Phòng Học Số Sáu

Chương 6: Linh thú



Tại phòng học số một, Phùng Thanh Thanh và Dương Bảo Nghi nhận được vũ khí, giải quyết nhanh gọn lẹ bọn dơi hút máu và ác linh, nhưng mãi vẫn không tìm được ác linh oán khí nặng mà Phùng Ngọc Nhi nói tới.

Trong lúc hai người còn đang lo đến chết đi sống lại, đột nhiên từ cửa sổ phóng vút vào một con mèo đen bóng mượt.

Phùng Thanh Thanh vui mừng hô to: “Nguyệt Nhi!”

Nguyệt Nhi chính là linh thú khi xưa mới vào công ty, tổng bộ đã gửi cho cô nàng, phải vất vã lắm Phùng Thanh Thanh mới thu phục được chú mèo hoang này.

“Ngao eo~ “Chú mèo nhỏ nhanh như chớp chạy đến cọ cọ chân Phùng Thanh Thanh.

“Đừng cọ nữa! Bây giờ không phải lúc cho mày nhỏng nhẽo đâu!” Phùng Thanh Thanh mất kiêng nhẫn bế xốc nó lên tay, mắng nhẹ vài câu: “Mau mau giúp tao, đánh hơi xem oán khí thoát ra từ đâu!”

Dương Bảo Nghi chướng mắt nhảy sang một bên, an tọa ngồi trên một cái bàn học. có tiểu thú cưng này rồi, việc còn lại không còn khó nửa, cứ để cho Thanh Thanh giải quyết đi! Mà nếu Phùng Ngọc Nhi đã nói bên cô nàng gặp nguy hiểm thì chắc chắn nguy to rồi. Phùng Ngọc Nhi này cứng nhất chính là cái miệng, có vấn đề gì cũng nói không sao. Một khi cô nàng đó mà nói có sao, chính là nguy hiểm đến tính mạng, không còn cách nào tự mình giải quyết mới cầu cứu người khác.

******

Bên này, Dịch Vương Thiên Anh và Vương Thiên Minh hít thở không thông nhìn theo cánh cửa từ từ mở ra. Cô nàng Cẩm Y mà bọn họ đang tìm kiếm bỗng dưng xuất hiện, vẽ mặt vô cùng bình tĩnh bước vào, nghiêng đầu nhìn hai người. Trên khóe miệng, máu tươi tuông xuống ào ào.

Cô ta dùng cặp môi đầy máu kinh dị kia, mỉm cười lạnh lùng- nụ cười của kẻ điên loạn mất hết lí trí. Vừa cười vừa từ từ nâng cánh tay lên, hướng hai người trưng cầu ý kiến: “Ăn không?”

Dịch Vương Thiên Anh bụm miệng chạy sang một bên nôn thốc nôn tháo. Bởi vì. . .

Thứ mà cô nàng kia “Có lòng tốt” mời bọn họ ăn chính là một cái. . . đầu yêu thú máu me be bét!

Chả trách trên miệng cô ta toàn máu là máu. Cái đầu yêu thú kia chỉ còn lại hơn phân nửa một chút, hai hốc mắt bị khoét mất, trên cổ giống như bị người ta vặn một cái mà đứt lìa, trông vô cùng thê thảm, vô cùng đáng thương. Nhưng quan trọng là, một người bình thường như Cẩm Y làm sao có thể giết được một con yêu thú chứ? Mặc dù cô ta bị không chế, nhưng với sức lực của người thường chưa qua tập luyện như cô ta không thể nào giết được yêu thú. Đáp án duy nhất cho câu hỏi này chính là: Yêu thú này không phải do cô ta tự giết!

Hay nói cách khác thì chính là: Có người giết yêu thú lấy đầu rồi đưa cho cô ta ăn!!!

Sau Dịch Vương Thiên Anh một bước, Vương Thiên Minh không kiêng nể gì ói luôn tại chỗ.

Khốn nạn! Muốn ăn thì cô ta mời cả dòng họ nhà cô ta ăn đi! Không cần mang tới đây hiếu thảo với bọn họ. Kinh tởm chết đi được!!!

Cẩm Y nhìn biểu hiện của hai người, không vui xụ mặt: “Làm sao vậy? Rất ngon nha!”

Dịch Vương Thiên Anh: “. . .”

Vương Thiên Minh: -_-||| . . . Ta đây hiện tại thề mười năm không ăn thịt lợn! Tin ta đi!!!

Thấy hai người vẫn không nói gì, Cẩm Y huơ huơ cái đầu yêu thú trên tay lên cao. Máu tươi theo động tác của cô ả bắn ra tung tóe khắp nơi, vương vãi lên cả hai cái áo trắng của Dịch Vương Thiên Anh và Vương Thiên Minh: “Không tin à? Tôi ăn cho các ngừi xem này!” Nói dứt lời còn không quên ‘kèm hình minh họa’ cho hai người thấy.

Hình minh họa là gì? Nói cho chính xác hơn thì chính là cô ả đưa cái đầu yêu thú đang ăn dở trên tay lên miệng cắn một ngụm. Máu tươi cứ thế tóe ra, tóe ra, trên mặt ả ta toàn máu là máu!!!

Cẩm Y dường như rất khoái trá trước sắc mặt xanh mét của hai người bọn Dịch Vương Thiên Anh, ha ha ha cười không ngừng, càng cười càng to, cười tới mức Vương Thiên Minh cùng Dịch Vương Thiên Anh ói đến mật cũng sắp trôi ra ngoài.

Cô nương à! Làm phiền cô nhai kĩ nuốt nhanh rồi hẵn cười có được hay không??? Chỉ nhìn đến cái đống hỗn tạp trắng trắng đỏ đỏ trong miệng cô thì chúng tôi ngay cả thịt lợn cũng mãi mãi không dám động vào rồi!

Mà Ngọc Nhi chết tiệt kia sao giờ này còn chưa có đưa vũ khí tới? Nếu không thì bọn họ đã chẳng phải mất công dài dòng với cô ta, một phát chém cho cô ta không còn hình người luôn cho xem!!!

Trong lúc trong người sắp thực sự phun cục mật ra bằn cổ họng, Cẩm Y rốt cuộc cũng dừng cười, không thương tiết quăng “Thúc ăn” của mình vào một xó trong phòng học. Thái độ của cô ta thay đổi so với tắc kè hoa đổi màu còn nhanh hơn, tức giận trừng mắt hai người: “Muốn theo dõi mà không phải sao? Bây giờ tao đang đứng trước mặt bọn mày này, có giỏi thì lại đây bắt tao đi? Làm sao vậy?”

“Mày!!!!” Dịch Vương Thiên Anh tức giận đến dậm chân.

Bà nó! Nếu không phải vũ khí của bọn tao còn chưa chuyển đến thì mười cái Cẩm Y nhà mày cũng đừng có hòng đứng trước bọn tao hóng hách!!!

“Thế nào? Không có vũ khí đúng không? Đang đợi người chuyển đến đúng không?? Nhưng mà bọn bây yên tâm đi, người chuyển vũ khí của bọn bây lúc này có lẽ đã làm mồi cho đám yêu thú của ta rồi! Đợi đến lúc tao ăn thịt chúng, sẵn tiện gián tiếp thưởng thức xem thịt của bạn tụi bây có mùi vị gì!” Cẩm Y vẫy vẫy máu trên tay xuống sàn, cười nhếch mép nói.

Mà Dịch Vương Thiên Anh cùng Vương Thiên Minh nghe xong câu này sống lưng chợt lạnh.

Phùng Ngọc Nhi, . . .

Cô bạn này chưa bao giờ làm việc gì lâu như vậy, có biến cũng sẽ báo cho bọn họ một tiếng, nhưng hiện tại đến chút tin tức cũng chưa thấy. . . không lẽ, thực sự như lời ả ta nói sao? Đã làm mồi cho yêu thú rồi à???

“Mày đừng ở đó nói nhăng nói cuội nữa!” Vương Thiên Minh chịu hết nổi, tiện tay lật luôn cái bàn gần nhất bên cạnh, nói như thét.

Cùng lúc với âm thanh đỗ vỡ của cái bàn tội nghiệp, trên cửa sổ cũng truyền đến một tiếng “Loãng xoảng” rất khoa trương.

Ba người cùng lúc giật mình quay lại nhìn. Chỉ thấy một chú chim sặc sỡ màu sắc đang bay vào, trên lưng còn cõng theo túi vải to gấp đôi nó. Con vật rất khổ não lảo đảo bay bay đến bên cạnh bọn người Dịch Vương Thiên Anh.

“Tiểu Vũ!” Cô nàng vui mừng như thấy cứu tinh, nhảy lên một phát, túm cổ con vẹt mang tên Tiểu Vũ vào lòng hun hít túi bụi: “Oa~ mầy đến thực đúng lúc!”

“Nhi bảo bối nói các người thật vô dụng, bảo Vũ xinh đẹp ta đến đây đưa vũ khí!” Con chim sặc sỡ màu sắc oang oang giọng nói ồm ồm vốn có của loài vẹt.

Dịch Vương Thiên Anh đang tươi cười như hoa bỗng dưng đen mặt, mạnh tay bóp cổ Tiểu Vũ một cái khiến nó kêu cứu không ngừng mới chịu buông nó ra, túm lấy túi vãi trên lưng nó. Bên trong thực ra chỉ có vài cây phi tiêu đặt biệt của cô cùng một thanh kiếm đa năng của Vương Thiên Minh mà thôi.

Còn nói về phẩn Tiểu Vũ chết tiệt, ăn cháo đá bát, ăn cơm nhà đuổi gà hàng xóm kia thực ra chính là linh thú của cô. Hừ, nuôi quân ba năm dụng binh một giờ chắc là dùng để chỉ nó đi?

Cô nàng lục lạo lấy xong vũ khí của mình mới quăng túi vải cho Vương Thiên Minh. Cảm thấy Tiểu Vũ đặc biệt không còn đáng ghét như mọi ngày, chí ít nó cũng có khi xài được…

Ý nghĩ này của cô còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì đã chết từ trong trứng nước bởi tiếng thét hãi hùng của con vẹt nào đó: “Á! Cứu mạng a! Quát! Sát chim! Có người muốn sát chim!!”

Tiểu Vũ vừa la lối om sòm vừa vỗ cánh bay ra khỏi phòng nhanh như tên bắn, lời dứt bóng chim cũng chẳng còn thấy đâu, chỉ có duy nhất cọng lông xanh xanh đỏ đỏ lơ lửng trong không trung từ từ rớt xuống, chứng minh chủ nhân của nó vừa nảy thực sự tồn tại chứ không phải là ảo ảnh. Thì ra là Cẩm Y khó chịu quăng cho nó một hộp phấn.

“À quên!!!” Con chim nhát gan nào đó đột ngột xuất hiện ngoài cửa kính: “Nhi bảo bối đang nguy hiểm, giải quyết nhanh, giải quyết nhanh! Ác quát quát…”

Dịch Vương Thiên Anh không kiên nhẫn phóng cho nó một cái phi tiêu, thành công đuổi cái loa phát thanh gây phiền nhiễu.

Vật làm loạn không còn, ba người bốn mắt nhìn hai mắt thật lâu.

Sắc mặt cô nàng Cẩm Y không được tốt cho lắm, ánh mắt mang theo tia căm giận bắn vào con vật đã bỏ đi mất tăm xong xuôi lại quay về trên người bọn Dịch Vương Thiên Anh.

Dịch Vương Thiên Anh cười lạnh: “Như thế nào? Lúc nảy chẳng phải mày còn lớn lối lắm sao?”

“Câm rồi à?” Vương Thiên Minh hất mặt.

Hừ! Có vũ khí rồi, xem ả ta như thế nào chống lại.

*******

Phùng Ngọc Nhi nhìn đồng hồ treo tường tích tắc gõ từng nhịp, bắt đầu choáng váng.

Còn mười phút!

Mong sao bọn kia đều an toàn!!!

“Chúc Chúc!” Cô nàng xòe tay, máu tươi theo đó chảy xuống từng dòng. Chú chuột trắng béo tròn phóng lên bàn tay chủ nhân, đau lòng “Chít chít” vài tiếng, lẳng lặng dùng thân hình tòn vo của mình cùng bộ lông trắng muốt lau máu cho cô.

Nó là linh thú của cô, sát cánh bên cô từ lúc mới gia nhập công ty đến giờ. Linh thú duy nhất không phải do công ty phát, mà là do cô tự tay thu phục.

Chúc chúc có cái mũi rất nhạy, thân hình tuy chút chút béo ú nhưng lại cực kì nhanh nhẹn, . . .

Phùng Ngọc Nhi tháo kính mắt xuống, tròng mắt to tròn khẽ đảo qua đảo lại vài vòng, cuối cùng dừng lại trên hai mắt tròn xoe ngấn nước của Chúc Chúc: “Mầy nói xem chúng ta có qua được không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.