Lúc đầu Kiều Cẩm cũng chỉ là không khống chế nổi tầm mắt, không ngừng nhìn
quanh khu vực làm việc sau lớp cửa kính trong suốt, cái cớ anh tìm được
là, lâu rồi không gặp, chỉ muốn biết là cô có khỏe hay không mà thôi;
nhưng sau khi bóng dáng của Nhan Phồn Hoa rơi vào tầm mắt của anh, trong chớp mắt tất cả sự bình tĩnh đều biến thành sóng lớn dâng trào.
Cười! Cô dựa vào cái mà gì mà cười vui vẻ như thế! Dựa vào cái gì mà cười vui vẻ với người đàn ông kia như thế?!
Nếu như anh nhớ không lầm, anh ta tên là Giang Nam? Không phải cô phủ nhận
mình đang qua lại với Giang Nam hay sao? Sao lại có thể không chút kiêng kị mà liếc mắt ngay trong phòng làm việc như thế, còn để cho người ta
gõ trán cô. Nếu cô không hiểu được vẻ mặt cưng chiều và tán thưởng trên
mặt Giang Nam, rất tốt! Anh hiểu rồi!
Không biết hai người bọn họ đang nói chuyện gì, Kiều Cẩm chỉ thấy cô càng cười càng vui vẻ, mãi đến khi cô nhân viên lễ tân xuất hiện nói vài câu, cô mới gật đầu, đi ra.
Ánh mắt của anh luôn khóa chặt vào bóng dáng kia, cho đến khi đứa em gái mà anh nói sẽ tuyệt đối không thích xuất hiện bên cạnh anh.
“Kiều, Kiều Cẩm?!” Phồn Hoa không dám tin dụi dụi mắt, không lầm, quả thật là anh.
Thoạt nhìn có vẻ như anh không thay đổi chút nào, mà càng đẹp trai hơn so với trong trí nhớ của cô. Chiếc quần jeans lửng màu lục bao phủ hai chân
thon dài của anh; áo sơ mi màu trắng nằm trong chiếc áo khoác da màu lá
cọ đang thịnh hành; mái tóc dường như đã được cắt ngắn, nhuộm thành màu
đen, so với lúc trước thì càng toát lên vẻ nhẹ nhàng và trầm ổn, cũng
càng lúc càng tôn lên khuôn mặt tuấn tú khiến cho người ta mặt đỏ tim
đập của anh.
Phồn Hoa xấu hổ đứng đực ra, cảm thấy ngồi không
được mà đứng cũng không xong, lại đưa mắt nhìn cái áo khoác không khác
anh mấy của mình, gương mặt cô càng đỏ lên. Cái này… Xem như là ăn ý
sao? Cô hơi mừng thầm, nhưng lại thấy hoảng loạn nhiều hơn, tổ chức vài
hôn lễ, thậm chí mình còn bị khách hàng mời làm MC khẩn cấp một lần, cô
nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ bị luống cuống nữa, có thể ứng phó với
mọi tình huống bất ngờ. Nhưng kết quả, khi đối mặt với anh, vẫn bị đánh
đến tơi bời.
“Thật bất ngờ?” Sau khi giằng co một lúc, Kiều Cẩm
mới mở miệng phá vỡ sự im lặng. Thấy bộ dáng của cô vẫn ngốc nghếch như
trước, thì thoải mái hơn một chút, điều đó không phải chứng minh cô
không hề thay đổi, vẫn là cô gái cổ mộ mà anh quen lúc trước hay sao?
Nhưng mà, quan sát thật kỹ bộ dáng của cô, Kiều Cẩm lại không thể không thừa
nhận, cái danh hiệu “cô gái cổ mộ” kia đã không còn thích hợp với cô
nữa.
“…. Kỳ thực Phồn Hoa rất xinh đẹp, chỉ là không biết cách trang điểm.”
Câu nói lúc trước của Diêu Lam lại một lần nữa hiện lên trong đầu anh, quả
nhiên là bạn thân từ nhỏ đến lớn, hiểu rõ cô như lòng bàn tay. Hôm nay
xem như anh đã được nghiệm chứng tính chân thực của câu nói này, Nhan
Phồn Hoa thật sự rất xinh đẹp! Cô ngoan ngoãn nghe lời đi đổi kiểu tóc,
là kiểu đầu BOBO vừa gọn gàng thoáng mát vừa toát lên vẻ hoạt bát, nhuộm màu hạt dẻ; khuôn mặt vốn hơi gầy, cũng nhờ đó mà trở thành khuôn mặt
trái xoan mà mọi phụ nữ đều mơ ước; đôi gò má được đánh phấn trở nên
thanh tú bức người, không phải là loại đẹp đẽ quyến rũ, mà là tương xứng với khí chất điềm tĩnh của cô.
Trong lúc hai người đánh giá
nhau, tâm trạng của người thứ ba cũng không tốt cho mấy. Thân là bạn của Kiều Cẩm, cậu ta rất muốn xoa dịu bầu không khí hiện tại, nhưng bị kẹp
giữa một đôi “anh em” mặc trang phục tình nhân, không khí lại có chút
quái dị, cậu ta thật sự không biết phải làm gì.
“Mời dùng trà.”
May mắn, cô nhân viên lễ tân lúc trước đã kịp thời bưng khay trà ra, còn kín đáo huých khuỷu tay vào người Phồn Hoa đang thất thần, hạ giọng gọi hồn cô về: “Cậu không đến mức như thế chứ, nửa tháng trước mới được
thăng chức làm nhân viên tổ chức hôn lễ, giờ đã quên phải làm gì rồi
sao?”
Lời nói này thành công khiến cho Phồn Hoa bình tĩnh lại, nở một nụ cười xem như không có chuyện gì, ngồi vào chỗ trống bên cạnh. Do dự một lát, cô dè dặt hỏi: “Anh muốn kết hôn sao?”
“Là tôi muốn
kết hôn. Kiều đại thiếu gia còn chưa chơi đã, sao nguyện ý chui vào mộ
phần nhanh như thế được.” Anh bạn bị Kiều Cẩm bỏ quên rốt cuộc cũng tìm
được cơ hội nói chuyện.
Lời nói mang tính giải trí khiến cho bầu
không khí thoải mái hơn không ít, cũng khiến Phồn Hoa thở nhẹ ra một
hơi, nụ cười cũng tự nhên hơn nhiều: “Anh là bạn của Kiều Cẩm sao? Đây
là danh thiếp của tôi, nếu anh có vấn đề gì có thể trực tiếp đến tìm
tôi, tôi nhất định sẽ cho anh giá ưu đãi và dịch vụ tốt nhất.”
“Vậy nếu tôi kết hôn thì sao? Có ưu đãi không? Phục vụ của em có phải càng
tận tâm càng chu đáo hay không? Hay là chơi trọn gói, chuẩn bị sẵn cả cô dâu luôn cho tôi?” Bắt chéo hai chân, mắt lạnh đánh giá bộ dạng điềm
nhiên xem như không có việc gì của cô, Kiều Cẩm cảm thấy khó chịu, nhịn
không được muốn làm khó dễ.
Lời nói đầy ẩn ý, một câu hai nghĩa
khiến cho Phồn Hoa nhất thời nghẹn lời. Sợ anh sẽ yêu cầu cô làm người
tốt đến cùng, đi theo hộ giá cho anh, cho đến khi anh thuận lợi cưới
được Lam Lam mới thôi.
“Khẩn trương như thế làm gì? Mới không gặp có một tháng, ngay cả đùa một chút cũng không được nữa sao?” Nhìn thấy
bộ dáng thất hồn lạc phách của cô, anh lại không đành lòng, chỉ đành
chuyển đề tài, hỏi: “Mấy giờ tan sở? Cùng đi ăn cơm.”
“Hả?” Không phải bạn của anh muốn kết hôn sao? Không phải tìm cô là vì công việc
hay sao? Sao đột nhiên lại chuyển sang việc riêng vậy.
“Tôi nhớ
có người nói, có cơ hội sẽ chăm sóc cái dạ dày của tôi thật tốt.” Anh
hùng hùng hổ hổ nói, không chừa cho cô một đường lui.
“Là do…” tùy tiện nói thôi, không cần thiết phải tưởng thật như thế chứ.
“Là tùy tiện nói sao?”
Lời nói trong lòng dễ dàng bị anh vạch trần, Phồn Hoa cúi thấp đầu, không biết nói gì.
“Nhưng gần đây tôi thường bị đau bụng, làm sao bây giờ?”
“Thường đau?” Dạ dày của anh yếu ớt đến thế sao?
Phản ứng này là gì chứ? Hoài nghi sao? Kiều Cẩm tức giận bĩu môi, ném một
ánh mắt sắc bén cho người anh em của mình. Cũng may, người kia rất biết
điều đọc được ám hiệu của anh, bắt đầu thêm mắm dặm muối, làm chứng cho
lời nói của anh: “Cậu ta ấy à, không bao giờ biết coi trọng cái dạ dày
của mình, lúc nào cũng hay bị đau như thế. Khuyên cậu ta chú ý đến việc
ăn uống một chút thì lại không nghe, còn đặc biệt thích…. ăn…. dấm
chua!”
Lời nói có tính ám chỉ rõ ràng như thế khiến cho Kiều Cẩm
trừng mắt, đáng tiếc Phồn Hoa lại không hề nghe ra ẩn ý bên trong, đấu
tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng vẫn không thể kháng cự được mà quan
tâm tới anh.
“Được rồi.” Sau khi gật đầu đồng ý, cô đưa mắt nhìn
đồng hồ treo tường, tiếp tục nói: “Còn nửa tiếng nữa là tan sở, hai
người có muốn đi dạo đâu đó hay không?”
“Không cần, tôi ở đây chờ cô, cứ đi đi.” Anh thích ý dựa người vào ghế sofa, con ngươi sâu xa dò
xét khắp người cô, không hề cho cô cơ hội né tránh.