Phong Lưu Khất Nhi Yêu Xinh Đẹp

Chương 7



Nhị tiểu thư của Thần Kiếm sơn trang mở lôi đài thí võ chiêu thân, toàn bộ giang hồ vì đó mà náo động.

Luận võ tiến hành một ngày, người của tam sơn ngũ nhạc[1] trên giang hồ đều
tề tựu, bọn họ ngoài trừ mừng thọ cho Tiêu lão thái gia ra, quan trọng
nhất chính là đến tham gia luận võ chiêu thân của Tiêu nhị tiểu thư.

Lôi đài cao cao dựng trên sân trống trải, vải màn đỏ tươi quấn ở phía trên
cổng chào, lưu ly bảy màu điểm xuyết ở giữa, ánh mặt trời chiếu rọi
xuống phát ra sắc thái đẹp đến mê người.

Tiêu Thấm Lan một thân
giá y sặc sỡ ngồi ngay ngắn ở trên đài, mái tóc đen bóng vén lên tao
nhã, dung mạo trang điểm đầy phấn son khiến nàng vốn đã xuất chúng càng
thêm thanh linh thủy nộn, khi đôi mắt đẹp lưu chuyển lộ vẻ phong tình
vạn chủng[2] không nói nên lời.

Ánh mắt như nước xẹt qua khán
đài phía Đông, phía trên đều là những đệ tử thế gia cẩm y đai ngọc, phía Tây khán đài còn lại chính là nhân vật nổi danh có tên trên giang hồ,
nhưng người muốn tham gia toàn bộ đều chờ đợi xung quanh, nhưng chỉ
không thấy thân ảnh nàng muốn trông thấy nhất.

Chim ưng từ trên cao bay xuống, để lại một tiếng kêu to.

Chiên trống gõ vang, lôi đài thí võ chiêu thân bắt đầu.

Dưới khán đài đầu người lúi cúi dao động một mảnh ồn ào.

Gió thổi qua ngọn cây, mang đến một trận âm thanh lá cây xào xạt, phảng phất vẫn còn có thể nghe tiếng người.

“Huynh cố tình đúng không, cao như vậy!” Giọng nói nữ tử kiềm chế phẫn nộ.

“Cao mới không phải khiến người khác chú ý.”Nam nhân đúng tình hợp lý đáp lại.

“Té xuống đã hết nửa cái mạng rồi.”

“Người không có võ công mới phải té xuống.”

Sau đó ở trước mặt bao người, một thân ảnh từ trên cao rơi xuống, phịch một tiếng rơi xuống trên mặt đất màu vàng đất, một mảnh bụi đất nổi lên.

“A! Đây không phải là Song Tuyệt thư sinh Ôn thiếu hiệp sao?”

“A! Đúng đấy.”

Dưới lôi đài thoáng chốc loạn một mảnh, so với luận võ trên lôi đài còn hấp dẫn ánh mắt người khác hơn.

Ôn Học Nhĩ khuôn mặt bụi đất buồn bực từ trên mặt đất đứng lên. Cái ném
này rất mất thể diện, trường hợp như vậy, vận khí không tốt như thế,
đáng thương hình tượng tài tử luôn phong lưu phóng khoáng của hắn ngập
ngập khả nguy[3].

“Ôn Học Nhĩ, huynh đem Thất Xảo đến nơi nào?”
Một tiếng hét to làm cho tình cảnh thoáng chốc yên tĩnh, phía sau tiếng
động lớn lại bừng bừng khí thế nháo lên.

“Oa! Hai đại mỹ nam tử muốn sống chết với nhau sao?”

“Thật sự lá quá tốt, cuối cùng có thể xem võ công của bọn họ ai cao hơn.”

“Hình như là, vị hôn thê của Phong bang chủ dường như gọi là Thất Xảo.”

“Cái này rất náo nhiệt.”

“Đúng vậy đúng vậy…”

Giữa lá cây rậm rạp, lộ ra một đôi mắt cố nén ý cười.

Ôn Học Nhĩ nhanh nhẹn né tránh Phong Thần Ngọc đánh thẳng một chưởng vào mặt. “Phong huynh, huynh trước hãy nghe ta nói.”

“Thất Xảo người đâu?” Phong Thần Ngọc trừng hắn.

“Ta không có giết người hủy thi, huynh không cần dùng ánh mắt căm thù đến
tận xương tủy như thế nhìn ta, ta sẽ thương tâm.” Ôn Học Nhĩ vỗ ngực,
làm ra một bộ dạng tây tử phủng tâm[4].

Đám người nhất thời ngã xuống —— toàn bộ ngã trên mặt đất.

“Ta đương nhiên biết huynh sẽ không hủy thi diệt tích, ta chỉ là muốn biết
rằng huynh mang cô ấy đến nơi nào?” Phong Thần Ngọc nắm chặt nắm tay.

Ôn Học Nhĩ nhếch nhếch môi, rất bất đắc dĩ nói: “Thất Xảo hiện tại đã là
một người hoạt tử, ta nào có tâm tình mang cái người hoạt tử đi chứ mất
mặt lắm.”

Phong Thần Ngọc mắt sắc bén tuyệt tình ném sang.

Một lá cây từ không trung nhẹ nhàng rơi xuống, làm Ôn Học Nhĩ cúi mặt xuống.

“Phong huynh, nếu Thất Xảo đột nhiên từ người hoạt tử trở thành một người vui
vẻ, huynh có thể cho rằng xác chết vùng dậy hay không?” Ôn Học Nhĩ chợt
nghĩ ra ý tưởng cực kỳ không bình thường hỏi.

Phong Thần Ngọc
không thể nhịn nữa hét lớn môt tiếng, đồng thời hung hăng một cước đạp
về phía khuôn mặt tuấn mỹ của hắn. “Ôn Học Nhĩ, huynh hơi quá đáng.”

Giang hồ hai đại mỹ nam tử đánh nhau ở trên lôi đài chiêu thân của Tiêu nhị
tiểu thư, lại không phải vì tranh Tiêu nhị tiểu thư, đây không phải là
tỏ rõ không để cho mặt mũi Tiêu nhị tiểu thư người ta sao?

Khi
bọn họ đánh đến toàn bộ quên mình, tiếng mắng chửi không ngừng, sắc mặt
Tiêu Thấm Lan trên đài lụa có thể nghĩ —- cực kỳ khó coi.

Ôn Học Nhĩ ngã xuống gốc cây già trăm tuổi kia, bỗng nhiên một nhánh cây lay động, cùng với một tiếng thét chói tai ——-

“Oa! Cứu mạng ——-”

Chỉ thấy hai người đánh nhau đột nhiên tạm dừng, rồi một thân ảnh với tốc
độ nhanh như tia chớp bay thẳng xuống, người từ giữa không trung tiếp
xuống phát ra tiếng kêu kinh thiên động địa.

“A! Xác chết vùng dậy.”

Mấy trăm cái đầu ngay ngắn nhìn sang, chỉ thấy Song Tuyệt thư sinh phong
lưu phóng khoáng làm ra biểu tình nữ từ nhu nhược bị quỷ dọa đến kinh
hoàng.

Phong Thần Ngọc ngạc nhiên đan xen mừng rỡ nhìn người
trong lòng giả dạng nam trang, vẫn như trước là một ánh mắt tinh ranh,
trời sinh dung mạo mang ý cười. Người này không phải Thất Xảo sẽ là ai?

“Biểu ca, đến xem muội sống lại, có quà gặp mặt không?” Thẩm Thất Xảo nháy
mắt phải một cái, cũng bày ra bàn tay phẳng phiu hướng về hắn.

“Đem huynh tặng cho muội.” Phong Thần Ngọc vô cùng hào phóng nói.

Nàng nhả ra chiếc lưỡi nhỏ, đầu đung đưa như trống bỏi: “Không được không
được, huynh vốn đã là của muội, huynh lừa người ta, người ta không chấp
nhận.”

Nghe vậy, không ít người không nhịn được xoa xoa da gà trên cánh tay.

“Phong huynh, hai người cho dù muốn liếc mắt đưa tình, cũng đổi nơi khác được không?” Ôn Học Nhĩ đề nghị.

“Biểu ca, chính là huynh ấy đem muội ném lên trên cây làm cho muội ngã xuống.”

Phong Thần Ngọc lập tức vỗ ngực biểu thị, “Không việc gì, biểu ca lập tức báo thù cho muội.”

“Muội đã biết vẫn là biểu ca tốt nhất.” Nàng hưng phấn gật đầu.

“Vậy hiện tại có thể nói cho huynh biết, muội rốt cuộc là làm thế nào tỉnh lại?”Vẻ mặt của hắn như thế có một chút nghiêm túc.

Ánh mắt của nàng bắt đầu lay chuyển, cười hì hì nói: “Biểu ca, muội tỉnh
lại thì tốt rồi, hỏi nhiều như vậy làm gì? Như vậy sẽ phá hỏng nhân
duyên của người khác.”

Ánh mắt Phong Thần Ngọc lợi hại như dao
bắn về phía Đường Phóng trên khán đài phía đông, chỉ thấy hắn lộ ra vẻ
mặt cười khổ, nhất thời trong lòng hiện lên vẻ hiểu rõ.

“Phong
Thần Ngọc, mang nàng lên khán đài đi.” Thượng Quan Thông mặt như băng
sương trên khán đài phía đông bất ngờ nói ra một câu như vậy.

Thẩm Thất Xảo kéo kéo ánh mắt bay về phía Thượng Quan Thông, cười hi hi gọi: “Ý tốt của Thượng Quan công tử ta nhận, thời tiết tuy nóng, nhưng vẫn
không đến mức cần khối băng hạ nhiệt ta có thể chịu đựng.”

Người dám nói chuyện như thế với thập nhị thiếu gia của Thượng Quan gia, khắp giang hồ tìm không ra người thứ hai, điều này làm cho quần hùng ở đây
kinh ngạc trợn tròn mắt như hạt châu.

Bờ môi Thượng Quan Thông
nhẹ nhàng vẽ ra, thế nhưng phá lệ lộ ra một nụ cười, khiến cho người bạo phát. “Ta là lo lắng hai người lăn qua lăn lại bên dưới, mọi người xem
không được thỏa mãn.”

Trên đài dưới đài ồ lên!

Thượng Quan Thông, thập nhị thiếu gia của Thượng Quan gia, hắn cũng biết nói đùa sao?

Việc lạ có mỗi năm, hôm nay dường như đặc biệt nhiều. Đầu tiên là giang hồ
hai đại mỹ nam tử đánh nhau, rồi đến lang quân mặt lạnh nổi danh cũng
biết trêu ghẹo người.

Lòng mọi người đột nhiên có thích thích
nơi này, chẳng lẽ lôi đài chiêu thân của Tiêu nhị tiểu thư là nơi hát
tuồng sao? Vậy nhất định là một tuồng kịch náo nhiệt nhất khắp võ lâm.

Phong Thần Ngọc cười ha ha, phi thân lên đài từ trong tiếng cười, ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Thông.

Ánh mắt của mọi người cũng kìm lòng không được cũng bay đến trên khán đài
phía đông, trái lại không rãnh chú ý đến với sắc đẹp khuynh thành trên
khán đài.

“Có thể nhìn thấy một nụ cười khuynh thành của Vô Song kiếm khách, vậy chết cũng không tiếc.” Thẩm Thất Xảo nháy mắt tỏ ra vẻ
cảm thán.

Ánh mắt Thượng Quan Thông tình cờ xẹt qua đỉnh đầu của nàng nhìn về phía đài lụa, ánh mắt Tiêu Thấm Lan rõ ràng không có vui
mừng.

Thẩm Thất Xảo từ trong lòng ngực Phong Thần Ngọc nhảy
xuống, nhảy đến trước khuôn mặt cười khổ của Đường Phóng, vẫy vẫy tơ lụa trong tay, dáng vẻ tươi cười vừa vẩy tay nói: “Đường công tử, huynh
thật sự không định lên lôi đài ư? Thế nhưng ta đặc biệt vì xem huynh lên lôi đài đánh đấm mới chạy đến nha.”

Đường Phóng cười khổ nói: “Nhưng mà cô làm cho tất cả phá vỡ.”

“Ai nói, mới không phải ta chứ, nếu không có người đánh lén ta trốn ở trên
cây, ta cũng sẽ không ngã xuống, tất cả vẫn có thể tiến hành theo kế
hoạch đã định ra.” Nàng nghiêng đầu tự hỏi, bỗng nhiên hiểu ra, đi thẳng đến trước mặt Thượng Quan Thông. “Là huynh, nhất định vậy.”

Thượng Quan Thông gật đầu. “Đúng là ta.”

Phong Thần Ngọc trừng hắn. “Thượng Quan, huynh cũng có phần?” Đây tính là bằng hữu gì chứ?!

“Khi nhìn thấy Ôn huynh từ phía trên ngã xuống, ta đã hoài nghi.” Thượng Quan Thông thẳng thẳn thừa nhận.

Thẩm Thất Xảo phẫn nộ trừng hắn. “Nhưng mà huynh thiếu chút nữa hại ta ngã chết.”

Thượng Quan Thông nói: “Nhưng cô hoàn toàn không tổn thương gì.”

“Là suýt chút nữa.” Nàng nhắc lại.

Thượng Quan Thông nhìn Phong Thần Ngọc. “Huynh thật sự định lấy cô ấy sao?”

Phong Thần Ngọc gật đầu khẳng định.

“Tiêu tam cô nương tốt hơn so với cô ấy.” Thượng Quan Thông nói như vậy.

Phong Thần Ngọc mỉm cười. “Thượng Quan huynh ngại gì lên lôi đài thử khả năng một lần đi?”

Thẩm Thất Xảo gật đầu như gà nhỏ mổ thóc. “Đúng đúng, Thượng Quan công tử
huynh nên lên đánh lôi đài, chỉ cần huynh trưng ra khuôn mặt người gặp
người rét này cũng sẽ bách chiến bách thắng, tấn công không thể tấn
công.”

Sắc mặt Thượng Quan Thông vốn đã lạnh như băng, lúc này quả là càng tỏa ra ấm áp lên hẳn.

“Phong Thần Ngọc, ta khẳng định huynh lấy cô ấy, ít nhất phải giảm thọ mười năm.”

Nàng sờ sờ mũi, im lặng trở lại bên cạnh Phong Thần Ngọc.

Phong Thần Ngọc đưa tay vỗ trán, hắn có thể khẳng định Thượng Quan Thông nhất định sẽ vì câu này chịu khổ, Thất Xảo cho tới bây giờ vẫn không là
người biết nén giận, nàng sẽ dùng gấp trăm lần ngàn lần báo đáp kẻ thù
của nàng.

****

Gió ấm áp trời tươi đẹp, thiên hạ thái bình.

Ăn điểm tâm trà quả[5], thưởng thức ánh trăng Bình Hồ, đời người như thế
mới không uổng phí. (Bình Hồ: một thị xã thuộc tỉnh Chiết Giang, TQ)

Mười hai kiếm đồng vô cùng cung kính đứng phía sau một vị cô nương, hình
dạng nửa vòng tròn, người ngoài vừa thấy có thể biết vị cô nương này là
trăm triệu không thể đắc tội. Có thể được mười hai kiếm đồng của Thượng
Quan thập nhị thiếu gia bảo vệ như vậy nhất định là nhân vật lớn, nhân
vật lớn vô cùng quan trọng.

Thẩm Thất Xảo cho tới bây giờ vẫn
không biết là mình là người quan trọng thế nào, chẳng qua, sau khi vào
Thượng Quan gia, thì có cảm giác càng ngày càng được coi trọng.

Tâm tình của nàng chỉ có một từ có thể hình dung ——- thích!

Liên hoa lạc[6] êm tai dễ nghe, tên khất cái xinh đẹp người đầy mảnh vá, nữ
tử thanh xuân cẩm y hoa phục, nhìn thế nào cũng không hài hòa lắm, nhìn
thế nào cũng cảm thấy bên trong ắt có một câu chuyện.

Cầm một
cái bánh bông tuyết đưa vào trong miệng, vào miệng hương thơm giòn ngọt, Phong Thần Ngọc không khỏi cảm thán ra tiếng, “Khó trách muội thế nào
cũng không chịu rời khỏi Thượng Quan gia, điểm tâm nơi này quả thật so
với Thần Kiếm sơn trang còn muốn ngon hơn.” [HV: ặc… sao toàn ăn không vậy trời @.@]

Nàng gật đầu cười.

Phong Thần Ngọc lắc lắc đầu. “Thật là, trừ phi muội làm thập nhị thiếu phu nhân, nếu không vẫn phải rời khỏi.”

“Cho nên mới phải ăn thỏa thích trước khi rời đi.”

Hắn thở dài: “Thượng Quan thật không nên trêu chọc muội.”

“Thế nhưng huynh ấy đã làm.”

“Cho nên huynh ấy mới phải triền miên trên giường bệnh hơn hai tháng không
thấy khá hơn, tìm danh y khắp thiên hạ vẫn vô ích.” Tuy nói là Thượng
Quan gieo gió gặt bão, nhưng một bằng hữu, trơ mắt nhìn hắn bị bệnh đau
đớn tra tấn trong lòng cũng thật không đành lòng.

“Huynh ấy cần
phải cảm tạ muội, nếu không huynh ấy phải lấy cái trong ngoài không
giống nhau kia, Tiêu nhị tiểu thư độc như rắn rết, muội hạ độc với huynh ấy, huynh ấy mới có thể có lý do danh chính ngôn thuận không lên đài
luận võ.”Nàng hợp tình hợp lý nói, hoàn toàn không nhìn phía sau mười
hai kiếm đồng ánh mắt sắc bén giống như dao nhỏ.

Phong Thần Ngọc bất đắc dĩ nhìn nàng. “Nhưng muội với hạ độc toàn bộ người dự định lên
lôi đài, ngoại trừ Đường Phóng.” Rõ ràng người Tiêu Thấm Lan không muốn
gả chính là Đường Phóng, thế nhưng Thất Xảo cố tình đem nàng để lại cho
Đường Phóng, đây là kết cuộc đắc tội Thất Xảo.

Thẩm Thất Xảo
không cho là đúng nhướn mày. “Nàng ta hãm hại muội muội của mình, âm
thầm đánh lén khách mời của nhà mình, còn xúi giục Đường Phóng yêu nàng
hạ độc với bằng hữu giang hồ, loại phụ nữ này nếu không dạy dỗ một chút, thiên lý khó dung.”

“Kỳ thật nàng ta không nên làm nhất chính
là ra tay với muội.” Phong Thần Ngọc nhanh chóng không ngừng lắc đầu.
Chính cái gọi là núi cao còn có núi cao hơn, Tiêu Thấm Lan lại thất bại
thảm hại chính là thua do nàng không có chút hiểu biết về Thất Xảo.

“Muội đây là nói cho nàng ta một đạo lý, đồ của người khác tốt nhất không nên có ý nghĩ đến cái gì không thuộc về mình, thỉnh thoảng có loại ý nghĩ
không nên này thì phải cần mạng người.”

Hắn thở dài một tiếng, thì thào lẩm bẩm: “Thật không biết tính cách tốt này của muội giống ai?”

“Mẹ muội.” Nàng ngược lại đưa ra đáp án rất rõ ràng.

Phong Thần Ngọc sau đó liền trợn tròn mắt. Thẩm bá mẫu?! Tiểu thư khuê các
đẹp như tiên kia, dịu dàng uyển chuyển, bề ngoài thanh tú bên trong trí
tuệ? Giết hắn cũng không tin đây là sự thật.

Thẩm Thất Xảo vẻ
mặt ngày tận thế nhìn hắn. “Huynh không phải người thứ nhất bị lừa, cũng sẽ không phải là người cuối cùng, cho nên không cần buồn bã như thế.”
Mãi cho đến bây giờ nàng vẫn không thể tin được, báu vật nhân gian người trước sau hai loại tính cách là mẫu thân mình, nghĩ đến khuôn mặt tuyệt đại của mẫu thân vẫn không tránh được có chút than thở, bề ngoài cha mẹ như thế khiến người ta kinh diễm, vì sao nàng chỉ bình thường như vậy?
Thật sự là không công bằng!

“Thất Xảo, muội định khi nào thì để Thượng Quan khỏi hẳn?”

Phong Thần Ngọc lời vừa ra khỏi miệng, vẻ mặt mười hai kiếm đồng liền khẩn trương lên.

Thẩm Thất Xảo gãi gãi đầu, ánh mắt liếc phải liếc trái, cười hì hì hai tiếng. “Chờ khi tâm tình của muội tốt.”

Mười hai kiếm đồng ánh mắt sắc bén lại phóng về phía khách mời bọn họ bảo vệ.

Thưởng thức xong ánh trăng Bình Hồ, dưới sự bảo vệ của mười hai kiếm đồng, chậm rãi trở lại Thượng Quan gia rộng lớn khí thế.

Trong đại sảnh tráng lệ, ngoại trừ bàn ghế thư họa, cũng chỉ có thập nhị thiếu gia lạnh như khối băng.

Đại sảnh bày ra bàn gỗ tử đàn điêu khắc tinh tế, trên bàn tất cả chén khay
bát chun đều đủ cả, tám món chính đều đủ, Thượng Quan Thông ngồi ở bên
trái, Thẩm Thất Xảo liền chọn bên phải ngồi xuống.

Thượng Quan
Thông lạnh lùng, Thẩm Thất Xảo tươi cười, như vậy hai người rõ ràng đối
lập ngồi cùng bàn, quả thực là không hợp nhau.

“Muốn gả cho ta sao?” Thượng Quan Thông lạnh lùng nhìn Thẩm Thất Xảo.

Nàng lắc đầu như trống bỏi. “Ta có gia phu, huynh cẩn thận bị thiên lôi đánh xuống.”

Phong Thần Ngọc ở một bên chen vào nói. “Cần chi sét đánh xuống, trước đó huynh sẽ chém huynh ấy.”

“Khi nào thì giải độc?” Thượng Quan Thông tiếp tục hỏi.

Nàng nhìn về phía Phong Thần Ngọc, hắn cười gật đầu.

“Huynh muốn khi nào thì giải?” Thẩm Thất Xảo theo đó chuyển hướng Thượng Quan Thông cười hì hì hỏi.

“Hiện tại, lập tức.”

Phong Thần Ngọc thần sắc chợt tắt, nghiêm nghị nói: “Bảy tháng bảy đỉnh Ngọc Hoàng[7], song kiếm quyết đấu?”

Thượng Quan Thông ngầm thỏa thuận.

Ánh mắt Thẩm Thất Xảo nháy mắt phóng ra tia sáng kỳ lạ. “Quyết đấu?”

“Danh tiếng tích lũy trên giang hồ há lại chỉ vì một người ngoài.” Phong Thần Ngọc lắc đầu than nhẹ.

Nàng trừng mắt nhìn, khóe môi hiện lên một nụ cười quỷ dị. “Thượng Quan
Thông, ta cho huynh viên thuốc tăng công lực, huynh để ta đi xem cuộc
chiến được không?”

“Không được.” Thượng Quan Thông dứt khoát cự
tuyệt, một lần trêu chọc phiền toái là vô tình, hắn tuyệt đối không nghĩ lại trêu chọc lần thứ hai. Vết xe đỗ lần trước, rõ ràng ở trước mắt.

“Không được thì không được, chân mọc ở trên người ta.” Nàng hừ một tiếng, hất
cằm lên, đứng dậy rời khỏi tiệc rượu, đi ra đại sảnh.

“Cô ấy là đại phiền toái.” Thượng Quan Thông lại một lần nữa khẳng định.

Phong Thần Ngọc chỉ cười không nói.

“Thượng Quan Thông, huynh nhất định không muốn đi quyết đấu, có phải hay
không?” Ngoài cửa truyền đến tiếng nói phẫn hận của Thẩm Thất Xảo.

Phong Thần Ngọc cười to.

Thượng Quan Thông xoay chén ngọc trong tay, như có điều suy nghĩ nhìn rượu trong chén. “Cô ấy rất thật thà.”

Phong Thần Ngọc thu lại dáng vẻ tươi cười, chau mày nhìn bạn tốt.

Nhẹ nhàng giơ chén lên, đáy mắt Thượng Quan Thông có một tia chua xót. “Thê của bằng hữu không thể đùa bỡn đúng không?”

Phong Thần Ngọc nhìn hắn, chợt hiểu ra. “Thượng Quan huynh ——–” [HV: Sao đau lòng quá ]

“Mang cô ấy đi đi, cho cô ấy hạnh phúc.” Thượng Quan Thông đem chén đưa đến
trong tay Phong Thần Ngọc, trong vẻ mặt bất đắc dĩ lộ ra vẻ tiếc nuối,
tiếc nuối này nhất định không cách nào tránh khỏi.

Phong Thần Ngọc một hơi uống cạn rượu trong chén.

Đây là hứa hẹn giữa nam nhân với nam nhân, cũng là bí mật giấu kín không nói ra giữa bọn họ.

****

Trăng sáng treo qua ngọn cây cao, lưu chuyển lộ ra một ánh sáng màu bạc, trên phiến đá xanh chiếu ra một thân ảnh cao to.

Thẩm Thất Xảo nâng má giương môi ngồi bên cạnh hồ sen đếm sao. “Cái Thượng
Quan thập nhị lạnh như băng kia chắc chắn nói rất nhiều điều không hay
không chính xác về muội?”

“Muội chán ghét huynh ấy sao?” Phong Thần Ngọc thử hỏi.

Nàng ra sức bĩu môi. “Một đại khối băng có gì đáng thích, muội rất hiếu kỳ tương lai gả cho huynh sẽ là dạng cô nương gì?”

Phong Thần Ngọc ngẩng đầu nhìn trăng sáng, một vòng tròn màu bạc treo cao
phía chân trời, mắt nhìn tất cả thăng trầm trong cuộc sống này.

“Biểu ca, huynh tin Hằng Nga sống trong Nguyệt Cung sao?”

“Muội không tin?”

Nàng cười cười, trên mặt hiện lên sầu não. “Muội không thích câu chuyện về
Hằng Nga, rất bi thảm, nữ tử xinh đẹp lại lương thiện cần phải được hạnh phúc.”

Phong Thần Ngọc hiểu ý mà cười. Đúng vậy, đây là Thất
Xảo, chưa từng làm ra vẻ, tính cách tinh quái lại vừa thông minh tuyệt
đỉnh. Thẩm Thất Xảo có lối suy nghĩ quái lạ, một nha đầu quái đản từ nhỏ đã không giống người thường.

“Huynh cũng luôn không rõ, tại sao rõ ràng trên ngân châm có tẩm kịch độc, mà muội rõ ràng trúng châm,
nhưng không có trúng độc?” Hắn hỏi ra nghi vấn quấy nhiễu bản thân lâu
ngày.

Nàng cười đến sáng lạn dị thường. “Phát ra ám khí với muội căn bản là vô dụng.”

Thẩm Thất Xảo nhấc ống tay áo lên, bên trong lộ ra một đoạn vải màu sắc
trắng như tuyết, hoa văn tinh tế. “Biết đây là dệt vải gì không?”

“Cái gì?” Trong đầu Phong Thần Ngọc xuất hiện một phỏng đoán mơ hồ.

“Thiên tàm ti.”

Quả nhiên!

Thiên tàm y mềm mại tinh tế, bền vững vô cùng, không sợ đao kiếm, thu lại tự
nhiên! Nghe nói ngoại trừ mấy chục năm trước có người dệt một cái ra,
lại không có cái thứ hai được làm ra. Chẳng lẽ, thiên tàm y trên người
nàng mang chính là một cái thất truyền kia?

Liếc mắt một cái
lườm ánh mắt của hắn, Thẩm Thất Xảo hừ một tiếng. “Đương nhiên không
phải một cái kia, đây là muội mới dệt, có mới muội vì sao phải mặc cũ
chứ?”

Phong Thần Ngọc há mồm đông lại. Ý của nàng…

“Nếu không, muội đem cái cũ cho huynh.”

Quả nhiên!“Thất phu vô tội, hoài bích có tội[8].” Phong Thần Ngọc sắc mặt ngưng trọng đứng lên.

Nàng cười hì hì nhìn hắn. “Muội chỉ nói với huynh thôi nha.”

Hắn nhất thời cảm thấy vô lực, Thất Xảo dường như cho tới bây giờ đều là
không sợ như thế, chuyện cực kỳ lớn chỉ sợ nàng cũng xem như hạt mè đậu
xanh.

“Chúng ta ngày mai liền rời khỏi Thượng Quan gia, có phải hay không?”

“Đúng vậy, muội luyến tiếc sao?” Hắn chau mày, mang theo chút hứng thú.

Nàng bĩu môi, “Muội chỉ luyến tiếc bánh ngọt điểm tâm của Thượng Quan gia.”

Hắn chỉ biết, hành động của Thất Xảo vĩnh viễn đều là ngoài dự đoán của mọi người.

****

Ngày tiếp theo, thời tiết trong xanh, ngàn dặm không mây, vô cùng thích hợp ra ngoài đi xa.

Thẩm Thất Xảo ôm tay nải trong ngực ngồi xổm bên góc tường, sờ cằm của mình, vẻ mặt ngưng trọng dường như suy nghĩ chuyện lớn đời người.

Cửa lớn Thượng Quan gia cách đó không xa rất có khí thế, đương nhiên trọng
điểm không phải là cánh cửa kia rất rộng lớn, mà là một đám người đứng
nói chuyện ở cửa ——- Thượng Quan Thông cùng Phong Thần Ngọc, bọn họ đang nói lời tạm biệt với nhau, chẳng qua, lúc bọn họ phải phất tay nói tạm
biệt, một người khác đến đây, là cái tên Liễu gia bảo kia.

Sau đó, ba người nhất thời nói chuyện với nhau, sắc mặt liền thay đổi ý nghĩ rất sâu xa, ít nhất là nàng cảm giác như thế này.

“Thất Xảo mau ra đây.” Phong Thần Ngọc đột nhiên lên tiếng gọi.

“Thẩm cô nương —–”

Người hầu của Thượng Quan gia cũng gọi theo.

Nói thật, nàng thật không muốn đi ra ngoài, chẳng qua nơi nàng ngồi xổm vừa lúc cách cửa lớn không xa, bị người ta phát hiện là vấn đề sớm muộn.

“Tìm muội có chuyện gì?” Nàng chậm rãi bước thong thả đến cửa lớn.

Phong Thần Ngọc nói: “Đại công tử của Liễu gia bảo có việc muốn nhờ.”

“Muội cũng không phải là người trong giang hồ.” Thẩm Thất Xảo ôm tay nải mặt ủ mày chau nói.

“Nhưng mà, cô chính là thần y.” Sắc mặt Liễu Dật Thanh cực kỳ xúc động.

“Lẽ nào trong giang hồ không có bí mật đáng nói sao?” Thẩm Thất Xảo hoài nghi, ít nhất trước mắt là nàng vô cùng nghi ngờ.

“Nơi nơi đều là bí mật.” Đây là giải đáp của Phong Thần Ngọc. Rất nhiều
người thân thủ lại khác ở chỗ, chính là bởi vì đã biết rất nhiều bí mật
không nên biết.

Nàng không phục. “Vậy tại sao hắn lại nói muội là thần y?”

Hắn cười cười. “Thất Xảo, theo huynh biết, cho tới bây giờ đều là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dậm.”

Thẩm Thất Xảo dùng sức trừng hắn.

“Muội đại náo lôi đài tỷ võ chiêu thân của Tiêu Thấm Lan, sớm đã nổi danh
giang hồ, hơn nữa sau đó mọi người giang hồ biết được muội ngay cả độc
Đường Phóng hạ cũng giải được thì, sớm biết được muội tinh thông y
thuật, tuyệt không phải hạng bình thường.” Phong Thần Ngọc rất có lòng
tốt giải thích.

Mất mặt sờ sờ tóc dài phía trước, vẻ mặt nàng có chút buồn bực. “Rất thích chõ mũi vào chuyện của người khác quả nhiên
không phải thói quen tốt.”

“Cuối cùng muội cũng hiểu được.” Hắn bất đắc dĩ lắc đầu.

“Thẩm cô nương, mong rằng tôn giá đến tiểu tệ bão ở vài ngày.” Liễu Dật Thanh ở một bên chắp tay thi lễ. (Tôn giá: xưng hô tôn trọng người đối diện.)

Nàng như có điều suy nghĩ nhìn yên ngựa nạm vàng đai bạc của hắn, ý cười bên môi càng lúc càng lớn. “Ta sớm đã nói Liễu gia bảo rất có tiền.”

Liễu Dật Thanh đột nhiên không duyên cớ một thân đổ mồ hôi lạnh, cảm giác tựa như mời đến một đại phiền toái.

“Biểu ca, vậy chúng ta đi đến Liễu gia bảo ở thêm vài ngày đi!” Thẩm Thất Xảo hưng phấn lên.

Phong Thần Ngọc đồng tình nhìn Liễu Dật Thanh.

“Muội quyết định, muội không muốn ngồi xe ngựa già cũ kỹ trước kia của huynh
đâu, muội muốn Liễu công tử thuê một kiệu lớn tám người khiên cho muội
ngồi.” Nàng mặt mày hớn hở nói.

“Được.”

“Liễu công tử, phiền huynh đi thuê kiệu đi, ta vẫn chờ ở đây.”

“Tại hạ đi ngay.” Liễu Dật Thanh phi thân mà đi.

“Thất Xảo, cần gì phải trêu chọc hắn chứ?” Phong Thần Ngọc có chút không đồng ý cách làm của nàng.

Vẻ mặt của nàng lại ngưng trọng ngoài dự đoán của mọi người. “Biểu ca,
huynh có biết thân thể của Liễu lão phu nhân mắc bệnh nan y đã nhiều năm không?”

“Biết.” Đệ tử Cái Bang khắp thiên hạ, biết chút tin tức đó thật cũng không phải việc khó.

“Nhưng huynh có biết Liễu gia bảo từng phái người đến Dong Nhân Cốc cầu y không?”

“Không biết.”

“Cho nên, “ Thẩm Thất Xảo thở dài, “Thế này nếu muội không muốn đi Liễu gia
bảo, nhưng làm sao có thể làm cho bọn họ rất hài lòng?”

Sự tình kỳ thực rất đơn giản, chẳng qua là mọi người nghĩ đến quá phức tạp mà thôi.

“Muội sẽ cứu Liễu lão phu nhân sao?” Lo lắng của Phong Thần Ngọc cũng không phải là dư thừa.

Chỉ thấy nàng đảo mắt, nhún nhún vai nói: “Huynh còn nhớ rõ ba nguyên tắc
không chữa của muội chứ? Bệnh trạng của Liễu lão phu nhân chính là điều
thứ ba kia, cho nên lúc muội nghe người của Liễu gia bảo thuật lại bệnh
tình, liền cự tuyệt.”

Hắn gật đầu. “Cho nên, người Liễu gia chỉ có thể hướng Phật tổ cầu nguyện.”

“Đúng vậy.”

“Hiếm có muội cũng không cho bọn họ sẽ có bao nhiêu chẩn kim.” Phong Thần Ngọc nở nụ cười.

Thẩm Thất xảo nhìn hắn. “Muội đã có trượng phu giàu có nhất thiên hạ, vì cái gì còn muốn liều mình vơ vét của cải?”

“Huynh còn chưa lấy muội.” Hắn không nhịn được nhắc nhở nàng.

Nàng phất phất tay. “Không quan trọng, hộm nào chúng ta chọn một ngày tốt ngày lành bái đường là được rồi.”

Phong Thần Ngọc bỗng nhiên lại vẫn không nói ra lời.

Vẻ mặt Thượng Quan Thông lại trợn mắt há hốc mồm, tuy sớm biết rằng Thẩm
Thất Xảo không phải giống như nữ tử thế tục, nhưng bộ dạng rất ngược
ngạo chế giễu thảo luận hôn sự bàn về xuất giá như thế này, hắn vẫn
không thể không giật mình.

“Đời người lúc sống, quan trọng nhất vui vẻ.” Nàng nhìn mây bay phía chân trời, nhẹ nhàng nói ra một câu.

Trong lòng Phog Thần Ngọc khẽ rung. Đúng thế, cuộc sống đơn giản vui vẻ vẫn
là theo đuổi của Thẩm thúc, mà Thất Xảo đương nhiên cũng kế thừa tư
tưởng luôn không màng danh lợi của cha mẹ nàng.

“Cho nên, Thượng Quan Thông, van xin huynh sau này không cần khuôn mặt cứng nhắc của
huynh, thật sự khiến ta nhìn thấy thật không thoải mái.” Nàng đột nhiên
chuyển hướng Thượng Quan Thông nói một câu như vậy, lại nhanh như chớp
chạy đi.

Phong Thần Ngọc cúi đầu buồn cười.

Thượng Quan Thông yên lặng nhìn về phía xa xa, một lời chưa thốt.

Phong Thần Ngọc đưa tay vỗ vỗ vai hắn. “Thượng Quan, chúng ta thật sự phải
cáo từ.” Bởi vì hắn đã thấy được Liễu Dật Thanh thuê kiệu lớn tám người
đang chậm rãi đi đến.

“Thứ cho không tiễn xa được.” Thượng Quan Thông chắp tay nói.

“Sau này sẽ có cơ hội.”

“Sau này sẽ có cơ hội.”

Phong Thần Ngọc xoay người rời đi, đi về phía nơi Thẩm Thất Xảo ở.

Thẩm Thất Xảo đã đi đến trên một gốc cây bên đường, đang trông ra xa đỉnh kiệu thoạt nhìn vô cùng khí phái kia.

“Thất Xảo, đứng cao chưa hẳn trông ra xa được.” Phong Thần Ngọc không nhịn được nhắc nhở nàng.

“Huynh nói nếu Liễu công tử đột nhiên tìm không thấy muội sẽ là vẻ mặt gì?”Nàng đột nhiên nảy ra một ý tưởng ngoài dự đoán.

“Rất khó coi.” Đáp án này một chút cũng không cần hoài nghi.

“Cho nên, hù dọa hắn.” Nàng cười hì hì nói.

Phong Thần Ngọc không nói gì.

Liễu Dật Thanh giục ngựa đến, lại không nhìn thấy người cần phải đợi ở bên
cạnh Phong Thần Ngọc, mặt không khỏi lộ vẻ nghi ngờ. “Thẩm cô nương
đâu?”

Phong Thần Ngọc nghe vậy không nói, nhưng càng không ngừng ho khan, hơn nữa rất có tình thế càng không thể cứu vãn, bởi vì người
trên cây đang liều mình xua tay ra hiệu với hắn.

“Phong bang chủ, chẳng lẽ Thẩm cô nương thay đổi chủ ý?” Vẻ mặt Liễu Dật Thanh lo lắng lên.

“A…” Một tiếng thét chói tai vang lên ngay sau đó.

Phong Thần Ngọc phi thân lên, từ giữa không trung tiếp được Thẩm Thất Xảo, vẻ mặt có chút nghiền ngẫm. “Chẳng lẽ muội phạm điều kiêng kỵ với cổ thụ?
Mỗi lần đều từ trên cây ngã xuống.”

“Muội cũng hoài nghi.” Nàng đồng ý nói.

Liễu Dật Thanh mẫu mực ở một bên á khẩu không nói gì.

[1] Tam sơn ngũ nhạc: Tam sơn chỉ An Huy Hoàng Sơn, Giang Tây Lư Sơn, Chiết Giang Nhạn Đãng Sơn. Ngũ nhạc chỉ Thái Sơn, Hoa Sơn, Hành Sơn, Tung
Sơn, Hằng Sơn.

[2] Phong tình vạn chủng: ý nói dáng vẻ cử chỉ
của người này có rất nhiều loại, thời điểm hiện tại nhiều hướng khác
nhau không có cùng trạng thái, ý trăm xem không chán! Nhưng cũng hình
dung phong cảnh xinh đẹp. Dựa theo bản mới nhất: Phong tình vạn chủng:
lộ ra tình cảm nam nữ cực kỳ yêu nhau. Phong tình: «sách» dáng vẻ cử chỉ của người, thiên về hơi nữ tính. Phong thái: nam nữ yêu đương ôm ấp
tình cảm.

[3] Ngập ngập khả nguy: bộ dáng sẽ ngã xuống từ núi cao chót vót. Hình dung vô cùng nguy hiểm, sắp lật xuống hoặc diệt vong.

[4] Tây tử phủng tâm: chỉ bệnh trạng của mỹ nữ. Tây tử tức Tây Thi. Phủng
tâm: tương truyền Tây Thi mỹ nữ thời Xuân Thu tim có bệnh, thường xuyên
nắm tim mà nhăn mày. Hàng xóm có xấu nữ cho rằng tư thái này của Tây Thi rất đẹp, cũng học nắm tim nhíu mày, ngược lại có vẻ càng xấu, mọi người đều tránh nàng đi. Sau lấy “phủng tâm” nói về sự bắt chước kém cõi.

[5] Trà quả: món ăn vặt dân gian Quảng Đông, dùng bột gạo nếp hoặc bột gạo
dính lại làm ra vỏ ngoài, bên trong đặt nguyên liệu nhân bánh, ngoài vỏ
bọc lá cây, chưng chín có thể ăn được.

[6] Liên hoa lạc: một
loại khúc nghệ dân gian TQ, trước đây là tên khất cái hát, sau xuất hiện diễn viên chuyên nghiệp, mười hai người biểu diễn, chỉ dùng trúc bản vỗ nhịp.

[7] Đỉnh Ngọc Hoàng: Ngọn núi cao nhất của Thái Sơn, ở tỉnh Sơn Đông thị trấn Thái An.

[8] Thất phu vô tội, hoài bích có tội: dân chúng vốn không có tội, vì trong người giấu bích ngọc mà gán tội băt giữ. Vốn chỉ châu báu có thể đưa
đến tai họa. Sau cũng so sánh có tài năng, có lý tưởng mà bị hại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.