Phi Tử Của Ca Ca

Chương 121



Thị tập nơi biên cảnh.

Một thiếu phụ thoáng có chút bụng hơi nhô lên, trong tay dắt theo một tiểu nam hài, vừa đi, vừa vui sướng cười cười nói nói.

“Dì… Ta đưa người về đến nhà rồi, Tráng Tráng cần phải trở về!” Tiểu nam hài giống như một tiểu đại nhân dường như dặn dò, “Dì không nên uống nước lạnh, không nên làm việc nặng gì đó! Nhớ kỹ nha!”

“Biết rồi!” Mai Tuyết Tình vỗ vỗ lên đầu Tráng nhi.

Thật là một tiểu quỷ thông minh!

Nàng kinh doanh một cửa hàng nhỏ, bán một ít đồ dùng hàng ngày.

Cửa hàng chỉ cách nhà một con phố, nhưng mà, Tráng nhi mỗi ngày cũng đều cố chấp muốn đưa nàng trở về.

Vợ chồng Hứa Sơn đối với nàng tốt lắm, xem nàng như bảo bối mỗi ngày đều chiếu cố.

Mai Tuyết Tình không dám tưởng tượng, nếu không có gia đình Hứa Sơn viện trợ, nàng không biết sẽ thất lạc đến nơi nào.

Bây giờ tốt lắm, nơi này không ai quấy rối, không có sự huyên náo nhộn nhịp chốn kinh thành, nơi này, càng thích hợp cho nàng an thai đợi sinh nở.

Bây giờ, trong lòng của nàng rất yên tĩnh cùng thư thái.

Ngay cả việc hoàng đế sắc phong hoàng hậu, cùng chuyện đại xá thiên hạ, cũng chưa từng ảnh hưởng đến trạng thái cũng như tâm tình của nàng.

Gần đây, trấn nhỏ này trở nên náo nhiệt rất nhiều.

Nghe giọng nói, đều là người từ kinh thành tới.

Bên cạnh cửa hàng của nàng, cũng vừa mới mở một tiệm thuốc bắc.

Nghe nói, đại phu tay nghề rất tài giỏi.

Xứng đáng là đại phụ địa phương, tay nghề tài giỏi, nhận phí khám bệnh thấp, láng giềng hàng xóm lân cận đều đến xem bệnh, cũng thuận tiện rất nhiều.

Mặt trời lên rồi mặt trời lặn, vật đổi sao dời.

Cuộc sống bình lặng trải qua, an bình sinh sống trong trấn nhỏ.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chỉ trong chớp mắt, Mai Tuyết Tình đã mang thai được bảy tháng rồi.

Sau khi đóng cửa cửa hàng, nàng về đến nhà đang chuẩn bị cơm tối.

Một thân ảnh nam nhân vút qua tiến vào.

Nam nhân kia đứng khuất sáng.

Mai Tuyết Tình nhìn không rõ lắm khuôn mặt của hắn.

Thân ảnh kia… Như thế nào… Như thế nào lại giống hắn đến như vậy?

“Giật mình sao?” Nam nhân kia lên tiếng, Mai Tuyết Tình biết là ai rồi!

Cố lấy lại bình tĩnh, đè nén tâm tình khẩn trương mới vừa rồi, đúng là sợ chuyện không đâu!

Đưa bàn tay nhỏ bé sờ sờ lên bụng, trấn an tiểu bảo bảo trong bụng.

“Ngô Minh Tử, ngươi như thế nào biết ta ở chỗ này?”

Tha hương gặp cố tri, Mai Tuyết Tình thật cao hứng.

“Không có chỗ nào là ta tìm không được!” Nam nhân hé mở miệng, không chút cố kỵ nở nụ cười.

Mai Tuyết Tình bận bịu hẳn lên.

Nam nhân kia như nghĩ tới cái gì nhìn chăm chú vào thân ảnh Mai Tuyết Tình, nàng có chút mập lên, trong ánh mắt toát lên vẻ tương tư cùng đau lòng.

Rất nhanh, hai người cùng dùng xong cơm nước.

Sơn Nam Hải bắc, ngồi nói chuyện phiếm.

Ngô Minh Tử đem những gì mình biết, những chuyện lạ từng gặp qua, cũng không hề giấu giếm kể lại hết cho Mai Tuyết Tình, pha trò chọc cười nàng, khi thì che mặt mà cười, khi thì cười to không ngừng.

Bầu không khí rất vui vẻ.

“Chứng kiến nàng có thể cười, ta rất vui vẻ!” Nam nhân kia nghiêm túc nói: “Cái này đối với nàng cùng hài tử mới có lợi!”

“Cám ơn ngươi!” Mai Tuyết Tình trong lòng vô cùng cảm động.

Mấy tháng nay tới sinh sống ở biên cảnh, chỉ có Ngạo Mai, Trần Nhất Kiếm thường đến thăm qua nàng.

Hôm nay, Ngô Minh Tử viếng thăm, làm cho nàng cảm giác được. Bản thân mình cũng không có cô độc.

Nam nhân kia đứng dậy cáo từ.

“Ta có chuyện rất trọng yếu phải đi làm, có lẽ trong khoảng thời gian ba hay năm tháng gì đó không thể trở lại được, nàng phải tự mình bảo trọng thân thể!”

Nam nhân đứng dưới ánh chiều tà chuẩn bị rời đi.

Mai Tuyết Tình trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.

“Được rồi, nàng cười lên tốt lắm… Sau này phải thường xuyên cười nhiều hơn!” Nam nhân kia quay người lại.

Trong tích tắc như vậy, lại làm cho Mai Tuyết Tình sinh ra ảo giác.

Ngô Minh Tử thân ảnh như thế nào có thể tựa như người kia, giống như thân ảnh tên nam nhân mà nàng đã oán hận kia đến như thế!

Bản thân mình cũng cần phải học cách tàn nhẫn của hắn!

Nhìn bóng lưng nam nhân kia biến mất, Mai Tuyết Tình nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Sau lúc mang thai, bản thân mình như thế nào lại đột nhiên dễ nảy sinh đa sầu đa cảm đến như vậy?

Trở lại gian phòng nhỏ của mình.

“Trần công tử? Ngươi đến đây lúc nào?” Mai Tuyết Tình thật giật mình.

Không tới hai canh giờ, hai vị bằng hữu tới thăm.

Có bằng hữu từ phương xa tới thật chết đi được?

Nhưng, chuyện này cũng thật làm cho người ta quá kinh ngạc rồi, hình như bọn họ giống như có ước hẹn trước với nhau.

Trần Nhất Kiếm đứng dậy, “Vừa tới. Người kia là ai?”

Mặc dù, hắn không thấy được mặt, nhưng mà, hắn cảm giác được bóng dáng người nọ có chút quen thuộc.

“Một vị bằng hữu!” Mai Tuyết Tình mỉm cười đáp.

Trần Nhất Kiếm từ miệng Ngạo Mai biết được rõ ràng ngọn nguồn, cho nên, đối với thân phận của Mai Tuyết Tình, cùng với hành vi cử chỉ của nàng trước kia, cũng tìm được lời giải thích hợp lý rồi.

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Có lẽ, Hạng Ngạo Thiên người như vậy, chỉ có Mai Tuyết Tình với hành vi quái dị, mới có thể chế phục hắn.

Thật đáng tiếc, quan hệ hai người bọn họ lại đột nhiên biến thành bộ dáng hôm nay rồi!

Trần Nhất Kiếm chung quy cảm giác được nơi này vừa có gì kỳ hoặc, thế nhưng, chuyện riêng của nhà người khác, hắn cũng không tiện hỏi nhiều.

“Ngạo Mai bảo ta mang đến cho ngươi một ít sách, nói ngươi nếu cảm thấy nhàm chán, thì xem qua một chút sách!” Trần Nhất Kiếm đem một chồng sách, đặt lên trên bàn.

“Ngươi vừa lại đi kinh thành nữa? Có phải đi thương lượng chuyện hôn sự giữa ngươi cùng Ngạo Mai hay không?” Mai Tuyết Tình đùa nói.

Trần Nhất Kiếm có chút cười, “Ngạo Mai nói, tỷ tỷ của nàng nếu như không tìm được nơi chốn tốt, nàng nhất định sẽ không xuất giá! Cho nên, hạnh phúc của ta toàn bộ ký thác lên trên người của ngươi rồi!”

Trước mặt Mai Tuyết Tình, Trần Nhất Kiếm không có chút gì lộ vẻ uy nghiêm của hoàng đế, bọn họ phảng phất như là lão bằng hữu, thường hay nói giỡn.

Mai Tuyết Tình thở dài nói: “Ngạo Mai ở đâu, ta có thể đi khuyên nàng, nhưng mà, các tần phi ở hậu cung của ngươi làm sao bây giờ? Ngươi không phải muốn cho Ngạo Mai cùng với các nữ nhân khác, cùng nhau hầu hạ ngươi chứ?”

“Không có lý do gì, ta cũng không thể đuổi các nàng ấy đi!” Trần Nhất Kiếm cũng đau đầu.

Việc này Mai Tuyết Tình chung quy vẫn luôn theo dõi chuyện các tần phi ở hậu cung của hắn không buông tha.

Lấy nhiều nữ nhân như vậy, cũng không phải hắn tự nguyện, thỉnh thần thì dễ dàng, tống tiễn thần mới khó khăn.

Hôm nay, xử lý đám phi tần này như thế nào, thành ra chuyện làm hắn đau đầu nhất.

Nếu như không thể giải quyết đám phi tần này, ở hậu cung đưa hết ra ngoài, sau này có muốn đi cùng với Ngạo Mai, qua khỏi cửa ải một mình Mai Tuyết Tình này thôi cũng đã rất khổ sở rồi.

Nữ nhân này thật không tầm thường a!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.