Hôm nay, trời xanh, mây trắng, gió nhẹ mơn man, tiểu ma vương nhận được sự ủy thác từ mỗ sói kết hợp hồ ly nào đó. Lôi kéo bằng được mỹ nhân tiểu Hàn đến thẳng “Nguyệt Băng viện” của đại tỷ. Bảo rằng đại tỷ nói nếu Hàn ca đến thì đại tỷ mới chịu giao hắc ưng cho nó.
Tiểu ma vương nhủ thầm trong bụng: “Xin lỗi Hàn ca, đệ mơ ước con Hắc ưng của đại tỷ lâu lắm rồi. Phen này đành phải ủy khuất để huynh chui vào miệng cọp thôi. Nếu huynh có gì bất trắc, đệ sẽ gửi lời thăm hỏi, hắc hắc”
Đến nơi rồi mà vẫn không thấy đại tỷ đâu, không phải chứ. Hắn trăm phương ngàn kế mới dụ…, à dẫn được người tới cho đại tỷ đấy. Ai bảo thối tỷ tỷ hàng ngày lúc nào cũng giữ một bộ mặt “Chớ đến gần ta”, nếu không thì làm sao hắn phải vất vả như vậy.
Thôi tiểu soái nam ta đây liền hy sinh danh dự mà đứng tán dóc, thuận tiện giữ chân Hàn ca cho đại tỷ vậy. (Lời của tác giả Miya Yori: Ơ, hình như là vì con hắc ưng đấy chứ). Một bộ dáng hy sinh vì nghĩa lớn trông rất đáng đánh đòn ( ̄ε(# ̄)☆.
“Hàn ca ca. Huynh có thấy Linh Băng tỷ tỷ giống khối băng ngàn năm không? Lâu mà không mở miệng có khi thành cương thi luôn ấy chứ.” Ha ha ha, hớ hớ hớ!”
Thằng nhóc đang cười bất diệc nhạc hồ (cười vui quên trời đất) thì bỗng nhiên “Xoẹt” một tiếng phi châm vụt qua.
“Chết cha, đại tỷ, tỷ tới từ lúc nào vậy.”
“Tiểu Phong Phong, đệ vừa mới nói gì?” Linh Băng nheo nheo cặp mắt trông vô cùng nguy hiểm, sát khí lượn lờ.
“Dạ không có gì ạ.”
“Còn dám nói linh tinh, cẩn thận ta dùng phi châm biến đệ thành con nhím. Hắc ưng của đệ đây, giờ thì biến.”
“Tỷ tỷ đại nhân đại lượng, tiểu đệ không dám nữa. Tiểu đệ còn phải đi luyện võ, xin cáo lui trước, hai người cứ tự nhiên nga , a ha ha”. Tiểu ác ma chân chó nịnh nọt, nhận lấy hắc ưng xong, rất biết điều chuồn thẳng một mạch không thèm quay đầu lại. Nói giỡn, ở lại làm bóng đèn thì với cá tính của tỷ tỷ, kết cục của hắn có khi còn thảm hơn con nhím nữa không biết chừng (⊙﹏⊙). Ba mươi sáu kế, chuồn lẹ vẫn là thượng sách, Hàn ca, huynh bảo trọng, đệ sẽ cầu phúc cho huynh!
Những tia nắng ấm áp của mùa xuân xuyên qua những tán hoa đào, càng khiến cảnh vật thêm một tầng mộng ảo lung linh như tiên cảnh chốn nhân gian. Linh Băng vì màn tỏ tình này, tốn cũng không ít công phu. Nàng cố ý chọn buổi sáng để đợi những tia nắng ban mai chiếu xuống rừng đào nhằm tạo nên một khung cảnh cực kỳ lung linh, lãng mạn.
Một thân hồng y rực lửa đứng đối diện một thân nguyệt bào thanh nhã giữa rừng đào. Cảnh tượng này thật khiến cho thiên địa cũng phải thất sắc, ẩm đạm, lu mờ. Đôi mắt hoa đào của mỗ phúc hắc liên tục phóng ra những luồng điện hàng nghìn vôn, nhưng vẻ mặt thì vẫn rất vân đạm phong khinh. Khiến cho con thỏ nhỏ lúng túng, ngượng ngùng, đang không biết phải làm sao thì Linh băng lại mở lời trước.
Thanh âm mị hoặc khiến cho con người ta có cảm giác tê dại: “Tiểu Hàn, để cảm tạ tiểu Hàn vẫn thường nấu ăn cho ta. Tiểu Băng đặc biệt tặng một thủ khúc do chính ta tự sáng tác. Mong tiểu Hàn sẽ không chê”.
Đã từng đóng không biết bao bộ phim tình cảm lãng mạn. Với lại để phục vụ tốt cho công việc mà bản thân Linh Băng nàng cũng đã từng nghiên cứu qua (づ ̄3 ̄)づ 1001 cách tán tỉnh phái nữ ( ̄▽ ̄”). Đáng tiếc ở hiện đại những kiến thức đó chỉ dành để đóng phim, không có cơ hội và đối tượng để áp dụng. Ách, chắc áp dụng cho phái nam cũng không thành vấn đề, dù sao tiểu bạch thỏ cũng không giống nam nhân.
Trong truyện ở đoạn này thì tiểu bạch thỏ vẫn chưa nảy sinh tình yêu đối với Linh Băng, thật là may. Vừa vặn nàng lại xuyên qua đúng lúc, đây quả là thời điểm tốt để giăng ra một tấm lưới tình tóm gọn tiểu bạch thỏ thơ ngây kia.
Linh Băng chọn bài “Tình lỡ cách xa” ở hiện đại, cũng là bài nhạc phim tỏ tình hay được nhiều người xài nhất. Mà khốn nỗi cứ sinh nhật cô người mẫu, diễn viên hoặc ái nữ tổng giám đốc nào đó là họ lại bắt cô hát bài sặc mùi yêu đương này. Biểu diễn xong thì mắt cả đám biến thành trái tim hồng hết, sau đó đồng loạt hóa hổ báo, sài lang lao vào muốn lột đồ cô. Đáng sợ tới nỗi, khi Linh Băng leo được lên trực thăng thoát thân thì đám vệ sĩ tinh nhuệ cao cấp cũng đại bại một cách thảm hại trước các bạo nữ đó luôn, ách. Thực là không thể coi thường sự kích động của các chị em phụ nữ, tay yếu chân mềm nha.
Tiếng cầm nhẹ nhàng vang lên, Linh Băng cũng bắt đầu cất tiếng hát dịu dàng, trong trẻo và du dương tựa như thiên âm của thiên nhiên, trời đất:
“Nếu như hai chúng ta định sẵn sẽ gặp nhau
Em không ngần ngại phải đợi chờ bao nhiêu cơ hội
Chỉ cần có em và anh, cũng đã là điều rất quý giá
Dù có bao mưa gió thì em cũng nguyện lòng
Nếu mà chúng ta định sẵn sẽ phân ly
Thì còn quá khứ gì đáng để nghi ngờ nữa
Ôm chặt em thêm lần nữa, để em có thể khắc sâu mãi
Rồi mai này từ từ hồi tưởng lại
Cả thế giới vì chúng ta mà ngừng lại
Để chân tình này vẫn được tiếp diễn
Anh là người em yêu, người em yêu chính là anh
Mãi mãi ở bên anh, bù đắp những nỗi đau của anh
Anh là người mà em yêu, người em yêu chính là anh
Rất khó có thể dứt được tình
Khó mà quên đi anh”
Điệp khúc lặp lại…………
(Chư vị có thể thưởng thức bài hát trên (~ ̄▽ ̄)~ : Tại đây!)
Ca từ mộc mạc, chân thành, giai điệu êm ái kết hợp với giọng ca da diết và sự phối nhạc tài tình hòa quyện cùng với tiếng cầm trầm bổng như chìm như nổi, tất cả hóa thành một cảm giác ngọt ngào, sâu lắng chậm rãi đi vào lòng Quách Thần Hàn.
Thần Hàn lẩm nhẩm “Anh là người em yêu, người em yêu chính là anh. Mãi mãi ở bên anh, bù đắp những nỗi đau của anh”. Đây là trực tiếp tỏ tình với hắn sao, là thật sao. Nàng có thể mãi ở bên hắn, bù đắp cho những mất mát đau khổ của hắn sao. Hắn cũng sẽ được hưởng hạnh phúc như bá bá và bá mẫu chăng? Nếu đây chỉ là giấc mộng, thì hắn nguyện mãi mãi không tỉnh dậy.
Mỗ phúc hắc Linh Băng tiếp tục giữ nguyên vẻ mặt thanh lãnh, nụ cười tựa tiếu phi tiếu, siêu soái mức độ nguy hiểm cấp S. Thực ra ánh mắt nóng rực, khao khát vẫn chưa từng rời khỏi bạn nhỏ tiểu Hàn. Cái vẻ mặt này của nàng ở hiện đại không biết đã khiến bao nhiêu em gái, chị gái, thậm chí cả các vị quý phu nhân tuổi trung niên chết đứ đừ rồi đâu.
Tiểu bạch thỏ tiểu Hàn cơ hồ lúc này không chỉ có mỗi đỏ mặt mà toàn thân nhìn xa không khác gì một thanh kẹo hồ lô ngào đường mầu đỏ. Nhìn gần thì y chang quả cà chua mọc sau vườn, thực con mẹ nó quá dễ thương rồi. Linh Băng gào hét trong lòng, rống, rống, ta muốn ăn thịt thỏ. Nhưng mà hay là thôi đi, nếu làm quá chỉ sợ con thỏ nhỏ hoảng sợ, lại không dám đến gần nàng nữa thì nàng ăn cám.
Mỗ sói cộng hồ ly vừa dặn lòng phải biết kiềm chế, thì tiểu bạch thỏ lại ra đòn sát thủ. Một nụ cười vô cùng ngọt ngào như mật ong, rực rỡ còn hơn ánh nắng mặt trời và siêu cấp đáng yêu cộp mác tiểu bạch thỏ trực tiếp làm lý trí của Linh Băng trước tiểu Hàn vốn như sợi dây thun mỏng manh giờ đứt cái phựt. Tốc độ như tên bắn, vòng tay qua sau đầu mỗ tiểu bạch thỏ, đôi môi anh đào lướt sượt qua môi mềm, đỏ mọng của ai đó. Thấy đối phương không phản ứng gì, nàng lại đánh bạo, lần này môi chạm môi thân mật. Ở hiện đại, thân là diễn viên hạng A nên kỹ thuật hôn cũng là được chuyên gia hàng đầu đào tạo nha.
Tiểu bạch thỏ bị mỗ sói lai hồ ly dùng kỹ thuật hôn chuyên nghiệp mê hoặc không còn biết trời trăng gì nữa, chỉ có thể để mặc cho người ta tùy ý hành sự o(* ̄▽ ̄*)o. Nụ hôn ngọt ngào, dịu dàng tựa mây cũng tựa sương, tạo cho con người ta một cảm giác lâng lâng, thoải mái. Tiếp đó kéo dài thành nụ hôn sâu triền miên, khiến đối phương say mê đắm đuối. Định chơi tiếp hôn kiểu Pháp, nhưng lại sợ dọa con thỏ nhỏ chạy mất, nên nàng quyết định chọn một kiểu khác có tính sát thủ cũng không hề thấp, cho dù có là gỗ cứng như xà lim thì cũng vẫn sẽ đổ như thường. Đó chính là dùng lưỡi lướt nhẹ, chơi đùa trên môi của tiểu bạch thỏ một cách chậm rãi. Kết thúc màn hôn nóng bỏng trên, mỗ phúc hắc vẫn quyết chưa chịu buông tha con nhà người ta. Nhìn thẳng vào mắt tiểu bạch thỏ, phóng điện liên tục, vòng tay chuyển thành ôm ấp nhẹ, nở một nụ cười phong tình vạn chủng.