Phong Vân Vô Kị hóa thành một đạo lưu tinh vẽ một vòng tròn cực nhỏ trong không trung, sau đso thì bắn thẳng về phía những đạo thánh quang thập tự phát ra từ những thiên sứ thủ hộ giáo đường, ngoài ra còn có những thiên sứ khác không ngừng ngâm xướng, cứ một chốc lại có thêm đạo đạo thánh quang chiếu rọi xuống, còn về phương vị chiếu xuống thì chẳng hề có chút quy luật nào cả.
Thân hình của Phong Vân Vô Kị đột nhiên chuyển hướng, mang theo những tiếng phá không xè xè, y hóa thành một làn ảo ảnh lướt qua chúng thiên sứ. Lam dực thiên sứ thấy thế thì biến đổi sắc mặt, cánh tay phải tinh oánh đột nhiên đưa lên và hướng về chúng thiên sứ, sau đó thì giang ra và bắt trảo, tiếp đó thì ahwsn ta phun ra mấy âm phù không thuộc về nhân gian giới, cặp cánh lam sắc ở sau lưng bất thình lình vẫy vẫy nhẹ một cái và sải ra. Trong luồng thánh quang mông lung ở sau lưng của hắn ta hiện ra một hình tượng thiên sứ to lớn mơ hồ, hay tay của nó đâm xuyên vào cặp cánh thiên sứ của hắn.
Lam dực thiên sứ phun ra đạo âm phù cuối cùng thật mạnh, cả không gian đốn thời ngưng trệ lại, trong hư không bên trên giáo đường thánh Bỉ Đắc phù hiện một hình tứ diện đều lấp lánh lam quang sáng chói.
Chúng ảo ảnh của Phong Vân Vô Kị đang lướt qua lướt lại giữa đám thiên sứ đột nhiên chấn động, sau đó thì từng đạo từng đạo ảo ảnh liền biến mất vô ảnh. Ở chỗ cách thân người của gã thiên sứ tay cầm liệt diễm chi kiếm mấy xích, Phong Vân Vô Kị hiện ra thân hình, rồi bị cố định ở trong không trung, chẳng thể động đậy được, thân thể y nhiên vẫn bảo trì tư thế công kích.
Tách tách!
Ở sau lưng Phong Vân Vô Kị, một nửa bộ phận thiên sứ ở trước giáo đường thánh Bỉ Đắc toàn thân bảo trì một tư thế kì quái, sau đó thì một loạt những tiếng tách tách vang lên, sau đso thì thân thể chúng liền bị phan cắt thành vô số khối và rơi xuống phía dưới.
“Ngươi giết không chết được bọn ta đâu!” lam dực thiên sứ bình tĩnh nói, quả nhiên, những phần huyết nhục đó khi còn cách mặt đất được mấy xích thì đột nhiên ngưng kết lại thành từng khối từng khối lớn hơn. Trong hư không, không gian uốn khúc vặn vẹo, sau đó thì những thiến sứ chết dưới tay của Đệ Ngũ Kiếm Đảm liện tự động ngưng kết lại thành hình, kẻ nào kẻ nấy không những không hề có chút thương tổn nào, mà ngược lại, năng lực của từng kẻ trong bọn chúng lại tăng cường không ít.
Xẹt xẹt xẹt! ~~
Sợi sợi dây xích tinh oánh do thánh quang ngưng kết từ tay của chúng thiên sứ bắn ra và đâm xuyên thân thể của Phong Vân Vô Kị, hết sợi này đến sợi khác, mỗi một dây xích xuyên qua huyết nhục của Phong Vân Vô Kị chẳng khác gì hư ảnh, sau đó thì ngưng tụ thành thực chất và móc vào cốt cách ở trong thân thể, trông chẳng khác gì chúng được chui ra từ trong thân thể y.
Một sợi, hai sợi, ba sợi, máy trăm sợi dây xích thánh quang dài ngắn bất nhất đâm xuyên qua thân thể của Phong Vân Vô Kị, sau đó thì chúng móc cốt cách toàn thân trên người y, ở đầu bên kia của mấy trăm sợi dây xích chính là mấy trăm gã thiên sứ lạnh lùng.
Lam dực thiên sứ gật đầu, chúng thiên sứ đột nhiên bay lên, sau đó thì kéo về khắp bốn phía, những sợi dây xích móc nối với xương cốt của Phong Vân Vô Kị liền bị kéo căng ra.
“Tên tội nhân thích sát giáo hoàng, đồ sát tử dân của chủ, dùng danh nghĩa của chủ, ta ban cho ngươi phán xét cuối cùng, vĩnh viễn phải chịu sự thiêu cháy của thiên giới nghiệp hỏa!” Lam dực thiên sứ dùng một loại tư thế trên cao phán xét và tuyên cáo, thanh âm lúc ban đầu thì rất là trầm, nhưng mỗi một chuex phát ra thì thanh âm sẽ biến lớn lên một phần, đến chữ cuối cùng thì chẳng khác gì chư thần ở thiên giới hàng lâm và tự thân phát xét đối với dị giáo đồ vậy.
Tùy theo kì cáo của lam dực thiên sứ, không gian xung quanh Phong Vân Vô Kị thì dần dần chấn động, mỗi một chữ phát ra thì không gian lại chấn động gấp đôi so với trước đó.
Khi lam dực thiên sứ phát ra tiếng cuối cùng thì ở sau lưng những thiên sứ nắm dây xích đột nhiên xuất hiện luông thánh quang mông lung, trong màn quang ảnh nhàn nhạt, những hư ảnh thiên sứ bùng cháy hảo diễm thánh khiết của thiên giới cùng lúc xuyên qua gã thiên sứ ở phía trước, thiên sứ chân thật và thiên sứ hư ảo trùng trùng kết hợp lại với nhau.
Một loạt những âm phù cổ quái từ khắp bốn phương tám hướng truyền lại, mỗi một phương hướng đều phát tán ra những âm phù thần thánh nhưng lãnh mạc, cả trăm âm phù kết thành một đoạn chú văn cổ quái.
Khi đoạn chú văn đó xuát hiện, mấy trăm sợi dây xích thánh quang đột nhiên bừng sáng quang mang, bền ngoài những sợi xích đó liền được bao phủ tầng tầng thánh quang, sau đó thì chúng áp vào bên trong rồi dãn ra bên ngoài, tiếp đó thì chỉ nghe những tiếng xoạc xoạc, mỗi một sợi xích đều bùng cháy hừng hực thiên giới thánh diễm, những hỏa diệm màu trắng nhạt dọc theo những sợi xích mà cháy lan sang người của Phong Vân Vô Kị ….
Thân thể của Phong Vân Vô Kị chẳng thể động đậy, lực lượng của lam dực thiên sứ hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của y, chu thân không hề có bất kì năng lượng nào ba động, đó là một loại năng lượng hoàn toàn mới.
Phong Vân Vô Kị hoàn toàn có thể cảm giác thấy cổ lực lượng đang trói buộc thân thể đó, nó phảng phất như có một sợi dây lưng buộc tầng tầng quanh thân thể của y, toàn bộ những chân khí phát ra ớ ý đồ phá tan chổ lực lượng này thì đều bị hấp thu hết sạch.
Phong Vân Vô Kị cố gắng thử ba lần, nhưng thấy không có hiệu quả thì không thử nữa, thiên địa nguyên khí ở vị diện vật chất này rất là hiếm hoi, nếu như chân khí quá hao tổn, thì nhất thời khó có thể hấp thu lấy năng lượng từ trong thiên địa. Vấn đề này nghiêm trọng đến đâu thì tạm thời còn chưa hiển hiện ra, nhưng đợi đến khi phá khai vị diện bình chướng để trở về Thái Cổ, nếu như lúc đó không có đủ năng lượng, thì vấn đề có thể sẽ khá là lớn. đó chính là ý niệm loáng qua trong đầu, ngay sau khi y phát giác thấy thiên địa nguyên khí ở vị diện vật chất hiếm hoi.
Do toàn thân bị chế trụ, Phong Vân Vô Kị vô pháp dùng Phá Vọng Ngân Mâu để tra thám xem bản thân rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì, cũng vì thế mà nhất thời vũng vẫy không thoát được cái không gian này, chỉ đành đợi biến hóa mà đối kháng.
Từng sợi từng sợi xích đâm xuyên qua thân thể của Phong Vân Vô Kị, những sợi xích thánh quang đó mặc dù không thương tổn tới huyết nhục, nhưng lại mang tới cảm giác đau đớn chẳng khác gì như đang đâm xuyên qua huyết nhục vậy, nếu như không phải là những cao thủ Thái Cổ tùy theo sự đề thăng công lực mà độ mẫn cảm với cảm giác đau đớn bị hạ hàng xuống thấp, thì e là chỉ nổi đau do mấy trăm sợi dây xích đó gây ra cũng đủ để khiến Phong Vân Vô Kị phát cuồng.
Thân thể của Phong Vân Vô Kị tà ta phiêu phù trong không trung, mặt nhìn xuống phía dưới, mái tóc dài phủ trùm xuống khuôn mặt, ở góc độ mà chúng thiên sứ không thể nhìn thấy, ở trong mắt trái của Phong Vân Vô Kị lại phù hiện màu sắc ngân bạch.
Ngay khi Phá Vọng Ngân Mâu xuất hiện, ngoại biểu hoa lệ của những sợi xích thánh quang lập tức biến mất khỏi mắt của Phong Vân Vô Kị, phần còn lại chỉ là những dải thánh quang do những sợi thánh quang đan xen kết thắt lại với nhau, chúng kết lại thành dây xích, ở trên những sợi mắc xích dày đặc đó là những phù văn màu sắc ngân bạch mà trước giờ Phong Vân Vô Kị chưa hề nhìn thấy qua, chúng kết thành những văn tự lưu mà cuộn xoáy lấy sợi thánh quang hình thành dây xích đó.
Mắt trái dưới lớp tóc của đen của Phong Vân Vô Kị chớp chớp một cái, đến khi mở ta thì ánh sáng trong mắt đại thịnh quang mang, một làn ngân quang nhàn nhạt chiểu lên trên một mắt xích trên sợi xích thánh quang móc trong thân thể.
Phá vỡ hư vọng bên ngoài, chỉ giữ lại phần chân thật bên trong — — đó chính là Phá Vọng Ngân Mâu!
Giữa những mắt xích với nhau, ở bộ phận cực kì nhỏ đó bị phóng đại ra vô hạn ở trong mắt của Phong Vân Vô Kị, phần xuất hiện ở trong mắt của Phong Vân Vô Kị chỉ là những kết cấu cực kì tinh tế, mỗi một chổ liên kết trong mắt xích không ngờ lại là một phiến không gian uốn khúc, những phù văn màu ngân bạch ở những chổ liên tiếp của những mắt xích đều nhỏ hơn nhiều so với những bộ vị khác.
Thông qua tầng tầng phù văn che yểm, Phong Vân Vô Kịphát hiện những điểm liên tiếp của sợi xích thánh quang kì thật nhỏ bé phi thường, chỉ chó một chút điểm mà thôi, chỉ là — một chút điểm tương liền này lại có một đóm lửa nhỏ bé, ở trong đóm lửa đó là một phù văn nhỏ bé mà mắt thường khó có thể nhìn thấy được đang lưu chuyển dập dờn bất định trong hỏa diễm.
Chúng thiên sứ nắm chặt lấy dây xích thánh quang trong tay của mình, mắt thấy ánh hỏa diễm thiên giới hùng hực sắp nuốt chửng gã dị giáo đồ cường đại, nhưng chúng thiên sứ y nhiên vẫn lãnh tĩnh nhìn chằm chằm vào ngọn thánh diễm đang bùng cháy. Tẫn quản là biết được chỉ cần dính một chút thiên giới thánh diễm thì sẽ bị thiêu cháy đến linh hồn, cho đến khi tử vong thì mới thôi, thiên giới thánh diễm có mức độ thương tổn đối với nhục thể không lớn lắm.
Hống!
Bất thình lình có một cổ khí lãng vô hình lấy Phong Vân Vô Kị làm trung tâm, điên cuồng khoách tán ra khắp xung quanh.
Oanh oanh oanh!!!
Mấy trăm thiên sứ liền bị đạo khí kình như cự sơn đó đánh mạnh vào thên thể, cùng lúc đó là những tiếng nổ rì rầm cũng vang lên.
Đoàn thánh diễm hoàn toàn nuốt chửng lấy thân người của Phong Vân Vô Kị liền như bị cuồng phong vùi dập, sau đó thì những đóm thánh diễm lớn nhỏ bất nhất trên thân thể của y bị hất bay ra ngoài, vừa mới bay chưa được mấy xích thì đột nhiên lụi tàn thành những đốm sáng lam sắc, sau đó thì tiêu tán vô tung.
Lực lượng định trụ lấy thân người của Phong Vân Vô Kị cũng theo đó mà biến mất, sắc mặt của lam dực thiên sứ cũng liền biến đổi, năm ngón tay xòe ra một cách ưu nhã, miệng thì liên tục phát ra những tiếng ngâm xướng ngân nga trầm bổng, mục quang nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị.
Phong Vân Vô Kị liếc nhìn hắn ta một cái rồi quay mặt đi, mấy trăm sợi xích trên thân thể cũng theo đó mà rơi xuống mặt đất phía dưới.
Ầm ầm! ~~
Cả đại đại chấn động kịch liệt, một khe nứt không gian cự đại từ trong lòng bàn tay của Phong Vân Vô Kị đánh xuống phía dưới và xuyên qua giáo đường thánh Bỉ Đắc, cùng lúc đó thì mặt đất trong một trăm thước phạm vi xung quanh thân thể của Phong Vân Vô Kị đột ngột nứt nẻ, từng khối từng khối đá vỡ từ dưới mặt đất mang theo kình đạo vô thượng bắn thẳng lên trên không.
Rắc! ~~
Một loạt những khe nứt xuất hiện ở ngoại vi giáo đường thánh Bỉ Đắc, Phong Vân Vô Kị đầu tóc tung bay phi vũ, y bào phất phơ phần phật, y đột nhiên há miệng phun ra một hơi, chân khí từ trong đan điền hung dũng phát ra vào lòng bàn tay, sau đó lại đánh thẳng về phía mặt đất.
Ầm ầm!!
Bên tai truyền lại những tiếng ngâm xướng của lam dực thiên sứ, một đạo thánh quang thập tự từ trên vòm trời chiếu thẳng vào Phong Vân Vô Kị, nhưng trước khi đạo thánh quang đó hạ xuống thì những vật nhô lên khỏi mặt đất đều đã bị chấn bay lên trên không trung, bao quát cả giáo đường thánh Bỉ Đắc ….
Oanh!
Trong thời khắc thiên quân nhất phát thì Phong Vân Vô Kị liền chuyển sang hướng khác, một đạo thánh quang kích thẳng xuống và phá khai một cái động sauu hun hút, ở trong cái động đó vẫn còn bùng cháy hừng hực ánh hỏa diễm thuần bạch sắc, bên trong ánh lửa còn có những đốm sáng lấp lánh chẳng khác gì tinh tú.
Những thiên sứ bị Phong Vân Vô Kị chấn bay khắp tứ phía loáng một cái đã tụ liễm thành thân thể, còn giáo đường thánh Bỉ Đắc thì bị chấn bay lên cao cả mấy trăm trượng trên không trung.
Một đạo lại một đạo thánh quang mang theo ánh sao nhàn nhạt từ thiên không chiếu rọi xuống mà truy tung, Phong Vân Vô Kị hóa thành đạo đạo ảo ảnh, không ngừng chuyển hướng tránh né, từng đạo từng đạo thánh quang chiếu sát qua bên người y, mặc dù né qua né lại nhưng y thủy chung vẫn hướng về phía mật thất có chứa những thánh ngân hoạn giả ở trong cảm ứng của thần thức.
“Ngăn cản hắn ta!” Săc mặt cảu gã lam dực thiên sứ liền biến đổi, dùng aty chỉ vào Phong Vân Vô Kị mà quát, sau đó thì xòe bàn tay ra một làn nữa và chầm chậm đưa về phía Phong Vân Vô Kị, tựa như muốn sử dụng lại chiêu cũ.
Ầm ầm!!
Cả tòa giáo đường thánh Bỉ Đắc nổ tung ra trong không trung, từng mảnh từng mảnh vỡ lớn nhỏ từ trên đỉnh đầu rơi xuống, nhưng Phong Vân Vô Kị vẫn không hề quay đầu lại, mà chỉ phất ống tay áo một cái. Nguyên cái vòm cong cong của giáo đường thánh Bỉ Đắc hạ được xuống phía dưới được mấy chục trượng thì bất thình lình khựng lại, sau đó thì dùng tốc độ càng nhanh hơn để bay ngược lại ….
Trên thân thể của Phong Vân Vô Kị y nhiên vẫn còn móc mấy trăm đoạn xích thánh quang, thàn thức nhìn thấy chúng thiên sứ đang vươn tay chụp lấy những đầu kia của sợi xích, nhưng Phong Vân Vô Kị cũng vẫn không thèm quay đầu lại nhìn, trực tiếp đánh ra một chưởng về phía sau.
Oanh!
Đất đá bùng lên trên cao cả mấy trăm trượng, mặt đất mà giáo đường thánh Bỉ Đắc vừa rồi mới tọa lạc, bao quát cả bí thất ở dưới mạt đất cũng hoàn toàn hóa thành cát bụi, ngay cả những thánh ngân hoạn giả ở trong đó.
A!
Mấy trăm thiên sứ vừa mới nắm lấy đầu xích ở trên người cảu Phong Vân Vô Kị thì đột nhiên thân thể cứng đờ ra, mắt trợn tròn lên, hai tay chụp lấy cổ họng mà phát ra những âm thanh rồ rồ. Từ nơi những thánh ngân hoạn giả ẩn náu, từng bóng từng bóng thiên sứ hư ảo bay lên trên không trung, phân biệt bay về phía đám thiên sứ đang vây quanh thân thể Phong Vân Vô Kị.
Khi bóng ảnh và những thiên sứ kia hợp lại làm một, những gã thiên sứ đang cứng đờ người ra trong không trung đột nhiên khôi phục chính thường, nặng nề thở phù ra một hơi, đôi cánh ánh sáng ở sau lưng bùng sáng quang mang, sau đó thì chúng lại dài ra thêm mấy xích và dày hơn không ít, ở hai bên hông còn ẩn ước nhìn thấy còn có một cặp cánh mờ nhạt khác giang ra, nhưng cặp cánh đó chỉ dài có mấy xích.
Sau khi Phong Vân Vô Kị dùng một kích hủy diệt bí thất ở trong lòng đất thì đám thiên sứ ở chu vi của y bất thình lình đại trướng khí thế, thật lực không chỉ tăng lên gấp đôi.
Phong Vân Vô Kị cười lạnh một tiếng, thầm nói: “Chính là lúc này!”
Trên biểu diện mà nhìn thì thấy những thực lực của đám thiên sứ xung quanh tựa hồ như thực lực đại tăng, nhưng trong Phá Vọng Ngân Mâu của Phong Vân Vô Kị thì thấy nhưng hư ảnh thiên sứ ẩn tàng ở trong nhục thân của các thánh ngân hoạn giả mới chân chính là mệnh môn của bọn họ, nếu muốn hủy diệt đám thiên sứ này thì nhất định hủy diệt những bóng ảnh do thánh lực tổ thành đó.
Phong Vân Vô Kị trở bàn tay lại, bất thình lình ở bên tai truyền lại một giọng nói vang vọng nhưng lãnh mạc, tiếp đó là ở bên cạnh thân thể bừng sáng ánh sao xán lạn, thời gian trong thời khắc này tựa hồ như đã đình chỉ.
Hai mắt của lam dực thiên sứ dột nhiên bùng phát hai đạo tinh quang nhỏ bé hình tứ diện, sau đó thì chúng đột nhiên chuyển động đan xen quấn quýt lấy nhau. Những nơi nó bay qua đều rải ra điểm điểm quang mang màu lam, chúng ngưng nhưng không tán. Chỉ trong chớp mắt thì những điểm lam quang đó liền ngưng tụ bất động, ở hai bên của hình tứ diện đột nhiên mọc ra một quang trụ màu lam xán lạn, những đạo quang trụ đó uốn cong trong không trung, rồi hoàn mĩ liên tiếp với nhau, hình thành một cây cung thô tháo, thân cung mau chóng hoàn mĩ hóa, bề mặt trở nên mượt mà bóng bẩy, chu vi thân cung lấp lánh những điểm tinh quang đang dập dờn.
“Linh hồn tội ác, ngươi đã đi nhầm đường, ngươi không tin thần, quang huy của thần vô pháp tha thứ cho ngươi. Thần nói, tất cả những dị giáo đồ tin tưởng ta, tất sẽ được lên trời, còn những kẻ không tin, tất sẽ phải bị hủy diệt. ta dùng tinh thần chi cung mà Tạp Mễ Lạp đại nhân ban cho, phán xét cho ngươi được hủy diệt.” lam dực thiên sứ đưa những ngón tay trắng nõn nà ra năm lấy cấy trường cung màu lam nhạt đó.
Lam dực thiên sứ đưa tay phải lên, trên bàn tay liền ngưng kết lấy thánh quang, chỉ trong chớp mắt đã kết thành một thanh trường tiễn do thánh quang tổ thành.
Lam dực thiên sứ dung ngón cái và ngón trỏ nắm lấy mũi tên rồi kéo về phía sau, cây cung bị kéo căng cứng, hai hình tứ diện ở hai đầu cung cũng theo đó mà tán phát ra ánh tinh quang cường liệt.
Hoa lạp!
Khắp tứ phía, chúng thiên sứ sắc mặt lãnh mạc, tay thì nắm chặt lấy những sợi dây xích đang móc trên thân thể của Phong Vân Vô Kị.
“Linh hồn tội ác, tất phải chịu trừng phạt, Thần Phạt Chi Quang!”
Trong những tiếng ngâm tụng, từ trên vòm trời đột nhiên chiếu xuống mấy đạo thánh quang chói sáng, chuungs đều tập trung dồn vào Phong Vân Vô Kị.
Ngay khi những tiếng ngâm xướng đó vừa mới kế thúc, thân người Phong Vân Vô Kị đột nhiên tán phát ra một tầng quang trạch đen thui, không khí ở khắp tứ phía đốn thời trở nên uốn khúc, từng điểm từng điểm quang mang lam sắc liền bị ngăn trở ở chỗ uốn khúc của phiến không gian đen thui đó.
Tiếp đó là một loạt những thanh âm truyền lại, những sợi xích thánh quang trên thân thể của Phong Vân Vô Kị liền đứt ra thành từng đoạn từng đoạn.
Trên mặt của lam dực thiên sứ đốn thời mất đi thần sắc băng lãnh vô tình, thay vào đó là vẻ chấn kinh: “Làm sao có khả năng!”
Nhưng sợi xích thánh quang không ngờ là lại bị đứt doạn ra, mắt của lam dực thiên sứ ẩn ước nhìn thấy trong tay của Phong Vân Vô Kị chớp lóe lên mấy chiếc kiếm hình bóng ảnh, mấy chiếc bóng đó chỉ chớp nhoáng một cái, đó chỉ là một loại cảm giác, nhưng thực tế thì trong tay của Phong Vân Vô Kị lại chẳng hề có bất kì vật gì.
Sợi dây xích thánh quang đứt rời ra từng đoạn từng đoạn, những phấn đứt đoạn sau khi rơi xuống mặt đất thì liền phát ra những tiếng kịch kịch, sau dó thì bùng cháy lên thành những đám thánh diễm đằng đằng, sau đó thì biến mất vô tung ….
Phong Vân Vô Kị giang hai tay ra, rồi kết đan xen lại với nhau ở trước ngực, nhìn thoáng qua thì hai cánh tay vẫn bất động ở trước ngực, nhưng sự thật thì lại chuyển động với tốc độ cực nhanh, đạo đạo lợi nhận** mỏng dính có độ lớn cỡ độ bàn tay liên tục gào rít, nguyên nguyên bất đoạn từ trong lòng bàn tay của Phong Vân Vô Kị phi ra ngoài, sau đó thì lấy Phong Vân Vô Kị làm trung tâm mà chuyển động vòng vòng khắp tứ phía ….
** binh khí sắc bén
Xuy xuy xuy! ~~
Chỉ tong thời gian chớp mắt, quanh thân người của Phong Vân Vô Kị đã biến bố trùng trùng điệp điệp những binh khí sắc bén, chúng liên tục bay vun vút trong không trung, kèm theo đó là những tiếng kêu chói tai theo không ngừng vang lên.
Chỉ trong mấy giây thời gian thì những thanh lợi nhận rợp trời hội tụ toàn bộ lại ở trong tay của Phong Vân Vô Kị, hình thành những phiến lợi nhận dày cộm, ở phía dưới những phiến binh khí mỏng đó là từng giọt tứng giọt huyết tích nhỏ xuống phía dưới.
Chúng thiên sứ ở xung quanh vẫn bảo trì tư thế ngâm xướng hoặc công kích, thân người lẳng lặng bất động, một loạt những cơn gió nhẹ thổi lướt qua, kẻ nào kẻ nấy trong đám thiên sứ liền hóa thành toái phiến mà rơi xuống dưới đất, ở nơi đứng nguyên bổn của chúng thiên sứ chỉ còn dư lại những âm ảnh nhàn nhạt mỏng manh của thiên sứ. Ở trên những chiếc âm ảnh đó cũng biến bố đạo dạo liệt ngân cực kì mờ nhạt, trên mặt của chúng thì hiện ra thần sắc khủng bố, miệng thì há to thật to ra tựa như đang gầm thét, nhưng lại chẳng hề có chút thanh âm nào vang ra, chỉ trong thoáng chốc thì những âm ảnh của chúng thiên sứ đã uốn khúc, sau đó thì hóa thành những điểm sáng nhỏ bé, rồi biến mất vô tung ….
Bất chợt, Phong Vân Vô Kị cảm giác thấy một cảm giác cực độ nguy hiểm, thân người lách qua một bên theo phản xạ, tiếp đó là một mũi thánh quang tiễn tinh oánh mang theo ánh tinh quang lộng lẫy xạ xuyên qua vai của y, lực lượng cự đại và sự bỏng rát kéo lên Phong Vân Vô Kị trong không trung, theo đó thì một loạt những giọt máu rơi xuống. Những giọt máu đó rơi xuống trên khe hở của chiếc quan tài bằng thép phía dưới, trên bề mặt của nó có trạm khắc những phù hào của giáo đình, ở tám góc tổng cộng có tám sợi dây xích móc vào. Mỗi một sợi dây xích đều ánh lên quang trạch đen thui, bên trên bề mặt của nó đang phiêu phù những khí ảnh thánh khiết của giáo đình, tựa như chúng đang áp chế lấy khí tức uẩn hàm trong đó. Sau khi những giọt máu rơi xuống, thì cả quan tài và dây xích liền biến mất ở trong không trung ….
Ở tại bên cạnh chiêc quan tài đó là những chiếc quan tài khác, sau khi giáo đường thánh Bỉ Đắc bị chấn nát, thì ở dưới mặt đất liền lộ ra khá nhiều những vật sự kì quái.
Sau khi đạo thánh quang tiễn đó đâm xuyên qua vai của Phong Vân Vô Kị, phóng xạ ra quang mang cả vạn trượng, từ chỗ bạ bắn xuyên qua trên vai của Phong Vân Vô Kị bốc ra một làn khói khen khét, một cổ thánh diễm màu trắng bừng cháy lên, ben trong thánh diễm còn mang theo nhưng quang huy nhàn nhạt của tinh tú, cả mũi thánh quang trường tiễn có hiện tượng dần dần trở nên mờ nhạt, hóa thành thánh lực mà ập về phía tâm tạng của Phong Vân Vô Kị.
A!
Phong Vân Vô Kị rên lên mọt tiếng, một cổ rát bỏng từ trogn linh hồn truyền lại, còn chưa kịp phản ứng lại thì lại có một mũi thánh quang trường tiễn phá không bắn tới, xuyên qua vai trái của Phong Vân Vô Kị, cổ cự lực này một lần nữa kéo Phong Vân Vô Kị bay ra xa thêm cả máy trăm thước!
“Những kẻ báng bổ thần, tội không thể dung tha! Thần Phạt Chi Quang!” Lam dực thiên sứ thu lại thinh thần chi cung, hai tay đan xen lại ở trước ngực, sau đó thì nhắm mắt lại, chân thành ngâm xướng, trên bầu trời của giáo đường thánh Bỉ Đắc chiếu thẳng xuống một đạo thánh quang hình chữ thập, bắn thẳng vào Phong Vân Vô Kị.
Bất thình lình thấy Phong Vân Vô Kị đột nhiên ngẩng mặt lên trên trời, đầu tóc tung bay phi vũ.
A!
Một tiếng rú dài từ miệng của Phong Vân Vô Kị phát ra ngoài, sóng ba vô thượng từ trong miệng của Phong Vân Vô Kị mang theo uy thế vô cùng nghênh đón đạo thánh quang đang đánh xuống, trên thân thể của Phong Vân Vô Kị chẳng khác gì như bùng phát ra đạo đạo sóng dữ, hai mũi thánh quang trường tiễn cùng với những đạo thánh diễm đều bị chấn bay toàn bộ, rơi rớt xuống dưới mặt đất.
Oanh!
Trên đỉnh đầu, đạo thánh quang hình chữ thập đó bị màn ba âm từ trong miệng của Phong Vân Vô Kị lần lượt chấn tan nát, hóa thành những đốm sáng li ti trong không trung rồi tiêu tán vô tung.
Phong Vân Vô Kị duỗi bàn tay phải ra, ở trung tâm của bàn tay y hiện ra một thanh trường kiếm mờ mờ thuần do âm ảnh tổ thành, tay phải nhẹ vung ra một cái, một loạt những tiếng kiếm ngân tựa có như không vang lên trong không trung, thanh âm ảnh trường kiếm trong tay của Phong Vân Vô Kị hóa ra thành ba, rồi từ ba hóa sáu, Phong Vân Vô Kị lắc tay phóng ra, sáu thanh âm ảnh trường kiếm liền kích xạ bắn đi.
Sắc mặt của lam dực thiên sứ liền đại biến, đang định tránh né thì mấy thanh âm ảnh trường kiếm đó đột nhiên gia tốc, đi được giữa đường thì đột nhiên biến mất, đến khi xuất hiện lại thì đã găm xuyên qua hai bên ngực và tứ chi của hắn ta.
A!
Một tiếng gào thảm sắc nhọn từ trong miệng của lam dực thiên sứ phát ra, sau đó thì thấy sáu thanh âm ảnh trường kiếm mang theo một âm ảnh mơ hồ của gã thiên sứ cánh lam từ trong nhục thân của gã ta bay ra ngoài, sau khi rời xa nhục thể độ hai trượng thì bị gắn chặt ở trong hư không.
Sau khi âm ảnh đó rời khỏi nhục thân, gã lam dực thiên sứ đột nhiên đờ đẫn, sau đó thì lẳng lặng bất động.
Phong Vân Vô Kị bước tới với thần sắc lạnh lùng, tay phải đưa ra mà đặt lên trên trán của gã quang đầu thiên sứ dưới ánh mắt sững sờ của âm ảnh thiên sứ, sau đso thì nhắm mắt lại, đầu ngẩng lên, thần thức cường hành xâm nhập để tra xét kí ức của hắn ta.
Lam dực thiên sứ phản kháng kịch liệt phi thường, dựa vào năng lực của Phong Vân Vô Kị thì tốc độ xâm lán cũng rất là chậm chạp, hơn nữa, ở trong kí ức của gã lam dực thiên sứ này có khá nhiều bức họa đều là vô tận ánh sáng, vô tận chờ đợi.
Bất thình lình dưới mặt đất của giáo đường thánh Bỉ Đắc ở sau lưng Phong Vân Vô Kị, chiếc quan tài kim thiết cự đại đột nhiên bay lên trên cao cả mấy trăm trượng, bên trong có một thân thể lẳng lặng dứng dựng lên như than củi, thân thể gầy gò khô héo, những nếp nhăn trên da thịt gió kéo dài ra cả mấy trăm vạn năm, toàn thân chẳng có chút huyết sắc.
Ở bộ vị trên lồng ngực của cụ thi thể đó có một giọt máu tấn tốc xâm nhập vào trong nội thể của hắn ta, sau đó thì có một loạt những tiếng róc rách từ trong thân thể của cụ cương thi đó truyền ra ngoài. Cụ thân thể như được dệt bằng sợi đó chỉ trong chớp mắt đã biến nên đầy đặn những cơ thịt khô ran liền trở thành những khối cơ thịt nở nang màu trắng, một giọt máu đó không ngừng tư nhuận mỗi một khối cơ nhục trong thân thể héo gầy của hắn ta, mỗi một khi đi qua một khối cơ thịt khô cạn, thì huyết dịch lại tráng đại lên không ít, những nơi nó đi qua thì tất cả mọi cơ thịt đều tấn tốc sinh trưởng, chỉ trong phiến khắc thì giọt máu đó đã biến thành một con sông máu nho nhỏ, chúng không ngừng lưu chuyển và tăng cường trong kinh mạch. Từ bên ngoài nhìn vào thì thấy một luồng huyết hồng sắc đang liên tục tẫm nhiễm khắp tứ phía. Tế bào tấn tốc sinh trưởng, thân thể gầy úa của cương thi cũng cũng theo đó mà bành trướng và kéo cao lên. Khi huyết dịch đi qua quả tâm tạng khô cạn thì miệng của gã cương thì này bất thình lình rú lên một tiếng. Một cổ khói đen xông thẳng lên trên trời cao, màn khói dày đặc đón thời bao trùm cả bầu trời Phạm Đế Cương.
Thân thể của gã cương thi đó tấn tốc sinh trưởng với tốc độ càng lúc càng nhanh, một luồng cuồng phong thổi tới, gã cương thi đó bổ tung ra thành một đám khói mây, khi khói mây tan đi hết thì ở trên chiếc quan tài liền hiện ra một gã nam tử trung niên sắc mặt trắng bệch không chút máu, thân mang chiếc áo đuôi tôm màu đen, tay mang găng tay màu trắng. Gã nam tử đó lơ lửng ở trong không trung, đột nhiên mở mắt ra, trong mắt là một phiến huyết hồng, nhưng màu huyết hồng đó mau chóng lui đi và trở lại mà đen trắng chính thường.
Cháp!
Khi gã nam tữ này mở miệng ra thì ở trong đôi môi lộ ra cặp răng nanh dài âm sâm, theo đó thì mấy giọt huyết dịch thuận theo cặp nanh đó mà nhĩu xuống dưới.
Gã ta hít sâu một hơi, cặp nanh âm sâm rút trở lại.
Bồng!
Ở sau lưng gã ta mọc ra cặp cánh ác ma, chúng phất phất trong không trung mấy cái rồi lại khép lại và hóa thành một chiếc áo choàng màu đen ở sau lưng.
Nhãn quang nhìn quyets qua gã nam tử và thiên sứ ở phía dưới, một loạt những kí ức ồ ạt ập vào trong đầu, con ngươi của hắn ta tức thì co rút lại, sau đó thì cặp mắt trợn tròn lên, từ màu trắng đen chuyển thành màu huyết hồng, tấm áo choàng ở sau lưng bất thình lình phất động, rồi hóa thành hai chiếc cánh dơi cự đại.
“Thiên sứ đều đáng chết!” Gã nam tử đó gầm lên một tiếng, cặp nanh dài từ trong miệng nhe ra, sau đó thì thân người hóa thành một đọ hăc ảnh mà lao về phía gã lam dực thiên sứ.
Phong Vân Vô Kị mặc dù đang toàn thân tra tìm những kí ức tựa hồ như bị phong ấn ở trong đầu của gã lam lực thiên sứ này, nhưng phản ứng đối với bên ngoài cũng vẫn lưu ý, những biên shoas của gã nam tử đó hàn toàn nàm trong cảm ứng của Phong Vân Vô Kị. Thân thức quét qua một lượt thì Phong Vân Vô Kị phát hiện khí tức của gã nam tử cổ quái bị chôn vùi ở dưới lòng đất của giáo đường tịnh không cường đại, nên cũng không thèm để ý ở trong lòng.
Bên trong cảm giác, gã nam tử đó đột nhiên hóa thành một đạo hăc ảnh lao tới, Phong Vân Vô Kị đốn thời đại kinh, biểu hiện của gã nam tử này hoàn toàn không nhất trí đối với khí tức lộ ra bên ngoài của hắn ta, Phong Vân Vô Kị liền theo thói quen đánh ra một chưởng.
Trong lòng bàn tay thôn thổ bất định đạo kiếm mang ba xích, khi đạo hắc ảnh đó lướt qua thân người của Phong Vân Vô Kị, thì lao đúng ngay vào một chưởng đánh ra đó của y, ngay khi y chuẩn bị chém xuống thì làn hắc ảnh đó liền đột nhiên gia tốc lên gấp mấy lần, thoát khỏi đòn chém một cách quỷ dị.
Oanh!
Một tiếng nổ vang lên, thân thể của gã lam dực thiên sứ liền bị gã ta triệt để chấn tan nát, hóa thành từng phiến từng phiết vỡ vụn mà rơi xuống dưới, những mảnh vụn đó vừa mới bay đi được mấy trượng thì liền có một đoàn khói đen từ trong đó bốc ra, sau đó thì bao bọc lấy nhưng miễng thịt vụn đó, tiếp đó thì những phần thân thể đó liền biến mất trong những đám khói đen kia.
A!
Một tiếng hét thảm từ trong linh hồn của đạo âm ảnh thiên sứ phát ra, thân thể âm ảnh đó đột nhiên co rút vào bên trong, sau đó thì hướng ra bên ngoài mà bành trướng, nổ tung thành một đoàn những mảnh âm ảnh vỡ vụn, những mảnh vỡ đó mau chóng phân giải, tán thành điểm điểm quang mang rồi biến mất ở trong không trung.
“Thiên sứ, dát dát … đều đáng chết!” gã nam tử đó hiện ra ở trước thân thể Phong Vân Vô Kị mười trượng, trên tay còn đang nắm lấy đầu lâu của gã thiên sứ đó, kiệt kiệt cười lên quái dị.
Hừ! Phong Vân Vô Kị hừ lạnh một tiếng, đột nhiên ra tay, một chưởng đánh mạnh vào thân thể của gã nam tử kia.
Thân thẻ của hắn ta trực tiếp bị chấn bay ra xa mấy trăm trượng chẳng khác gì từ giấy mỏng, nặng nề đâm xuống mặt đất, sau đó thì bật lên rồi bay tiếp ra sau thêm mấy trăm thước nữa, tới đó mới có thể hóa giải được cổ lực cự đại dánh vào thân thể.
Gã nam tử trung niên gượng gạo đứng dậy, trên thân thể biến bố đầy dẫy những vết kiếm — — một chưởng tùy ý của Phong Vân Vô Kị đều có mang theo kiếm khí rất cường đại, trong mục quang của Phong Vân Vô Kị, thì những vết kiếm sâu mấy thốn đó liêng lần lượt khép lại, ngay cả nội sam bị rách nát và bộ áo đuôi tôm màu đen cũng mau chóng khôi phục lại như thường.
Phủi phủi vào bộ áo đuôi tôm, gã nam tử đó đứng dậy, hung dữ nhìn vào Phong Vân Vô Kị: “Dám đả thương thân thể tôn quý của ta, ta phải … di … khí tức này thật quen thuộc ….”
Gã nam tử đó dùng mũi ngửi ngửi trong không trung: “Là huyết dịch của ngươi đã hoán tỉnh ta?”
Phong Vân Vô Kị cau mày lại, thầm nghĩ: “Thật là quá quỷ dị, có nhục thể siêu cường, độ cứng rắn cực giai, sức khôi phục kinh nhân!”
Phong Vân Vô Kị lạnh lung nhìn vào gã nam tử đó, căn bổn không nghe thấy hắn ta nói gì, trong lòng vẫn còn rất phẫn nộ, vốn tưởng láy đi kí ức của gã lam dực thiên sứ, nhưng không ngờ được hắn ta lại chấn nát phần nhục thân đó, vừa mới đả khai kí ức phong ấn và tiếp xúc được với một chút án tượng về Thiên Đường thì lại bị hắn ta phá hoại, trong lòng lí nào lại không bực bội.
“Hừ! Dù huyết dịch của ngươi có hoán tỉnh ta, ngươi cũng không thể thân thể tôn quý của Uy Nhĩ Tư Đốn phó lĩnh chủ ta! Ngươi cần phải trả giá đắt!” Cặp nanh dài từ trong miệng của gã ta lộ ra.
Trong lòng của Phong Vân Vô Kị chớp động: “Phó lĩnh chủ? Là cái quái gì?”
Mặt của Uy Nhĩ Tư Đốn tức thì tái xanh, giận dữ quát lên: “Phó lĩnh chủ, là Huyết tộc thượng vị cao quý, không phải là cái quái gì!” Sau đó thì gầm lên một tiếng, hóa thành một đạo hắc ảnh lao về phía Phong Vân Vô Kị.
Lần này thì Phong Vân Vô Kị không còn dám đánh giá thấp gã hấp huyết quỷ này nữa, những sinh vật như hắn ta tựa hồ như có lực công kích vật lí tương đối cường đại, phòng ngự cũng rất cường hãn, hơn nữa thần thức vô pháp tra thám chân chính thực lực của gã Huyết tộc này.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
– www.Truyện FULL
Bất quá trong mơ hồ, Phong Vân Vô Kị cảm giác thấy trên thân thể của gã Huyết tộc này có khí tức khá là quen thuộc, tựa hồ là, tựa hồ là … Dạ tộc!
Không sai, chính là Dạ tộc, đều thích hút máu!! Một đạo linh quang đột nhiên từ trong đầu của Phong Vân Vô Kị lướt qua.
Một cảm giác cực độ căm ghét từ trong lòng dâng lên, mặc dù biết rõ gã này không phải là Dạ tộc, nhưng Phong Vân Vô Kị y nhiên vẫn căm ghét phi thường, bất quản hắn ta có cử chỉ ưu nhã đến đâu cũng đều khó có thể che giấu đi sự khát máu của cầm thú.
Đinh!
Một đạo hắc ảnh lóe lên trước mắt, tay phải của Phong Vân Vô Kị nhất động, Đệ Ngũ Kiếm Đảm từ trong ống tay áo bay ra và cản đúng vào móng vuốt đáng đâm tới.
Thân ảnh của Uy Nhĩ Tư Đốn phí linh chủ nhoáng lên, còn chưa kịp hoàn toàn biến mất thì đột nhiên hóa thành một phiến hắc ảnh mơ hồ, rồi tiêu thất.
Đinh!
Trường kiếm của Phong Vân Vô Kị chuyển sang bên trái, công kích của Uy Nhĩ Tư Đốn lại bị cản lại, nhưng lần này thì tay trái của Phong Vân Vô Kị lại chấn động kịch liệt, xuýt chút nữa là bị cổ cự lực này chấn bay.
Đinh đinh đinh!!!
Công kích thuần vật lí của Uy Nhĩ Tư Đốn không ngờ là lại trầm trọng chẳng khác gì núi non, còn sự sắc bén của cặp vuốt cũng có thể dễ dàng cắt đứt cương thiết, dựa vào độ sắc bén của Đệ Ngũ Kiếm Đảm mà cũng không thể cắt đứt cặp vuốt của hắn ta.
Phong Vân Vô Kị đứng nguyên ở chỗ cũ bất động, tay phải không chế Đệ Ngũ Kiếm Đảm cản ngăn toàn bộ công kích của Uy Nhĩ Tư Đốn, công kích của Uy Nhĩ Tư Đốn đã nhanh tới cực tốc, cơ hồ như đồng thời từ các phương hướng tấn công về phía Phong Vân Vô Kị, còn tay phải của Phong Vân Vô Kị thì đã hoàn toàn không nhìn thấy rõ nữa, toàn thân đều biến bố màn ảo ảnh của bàn tay, trông chẳng khác gì như có mấy bàn tay đang cầm lấy Đệ Ngũ Kiếm Đảm đang vung múa, nhưng tiếng kiếm ngân ông ông vang mãi không thôi, kiếm khí tung hoành, sung xích trong phạm vi trước thước.
Ầm ầm!
Một phiến đất lớn ở dưới chân của Phong Vân Vô Kị chịu không nổi khí kinh oanh kích liền ầm một tiếng, sau đó thì sập lún xuống phía dưới, hóa thành một phiến tro tàn, cả mặt đất nơi tọa lạc của giáo đường thánh Bỉ Đắc cũng từ đây biến mất khỏi Địa Cầu. Nhưng mấy trăm chiếc quan tài ở dưới đó vẫn chẳng hề có chút thương tổn nào, chiếc nào chiếc nấy đều do tám sợi xích móc lơ lửng ở trong không trung.
“Không gian ma pháp, lao lung! (1)” Uy Nhĩ Tư Đốn đột nhiên bỏ qua công kích vật lí, ảo ảnh biến mất, từ ngoài mấy trượng trực tiếp dùng chưởng xòe ra về phía Phong Vân Vô Kị, màn màn khí vụ như thủy triều thoát ra khỏi lòng bàn tay của Uy Nhĩ Tư Đốn, bao bọc lấy thân người của Phong Vân Vô Kị.
(1) trói buộc, nhốt tù
Thân hình đang bước ra của Phong Vân Vô Kị đốn thời dừng lại, ngay khi Uy Nhĩ Tư Đốn nghĩ là công kích đã thành thì từ trên thân thể của Phong Vân Vô Kị đột nhiên bùng phát một làn khói đen, Hấp Tinh Đại Pháp hiển nhiên đã xuất thủ, phần năng lượng ở xung quanh thân thể vị hấp thu sạch sẽ, sau đó thì y bước chân ra, nhưng màn khí vụ màu đen ở quanh thân thể đốn thời tiêu tán hết trơn.
Sắc mặt của Uy Nhĩ Tư Đốn tức thì biến đổi, vội vàng nói: “Hắc ám ma pháp — — suy nhược!”
Một làn khói đen từ khắp tứ phía trong hư không bay ra, không đợi lấy luồng khói đen đó thành hình, Phong Vân Vô Kị liền duỗi ra, Đệ Ngũ Kiếm Đảm cuồng mãnh chém xuống, một đạo kiếm quang dài mấy trăm trượng phá kiếm phát ra.
Phong Vân Vô Kị chém ra một kiếm, mắt thấy Uy Nhĩ Tư Đốn sắp tang mạng dưới kiếm thì bất thình lình chiếc áo choàng ở sau lưng phất động, thân thể của Uy Nhĩ Tư Đốn liền phân ra thành hai nửa, rồi “bồng” một tiếng và nổ tung thành một đoàn khói đen, một quần dơi từ trong màn khói đen đó mà chí chí bay ra, sau đó thì chuyển sang nơi khác và hình thành thân hình của hắn ta.
“Ngươi rất mạnh!” Uy Nhĩ Tư Đốn lập thân ở trong không trung, tham lam nhìn về phía Phong Vân Vô Kị: “Mạnh phi thường … thực là đáng tiếc, giọt máu đó!”
Phong Vân Vô Kị không hề hồi đáp, trức tiếp chém ra một kiếm, một kiếm này có tốc độ nhanh đến cực trí, một kiếm chém ra thì không gian liền hiện rõ ra một màn bạch ngân chân không, nhưng không liệu được Uy Nhĩ Tư Đốn lại biến hóa thành đám dơi một lần nữa tản ra khắp bốn phương tám hướng, tốc độ của những con dơi đó nhanh phi thường, hơn nữa lại rắn chắc chẳng khác gì tinh thiết, dựa vào độ sắc bén của Đệ Ngũ Kiếm Đảm cũng không thể hủy được mấy trăm con dơi đó.
“Đừng phí lực nữa, ngươi không thể giết được ta đâu, nếu như phó lĩnh chỉ dễ dàng bị giết như thế thì ta đã sớm chết ở dưới đại giáo đường rồi, lí nào lại có thể sống đến hiện tại.”
“Thế sao?” Phong Vân Vô Kị hừ lạnh một tiếng, dột nhiên chém ra một kiếm, Uy Nhĩ Tư Đốn lại một lần nữa hóa thành dơi tứ tản khắp nơi.
Ngay lúc này thì đột nhiên nghe thấy Phong Vân Vô Kị gầm lên một tiếng, thân thể đột nhiên cao lên, hai chiếc cánh ác ma từ sau vai mọc ra, tiếp đó là một chiếc đuôi dài lớn. Trên bề mặt thân thể biến bố đầy nhưng lân phiến màu tím, cặp mắt tấn tốc chuyển thanh màu tím.
“Hấp Tinh Đại Pháp!” Phong Vân Vô Kị sau khi ma hóa gầm lên một tiếng, hai tay hợp lại ở trước ngực.
Ầm ầm!!
Trên thiên không mây đen cuồn cuộn kéo đến, kèm theo đó là những đạo lôi điện chớp giật, chúng bao phủ lấy bầu trời của Phạm Đế Cương, do thiên địa nguyên khi sở nơi này có hạn, nên vân khí cũng khá mỏng manh. Những tiếng âm thanh ầm ầm vang lên, mấy đạo điện hoa nhỏ bé không ngừng lướt qua lướt lại trong tầng mây.
Sau khi ma hóa, Phong Vân Vô Kị đứng ở dưới vòm trời bị mây đen bao phủ, ở quanh thân thể là những mảnh đổ vỡ của giáo đường thánh Bỉ Đắc, những tiếng gió gào thét từ khắp bốn phương tám hướng truyền lại. Trong phạm vi quanh chu thân của Phong Vân Vô Kị mý ngàn thước liễu nhiễu ma khí, trông chẳng khác gì như vừa mới có một cánh cổng của địa ngục được mở ra, cổ cổ hấp lực cực cường từ trong lòng bàn tay của Phong Vân Vô Kị phát ra, luồng luồng cự phong từ khắp bốn phương tám hướng thổi tới, đất đá bị cuồng phong cuốn bay lên trên, ồ ạt lao về phía Phong Vân Vô Kị.
Trên thiên không, mây đen gào thét, hóa thành các loại tư thế mà ồ ạt lao về phía Phong Vân Vô Kị, nhưng tiếp đó thì mây đen khắp bốn phương tám hướng lại nguyên nguyên bất tuyệt ập tới, đạo đạo lôi đình liên tục từ trên thiên không đánh xuống.
Chí chí!!
Vô số con dơi đen mới bay được mấy tram thước thì đột nhiên ngưng lại, vô pháp bay về phía trước được nữa, tựa hồ như ở sau lưng đang có một bàn tay cự đại vô hình đang chụp lấy, dù cho những con dơi này có cố vùng vẫy như thế nào thì cũng không thể di động được một thốn nào, chỉ đành chí chí kêu lên một cách lo lắng, cặp mắt nhỏ trợn tròn cả lên.
Mấy trăm con dơi bay tứ tán ở khắp bốn phía dần dần hóa thành làn làn lưu quang hội tụ lại chỗ của Phong Vân Vô Kị.
Trong mắt của Phong Vân Vô Kị lóe lên sát cơ nùng liệt, sắc mặt hung ác, toàn bộ những con dơi ở xung quanh đều hóa thành từng làn từng làn lưu quang chuyển di về phía Phong Vân Vô Kị.
Bồng!
Uy Nhĩ Tư Đốn phó lĩnh chủ cuối cùng cũng chịu không nổi, hóa thành một dám khói đen ở trước thân người của Phong Vân Vô Kị rồi hiện nguyên hình, toàn thân rách rưới, trông rất là thê thảm, cơ hồ như ngay lúc hắn ta xuất hiện thì liền có một bàn tay cường hãn chụp lấy cổ của hắn ta, hấp lực cường đại của nó cơ hồ như muốn hấp hết huyết dịch trong người của Uy Nhĩ Tư Đốn mà kéo ra ngoài, hai mắt của hắn ta lố ra ngoài, da thịt thảm bạch dũng hiện tầng tầng huyết sắc.
Phốc!
Uy Nhĩ Tư Đốn dùng hai tay chụp lấy bàn tay của Phong Vân Vô Kị, huyết dịch trong thân thể cuối cùng cũng trùng phá hạn chế của thân thể, từ các khiếu huyệt phun ra ngoài.
“Đừng mà! … chúng ta là … đồng loại!” Trong mắt của Uy Nhĩ Tư Đốn dâng lên màu huyết dịch tiên hồng, mở miệng ra thì huyết dịch điên cuồng chảy ra, hình tượng cực kì thê thảm.
Sát khí cuồng bạo của Phong Vân Vô Kị đột nhiên thu liễm, hai cánh thu hồi lại vào trong nội thể, cặp mắt màu tím cũng biến trở lại màu đen, thân thể cao lớn đốn thời gầy gò đi vài phần, rồi tha bàn tay đang chụp cổ của Uy Nhĩ Tư Đốn.
Sở dĩ y không giết Uy Nĩ Tư Đốn, không phải là vì câu nói kia của Uy Nhĩ Tư Đốn, mà là từ đó có một chủ ý tuyệt diệu nhoáng lên trong đầu của Phong Vân Vô Kị: “Huyết tộc, thần ma chi chiến tựa hồ cũng có chân của bọn họ, có khả năng đối kháng với Thiên Đường và Ma tộc, thì thực lực của Huyết tộc khẳng định là không yếu kém, tha cho một tên Uy Nhĩ Tư Đốn, ngày sau tất sẽ hữu dụng … địa vị phó lĩnh chủ tựa hồ như cũng không thấp.”
“Phó lĩnh chủ có địa vị gì trong Huyết tộc?” Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nói.
Trên mặt của Uy Nhĩ Tư Đốn lộ ra thần sắc giật mình: “Đại nhân, không ngờ là ngài lại không biết.”
“Ta bảo ngươi nói thì ngươi cứ nói!” Phong Vân Vô Kị quát lên, thầm nghĩ cặp cánh ac ma vừa rồi đã khiến cho gã thượng vị Huyết tộc ngộ nhận bản thân là một thượng vị yêu ma nào đó của Ma tộc.
Phong Vân Vô Kị vừa quát lên thì Uy Nhĩ Tư Đốn liền lộ ra thần sắc kinh khủng, tựa hồ như loại phản ứng này của Phong Vân Vô Kị lại rất chính thường.
“Ta chỉ là một gã phó lĩnh chủ phôt hông của A Cổ Tư Thông gia tộc, trong lúc vô ý đã gặp phải chiến thiên sứ ở trên Thiên Đường, bị hắn ta thẳng đường truy sát, thân thể bị thương, vốn tưởng chăc chắn sẽ phải chết, nhưng không ngờ được lại vô ý chạy đến cái vị diện vật chất sung mãn khe nứt không gian này. Sau khi thụ thương, liền bị đám giáo đình ở nơi này bắt giữ, bọn chúng không thể hủy diệt được ta, say đó thì có một kẻ xưng là Thánh Bỉ Đắc đại đế phong ấn ta ở dưới lòng đất, sau đó thì còn xây dựng một tòa giáo đường ở bên trên, hy vọng mượn lấy thánh lực mà áp chế ta. Cho đến khi được một giọt máu của ngài cứu sống lại … Huyết tộc chân chính thì chỉ cần một giọt máu là có thể dễ dàng phục sinh.”
“A Cổ Tư Thông gia tộc của ngươi, có bao nhiêu phó lĩnh chủ như ngươi?”
Trên mặt của Uy Nhĩ Tư Đốn tức thì lộ ra thần sắc do dự: “A Cổ Tư Thông gia tộc của ta có mấy trăm triệu phó lĩnh chủ, mấy ngàn vạn lĩnh chủ, mấy trăm vạn huyết thân vương, còn có mấy vạn trưởng lão! Dát dát, cả thứ nguyên đó thì A Cổ Tư Thông gia tộc ta là cường đại nhất!” Trên mặt của Uy Nhĩ Tư Đốn lộ ra thần tình tự hào: “Mặc dù Huyết tộc của bọn ta có tới mấy chục vạn gia tộc, nhưng không hề có một gia tộc nào có thể sánh với A Cổ Tư Thông gia tộc ta!”
Hồn thân Phong Vân Vô Kị tức thì chấn động, không dám tin tưởng nhìn vào Uy Nhĩ Tư Đốn ….