” Tát Tát, ba ba” Thanh âm nứt vỡ từ trên thân Lý Cường vang ra, cắt đứt đi luồng khí đang trói người hắn. Vài cỗ kình lực theo tiếng vang mà tán đi. Lý Cường ngay cả chiến giáp cũng không thèm mặc, thân thể phóng như mũi gai nhọn bay ngược ra sau. Khắp người tràn đầy lửa giận, bi thương và áy náy làm sát tâm của hắn nổi lên. Bốn phía tiếng kinh hô vang lên liên tục, đối thủ thật không ngờ Lý Cường có thể giãy thoát khỏi Vô Hình Phược, trong lúc nhất thời cả đội hình rối loạn.
Người đánh lén phía sau là một trung niên nhân mặc áo giáp màu đen, thần tình hắn đầy khiếp sợ đang nhìn Lý Cường phát cuồng, kình khí bay tới, giống hệt như một thiên thần đang nổi giận làm trung niên nhân ngay cả hơi thở cũng không thông đừng nói là bước đi, chỉ trong chớp mắt Lý Cường đã tới trước mặt.
Hay tay Lý Cường xuất ra bốn tầng trọng điệp phù chú lặng lẽ đánh thẳng vào thân thể người nọ.
Chỉ thấy người nọ rùng mình, thân thể bắt đầu tỏa sáng, Lý Cường mạnh mẽ xuất ra một cước, tên kia giống như một trái banh da, bay xẹt qua bọn người Khố Bột văng ra ngoài. Xa xa lóe ra mấy bóng người có ý muốn tiếp lấy người nọ, chợt nghe Lý Cường hét lớn: “Bạo!”
“Ba” Thanh âm tựa như một quả cầu khí bị đạp vỡ, phát ra tiếng nứt thật lớn.
Hồng Thiêm cùng Khố Bột cả kinh á khẩu không nói nên lời, chỉ thấy trung niên nhân kia đang ở trên không trung bị tiếng hô lớn của Lý Cường lập tức vỡ vụn thành vô số huyết khối, làm cho kẻ khác cảm thấy kinh khủng chính là những huyết khối này lại tiếp tục nổ mạnh bay ra, đồng thời tạt trúng mấy bóng người văng ra, phỏng chừng họ đã bị thương nặng.
Lý Cường lúc này mới bay lên không, dương tay mặc vào Lan Uẩn chiến giáp, đeo Huyễn Dương Hoàn, rít lên bay đi.
Đám kiếp lược giả đang mai phục chỉ thấy thân hình Lý Cường như quỷ mỵ, bọn họ biết đã gặp phiền toái lớn, liền rút lui lại, một thanh âm vang lên, một đoàn sương mù tỏa ra, ý đồ muốn mượn luồng sương này bỏ chạy. Lý Cường ngay lúc đó đã biết được ý đồ của bọn họ, lập tức chuyển một vòng lớn tránh khỏi làn sương mù, ở xa mà đợi. Hắn liên tục đánh chết năm, sáu người làm cho đám cướp biển ruột gan rét lạnh.
Một hán tử cầm đầu đánh ra một đạo hồng quang báo động rồi liều mình đánh tới chỗ Hồng Thiêm công tới, nhưng Hồng Thiêm cũng không phải là người dễ trêu chọc, phi kiếm liên tục bắn thủng qua cơ thể mấy người làm bọn chúng càng như gặp ác mộng, đối thủ thật sự là quá lợi hại.
Ba đạo thanh quang hiện lên, ở đầu đường xuất hiện ba người, đám người đánh lén vô cùng mừng rỡ, trong đó có một người nói: ” Đại tôn, đối thủ quá lợi hại, cửa trận bị một kích phá đi, Vô Hình Phược không vây khốn được hắn, người của chúng ta chết thật bi thảm…”
Tử quang chợt lóe, Lý Cường trở lại bên người Hồng Thiêm: ” Bọn họ là ai?”
Hồng Thiêm cũng không dám nhìn diện mục dữ tợn của Lý Cường, nói: ” Tập kích chúng ta chính là cướp biển của Oan Hồn Hải, còn ba người này mới là chỉ huy của họ, ba người này thì đệ tử biết, chính là người tu chân của Phản Thọ Thương Hành.”
Khố Bột bổ sung: ” Mặc Hồng sắc chiến giáp gọi là Chủy Toàn, mặc Hắc Thanh (xanh đen) chiến giáp gọi là Các Kỳ Quả, mặc Bạch sắc chiến giáp gọi là Đức Thanh Linh…lão Đại, nên cẩn thận.”
Ba người kia nhìn thấy Hồng Thiêm và Khố Bột cũng thấy sửng sốt, Chủy Toàn nghi hoặc nói: ” Sao lại là đại trưởng lão của Đại Liên Hội Khố Bột, đó là sư tôn hắn?”
Hắn nhìn Khố Bột hỏi: ” Khố Bột trưởng lão, ngươi và hắn là một phe?” Hắn lấy tay chỉ Lý Cường.
Khố Bột mặt không chút thay đổi, nói: ” Lão nhân gia là trưởng bối sư môn của ta, đương nhiên là một nhà, người mù cũng nhìn ra được các ngươi đúng là hèn hạ, ti bỉ đánh lén, chuyện này nhất định không để yên đâu.”
Hồng Thiêm nói: ” Sư thúc, đệ tử đánh trận đầu.”
Lý Cường giữ chặt hắn, lạnh lùng nói: ” Bọn họ đều là của ta.” Giọng nói của hắn âm trầm lạnh như băng, người nào nghe được cũng nổi da gà.
Chủy Toàn ba người kinh hãi: ” Là sư thúc của Hồng Thiêm? Làm sao mà lại chọc trúng người như vậy?” Ba người nhìn nhau, biết tình báo tra không ra, nhưng đã tới bước này, muốn dừng lại đã không có khả năng. Trong lòng của Chủy Toàn cũng không khẩn trương lắm, cả ba người bọn họ đều là tu chân cao thủ, hắn chỉ phiền não là lần này lại chọc trúng Đại Liên Hội mà thôi.
Lý Cường không muốn nhiều lời với bọn họ, cất bước về phía trước. Hắn cũng hồ đồ, cả ba người kia đều đạt tới Nguyên Anh sơ kỳ, ba người liên thủ tuyệt đối không tầm thường. Chủy Toàn ba người cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ hắn muốn một đấu ba? Chủy Toàn ra lệnh bằng mắt, liền tiến lên nghênh đón.
Đức Thanh Linh lặng lẽ lấy ra một pháp bảo, đó là do bốn liên hoàn ( bốn chiếc vòng) tiết làm thành. Hắn hướng hoàn dừng lại trên mặt đất, trên hoàn kết thành hư ảnh, lần lượt biến mất vô tung.
Lý Cường cố tình thử gia tăng năm tầng điệp gia phù chú, uy lực trên tay liền cấp tốc xuất ra. Tại khi trận pháp của tầng thứ năm sắp hình thành, hắn đột nhiên phát hiện bất hảo, tầng thứ nhất phù chú chỉ cần rất ít chân nguyên lực, hai tầng thì nhiều gấp đôi, ba, bốn tầng còn có thể ứng phó, mà đến tầng thứ năm chân nguyên lực của hắn không thể đạt tới, hắn xem tình hình liền mau chóng phát tán đi chân nguyên lực.
Như vậy một thoáng trì hoãn, Vô Hình Phược của Đức Thanh Linh từ dưới đất mọc lên, lại một lần khốn trụ Lý Cường cứng ngắc.
Hồng Thiêm nhìn ra bất hảo, liền kêu to cẩn thận, đồng thời đánh về phía trước, Khố Bột cũng đã phóng về phía trước, nhưng đã không còn kịp nữa.
Chủy Toàn, Cát Kỳ Quả cùng Đức Thanh Linh phối hợp vô cùng ăn ý, một chiêu này là tuyệt chiêu của ba người bọn hắn, Chủy Toàn xuất ra một đoàn Hồng Hà đánh vào trên thân Lý Cường, trên cánh tay Cát Kỳ Quả liên tục đánh ra bảy, tám Thanh Ảnh Thứ, Đức Thanh Linh xuất ra một cước giống như cự trùy, hung hăng đá vào trong ngực Lý Cường.
Lý Cường đột nhiên tỉnh táo lại, biết mình sẽ không kịp phản kháng, tâm niệm hắn chợt lóe: ” Ta có muốn chết không?” Cảm giác này phi thường kỳ lạ, có điểm mờ mịt, có điểm không cam lòng, còn có điểm nhàn nhạt thương cảm.
Nạp Thiện đang ôm Mạt Bổn trơ mắt nhìn, hắn có cảm giác như trời muốn sụp, cả người giống như bị rút gân, xụi lơ, miệng mở thật to như đang bị vùi vào ác mộng.
Đột nhiên một đạo kim quang chói mắt trên thân Lý Cường tản ra, Nạp Thiện đột nhiên nhớ lại một màn khi trước tại Hắc ngục, hắn vui mừng cuồng tiếu: ” Đồ ranh con, các ngươi đi chết đi, haha…”
“Ầm!”
Nhà cửa khắp bốn phía cũng đều lay động, nóc nhà giống như bị khủng bố, cũng phát ra những âm thanh vỡ vụn.
Không ai ngờ, Lý Cường toàn thân bất động, so với cử động còn đáng sợ hơn nhiều, theo kình lực từ trên người hắn bộc phát ra, tuyệt đối không thể là người tu chân tới Nguyên Anh kỳ bộc phát ra. Chủy Toàn, Cát Kỳ Quả và Đức Thanh Linh căn bản là không kịp phản ứng vì tốc độ quá nhanh, bọn họ hoảng sợ phát hiện kình lực đã đánh ra đột nhiên cắn trả trở về, cư nhiên so với chính kình lực mình đánh ra còn muốn lớn hơn.
Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.vn
chấm c.o.m
Chủy Toàn ba người bị lực lượng này đánh văng trở về ” binh binh bàng bàng” nhập vào trong mấy thương điếm bên đường, chiến giáp trên người phát ra tiếng vỡ vụn, để cho ba người họ tuyệt vọng nhất là toàn bộ nguyên anh đều đã bị phong bế. Thái Hạo Toa, lực lượng kinh khủng như vậy không phải là người tu chân bình thường có thể chống đỡ, may mắn là nguyên anh bọn họ mới đạt thành nên mới lưu được một mạng.
Kim quang hiện lên, Lý Cường lại có thể di chuyển, hắn có một loại cảm giác đại nạn bất tử. Linh quang chợt lóe, hắn nhớ tới Phó Sơn có nói: ” Ngươi sau này là một người khó nuốt, bất cứ ai dám đánh ngươi đều sẽ xui xẻo…” Nguyên lai là như vậy, Lý Cường nhịn không được cười ha ha, thân hình chợt lóe hướng ba người Đức Thanh Linh đi tới.
Hồng Thiêm và Khố Bột kinh ngạc khựng lại, thấy Lý Cường chỉ cần đứng bất động là có thể đánh văng ba vị tu chân cao thủ chẳng biết chết sống, thật sự là quá lợi hại. Bọn họ hai người nhìn Lý Cường với ánh mắt tràn đầy kính phục sùng bái, bọn họ nào biết ngay chính Lý Cường vừa rồi cũng nghĩ mình sẽ xong đời, ai mà biết trên người hắn lại có nhiều sự cổ quái như vậy.
Lý Cường đằng đằng sát khí giơ cao bàn tay, nói: ” Nếu các ngươi quang minh chính đại đấu với ta, ta quyết sẽ không giết người không có năng lực chống cự, nhưng các ngươi là ngoại lệ, huynh đệ của ta chết ở trong tay..” Bàn tay hắn đã bắt đầu hiện lên thanh quang, đúng là thức mở đầu Hàn Linh Cự Chưởng của Hầu Phích Tịnh.
” Lão đại..mau tới đây..Mạt Bổn có chuyện muốn nói…” Nạp Thiện điên cuồng gọi.
Lý Cường ngẩn ngơ, Mạt Bổn còn sống? Hắn bay vút tới bên thân Mạt Bổn, nâng đầu Mạt Bổn lên nhét vào một viên Tiểu Bồi Nguyên Đan, mặc kệ có hữu dụng hay không, hắn áy náy nói: ” Mạt Bổn, lão Đại thật là vô dụng…”
Mạt Bổn khó khăn thở dài, nói đứt quãng: ” Lão Đại…ôi…cả đời đệ nhát gan vô dụng, nhà…nhà đã tan..lão Đại…đệ kỳ thật…đã không chỉ..xem huynh là lão Đại, mà..trong lòng đệ đã xem huynh là…huynh đệ ruột thịt..”
Hắn nhổ ra một búng máu: ” Khụ…khụ…lão Đại, thả bọn họ đi..đệ đã nghĩ thông suốt..có lẽ nên..chết đi..”
Nạp Thiện kêu lên: ” Vì cái gì? Vì cái gì? Ngươi không muốn báo thù sao, Bước Cơ Cộng tên hỗn đản kia vậy là quá tiện nghi cho hắn…”
Mạt Bổn cười khổ nói: ” Ôi, đem..hắn..đánh chết thì đã sao..lão bà của ta…sau này còn dựa vào ai, lão Đại..huynh đệ…đệ chỉ lo lắng..cho nữ nhi..không biết nó lưu lạc đến nơi nào…? Đệ..đúng là một..người cha..vô dụng..” Nước mắt âm thầm từ khóe mắt hắn chảy xuống, không ai ngờ được hắn vẫn còn nhớ đến người vợ phản bội ngày xưa.
” Thả bọn họ?” Trong lòng Lý Cường đột nhiên hiểu được: ” Mạt Bổn huynh đệ, ngươi sợ chúng ta giết chết người của Phản Thọ Thương Hành thì họ sẽ trả thù, có phải không?”
Mạt Bổn nắm chặt tay Lý Cường, cảm kích vì hắn đã hiểu được ý của mình, tâm tư vui mừng nói: ” Lão Đại,…vì đệ…không đáng để mọi người..liều mình..hãy xem như Mạt Bổn..vốn đã chết ở Hắc ngục rồi…”
Lý Cường đột nhiên cảm thấy lòng chua xót, không khỏi ngửa mặt lên trời thét dài…
Hồng Thiêm phát hiện Lý Cường đã rơi lệ đầy mặt.
Binh lính duy trì trị an ở Phong Nam Thị đã chạy tới, phong tỏa luôn bốn đầu đường. Bọn họ bị tiếng thét thê lương của Lý Cường chấn động kinh hãi, mỗi người đều trù trừ không dám tiến tới.
Hồng Thiêm biết sự tình này sẽ gây náo động lớn, lặng lẽ kêu Khố Bột nói: ” Khố Bột, mau đi giao thiệp với bọn họ một chút, đừng để xảy ra chuyện.”
Khố Bột dù sao cũng là trưởng lão của Đại Liên Hội, có quan hệ với khắp nơi, nghe vậy liền đi ngay.
Hồng Thiêm cẩn thận nhìn Lý Cường, nói: ” Sư thúc, ngài đừng vội, Mạt Bổn vốn đã là người tu chân, mặc dù trình độ không cao, nhưng so với người bình thường sinh mạng mạnh hơn rất nhiều, chúng ta có thể nghĩ biện pháp cứu hắn.”
Lý Cường nghe xong ngữ khí của Mạt Bổn giống như lời di ngôn, cả tâm hồn đều cũng tan, nghe được một câu nói của Hồng Thiêm như người trong mộng bừng tỉnh, hắn lập tức nói ngay: ” Nhanh! Không tiếc bất cứ thứ gì cũng phải cứu sống hắn…Hồng Thiêm, ngươi cùng Nạp Thiện đưa Mạt Bổn về Đại Liên Hội trước, mau tìm thầy thuốc tốt nhất là được.”
Hồng Thiêm trong lòng thở dài, hắn biết vết thương của Mạt Bổn thầy thuốc bình thường không cách nào cứu được, nhiều nhất hắn chỉ có thể chống đỡ ba, bốn ngày. Bất quá, chỉ cần còn một đường hy vọng, bọn họ cũng phải dốc hết toàn lực.
Nạp Thiện hai tay ôm Mạt Bổn lên, kêu lên: ” Sư ca, làm sao mới đi nhanh được?”
Hồng Thiêm đáp: ” Ngươi ôm chặt hắn là được.”
Hồng Thiêm xuất ra trên mặt đất một tiểu hải yêu biến lớn ra, nhảy lên trên lưng nó, một tay nắm chặt đai lưng của Nạp Thiện: ” Sư thúc, chúng tôi đi trước.” Hắn không ngại dùng đại lượng chân nguyên lực, lăng không bay đi.
Đám kiếp lược giả dìu ba người kia của Phản Thọ Thương Hành định tìm đường tháo lui mà không được, mắt nhìn thấy Lý Cường đằng đằng sát khí đi tới, mỗi người khẩn trương đến cả người run rẩy. Bọn họ nhìn thấy ba đại tôn của Phản Thọ Thương Hành đều bị đánh trọng thương, bọn họ mấy người thường có tiến tới căn bản chỉ là chịu chết, một đại hán cầm đầu bậm gan tiến tới. Hắn mới vừa mở miệng, một câu cũng chưa kịp nói, đã bị Lý Cường đá cho một cước bay trở về trong đám người.
Lý Cường bởi vì Mạt Bổn mà nổi sát tâm, nhưng trong lòng lửa giận càng thêm rừng rực. Hắn vì sự thiện lương, khoan dung và thành tâm đối đãi của Mạt Bổn dành cho mình, tình huynh đệ làm cho hắn cảm động, cho nên không muốn làm sai lời hắn nói, nhưng trong lòng lại không muốn buông tha đám hỗn đản này. Trong lòng cực độ mâu thuẫn, hắn quát: ” Các ngươi không phải là muốn đánh nhau sao? Đến đây! Hôm nay lão tử phải cho các ngươi nhớ kỹ, cái gì gọi là tư vị đánh người.”
Giống như lửa giận ngập đầu, như sư tử hùng mạnh chạy vào giữa đàn dê, Lý Cường ra tay. Đám binh lính giơ thứ tích thương chậm rãi tiến lại gần, trợn mắt há hốc mồm nhìn Lý Cường đang xuất thủ. Đám kiếp lược giả này còn thừa lại khoảng hơn ba mươi người, chỉ trong chốc lát không còn ai đứng vững, tất cả đều nằm la liệt trên mặt đất rên rỉ, tất cả đều gãy tay gãy chân lăn lộn.
Khố Bột vẫn đang thần thái thản nhiên ngạo khí đang cùng với quan quân duy trì trị an nói gì đó, vị chỉ huy kia không ngừng gật đầu, lặng lẽ phân phó thuộc hạ vài câu. Đám binh lính nhận được mệnh lệnh, đều kinh ngạc buông thứ tích thương xuống, bất quá trong lòng thở dài một hơi, bọn họ thấy Lý Cưởng ra uy, mỗi người đều vô cùng kinh hãi.
Đánh với đám người không hề có năng lực phản kháng này, Lý Cường cũng từ từ hiểu được không có chút nào thú vị, lửa giận trong lòng theo tình trạng thê thảm của họ dần dần biến mất rất nhiều. Lý Cường cười lạnh, xoay người đi ra khỏi đám người, vừa đi được mấy bước, nghĩ lại không cam lòng, quay đầu đi trở lại. Đám kiếp lược giả kia vừa thầm kêu may mắn đã nhặt lại một cái mạng, thật không ngờ sát tinh này lại quay trở lại, chỉ một thoáng họ như sụp đổ, tiếng khóc tiếng la tiếng van xin vang lên ầm ĩ.
Điều này thật ra lại vượt khỏi ý liệu của Lý Cường, hắn nghĩ nghĩ, đột nhiên nở nụ cười thật tà dị. Khố Bột nhìn thấy, trong lòng buồn bực: ” Lão Đại cười cái gì?”
Lý Cường nhảy vào trong đám người, tìm ra được người đã định nói chuyện với mình khi nãy, một tay nhấc hắn lên, hỏi: ” Này, các ngươi vì sao lại gọi là Kiếp lược giả hả? Nói cho lão tử nghe một chút, đáp được thì giữ được mạng, đáp không tốt thì đánh nát người ngươi.”
Tên kia cả người đau đến chẳng biết làm sao, lắp bắp trả lời: ” Kiếp…kíếp lược..giả..chính là..cướp..cướp..” Hắn thật là quá đau đớn nói không ra lời, Khố Bột ở gần đó xen vào: ” Bọn họ ở trên biển chuyên môn cướp bóc thương thuyền, chúng ta đều gọi bọn họ là kiếp lược giả.”
Nguyên lai là một đám hải tặc, Lý Cường hung tợn cười tà dị: ” Ôi, ta cũng đang muốn làm thế nào để học cách trở thành một kiếp lược giả, bắt đầu từ ngươi đi.”
Tên kia còn không hiểu được lời này là có ý tứ gì, đột nhiên phát hiện toàn bộ đồ vật trên người mình đã bị đoạt hết. Lý Cường lấy hết toàn bộ đồ vật trên người hắn, đem ném vào giữa đám binh lính, kêu lên: ” Khố Bột tới hỗ trợ, lấy hết cho ta, cướp hết toàn bộ, haha…có tài mọi người cùng phát.”
Khố Bột phát hiện vị lão Đại này đôi khi thật sự là quá tà dị, nhưng lão Đại đã ra mệnh lệnh, dù sao cũng phải làm. Hắn chạy ào vào giữa đám người xuất thủ ngay, đám binh lính kia vừa di chuyển, Lý Cường đã quay đầu cười nói: ” Ai, sao còn đứng ngốc đó ra làm gì, không muốn phát tài hả…tất cả đều đi tới cướp hết của chúng đi, ai cướp được là của người đó.”
Bọn lính còn đang do dự, đột nhiên có người kêu lên: ” Mẹ nó, cướp hay không cướp có khác gì nhau, vậy thì cướp!” Nhất thời bọn lính cùng ùa lên, cuối cùng ngay cả quan chỉ huy cũng không nhịn nổi, đã chạy luôn vào trong đám người mà cướp đoạt.
Có những binh lính không cướp được thứ gì, bèn thừa cơ cầm thương cướp những thương điếm gần bên, trong nhất thời khói bụi mù mịt, tràng cảnh cực kỳ hỗn loạn, cho tới khi đám binh lính thứ hai đến nơi mới chịu dừng lại.
Nhìn ba mươi mấy đại hán kia, đồ vật trên người đã mất tiêu, toàn thân bị lột sạch, nằm trên mặt đất gào khóc, bọn họ đang hận lão đại của mình sao lại tiếp nhận sinh ý này. Lý Cường và Khố Bột từ sớm đã không còn thấy bóng dáng, ngay cả ba đại tôn của Phản Thọ Thương Hành cũng đã biến mất.
Lý Cường và Khố Bột lặng lẽ mang theo ba tù binh trở về Đại Liên Hội. Khố Bột phân phó đem ba người giam lại, nghiêm lệnh không được để lộ tin tức ra ngoài, sau đó mới đi theo Lý Cường chạy tới trước giường Mạt Bổn, nơi đây đã có rất nhiều thầy thuốc.
Nạp Thiện liếc mắt thấy Lý Cường tiến đến, vội vã bước lên phía trước: ” Lão đại, tình huống của Mạt Bổn không tốt lắm, huynh xem đi.”
Mạt Bổn nằm ở trên giường sắc mặt tiều tụy, hai mắt nhắm nghiền, cây gai sắc trên ngực đã được lấy ra, có một lớp da mềm phát ra lục quang đang bịt trên miệng vết thương, chung quanh có sáu, bảy thầy thuốc, gương mặt họ đều rầu rĩ, dường như đã bó tay không có biện pháp. Lý Cường đến gần, nhẹ giọng hỏi: ” Có thể cứu được không?”
Thầy thuốc không thể nói được gì.
Hồng Thiêm thấp giọng nói: ” Sư thúc, đây là những đại phu trị thương tốt nhất ở Phong Nam Thị, Mạt Bổn vốn bị thương thật sự quá nặng, bọn họ thật sự không có…”
Lý Cường không nói một lời, chỉ ôm lấy đầu, từ từ bình tĩnh lại. Hắn suy nghĩ về những món thuốc mang theo từ địa cầu, những vật y liệu đó có hữu dụng hay không, hắn thở dài vì mình vốn không có học y thuật, nhưng dù có học cũng vô dụng, đối với loại vết thương trí mạng này, căn bản là không còn biện pháp nào.
Nạp Thiện nhìn thấy lão Đại không ngừng đi tới đi lui trong phòng, hắn chau chặt mày, ngay cả hít thở cũng không dám, biết lão Đại đang nghĩ biện pháp. Từ khi hắn biết lão Đại, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy lão Đại rầu rĩ, dù cho ngay tại địa phương khủng bố như Hắc ngục, hắn cũng chưa từng thấy lão Đại phiền muộn đến như vậy.
Mọi người nhất thời cũng không còn biện pháp, thời gian lại từ từ trôi qua, Lý Cường đã bắt đầu nôn nóng. Bất tri bất giác cũng đã qua một ngày, thương thế của Mạt Bổn càng thêm nghiêm trọng, hắn lâm vào hôn mê rất sâu, trong cơn hôn mê hắn lầm bầm gì đó không rõ, gọi hắn lại không trả lời.
Lại qua thêm một ngày, Lý Cường dần dần bắt đầu tuyệt vọng, tất cả mọi người cẩn thận không dám đi chọc giận hắn, vết sẹo đỏ trên trán hắn càng sáng rực lên, Nạp Thiện biết ngay là tình huống không tốt, hắn đã từng nhìn thấy lão Đại trong tình trạng này, đây chính là nói lên triệu chứng lão Đại đã bắt đầu nổi giận, hắn biết ngay chỉ cần Mạt Bổn vừa chết, lão Đại khẳng định sẽ điên cuồng.
Một người hầu đột nhiên đi tới, hướng Khố Bột bẩm báo: ” Đại hội chủ đang bồi tiếp Tạp Bổn thần sử đến đây, nói là muốn thương nghị chuyện của Phản Thọ Thương Hành.”
Phản Thọ Thương Hành, mấy chữ này đối với Lý Cường thật sự rất mẫn cảm, hắn như điên lên bay vút tới bên người hầu đó, chụp lấy hắn: ” Cái gì mà Phản Thọ Thương Hành? Nói mau!”
Hình dáng của Lý Cường quá mức đáng sợ, người kia sợ đến mức chút nữa là tiểu ra quần. Lý Cường không chút kiên nhẫn, thúc giục: ” Nói mau, phát ngốc ra làm gì.”
Người kia bị dáng vẻ dữ tợn của Lý Cường lại gầm lên khiến cho hắn sợ tới mức đờ dại cả người, một câu cũng không nói nên lời, Khố Bột vội vàng nói: ” Lão đại, là Tạp Bổn thần sử đến đây!”
Lý Cường chợt ngẩn ngơ, Tạp Bổn thần sử đến? Hắn đột nhiên mừng rỡ phát cuồng, nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy Tạp Bổn tại Hồi Xuân Cốc thì hắn đang cầu Ly Vẫn Đan từ Mai Du Băng, vì thế hắn nhất định sẽ có Ly Vẫn Đan!
Tâm tình Lý Cường nhất thời tốt hơn, hắn vội buông người hầu đang run rẩy ra, vội vàng giải thích liên tục, khiến cho người hầu kia chẳng biết làm sao, nghĩ là Lý Cường có bệnh, hoảng hốt vội vàng lui ra ngoài.
Xa xa nghe được tiếng cười của Tạp Bổn thần sử, không biết vì cái gì mà Lý Cường nghe được tiếng hắn thì lại cảm thấy khó chịu. Tạp Bổn cùng với một vị lão giả râu dài đi vào phòng, cười hì hì nói: ” Lão Đại khỏe a.”
Lý Cường thẳng thắn đáp: ” Không khỏe, rất khó chịu.”
Lão giả râu dài giật mình nhìn Lý Cường, lão là lần đầu tiên nghe được Tạp Bổn thần sử gọi người khác là lão Đại, mà người này lại còn trẻ, mà vị này còn như có vẻ không vui, làm lão giật mình nhiều hơn chính là ngay cả Khố Bột trưởng lão cũng gọi hắn là lão Đại.
Khố Bột trưởng lão giới thiệu: ” Lão Đại, vị này là đại hội chủ của Đại Liên Hội tại Bang Kỳ Ninh quốc, gọi là Tư Đình Đán hội trưởng.” Rồi lại nói: ” Còn vị này là trưởng bối của ta, là Lý Cường sư thúc tổ, là lão Đại ta.”
Tư Đình Đán đột nhiên hiểu ra, nguyên lai hắn là người tu chân, mà người tu chân vốn nhìn không ra tuổi tác, giống như Khố Bột sau khi tu chân thì dung mạo biến đổi. Vị Lý Cường này chắc là cũng là như thế. Lão thư thái cười, tiến lên hành lễ: ” Tư Đình Đán ra mắt tiền bối.”
Lý Cường cũng không muốn làm ra vẻ, chỉ đáp lễ nói: ” Chào Tư Đình Đán hội trưởng.”
Lý Cường chào xong, vội vã chụp lấy Tạp Bổn thần sử nói nhanh: ” Ta muốn có một viên Ly Vẫn Đan, ngươi có thể ra bất cứ điều kiện gì, ta cũng đều đáp ứng.”
Tạp Bổn thần sử cười to: ” Hôm nay ta cố ý mang theo Ly Vẫn Đan tới đây mà, haha…”
Trong tâm lý Nạp Thiện đột nhiên nảy sinh ý nghĩ muốn bóp chết hắn, ý nghĩ quanh quẩn trong đầu, nhìn thần thái hắn giống như đang thừa dịp người gặp nguy.