Thái Huyền dùng một đao xuyên thấu qua thân thể Phong Vân Vô Kị. Tàn phế chi khí trong thanh đao dũng nhập vào trong thân thể, nếu như không phải là hai người tu luyện cùng một loại võ công thì Phong Vân Vô Kị sớm đã chết rồi. Nhưng dù cho tử vong chi khí có bàng đại hơn đi chăng nữa thì cũng bị Phong Vân Vô Kị hấp thu quá nửa, bởi vì Phong Vân Vô Kị cũng tu luyện Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công. Tuy nhiên, phần khí còn lại vẫn tạo ra thương hại rất lớn. Càng trọng yếu là ở chỗ Phong Vân Vô Kị vì muốn đối phó với Thái Huyền nên đã đưa một lượng lớn sinh mệnh chi khí vào trong thân thể hắn ta, khiến cho sự cân bằng sinh tử nhị khí trong thân thể bị phá vỡ. Tử vong chi khí trực tiếp biến hai tay của Phong Vân Vô Kị thành hai phần xương trắng, rồi dần dần lan sang những phần khác trên thân thể.
Ngay lúc này thì Phá Ma lại đột nhiên đứng dậy đục nước béo cò, đánh ra một quyền về phía Phong Vân Vô Kị khiến cho tình hình của Phong Vân Vô Kị chẳng khác nào đang gặp phải tuyết mà lại thêm sương. Một quyền này nếu như đánh ra trước khi Phong Vân Vô Kị xuất thủ thì căn bổn không thể tạo thành uy hiếp gì, nhưng lúc này lại rất khác biệt. Hơn nữa, Phá Ma cũng không phải bị thương nghiêm trọng như Phong Vân Vô Kị đã nghĩ. Hắn ta nãy giờ vẫn giả chết ở phía dưới, trong lòng có chủ ý riêng, vì những gì cần làm thì cũng đã làm hết rồi, phần còn lại là nằm ở Phong Vân Vô Kị. Nếu Phong Vân Vô Kị có thể tìm ra sơ hở của Thái Huyền rồi tiêu diệt hắn ta, như thế là tốt nhất. Nhị hổ tương tranh, tất sẽ có một con bị thương, một con còn lại cũng chẳng hề đỡ hơn chút nào. Phần việc còn lại chính là của bản thân hắn ta rồi, thiết nghĩ cũng không phí lực cho lắm, chí thiểu cũng có thể đào thoát khỏi lĩnh vực này.
Nếu như không phải là hiện tại Phong Vân Vô Kị đủ thông tuệ, trước khi lâm tử tìm ra biện pháp đối phó với Thái Huyền thì hai người bọn họ nhất định sẽ chết, phản kháng cũng là vô ích. Cái kết cục này không phải là kết cục mà Phá Ma muốn thấy, nhưng bị khốn ở trong lĩnh vực này lâu đến thế, thụ lấy áp bức của Thái Huyền lâu đến thế cũng chẳng khác gì đã chết. Kết quả cuối cũng cũng không khác nhau mấy, nên tự nhiên là không có tồn tại cái gì gọi là hối hận cả.
Đó chính là tính toán của Phá Ma, hắn ta tranh đấu với Thái Huyền ở trong lĩnh vực này không phải lần một lần hai gì. Phá Ma sớm đã có nhận thức sâu sắc về Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công. Loại công pháp này căn bản là một loại công pháp đánh không chết, thật không nên tồn tại ở trên thế gian này. Nếu như không phải loại công pháp này khi luyện đến tầng thứ sáu có một sơ hở cực lớn, người tu luyện trở nên người không ra người, ma không ra ma thì chỉ e là ngay cả lão thiên cũng phải đố kị.
Trong tình huống càng nguy hiểm, người tu luyện Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công càng có thể phát huy được tiềm năng – chính là có điểm nhận thức này nên Phá Ma mới an tâm giả chết, giả trọng thương.
“Ha ha ha….” Phá Ma cuồng tiếu. Trên khuôn mặt hung ác, nửa bên phải sán lạn, nửa bên trái âm ám, trông thật khủng bố: “Những kẻ tu luyện Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công — đều phải chết! Đều phải chết hết!”
Phá Ma điên cuồng cười lên. Tiếng cười như lôi đình, thanh âm truyền khắp tứ phía. Trong lòng hắn ta, mức độ căm hận những kẻ tu luyện Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công, cả Thái Huyền và Phong Vân Vô Kị, đã đạt đến mức cực độ biến thái. Từ đây có thể thấy khi ở trong lĩnh vực của Thái Huyền, hắn ta đã chịu phải những nỗi đau đớn đến thế nào.
Trong lòng Phong Vân Vô Kị vừa kinh vừa giận. Phá Ma giả chết nằm ngoài dự liệu của y. Nãy giờ y toàn tâm toàn lực ứng phó với Thái Huyền, lí nào lại có thời gian tra thám hư thật của Phá Ma. Hơn nữa, y căn bản không ngờ được Phá Ma lại có tâm tư như thế, nhất thời chủ quan nên đã bị hắn ta lừa, với ý đồ ngư ông đắc lợi.
Vừa áp chế tử khí hỗn loạn trong thân thể, vừa vận khởi Liễu Như Tùy Phong Thân Pháp, thân thể liền mềm mại chẳng khác gì cành liễu phất phơ trong gió bay lui về phía sau. Một quyền uy lực kinh nhân đó mang theo tiếng kêu vun vút, đẩy Phong Vân Vô Kị bay lui ra xa thêm mấy trăm trượng, sau đó xạ lướt qua thân thể Phong Vân Vô Kị mà lao về phía chân trời.
Mặc dù không bị trực tiếp đánh trúng, nhưng quyền kình của nó phát ra khiến da thịt của Phong Vân Vô Kị trở nên đau rát, xương cốt toàn thân như bị cối giã.
“Còn muốn dùng cái chiêu này!… Hắc hắc, còn chưa chịu giác ngộ hay sao? Chiêu này không thể dùng ra hai lần trước mặt ta, ngươi đúng là đã hết trò rồi!” Phá Ma âm hiểm mỉm cười. Sải chân bước ra một bước, thân thể lao lên không trung, hóa thành một lưu ảnh hắc sắc. Hai nắm đấm mang theo quang hoa của sóng nước xuyên qua tầng tầng không gian oanh kích về phía Phong Vân Vô Kị ở trong không trung.
Một đạo tinh quang lóe lên trước mắt Phong Vân Vô Kị. Phá Ma ở phía trước càng lúc càng tới gần. Một nụ cười mỉm xuất hiện nơi khóe miệng Phong Vân Vô Kị, hơn nữa càng lúc lại càng lộ rõ: “Ha ha… người chân chính không giác ngộ là ngươi mới đúng!”
Oanh!
Hai nắm đấm của Phá Ma thuấn gian đánh nát xương lồng ngực Phong Vân Vô Kị. Tiếp đó, thân thể y cũng nặng nề đâm sầm vào ngực Phá Ma. Nhưng nhờ đó, toàn bộ tử khí mà Phong Vân Vô Kị chưa kịp đồng hóa liền bùng phát ra bên ngoài cơ thể, ồ ạt truyền qua thân thể Phá Ma thông qua những huyệt đạo tiếp xúc với Phá Ma.
A!
Phá Ma lập tức gào lên một tiếng, một chưởng nặng nề chấn bay Phong Vân Vô Kị, rồi lùi về sau mấy bước, cúi đầu kinh hãi nhìn vào lồng ngực mình. Ngực của Phá Ma đang dần dần hủ lạn phân hủy với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, những xương cốt âm sâm trong nội thể liền mau chóng bị lộ ra, hơn nữa còn đang khuếch tán về khắp tứ phía. Từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy trái tim và lá phổi đang phập phồng của hắn ta.
“A! ….” Phá Ma kinh khủng gào lên: “Điên rồi! Điên rồi … các ngươi đều là những kẻ điên. Những người tu luyện Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công đều là những kẻ điên! ….”
Phong Vân Vô Kị trúng một quyền của Phá Ma, miệng hộc máu xối xả, y bào trên thân thể sớm đã bị máu nhuộm đỏ. Mặc dù thụ thương rất nặng nhưng trên miệng của Phong Vân Vô Kị lại không thể giấu nổi nụ cười, những năng lượng và tử khí hỗn loạn trong nội thể phần lớn đều đã chuyển sang thân thể của Phá Ma. Phần tử khí và năng lượng còn lại rất khó tạo thành thương hại đáng kể gì đối với Phong Vân Vô Kị.
Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công không ngừng vận chuyển trong khắp kinh mạch. Cùng lúc đó, Phong Vân Vô Kị cũng không ngừng tống tử khí còn lại xuống dưới huyệt dũng tuyền ở lòng bàn chân, đẩy nó vào trong bề mặt sa mạc. Phía dưới, một vòng khói xám nhanh chóng khuếch tán ra khắp tứ phía theo hình tròn, mặt đất xung quanh sụp xuống. Cát ở chỗ đó mau chóng hóa thành tro.
Từng tia từng tia, rồi từng làn từng làn sinh khí sản sinh trong nội thể, dần dần đạt cân bằng với tử khí trong thân thể. Chân khí trong thân thể vận chuyển càng lúc càng nhanh. Sinh cơ vô cùng vô tận nguyên nguyên bất đoạn sản sinh trong nội thể.
Huyết nhục mau chóng sinh trưởng. Những tiếng xì xì từ trên hai cánh tay không ngừng vang lên. Từng mạch từng mạch máu nhỏ bé “mọc” ra. Trên bộ xương cánh tay dần dần phân bố đầy những mạch máu li ti, huyết nhục mau chóng sinh trưởng, hai cánh tay dần lành lại một cách hoàn thiện. Quá trình này cực độ thống khổ, nhưng miễn cưỡng cũng có thể nhẫn nhịn được.
A! Phong Vân Vô Kị thở ra một hơi, hoan hỉ nhìn hai cánh tay mới sinh ra, vẫn cường đại có lực như xưa và càng thêm trắng nõn.
Ngẩng đầu nhìn lên Phá Ma ở phía xa, thấy lồng ngực của hắn ta không ngừng từ khắp tứ phía tập hợp, rồi lại không ngừng bị xâm thực, tim phổi thủy chung vẫn lộ rõ ở bên ngoài. Có thể thấy, tử khí mà Phong Vân Vô Kị truyền nhập vào thân thể của Phá Ma đã tạo ra thương hại rất lớn đối với hắn, hơn nữa trong một thời gian ngắn thì hắn ta vô pháp giải trừ.
Con ngươi co rút lại. Trong mắt Phong Vân Vô Kị lóe lên một đạo sát khí dày đặc, đối với loại người như Phá Ma thì Phong Vân Vô Kị trước giờ tuyệt đối không nương tay. Bàn chân bước ra một bước, Phong Vân Vô Ki muốn đi đến chỗ Phá Ma, nhưng đột nhiên….
Oanh long long! ….
Cả đại địa đều chấn động, mặt đất kịch liệt nhấp nhô. Sa mạc mênh mông loáng một cái tựa hồ như đã hóa thành một mặt hải dương vô tận. Thiên không cũng không ngừng vang lên những tiếng ầm ầm. Vô số hắc khí dũng nhập vào trong những khe nứt trên thiên không. Một cảm giác cực độ nguy hiểm dâng lên trong lòng. Phong Vân Vô Kị dừng bước chân, đầu cũng không thèm ngoảnh lại mà lao thẳng về phía khe nứt ở trong không trung, thế lao nhanh tựa lưu tinh.
Ở bên kia, cơ hồ như đồng thời, Phá Ma cũng phát giác thấy không đúng. Không để ý đến phần tử khí đang hủy diệt thân thể mà đạp mạnh chân xuống dưới, thân người cũng mau chóng lao đi về phía khe nứt to lớn ở trên không trung….
“Ha ha ha… Muốn chạy, chạy đi đâu chứ. Các ngươi hãy ở lại đây với ta vĩnh viễn muôn đời đi!” Thái Huyền chuyển động càng lúc càng nhanh. Tiếng cười mau chóng từ phía sau vang lên, sau đó là một luồng tử vong năng lượng hạo hàn đến mực khó có thể dùng ngôn ngữ mà hình dung ồ ạt lao lên như muốn hủy diệt tất cả mọi thứ.
Oanh long long!
Khe nứt trên thiên không mau chóng hợp lại với tốc độ nhanh chóng. Phong Vân Vô Kị ngay cả đầu cũng không dám quay lại. Thần thức cảm ứng thấy nguồn năng lượng bàng bạc ở sau lưng đang lao tới, trong lòng lo lắng mãi không thôi. Rồi đột nhiên y giận dữ quát lên một tiếng, lực lượng như muốn lấp bể dời non đánh thẳng xuống phía dưới. Một tiếng nổ vang lên, khí lãng phân phi. Phong Vân Vô Kị mượn lực phản chấn gia tốc lao về phía trước. Ngay khi khe nứt đó sắp hợp lại thì thân hình Phong Vân Vô Kị cũng vừa lách qua đúng khe nứt đó thoát ra ngoài. Sau lưng vang lên một loạt những tiếng nổ ầm ầm. Toàn bộ không gian trong lĩnh vực mau chóng khép lại ở ngay dưới chân!
Không! ….
Thanh âm cực độ bất cam của Thái Huyền từ xa xôi phía dưới vọng lên. Thanh âm càng lúc càng xa, rồi nhỏ dần đến không thể nghe được, chẳng khác gì như xa cách cả vô số vũ trụ vậy.
Phong Vân Vô Kị lao đi lên trên như cành liễu. Y ngẩng đầu lên đón lấy những ánh dương quang thông qua tầng tầng mây đen chiếu lên mặt. Cảm giác thật là ấm áp ….
Cơ hồ như đồng thời, một đạo thân ảnh khác cũng từ bên dưới búng lên trên không, sau đó vẽ nên một đường cong hoàn mĩ trước khi đáp xuống đất.
Ầm ầm!
Một loạt những thanh âm ầm ầm vang lên. Không gian ở phía dưới dần dần chui xuống phía dưới mặt đất biến mất. Vô số cát trong bãi sa mạc đột nhiên từ khắp bốn phương tám hướng hội tụ lại ở trung tâm, rồi chui xuống chỗ mà không gian lĩnh vực biến mất.
Cuồng phong nổi dậy. Chỉ trong chớp mắt thì nơi nguyên là phiến sa mạc đã bị thay bằng một phiến thế giới thổ địa bằng phẳng. Trên phiến đất này chẳng có lấy nửa điểm màu xanh, cũng không có lấy nửa hạt cát. Cả mặt đất bị hạ xuống phía dưới đến mấy trăm trượng so với những phiến đất ở chung quanh.
Thần thức vô địch bùng phát, Phong Vân Vô Kị mau chóng quét qua khắp không gian ở bên dưới, nhưng không hề phát hiện thấy cái gì. Tình huống dưới mặt đất cũng chẳng khác gì với những nơi khác. Không gian lĩnh vực đó tựa hồ như được kiến lập ở ngay bên trên mặt đất, bên trong thì rộng lớn vô hạn, nhưng không biết Thái Huyền đã làm gì mà nó đã biến mất vô ảnh vô tung. Không gian biến mất, Thái Huyền cũng biến mất. Không còn bất cứ thứ gì có thể lấy làm chứng cứ để chứng minh cho sự tồn tại của Thái Huyền ….
Ở phía xa, Phá Ma dùng một tay chống xuống đất, vừa quỳ chân vừa quay đầu lại hung ác nhìn Phong Vân Vô Kị một cái, rồi đột nhiên đánh ra một chưởng. Thân thể hắn búng lên trên không trung vẽ thành một đường cong rồi mau chóng biến mất trong tầm mắt….
Trong mắt Phong Vân Vô Kị lóe lên một đạo sát cơ, vừa mới bước được nửa bước thì lại rút chân trở lại, nhìn về phía Phá Ma bỏ đi, hằn học nói: “Tạm thời bỏ qua cho ngươi. Ngươi và ta sớm muộn gì cũng có ngày gặp lại, đến lúc đó cũng chính là lúc ngươi vong mạng.”
Phong Vân Vô Kị chuyển thân lại, hướng về phía Kiếm Các bay đi ….
“Cửu Mệnh Chiến Giáp… Thần ma Chiến trường ….” Phong Vân Vô Kị đón gió bay đi, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc là ở nơi nào? ….”
Thảm trạng của Thái Huyền khiến cho Phong Vân Vô Kị có nhận thức sâu sắc. Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công tuy là bá đạo, đủ để nằm vào hàng ngũ Thái Cổ kì học, nhưng sơ hở cũng chấn động chẳng khác gì sự bá đạo của nó. Phong Vân Vô Kị vốn nghĩ sơ hở của bộ công pháp này chỉ nằm ở chỗ sự cân bằng của sinh tử nhị khí, nhưng sự kinh lịch của Thái Huyền đã nói cho Phong Vân Vô Kị biết cái sơ hở này nghiêm trọng đến mức nào.
Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công cho dù không được tính là Thái Cổ đệ nhất kì công, thì cũng tuyệt đối không xa vị trí đó bao nhiêu. Chí thiểu là Phong Vân Vô Kị trước giờ chưa từng nghe thấy có loại công pháp nào tu luyện hai loại sinh tử nhị khí. Sinh tử nhị khí ở trong thân thể hiện giờ vẫn bảo trì hình thái cân bằng, nhưng tùy thời đều có thể bị phá vỡ. Bởi vì, Phong Vân Vô Kị đã cảm giác thấy chân khí trong nội thể đang có dấu hiệu tùy thời đều có thể đạp nhập vào tầng thứ sáu của Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công.
Đến lúc đó thì tình huống của Thái Huyền sẽ chân chân thật thật ập lên trên người của Phong Vân Vô Kị ….
Thẳng đường lướt qua núi sông mênh mang, thần thức tra thám khắp trên trời dưới đất một lượt – Phong Vân Vô Kị dần dàn hình thành cái tập quán này. Ở trong một cánh rừng rậm rạp, Phong Vân Vô kị phát hiện thấy hai người áo đen đang cưỡi trên hai con báo quỷ dị đang đằng không, trên mặt y không khỏi lộ xuất thần sắc nghi hoặc. Thân hình Phong Vân Vô Kị cơ hơi ngưng trệ một chốc, rồi sau đó liền lao thẳng về phía Kiếm Vực. Gần như đồng thời, hai người áo đen phía dưới cũng ngẩng đầu nhìn lên trên thiên không và nhìn thấy Phong Vân Vô Kị rời đi. Thiên không lướt qua một đạo lưu quang, hai người tương hỗ nhìn nhau một cái: “Đi thôi!” Sau đó lại cúi đầu, đấu bồng màu đen cũng kéo xuống theo, nhất thân hắc bào phiêu vũ trong không trung, hướng về phía trước mà lao đi ….
Phong Vân Vô Kị vừa xuất hiện tại Kiếm Các thì nghe thấy những tiếng va chạm của kim thiết. Một phiến kim quang từ phía dưới truyền lên.
“Cung nghênh chủ công!” Kim giáp chiến sĩ phủ ngực quỳ xuống như một phiến hải dương. Phong Vân Vô Kị gật đầu: “Đứng dậy đi.” Sau đó đi thẳng vào trong Kiếm Các.
Phong Vân Vô Kị vừa xuất hiện ở tầng đầu tiên của Kiếm Các thì bước chân liền bước lên trên tầng thứ hai, nghênh đón là khuôn mặt lo lắng của Trì Thương: “Sư phụ, rốt cuộc người cũng quay trở về rồi, đồ nhi ….”
Phong Vân Vô Kị dừng lại, giơ cánh tay phải lên cắt ngang lời Trì Thương, nghiêm túc nói: “Trì Thương, mau chóng phái những đệ tử lưu thủ ở Kiếm Các, ừm, Hoàng Kim Giáp Sĩ cũng phái đi hai mươi vạn, để nghe ngóng thử trên Thái Cổ đại địa có nơi nào gọi là Thần ma Chiến trường hay không?”
“Dạ, sư phụ.” Trì Thương tức thì ngơ ngác, nhưng rất nhanh sau đó liền phản ứng trở lại, không chờ Phong Vân Vô Kị nói đến lần thứ hai, liền quay ra bên ngoài mà đi.
“Đợi một lát.” Phong Vân Vô Kị cất tiếng gọi.
“Sư phụ, còn có chuyện gì nữa không?” Trì Thương quay đầu lại.
“Chút nữa hãy mang tới cho ta một bộ y phục.” Phong Vân Vô Kị nói.
“Dạ, sư phụ.” Trì Thương xoay người bước đi.
Rất nhanh sau đó, Kiếm Vực trước giờ chưa hề có động tĩnh gì đột nhiên có một hành động quy mô lớn. Vô số môn hạ của Kiếm Các đồng loạt xuất phát, phân tán ra khắp mọi nơi trên Thái Cổ mà truy tìm thứ gì đó. Võ công của đệ tử Kiếm Các xác thật là rất cường hãn, hơn nữa là có thêm thanh danh của Kiếm Hoàng Phong Vân Vô Kị chấn nhiếp, chuyện trong một đêm đã tiêu diệt hết sạch Dạ tộc vẫn còn được lưu truyền cho đến giờ. Vì thế nên nhất thời cũng không có ai ra tay với những đệ tử này. Một vài cao thủ khác tuy có chút mâu thuẫn nhỏ với đệ tử Kiếm Vực, nhưng cũng cố nhẫn nhịn, không hề xuất thủ.
Hành động cổ quái của cả Kiếm Vực đã khiến cho những người khác chú ý.
Đao Vực. Đao Đế ngồi trên một chiếc kim y rộng rãi với sắc mặt nghiêm túc. Một gã Đao Vực đệ tử cúi đầu tiến vào, khi báo cáo tin tức về Kiếm Vực thì sắc mặt của Đao Đế trở nên hung ác, giơ một tay lên và đập cái rầm xuống kim y: “Làm sao có khả năng! Hắn ta làm sao còn chưa chết! Hơn nữa lại mau chóng xuất hiện đến thế! Tại sao? … chẳng lẽ mạng của hắn ta thực sự lớn đến thế hay sao?”
Đao Đế càng nghĩ càng tức tối. Hai cao thủ cấp đế mà lại để một kẻ khác đem người đi mất ở ngay trước mắt, hơn nữa ngay cả mặt mũi của đối phương cũng không nhìn thấy, vốn muốn phái người đi san bằng Kiếm Vực nhưng bị Ám Hắc Đế Quân ngăn cản.
“Các ngươi lui xuống… Đợi đã, phái người tra thám thử xem bọn hộ rốt cuộc là đang truy tìm cái gì? Rốt cuộc là muốn làm cái gì? ….” Đao Đế dứt lời thì liền xua xua tay. Môn hạ chúng đệ tử mau chóng li khai.
Rất nhanh sau đó thì chúng Đao Vực đệ tử cũng ồ ạt ra quân, tản ra khắp cả đại lục Thái Cổ. Gần như đồng thời thì đệ tử của Ma Vực cũng đồng loạt xuất quân.
Đệ tử của ba phương đều tận lực khắc chế trùng động muốn ra tay, vừa tra thám vừa tương hỗ giám thị động tĩnh của đối phương.
Phong Vân Vô Kị tuyệt đối không thể nghĩ tới chỉ một mệnh lệnh của bản thân đã dẫn động phần lớn các thế lực ở Thái Cổ. Các phương đều đang phỏng đoán Kiếm Vực có hành động lớn như thế, rốt cuộc là muốn làm cái gì.
Ba ngày sau, hàng loạt những đệ tử Kiếm Vực đồng loạt quay trở về Kiếm Các. Những đệ tử của các vực khác cũng ngẫu nhiên từ trong miệng của các đệ tử Kiếm Vực trong khi giao đàm với nhau biết được bốn chữ: Thần ma Chiến trường!
Tin tức này mau chóng truyền đến tai của các vực chủ, nhưng cơ hồ như khi như vừa nghe thấy bốn chữ này thì vực chủ của mấy vực đều cau mày lại.
Đao Đế cau đôi mày lại, đi qua đi lại trong phòng, miệng thì lẩm bẩm: “Thần ma Chiến trường… đó rốt cuộc là nơi nào. Ta tựa hồ như đã nghe thấy qua tên của nó… Nhưng mà ở đâu đây? Kiếm Hoàng tại sao lại muốn tìm nơi đó?… Hắn ta rốt cuộc là muốn làm cái gì?”
Ngay cả người tồn tại qua một khoảng thời gian dài như Đao Đế cũng đều không biết bốn chữ “Thần ma Chiến trường”, thì những Kiếm Vực đệ tử khi quay trở lại Kiếm Các cũng đương nhiên mang theo một tinh tức đồng dạng cho Phong Vân Vô Kị: Trên Thái Cổ đại địa tuyệt không tồn tại một nơi nào có tên là Thần ma Chiến trường!
Mọi đệ tử Kiếm Vực đều lần lượt trở về. Hành động lần này cũng theo đó mà kết thúc. Đệ tử của các vực khác khi thấy những đệ tử của Kiếm Vực đã phản hồi thì cũng không đi theo tra thám nữa, lần lượt trở về khu vực của mình.
“Không có tồn tại nơi như thế sao?” Phong Vân Vô Kị sau khi nghe thấy chúng môn hạ đệ tử hồi báo thì thở dài một tiếng, bật người đứng dậy nhìn xuyên qua cánh của của Kiếm Các về phương xa: “Xem ra — ta cần phải đi tới thánh sơn một chuyến sớm hơn dự định rồi.”
Phong Vân Vô Kị nói xong liền đằng thân bay đi, lao ra khỏi Kiếm Các mà hóa thành một đạo lưu quang bay thẳng về phía thánh sơn. Cơ hồ như y vừa mới lao ra khỏi Kiếm Các thì vô số đệ tử ở phía dưới đều đồng loạt quỳ xuống ….
Ngay khi còn cách thánh sơn mấy trăm trượng thì Phong Vân Vô Kị dừng lại ở trên hư không, nhất thân y bào phất phơ phần phật. Ngẩng đầu nhìn lên tòa thánh sơn nguy nga chọc thủng thầng mây đó, trong lòng Phong Vân Vô Kị dâng lên một cảm giác cổ quái. Khác với lần đầu tiên đến thánh sơn, sau khi Phong Vân Vô Kị đạp nhập vào cảnh giới đế cấp thì cảm giác đối với thiên địa năng lượng càng lúc càng mẫn cảm. Lúc này, Phong Vân Vô Kị có thể phát hiện thấy nguồn năng lượng quái dị dày đặc chẳng khác gì thật chất đang bao bọc lấy thánh sơn. Nguồn năng lượng này đang tuân theo một qũy tích đặc biệt mà vận chuyển.
Dựa vào năng lực của Phong Vân Vô Kị thì chỉ có thể cảm giác thấy những điều như thế thôi. Những thứ khác càng là nằm ngoài kiến thức của Phong Vân Vô Kị.
“Đó là một loại cấm chế nào đó hay sao? ….” Trên mặt Phong Vân Vô Kị xuất hiện vẻ nghi hoặc, lẩm bẩm nói. Nguồn năng lượng uẩn hàm trong phiến không gian này tuyệt đối không hề thua kém năng lượng được phát ra ở đệ thất thức của Thái Huyền khi ở trong lĩnh vực, có khi còn cường đại hơn, có thể là mấy lần, có thể là mấy chục lần. Nếu như có một ai có ý đồ phá hủy thánh sơn thì Phong Vân Vô Kị chẳng chút hoài nghi những năng lượng bao bọc quanh thánh sơn sẽ thuấn gian xuất kích, hủy diệt đối phương.
“Ngươi đến rồi!” Một thanh âm thanh lãng từ trên đỉnh núi truyền xuống. Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu nhìn lên thì thấy hữu thị với nhât thân y bào màu trắng phất phơ và nụ cười trên khuôn mặt.
“Hữu thị đại nhân!” Phong Vân Vô Kị dùng tay phủ ngực mà cung kính hành lễ.
“Ha ha, Vô Kị, ngươi suy nghĩ kĩ chưa? Sử dụng một cơ hội kia của ngươi…!” Hữu thị nhìn vào Phong Vân Vô Kị mà nói.
“Hữu thị sao lại biết ta sẽ sử dụng cơ hội này, hơn nữa có biết ta sẽ có yêu cầu gì?” Phong Vân Vô Kị ngạc nhiên nói.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
– www.Truyện FULL
Hữu thị thở dài một tiếng: “Bất quản là ngươi yêu cầu chuyện gì, ngươi xuất hiện ở dưới thánh sơn thì tất phải có chuyện khẩn cầu. Thời khắc ngươi hiện thân đã chú định là ngươi muốn sử dụng cái yêu cầu kia của ngươi!”
Trên mặt của Phong Vân Vô Kị chẳng hề có chút thần sắc trì nghi nào, chỉ nhìn chằm chằm vào hữu thị, thật thà nói: “Ta sử sụng quyền lợi yêu cầu đó… nói cho ta biết tất cả mọi chuyện có liên quan đến Cửu Mệnh Chiến Giáp và Thần ma Chiến trường!”
Phong Vân Vô Kị đã suy nghĩ rất rõ ràng. Bất quản là Thánh Điện cấp cho bản thân cái quyền lợi quý giá đến đâu thì cũng không thể quý bằng sinh mạng của bản thân. Tầng thứ sáu của Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công quá đáng sợ. Phong Vân Vô Kị tuy đang cực lực áp chế chân khí trong nội thể để ngăn cản nó đột phá đệ ngũ chuyển mà tiến vào đệ lục chuyển, nhưng y chỉ có thể áp chế được nhất thời chứ không thể áp chế được cả đời. Đạp nhập vào tầng thứ sáu của Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công là chuyện sớm muộn. Một ngày tìm không ra Cửu Mệnh Chiến Giáp thì ngày đó Phong Vân Vô Kị vô pháp an tâm.
Phản ứng của hữu thị nằm ngoài dự liệu của Phong Vân Vô Kị. Ngay khi Phong Vân Vô Kị dứt lời thì trên mặt của hữu thị liền xuất hiện thần tình mê mang.
“Cái gì?” Lòng của Phong Vân Vô Kị thuấn gian rơi ầm xuống đáy cốc: “Hữu thị, ngài không biết!”
Hữu thị thở dài một tiếng, nhìn sang Phong Vân Vô Kị, trên mặt xuất hiện biểu tình phức tạp: “Cái quyền lợi này — ngươi hãy bảo lưu lại đi thôi. Không chỉ là ta, mà e là những người khác cũng không một ai biết được… Thị giả của Thánh Điện chỉ là đại biểu của Thánh Điện, chứ tịnh không tồn tại trong một khoảng thời gian dài gì. Mỗi một ngàn vạn năm thì sẽ chuyển sang hai thị giả mới. Còn ta và tả thị là thị giả đời này, rất nhiều bí mật mà ngay cả chúng ta cũng đều không biết….”
“Làm sao lại như thế?….” Cực độ thất vọng cũng cực độ thất lạc liền hiện rõ trên khuôn mặt của Phong Vân Vô Kị: “Chẳng lẽ là ta nhất định phải rơi vào kết cục như của Thái Huyền hay sao ….”
“Ta không biết, không có nghĩa là Thánh Điện không biết.” Hữu thị đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi đi theo ta, có rất nhiều bí ẩn của Thái Cổ đều được ghi lại ở trong Thánh Điện… Nhưng, có thể tìm thấy được hay không thì còn phải dựa vào thực lực bản thân ngươi!”
Hữu thị nói xong thì chuyển thân hướng vào bên trong Thánh Điện. Trong lòng Phong Vân Vô Kị cuồng hỉ, mặc dù không hiểu câu nói của Hữu thị là có ý gì, nhưng vẫn là một tia hy vọng cuối cùng, nên y liền di theo sau Hữu thị….