Phi Tử Của Ca Ca

Chương 132



Mai Tuyết Tình nàng đang nằm mộng rồi! Chuyện gì đã xảy ra?
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

“Đừng nghĩ nữa!” Hạng Ngạo Thiên giơ cánh tay bị thương lên,
chỗ bị thương nọ đã biến thành màu đen.

“Nhìn xem ta cùng Ngô Minh Tử, có phải hay không là cùng một
người?” Thanh âm uể oải, vô lực.

Mai Tuyết Tình trong ngờ vực, xong cũng chứng thật. Trong
mắt nàng vừa lại ngân ngấn lệ. Hắn vừa lại lừa nàng thêm một lần nữa!

Chuyện gì cũng nghĩ cho nàng, Hạng Ngạo Thiên giơ cao cánh
tay, ánh vào trong mắt của của nàng. “Như thế nào… Như thế nào đột nhiên lại
biến đen?” Mai Tuyết Tình thật sự không có cách gì tin được, một đạo vết
thương, vậy mà chỉ trong chốc lát đã biến đen như thế.

“Ngạo Thiên, đây là chuyện gì xảy ra? Như thế nào lại biến
đen?” Mai Tuyết Tình kinh hoảng đứng lên. Trực giác phụ nữ nói cho nàng biết,
vết thương biến đen, không phải chuyện tốt.

“Nàng còn nhớ tới ta, ta tưởng rằng, nàng thật sự đã quên ta
rồi!” Hạng Ngạo Thiên cười, mặc dù, nụ cười nọ có chút tái nhợt, cố hết sức,
nhưng mà, rõ ràng dáng vẻ tươi cười của Ngô Minh Tử. Không chỗ nào cố kỵ, dáng
vẻ tươi cười rạng rỡ, ngời sáng như ánh mặt trời. Trong một khắc, Mai Tuyết
Tình có chút thất thần.

Nàng đáng lẽ sớm phải nghĩ đến, Hạng Ngạo Thiên cùng Ngô
Minh Tử hẳn là cùng một người! Nhưng mà, bọn họ bất đồng thanh âm cùng bất đồng
hơi thở, liên tiếp bác bỏ đi trực giác của nàng!

“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Đến nước này rồi, ngươi
như thế nào còn có tâm trí nói giỡn?” Mai Tuyết Tình bất lực không biết làm sao
cả, Hạng Ngạo Thiên tỉnh táo và không có gì đáng ngại.

Đang tỉnh táo, lúc đang tỉnh táo. Hiện tại, sinh mệnh như
chỉ mành treo chuông, hắn như thế nào còn có thể tỉnh táo lại? Phảng phất nhìn
thấu được tâm tư Mai Tuyết Tình, “Nôn nóng cũng vô dụng! Trừ ra sư phụ, không
ai có thể cứu được ta!” Hạng Ngạo Thiên chậm rãi nói, “Tình nhi, nàng không mất
đi trí nhớ, ta rất vui sướng! Còn một chút hơi sức, cũng tốt, ta có lời nhắn
nhủ cho nàng!”

“Ngạo Thiên, ngươi nói sư phụ có thể cứu ngươi, để ta đi tìm
sư phụ, đúng rồi, bạch điêu, để bạch điêu đi, không được, bạch điêu bay đi rồi,
đúng rồi, hay là phái người bên ngoài đi đi!” Mai Tuyết Tình hiểu rồi, những
nam nhân trẻ tuổi kia, là những người mà Hạng Ngạo Thiên phái tới bảo vệ cho
nàng.

Mai Tuyết Tình đứng dậy. Hạng Ngạo Thiên nắm lấy tay nàng
giữ lại.

“Tình nhi, không cần đi, bạch điêu bay đi, chính là tìm sư
phụ đưa tin!” Hạng Ngạo Thiên an ủi nói, “Người không thể đi nhanh bằng chim!”

Trong lúc vô ý ngẩng đầu, Mai Tuyết Tình làm lộ vết máu ngay
cổ tay áo, khiến cho Hạng Ngạo Thiên chú ý.

“Tình nhi, nàng… Nơi nào bị thương?” Bàn tay to vô lực vén
ống tay áo của Mai Tuyết Tình lên.

“Không có việc gì đâu!” Vì muốn để cho Hạng Ngạo Thiên bảo
tồn thể lực, Mai Tuyết Tình thành thật nói ra, “Lúc nãy vì quá nôn nóng, nên đã
ói ra một búng máu!” Chỉ là tức giận công tâm, khiến máu nghịch lưu.

Hạng Ngạo Thiên thở dài một hơi. Người, đáng tới cũng đã
tới. Mai gia phụ mẫu, dẫn theo chưởng quỹ của tiệm dược vội vã chạy tới. Nhóm
lửa, nấu dược. Hạng Ngạo Thiên cùng Mai Tuyết Tình. Mẫu thân của Tráng nhi, bận
rộn trợ giúp, trong ngoài đều bề bộn. Không bao lâu, Hàn Thanh suất lĩnh nhân
mã cũng chạy tới.

Lưu lại một số người thân tín, đứng ở sân ngoại, đảm nhiệm
cảnh giới. Những người khác, cũng đầu nhập truy quét dư đảng của Lý vượng. Hàn
Thanh ở ngoài cửa, liên tục bước tới bước lui.

Sau khi thuốc được nấu xong, Hạng Ngạo Thiên được cho uống
một bát. Mai Tuyết Tình cũng phải uống xong phần thuốc của mình. Hạng Ngạo
Thiên cho gọi Hàn Thanh tiến vào. Hàn Thanh kề tai ở bên miệng hắn, nghe hắn
phân phó một số việc. Sau đó, Hàn Thanh hai mắt ngấn lệ, đi ra khỏi phòng. Hạng
Ngạo Thiên khẳng định cùng hắn nói chuyện gì đó rất hệ trọng. Mai Tuyết Tình lo
lắng chờ đợi.

“Công chúa, Hoàng thượng xin mời ngài vào!” Hàn Thanh thanh
âm nghẹn ngào. Nhất định có việc gì trọng đại xảy ra. Nhất định là như thế!

Mặc kệ mọi người người gì, hoàn toàn không để ý đến hình
tượng của mình, Mai Tuyết Tình lao vào trong phòng. “Ngạo Thiên…” Nàng giật
mình, ngơ ngác dừng lại! Chính xác mà nói, đúng là bị dọa cho run sợ mà dừng
lại. Hạng Ngạo Thiên lộ ra bên ngoài vết thương trên cánh tay, đã trở nên đen
tím. “Ngạo Thiên, chuyện gì đã xảy ra?” Mai Tuyết Tình trợn to hai mắt, kinh
ngạc. “Không được, không thể cứ như vậy chờ đợi, không được!” Mai Tuyết Tình
lớn tiếng kêu gọi Hàn Thanh, “Hàn Thanh, mau phái người đến Vân Phong sơn, tìm
sư phụ của Ngạo Thiên! Nhanh lên, nhanh nhanh lên!” Cuối cùng, thanh âm nghẹn
tắt lại, nàng, nghẹn ngào không nói được gì nữa.

Tiếng nức nở vang lên, không thể kìm nén được. “Tình nhi…”
Hạng Ngạo Thiên nhẹ nhàng khẽ gọi. “Đừng khóc, ta có chuyện muốn nói, ta van
nàng!” Tha thiết siết chặt lấy tay Hạng Ngạo Thiên, Mai Tuyết Tình ngẩng đầu.
“Ta chính là bị trúng bách độc tiêu! Sư phụ cũng không nhất định có nắm chắc
trị liệu khỏi hay không! Độc này do trăm loại độc dược phối thành, sau khi dược
lực có tác dụng, người bị thương sẽ nhanh chóng sẽ biến thành một đống bạch cốt!”

“Ngạo Thiên, đừng dọa ta!” Mai Tuyết Tình vươn tay nhỏ bé,
che lấy miệng Hạng Ngạo Thiên lại, không cho hắn nói hết. Vô lực mỉm cười, hắn
nếu không nói hết, chỉ sợ rằng thật sự không còn có thời gian nữa rồi.

Bàn tay to rắn chắc cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Mai Tuyết
Tình. “Tình nhi, nếu ta chết rồi, ta
nói nếu…” Cảm giác được bàn tay nhỏ bé của nàng khẽ động, đột nhiên trở nên
lạnh lẽo. “Nếu, ta chết rồi…” “Ta không để ngươi chết, ngươi không thể chết
được!” Mai Tuyết Tình trong mắt mờ sương, hóa thành bọt nước, cuồn cuộn không
ngừng tuôn xuống như mưa.

“Ngưu Ngưu vẫn
còn chưa có tên, còn chờ ngươi đặt cho một cái tên! Ngươi không thể chết được,
ta không cho ngươi chết!” Mai Tuyết Tình cũng không thể nào có thể ức chế được
tình cảm của bản thân nữa, chân tình cứ thế bộc lộ ra mạnh mẽ.

Hắn là mối tình
đầu của nàng, cũng là nam nhân quan trọng nhất trong lòng của nàng.

Cũng là người
cuối cùng, là người duy nhất.

Nàng, không cho hắn chết! Không cho!

“Tên của hài tử, ta đã sớm nghĩ ra rồi, hay kêu hắn là Hạng
Ái Mai đi! Nếu sau này chúng ta, có thêm hài tử, thì kêu là Hạng Ái Tuyết, Hạng
Ái Tình!”

Mai Tuyết Tình không nhịn được, đau đớn khóc nấc thành
tiếng.

“Chúng ta sau này, còn có thể có thêm rất nhiều, rất nhiều
hài tử! Rất nhiều!” Bàn tay nhỏ bé tăng thêm chút sức lực, siết chặt bàn tay
hắn, giống như là muốn đem sức lực của chính nàng truyền qua cho hắn.

“Tình nhi, nếu ta chết, nàng hãy mang theo con của chúng ta
quay về kinh thành, nước không thể một ngày không có vua.” Hạng Ngạo Thiên khẩn
cầu nhìn Mai Tuyết Tình, “Hàn Thanh, Lưu công công, còn có Trần Nhất Kiếm, Hứa
Sơn, tất cả bọn họ đều sẽ trợ giúp nàng!”

“Nếu… Nếu…, nàng vẫn còn muốn trở lại triều đại của nàng,
cầu ngươi, xin nàng hãy để hài tử lưu lại, hắn có trọng trách gánh vác quốc
gia! Thiên long hoàng triều chấn hưng cùng hùng mạnh, giờ chỉ còn biết ký thác
lên trên người của hắn thôi!”

Hạng Ngạo Thiên biết, yêu cầu này, có chút quá phận, có chút
ích kỷ. Nhưng mà, hắn chỉ có một người hài tử duy nhất, hắn, không có lựa chọn
nào khác. “Uh!” Mai Tuyết Tình liên tiếp gật đầu. Nàng không muốn làm cho hắn
thêm hao phí thể lực nữa.

“Hồ nước trong Ngự trong hoa viên, ta đã cho người lấp bằng
rồi. Ta tưởng rằng, chỉ cần ta sống, ta sẽ không cho nàng rời khỏi ta. Nhưng
mà…” Hạng Ngạo Thiên ho khan một tiếng, một búng máu phun ra. Huyết, cũng có
màu đen đăc sệt. “Trong hồ, ta dùng đá tảng lấp lại! Đào khai thông, cũng rất
dễ dàng!”

“Ngạo Thiên, đừng nói nữa, đừng nói nữa, ngươi cần phải bảo
tồn thể lực!” Mai Tuyết Tình lần nữa đưa bàn tay nhỏ bé lên che miệng của hắn
lại. “Ta cái gì cũng đáp ứng ngươi, cầu xin ngươi đừng nói nữa, đừng nói nữa!”
Mai Tuyết Tình nước mắt lả chả rơi xuống như mưa.

“Công chúa… Công chúa…” Hàn Thanh ôm một con bạch điêu chạy
vào.

Trên chân Bạch điêu, có quấn một món đồ. Mai Tuyết Tình vội
lấy mở ra.

Một phong thơ cùng một viên dược hoàn. Trong thơ viết vài
chữ: “Đem dược hoàn này nghiền nát cho uống! Sau đó, đem vạn niên tử băng trạc
đặt lên trên ngực! Lão nạp lập tức tới ngay!”

Mai Tuyết Tình như là vừa được ăn một viên định tâm hoàn,
không hề luống cuống tay chân.

Dược này, không thành vấn đề.

“Được rồi, Hàn Thanh, hồi cung, lấy hoàn hồn đan, có lẽ có
thể có chút tác dụng!” Mai Tuyết Tình tỉnh táo lại, suy nghĩ cũng trở nên linh
hoạt hơn.

Nàng nhớ lại lúc trước, tại đông trang, Hạng Ngạo Thiên cũng
đã cho nàng ăn một viên hoàn hồn đan, đem nàng từ quỷ môn quan kéo lại.

“Đã không còn, trong cung chỉ có hai viên, lúc công chúa ở
đông trang đã ăn một viên. Sau này, lúc công chúa hạ sinh tiểu hoàng tử, hôn mê
bất tỉnh, Hoàng thượng vừa lại cấp cho công chúa viên còn lại!” Hàn Thanh bình
tĩnh không có nóng nảy kể lại sự thật.

Mai Tuyết Tình trong lòng lập tức như sóng cuộn biển ngầm,
trào dâng ngùn ngụt, đau đớn khó chịu vô cùng.

Trái tim, chưa bao giờ đau nhói, co thắt buốt đau đến như
vậy. Cũng là vì nàng! Hắn đã đem dược hoàn cứu mạng mình ra cứu lấy nàng, cũng
không hề giữ lại chút gì cho hắn!

Mai Tuyết Tình không dám tiếp tục nghĩ nữa. Nàng sợ bản thân
sẽ không nhịn được, nhào vào trong lòng Hạng Ngạo Thiên, lên tiếng khóc lớn.

Dược sư phụ đưa, đã nghiền nát rồi cho uống rồi. Nhưng mà,
vòng tay màu tím bằng đá ngàn năm, là vật gì?

“Hàn Thanh, vạn niên tử băng trạc, nơi nào có bán?” Mai Tuyết Tình dò hỏi.

Nàng lần đầu tiên
nghe nói, vòng tay còn có thể chữa bệnh. Nói vậy, vòng tay nọ nhất định là một
vật khó tìm, một bảo bối rồi! Nhưng mà, cho dù có khó tìm cách mấy, nàng cũng
phải nghĩ ra biện pháp mua cho bằng được.

Vì tánh mạnh của
Hạng Ngạo Thiên, Mai Tuyết Tình không quản khó khăn, không tiếc rẻ thứ gì hết.

Hàn Thanh mù mờ
lắc đầu. Hắn cũng là lần đầu tiên nghe nói đến. Đột nhiên, hắn linh quang chợt
lóe.

“Công chúa… Hoàng
thượng từng đưa cho ngài một vòng đeo tay, có phải là nó hay không hả?”

Vạn niên tử băng
trạc, vòng tay màu tím bằng đá ngàn năm? Hạng Ngạo Thiên quả thật có đưa cho
nàng một vòng tay. Đó cũng là lễ vật duy nhất hắn đưa cho nàng.

“Ta đã bán rồi,
lúc mở cửa hàng, ta đã bán!” Mai Tuyết Tình hối hận muốn chết.

Nếu biết, vật ấy
có tác dụng như lúc này đây, cho dù là nàng có mất mạng cũng không đem bán,
nàng cũng không bao giờ đem bán! “Không đúng, ta cùng Hoàng thượng sau đó đã
liền chuộc trở về!” Hàn Thanh nhắc nhở nói. Mai Tuyết Tình bừng tỉnh đại ngộ.

Đúng rồi, lúc
nàng ở cữ, Hạng Ngạo Thiên đã từng đeo vào tay nàng. Mai Tuyết Tình mở ngăn kéo
bàn trang điểm ra. Vòng tay cứu mạng, quả thật đang nằm lẳng lặng ở nơi đó.
Nhanh như một cơn gió, vội lấy ra. Cởi bỏ áo của Hạng Ngạo Thiên, đem vòng tay
đặt lên trên ngực của hắn. Hạng Ngạo Thiên đã lâm vào tình trạng hôn mê. Cánh
tay bị thương hoàn toàn biến thành màu đen. Vì bảo đảm không chút sai sót nhầm
lẫn nào, Mai Tuyết Tình nhẹ nhàng kêu gọi, nam nhân này nàng vừa yêu lại vừa hận.

“Ngạo Thiên,
ngươi tặng ta vòng tay này, được gọi là vạn niên tử băng trạc sao? Nếu nói đúng
như vậy, ngươi hãy mở mắt ra đi. Cũng không cần nói gì hết, chỉ mở mắt ra thôi.”
Hạng Ngạo Thiên thật kỳ tích liền mở mắt. Mai Tuyết Tình như là vừa được cứu thoát,
vui mừng đến bật khóc.

Tận hết sức mình,
việc đời đều phải nghe theo thiên mệnh. Việc gì nên làm, thì tất cả mọi người
cũng nên tận sức làm.

Mọi người trông
ngóng chờ đợi sư phụ đến. Thời gian, có vẻ trở nên dài dằng dặc.

Mặt trời dần lặn
sau rặng núi phía tây. Mọi người vẫn đang tiếp tục chờ đợi.

Trăng lên đỉnh
đầu. Mọi người vẫn đang đợi.

Mai Tuyết Tình
nhớ tới bạch điêu. Bạch điêu, đang bị thương mà bay đi, không biết, thương thế
nó thế nào?

Nó chính là ân
nhân cứu mạng hài tử.

Ôm lấy bạch điêu
đang cuộn mình ở góc tường. Lông mao trắng noãn. Không có một chút vết thương
nào. Mai Tuyết Tình rõ ràng rồi.

Con này, không
phải là con điêu kia. Bạch điêu kia, chắc dữ nhiều lành ít rồi. Nước mắt, lã
chã tuôn rơi xuống mình bạch điêu trắng noãn. Bạch điêu ngẩng đầu. Mai Tuyết
Tình phát hiện, trong mắt nó cũng hàm chứa lệ. Bạch điêu này cũng đang khóc!
Mai Tuyết Tình càng thêm khẳng định, như vậy con bạch điêu bị thương kia, khẳng
định là đã chết.

Nó mang theo vết thương, bay trở về Vân Phong sơn. Gấp rút đưa
tin cho sư phụ, cũng đem vết thương bị trúng độc của chính mình, đưa cho sư phụ
xem.

Sư phụ tự nhiên rõ ràng, khẳng định có người cũng bị trúng
độc đồng dạng như vết thương kia. Mai Tuyết Tình là chủ nhân của bạch điêu.
Người bị thương, khẳng định chính là người thân sống bên cạnh Mai Tuyết Tình.

Tha thiết ôm siết bạch điêu vào trong lòng. Như ôm chính hài
tử của chính mình vào trong lòng. Vùi đầu sâu vào lớp lông trắng sáng của bạch
điêu, òa lên khóc nức nở.

Hài tử ê a lên tiếng, nhắc nhở Mai Tuyết Tình, hài tử đã đến
lúc cần cho bú rồi. Buông bạch điêu ra, ôm lấy hài tử. Những người không có
phận sự biết điều đều lui ra. Hài tử, hai mắt sáng ngời mở to, nhìn thấy bạch
trắng, vui sướng vươn bàn tay nhỏ bé, hươ lên không trung hướng về phía bạch
điêu. Bạch điêu, cũng hướng về phía hài tử khẽ vỗ cánh, như là đang chào hỏi.

“Đứa nhỏ này, cùng với con điêu to lớn này, cũng có chút hữu
duyên đây!” Mai mẫu hai mắt rưng rưng lệ nói.

Nữ nhi tìm được rồi, cuộc sống yên bình sống qua ngày, ai
biết, vừa lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Mặc dù, đối với chuyện Hạng Ngạo Thiên
nhiều vợ, khó có thể tiếp nhận, nhưng mà, Mai mẫu vẫn là thích bản thân Hạng
Ngạo Thiên.

Nhìn thấy một người tuổi còn trẻ, không chút sức sống nằm ở
trên giường, Mai mẫu tim như bị đao cắt.

Đêm khuya tĩnh lặng.

Hạng Ngạo Thiên thanh tỉnh lại một chút.

“Tất cả mọi người nghỉ ngơi đi thôi! Không cần bồi tiếp ta,
ở lại cũng không làm nên chuyện gì! Ngày mai, mọi người còn có rất nhiều việc
cần phải hoàn thành!” Hắn phân phó mọi người.

Mai Tuyết Tình cố chấp ngồi lại ở bên giường.

“Hàn Thanh, bảo mọi người đều lui ra đi! Ta còn có chuyện
muốn nói với Tình nhi!” Thanh âm yếu ớt, nhưng mà, mang theo quyền uy không thể
xem nhẹ được.

Mọi người đều lui
ra.

Bên trong trở nên yên ắng.

“Ngạo Thiên, ngươi không nên nói nhiều, chờ thân thể khôi
phục lại, ngươi muốn nói bao lâu với ta, thì nói bấy lâu!” Mai Tuyết Tình thanh
âm nghẹn ngào. Nắm chặt lấy bàn tay to của Hạng Ngạo Thiên, sợ nàng một khi
buông tay, Hạng Ngạo Thiên sẽ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu
nữa. Người cận kề cái chết, lời nói cũng hiền lành thân thiện. Chim sắp chết
cũng kết tiếng kêu ai oán bi thương.

“Tình nhi, ta biết, nàng ở lại triều đại này, cuộc sống cũng
không được vui sướng gì! Cho nên, ta vừa lại lừa nàng một lần nữa. Ta dịch dung
thành một nam nhân khác, kỳ thật, chính là muốn làm cho nàng vui sướng một
chút! Nghĩ muốn làm cho nàng khuây khỏa, quên đi phần nào nỗi buồn và thương
nhớ người thân!”

“Ta biết, ta biết!” Mai Tuyết Tình từng rất kỳ quái, Ngô
Minh Tử luôn vào lúc nàng thất ý, uể oải, hoặc là đang băng khoăn nhất, thì
xuất hiện, luôn như vậy xuất hiện rất kịp thời.

Hơn nữa, mỗi lần cũng có thể nhìn thấu tâm tư của nàng.
Nguyên lai, bọn họ hai người là cùng một người. Hết thảy những chuyện này, sẽ
không khó giải thích. Hắn dùng trái tim thuần lương đau khổ xoa dịu tâm hồn
nàng, Mai Tuyết Tình lĩnh ngộ được rồi.

Đáng tiếc, có chút trễ.

Hắn đưa cho nàng vạn niên tử băng trạc, nguyên lai, cái đồ
vật kia, thật quý trọng như vậy. Hắn đem hoàn hồn đan, cũng cho nàng.

Đem bất luận cái gì chỉ cần có cơ hội bảo tồn sinh mệnh của
nàng, cũng đều chắp tay đưa đến trước mặt của nàng.

“Ta còn lừa nàng một lần nữa, tại ngự thư phòng, ta cố ý đem
nước nóng, tát vào trên người của nàng, làm cho ngươi bị phỏng đau đớn. Ta sợ
nàng là gian tế, hoặc là dụng tâm kín đáo làm hại đến quốc gia. Ta không cầu
xin của nàng tha thứ, chỉ là nghĩ cần phải nói cho nàng biết rõ, có như vậy
trong lòng ta mới cảm thấy có chút thoải mái.” Hạng Ngạo Thiên đem áp lực đè
nén bao lâu nay, nói ra hết.

Hắn, rất sợ, sợ rằng không còn có cơ hội, cùng người mà hắn
yêu thương nhất, thành thật đối xử chân thành với nhau.

“Ta không trách ngươi, ta không trách ngươi, cầu ngươi đừng
nói nữa!” Mai Tuyết Tình dùng sức lắc đầu, nghĩ muốn làm cho hắn không còn cảm
thấy áy náy đối với nàng nữa, nàng cảm thấy rất hổ thẹn. Nếu như nói, Hạng Ngạo
Thiên thập phần yêu nàng. Như vậy, nàng yêu Hạng Ngạo Thiên chỉ có bảy phần.
Không phải không thương, mà là không dám yêu.

Giữa bọn họ trong lúc đó, vẫn còn nhiều gút mắc

Nếu như, lão Thiên lại cho nàng thêm một cơ hội nữa, nàng
nhất định sẽ không chút do dự yêu thương hắn.

Không lùi bước. Không cự tuyệt. Không trốn tránh.

Nhân sinh, đến tột cùng có bao nhiêu lâu, người nào cũng
không thể nào đoán trước được. Tốt nhất hãy quý trọng những gì trước mắt.

Đợi đến khi mất đi, sẽ cảm thấy hối hận, thì cũng đã muộn
rồi!

“Tình nhi, còn nữa, sắc phong Nghi phi làm hoàng hậu, là vì
kiềm chế cả nhà bọn họ. Ca ca nàng ta sớm đã có mưu đồ tạo phản!” Hạng Ngạo
Thiên có chút mệt mỏi, thanh âm càng lúc càng nhỏ.

“Ngạo Thiên, ngươi đừng nói nữa!” Mai Tuyết Tình cầm chặt
lấy tay hắn, “Ngạo Thiên, sư phụ còn chưa có đến, chi bằng, chúng ta đi tìm sư
phụ lão nhân gia đi!” Bây giờ, trong đầu Mai Tuyết Tình toàn là ý nghĩ, như thế
nào có thể cứu trị Hạng Ngạo Thiên.

“Không thể tùy tiện di chuyển được. Độc này rất lợi hại, sau
khi bị thương đã phán tán, nếu như, tùy tiện vận động, độc tính sẽ nhanh chóng
phát tác công tâm! Lúc đó cho dù sư phụ có tới, có lẽ, cũng không còn biện pháp
nữa. Cứ chờ đây, sư phụ tới, biết đâu, vẫn còn có biện pháp!”

Hạng Ngạo Thiên mặc dù sẽ không giải được độc, nhưng mà, tại
Vân Phong sơn khi học qua y thuật, cũng từng nghe sư phụ nói qua lợi hại của
độc. Bách độc môn, bàng môn tả đạo. Không một ai có thể biết được người của môn
phái đó.

Nhưng mà, bọn họ chuyên nghiên cứu chế tạo ra bách độc tiêu,
thật khiến cho người khác sợ hãi.

Cũng may, môn phái này, cũng là nhất mạch đơn độc truyền, sư
phụ chỉ lấy một người đệ tử. Cho nên, môn phái này trên giang hồ, không có cơ
hội gây sóng gió. Nếu mà môn phái này đệ tử có khắp thiên hạ, chỉ bằng vào bách
độc tiêu, sẽ độc bá võ lâm.

Lý Vượng, vì hắn ôm mộng hoàng đế, liền đến bách độc môn bái
sư.

Hạng Ngạo Thiên vì tìm ra chứng cứ hắn nghịch thiên mưu
phản, dùng suốt thời gian mười năm. Nếu không phải vì hắn quá yêu Mai Tuyết
Tình, cũng không bị như thế liều lĩnh thu lưới sớm, chính hắn, cũng không bị đã
bị thương tổn.

“Tình nhi, còn nữa…” Hạng Ngạo Thiên bắt buộc bản thân phải
lên tinh thần, nhất định phải nói, hắn nhất định phải nói cho rõ ràng mọi chuyện.
“Tình nhi, sau khi hồi cung, lấy danh nghĩa hài tử chúng ta, đem hậu cung phế
đi, ta không muốn để cho các nàng ấy làm hại tới nàng cùng hài tử!”

“Ta nghe lời ngươi, cái gì cũng nghe lời ngươi! Cầu ngươi,
Ngạo Thiên, đừng nói nữa!” Mai Tuyết Tình trong đang rỉ máu. Nghe Hạng Ngạo
Thiên nói, thật giống như là di ngôn.

“Còn nữa… Còn nữa, còn một câu cuối cùng, Tình nhi, nàng nói
cho ta biết, ta cùng Ngô Minh Tử, nàng yêu ai?” Trong ánh mắt còn có chút trêu
chọc, phảng phất, hắn không bị thương, phảng phất, hắn còn đang rất khỏe mạnh,
phảng phất, bọn họ đang nói lời tâm tình.

Mai Tuyết Tình cũng không nhịn được, “Oa…..” một tiếng, khóc
lớn lên.

Hạng Ngạo Thiên vươn tay, dùng ngón tay cái ôn nhu lau đi
nước mắt vươn trên mặt nàng. “Ta chỉ trêu chọc nàng thôi!” Hạng Ngạo Thiên ôn
nhu khẽ nói, “Không ngờ nàng lại cho là thật!” Vừa lại vỗ vỗ xuống giường. “Đến
đây, Tình nhi, nằm xuống đây. Chúng ta cùng ngủ đi!” Hắn thật sự rất mệt mỏi.
Tư duy thanh tỉnh, nhưng toàn thân vô lực.

Mai Tuyết Tình thuận theo ngã người nằm xuống kế bên người
hắn. Vẫn cứ không ngừng khóc thút thít.

Nàng nhỏ bé yếu ớt vòng tay thắm thiết ôm Hạng Ngạo Thiên,
tựa như muốn đem hắn ôm chặt vào trong lòng mình. Nàng muốn đem nam nhân yêu
thương nhất của nàng, đưa vào phạm vi bảo vệ của nàng. Hạng Ngạo Thiên không
chút cự tuyệt, vùi đầu sâu vào trong lòng ngực của Mai Tuyết Tình.

Nước mắt nam nhân lẳng lặng chảy xuống.

Có lẽ, đây là đêm cuối cùng bọn hắn được bên nhau! Có lẽ,
đây là lần cuối cùng bọn hắn được ôm nhau thêm một lần nữa!

“Ngủ đi, ngày mai tỉnh giấc, hết thảy đều đã có biện pháp
giải quyết!” Vỗ nhè nhẹ vào sau lưng Mai Tuyết Tình dỗ dành, Hạng Ngạo Thiên an
ủi nói. Hắn lấy thân phận Ngô Minh Tử, khi xuất hiện ở trước mặt nàng, đã từng
nói qua những lời này.

Ngày đó, xảy ra rất nhiều chuyện. Lúc đó, những gì Mai Tuyết
Tình có thể tiếp nhận được, nàng cũng đã tiếp nhận rồi. Lúc đó, những gì Mai
Tuyết Tình không cách nào tiếp nhận, nàng cũng đã tiếp nhận rồi.

Thiêm thiếp, mơ mơ màng màng, nàng ngủ thiếp đi.

Hạng Ngạo Thiên đảo khách thành chủ, dùng cánh tay còn lại
có thể hoạt động của hắn, ôm Mai Tuyết Tình siết chặt vào trong lòng mình.
Quyến luyến nhìn khuôn mặt mệt mỏi của nàng, phảng phất, muốn đem khuôn mặt của
nàng, vĩnh viễn khắc sâu vào trong tâm khảm của chính mình.

Như là chiếc thuyền nhỏ lẻ loi độc hành, tìm được nơi tránh
gió ẩn nấp, phảng phất đúng hài tử bị lạc đường về tới nhà.

Hạng Ngạo Thiên tha thiết ôm siết Mai Tuyết Tình vào trong
lòng.

“Tình nhi, thật xin lỗi, nếu nàng cùng ta, chưa từng quen
biết qua, nàng cũng không phải chịu nhiều đau khổ như thế này!” Nhẹ nhàng hôn
lên trán của nàng.

“Nếu ta thật sự chết đi, nàng nhất định phải kiên cường sống
tiếp!” Một tiếng thở dài buồn thảm.

“Tình nhi, bây giờ, ta thật sự hy vọng nàng mất đi trí nhớ,
có như vậy, nàng không nhớ rõ ta là ai, cho dù, ta có chết rồi, nàng cũng không
phải bị thương tâm nữa rồi!” Lại thêm một tiếng thở dài buồn bã không thể tránh
được.

Hạng Ngạo Thiên, cũng chìm dần vào trong cơn mê tối tăm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.