Phiêu Miểu - Quyển Cầm Đèn

Chương 20: Tác trùng



Phiêu Miểu – Cầm đèn

Tác giả: Bạch Cơ Quán

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Quyển 3: Trúc Phu Nhân

Chương 6: Tác trùng

Khi Bạch Cơ xuống lại, đã là một thân nam trang, phong thái oai hùng.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu cùng ngồi xe ngựa của Vi Ngạn đến chùa Thanh Long. Vi Ngạn nói rõ ý định, tăng nhân dẫn ba người vào chùa, đưa đến phòng thiền của Hoài Tú.

Trong phòng thiền, Hoài Tú nằm ngửa trên giường, mặt vàng như giấy, môi trắng bệch. Hốc mắt hắn sâu hoắm, gò má nhô cao, cả người gần như đã gầy thành một bộ xương. Đôi mắt hắn khép hờ, không có thần thái, tay vẫn nắm chặt Trúc phu nhân.

Tiểu hòa thượng lần trước vô tình làm bẩn tấm cà sa bảy màu đang chăm sóc Hoài Tú, đổ cháo gạo vào miệng hắn, nhưng Hoài Tú nghiến răng chặt, cháo gạo tràn ra khỏi môi, chảy dọc theo cổ xuống gối.

Tiểu hòa thượng thở dài một tiếng, nói với Vi Ngạn, Bạch Cơ, Nguyên Diệu: “Than ôi, cũng không biết là yêu quái gì quấy nhiễu, làm cho trụ trì trở thành như thế này, không ăn không uống, hôn mê bất tỉnh, đã bảy ngày rồi. Mọi người đã bắt đầu chuẩn bị hậu sự cho trụ trì viên tịch. A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai.”

Vi Ngạn nhìn thiền sư Hoài Tú hôn mê, nhíu mày: “Nhìn thiền sư thế này e là khó mà cứu được nữa rồi.”

Tiểu hòa thượng lại thở dài một tiếng, đứng dậy: “Ba vị thí chủ ngồi một lát, tiểu tăng đi pha trà.”

Tiểu hòa thượng chắp tay xá một cái rồi xuống pha trà.

Nguyên Diệu nhìn thiền sư Hoài Tú, rất lo lắng. hắn thấy thiền sư Hoài Tú vẫn nắm chặt trúc phu nhân, muốn giúp hắn tháo ra. Nhưng dù hắn cố gắng thế nào, cũng không tháo ra được.

“Tại sao lại không tháo ra được?” Nguyên Diệu ngạc nhiên.

“Bởi vì trúc phu nhân bị Tâm tuyến của hắn quấn chặt, tâm ma của hắn đã hóa thành ‘sâu’ rồi.” Bạch Cơ đưa tay vuốt qua thân thể Hoài Tú, nói.

Khi Bạch Cơ vuốt qua thân thể Hoài Tú, Nguyên Diệu nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn sởn gai ốc. Thân thể Hoài Tú bị quấn chặt bởi những sợi tơ mỏng, từng lớp gói lại như một cái bánh chưng. Trúc phu nhân cũng bị quấn trong thân thể Hoài Tú. Nhìn kỹ thì trên sợi tơ trong suốt bò đầy những con sâu nhỏ đang bò lúc nhúc. Những con sâu nhỏ này xuất phát từ thân thể Hoài Tú, chúng không ngừng chui ra từ mắt, tai, mũi, miệng của hắn, phủ kín lên thân thể hắn, hút lấy tinh khí, máu thịt của hắn.

Trán Nguyên Diệu đẫm mồ hôi.

Nhưng Vi Ngạn dường như không thấy gì, hắn thấy Nguyên Diệu nhìn thiền sư Hoài Tú, mặt lộ vẻ sợ, thì kỳ lạ hỏi: “Hiên Chi làm sao thế?”

“Không, không có gì.” Nguyên Diệu nói.

Bạch Cơ cười với Vi Ngạn: “Vi công tử, ta nghe nói trong chùa Thanh Long này có một thứ rất kỳ lạ và thú vị.”

Vi Ngạn rất thích điều kỳ lạ, lập tức hứng thú: “Thứ gì vậy?”

“Bức tranh tường trong Tàng Kinh các. Nghe nói, chỉ cần cầm ngọn đuốc đến gần bức tranh tường, các Đức Phật trong tranh sẽ chuyển động và nói chuyện!”

“Đức Phật trong tranh tường sao có thể chuyển động và nói chuyện?” Vi Ngạn không tin.

Bạch Cơ cười một cách bí ẩn: “Ta cũng chỉ nghe nói vậy thôi, không biết thật giả thế nào.”

Vi Ngạn cười, khép quạt lại: “Ha ha, để ta thử xem.”

Vi Ngạn hứng thú rời đi.

Bạch Cơ cười.

Nguyên Diệu lo lắng nói: “Đan Dương thật sự đi rồi, không có chuyện gì xảy ra chứ?”

Bạch Cơ nói: “Yên tâm, không sao đâu. Trong chùa của Phật, yêu linh trong tranh tường không dám hại người.”

Nguyên Diệu thở phào nhẹ nhõm.

“Hiên Chi đi đóng cửa chính và cửa sổ lại.” Bạch Cơ ra lệnh cho Nguyên Diệu.

“Được.” Nguyên Diệu dù không hiểu Bạch Cơ muốn làm gì, nhưng vẫn làm theo.

Trong phòng thiền, cửa sổ đóng chặt, Bạch Cơ và Nguyên Diệu đứng bên giường, Hoài Tú nằm trên giường. Trên người Hoài Tú có những con sâu bò đầy, trông rất đáng sợ.

“Mỗi người đều mang trong mình sâu mag, người có tâm ma nặng thì nhiều, người có tâm ma nhẹ thì ít.” Bạch Cơ thì thầm, nàng lấy một quyển sách từ ống tay áo, ngẫu nhiên lật ra.

Nguyên Diệu nhìn kỹ, phát hiện đó là quyển “Kinh Liên Hoa” mà trước đây Hoài Tú đã tặng cho Bạch Cơ, đây là quyển kinh do Hoài Tú tự tay sao chép.

“Tôi nghe như vầy: Một thời, Đức Phật ở tại thành Vương Xá, trên núi Kỳ Xà Quật, cùng với đại chúng Tỳ Kheo, một vạn hai nghìn người tụ tập. Đều là A La Hán, các lậu đã hết, chẳng còn phiền não. Sớm được lợi mình, hết những sự ràng buộc trong các cõi, tâm được tự tại…” Bạch Cơ mở môi đỏ thắm, đọc kinh văn ra.

Cùng với giọng đọc thanh thoát của Bạch Cơ, những chữ mực trên kinh thư bay lên không trung, từng câu từng câu, xoay quanh bay lượn. Kinh văn bay về phía Hoài Tú, quấn quanh thân thể hắn, bao phủ những con ma trùng, từng dòng từng dòng. Những con ma trùng bị kinh văn bao phủ ngay lập tức cứng lại, Nguyên Diệu thấy chúng bị kinh văn quấn thành kén. Bằng mắt thường cũng có thể thấy trên người Hoài Tú có đầy kén sâu đen.

Khi quyển kinh hoàn toàn trống rỗng, thân thể Hoài Tú đã phủ đầy kén sâu, thậm chí trên tròng mắt cũng rải rác những đốm đen nhỏ như hạt mè.

Nguyên Diệu cảm thấy rợn da gà, lòng thấy kinh tởm. Đột nhiên, từng chiếc kén đen vỡ ra, từng con bướm đầy màu sắc chui ra khỏi kén đen, vỗ cánh bay lên. Một đám bướm đẹp bay lên từ người Hoài Tú, cánh bướm đầy màu sắc không ngừng rắc xuống những bột phấn đỏ bạc, tạo nên những ánh sáng kỳ ảo trong không trung.

Những con bướm bay vào quyển kinh trắng trống, trên mỗi trang đều dừng lại tạo thành những bức tranh sống động, quyển “Kinh Liên Hoa” trong chớp mắt biến thành quyển sách vẽ bướm.

Nguyên Diệu ngạc nhiên mở to miệng.

Khi con bướm cuối cùng bay vào quyển kinh, trên người Hoài Tú đã không còn ma trùng, nhưng vẫn còn Tâm tuyến quấn quanh như những lớp tơ nhện.

Bạch Cơ rút một sợi từ người Hoài Tú ra, đặt vào lòng bàn tay. Tâm tuyến trong lòng bàn tay Bạch Cơ xoay tròn, tốc độ ngày càng nhanh, trong chớp mắt quấn thành một cuộn chỉ. Khi cuộn chỉ to bằng nắm tay, trên người Hoài Tú không còn tâm tuyến quấn quanh nữa, một đầu của tâm tuyến ngấm vào ngực của Hoài Tú. Tâm tuyến nhẹ nhàng rung động, dường như còn đang kết nối với một thứ đang đập.

“Hiên Chi, thứ gì là tinh khiết không tỳ vết nhất?” Bạch Cơ hỏi.

“Có lẽ là lưu ly.” Nguyên Diệu nói. Hắn nhớ đến kinh văn mà Hoài Tú đã viết khi thử mực ở Phiêu Miểu các: “Nguyện ta đời sau chúng quá bồ đề, thân như lưu ly, trong ngoài sáng tỏ, sạch sẽ không tỳ vết.”

Bạch Cơ cười: “Vậy thì Hiên Chi hãy lấy một viên lưu ly từ tấm cà sa bảy màu kia.”

Nguyên Diệu theo ánh mắt của Bạch Cơ nhìn thấy tấm cà sa bảy màu gấp gọn trên tủ. Hắn đi đến rồi lấy ra một viên lưu ly từ cà sa.

Nguyên Diệu đưa viên lưu ly cho Bạch Cơ, Bạch Cơ nhận viên lưu ly đồng thời kéo tâm tuyến, rút trái tim của Hoài Tú ra. Trái tim đỏ tươi, đẫm máu vẫn đang đập thình thịch. Hoài Tú vẫn hôn mê bất tỉnh, không có cảm giác gì. Bạch Cơ đặt viên lưu ly vào ngực của Hoài Tú. Viên lưu ly lập tức ngấm vào ngực của Hoài Tú.

Bạch Cơ cầm trái tim của Hoài Tú trong tay, năm ngón tay khép lại, bóp nát nó, cười nói: “Trái tim con người không tinh khiết như lưu ly nhưng ấm áp hơn lưu ly.”

Máu tươi tràn qua khe ngón tay của Bạch Cơ, lòng Nguyên Diệu thấy sợ.

“Từ giờ trở đi, lưu ly sẽ là trái tim của hắn, hắn sẽ không còn bất kỳ d ục vọng nào nữa.” Bạch Cơ nói nhẹ nhàng.

“Ý ngươi là gì thế?” Nguyên Diệu hỏi.

“Từ giờ trở đi, hắn sẽ không vui không buồn, không yêu không ghét, giống như điều hắn luôn mong muốn.” Bạch Cơ nói.

Nguyên Diệu cảm thấy không vui không buồn, không yêu không ghét không phải là điều đáng vui mừng, vì như vậy sẽ thiếu đi nhiều ấm áp và niềm vui. Nhưng nếu không thay trái tim của Hoài Tú bằng lưu ly, hắn sẽ bị mắc kẹt trong tâm ma của mình, không thể thoát ra được. Dù sao thì sống vẫn tốt hơn chết.

Bạch Cơ dùng phép thuật xóa đi vết máu và mảnh vụn của trái tim, Nguyên Diệu đi mở cửa sổ và cửa ra vào. Khi Nguyên Diệu mở cửa ra, Vi Ngạn đã chạy nhanh trở lại, mặt đầy hưng phấn: “Ha ha, quả nhiên là thật, ta dùng đuốc chiếu vào, các Đức Phật trong tranh tường đều khóc lóc, than phiền mà chạy trốn. Bây giờ, trên tường chỉ còn lại một khoảng trống.”

“Hì hì.” Bạch Cơ cười.

“Tiếc là tăng nhân trong chùa nói bức tranh tường của chùa Thanh Long không bán, nếu không thì ta sẽmua về, mỗi ngày dùng đuốc chiếu để chơi.” Vi Ngạn cười nói.

“Chuyện đó có gì khó, Vi công tử xuống tóc làm tăng nhân ở chùa Thanh Long, chẳng phải có thể ngày ngày ở trong Tàng Thư các rồi sao?” Bạch Cơ mỉm cười đề nghị.

Vi Ngạn suy nghĩ một lát, lại có vẻ thật sự động lòng.

Nguyên Diệu vội vàng nói: “Đan Dương, Bạch Cơ chỉ nói đùa thôi, đừng tin thật.”

Vi Ngạn cười: “Hiên Chi yên tâm, ta không định xuất gia làm tăng đâu. Làm hòa thượng chán lắm, trừ khi ngươi và ta cùng làm hòa thượng.”

Nguyên Diệu vội vàng xua tay: “Không, không, ta không muốn làm hòa thượng đâu!”

Đúng lúc này, một tiểu sa di mang trà vào: “Mời ba vị thí chủ dùng trà.”

Ba người uống trà xong, ngồi một lúc rồi đứng dậy cáo từ. Tiểu sa di lịch sự tiễn họ ra.

“Rắc…” Khi rời khỏi phòng thiền, Nguyên Diệu nghe thấy một tiếng động, hắn quay lại nhìn thấy cây giá kê tay rơi khỏi tay Hoài Tú xuống đất.

Nguyên Diệu thầm cầu nguyện cho thiền sư Hoài Tú sớm hồi phục.

Vi Ngạn, Bạch Cơ và Nguyên Diệu rời khỏi chùa Thanh Long, họ chia tay nhau ở phường An Nghĩa. Vi Ngạn trở về Vi phủ, Bạch Cơ và Nguyên Diệu trở về Phiêu Miểu các.

Trên đường đi, Nguyên Diệu hỏi Bạch Cơ: “Thay tim của thiền sư Hoài Tú bằng lưu ly, như vậy có tốt không?”

Bạch Cơ nói: “Ta không biết tốt hay không, nhưng nếu không làm vậy thì thiền sư Hoài Tú e rằng không thể vượt qua kiếp nạn tâm ma và sẽ chết. Hắn có Tuệ căn và duyên Phật, nhưng còn quá trẻ và chưa trải qua hồng trần bách sắc, chưa hiểu được cái “không” thực sự, chưa có trí tuệ và tâm cảnh để đối mặt với ‘kiếp’.”

Nguyên Diệu nói: “Ta không hiểu những gì nàng nói. Nhưng dù sao, thiền sư Hoài Tú còn sống là một điều tốt.”

Bạch Cơ cười: “Sau này hắn có lẽ sẽ không bao giờ nhìn thấy trúc phu nhân nữa.”

“Đó cũng là một điều tốt. Trúc phu nhân ăn thịt người, quá đáng sợ.” Nguyên Diệu nói.

Bạch Cơ cười khúc khích: “Thực ra… trên đời làm gì có trúc phu nhân?”

“Phải rồi, Bạch Cơ, những yêu linh trong tranh tường bị Đan Dương dùng đuốc đuổi đi sẽ không sao chứ?”

“Những yêu linh lắm lời đó à, chúng có lẽ sẽ rời khỏi tranh tường vài ngày, trôi nổi trong không trung, không được hưởng nhang khói rồi đói khát mà thôi. Hahaha…” Bạch Cơ cười lớn.

Nguyên Diệu lạnh sống lưng. Con yêu quái ranh ma và nhỏ mọn này chắc chắn đã mượn tay Đan Dương để trêu chọc những yêu linh từng làm nàng ấy phật lòng. Đan Dương chơi thích thú, chắc chắn sẽ thường xuyên đến chùa Thanh Long đốt tranh tường, những yêu linh đó e rằng sẽ thường xuyên phải trôi nổi trong không trung mà chịu đói khát.

“Dù sao, Bạch Cơ cũng là một người tốt.” Nguyên Diệu nói.

Bạch Cơ nhìn Nguyên Diệu, cười quỷ quyệt: “Tại sao ta lại là người tốt thế? Hiên Chi, ta là yêu, không phải người. Nhưng không hiểu sao, hôm nay ta thấy tâm trạng rất tốt.”

“Đó là vì nàng đã giúp thiền sư Hoài Tú đó.” Nguyên Diệu cười nói. Giúp đỡ người khác, là một việc vui vẻ.

“Không đúng, tâm trạng ta tốt không phải vì Hoài Tú.”

“Vậy là vì sao?”

“Ta chỉ cần nghĩ đến những yêu linh lắm lời đó trôi nổi trong không trung, không được hưởng nhang khói, bị đói khát là ta thấy tâm trạng thoải mái!” Bạch Cơ cười quỷ quyệt.

“Ơ…” Nguyên Diệu lạnh sống lưng.

Sự hồi phục kỳ diệu của thiền sư Hoài Tú ở chùa Thanh Long khiến những thiện nam tín nữ ở Trường An càng thêm tin tưởng vào ánh sáng kim quang và sức mạnh vô biên của Phật pháp. Chùa Thanh Long cũng vì thế mà càng thêm đông đúc người đến dâng hương.

Sau khi thiền sư Hoài Tú hồi phục, hắn càng thành kính lễ Phật và chuyên tâm hơn, sự hiểu biết về Phật lý của hắn cũng tiến thêm một bước. Trên người hắn tỏa ra một khí chất trong trẻo như lưu ly, lời nói chứa đầy trí tuệ lớn và sự giác ngộ. Mọi người đều gọi thiền sư Hoài Tú là ‘Phật’. Nhiều tín đồ thành kính bái lạy ông, lắng nghe thiền lý của ông, thậm chí có những tên cướp biển khét tiếng cũng bị cảm hóa bởi thiền lý của hắn mà bỏ dao xuống quay về với Phật môn.

Thiền sư Hoài Tú viên tịch ở tuổi tám mươi mốt, các đệ tử hỏa táng thân thể hắn và tìm thấy một viên lưu ly trong tro. Mọi người đều nói, viên lưu ly này là kết tinh của cả đời tu tập Phật lý của vị cao tăng này. Chỉ những cao tăng đại trí, đại tuệ, đại ngộ mới có một trái tim lưu ly. Người trong đạo Phật coi viên lưu ly này như báu vật, luôn cúng bái.

Một buổi chiều nọ, không có việc gì làm, Bạch Cơ treo tác phẩm thư pháp của Hoài Tú lên xem: “Sắc tức là không, không tức là sắc.”

Ly Nô đuổi Nguyên Diệu ra chợ mua cá, hắn đã đi hơn một canh giờ mà vẫn chưa về. Ly Nô đứng dựa vào cửa, nhìn ngóng: “Tên mọt sách chết tiệt, sao còn chưa về? Chắc lại lén lút trốn đi đâu chơi rồi!”

Sau gần nửa canh giờ nữa, Nguyên Diệu mới xách giỏ tre về, trong giỏ có ba con cá muối.

“Hôm nay chợ đông người quá.” Nguyên Diệu vừa lau mồ hôi vừa nói.

Ly Nô thấy cá muối, thì mặt xị ra: “Sao lại là cá muối? Không phải ta bảo ngươi mua cá chép tươi sao?”

“Ta đến trễ nên cá chép đã bán hết rồi. Ta thấy cá muối của quầy này bảy văn tiền một con, mua hai con tặng một con, thấy cũng ổn nên mua. Quầy này bán đắt hàng lắm, ai cũng tranh nhau mua, ta đợi mãi mới mua được ba con.”

Ly Nô cầm con cá muối dài nhất trong giỏ lên, chỉ dài khoảng bảy tấc, rất gầy: “Cá muối thế này mà đòi bảy văn tiền? Ta mà mua thì một văn tiền có thể mua được bảy con! Hàng hóa thế này, sao ai cũng tranh nhau mua? Chẳng lẽ ai cũng ngu ngốc như ngươi sao?!”

Nguyên Diệu gãi đầu: “Cá muối trên quầy đều dài tầm một thước, còn có con hai thước, nhưng người mua nhiều quá, lại toàn là các bà già, nữ nhân, nên tan chỉ lấy được ba con này.”

Ly Nô giận dữ: “Chẳng lẽ ngươi là nam nhân mà không chen nổi các bà già, nữ nhân, và người hầu sao?”

Bạch Cơ phì cười: “Chắc là Hiên Chi đứng đợi đến khi các bà già, nữ nhân, và người hầu mua xong hết, mới lên mua phải không?”

Thư sinh lắc đầu nghiêm túc nói: “Cổ ngữ có câu, kính già, yêu trẻ, lễ nhường là trước tiên. Ta là người đọc sách, sao có thể tranh cá muối với các bà già, nữ nhân, và người hầu?!”

Ly Nô nhìn chằm chằm con cá muối trong tay, mặt mày ủ rũ: “Ba con cá muối thế này sao đủ ăn?”

Bạch Cơ vươn vai: “Hay là, nấu Hiên Chi ăn đi.”

Ly Nô trừng mắt nhìn Nguyên Diệu: “Không cần, tên mọt sách này còn khó ăn hơn cá muối!”

Ba người đang cãi vã thì bên ngoài Miểu Các có hai cô nương đến. Các nàng ấy lảng vảng và nhìn quanh, dường như không thấy Phiêu Miểu Các.

Nguyên Diệu nhận ra hai cô nương này: “Ơ? Tiểu thư Phi Yên và Hồng Tuyến cô nương, sao các nàng lại đến Phiêu Miểu Các?”

Nguyên Diệu và Vi Phi Yên chỉ cách nhau chưa đầy bảy bước, nhưng các nàng không nhìn thấy hắn.

Nguyên Diệu nghe Vi Phi Yên nói: “Chắc là Phiêu Miểu Các nằm ở đây, nhưng sao không thấy? Ta thực sự muốn gặp Long công tử, kể từ khi gặp hắn, mỗi đêm ta đều mơ về hắn, luôn muốn gặp lại hắn…”

Hồng Tuyến nói: “Tiểu thư, không phải người đã yêu Long công tử rồi đó chứ? Người còn chưa biết hắn là ai? Lỡ như hắn là kẻ cướp hay phản đảng của triều đình thì sao?”

Vi Phi Yên thẹn thùng, hai má đỏ bừng: “Dù hắn là kẻ cướp hay phản đảng, ta đều muốn đi theo hắn.”

“Ấy…” Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh, hắn quay lại nhìn Bạch Cơ: “Nếu Tiểu thư Phi Yên, không, nàng ấy đã muốn lấy ngươi rồi, phải làm sao đây?”

“Chủ nhân sắp lấy vợ rồi sao? Không đúng, chủ nhân là nữ nhân thì sao lại mà lấy vợ?” Ly Nô gãi đầu.

Bạch Cơ hít một hơi sâu: “Hiên Chi, lấy bức tranh của Thiền sư Hoài Tú đem tặng cho Tiểu thư Phi Yên, nói rằng Long công tử đã rời Trường An rồi.”

“Được. Nhưng tại sao ngươi không nói với nàng ấy rằng ngươi là Bạch Cơ, không phải Long công tử?” Nguyên Diệu hỏi.

Bạch Cơ cười: “Mệnh số của Tiểu thư Phi Yên đặc biệt, người không nên dùng thân phận và tên thật gặp nàng ấy, tốt nhất là không dùng thân phận và tên thật gặp nàng ấy. Đừng lo, với tính cách của Tiểu thư Phi Yên, qua một thời gian gặp nhiều mỹ nam khác thì nàng ấy sẽ quên ‘Long công tử’ thôi.”

Nguyên Diệu lấy bức tranh xuống, cuộn lạ, chuẩn bị mang tặng cho Vi Phi Yên.

“Sắc tức là không, không tức là sắc.” Nguyên Diệu vừa rời Phiêu Miểu Các vừa đọc.

“Sắc tức là không, không tức là sắc.” Ly Nô xách cá khô đi vào bếp, cũng đọc như vậy.

“Sắc tức là không, không tức là sắc.” Bạch Cơ tựa vào quầy, cười quái gở.

(Trúc Phu Nhân. Hoàn)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.