Phong Linh Trung Đao Thanh

Chương 9: Nàng thật có thể ngủ



Liễu Bạn Bạn, nữ, mười tám tuổi, nàng thường nói ông trời sinh ra nàng vì muốn nàng bồi bạn cùng nam nhân.

Bọn nam nhân đích xác cũng rất thích bồi bạn cùng nàng.

Người nàng cao phi thường, hơn nữa còn thon ốm, nhưng mỗi một phân trên dưới toàn thân nàng đều mềm mại dẻo dai, mình tuyệt đối mò không ra xương cốt. Chân nàng dài phi thường, nếu quả thân nàng cao năm thước chín tấc, chân nàng ít ra cũng cao ba thước tám tấc.

Một đôi chân dài thon thả như vậy, vô luận trên bất cứ thân thể nữ nhân nào, đều là một mỵ lực phi phàm.

Phụ thân nàng là tiều phu, cũng là thợ săn, nửa ngày đốn củi, nửa ngày săn bắn.

Không khí rừng núi trong lành và sơn cầm dã vị thập phần bổ dưỡng khiến cho nàng phát dục từ rất sớm.

Còn chưa đến mười hai tuổi, nàng đã cao rất cao.

Có một ngày phụ thân nàng hạ sơn vào chợ, nàng đi đến bờ suối múc nước, kéo ống quần lên cao, để lộ đôi chân dài chắc nịch.

Một tên công tử trẻ tuổi hư hỏng lên núi săn cáo, đang dẫn đám hào nô của gã đi ngang qua, nhìn thấy đôi chân đó, mắt không chịu lìa. Đám hào nô đương nhiêu hiểu rõ ý tứ của chủ nhân, đối với bọn chúng mà nói, cưỡng bức một cô gái yếu đuối giữa hoang sơn căn bản không coi là chuyện gì ghê gớm lắm.

May là hôm đó vận khí của nàng không tệ, không ngờ gặp được cứu tinh.

Đang lúc nguy cấp nhất, một thiếu niên hiệp sĩ chừng như đi phó ước ngang qua vùng hoang sơn đó bất chợt xuất hiện, chém đứt tai tên công tử hư hỏng, lưu lại một câu :

– Ta tên là Đinh Trữ, nếu ngươi muốn báo thù, lúc nào cũng có thể đi tìm ta.

Từ đó về sau, Bạn Bạn thủy chung không quên được cái tên “Đinh Trữ” đó.

Đêm hôm nay nàng lại nghe tên Đinh Trữ.

Lúc đó nàng đương nhiên còn chưa ngủ. Mỗi một câu nói của Vi Hiếu Khách và Mộ Dung Thu Thủy, nàng đều nghe rất rõ, nhưng nàng cũng biết những lời nói đó không nghe được, nếu không nhất định mang họa sát thân.

May là Mộ Dung Thu Thủy luôn luôn là người thương hương tiếc ngọc, vô luận người gian giảo cỡ nào muốn lừa gạt y không phải dễ dầu gì, một cô gái nhu nhược đơn độc y lại không đề phòng.

Cho nên Bạn Bạn vẫn còn sống.

Đã sống, nhất định phải báo ân, Bạn Bạn tuyệt không phải là người vong ân phụ nghĩa, nàng phát thệ nhất định phải cứu Đinh Trữ.

Bất hạnh là nàng đã không có lực lượng gì, cũng không biết nên làm cái gì.

Hầu Môn thâm sâu tựa biển, muốn tiến vào cố nhiên đã khốn khó, muốn đi ra lại càng không dễ dàng.

Nếu quả cả đi ra cũng không có cách đi ra, nàng còn có thể làm gì?

Cho nên lúc đó Bạn Bạn hầu như đã nghĩ Đinh Trữ chắc chắn chết.

* * * * *

Ba ngày sau, Hình bộ truyền ra tin tức, có một đại đạo sông hồ án phạm chất chồng như núi phải bị xử quyết. Vì để hành sự thận trọng, còn đặc biệt thỉnh mời thiên hạ đệ nhất đao phủ thủ đã thoái ẩn từ lâu – Khương Đoạn Huyền – đến hành hình.

Khương Đoạn Huyền thời thiếu niên bị người ta kêu là “Khương Đoạn Thái”. Ý tứ muốn nói hắn chặt đầu người khác dễ dàng giống như là xẻ dưa thái rau.

Hắn thừa hưởng quan chức đao phủ thủ, ngoại trừ một chút bổng lộc ưu hậu, mỗi lần hành hình còn có rất nhiều quy lệ có thể thu lợi.

Đó đã đủ khiến cho sinh hoạt của một người dư dã vô cùng, cũng là một thứ chức nghiệp làm cho người ta vừa hâm mộ, vừa kinh tởm. Không cần biết ra sao, sát nhân luôn là chuyện kích thích phi thường, sát nhân không phạm pháp chỉ sợ cũng chỉ có một nghề đó.

Nhưng hắn đã rửa tay thoái ẩn từ sớm, ai cũng không biết hắn đã đi đâu. Tin tức liên quan đến hắn cũng không nghe nói tới.

Lần này hắn ra mặt trở lại vốn đã là chuyện rất oanh động, cho nên chuyện này rất mau chóng biến thành một đề tài bàn tán náo nhiệt, cho nên Bạn Bạn cô nương cơ may rất tốt cũng rất mau chóng nghe thấy tin đó.

Nếu quả có thể mua chuộc vị đao phủ thủ đó, có thể nào lưu lại cho Đinh Trữ một con đường sống không?

Dưới tình huống những con đường khác đều không đi lọt, Bạn Bạn quyết định ra tay theo phương diện đó.

Nàng thật sự tin rằng tên đại đạo sông hồ phải đem xử quyết kia chính là Đinh Trữ.

Quan trọng nhất là nàng đã sớm nghe qua tên tuổi của Khương Đoạn Huyền, con người đó chừng như là bằng hữu của phụ thân nàng.

Bạn Bạn chung quy đã có cơ hội đi ra ngoài, vào ngày hai tháng hai nhị long ngẩng đầu.

Trải qua một đêm triền miên, lòng vui ý toại, Mộ Dung Thu Thủy chung quy đáp ứng cho nàng lên núi dâng hương, hơn nữa còn đáp ứng nàng có thể tá túc lại một đêm trong am.

Đó đã đủ quá rồi.

Bởi vì nàng đã nghe ngóng được Khương Đoạn Huyền vì vụ đại án này đã từ xa trở về, ở trong căn nhà cũ của hắn gần kinh thành.

Nơi đó ở phía ngoài Tây thành, người bán hoa tụ tập sống trong một con hẻm sâu hút, đi thẳng vào hẻm, đến nơi sâu tối nhất, có một hàng rào trúc, một phiến cửa gỗ, đó là “Thiết Thái Cư” của hắn.

Địa phương đó tịnh không xa, nội trong ngày có thể đến được, hơn nữa xung quanh đó còn có một tòa Hương Hoa Bảo Liên Am rất hữu danh, vào am dâng hương vốn toàn là nội quyến của những gia đình giàu có.

* * * * *

Tháng hai ngày hai, cực lạnh, tuyết rơi.

Còn chưa vào tới con hẻm, đã nghe thấy sâu trong hẻm truyền ra một tràng tiếng rao bán hoa thê lương, nghe phảng phất tiếng than thở của oán phụ.

Lạp mai và thủy tiên đã xế tàn, tường vi và mẫu đơn lại còn chưa nở.

Người bán hoa bán hoa gì đây?

Một lão nhân râu bạc mặc áo da cừu lộn ngược bề, gánh trên vai hai lồng tre nặng trĩu cơ hồ muốn oằn hông không đứng thẳng nổi, có bao nhiêu là chậu hoa, trong chậu cũng không biết là hoa gì.

– Bọn ta đi mua hoa đi.

Bạn Bạn cô nương kêu kiệu phu và nô bộc đi theo nàng từ Hầu phủ :

– Hiện tại đã là ngày xuân, bọn ta đã đến đây, sao không mua chút hoa tươi đem về chứ?

Cho nên nàng vào đến hẻm hoa đó, nhìn thấy người bán hoa già nua bần khổ.

– Trong mấy cái chậu của ông là hoa gì vậy?

– Đó là loại hoa rất kỳ lạ, từ một nơi rất xa xôi mang tới.

Lão nhân bán hoa dùng đôi mắt già cỗi mỏi mệt vọng nhìn những tia sáng cuối cùng trong ngày.

– Hiện tại người biết loại hoa này chỉ sợ rất ít, người có thể nhìn thấy loại hoa này càng không nhiều. Cô nương, ta khuyên cô nên mua một chậu về chưng.

Lời nói của người già luôn luôn có hiệu quả, lão nhân đó cũng không ngoại lệ. Bạn Bạn đối với hoa tịnh không có hứng thú, cũng không muốn mua hoa, nàng chỉ muốn nghe ngóng chút tin tức từ miệng lão nhân đó.

Cho nên nàng cười cười thốt :

– Lão nhân gia, tôi vừa nhìn thấy ông, biết ngay ông nhất định là người kiến thức quảng bác, cho nên tôi đến đây vốn không phải muốn mua hoa, cũng nhịn không được phải đến chuyện vãn với ông.

Lời nói đó phát xuất từ miệng một tiểu cô nương mỹ lệ như vậy luôn luôn làm cho người ta hân hoan.

Lão nhân quả nhiên khai tâm cười tươi, lộ xuất hàm răng vàng khè cái sún cái sâu, cười híp mắt :

– Chỉ tiếc ta đã quá già! Một lão đầu tử như ta có thể phụ giúp cô cái gì chứ?

Tròng mắt Bạn Bạn láy động :

– Lão nhân gia, ông bán hoa quanh đây, nhất định đã bán từ lâu, ông có nghe nói trong hẻm này có một vị quái nhân không?

– Quái nhân gì?

– “Nghe nói là một đao phủ thủ” – Bạn Bạn cố ý hạ thấp giọng một cách thần bí – “Tôi chưa từng gặp qua một đao phủ thủ, cho nên nhịn không được muốn đi coi”.

Lão nhân cả ngẫm nghĩ cũng không ngẫm nghĩ, đáp liền :

– Người cô nói nhất định là Khang chấp sự trong Hình bộ, hắn sống trong căn nhà cuối hẻm, hình như đã ở đó mấy đời rồi.

– Lẽ nào bọn họ mấy đời đều là đao phủ thủ.

Lão nhân không hồi đáp liền, lại nhìn trước nhìn sau một vòng, sau đó mới hạ giọng.

– “Cô nương, cô trước mặt bọn họ ngàn vạn lần không được nói bọn họ là đao phủ thủ, trong nghề đó, kỵ húy ba chữ đao phủ thủ đó” – Lão nói – “Cô gặp bọn họ, nhất định phải xưng bọn họ là Chấp sự”.

Lão nhân lại bổ sung :

– Đặc biệt là Khương chấp sự, trong nghề này cũng không biết đã trải qua bao nhiêu đời rồi, nghe nói đại đa số người trong gia đình đều là đao phủ thủ, hơn nữa bọn chấp sự của Hình bộ cũng toàn là họ Khương.

– “Tại sao?” – Bạn Bạn hỏi.

– “Nghe nói Yên Vương có năm vị vệ sĩ tùy thân, là năm huynh đệ, hiệu xưng Khương gia Ngũ hổ, ai ai cũng võ nghệ cao cường, đao pháp như thần” – Lão nhân bán hoa kể – “Lão Vương gia thiên đô Bắc Kinh, năm vị huynh đệ chuyên chém đầu người cho lão Vương gia, cho đến nay ở ngoài thành, cách tám dặm có một đài phúng điếu, còn có mộ phần của Khương gia. Phàm làm nghề này, trước sau tiết thanh minh đều phải đốt giấy tiền vàng bạc cầu xin nguyên một năm cho bọn họ được an tĩnh, không bị oan quỷ níu kéo”.

Bạn Bạn cố ý làm ra vẻ rất sợ hãi :

– Nghe nói bọn họ một đao có thể chém đứt đầu người, có thật không?

– Đương nhiên không phải giả.

– Bọn họ sao lại có thể tài như vậy?

– “Đó cũng là vì người ta khổ công luyện tập mà nên” – Lão nhân bán hoa kể – “Muốn làm nghề đó, trước hết phải cúi đầu bái sư, mỗi ngày vào sáng sớm phải thức dậy bắt đầu bằm đậu hủ”.

Bạn Bạn nhịn không được phải hỏi :

– Bằm đậu hủ? Đao phủ thủ tại sao phải học bằm đậu hủ, đậu hủ làm sao mà bằm?

Lão nhân bán hoa không ngờ lại có chút kiến thức, không ngờ có thể đem cách bằm đậu hủ giải thích rất rõ ràng.

— Dùng một thanh đại đao để chém đầu người, ngửa tay nâng đao lên, lưng đao úp xuống dưới. Lưỡi đao hướng lên, dùng lưỡi đao bằm đậu hủ, bằm càng mỏng càng giỏi, khi thủ pháp đã luyện thành thục, vẽ đường mực trên mặt đậu hủ, chặt xuống một đao, xắt đậu hủ làm đôi đúng ngay đường mực, không sai một phân. Lại đặt đồng tiền dưới đậu hủ, mũi đao lướt qua, đậu hủ đứt, mà đồng tiền không trầy trụa, mới coi là thành công.

— Chân chính xuất sư, nhất định phải thấy máu trên hình trường, tay vung đao hạ, đầu người cũng rơi, một đao nhất định phải chém ngay khớp xương cổ, không được sai một phân.

Lão nhân bán hoa kể một cách tự tin, Bạn Bạn nghe đến nhập thần, đợi đến khi lão nhân nói xong, Bạn Bạn kịp thời thở dài một hơi.

– Xem ra muốn làm nghề đó cũng không dễ.

– Không những không dễ, mà còn khó cực kỳ, muốn luyện thành tài nghệ như Khương chấp sự, lại khó như lên trời.

– Hắn có tài nghệ đặc biệt gì?

– Đao pháp của Khương chấp sự có thể nói thật sự có thần, nghe nói hắn có thể nhắm một con ruồi, dùng đại đao chém đứt cánh ruồi, mà ruồi vẫn còn sống bò dưới đất.

– “Đao pháp như vậy thật sự là có thần đến mức cực điểm” – Bạn Bạn hỏi – “Con người đó lại là người ra sao?”

– Con người đó cũng như người thường, không có gì khác, cũng có mắt mũi, cũng có miệng.

Lão nhân nói tiếp :

– Chỉ bất quá so với người bình thường hơi cao hơn một chút, tay chừng như cũng dài hơn một chút, có lúc bọn ta cả năm không gặp hắn, ai cũng không biết hắn đi đâu.

– Chỗ ở của hắn lẽ nào không có ai khác?

– “Không” – Lão nhân đáp – “Hắn luôn luôn độc lai độc vãng, cả bằng hữu cũng không có tới một người”.

– Hắn có mua hoa của ông bao giờ chưa?

– Gần đây hắn thường mua, mỗi lần đều mua thứ hoa này.

Lão nhân chỉ vào những chậu hoa hồi nãy lão khuyên nàng mua, đôi mắt già nua của lão lại đang liếc Bạn Bạn :

– Khương chấp sự thật sự là người có tri thức, chỉ có người có tri thức mới thích loại hoa này..

Ý tứ của lão đã quá rõ, cả Bạn Bạn trẻ tuổi như vậy cũng hiểu rõ, hiện tại không mua chậu hoa của lão không được.

– “Nhưng ông ít ra trước hết phải nói cho tôi biết, thứ hoa này là hoa gì?” – Bạn Bạn hỏi lão nhân.

Lão nhân hỏi ngược :

– Cô có biết trong hoang mạc xa xôi, nơi cả năm không có tới một giọt mưa, sinh trưởng một loại thực vật rất kỳ lạ, gọi là cây xương rồng?

– Tôi biết, chỉ bất quá biết vậy thôi, nhưng chưa từng nhìn thấy.

– “Vậy cô hiện tại đã nhìn thấy rồi đó” – Lão nhân thốt.

Lão chỉ một cội tròn đầy gai dài trong chậu hoa, trên mặt còn nở một đóa hoa nhỏ màu hồng như phấn.

– “Đó là cây xương rồng, hoa nở trên cây xương rồng đương nhiên gọi là hoa xương rồng” – Lão nhân thốt – “Cô nên mang một chậu đến tặng Khương chấp sự, hắn xem chừng đặc biệt thích thứ hoa này”.

* * * * *

Khương Đoạn Huyền, nam, ba mươi lăm tuổi, là tổng chấp sự trẻ nhất của Hình bộ cho đến nay, hai mươi tuổi đã thụ chức, người trên trên dưới dưới Hình bộ đều gọi hắn là “Khương Nhất Đao”. Phàm có Hồng Sai trọng đại, bề trên đều hạ chỉ phái hắn đi hành hình, gia thuộc của phạm nhân vì để giảm nhẹ nỗi thống khổ của phạm nhân bị xử tử lúc lâm hình, cũng đều tặng riêng cho hắn chút quà lễ.

Làm cho người ta không tưởng được là vị đại hồng nhân của Hình bộ đó còn chưa đến ba mươi tuổi đã từ chức, phiêu dật xa xôi, không biết hành tung.

Càng làm cho người ta không tưởng được là, sau bao năm xa cách, hắn không ngờ lại trở về Hình bộ như vầy.

Hắn xem ra còn già hơn so với tuổi thật của hắn nhiều, Bạn Bạn vừa nhìn hắn một cái đã có cảm giác như vậy.

Lúc đó hắn đang mài đao, tịch dương trầm lặn, gió lạnh tiêu hồn, hắn nhìn giống như một lão già gần xuống lỗ.

Nguyên nhân nào khiến cho hắn già mau như vậy? Có phải vì giết người quá nhiều?

Đao mà đao phủ thủ dùng để giết người thông thường đều là loại quỷ đầu đao lưng dày lưỡi mỏng bản rộng, trên cán đao gắn tua lụa đỏ.

Thanh đao mà Khương chấp sự dùng lại không giống vậy.

Đao hắn dùng, thân đao hẹp, lưỡi đao mỏng như tờ giấy, lưng đao không dày, đầu đao cũng không rộng, cán đao lại dài đặc biệt, có thể dùng cả song thủ mà nắm. Người hiểu thấu cách dụng đao vừa nhìn là biết đao Khang chấp sự luyện tuyệt không chỉ là thứ đao để đao phủ thủ luyện, mà nhất định còn pha trộn đao pháp của nhiều dòng khác, thậm chí còn bao quát cả Lưu phái từ Phù Tang Đông Khai truyền nhập vào trung thổ.

Bởi vì trong chiêu thức đao pháp trung thổ không dùng song thủ nắm cán đao.

Bạn Bạn đứng ngoài hàng rào trúc nhìn ra được điểm đó.

Cửa gỗ chỉ khép hờ.

Bạn Bạn cố ý không gõ cửa mà tiến thẳng vào, bởi vì nàng sợ gõ cửa là không vào được, hơn nữa nàng muốn trước hết dụ dẫn sự chú ý của Khương Đoạn Huyền.

Khương Đoạn Huyền lại nhìn cũng không thèm nhìn nàng, vẫn cúi đầu mài đao.

Cục đá mài đao của hắn cũng rất kỳ quái, là một khối sa thạch gần như màu xanh mực, cũng cùng một màu với mũi đao của hắn.

Mũi đao của hắn phảng phất cũng có một mũi châm nhọn, giống như gai trên cây xương rồng.

Bạn Bạn cũng rất mau chóng chú ý đến điểm đó.

Nàng luôn luôn là một cô gái có óc quan sát linh mẫn phi thường, trong phút chốc, nàng đồng thời cũng chú ý những nếp nhăn trên trán Khương Đoạn Huyền tuy sâu như đao khắc, đôi tay lại trắng muốt trơn mịn như thiếu nữ.

— Đôi tay đó ngoại trừ cầm đao ra đều không làm gì khác sao?

Tay của kẻ giết người, nhìn thông thường đều chăm sóc tỉ mỉ hơn đại đa số người khác, bởi vì những vết chai trong lòng bàn tay của bọn chúng không thể để người khác thấy được, cũng giống như nỗi thống khổ và khủng bố trong nội tâm của bọn chúng tuyệt không thể bị người ta nhìn thấy.

Lúc Bạn Bạn đang tử tế quan sát Khương Đoạn Huyền, Khương Đoạn Huyền lại chừng như hoàn toàn không biết trên thế giới này có một người đang đứng trước mặt hắn.

Hắn vẫn nhất tâm nhất ý mài đao.

– Ta họ Liễu, ta muốn đến tìm Khương chấp sự của Hình bộ, nghe nói ông ta sống ở đây.

Khương Đoạn Huyền không những không nhìn, cả nghe cũng không nghe.

Bạn Bạn không giận chút nào, nàng từ sớm đã biết muốn đối phó với thứ người như Khương Đoạn Huyền, tuyệt không phải là chuyện thoải mái, hơn nữa nhất định rất khốn khó.

– “Tôi tuy chưa từng gặp qua Khương chấp sự, nhưng tiên phụ lúc còn sống thường đề khởi đến tên ông ta” – Bạn Bạn thốt – “Tôi nghĩ cả hai là hảo bằng hữu”.

Nàng lại bổ sung :

– Đám bằng hữu của tiên phụ đều kêu tiên phụ là Đại Phủ Đầu.

Người mài đao không ngờ vẫn không nhìn nàng một cái, động tác mài đao lại đã đình chỉ, lạnh lùng hỏi :

– Đến tìm Khương Đoạn Huyền có chuyện gì?

– “Tôi muốn cầu ông ta cứu một người” – Bạn Bạn đáp.

– Khương Đoạn Huyền chỉ giết người, không cứu người.

– Nhưng lần này ông ta không cứu không được.

– Tại sao?

– “Bởi vì chỉ có ông ta mới có thể cứu người đó” – Bạn Bạn đáp – “Nếu quả ông ta không chịu ra tay, người đó bảy ngày sau phải chết dưới đao của ông ta”.

Nàng nhìn thẳng Khương Đoạn Huyền :

– Tôi nghĩ hiện tại ông đại khái đã biết người tôi nói tới là ai.

Bóng tối gần kề, Khương Đoạn Huyền chầm chậm đứng dậy, vẫn không nhìn nàng chút nào, chỉ lạnh lùng thốt :

– Vậy ngươi cũng nên biết, đao thanh vừa vang lên, đầu đứt như dây, người đó đã phải chết dưới đao của ta, trên thế gian còn có ai có thể cứu hắn?

Bạn Bạn dụng lực kéo ghị vạt áo Khương Đoạn Huyền :

– Chỉ cần ông đáp ứng tôi, không cần biết ông muốn gì, tôi đều cho ông.

– Ngươi có thể cho ta cái gì?

– Thân tôi, và mạng tôi.

Khương Đoạn Huyền chung quy đã nhìn nàng, nhìn một cách lạnh lùng, sau đó huy đao cắt đứt vạt áo của mình.

* * * * *

Bóng đêm mù mịt, trong ốc vẫn còn chưa thắp đèn, Khương Đoạn Huyền bước vào nhà không quay đầu lại, hình bóng gầy ốm rất mau chóng lọt vào bóng tối.

Bạn Bạn nhìn vạt áo của hắn trong tay mình, nghiến răng đuổi theo.

– Tôi biết ông không thể đáp ứng tôi, nhưng tôi vẫn không chịu thua.

Nàng đối diện Khương Đoạn Huyền đang ngồi trong bóng tối :

– Tôi từ nhỏ đã là một cô bé sinh trưởng ở vùng sơn dã, từ nhỏ đến lớn đều luôn luôn hiếu động không ngưng nghỉ. Leo núi, leo cây, lội nước, săn bắn, hái hoa, rượt thỏ, đánh lộn với khỉ, hàng ngày tôi đều động không ngưng. Cho nên động tác của mỗi một bộ phận trên dưới toàn thân tôi đều rất linh hoạt, hơn nữa chắc nịch cực kỳ, tôi năm nay mới mười tám, chưa từng có nam nhân nào không thỏa mãn về tôi.

Bóng người ngồi trong bóng tối hững hờ thót :

– Nàng không cần phải nói, ta đối với nàng hiểu biết rất rõ, có lẽ so với chính nàng còn hiểu rõ hơn.

Bạn Bạn không nói gì, bởi vì nàng căn bản không có cách nào nói ra được một chữ.

Toàn thân nàng đã cứng ngắc.

Thanh âm nói chuyện của con người đó, nàng đã quá quen thuộc, con người đó tuyệt không phải là người mài đao hồi nãy.

Nàng có nằm mộng cũng nghĩ không ra con người đó không ngờ có thể xuất hiện ở đây vào giờ phút này.

Trong bóng tối chợt thắp lên một lồng đèn, ánh đèn chiếu trên mặt người đó, mặt y trắng nhợt, đường nét đột xuất, tiếng cười vừa ưu nhã vừa cao quý, lại mang theo một vẻ cười cợt chế giễu khôn tả.

– “Ta tin rằng nàng nhất định không tưởng được ta có thể đến đây” – Mộ Dung Thu Thủy cười cực kỳ ôn nhu – “Nhưng ta lại đã sớm nghĩ đến nàng có thể đến đây, chuyện ta biết xem ra nhiều hơn trong tưởng tượng của nàng một chút”.

Bạn Bạn cứng đơ như trước, cả nụ cười miễn cưỡng giả dối cũng cứng đơ như lưỡi đao.

– Chàng sao lại biết tôi có thể đến đây?

– “Đinh Trữ đã từng cứu nàng, nàng biết bọn ta muốn giết Đinh Trữ, cho nên nàng đương nhiên đến” – Mộ Dung Thu Thủy đáp – “Bởi vì nàng tính đi tính lại chỉ thấy người duy nhất trong thiên hạ có thể cứu Đinh Trữ là Khương tiên sinh”.

Y thở dài một hơi :

– Chỉ tiếc lần này nàng lại sai, người duy nhất trong thiên hạ không thể cứu Đinh Trữ là Khương tiên sinh.

Bạn Bạn nhịn không được phải hỏi :

– Tại sao?

– “Bởi vì Khương tiên sinh là Bành tiên sinh” – Mộ Dung Thu Thủy hỏi ngược – “Nàng có biết trong giang hồ có một vị Bành tiên sinh không?”

* * * * *

Giang hồ hào kiệt rất ít khi xưng người khác là tiên sinh, nhưng “Bành tiên sinh” ba chữ đó đã oai phong lừng lẫy trong giang hồ rất nhiều năm. Đối với người dụng đao mà nói, ba chữ đó có địa vị giống như “Khổng phu tử” trong tâm mắt của nho sĩ, cơ hồ đã thành tiên thành phật thành thánh.

Bành tiên sinh là Bành Thập Tam Đậu.

Người có tri thức đều hiểu rõ thiên hạ tuyệt không phải một đêm mà thành danh, bởi vì trước cái đêm thành danh của một người, không biết đã trải qua bao nhiêu khảo nghiệm và gian khổ.

Nhưng mỗi một cái gì đều có ngoại lệ.

Bành Thập Tam Đậu thành danh nội trong một đêm, đêm đó hắn xông vào liên tục Tiêu Sơn thập trại, dùng một thanh trường đao hình dạng kỳ lạ, giống quỷ đầu đao lại tuyệt không phải là quỷ đầu đao, phá tan thập trại. Liên Hoàn Tứ Thập Cửu Đao Trận của thất đại trại chủ, hắn một mình xông vào, một mình đi ra, tắm máu xông vào, uống rượu đi ra.

Từ đó thanh danh và đao pháp của Bành Thập Tam Đậu lưu truyền trong giang hồ giống như bệnh ôn dịch.

Ai cũng không biết đao pháp của Bành Thập Tam Đậu là từ bằm đậu hủ mà ra.

Cho nên càng không có ai đoán ra được Bành Thập Tam Đậu là Khương Đoạn Huyền.

Nghe đến đây, Bạn Bạn nhịn không được phải hỏi :

– Chàng có thể xác định Bành Thập Tam Đậu là Khương Đoạn Huyền sao?

Mộ Dung Thu Thủy gật đầu.

– “Hiện tại bọn ta đương nhiên đã hoàn toàn có thể xác định” – Y đáp – “Sau khi Khương chấp sự gia nhập Hình bộ, tuy giết người vô số, nhưng người hắn giết không những hoàn toàn không thể phản kháng, hơn nữa cả động cũng không thể động, giết người như vậy không những vô phương khảo nghiệm được đao pháp của hắn, thật sự cũng chán chường vô cùng”.

– Cho nên hắn mới muốn ra giang hồ thí nghiệm thử đao pháp của hắn?

– Không sai.

– “Đao pháp của đao phủ thủ lẽ nào cũng hữu hiệu khi đối diện với những đao pháp danh gia trong giang hồ?” – Bạn Bạn cố ý nói – “Tôi không tin”.

– Nàng nhất định phải tin, đao pháp của Khương tiên sinh tịnh không phải là đao pháp của đao phủ thủ.

Mộ Dung Thu Thủy lại nói :

– Khương tiên sinh là kỳ nhân, cũng là một thiên tài, ta tin trên thế gian đại khái có rất ít người có thể hiểu thấu đao của hắn. Bởi vì đao của hắn đã biến thành một bộ phận trên thân thể của hắn, thậm chí có thể nói đã hòa trộn vào sinh mệnh của hắn thành một.

Vị công tử quyền quý cuồng ngạo đó, đang lúc nói về Khương Đoạn Huyền, trong khẩu khí không ngờ hoàn toàn không có một chút ý tứ châm chọc.

– “Hiếm thấy nhất là, hắn không những hiểu thấu đao, hơn nữa còn hiểu thấu người” – Mộ Dung Thu Thủy thốt – “Đới với cấu tạo của mỗi một khớp xương trên thân người, cử động của mỗi một bắp thịt trên thân người, kể cả phản ứng của mỗi một người lúc đụng phải một đao trí mệnh, hắn đều hiểu rõ như lòng bàn tay”.

Y thở dài :

– Ta tuy không hiểu lắm về đao pháp, nhưng ta nghĩ tinh túy trong đao pháp đại khái cũng nằm trong sự hiểu biết đó.

Bạn Bạn tuy càng không hiểu gì về đao pháp, nhưng nàng cũng minh bạch vô luận người nào có thể có thứ đao pháp như hắn, và có thứ nhận thức về “đao” và “người” như hắn, muốn một đao quấy lộng giang hồ cũng không nên coi là chuyện quá khốn khó.

Mộ Dung Thu Thủy nói tiếp :

– Chỉ bất quá chuyện đó bọn ta cũng mới biết gần đây, hơn nữa chỉ mấy ngày gần đây.

– Ồ?

– Khương tiên sinh du lãng giang hồ, bọn ta vốn căn bản không biết hành tung của hắn, đương nhiên cũng vô phương thỉnh hắn xuống núi đến chấp hình.

– Lần này lẽ nào là hắn tự tìm đến các người?

– “Phải” – Mộ Dung Thu Thủy đáp – “Lần này đích xác là Khương tiên sinh đến tìm bọn ta, bởi vì hắn cũng từ miệng một vị nhân sĩ rất có quyền uy mà nghe được tin, đã biết phạm nhân lần này bọn ta muốn giết là Đinh Trữ”.

– Hắn lần này đến là vì muốn giết Đinh Trữ?

– “Phải” – Mộ Dung Thu Thủy đáp – “Hắn muốn tận tay giết Đinh Trữ, hắn muốn tận mắt nhìn thấy Đinh Trữ chết dưới đao của hắn”.

– Tại sao?

– “Bởi vì Đinh Trữ cũng muốn giết ta, hơn nữa xém chút đã giết ta” – Một người trong bóng tối dùng thanh âm vừa tê đục vừa lãnh đạm đáp lời – “Hắn có thể thắng ta tịnh không phải là đao hắn dùng, mà là quỷ kế của hắn, cho nên hắn cũng biết cũng có một ngày ta phải giết hắn”.

Một người bước ra từ trong bóng tối, đương nhiên là tổng chấp sự của Hình bộ, Khương Đoạn Huyền tiên sinh, cũng là danh hiệp Bành Thập Tam Đậu đã bằng vào ngọn trường đao hình thù kỳ dị tung hoành giang hồ.

Bạn Bạn cắn môi, nhìn chằm chằm vào người đó một hồi rất lâu, chợt cười lên, tiếng cười thậm chí có vẻ cuồng dại.

– Thật không tưởng được, thật sự không tưởng được, Khương đại nhân đường đường là tổng chấp sự của Hình bộ bọn ta, không ngờ có thể là một tiểu nhân vĩ đại như vầy, không ngờ có thể dùng phương pháp vĩ đại như vầy đối phó với đối thủ của mình.

Tiếng cười của Bạn Bạn càng lúc càng cuồng dại.

Nàng đã hoàn toàn bất chấp tất cả, bởi vì nàng không còn tính tới sống sót nữa.

– “Nhưng, Khương đại nhân, càng không tưởng được là, ngươi làm như vậy giống như mình đang đập vào mang tai của mình vậy” – Nàng cười khành khạch – “Ngươi nói Đinh Trữ dùng quỷ kế đánh bại ngươi một lần, lần này ngươi lẽ nào đang dùng biện pháp quang minh chính đại đối phó hắn? Ta hỏi ngươi, hiện tại Đinh Trữ lẽ nào có lực phản kháng nữa sao?”

Trên khuôn mặt nghiêm nghị của Khương Đoạn Huyền không có một chút biểu tình, không phẫn nộ, cũng không chịu lỗi, đương nhiên càng không thể có bi thương hối hận đắc ý thất ý ai oán tình thù.

Trên mặt hắn chỉ có nếp nhăn, mỗi một nếp nhăn đều giống như một vết sẹo đao, trong mỗi một vết sẹo đao không biết tàng ẩn bao nhiêu phẫn nộ tiếc nuối bi thương hối hận đắc ý thất ý ai oán tình thù.

Thanh âm của hắn vừa lãnh đạm, vừa trống không.

– “Đinh Trữ đã phải chết, hơn nữa nhất định chết, hắn chết dưới đao của ta vẫn tốt hơn là chết trong tay người khác” – Khương tiên sinh hững hờ thốt – “Bởi vì đao của ta nhanh”.

Bạn Bạn nói không nên lời.

Khoái đao sát nhân, người bị giết ít ra cũng có thể chết một cách thống khoái, Bạn Bạn cũng tin rằng Đinh Trữ cũng mong chết một cách thống khoái.

— Sống thống thống khoái khái, chết thống thống khoái khoái, đó không phải là hy vọng mong muốn của đa số mọi người sao?

Nước mắt của Bạn Bạn đã lăn dài, bởi vì nàng hiện tại chung quy đã biết Đinh Trữ phải chết.

* * * * *

Đinh Trữ thật sự tin rằng mình tuyệt không thể chết, chàng cùng Vi Hiếu Khách là bằng hữu cùng trưởng thành từ nhỏ, tình cảm giữa chàng và Mộ Dung Thu Thủy càng thâm sâu, bọn họ làm sao lại có thể để cho chàng chết oan chết uổng trong này?

Cho nên mỗi ngày chàng đều kỳ vọng, mỗi ngày đều đợi chờ.

Tuy chàng đã khốn khổ cùng cực như vầy, nhưng chàng tịnh không gấp lắm, bởi vì chàng quá hiểu bọn họ, Mộ Dung Thu Thủy và Vi Hiếu Khách đều không phải là người dễ vọng động.

Nếu quả bọn họ muốn cứu chàng, nhất định trước hết phải tính ra kế vạn toàn.

Chính bọn họ rất có thể cũng không thể ra mặt, nhưng bọn họ nhất định trong bóng tối dùng hết lực lượng để cứu chàng ra.

— Đinh Trữ luôn luôn là người cảm tình rất phong phú, một người cảm tình phong phú như vậy thông thường đều có thể tự an ủi mình.

Đinh Trữ chung quy đã nghe được thanh âm mà chàng luôn kỳ vọng có thể nghe, tiếng bước chân của người lạ.

Tiếng bước chân của mỗi một người đều có đặc chất và đặc tính riêng của nó, giống như sự khác nhau trên mặt của mỗi người. Đối với Đinh Đinh mà nói, muốn phân biệt tiếng bước chân của một người, dễ dàng giống như muốn phân biệt mặt mày của người đó.

Tiếng bước chân của người đó, không còn nghi ngờ gì nữa, là tiếng Đinh Đinh chưa từng nghe trong ngục. Nó không giống tiếng bước chân vừa khoa trương vừa ầm ĩ của ngục tốt, cũng không giống tiếng bước chân vừa trầm ổn vừa cẩn thận của Vi Hiếu Khách, càng không giống tiếng bước chân ngạo khí bất cần đời của Mộ Dung Thu Thủy.

Nhưng tiếng bước chân của người đó lại có một đặc tính khác với người thường, thậm chí có thể nói có một tính cách rất đặc thù, tuyệt không giống với bất kỳ người nào khác.

Trong hồi ức đã dần dần bị diệt vong trong đầu óc Đinh Đinh, chàng phảng phất đã từng nghe thấy tiếng bước chân của người đó, lại nhớ không ra người đó là ai.

Tiếng bước chân đã dừng lại, dừng trước mặt Đinh Đinh.

Đinh Đinh chợt có cảm giác rất bất an, chàng tin rằng người đó nhất định đang dùng một thứ mục quang rất kỳ dị quét trên người chàng, giống như một đứa bé hư hỏng đang quét mắt nhìn một con ruồi đã gãy cánh, chỉ khoái trá nhìn nó bò lăn trên đất.

Thứ cảm giác đó khiến cho Đinh Đinh cơ hồ nhịn không được muốn ói mửa.

Càng khiến cho người ta chịu không được là người đó không ngờ còn giơ cả hai tay bắt đầu lần mò theo cột sống của Đinh Đinh từ sau ót, lần mò theo mỗi một khớp xương trên toàn thân chàng.

Tay của hắn lạnh buốt khô ran, hơn nữa còn rất ổn định, bao nhiêu khớp xương cốt cách trên người Đinh Đinh lại đã mềm nhũn như một con chuột chết.

Thứ khuất nhục đó có ai có thể chịu nổi?

Đinh Đinh có thể, vì sinh tồn chàng chỉ còn nước chịu đựng, chàng đã sớm học cách chịu đựng mọi khuất nhục.

Nhưng thanh âm của con người đó lại khiến cho cả lồng ngực chàng cơ hồ nổ tung ra, bởi vì chàng đã phát hiện người đứng trước mặt chàng, giống như đang kiểm nghiệm một con chuột chết, không ngờ lại là người đã từng bại dưới đao của chàng, Bành Thập Tam Đậu.

– “Ta họ Khương” – Người đó nói – “Hình bộ phái ta đến lo chấp hình vụ Hồng Sai của ngươi”.

Đinh Đinh phẫn nộ.

Thanh âm của Bành Thập Tam Đậu chàng tuyệt không thể nghe lầm, hơn nữa có chết cũng không thể quên. Ngươi đó tại sao lại nói hắn là đao phủ thủ họ Khương?

– Đinh thiếu hiệp, ta tin rằng ngươi đương nhiên cũng nhận ra được Khương chấp sự của Hình bộ là du hồn dưới đao của ngươi, Bành Thập Tam Đậu.

Thanh âm của hắn vừa hững hờ vừa lãnh đạm.

– “Ngươi tuy không giết ta, nhưng cũng không cần hối hận” – Khương Đoạn Huyền hững hờ thốt – “Bởi vì ta nếu đã chết, cũng có người khác đến giết ngươi, ngươi chết dưới đao của ta ít ra còn khỏe hơn so với chết trong tay người khác, ta ít ra cũng có thể để ngươi chết thống khoái một chút, hơn nữa cũng chết tôn vinh cao quý hơn”.

Có rất nhiều người nghĩ chết là chết, không cần biết chết ra sao đều như nhau.

Đinh Đinh không phải là thứ người đó.

Chàng luôn nghĩ chết có nhiều dạng, luôn hy vọng mình có thể chết trang nghiêm.

Hiện tại chàng thật sự tin rằng mình nhất định có thể đạt được nguyện vọng đó, đồng thời chàng đương nhiên cũng biết chàng nhất định phải chết, không còn nghi ngờ gì nữa.

Trong bóng tối vô biên vô hạn trước mắt chàng, chàng phảng phất đã nghe thấy tử thần đang dùng một thanh âm tràn đầy vẻ tàn khốc bạo ngược cơ hồ giống như một đứa trẻ hư hỏng xướng ca một bài ca.

“Ban Sa Khắc, Ban Sa Khắc, năm trước chết một, năm nay chết một, nếu hỏi chừng nào mới chết hết, sao không hỏi Vi Hiếu Khách?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.