Phong Lưu Đấu Oan Gia

Chương 7



Edit: PT a.k.a Ring.

“Nam nhân bà, chúng ta yêu nhau đi!”

Thiệu Doãn Cương từ trên trời bổ xuống một câu sét đánh, khiến Đỗ Lan đang gặm cánh gà, thiếu chút nữa bị mắc xương mà nghẹt thở chết.

“Khụ khụ……” Ho đến đỏ bừng mặt, vội vàng phun xương gà ra, cô trừng mắt nhìn hắn cười quái dị. “Tiện bại hoại, tôi không có nghe lầm chứ?” Tên này hôm nay chưa uống thuốc sao?

Cô với hắn yêu nhau? Muốn khiến người ta cười rụng răng à? Đừng diễn màn huyết án diệt môn là mừng rồi!

Đỗ Lan còn ôm bụng cười điên cuồng, không biết hắn bị chập chỗ nào, khiến tinh thần hiện tại không ổn định!

Nào biết Thiệu Doãn Cương lại mang vẻ mặt nghiêm túc đi đến trước mặt cô, khuỷu tay ghìm chặt cô. “Bà không có nghe sai! Nói! Nhận theo đuổi của tôi hay không?”

“A –” Bị đau kêu lên một tiếng, vừa giãy dụa vừa mắng chửi ngưởi. “Tiện bại hoại, ông lên cơn thần kinh a……”

Vững vàng kiềm chế, không cho cô trốn thoát, cánh tay cường tráng của Thiệu Doãn Cương dùng lực một phát, nói.

“Đi chết đi nam nhân bà, ông đây không điên, bà chỉ cần trả lời tôi, chấp nhận theo đuổi của ông đây không?” Nói là nói như vậy, nhưng vẻ mặt hung ác dị thường như đang cảnh cáo
cô, nếu không nghe được câu trả lời vừa ý muốn, có người có thể sẽ bị
vặn gãy cổ, lập tức máu bắn tung tóe trong bán kính năm mét.

“Đau, đau, đau a……” Đỗ Lan đau kêu thảm thiết, la to. “Tôi không chấp nhận…… Oa — tiện bại hoại, ông mưu sát a?” Vừa lên tiếng cự tuyệt, đã cảm thấy cổ bị người ta dùng hết khí lực ghìm mạnh một cái, thiếu chút nữa làm cô bất tỉnh tại chỗ.

“Hỏi lại một lần, chấp nhận theo đuổi của tôi hay không?” Cúi mắt nhìn cô, Thiệu Doãn Cương nhàn nhạt cười lạnh, trên tay cũng không nhẹ đi chút nào.

Làm gì có người dùng uy hiếp mà theo đuổi a? Chẳng lẽ tiện bại hoại
trước kia đều dùng chiêu này, mới khiến cho nữ nhân không thể không ủy
khuất quỳ dưới chân hắn sao?

Đỗ Lan rất muốn có cốt khí lớn tiếng cự tuyệt, nhưng là vừa chạm đến
đôi mắt hung ác của hắn, lại đề phòng cái cổ nhỏ của mình dưới cánh tay
to lớn của hắn, lập tức thực thức thời cười không thôi.

“Tiện bại hoại, ông muốn theo đuổi, tôi cũng không thể cự tuyệt a! Có bản lĩnh thì làm đi!” Trước mắt tạm thời đáp ứng, tránh được một kiếp này rồi tính tiếp, sau
này nếu muốn không tiếp nhận, bất cứ lúc nào cũng có thể giở trò.

“Tốt lắm! Bà rất nhanh sẽ biết tôi có ‘bản lĩnh’ hay không!” Một câu hai nghĩa cười to.

Oa a – lời này của hắn là có ý gì? Ô…… Cô không muốn biết hắn có bao nhiêu ‘bản lĩnh’ a!

Đỗ Lan nghe được kinh hãi than trong lòng, chụp lấy cánh tay còn ghìm chặt của hắn. “Này! Tôi cũng đáp ứng rồi, ông mau buông tay a!”

Nhìn môi đỏ mọng của cô mấp máy, mặc dù không thể nói là rất gợi cảm, nhưng chính là có thể khiến hắn có cảm giác, thế là Thiệu Doãn Cương nở nụ cười……

Vừa thấy tươi cười tà khí đến cực điểm này, Đỗ Lan hiểu hắn quá rõ hoảng hốt, vội vàng kêu to: “Không cần a! Tiện bại hoại, chúng ta là anh em, là bạn bè a……”

“Nếu chấp nhận theo đuổi của tôi, chúng ta chính là hai người đang yêu, làm gì có chuyện không cần? Đến, cho bà một chút ngon ngọt
trước……”

Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, Thiệu Doãn Cương đột nhiên cúi đầu,
bao phủ lấy môi mỏng của cô, tiếng nói khàn khàn biến mất giữa hai cánh
môi đang dính chặt với nhau, bàn tay mang dòng điện rời khỏi cổ cô, xoa
xuống thân hình thanh mảnh, kích tình dao động……

“Ưm……” Bị nụ hôn nhiệt tình của hắn làm váng đầu, Đỗ Lan thoáng chốc đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy hai tay hắn giống như
có lửa, da thịt bị mơn trớn giống như vừa bị đốt qua, nhiệt tình mà nóng bỏng, một cỗ tình triều xa lạ ập đến, làm cô nhịn không được run run,
rên rỉ.

Thật lâu sau đó, hắn mới thở mạnh buông ra Đỗ Lan còn chìm trong mê
loạn. Nhìn vẻ mặt mơ màng, bộ dáng thần trí không rõ của cô, ngón tay
thon dài của Thiệu Doãn Cương nhịn không được mà khẽ vuốt đôi môi sưng
đỏ mọng, yêu cực kì dáng vẻ này của cô do hắn tạo ra.

Ý thức chậm rãi lắng đọng, lý trí dần dần trở về, tim đập mãnh liệt
cũng từ từ ổn định, Đỗ Lan nâng lên đôi mắt mù sương nhìn hắn……

“Tiện bại hoại, ông là nghiêm túc sao?” Ánh mắt tìm kiếm trên khuôn mặt tuấn tú, muốn nhìn xem hắn thật sự hay là đùa giỡn?

“Bà nghĩ sao?” Tiếng nói trầm thấp có vẻ mị hoặc mê người.

Hắn là làm thật!

Nhìn ra trong đôi mắt hắn có tia sáng chớp động cùng kiên trì, Đỗ Lan biết hắn không phải tùy tiện hay nói giỡn.

“Tôi không muốn a……” Thê lương kêu thảm thiết, cô bắt đầu hướng phía cửa chính chạy trốn!

Ô…… Tiện bại hoại hôm nay nhất định là bị sét đánh rồi, mới có thể
thần trí không rõ, nói nhăng nói cuội, chỉ cần tránh được hôm nay, hắn
nhất định sẽ bình thường lại!

“Mẹ nó! Bà vừa mới mới đáp ứng, hiện tại lại muốn trở mặt!” Nhanh chóng vươn tay, trực tiếp đem cô áp lên sô pha.

“Tôi nghĩ ông là tùy tiện nói giỡn……” Đỗ Lan cảm thấy hôm nay nhất định là ngày xui xẻo nhất trong đời cô, nếu không sao lại phát sinh loại chuyện vớ vẩn này?

“Tôi là người tùy tiện lắm sao?” Kề mặt sát vào, lộ ra nụ cười hung ác, các ngón tay đan vào nhau tạo nên tiếng ‘lách cách’ dọa người.

“Ông, ông căn bản là ép buộc……” Tên này thực sự điên rồi! Nhanh chóng nghĩ biện pháp cự tuyệt hắn mới được.

“Ép buộc thì làm sao? Hai người chúng ta mười mấy năm qua, chuyện ép buộc đối phương làm còn thiếu sao?” Càn rỡ cười to, căn bản không để ý kháng nghị của cô.

Vấn đề là, loại chuyện này có thể bắt buộc sao? Đỗ Lan rất muốn mắng
người, lại sợ làm hắn điên lên, đem cô bắt lại cưỡng hôn, đành tìm lí do câu giờ trước.

“Tiện bại hoại, muốn theo đuổi tôi làm người yêu, có thể, bất quá điều kiện thứ nhất – trước chứng minh cho tôi thân thể ông khỏe
mạnh.” Khoanh tay cười thầm, kỳ thật là thực lo lắng thân thể
hắn không sạch sẽ, nếu không cẩn thận bị quăng lên giường, nhiễm phải
bệnh gì đáng xấu hổ thì làm sao bây giờ?

Hiểu được suy nghĩ của cô, Thiệu Doãn Cương cười nhạt. “Ngày mai lập tức đưa cho bà! Thân thể tôi thật sự tốt.” Nam nhân bà này là sợ hắn nhiễm bệnh rồi lây cho cô đi!

“Tốt!” Gật gật đầu, cô không phản đối, lập tức đưa ra điều kiện thứ hai. “Ông phải đáp ứng tôi, trong vòng nửa năm không chạm vào phụ nữ khác,
hơn nữa trong khoảng thời gian này, ông cũng không thể cùng tôi lên
giường!” Tên này là thánh thủ tán tỉnh, kĩ thuật hôn lại cao
siêu, vì đề phòng chính mình bị hôn đến thần trí không rõ, mơ hồ cùng
hắn lăn lên giường, vẫn là phòng bị trước tốt hơn.

Điều kiện thứ hai hơi khắc nghiệt, Thiệu Doãn Cương lập tức kháng nghị kêu to. “Muốn tôi không chạm vào phụ nữ khác, hơn nữa lại không thể ăn bà? Nam
nhân bà, bà là muốn tôi trở thành người đầu tiên trên thế giới bị dục
hỏa đốt người mà chết sao?”

“Muốn hay không tùy ông!” Lạnh lùng hừ nhẹ, thầm nghĩ tốt nhất là hắn đừng đáp ứng.

“Vì sao? Muốn tôi không chạm vào phụ nữ khác, tôi có thể hiểu, nhưng ngay cả bà cùng không được thì hơi quá đáng!” Cật lực muốn tranh thủ quyền lợi cho mình.

“Nửa năm này là muốn ông ‘tịnh thân’!” Liếc mắt một
cái, nghĩ đến hắn ‘mưa móc’ cùng quá nhiều đàn bà như vậy, cô liền cảm
thấy khủng bố, nửa năm là tiêu chuẩn thấp nhất của cô.

“Tôi mỗi ngày đều tắm rửa, rất sạch sẽ!” Nghiến răng nghiến lợi, Thiệu Doãn Cương bốc hỏa.

“Chuyện liên quan đến vấn đề ‘vệ sinh cá nhân’, tôi rất kiên trì!” Gật đầu thật mạnh, tỏ vẻ chính mình tuyệt không nhân nhượng. “Muốn hay không tùy ông!”

Còn vệ sinh cá nhân a! Nam nhân bà thực sự có tinh thần yêu sạch sẽ
nha! Thiệu Doãn Cương nhất thời không biết nên khóc hay cười, biết rõ
ngoan cố hiếm thấy của cô một khi phát tác, chính là quyết định không
thể thay đổi.

Cảm thấy cấm dục nửa năm là quyết định tệ hại, miệng lại còn cố ý đập phá. “Tôi đây nên làm cái gì bây giờ?” Hắn là đàn ông bình thường, không có khả năng yêu cầu “tiểu lão đệ” ẩn nấp hơn nửa năm.

“Ha ha…… Hai tay vạn năng a!” Vươn mười ngón, cười đến thực ái muội.

“Bà giúp tôi?” Nếu cô nguyện ý, như vậy hắn sẽ không phản đối điều kiến thứ hai nữa.

“Ông nằm mơ!” Bắn ra ánh nhìn sắc bén, Đỗ Lan hừ hừ cười lạnh. “Có đáp ứng hay không a?”

“Được! Tôi đáp ứng!” Giống như tráng sĩ chặt tay
đồng ý điều kiện, Thiệu Doãn Cương sớm hạ quyết tâm, nhất định phải
chiếm được vị trí bên người cô, không cho động vật giống đực khác mon
men.

“Còn có, nửa năm này ông cũng không thể dính scandal với cô nào!” Ha ha cười không ngừng nói ra phần kèm theo, Đỗ Lan không tin con ngựa
đực có thói quen trêu chọc hoa là hắn có thể hoàn toàn không dính vào cô nào trong thời gian lâu như vậy.

Ha ha…… Sáu tháng sau, cô liền tự do! Không cần phải xen vào ý niệm cổ quái yêu đương với cô trong đầu hắn nữa.

Nghiêng mắt nhìn cô cười gian, Thiệu Doãn Cương đồng thời cũng cười…… Nếu muốn so về sức chịu đựng, hắn cũng sẽ không thua người khác!

Kết quả sáu tháng sau, mọi người cứ chờ xem!

Hôm sau.

Hơn sáu giờ một chút, Thiệu Doãn Cương phóng xe bay đến nhà trọ, ngay lúc Đỗ Lan vừa mở cửa, lập tức lấy ra một báo cáo kiểm tra sức khỏe tốt đưa ra trước mặt cô.

“Tiện bại hoại, ông không phải làm giả chứ? Có nhanh như vậy sao?” Bệnh viện nhà ai có được loại tốc độ này?

“Nam nhân bà, bà đừng xem thường người khác a?” Thừa dịp đối phương chưa chuẩn bị, trước đưa lên cái hôn nóng bỏng, sau khi
thỏa mãn, hắn mới lách qua cô tiền vào phòng, ngồi trên sô pha trong
phòng khách, chân dài bắt chéo. “Ba anh em nhà tôi hàng năm đều đi kiểm tra sức khỏe định kỳ, đây là kiểm tra năm nay mới làm lúc trước, còn nóng hổi nha!”

Bị hôn đến hoa mắt choáng váng, cho đến khi nghe được tiếng nói
chuyện của hắn, Đỗ Lan mới phát giác chính mình bị hôn trộm, tức giận
đến đóng sầm cửa lại, đỏ mặt kêu to. “Tiện bại hoại, không được động một chút liền đánh lén!” Đáng giận! Con ngựa đực này hái hoa hái đến trên người cô, đã muốn thực đủ làm cho người ta lo lắng đề phòng. Nhưng khiến người tức giận, ảo
não nhất là, cô lại cảm thấy nụ hôn của hắn rất tuyệt, thực thoải mái!

Cô trước kia học đại học không phải không có ai theo đuổi, cũng có
thử vài lần hôn qua, nhưng những nam sinh đó cũng không cho cô cảm giác
mãnh liệt như tiện bại hoại.

Không xong! Cứ vậy thật sự sẽ bị hắn lừa tới tay nha! Đỗ Lan thầm nghĩ, có vẻ thực ưu phiền.

“Nam nhân bà, bà chỉ quy định tôi không thể mang bà lên giường, không có nói không thể hôn.” Thiệu Doãn Cương cười giả dối. “Tôi cũng không trái với ước định nha!”

“Dù sao chính là không được đánh lén!” Oán hận cảnh cáo, nhanh chóng lau môi.

Nhìn thấy của hành động của cô, Thiệu Doãn Cương nhất thời cảm thấy thực khó chịu. “Bà lại lau đi! Lau nữa tôi hôn nữa!”

Giọng điệu nghiêm túc mà âm trầm khiến Đỗ Lan nhanh chóng dừng tay,
không dám mạo hiểm nữa, dù sao con ngựa đực này mấy ngày nay tâm tình
thay đổi, hành vi quái dị, ngay cả cô cũng không rõ tâm tư của hắn.

Nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của cô, Thiệu Doãn Cương nhếch miệng cười. “Nam nhân bà, lúc trước bà không phải nói muốn xem ‘Đi tìm Nemo’ sao? Đi! Hôm nay tôi đi xem với bà!”

“Nhưng là tôi ngày hôm qua cùng tổng giám đốc Triệu xem rồi nha.” Lắc đầu cự tuyệt, tuyên bố hắn đã chậm một bước.

Nghe vậy, Thiệu Doãn Cương nháy mắt đen mặt, không ngờ cô đã xem với
tên khác, mệt hắn còn nhớ rõ lúc giới thiệu phim sắp chiếu, cô còn liên
tục lầm rầm nói muốn xem.

“Đi chung với tôi cảm giác sẽ rất tốt!” Quyết định mặc kệ cô xem hay chưa, trực tiếp kèm hai bên người ta đi tới rạp chiếu phim. “Đi! Xem một lần nữa!”

“Oa – lãng phí tiền chi a……” Có người bị cặp ra cửa mà kêu to.

“Là tôi tiêu tiền, bà kêu cái búa……” Người nào đó khó chịu gầm lên.

“Chúng ta thuê về nhà xem có vẻ thoải mái hơn……” Ô…… Cô không muốn thắt lưng lại đau.

“Xem xong phim lại đi thuê……” Không cho thương lượng, cực kì kiên trì.

“Rầm” một tiếng, cửa bị đóng lại, gian nhà trọ chìm vào tối đen cùng yên tĩnh.

“Đỗ Lan, em sắc mặt không được tốt, không thoải mái sao?” Triệu Văn Sơn lo lắng hỏi thăm, cảm thấy tinh thần của cô cực kì tệ.

“Không có gì, chính là ngủ không đủ mà thôi!” Mỉm cười, Đỗ Lan không giải thích nhiều, trong lòng lại bi thương cho chính mình.

Ô…… Cô đã mấy ngày bị tiện bại hoại quấy rầy, mỗi ngày bị hắn tha đi
xem phim, về nhà còn bị buộc xem đĩa thuê về, khiến cô thiếu ngủ trầm
trọng, mắt gấu mèo. Ô…… Cô hoài nghi, cô nhất định là đắc tội hắn chỗ
nào rồi, mới có thể bị hắn tra tấn bằng cực hình như vậy.

Làm người ta chán nản nhất là, thời gian ngủ của con ngựa đực kia
tuyệt đối không nhiều hơn cô, cô ít nhất còn có ban ngày có thể ngủ bù,
mà hắn thì sao? Ban ngày làm việc, tối đến ngược đãi cô, vậy làm sao mỗi ngày còn có thể tinh thần sảng khoái? Thật là làm người ta vừa khỏ hiểu vừa tức giận.

“Đỗ Lan…… Đỗ Lan……”

Tiếng nói đàn ông chui vào lỗ tai cô, Đỗ Lan bừng tỉnh hoàn hồn, lúc này mới phát hiện mình vừa ngẩn ra.

“Tổng giám độc Triệu, ngại quá, tôi thất thần!” Xấu hổ cười, thành thật nhận lỗi.

“Không sao! Là anh không tốt, em tinh thần tệ như vậy, anh còn hẹn em ra.” Triệu Văn Sơn vô cùng săn sóc, tự nguyện nhận sai vào người.

“Ai nha! Anh nói như vậy, tôi lại càng hổ thẹn!” Gãi gãi đầu, cô thật sự không thể thích ứng đàn ông dịu dàng như vậy, nếu
là tiện bại hoại mà nói, đã sớm một chưởng đánh tỉnh cô, mắng to không
lễ phép!

Tuy rằng đàn ông dịu dàng săn sóc tốt lắm, có phong độ, nhưng là cô
trời sinh thô lỗ, có vẻ quen với loại hình thức ở chung đối chọi gay
gắt, bực mình liền động võ như khi ở cùng tiện bại hoại hơn.

Ai…… Thực khủng bố! Không ngờ chính mình lại thích ứng được đê tiện
thô tục của tiện bại hoại, cô bị hắn ô nhiễm nghiêm trọng rồi……

Nhịn không được thở dài, vì chính mình mười mấy năm qua vô tình lún
sâu mà bi ai…… Ô, cô trước kia cũng không phải lỗ mãng vậy đâu, đều là
bị tiện bại hoại làm hư rồi!

Thầm than thở, cũng may suy nghĩ này trong đầu cô, Thiệu Doãn Cương
cũng không thấy được, bằng không khẳng định châm chọc khiêu khích cười
nhạo. “Không biết là ai có vẻ đê tiện thô tục? Cũng không biết là ai ô nhiễm ai nha?”

“Đỗ Lan…… Đỗ Lan……”

“A! Cái gì?” Lại bừng tỉnh, Đỗ Lan biết mình lại thất thần, đành phải chắp tay xin lỗi, áy náy nói. “Thực xin lỗi! Thực xin lỗi……”

“Không sao! Em chắc là mệt lắm rồi, anh đưa em về!”

“A? Nhưng là không phải anh có chuyện muốn nói, cho nên mới hẹn tôi ra sao?” Hơi sững lại, cảm thấy nếu đã giữa trưa chạy đến, cần phải biết hắn
muốn nói gì a! Bằng không một chuyến này không phải rất vô nghĩa sao?

“Em hôm nay tinh thần không được tốt, vẫn là ngày khác nói thì hơn.” Triệu Văn Sơn mỉm cười.

“Không đâu! Anh cứ việc nói, tôi sẽ chú ý lắng nghe, tuyệt không thất thần nữa.” Nhấc tay thề.

Xem bộ dáng thú vị của cô, Triệu Văn Sơn ha ha cười. “Em thật muốn nghe?”

Thận trọng gật đầu, Đỗ Lan là người ‘chuyện hôm nay chớ để ngày mai’, muốn cô nghẹn đầy mình nghi hoặc, cô sẽ bị nội thương.

“Tốt lắm!” Nghiêng người mỉm cười, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô. “Đỗ Lan tiểu thư, anh thích em, em đồng ý quen anh không?”

A — hắn, hắn nói cái gì?

Đỗ Lan cứng ngắc, há hốc mồm ngay tại hiện trường.

Bảy giờ tối, trong nhà trọ nhỏ –

Bốp!

“Nam nhân bà, ở một chỗ với tôi mà dám ngẩn người, không lễ phép!” Một chưởng đánh cho đầu cô chúi ra trước, Thiệu Doãn Cương mắng.

Giống như oan hồn liếc mắt hắn một cái, Đỗ Lan thở dài than nhẹ. “Ai…… Trời sinh đã vậy, mình là tội nhân rồi a……”

Nha? Nam nhân bà đang tự kỷ cái gì vậy? Không được đến giương nanh
múa vuốt đáp lễ như mong muốn, hắn cảm giác buồn bực sâu sắc, bàn tay to đặt lên trán cô…… Í? Không phát sốt a!

“Tội nhân cái búa! Bà bị ngốc a?” Lập tức đầu ngón tay gõ thật mạnh một cái, nghe được một tiếng vang thanh thúy.

“Ê! Thấy tôi không nói rồi làm tới hả!” Đỗ Lan bị đau, trở mặt mắng chửi người, chỉ thấy cái trán quả nhiên đỏ lên một mảnh.

“U! Khôi phục bình thường!” Ha ha…… Đây mới là nam
nhân bà hắn quen thuộc! Ra vẻ u sầu gì chứ? Cũng không ngẫm lại trong
người mình căn bản không có lấy một tế bào văn nghệ, giả bộ thành như
vậy, thật kinh khủng!

“Người ta hiếm khi được người thổ lộ, muốn hưởng thụ thêm một chút tư vị được người khác ái mộ, không được sao?” Khó chịu đá người, oán hận hắn phá hỏng hưởng thụ của cô.

“Được người thổ lộ?” Thiệu Doãn Cương cả kinh, một cái tên bất chợt nhảy lên trong đầu hắn. “Không phải là cái tên tổng giám đốc Triệu kia chứ?”

“Í? Chuyện này ngay cả tôi cũng thực kinh ngạc, tiện bại hoại, sao ông biết?” Hù chết người! Hắn là máy nghe trộm trên người cô sao? Sao trong khi cô thấy rất kinh ngạc khi đột nhiên được thổ lộ, người này lại dễ dàng
đoán ra?

Vì hắn là đàn ông, hắn biết tia sáng trong mắt tên tổng giám đốc Triệu kia là cái gì!

“Không cần quan tâm tôi làm sao mà biết, bà chỉ cần nói cho tôi, bà trả lời như thế nào?” Một tay ôm lấy cô, bắt đầu ép hỏi.

Nghĩ đến giữa trưa sau khi được thổ lộ, cùng tổng giám đốc Triệu nói
chuyện, Đỗ Lan cảm thấy lòng tràn đầy xấu hổ, đôi mắt nhìn trái nhìn
phải, chính là không dám nhìn thẳng hắn.

“Mẹ nó! Nam nhân bà, bà đỏ mặt! Nói! Các người rốt cuộc nói cái gì? Bà sẽ không có hảo cảm với tên kia chứ?” Thiệu Doãn Cương sắc mặt xanh mét.

“Quả thật có hảo cảm a! Con người tổng giám đốc Triệu không tệ.” Đương nhiên gật đầu, Đỗ Lan cực kì thành thật, mặc dù hảo cảm đối với
hắn không liên quan đến chuyện nam nữ, cô vẫn cho rằng hắn là người đàn
ông tốt.

“Xin hỏi một chút, tôi hiện tại là cái gì của bà? Bà lại dám lớn mật trước mặt tôi thừa nhận có hảo cảm với tên đàn ông khác?” Mặt đen lại, hắn trở mặt.

“Cái gì? Anh em a!” Không hiểu gì dò xét nhìn hắn, Đỗ Lan giãy khỏi kiềm chế.

“Anh em?” Đuôi mày khẽ nhướn, khóe môi gợi lên một nụ cười tàn nhẫn. “Xin hỏi nam nhân bà, bà hay quên hả, đem ước định lúc trước của chúng ta quên sạch sẽ rồi?” Anh em? Hắn hiện tại muốn làm là người đàn ông của cô!

A — không xong! Thần kinh tiện bại hoại còn chưa có bình thường lại, nhanh chân chạy trốn!

Vốn tưởng rằng qua vài ngày, hắn sẽ bình thường lại, quên đi chuyện
này, không ngờ đã nhiều ngày như vậy, hắn vẫn bệnh như cũ! Đỗ Lan vừa
thấy sắc mặt của hắn, lập tức cảm thấy không đúng, phản ứng lập tức giả
ngu cười cười. “Tôi sao có thể quên chứ! Là ước định kia thôi!”

Tốt lắm! Coi như cô đủ thông minh! Thần sắc nguội lại một chút, Thiệu Doãn Cương thăng đường thẩm án ép hỏi.

“Đến! Nói thật, bà là trả lời hắn như thế nào?” Hừ hừ, cô tốt nhất biết điều, không được nói với hắn, cô rất thích họ Triệu theo đuổi.

“Tôi? Tôi từ chối!” Luôn không màn đến chuyện nam
nữ, Đỗ Lan vò một đầu tóc rối, cười xấu hổ thừa nhận chính mình không
nhận theo đuổi của Triệu Văn Sơn.

Vừa nghe được đáp án, tâm tình Thiệu Doãn Cương lập tức từ địa ngục
thăng lên đến trên mây dạo chơi, há miệng cười đến có thể nhìn thấy yết
hầu.

“Vậy bà vừa rồi đỏ mặt thẹn thùng là sao?” Khốn kiếp! Không có ý tứ với người ta, rõ ràng cũng từ chối rồi, nói đến chuyện này còn ngượng ngùng cái búa a?

“Phụ nữ có quyền hưởng thụ vui sướng khi được theo đuổi!” Hùng hồn đầy lý lẽ, câu tiếp theo nói ra lại làm cho hắn bốc hỏa. “Hơn nữa tổng giám đốc Triệu nói tuy rằng tôi từ chối anh ta, nhưng anh ta
cũng sẽ không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục theo đuổi tôi. Bởi vì rất hiếm khi
có người nói với tôi mấy lời này, cho nên đương nhiên sẽ đỏ mặt a!” Ha ha…… Đã nói cô là tội nhân mà, lại khiến cho một người đàn ông tốt như vậy si mê, tội lỗi, tội lỗi a!

Mẹ nó! Họ Triệu kia nghe không hiểu tiếng người sao? Rõ ràng bị từ chối, còn muốn sống chết bám theo!

Thiệu Doãn Cương trong lòng lửa cháy, cười lạnh hỏi lại. “Bà không nói với hắn bà có bạn trai rồi sao?”

“Tôi có bạn trai hồi nào? Tiện bại hoại, ông đừng phá hư danh tiết của tôi!” Chuyện liên quan đến vấn đề thanh danh, Đỗ Lan lập tức nhảy ra bảo vệ.

“Mẹ nó! Bạn trai của bà chính là ông đây nha!” Nhanh chóng bắt lấy cô, rít gào rống to.

“Này! Ông đừng nói lung tung, tôi khi nào thì có một chân với ông?” Hắn nói hươu nói vượn, còn nói giống như là thật vậy.

“Cho dù hiện tại không phải, sáu tháng sau, tôi sẽ là bạn
trai của bà, chúng ta không chỉ sẽ có một chân, còn có thể có rất nhiều, rất nhiều chân!” Nghiến răng nghiến lợi phun ra, hắn chậm rãi nhắc nhở.

(R: cụm từ ‘có một chân’ thường dùng để chỉ quan hệ nam nữ).

“A…… Này…… Ha ha……” Nghĩ đến ước định bất đắc dĩ kia, Đỗ Lan âm thầm kêu khổ, chỉ có thể cười ngây ngô.

“Tốt lắm! Còn nhớ rõ!” Vừa lòng gật đầu, trực tiếp đem cô bắt vào lòng. “Đến! Lại cho bà một cái ngon ngọt làm phần thưởng!” Tà tà cười, trong mắt lóe lên ánh sáng khả nghi.

“Ơ…… Phần thưởng này tôi có thể gửi lại hay không, sau này có cần lại lĩnh?” Mồ hôi lạnh ứa ra, tuyệt vọng yêu cầu.

“Không được! Sau này có cần, tôi lại cho bà, nam nhân bà, không cần tiết kiệm như vậy.” Một câu trả lời, không cho gửi.

“Vậy…… Vậy…… Vậy đến đây đi!” Biết trốn không được, cô đơn giản hạ quyết tâm, nhắm chặt mắt, chu miệng ra.

Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Thiệu Doãn Cương đột nhiên không hôn xuống, mà lại cười điên cuồng không ngừng. “Nam nhân bà, bà có chút khí chất có được không? Chu thành mỏ bạch tuột như vậy, tên nào dám hôn xuống?” Cô nàng này sao có thể ngay cả cái hôn cũng khôi hài đến vậy? Nếu ở
trên giường cũng thế, sẽ hại đàn ông nhũn ra ngay hiện trường.

Oa a — ủy khuất bản thân cho hắn chà đạp, thế nhưng còn bị cười! Đỗ Lan ngay lập tức trở mặt.

“Cười? Cười chết ông đi? Bổn tiểu thư cho con ngựa đực ông hôn, ông nên khấu tạ hoàng ân, còn dám chê miệng tôi bạch tuột!” Bị nhục nhã phẫn nộ khiến cô không chút lưu tình ra tay công kích, mặt tức giận đến đỏ bừng, có vẻ vô cùng xinh đẹp, đáng yêu.

Vì né tránh quyền đấm cước đá của cô, Thiệu Doãn Cương nhanh chóng đè cô lên sô pha, tay chân đem cô ngăn lại, cười tà.

“Nam nhân bà, đừng tức giận! Tiểu nhân đến khấu tạ hoàng ân!”

Lời chưa dứt, không để ý giãy dụa của cô, cúi đầu hung hăng hôn xuống môi đỏ mọng, mạnh mẽ đoạt lấy mật ngọt trong miệng cô, bàn tay to lặng
lẽ lòn vào áo thun của cô, cảm thụ da thịt non mịn bên dưới.

“Ư…… Ưm……” Đỗ Lan trừng lớn mắt, vặn vẹo thân thể muốn đẩy hắn ra lại không được, chỉ mang đến phản ứng càng mãnh liệt, thâm trầm của hắn.

Đáng giận! Tiện bại hoại dám làm càn chiếm tiện nghi trên người cô? Được! Một khi đã như vậy, xem ai ăn đậu hủ của ai?

Đỗ Lan bị chọc tức, lý trí đều bay mất, không cam lòng yếu thế hôn
lại, một đôi tay cũng không quy củ kéo áo sơmi, liều lĩnh xoa khắp thân
thể mạnh mẽ to lớn của hắn.

“Nam nhân bà…… Bà đùa với lửa……” Thiệu Doãn Cương thở hốc vì kinh ngạc, vội vàng túm lấy tay cô, gương mặt vì cố nén dục vọng mà mồ hôi tuôn như mưa.

“Như thế nào……” Thở dốc hỗn loạn lại kịch liệt. “Ông có thể ăn đậu hủ của tôi…… Tôi không thể ăn của ông sao……” Một chút cũng không chịu thiệt, cô cười đến đắc ý, quyết định đấu với hắn!

Cô nàng này…… Thiệu Doãn Cương muốn cười, tình dục trong mắt lại dâng lên. “Đây là bà tự tìm…… Đừng trách tôi…… vi phạm ước định……” Khàn khàn nói, lại bổ nhào lên, đem cô áp đảo chặt chẽ dưới thân.

Trên sô pha mềm mại, hai thân hình gắt gao cùng một chỗ, trong đêm
lạnh triển khai một cuộc chiến tranh nam nữ vĩnh viễn không phân thắng
bại……


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.