Phiêu Du Giang Hồ

Quyển 3 - Chương 4: Làm đại hiệp, chẳng khác nào làm một con tôm hùm



Trời cao và Đất rộng đều không thể chiếu cố lời kêu gào thảm
thiết của tôi.

Đám người phía sau tôi tiếp tục diễn trò kinh điển tuyệt thế
trong võ lâm.

“Lúc này các vị đại hiệp chính là tất cả hy vọng của võ lâm
chúng ta”.

Tôi rất muốn quay đầu lại nói với hắn rằng: “Tôi không phải
là hy vọng của võ lâm mà tôi là hy vọng của thế giới nấm hương, muốn Thượng
Quan Tình tôi trở thành hy vọng của các người, vậy các người hãy biến thành nấm
hương đi”, nhưng tôi không dám, vì đây không phải là phim truyền hình.

Chỉ cần một câu nói đó thôi cũng sẽ khiến Thượng Quan Tình
tôi trở thành đối tượng bị nhân sĩ võ lâm ngàn đời khinh bỉ.

Sắc mặt bốn huynh đệ Âu Dương rõ ràng cũng vô cùng khó coi,
người đứng sau nhìn người đứng trước, chẳng ai quay lại.

Đám người kia lại tiếp tục nói: “Âu Dương thiếu hiệp, Mã gia
chúng tôi luôn ủng hộ các vị thiếu hiệp, mong rằng các vị vì võ lâm mà trừ bỏ hậu
họa”.

“Đúng, tuyệt đối ủng hộ các vị!”

“Các vị đại hiệp tuổi trẻ tài cao, nhất định sẽ giúp đỡ
chúng ta đoạt lại bảo vật. Mọi người yên tâm đi.”

Biết ngay, biết ngay, biết ngay mà, tên đó nhất định là đến
mời mọc làm cái gì mà.

Xí! Trừ hại, vô số tai họa trong tương lai ngay đến tôi còn
chẳng biết, trừ cái gì mà trừ.

Lại còn yên tâm nữa, khốn kiếp, các người yên tâm nhưng tôi
thì chẳng yên tâm chút nào.

Thấy chỗ nào lợi là lập tức xông vào, đến khi gặp chuyện khó
khăn lại muốn đẩy cho người khác, các người còn xứng là nhân sĩ võ lâm chân
chính không?

Tôi đưa mắt nhìn bốn huynh đệ Âu Dương và Mặc Nguyệt, lặng lẽ
lắc đầu: “Không tránh nổi rồi, nhận lệnh đi thôi”.

Ai bảo các người thề dù sống hay chết cũng là người trong võ
lâm cơ chứ?

Tại sao lại nói thế? Bản thân tôi cũng là một nhân sĩ võ
lâm, sao tôi lại tức giận như thế.

Chính vì tên sơn tặc Giang Tả khi nghe đến chuyện này, lại
trưng ra vẻ mặt bi thương mà nói với tôi: “Vương phi của ta, sơn trại của ta
còn rất nhiều chuyện phải lo, ta không nên ở lại đây lâu. Chúng ta gặp nhau sau
nhé”.

Là ai vừa nói vậy? Thế mà trước đó còn muốn ở lại cùng tôi
cơ đấy.

Tôi cười nhạt một tiếng, đưa chân đá hắn rồi nói: “Đừng để
tôi nhìn thấy huynh nữa, Giang Tả!”.

Giang Tả nhảy chân sáo, mặt mày hớn hở, bộ dạng vô cùng
“hippie”[1], đột nhiên chạy thẳng đến chỗ bốn huynh đệ Âu Dương đang mải nói
chuyện với nhân sĩ võ lâm, rồi lại chạy về chỗ tôi, hôn một cái.

[1] Hippie chỉ thanh niên lập dị, đi ngược lại những quy ước
xã hội.

Tôi thì kinh hoàng thất sắc, còn Giang Tả lại cười lớn mấy
tiếng rồi chẳng thèm ngoái đầu mà chạy thẳng.

Trên môi vẫn còn chút cảm giác ấm nồng. Hơi ấm ấy dần dần
tan đi trong gió, chỉ là lời trên môi Giang Tả vẫn còn in dấu lại.

“Vương phi của ta, nàng phải hạnh phúc đấy, tạm biệt.”

Phấn hoa chẳng biết từ đâu lại rơi xuống, tôi nhìn theo bóng
lưng hắn, mắt chợt nhòe đi. Tiểu vương tử của tôi, lần này, liệu rằng huynh có
được thoải mái? Nếu được như vậy thì tôi thật lòng yên tâm rồi.

“Tạm biệt, vương tử sơn tặc”.

Tôi biết, tiểu vương tử của tôi, tôi biết nguyên nhân vì sao
huynh xuất hiện ở đây, là vì huynh biết tôi và bốn huynh đệ Âu Dương bị lạc
nhau.

Tôi biết, tiểu vương tử của tôi, tôi biết lý do huynh nán lại
đến tận giây phút này, là muốn xác nhận tôi đã thực sự an toàn.

Tôi biết, tiểu vương tử của tôi, huynh yêu tôi, tuy nhiên,
huynh không nói.

Tiểu vương tử của tôi, trong đời tôi, huynh mãi là vương tử,
không bao giờ thay đổi.

Quệt ngang dòng lệ còn chưa rơi, tôi lặng lẽ hít một hơi thật
sâu, xoay người, đối diện với đám nhân sĩ võ lâm khiến người ta đinh tai nhức
óc kia.

Haizzz, cảm thương chỉ là tạm thời, cuộc sống thì vẫn không
ngừng tiếp tục.

Trở thành một nhân sĩ xuyên không, tôi đã vấp phải bao bi kịch,
thế nhưng lần nào tôi cũng hăng hái dấn sâu vào nó, hay nói cách khác tôi luôn
thẳng thắn tạo cơ hội cho bi kịch trở thành đại bi kịch.

“Tất cả nghe ta nói”, khoát tay đầy khí thế, tôi lớn tiếng
hét.

Mọi người nhất loạt nhìn về phía tôi.

Trong lòng cười ha hả, chính là như thế, chính là như thế.
Ha ha, hãy nhìn tôi đi, Thượng Quan nữ hiệp tôi thần thông quảng đại, nhất định
phải tạo nên kỳ tích bất diệt.

“Mạch Thiếu Nam, bảo tất cả những người này trở về rồi tự
mình thống kê những thứ bị mất, nhớ viết rõ tên môn phái và chưởng môn bị mất đồ.
Trong vòng ba ngày tới phải lập xong danh sách rồi gửi cho chúng ta. Lúc này dù
có nói gì cũng không thể nói rõ được”.

Đúng lúc đó, tôi lại nghĩ đến câu danh ngôn “lòng người khó
đoán nông sâu”, liền tiếp tục nói linh tinh vài câu: “Hy vọng các vị thành thực
kê khai, nếu có chút gian dối, các vị đều biết thực lực của Âu Dương gia và cái
bang rồi đấy”.

“Thượng Quan nữ hiệp anh minh quá!”

“Đúng là bóng hồng chẳng lụy đấng mày râu!”

Tôi đứng ở đó, trông thấy ánh mắt sùng bái của cả đám người,
nhếch mép dương dương tự đắc.

Quả nhiên, cảm giác được làm đại hiệp thật tuyệt vời.

A ha ha! Chính xác, thái độ sùng bái này, cứ tiếp tục đi, đừng
dừng lại.

Bốn huynh đệ Âu Dương có lẽ không cách nào chịu được bộ dạng
hào sảng khiến người khác mắc ói của tôi liền bước đến kéo tôi: “Đi thôi, còn ở
đây làm gì nữa”.

“Đừng thế mà, để tôi tận hưởng thêm chút nữa”.

Cuối cùng… hình như tôi bị Âu Dương Thiếu Nhân và Âu Dương
Huyền xốc nách kéo ra khỏi đó.

Mấy tên xấu xa này, không thể để trái tim yêu hư vinh của
tôi được thỏa mãn một chút sao! Thật chẳng dễ dàng gì tôi mới tìm được cảm giác
làm đại hiệp.

Tôi chòng chọc nhìn Âu Dương Thiếu Nhân. Dường như đã nhìn
thấu suy nghĩ của tôi, huynh ấy hỏi: “Nói xem, cảm giác được làm đại hiệp thế
nào? Thượng Quan nữ hiệp”.

Ngẩng đầu, tôi đem đôi mắt sầu thảm trông về ánh tà dương xa
xa, run rẩy nói: “Thực ra, làm đại hiệp chẳng khác nào làm một con tôm hùm. Khi
khuynh đang vui sướng hạnh phúc, thì người khác nói huynh không đủ chín chắn vững
vàng. Tới một ngày huynh không còn vui vẻ nữa tức là huynh đã đủ chín chắn vững
vàng thì cũng là lúc huynh phải lên thớt, chuẩn bị vào nồi”.

Mấy người chợt sững lại, đưa mắt nhìn nhau rồi phá lên cười
ha hả.

Ngẩng mặt đón ánh tà dương, tôi cũng mỉm cười.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.