Phong Lưu Đấu Oan Gia

Chương 5



Edit: PT a.k.a Ring.

Ban đêm, chuông cửa nhà trọ lại một lần nữa vang lên ầm ĩ.

Lúc Đỗ Lan chạy đi mở cửa thì trong tay đang cầm cọ vẽ, đầu tóc ngắn rối tung như tổ quạ, hai má không biết dính màu từ lúc nào.

“Nam nhân bà, bà giả quỷ dọa người hả?” Thiệu Doãn Cương cả ngày buồn bực, sau khi cửa vừa mở ra, nhìn thấy bộ dạng của cô, đột nhiên có tâm tình nói giỡn.

“Đi chết đi! Miệng thối không nói được lời dễ nghe.” Làm quà sinh nhật cho hắn, lại bị hắn trêu chọc, có thiên lý không đây?

Ý bảo hắn tự tiện, Đỗ Lan trở lại phòng làm việc tô cho xong vài nét cuối cùng.

Thiệu Doãn Cương sớm có thói quen đem chỗ ở của người ta biến thành
địa bàn của mình muốn làm gì làm, trực tiếp quăng mình nằm xuống sô pha. Hắn không ngốc tới nỗi đi theo vào phòng làm việc của cô, bởi vì chỗ đó là ‘cấm địa’, bất cứ kẻ nào muốn xông vào đều bị cô cho ăn cực hình.

Còn nhớ có một lần hắn không rõ đầu đuôi xông vào, kết quả……… Haiz,
chuyện cũ nghĩ lại mà kinh. Tóm lại, từ lần đó trở đi, hắn khắc ghi
trong lòng, không dám tái phạm.

Đợi cả buổi, còn chưa thấy cô đi ra, Thiệu Doãn Cương nhàm chán, bắt đầu hô to. “Nam nhân bà, bà đang làm cái gì? Còn không mau ra đây? Sao có thể bỏ lơ khách khứa như vậy?”

“Tiện bại hoại, ông thực ầm ỹ nha! Tôi đang làm quà sinh nhật cho ông! Hay là ông không muốn nữa?” Từ phòng làm việc truyền ra lời nói uy hiếp.

Thiệu Doãn Cương vừa nghe, không dám nhiều lời nữa, nhưng nhớ đến chuyện dùng cơm giữa trưa, hắn lại không nín được.

“Nam nhân bà, bà hôm nay có ra ngoài phải không?”
Nói bóng nói gió hỏi thăm. Hắn biết cô bình thường hầu như luôn trốn
trong nhà làm việc, lại là loại động vật hoạt động về đêm, muốn cô ban
ngày đi ra ngoài dường như rất khó, hôm nay đến tột cùng là vì chuyện
gì? Chẳng lẽ là vì có hẹn với tên kia?

“Ý! Sao ông biết? Ông là thầy bói Thiệu đại sư à?” Trong phòng làm việc truyền đến giọng nói có chút kinh ngạc.

Không để ý tới ngạc nhiên của cô, tiếp tục tra hỏi: “Hiếm khi thấy bà ban ngày ra đường, là làm gì vậy?”

“Tôi vừa làm xong một đơn đặt hàng, đem bản thảo đưa đến công ty.” Không chú ý đến quan tâm khác lạ của hắn, Đỗ Lan thoải mái cười trả lời.

“Không phải đi gặp người nào sao?”

“Gặp người nào? Không có a!”

Chuyện nam nhân bà cùng tên kia gặp mặt, thế nhưng lại cố ý giấu hắn. Thiệu Doãn Cương cảm thấy có chút mất mát cùng … tức giận vì không được tin tưởng!

Đúng vậy! Chính là tức giận! Nguyên nhân tức giận không hẳn chỉ có
chuyện cô giấu diếm hắn, hắn không rõ lắm. Nhưng có thể khẳng định, ngọn lửa bức bối kia từ giữa trưa vẫn cháy đến bây giờ……

“Tiện bại hoại, ông không thoải mái sao? Sắc mặt khó coi như vậy!” Cuối cùng làm xong, Đỗ Lan mới từ phòng làm việc đi ra, liền nhìn thấy hắn mặt mày xanh mét nằm trên sô pha.

Chẳng lẽ thân thể mình đồng da sắt này của hắn cũng có một ngày vi
khuẩn xâm nhập được? Rốt cuộc vi khuẩn bệnh gì mà lợi hại đến vậy? Hẳn
là nên chạy đi báo cáo cho trung tâm sinh hóa quốc gia đến lấy mẫu, đem
chúng nó bồi dưỡng thành vũ khí sinh hóa phục vụ quân đội.

Mặc dù trong đầu loạn chuyển một đống ý tưởng tào lao, cô vẫn phát
huy tình yêu đồng bào, một tay đặt lên trán hắn, một tay đặt lên trán
mình…… Không phát sốt a! Vậy tên này trưng ra mặt thối làm gì?

“Này! Ông ‘mặt mâm’ cho ai xem vậy?” Mặc kệ hắn gương mặt như người chết của hắn, Đỗ Lan ngồi xuống sô pha đơn chuyên dụng của cô.

“Nam nhân bà, tôi hỏi lại, bà ‘giữa trưa’ thực sự không cùng tên ‘đàn ông’ nào ở ‘nhà hàng’ gặp mặt ăn cơm?” Xoay người ngồi dậy, đơn giản đem thời gian, nhân vật, địa điểm nhấn mạnh nói ra.

Nghe vậy, cô đầu tiên là sửng sốt, lập tức vỗ tay kêu to. “Ai nha! Tôi giữa trưa quả thật cùng người bạn đến nhà hàng ăn cơm, tiện
bại hoại, ông thật đúng là thần thông quảng đại, đối với hành tung của
tôi rõ như lòng bàn tay!”

“Vậy bà vừa rồi còn nói không có gặp ai!” Khó chịu chỉ trích cô nói dối.

“Tôi là đi công ty đưa bản thảo, rồi Triệu tổng giám kia mới
thuận miệng mời tôi ăn cơm. Mục tiêu của tôi là ‘đưa CD bản thảo’, cũng
không phải đi gặp riêng hắn, đương nhiên không thuộc phạm vi ‘đi gặp
người’ mà ông nói! Như vậy, ông hiểu chưa?”

Quái! Tiện bại hoại để ý cô ra ngoài gặp ai như vậy làm gì? Cũng
không phải ba cô, quản nhiều như vậy! Bất quá, hắn làm sao mà biết cô
cùng Triệu Văn Sơn đi ăn cơm?

“Tiện bại hoại, ông lúc đó ở nhà hàng hả?” Nếu không sao lại rõ ràng như thế?

“Cùng anh cả nhà tôi dùng cơm, là anh ấy nhận ra bà.” Nghe xong giải thích của cô, Thiệu Doãn Cương tuy rằng tâm tình cảm thấy tốt hơn nhiều, nhưng vẫn còn mang chút buồn bực.

“Oa — học trưởng đã ở đó sao! Vậy sao ông không gọi tôi?
Người ta đã lâu không nhìn thấy gương mặt nhã nhặn, dễ nhìn của học
trưởng rồi! Có còn là bạn bè hay không?” Phát hiện chính mình bỏ lỡ cơ hội thưởng thức trai đẹp, Đỗ Lan khó chịu ra mặt, tống cho hắn một cước.

Từ lời cô nói, Thiệu Doãn Cương hiểu được, cô khẳng định là còn chưa
có tình cảm gì với tên Triệu tổng giám kia, nếu không cũng sẽ không hào
phóng hoan ngênh người khác đến quấy rầy thế giới hai người như vậy.

Vừa nghĩ đến đó, tâm tình của hắn bỗng nhiên tốt lên, buồn bực cùng
khó chịu vừa rồi hoàn toàn biến mất, cũng có cảm xúc muốn cười.

“Nam nhân bà, tôi cùng anh cả là anh em ruột, diện mạo hai
người cũng không khác nhau lắm, bà muốn nhìn anh ấy không bằng nhìn tôi
này, tôi hy sinh một chút để cho ánh mắt bà chà đạp cũng được!” Cười to né tránh cú đá của cô, còn không quên ưỡn ngực khoe ra thân thể hoàn mỹ của mình.

“Tôi mắt bị mù mới nhìn ông! Ông có thể so sánh với học trưởng sao?” Khinh thường phỉ nhổ.

“Ít ra cũng có thể hơn tên Triệu tổng giám kia chứ!” Tuân thủ truyền thống tốt đẹp ‘anh em hòa thuận’, không dám hạ thấp anh cả nhà mình, đành phải lôi người khác vào thế chỗ.

Làm bộ tỉ mỉ chăm chú nhìn hắn một hổi lâu, Đỗ Lan lại gật đầu đồng ý. “So sánh bề ngoài, Triệu tổng giám quả thật so ra kém hơn ông……” Dừng một chút, tiếp theo bổ sung thêm một câu — “Nhưng mà so sánh đạo đức, ông chỉ có nước bị đá ra biển hóng gió!”

“Nam nhân bà, bà chưa từng nghe ‘đàn ông không xấu, đàn bà
không yêu’ sao? Tôi cùng lắm chỉ là bồi dưỡng bản thân trở thành người
chị em mê nhất thôi!” Đáng giận! Nam nhân bà đánh giá tên Triệu tổng giám kia giống như biết rõ lắm, thật khiến cho người ta không thoải mái!

“À –” Kéo dài một tiếng, Đỗ Lan nhàm chán nói. “Vậy mời ông tiếp tục bồi dưỡng, tăng công lực bản thân, bất quá tôi đối với đàn ông thối như ông không có hứng thú!”

“Vô nghĩa! Bởi vì bà không phải con gái, đương nhiên không có hứng thú, nam nhân bà!” Cực kì âm ngoan bắn ra tên độc.

“Ông muốn chết hả?” Mãnh liệt tung cước.

“Ha! Bà muốn mưu sát ‘thằng nhỏ’ của tôi sao?” Thấy tình hình vậy, hắn nhanh chóng nhảy tránh, bảo vệ ‘hạnh phúc tương lai’.

“Nếu thật có thể thành công, đó cũng là làm công đức.” Cười lạnh chích lại, Đỗ Lan vẫn cảm thấy hắn ‘phá hoại’ nhiều cô gái quá.

“Nếu thực để bà thành công, Đài Bắc sẽ ngập lụt mất.” Hắn sâu xa lắc đầu.

“’Thằng nhỏ’ của ông liên quan gì tới ngập lụt?” Tên này khi nào lại gánh vác trọng trách ‘mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an’ vậy?

“Nếu tôi thực bị bà làm cho ‘phế’, phụ nữ biết tôi chắc chắn sẽ rơi lệ thành hàng, vậy cũng đủ so sánh với bão Nari* rồi.” Haiz…… Hắn bảo trọng thân thể, là suy nghĩ cho nhân dân Đài Bắc!

(R: bão Nari: cơn bão tấn công Đài Loan và Trung Quốc năm 2001. Tên này cũng được đặt cho 1 cơn bão tấn công Hàn Quốc năm 2007)

“Vậy mà ông cũng nói được!” Cười thối một ngụm, cô lười cùng hắn nói nhảm.

Thấy sô pha không còn nguy hiểm nữa, Thiệu Doãn Cương mới lại ngồi xuống.

“Đúng rồi! Hôm nay là gió gì thổi Thiệu đại công tử ông tới vậy?” Nhốn nháo lâu như vậy, hình như cũng chưa nghe hắn nói tại sao lại đến? Bình thường vào lúc này, hắn không phải đang lêu lổng với mấy em sao?

“Không có việc gì không thể tới tìm bà sao?” Thiệu
Doãn Cương liếc cô một cái, dù sao cũng không thể nói hắn là vì ban ngày thấy cô dùng cơm với đàn ông, vẫn canh cánh trong lòng mà chạy tới chất vấn.

Tự dung bị hắn trừng mắt, Đỗ Lan cảm thấy thật sự là oan uổng. “Hỏi một chút cũng không được? Tiện bại hoại, ông hôm nay là lạ nha!” Đầu tiên là bản mặt bánh bao, hỏi cô mấy chuyện lặt vặt, rồi sau đó lại vui vẻ cùng cô đấu võ mồm, bây giờ giọng điệu lại thay đổi như vậy! Hắn là đã đến kỳ tiền mãn kinh của nam sao?

“Tôi lạ hồi nào!” Thề thốt phủ nhận.

Nhún vai, Đỗ Lan thông minh không tranh luận với hắn, dù sao người
say rượu luôn nói mình không có say, bệnh nhân tâm thần lúc nào cũng nói người khác mới điên! Hắn nói không có thì cứ không có đi cho hắn vui!

Không muốn tiếp tục chủ đề này, Thiệu Doãn Cương nhanh chóng đổi đề, lấy bản thân ra nói giỡn. “Nam nhân bà, anh cả nhà tôi hôm nay lại muốn tôi tìm một cô để mà ổn định lại, bà nói có buồn cười hay không?” Không đợi người ta cười, chính mình đã ha ha cười trước.

(R: *chọc chọc* mắc cười quá, haha)

Thản nhiên liếc nhìn hắn một cái, Đỗ Lan gật đầu phụ họa. “Quả thật buồn cười! Tội gì đi hại con gái nhà người ta chứ? Người ta cũng là có cha mẹ nuôi dưỡng nga!”

“Ê! Bà nói cũng độc quá đi!” Trừng mắt kêu la, cuối cùng nhịn không được cười to, hơn nữa lại còn đồng ý với cô. “Quả thật không nên liên lụy người khác……” Vuốt cằm trầm ngâm, bỗng nhiên hắn bộc phát ý tưởng. “Bằng không bà hy sinh đi!”

Thiếu chút nữa té khỏi sô pha, Đỗ Lan kinh ngạc cười mắng. “Ông đang nói nhảm cái gì vậy?”

“Nam nhân bà, bà ngẫm lại, thế giới này trừ bỏ người nhà,
cũng chỉ có hai người chúng ta hiểu nhau nhất, quen biết nhiều năm lại
hòa hợp như vậy. Tôi nghĩ, trên đời này trừ bỏ đôi ta, chắc tìm không ra người nào phù hợp với chúng ta như vậy. Sau này nếu chúng ta đều đến
bốn mươi tuổi mà bà còn chưa có gả, tôi còn chưa lấy, vậy hai người
chúng ta kết hợp, bà thấy sao?” Càng nói càng thấy có lí, Thiệu Doãn Cương hưng trí bừng bừng.

Khóe miệng nhếch lên nếp nhăn khả nghi, Đỗ Lan trịnh trọng lắc đầu cự tuyệt. “Vị Thiệu công tử này, ông đừng nằm mơ! Đây là việc không thể nào!”

“Vì sao?” Nam nhân bà là ghét bỏ hắn ư?

“Thứ nhất, muốn tôi gả cho ông, tôi tình nguyện gả cho ma quỷ.” Nhướn mày nói ra lí do thứ nhất.

“Không thể nào! Họ hàng gần cấm thông hôn, bà vĩnh viễn không thể gả cho ma quỷ!” Sớm biết cô sẽ không nói gì hay, Thiệu Doãn Cương binh đến tướng chặn,
nước đến đất ngăn, phản ứng thực nhanh nhưng cũng thực độc.

Được lắm! Dám mắng cô.

Đỗ Lan cười lạnh, nói ra lý do thứ hai. “Thứ hai, tôi còn chưa có phẩm hạnh tới mức nhân thú giao*.”

(R: nhân thú giao: quan hệ mà một bên là người một bên là thú, giải thích cho bạn nào chưa rõ).

Nhân thú giao? Nam nhân bà có ý gì? Thiệu Doãn Cương trong đầu đầy chấm hỏi.

Nhìn ra hắn ngơ ngơ, Đỗ Lan hắc hắc cười lạnh. “Ông ngay cả lí do thứ hai của tôi cũng không thể lý giải, như vậy lí do thứ ba cũng không cần nói.” Lười biếng đứng dậy trở về phòng chuẩn bị đi ngủ, trước khi vào phòng còn đặc biệt dặn dò. “Ông cứ tự nhiên! Đi nhớ đóng cửa, cám ơn!”

Tiếng chưa dứt, người đã vào phòng, để lại một kẻ đáng thương chấm hỏi bay đầy trời tìm không được lời giải đáp ngồi suy ngẫm……

Nửa đêm, Thiệu Doãn Cương lái xe trở về căn nhà sang trọng ở núi
Dương Minh, vừa vào cửa liền theo thói quen tìm kiếm trong phòng làm
việc, quả thực bị hắn bắt gặp người không nghe lời.

“Anh cả, xin hỏi bây giờ mấy giờ rồi?” Dựa vào cửa, hắn nhếch mi chất vấn.

Nhìn đồng hồ trên tường, Thiệu Doãn Thiên thực trấn tĩnh trả lời: “Nửa đêm, em trở về sớm.”

Khoanh tay, Thiệu Doãn Cương nhếch miệng cười. “Chuyện đó cùng chuyện em trở về sớm hay trễ không liên quan, có liên quan là, giờ ngủ của anh!” Tốt lắm! Càng ngày càng giả ngu. Anh cả khẳng định mỗi ngày bấm tay, chờ đến một khắc* trước khi hắn về mới lên giường ngủ, làm bộ chính mình có tuân theo chỉ thị. Từ lời nói của anh có thể biết, anh xài chiêu này khẳng định đã
lâu rồi!

(R: một khắc: đơn vị tính giờ, một khắc = 15 phút).

“Bác sĩ Vương dặn dò thế nào? Muốn anh ngủ sớm dậy sớm, mỗi
ngày khôi phục thân thể khỏe mạnh một chút? Thế nhưng anh lại vụng trộm
thức đêm xử lý công sự!” Xem ra hắn nên bắt đầu canh giữ nghiêm ngặt mới được!

“Anh không phải con nít!” Nhẹ nhàng nói lên lập trường, Thiệu Doãn Thiên cảm thấy thời gian nghỉ ngơi của mình không cần để người khác quản chế.

“Được! Anh không phải con nít, nhưng vẫn là ngoan ngoãn lên giường ngủ sớm một chút cho em!” Đồng ý với lời nói của hắn, những vẫn nhanh chóng đẩy xe lăn hướng đến phòng Thiệu Doãn Thiên.

Từng có nhiều kinh nghiệm, biết phản đối vô hiệu, Thiệu Doãn Thiên đành để hắn đẩy mình đi, bất đắc dĩ cười hỏi: “Đi đâu vậy, sao hôm nay lại trở về sớm?” Bình thường không cùng phụ nữ lăn lộn đến hai giờ sáng sẽ không về nhà, hôm nay sao lại khác thường?

“Không về sớm, sao có thể bắt quả tang anh?” Cười liếc mắt, Thiệu Doãn Cương đầu tiên là chọc hắn một câu, sau đó mới thành thật trả lời. “Vừa mới mang một đầu đầy nghi vấn từ chỗ Đỗ Lan về. Nam nhân bà kia nói
chuyện khiến người ta không hiểu, cho nên về nhà sớm một chút bế quan
suy nghĩ.”

Lại là Đỗ Lan? Trưa nay mới gặp người ta cùng đàn ông dùng cơm, không ngờ buổi tối liền chờ không kịp chạy tới nhà người ta! Thằng nhóc này
là có ý gì với người ta?

Thiệu Doãn Thiên nghiền ngẫm nở nụ cười, cũng không tiện hỏi nhiều, tùy ý mình bị đuổi về phòng.

“Anh cả, em ôm anh……”

“Không cần, anh tự làm được.” Xua tay từ chối giúp đỡ, Thiệu Doãn Thiên cố hết sức dựa vào lực tay nâng thân thể, đem bản thân chuyển lên giường.

Nhiều năm như vậy, bản thân hắn cũng sớm quen anh cả là người tàn
tật, nhưng mỗi khi nhìn thấy động tác dễ dàng đối với người bình thường, anh lại phải cố sức như vậy mới làm được, trong lòng Thiệu Doãn Cương
không khỏi chua chát……

“Doãn Cương, em lúc nãy nói Đỗ Lan nói gì làm em không hiểu?” Nhận thấy tâm trạng em trai, Thiệu Doãn Thiên nhẹ mỉm cười, muốn dời đi chú ý của hắn.

Nhìn cặp mắt chưa ý cười ôn hòa, trong lòng Thiệu Doãn Cương Hiểu
được, lập tức thuận theo, cười nói ra đối thoại độc mồm độc miệng với Đỗ Lan ở nhà trọ, cuối cùng khó hiểu đặt câu hỏi.

“Anh cả, nam nhân bà nói ‘nhân thú giao’ là có ý gì?” Biết cô nhất định là mắng hắn, nhưng hắn chính là nghĩ không ra mắng
cái gì? Tâm tư anh cả tinh tế hơn hắn, nhất định có thể nhìn ra uẩn khúc trong đó.

Động não một chút, Thiệu DoãnThiên không khỏi cười khẽ, thầm than em
trai này của hắn bình thường thông minh nhanh nhạy, sao gặp Đỗ Lan liền
trở nên trì độn rồi?

“Này! Anh cả, anh cười cái gì a?” Đáng giận! Anh cả nhất định đã nghĩ ra mấu chốt nằm ở chỗ nào!

“Doãn Cương, em nói Đỗ Lan bình thường hay chửi em như thế nào nhất?” Nén cười, cuối cùng hảo tâm chỉ điểm bến mê cho hắn.

“Tiện bại hoại!” Không chút do dự trả lời.

“Ngoại trừ cái này?” Xem hắn trả lời nhanh chóng, lưu loát như vậy, có thể thấy được ngày thường bị chửi riết quen.

“Ờ……” Trầm ngâm, cuối cùng nghĩ đến một từ. “Ngựa đực!”

“Tốt lắm! Em trả lời rồi đó!” Cho hắn một ánh mắt khen ngợi, Thiệu Doãn Thiên kéo chăn, tự mình thoải mái nằm xuống. “Nếu đã như vậy, sau khi kết hôn cùng em trên giường, không phải ‘nhân thú giao’ là gì?” A…… Đỗ Lan này mắng người cũng thật là độc.

Bing boong!

Tiếng trả lời đúng vang lên, câu đố cuối cùng được giải, sáng tỏ mọi chuyện, trong lòng Thiệu Doãn Cương dở khóc dở cười……

Nam nhân bà này, thực đáng đánh đòn!

Hai ngày sau –

Buổi chiều, trụ sở công ty Đông Hạo, trong văn phòng phó tổng tài, vang lên một tiếng cười sang sảng khủng bố.

“Ha ha…… Nam nhân bà Đỗ Lan này, đúng là ý tưởng cuồn cuộn không dứt a!” Mở bưu phẩm chuyển phát thư kí vừa đưa ra, Thiệu Doãn Cương vừa cầm bức tượng đáng yêu trong hộp lên, liền cười không dứt.

Chỉ thấy bức tượng chiến sĩ dung mạo đặc biệt giống Thiệu Doãn Cương, khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái liền có khả năng nhận ra đây
chính là phiên bản của hắn.

Bức tượng chiến sĩ ở tư thế quỳ, trên vai khiêng tên lửa hình bao cao su*, nhằm vào mục tiêu phía trước, đang tập trung tinh thần chuẩn bị tấn
công. Mà bên cạnh chiến sĩ còn có một thùng vũ khí, trên thùng viết mấy
chữ ‘ngân hàng t*ng trùng di động’ to đùng, bên trong chứa đầy tên lửa
hình bao cao su, có vài cái còn rớt trên mặt đất, trong đó một quả tên
lửa có vết rách, từ vết rách lại chui ra một con nòng nọc!

(R: chỗ này k biết là bcs hình tên lửa hay là tên lửa hình bcs nữa, nhưng mà vế sau có vẻ hợp lí hơn :|).

Tuy rằng cô là châm chọc hắn, nhưng Thiệu Doãn Cương càng nhìn lại càng thấy thú vị, yêu thích không buông tay.

Còn nhớ năm nhất trung học, quà sinh nhật cô đưa chính là tượng hình
quốc vương dựa trên dung mạo của hắn, đầu đội vương miện, vẻ mặt kênh
kiệu giẫm lên chúng nữ đang phủ phục bên dưới, mà quạ đen được lò xo đỡ
bay qua bay lại trên đầu hắn, chuẩn xác hạ xuống một đống phân.

Sau đó năm hai, năm ba…… những năm sau đó, tạo hình mỗi bức tượng
khác nhau đều trông rất sống động, chủ đề đều lấy quan hệ nam nữ cùng
‘khả năng’ của hắn mà châm chọc.

Nghĩ đến đây, hắn liền nhịn không được muốn cười, bội phục cô nhiều
năm như vậy, mà vẫn còn ý tưởng để móc hắn, xem như không đơn giản!

Đợi hắn lớn tuổi, sau khi thu thập đủ nhiều, không chừng còn có thể mở triển lãm!

Thật cẩn thận đem tượng đáng yêu để trên bàn làm việc, Thiệu Doãn
Cương cấp tốc điện thoại tìm người, qua hai tiếng tút, điện thoại đã
được bắt máy–

“Tiện bại hoại, tôi biết ông nhận được quà thực cảm động,
không cần cảm động đến rơi nước mắt, tới sinh nhật tôi, tặng lại vài cổ
phiếu của công ty ông là được rồi!”

Người đầu kia hiển nhiên đã tính toán trước, biết hắn nhất định sẽ
gọi điên đến, lại thực không biết xấu hổ muốn lấy nhỏ đổi lớn, lấy tượng đất sét đổi lấy cổ phiếu giá trị hơn mười vạn.

“Bà muốn chêt! Trên đời làm gì có đầu tư có lợi như vậy? Nếu có, tôi tuyệt đối chạy trốn đầu tiên!” Thiệu Doãn Cương cười quái dị.

“Nếu đã như vậy, chúng ta không còn chuyện gì để nói, tạm biệt!”

“Này này! Đừng thực tế như vậy!” Ngăn cản cô gác điện thoại. “Hôm nay sinh nhật tôi, buổi tối mời bà ăn đại tiệc được không?”

“Hừm! Thiệu công tử chúng nữ tranh đoạt sứt đầu mẻ trán của
chúng ta, sinh nhật lại không có em nào chúc mừng? Ông từ lúc nào giá
trị thấp như vậy?”

“Nhiều lời! Một câu, muốn hay không?” Thiệu Doãn Cương cười mắng.

Trên thực tế, gần đây diễn viên điện ảnh Lâm Tư Nguyệt công bố ảnh
chụp hai người với giới truyền thông bốn phía, tuyên bố hai người đang
hẹn hò. Nhưng mấy ngày này, hắn đã phiền chán hành động của cô ta, không muốn tiếp tục nữa.

Kỳ thật sau khi bọn họ ở nhà người bạn quen biết, vẫn là cô ta chủ
động quấn lấy, lúc ấy hắn nghĩ chơi đùa cũng được. Trước khi hẹn hò, đã
đem quy tắc trò chơi nói rất rõ ràng, hai bên không phải quan hệ nghiêm
túc, khi không muốn tiếp tục nữa, lúc nào cũng có thể chấm dứt chạy lấy
người.

Nào biết hai người qua lại chưa được ba tuần, cô diễn viên này lại đi loan tin bốn phía, nói cái gì hai người bọn họ yêu nhau say đắm, mà khi đối mặt máy quay, cô ta lại trưng ra bộ dáng tình yêu hạnh phúc, làm
như sắp bước vào lễ đường đến nơi!

Nực cười! Cô ta muốn đánh bóng tên tuổi, hắn không phản đối, dù sao
cũng là lợi dụng lẫn nhau, không sao! Nhưng mấy ngày gần đây biểu hiện
cũng hơi quá đáng rồi? Ngay cả người không hay xem tin lá cải như anh cả cũng biết được, có thể thấy cô ta tung tin hăng hái cỡ nào!

Hắn không rảnh gây sóng gió trên truyền thông cùng cô ta, là lúc nên kéo dài khoảng cách giữa hai người!

“Có người mời, sao lại không đi?”

Người ở đầu kia điện thoại cười nói, có vẻ rất gian xảo.

“Tốt lắm! Buổi tối tôi đi tiếp bà.” Thu hồi suy nghĩ, hắn cười đáp.

“Được! Bye bye!”

Ngắt máy, Thiệu Doãn Cương lập tức cầm điện thoại nội bộ lên dặn dò — “Thư ký Trần, phiền cô lập tức thông báo với Lâm Tư Nguyệt tiểu thư, hủy bỏ cái hẹn đêm nay của chúng ta, cám ơn!”

“Trước đem cho tôi một phần cơm tôm hùm đặc biệt, sau đó là
hải sản hấp, vịt quay Bắc Kinh, vi cá kho tàu, bào ngư hầm, gà luộc,
ngỗng quay….. về phần món phụ thì Thái Cực dụ bùn, lệ phổ dụ giác, các
thức xíu mại, liên dong bao, tiên tôm giáo…… Món ngọt sẽ là tổ yến chưng đường phèn, xoài hạnh nhân đậu hủ……”

(R: mấy món điểm tâm ta k biết edit s, xuống dưới để hình cho mọi người hình dung).

Trong nhà hàng của khách sạn cao cấp, Đỗ Lan một hơi đọc một loạt tên đồ ăn, khiến phục vụ đứng một bên há hốc mồm, không biết có nên ghi nhớ hết hay không.

“Không sao! Cậu cứ nhớ kỹ rồi đem từng món lên, đến lúc đó có người ăn không vô, tôi liền cán cho vô!” Thiệu Doãn Cương khoanh tay cười lạnh, vẻ mặt nghiêm túc.

“Ha ha…… Nói giỡn thôi, đừng tưởng thật! Cho tôi một phần cơm tôm hùm đặc biệt là được rồi!” Đỗ Lan giật mình, nhanh chóng sửa miệng, nếu không để tiện bại hoại này nói xong, chỉ sợ hắn thật sự đem uy hiếp làm thật, đến lúc đó cô sẽ
thảm nha!

Xem như cô thức thời! Cười thầm một tiếng, hắn lật xem thực đơn. “Làm ơn cho tôi một phần bít tết, một chai vang đỏ năm 79, còn món ngọt…… Nam nhân bà, bà muốn ăn cái gì?”

“Tiramisu!”

“Được, một cái Tiramisu.”

“Tôi còn muốn kem chocolate!”

“Được, lại một phần kem chocolate.” Thiệu Doãn Cương cười liếc cô một cái. “Nam nhân bà, còn muốn ăn gì nữa?”

Nghĩ cô là heo sao? Vừa rồi gọi một đống kia kỳ thực là nói giỡn, hắn nghĩ cô ăn như vậy à? Lắc đầu, Đỗ Lan trợn mắt.

“Tạm thời như vậy.”

Thu hồi thực đơn, phục vụ thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng lui xuống.

Thấy phục vụ rời đi, tại góc khuất không khí ưu nhã này, Đỗ Lan thấp giọng cười hỏi: “Tiện bại hoại, hôm qua tôi xem tin tức, mới nghe cái cô Lâm Tư Nguyệt
kia tuyên bố hôm nay cùng ăn mừng sinh nhật ông, giờ sao lại thành như
vầy?”

“Bà nghĩ sao?” Cười mờ ám, không trả lời ngay.

Nha — tiện bại hoại chuẩn bị đá người!

Có ý tốt không tiếp tục bàn nữa, hai người nháy mắt mỉm cười, hiểu mà không nói.

“Một ngày nào đó, ông sẽ bị chị em phụ nữ bầm thây vạn đoạn!” Chiếu theo tốc độ đá bạn gái của hắn, không bao lâu, hơn phân nửa phụ
nữ ở Đài Bắc, sẽ tạo thành ‘liên minh những người thất tình’ xử lí hắn.

Nhún vai, không muốn tiếp tục đề tài này, Thiệu Doãn Cương hướng đầu kim về phía cô “Nam nhân bà, bà đừng nói tôi, tôi còn chưa tìm bà tính sổ!”

“Tôi?” Ngón tay chỉ chính mình, cô vẻ mặt vô tội. “Tôi làm gì chọc tới ông?”

“Hai ngày trước, bà chửi tôi!” Oán hận chỉ trích.

Buồn bực nhớ lại, Đỗ Lan cuối cùng cũng nhớ ra, ác ý mỉm cười. “Ông cuối cùng cũng thông suốt rồi sao?”

“Đi chết đi nam nhân bà!” Thiệu Doãn Cương mắng, thật sự bó tay với cô.

Hai người vừa cười nói chuyện trong chốc lát, không bao lâu, phục vụ
đã đưa đồ ăn ngon lên, cũng rót cho hai người ly vang đỏ màu đẹp như
ruby.

“Nể tình ông mời tôi ăn bữa tiệc này, liền chúc ông sinh nhật vui vẻ!” Nâng chén chúc mừng, Đỗ Lan tự giác thực hiện đạo nghĩa của người được mời ăn.

Cô nói vậy là sao? Chẳng lẽ không mời cô liền không thèm chúc? Còn nói quen biết mười mấy năm, tất cả đều uổng phí!

Thiệu Doãn Cương chán nản. “Hôm nay là sinh nhật tôi, bà có thể cho tôi chút mặt mũi được không?” Quăng ra cái nhìn xem thường, song vẫn nâng ly cạn với cô.

“Không nể mặt mà thèm nhận lời mời của ông sao?” Cười hì hì, giống như có thể mời được cô là cực kì vinh hạnh.

“Vậy cũng dám nói a!” Khinh bỉ một cái, hắn coi như hiểu được.

“Sao lại không dám……” Cười hì hì đang định cãi lại, đột nhiên –

Bốp!

Còn chưa biết đầu cua tai nheo gì, một cái tát nóng rát đã dán lên mặt cô.

“Tiện nhân không biết xấu hổ, dám chen vào giữa tao và Thiệu Doãn Cương, cướp đi cái hẹn của tụi tao, xem tao đánh chết mày……” Tiếng nói chói tai nũng nịu vang lên, cánh tay trắng bệch lại giơ cao, đang muốn giáng xuống một cái tát nữa.

“Lâm Tư Nguyệt, cô làm cái gì vậy?” Không biết sao cô ta lại xuất hiện trong này, Thiệu Doãn Cương tức giận rít gào, nhanh chóng đứng dậy bắt lấy tay cô ta.

“Doãn Cương, anh vì tiện nhân không có chút nữ tính này bỏ qua em sao? Sao anh có thể làm vậy……” Lâm Tư Nguyệt khóc lóc om sòm kêu than, đem lực chú ý trong toàn bộ nhà hàng tập trung lại chỗ này.

“Nam nhân bà, bà không sao chứ…… Mẹ nó…… Lâm Tư Nguyệt, cô đừng có làm chuyện mất mặt……” Một bên xem xét tình trạng Đỗ Lan, một bên lại muốn ngăn cản cô ả đang
quấy rối, Thiệu Doãn Cương trong chốc lát bận tối mày tối mặt.

Sao bay đầy đầu từ từ mất đi, Đỗ Lan cuối cùng thấy được cô ả không
để ý hình tượng cãi lộn ầm ĩ đã cho cô một cái tát, nhất thời trừ bỏ cảm giác không biết nên khóc hay cười, cũng có một cỗ tức giận thâm trầm
dâng lên từ từ.

Mẹ nó! Lớn lên tới giờ, trong đời lần đầu tiên bị người ta tát! Ngay
cả cha mẹ cũng không nỡ đánh cô, cô ả này lại dám động đến cô? Thù này
không báo không phải quân tử, Đỗ Lan cô cũng không phải người lương
thiện gì!

“Tiện bại hoại, làm cô ta trật tự!” Nói chưa dứt, cô đột nhiên đứng dậy, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người cho cô ta một cái tát. “Đê tiện! Tưởng Đỗ Lan này dễ chọc sao? Tưởng khóc lóc om sòm là có thể trị được người khác? Có gan đi tát tiện bại hoại đi! Là hắn hủy hẹn với cô, mắc gì tìm người vô tội trút giận? Muốn chọc tôi? Về luyện thêm
mười năm đi!”

Một chút dạy dỗ bạo lực khiến mọi người ở đây hoàn toàn ngây ngốc. Mà Thiệu Doãn Cương hiểu rõ cô nhất đáy lòng thầm kêu không ổn, biết kết
cục chính mình sẽ thực thê thảm.

Quả nhiên, ngay lúc Lâm Tư Nguyệt kịp phản ứng lại, khóc than lớn lên, Đỗ Lan lại nói — “Tiện bại hoại, tính tiền, đi về!” Tiếng nói còn quanh quẩn, cô đã khó chịu đi ra ngoài trước.

Mà Thiệu Doãn Cương thì sao? Một câu cũng không dám nói, lập tức
ngoan ngoãn theo sau, để lại một mình Lâm Tư Nguyệt trong nhà hàng khóc
sướt mướt trình diễn tiết mục bị bạn trai ruồng bỏ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.