Phong Thanh Vô Tình

Chương 16: Đại biến cố (1)



“Chà, xem ai đã đến kìa! Trông cô thật thảm hại, đầu tóc rối bời, thở hồng hộc, chậc, xem ra cô vừa gặp chuyện gì không hay thì phải?” Một cô gái trang điểm lòe loẹt, ăn mặc thiếu sự đàng hoàng đứng đắn, trịnh trọng bước ra.

Mộng Dao như có tia sét đánh ngang tai, gương mặt này, đôi mắt này, giọng nói này…Không sai, chính là cô ta – Trịnh Tiểu Ơn. Mộng Dao phải mất mấy giây định thần và tự nhủ bây giờ chỉ là một giấc mơ rồi hỏi Nguyên Phương với giọng điệu gấp gáp, có lẽ vì trong lòng cô vẫn còn chút hy vọng chưa bị dập tắt. “Nguyên Phương, cô Trịnh Tiểu Ơn đang làm gì ở đây vậy?!”

“Tôi không ở đây thì có thể ở đâu chứ?! Tôi là vợ chưa cưới của anh ấy mà! Còn nữa tên tôi không phải là Trịnh Tiểu Ơn mà là Trịnh Uyển Nhã*”

* UYỂN NHÃ – Vẻ đẹp của sự thanh tao, phong nhã

Vũ Kiệt và Vũ Lạc đứng yên lặng một lúc lâu rồi lên tiếng:

“Cha mẹ cô hình như đặt sai tên cho cô rồi, phải là Trịnh Khủng Long chứ. Quả đúng là CẨU KHẨU NAN SINH XUẤT TƯỢNG NGÀ!*” Vũ Kiệt cười tà nghễ nhìn cô ta và mắng thẳng.

*Cẩu khẩu nan sinh xuất tượng ngà: Miệng chó không thể mọc ngà voi.

“Cậu ăn nói cho đàng hoàng nha!” Cô ta vừa nói xong thì lập tức quay ngoắt sang phía Nguyên Phương nũng nịu với cái giọng điệu nhõng nhẽo kinh tởm của mình:

“Nguyên Phương à, anh hãy đuổi bọn họ đi đi~ ”

“Mấy người mau đi đi, các người đã nghe cô ấy nói gì rồi đấy!” Nguyên Phương không chút do dự lên tiếng. Mộng Dao dường như suy sụp tinh thần, thẫn thờ nhìn hắn tuyệt vọng hỏi:

“Những điều cô ta nói có phải thật thế không?!”

“Tôi đã nói với cô rồi mà..” Cô ta trơ trẽn lên tiếng.

“Câm mồm! Ở đây không tới lượt cô lên tiếng. Nguyên Phương cậu phải thành thật cho tôi biết những việc cô ta nói có phải là sự thật không?!”

“Đúng vậy! Nếu như cô đã hỏi thì tôi sẽ nói thật cho cô biết rằng tôi chỉ đùa giỡn với cô thôi, hạng con gái ngu ngốc như cô tôi không có hứng thú.” Hắn thản nhiên buông những lời này ra.

Vũ Kiệt nhịn không nổi nữa nắm chặt tay lại…

Bốp. Mộng Dao tát hắn một cái, cô nói qua hai hàng nước mắt nóng hổi đang tuôn rơi lã chã:

“Cái tát này sẽ kết thúc tình cảm của chúng ta từ đây chúng ta xem như ân đoạn nghĩa tuyệt.”

Nói xong Mộng Dao quay lưng bỏ đi, bất chấp mọi sự hiếu kỳ, tò mò của những người qua đường, cô cứ chạy. Có vẻ như Mộng Dao đã quá mệt mỏi đối với hắn rồi, cô ngồi xuống bên đường, úp mặt vào đầu gối, bất giác cả người run lên, cô òa khóc.

“Cậu không sao chứ?!” Vũ Kiệt là Vũ Lạc chạy đến trước mặt cô, Vũ Kiệt đưa tay ra, muốn kéo cô đứng lên…

Mộng Dao ngước lên nhìn hai người bọn họ, òa khóc lớn, người ngoài đường đi ngang qua hiếu kỳ nhìn bọn họ bàn tán xôn xao khiến cho Vũ Kiệt và Vũ Lạc,hai con heo ngốc đó thẹn đỏ cả mặt, cuống cuồng giải thích:

“Không phải như mọi người nghĩ đâu, không phải vậy đâu!”

“Trời ơi, cô gái kia làm sao vậy?”… “Mấy cậu thanh niên này mặt mũi trông sáng đẹp trai thế mà đi chọc con nhà người ta, con phải nhớ không được chơi với kiểu người như thế nghe chưa?!”….

Mộng Dao khóc một lúc rồi đứng dậy lau nước mắt trên mặt mình rồi tươi cười nói với bọn họ:

“Được rồi, Tiểu Hổ, Tiểu Lạc, chúng ta đi thôi!”

“Được rồi, đi!” Vũ Kiệt cười tươi nhìn cô, hắn cùng Vũ Lạc sẽ làm vệ sĩ hộ tống cho cô an toàn về nhà.

“Nguyên Phương ơi~ Anh dẫn em đi mua sắm đi.” Trịnh Uyển Nhã lắc lắc tay Nguyên Phương, nũng nịu đòi hắn đi mua sắm cho cô ta.

“Nếu cô còn dám nhắc lại những lời đó nữa thì cô biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đấy.” Nguyên Phương hất tay cô ta ra, hắn lạnh giọng đuổi cô ta về.

“Sao anh lại nói vậy với em?!” Cô ta cao giọng, nhìn hắn giả vờ mếu máo.

“Cô không về thì thôi vậy, tôi đi đây” Nguyên Phương cười nhạt bỏ ra ngoài.

“Không có tôi thì tập đoàn của anh đã sụp đổ từ lâu rồi, còn lên mặt với tôi sao, anh dám à?! Đồng Mộng Dao có gì tốt đẹp chứ!” Trịnh Uyển Nhã hét lớn, gương mặt có nét tối sầm lại. Một nụ cười nham hiểm xuất hiện trên gương mặt cô ta…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.