Phiêu Du Giang Hồ

Quyển 4 - Chương 43: Nữ hiệp tôi phải tuân theo gia pháp



“Tiểu tử chết tiệt, đều tại huynh”, quay người đầy giận dữ,
tôi hét vào tai Mạch Thiếu Nam.

Mạch Thiếu Nam lau mồ hôi túa ra khắp mặt: “Thôi được, được
rồi, đừng giận nữa”.

Tên tiểu tử này luôn muốn tôi tức chết mà, lúc nào cũng làm
như chẳng có chuyện gì nghiêm trọng cả.

Phía bên kia vẫn đánh nhau với khí thế hừng hực, còn bên này
huynh ấy vẫn không buông tha cho tôi. Nói cái gì mà sợ tôi bị đao kiếm làm đau,
đây chẳng phải coi thường tôi sao.

“Lỡ người ta cho rằng tôi nhát gan thì làm thế nào”, tôi oán
trách nhìn huynh ấy, nộ khí trong lòng bốc cao, thật chỉ muốn xông ra đánh nhau
một trận.

“Tiểu Tình, hay là ta cõng nàng nhé, khi về sẽ nói là nàng bị
đau chân”, Mạch Thiếu Nam nói xong liền quay lưng lại, quỳ xuống trước mặt tôi,
dung nhan ưa nhìn, từng sợi tóc bay bay, cùng với nụ cười ấm áp, nộ khí của tôi
vì thế không biết lại biến đâu mất rồi.

“Cũng được, vậy tôi không trách huynh nữa.”

Chúng tôi cùng nhau trở về, vào đến trong thành, tự hỏi sao
tòa thành lúc này yên ắng đến thế. Ngay trước cửa khách điếm nọ, có mấy người
ngồi thành một hàng thở hổn hển, vừa thở vừa uống rượu. Trên nền đất lại có một
vài thi thể, nhưng nhìn ra, đó chưa phải toàn bộ binh lực của Nhật Nguyệt giáo.

Đám binh hèn tướng nhát khác đều đã bỏ chạy rồi.

Tôi cựa quậy trên lưng Mạch Thiếu Nam, hỏi: “Kết thúc
chưa?”.

Đám người kia nghe thấy giọng nói của tôi, ngước mắt lên
nhìn. Sau đó, có ba người lao đến. Xếp thành hàng ngang trước mặt tôi, bắt đầu
chất vấn:

“Nàng vừa đi đâu.”

“Nàng có biết trăng đen gió lớn, trăng sáng treo cao,
trăng…”

“Hai canh giờ vừa rồi làm gì?”

“Nàng biết chúng ta lo lắng cho nàng lắm không.”

“Tiểu Tình, Tiểu Tình, nàng trở về sao không tới Âu Dương
sơn trang trước, có phải nàng không nhớ chúng ta?”

Đủ loại bàn luận như đang phát nổ bên cạnh tôi, khiến mặt
tôi bám đầy vằn đen.

Đây chính là sự bao vây tấn công của “quả bom ngôn ngữ”
trong truyền thuyết sao?

Nhưng đáng ghét nhất chính là, Mạch Thiếu Nam luôn đứng bên
tôi lúc này lại chạy sang nhập vào hàng ngũ kia.

Tôi trợn tròn mắt, sau đó rúc vào lòng Âu Dương Thiếu Nhân rồi
thả người gục xuống.

Âu Dương Thiếu Nhân bị dọa cho thót tim, vội vàng đưa tay ra
đỡ tôi.

“Tiểu Tình, Tiểu Tình, nàng không sao chứ”, Âu Dương Thiếu
Nhân ôm tôi, lo lắng hỏi.

Hai tay ôm đầu, tôi yếu ớt nói: “Chân thiếp đau quá”.

“Chân nàng để trên đầu hả, ôm đầu làm gì chứ? Đừng có nhìn
ta như thế”, Âu Dương Huyền nghe thấy, lập tức vạch trần lời nói dối của tôi.

Tôi nhếch mép, lộ mất rồi, cũng không thể giả bộ không nghe
thấy gì được.

Âu Dương Thiếu Nhiên lại hồn nhiên ngây thơ, nói: “Tiểu Tình
thật lợi hại…có thể dùng đầu để đi đường”.

Tên tiểu quỷ nhà huynh có lợi hại thì thử đi kiểu đấy cho
tôi xem nào.

“Tóm lại, đừng có để ý đến tôi nữa. Giờ hãy nói cho tôi biết
đầu đuôi sự việc thế nào, sau đó chúng ta sẽ bàn xem tiếp theo nên làm những
gì”, tìm một chỗ rồi ngồi xuống yên ổn, màn đêm khiến tôi cảm thấy lành lạnh,
tôi vừa níu y phục của Âu Dương Huyền vừa nói.

Âu Dương Huyền trừng mắt nhìn tôi một cái, tôi cũng chẳng
khách khí lập tức trừng mắt đáp trả.

Trừng mắt cái gì chứ, tảng băng trôi kia?

Tôi ngồi bên cạnh cứ cựa mình liên tục, Âu Dương Huyền chẳng
biết nên làm thế nào đành cởi áo ngoài ra khoác lên người tôi, sau đó còn kéo
chặt tôi vào lòng.

Âu Dương Thiếu Nhân kể sơ lược cho tôi nghe những chuyện vừa
xảy ra.

Kế hoạch vốn là để tôi và tên đại ma đầu giáo chủ của Nhật
Nguyệt giáo do Mạch Thiếu Nam thủ vai tỉ thí một trận kinh thiên động địa, sau
đó giáo chủ Nhật Nguyệt giáo sẽ hoàn toàn thay đổi, cải tà quy chính, xóa bỏ
thù hận, tất cả mọi người đều giải tán, ai về nhà nấy, hoàn toàn không có tổn
thất mất mát gì. Nhưng ai ngờ Mạch Thiếu Nam đột nhiên vô trách nhiệm đến vậy,
cứ bắt tôi ngồi yên một chỗ tâm sự tới hai canh giờ.

Vì hai nhân vật chính mãi không xuất hiện trở lại, thế nên mấy
người kia đành đem tên giáo chủ thực sự họ bắt lúc trước tới.

Môn đồ Nhật Nguyệt giáo thấy lão đại đã bị bắt, chẳng cần đến
bọn Âu Dương Thiếu Nhân mở miệng, liền tự biết bỏ chạy tháo lui.

Cho nên khi hai người chúng tôi tới đây, mới nhìn thấy cảnh
tượng như vậy.

Lúc này, Tần Ngữ ở bên ngoài thành đã thấy sóng yên gió lặng
cũng lập tức chạy vào, xông đến trước mặt tôi reo lên: “Tình tỷ, tỷ thực sự không
bị sao cả, thật là tốt quá”.

Âu Dương Huyền vẻ mặt không vui hỏi tôi: “Nàng đi đâu mà quyến
rũ được thằng nhóc này vậy”.

Tôi nện cho huynh ấy một quyền.

Nói gì vậy? Sao có thể nói như thế chứ, cái gì mà quyến rũ
chứ, tỷ tỷ tôi đâu phải loại người tùy tiện như vậy.

“Cậu ta chính là đối tượng chúng ta phải bảo vệ, chưởng môn
phái Ngọc Long – Tần Ngữ”, tôi trừng mắt, nói.

Minh chủ võ lâm gặp được Tần Ngữ thì cực kỳ kích động, bước
chân run rẩy, chạy vụt đến chỗ hắn, nắm tay hắn mà bắt đầu kể lể lịch sử xưa
nay.

“Haizzz, Tiểu Ngữ à, cậu đã lớn thế này rồi sao, năm đó khi
ta cùng cha cậu mới mười tám tuổi đã phiêu bạt giang hồ đây đó. Khi ấy…”

Tôi nghe mà đau hết cả đầu.

Chẳng lẽ đây chính là “giảng từ đêm hôm nay tới tận sáng hôm
sau” sao?

Mấy người không làm cho tôi đau đầu chóng mặt thì không được
hả?

Rõ ràng Tần Ngữ cũng không thích nghe mấy người già kể chuyện
ngày xưa cho lắm. Nhưng vốn mang phẩm chất cao thượng tôn trọng người già, yêu
thương trẻ nhỏ nên đã sớm bịt bông vào lỗ tai rồi. Chỉ khổ mấy người chúng tôi
cứ phải giả bộ hào hứng, miệng cười toe toét, gật đầu lắng nghe.

Tiểu quỷ, thật là thương thay cho cậu. Tôi liếc ánh mắt cảm
thông nhìn cậu nhóc, sau đó lại quay đầu trừng mắt với Âu Dương Huyền.

Huynh vừa nghi ngờ tôi, nghi ngờ cái gì chứ, huynh có phải
đang muốn chết không.

Âu Dương Huyền cũng nhìn lại, im lặng không nói.

Huynh ấy dám nói chắc, còn nói nữa tôi sẽ cho huynh ấy đi
Tây Thiên luôn. Đúng là không thức thời gì cả, hiện tại huynh ấy chỉ cần mỉm cười
và nói một câu: Tiểu Tình hoan nghênh nàng trở về. Thế có phải là xong chuyện
không. Lại cứ đứng đấy, giương bộ mặt băng tuyết vạn năm đó ra làm cái gì.

Tôi nhỏ giọng thì thầm bên tai huynh ấy: “Âu Dương Huyền,
tôi thấy cần phải thảo luận với huynh một chút. Tôi trở về huynh rất không vui
phải không?”.

Khóe miệng Âu Dương Huyền giật giật liên hồi, đột nhiên giơ
một tờ giấy ra trước mặt tôi: “Tự nàng đọc đi, đây là bức thư đại ca gửi cho
ta. Sau khi đọc xong, nếu nàng cảm thấy ta không nên tức giận thì ta sẽ không tức
giận nữa. Nếu có giận ta cũng sẽ kìm lại”.

Tôi nghi hoặc nhận lấy bức thư, mở ra. Trên đó viết như thế
này: Gửi Huyền đệ thân yêu của huynh, còn nhớ hiền đệ từng nói Tiểu Tình nhất định
sẽ thích đệ. Bởi hai nguyên nhân, một là vì tình cảm Tiểu Tình dành cho đệ rõ
ràng rất sâu đậm, hai là vì đệ đệ dũng cảm hơn huynh (Huynh cho rằng điều này
có vẻ hơi vô lý). Nhưng, huynh cần phải thông báo cho đệ một chuyện khá đáng tiếc,
người duy nhất nhận được tình cảm ngọt ngào của Tiểu Tình thân yêu lại chính là
huynh…Tình cảm của huynh dành cho Tiểu Tình thực sự rất chân thành, còn huynh đối
với vàng của đệ cũng chính là yêu chứ không phải thích. Đệ đệ thân yêu, tuy rất
xin lỗi, nhưng chuyện này là sự thực, chiếu theo quy ước đã định. Mười vạn lượng
vàng, đừng quên trả cho ca ca…

Ha ha, ha ha ha ha ha.

Hả…Hắn dám…

Tay tôi nắm chặt mảnh giấy, không kiềm chế được bất giác run
rẩy mãi không thôi.

Ông Trời ơi, sao tôi lại đen đủi thế này, bản thân tôi từ hiện
đại chạy về đây để tìm đám tiểu tử vô lương tâm dám đem cả tôi ra cá cược thế
này sao.

“Âu Dương Thiếu Nhân! Đồ khốn kiếp nhà ngươi, mau ra đây cho
ta!”, tôi tung một chưởng, vọt ra từ trong lòng Âu Dương Huyền, hét lên.

Dám ức hiếp bổn cô nương, muốn chết rồi phải không, Âu Dương
Thiếu Nhân, hôm nay bổn cô nương sẽ để ngươi thực sự biến thành thái giám. Còn
nữa, Âu Dương Huyền, ngươi cũng chạy không thoát đâu.

Âu Dương Thiếu Nhân không hiểu nhìn tôi, rồi lại nhìn sang
Âu Dương Huyền bên cạnh, cuối cùng mới cúi nhìn tờ giấy trên tay tôi.

Ngay lập tức mồ hôi túa ra như tắm, nói: “Tiểu Tình, nàng
nghe ta giải thích”.

Tôi mỉm cười: “Không cần giải thích, giải thích chính là che
đậy, che đậy chi bằng nói cho rõ ràng, Âu Dương Thiếu Nhân, ngươi có chịu nói hết
cho bổn cô nương nghe không? Hay là ngươi muốn xuống âm phủ kể chuyện cho Diêm
Vương nghe”.

Âu Dương Thiếu Nhân run lên bần bật, bộ dạng khóc không được
mà cười cũng chẳng xong: “Trong chuyện này có nguyên nhân”.

Nguyên nhân? Cô nương không muốn nghe nguyên nhân đó.

“Âu Dương Y, Âu Dương Thiếu Nhiên, Mặc Nguyệt, Mạch Thiếu
Nam, Triều Lưu. Hôm nay tôi phải giải quyết việc nhà, dạy dỗ người nhà cho cẩn
thận”, tôi vớ lấy một chiếc gậy phía sau, nghiêm túc nói.

Đám tiểu tử đó trông có vẻ rất háo hức, lập tức vui vẻ chạy
tới đứng phía sau tôi, trên tay ai nấy đều cầm vũ khí.

“Tất cả nghe đây, hiện tại, đóng cửa, đánh người!”

Nữ hiệp ta hôm nay không dùng gia pháp dạy dỗ các ngươi thì
không được, xem các ngươi sau này có còn dám như thế nữa không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.