Phi Thăng Chi Hậu

Chương 51: Thái Cổ Ma Viên



Một bóng đen khổng lồ tà tà lướt qua, che kín Phong Vân Vô Kị . Phong Vân Vô Kị ngước mắt nhìn, kinh hãi đến đôi mắt trợn trừng, nghi rằng lại quay về Ma giới.

Phía trước không xa, một con Thái Cổ Ma Viên thân cao hàng ngàn trượng đang một tay múa một ngọn núi cao vừa nhổ lên, quét quanh bốn phía, tay còn lại đang vỗ bộ ngực đầy lông, kêu ầm ĩ, quanh thân nó, trên dưới, ít nhất có vài vạn người, thân mang các trang phục khác nhau, vây kín trên dưới quanh người Thái Cổ Ma Viên, thỉnh thoảng phát ra một hai chiêu tấn công.

Thái Cổ Ma Viên kia cực kì hung dữ, răng nanh cong lộ ra trên mém, lấp lánh ánh lạnh, trong tay ngọn núi múa lên ầm ầm, loại tấn công thuần vật lí này, ngay cả bốn vực chủ bốn vực, cũng không dám ngạnh tiếp, do vậy, tuy cao thủ Thái Cổ vây kín xung quanh, nhưng nhất thời cũng không dám lại gần.

Thái Cổ Ma Viên này nguyên là cấp thần thú sống ở Thái Cổ, đẳng cấp hơn xa yêu thú thông thường. Nói đến hiện tại mọi người vây lấy con Thái Cổ Ma Viên này có nguyên nhân rất lớn. Giờ người cầm bút giới thiệu một lượt, cả thế giới loài người không có tồn tại thần, nhưng lại tồn tại một loại sinh vật đặc thù, đó là thần thú, sỡ dĩ gọi là thần thú, là do thần thú có ‘Thần Cách’.

‘Thần Cách’ của thần thú tuy rất thấp kém, có thể tính là cấp thấp nhất trong ‘Thần Cách’, nhưng ở tình huống cả loài người không tồn tại thần,thì thật vô cùng ít ỏi. Lại nói ‘Thần Cách’ của con Thái Cổ Ma Viên này, đó là trời sinh ra đã có, từng đời truyền thừa, có diệu dụng là dẫn sức mạnh của trời cao để sử dụng. Tuy ‘Thần Cách’ đại biểu thần ở một mặt nhỏ, tối đa chỉ đến cảnh giới sức mạnh rất lớn, bất tử bất diệt, nhưng công dụng dẫn sức mạnh của tinh tú trên trời vào cơ thể, làm các cao thủ Thái Cổ trông đỏ mắt.

Con Thái Cổ Ma Viên này sinh ra vài trăm triệu năm trước, bản thể trốn trong lòng đất nơi hoang dã, thân khu hoá thành ngọn núi, bị cây cối che phủ, luôn chìm vào trong giấc ngủ, dựa vào bản năng hấp thu khí của mạch đất. Không ngờ một ngày gần đây có một cao thủ Thái Cổ trong lúc vô ý phá đi dãy núi che phủ bên trên, mới bị kinh tỉnh. Cao thủ Thái Cổ ấy nguyên là người trong tự do phái, mắt thấy sau khi dãy núi đổ vỡ, lòng đất đột nhiên xuất hiện một con Thái Cổ Ma Viên còn chưa trưởng thành, trong lòng tự cao hứng, nhưng cũng tự biết không phải đối thủ của loại thần thú thiên sinh có thần lực này, liền tự bỏ đi. Sau này không biết sao, tin tức tiết lộ, liền dẫn lại Đao vực, Ma vực, thậm chí Vu tộc đã lâu không xuất hiện cũng bị kinh động, các phái phái xuất cao thủ, đến giết con Thái Cổ Ma Viên chưa trưởng thành, đoạt lấy ‘Thần Cách’ của thần thú.

Grừ!

Con Thái Cổ Ma Viên một tay vỗ ngực bình bình vang động, như sấm đánh trên không. Con Thái Cổ Ma Viên này sinh ra da thô thịt dày, tuy bị nhiều người vây công, đánh trên người chỉ đau không bị thương, nhưng cũng làm bộc phát hung tính của nó. Một bên kêu gào, một bên dùng kình lực múa ngọn núi lớn trong tay, nơi gió mạnh quét qua, không còn gì lưu lại, bốn phía đầy dấu chân con thái Cổ Ma Viên thành từng cái hố lớn.

Cùng con Ma Viên này so sánh, con người nhỏ như con kiến, đao khí bàng bạc của hàng vạn chiến sĩ Đao vực liên miên bất đoạn tấn công trên thân con súc sinh này phát ra tiếng vang binh binh, nhưng không lưu lại một vết đao ngân nào. Ngay cả Phong Vân Vô Kị nhìn thấy sự cường hãn của con Thái Cổ Ma Viên này, cũng không khỏi thầm tắc lưỡi.

Hú! Thái Cổ Ma Viên cuối cùng bị làm cho nổi giận, đột nhiên hống lên một tiếng dài, vài chục cao thủ Thái Cổ phía trước nó lập tức bị sóng không khí ấy đập vào, ngực lõm xuống, kêu thảm một tiếng, như diều đứt dây rớt xuống, thân thể bị sóng không khí mạnh mẽ đánh chui vào trong địa tầng.

Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Grừ!

Lại một tiếng gầm, Thái Cổ Ma Viên vung tay quăng ngọn núi lớn trong tay về phía xa, đập vào một đội chiến sĩ Đao vực đang tiến hành tấn công từ xa, ngọn núi với thế bài sơn đảo hải đập vào hàng vạn chiến sĩ Đao vực, ngọn núi ấy không đáng sợ, nhưng đáng sợ là trong núi có uẩn hàm man lực bá đạo của con Thái Cổ Ma Viên, do vậy, hàng vạn chiến sĩ Đao vực tuy có thể phát ra đao khí phá ngọn núi ấy, nhưng cũng không dám đứng nguyên chỗ cũ, từng người bay lên không trung.

Ầm Ầm Ầm!

Ngọn núi kia đập trên mặt đất, phá ra một cái hố khổng lồ, xa xa, ngay Phong Vân Vô Kị cũng cảm thấy luồng dư kình kinh người ấy. Con Thái Cổ Ma Viên ném ra một ngọn núi, vung tay ra, lại nhổ lên một ngọn núi khác, ở trên không vung vẩy vài cái, liền hướng đến đám cao thủ Thái Cổ ném tới, ngọn núi ấy cực lớn, lại mượn tay Thái Cổ Ma Viên ném ra, khu vực tấn công có diện tích lớn kinh người, trong lúc nhất thời, không ngờ không ai dám lại gần phạm vi ngàn thước quanh Thái Cổ Ma Viên, từng người bị con Thái Cổ Ma Viên đuổi đánh.

“Con vật này, thật là quá mạnh!” Phong Vân Vô Kị xem từ phía xa, không khỏi cảm thán nói. Mắt thấy xung quanh có đông người xúm vào, thêm đó Phong Vân Vô Kị vừa thấy con vật ấy, lại nghĩ đến con chim lắm lông ở Ma giới, trong lòng lại dâng lên một cỗ khí. Lập tức, thân hình loáng lên, đã nhanh như điện bắn tới.

Đối diện với loại thần thú khoẻ mạnh gần như miễn dịch với tấn công vật lí này, tấn công thông thường gần như vô dụng, do vậy, Phong Vân Vô Kị vừa đến, lập tức ‘Thiên Kiếm’ mạnh nhất đã xuất thủ.

Tay phải nâng cao, Phong Vân Vô Kị đứng trên không, trên mặt bình tĩnh, cảm giác kì dị ấy lại tràn lên trong lòng, cảnh giới như nắm được gì đó mà lại như chưa nắm được thật phi thường khó nói hết bằng lời.

Đoành!

Trong mây đen đột nhiên loé lên một tia sét sáng loà, sau đó Phong Vân Vô Kị tay phải khẽ vung, Thiên Kiếm đã xuất thủ!

“Thiên Kiếm!”

Âm thanh bình đạm hàm chứa vô tận uy nghiêm, gần như cùng lúc truyền lại, liền dẫn đến chú ý từ các phương thế lực.

“Là hắn, không ngờ là hắn!”

“Hắn không ngờ không chết!”

“Sao lại có thể?!! Hắn sao có thể trốn thoát ra!!”

Người Đao vực gần như vừa trông thấy y, liền nhận ra y. Đối với cao thủ kiếm đạo này, bọn họ ấn tượng thật quá sâu đậm, nhất thời không khỏi kinh hô lên.

Dưới những ánh mắt trợn trừng, Phong Vân Vô Kị tay phải nâng cao, từ từ vung xuống, không nhanh cũng không chậm, con Thái Cổ Ma Viên đang truy sát một đội chiến sĩ Ma vực, hốt nhiên cảm thấy điều gì, đột ngột quay người lại, chằm chằm nhìn tay phải đang vung xuống của Phong Vân Vô Kị .

Tuy trong tay phải của Phong Vân Vô Kị không có gì, nhưng mọi người đều cảm thấy rõ trong tay y nắm chặt gì đó, một loại cảm giác thật kì quái khó nói rõ ràng.

Nói thì chậm nhưng việc xảy ra thật nhanh, cùng vào lúc mọi người suy nghĩ, ‘Thiên Kiếm’ đã nặng nề chém trúng con Thái Cổ Ma Viên, thần thú tuy bản năng linh lợi, nhưng đối với thanh kiếm vô hình, không biết ứng phó thế nào.

Roẹt! Một âm thanh truyền lại, trên ngực của Thái Cổ Ma Viên, vô thanh vô tức mở ra một viết thương dài, vết thương ngay ngắn, như bị vật sắc nhọn cắt ra, nhưng vết thương không sâu, không có máu chảy ra.

Grừ!

Thái Cổ Ma Viên ngừng vỗ ngực, đột nhiên ngưỡng đầu kêu lên một tiếng dài, lông trên thân dựng thẳng lên, dưới da, ẩn ước có ánh sáng màu hồng nhạt thoát ra.

“Không tốt, con súc sinh này muốn dẫn đến sức mạnh của tinh tú rồi!” Một lão già gày gò áo đen kinh hô nói.

Quả nhiên, sau tiếng kêu vang ngàn dặm ấy của Thái Cổ Ma Viên, trên không trung, mây đen đột nhiên phá ra một lỗ lớn, một trụ tròn bằng ánh sáng đỏ mang theo lấp lánh tinh quang từ trên tầng mây hạ xuống, chui vào trong miệng của con Thái Cổ Ma Viên …….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.