổ.

Mộng Dao nhìn hắn cười cười rồi chìa tay đưa một tấm thiệp đỏ thắm, hắn đón nhận tấm thiệp ấy chẳng dễ dàng, cái tên mà đáng ra phải ở trên tấm thiệp này là của hắn.

— —— —

“Mộng Dao à, anh sẽ làm mọi thứ cho em, giúp em mỗi ngày. Anh sẽ như con gấu heo bên cạnh em mọi lúc, mọi nơi…”

Hôn lễ của Mộng Dao và Hướng Vũ Kiệt diễn ra rất long trọng, sau khi hoàn tất, hai người họ đi chúc rượu tất cả mọi người. Mộng Dao tinh khôi như một thiên sứ trong bộ lễ phục trắng hoa lệ, hoàn mỹ sánh đôi cùng Vũ Kiệt trong bộ lễ phục đen, trông họ âm dương tuần hoàn, trai tài gái sắc…

Họ đến bàn cuối cùng, nơi Nguyên Phương đang ngồi, khóe mắt hắn cay xè khi Mộng Dao và Vũ Kiệt tới. Trái tim rỉ máu của hắn đang đập rất mạnh vì xúc động, hắn nâng ly cười khổ:

“Chúc hai người hạnh phúc.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.