“Thất Sát Đao Pháp! Đả thương người tất phải đả thương mình trước tiên! Hắc hắc… cái tên gia hỏa này gọi là Thất Sát Ma Quân, lúc xưa không ngờ lại dám ăn nói xấc xược với lão tử. Lão tử thụ lấy năm đao của hắn, đến đao thứ sáu thì dùng kế tiêu diệt hắn ta! Cứ thử thử xem, ngươi có thể đỡ được mấy đao. Hắc hắc … có phải thấy rất kì quái là đao đầu tiên có uy lực cũng khá bình thường phải không? Chỉ chấn bay ngươi mà thôi! Dát dát… Trò vui sắp đến rồi. Ý thức của Thất Sát Ma Quân mặc dù bị ta gần như tẩy sạch nhưng bộ Thất Sát Đao Pháp của hắn cơ hồ như đã thấm sâu vào gân cốt, ta cũng vô pháp tẩy đi. Từ lúc bắt đầu được thanh tĩnh đó, hắn ta không ngừng diễn luyện Thất Sát Đao Pháp, mỗi một khi chém ra một đao thì linh hồn lại tàn khuyết mất một phần. Nhưng bất quá với sự cường đại của linh hồn hắn ta thì dù cho có chém ra ba bộ Thất Sát Đao Pháp luân phiên đi chăng nữa cũng không thành vấn đề!… Ngươi cứ chầm chậm mà hưởng thụ đi … Quên nói cho ngươi biết, có nhìn thấy ba tên gia hỏa đang ở trên trời kia không? Bọn chúng kẻ nào cũng rất ngông cuồng. Nếu không phải do đệ lục chuyển của Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công huyền ảo vô cùng thì chỉ sợ là ta đã sớm bị bọn họ tiêu diệt rồi. Hắc hắc, bất quản là ngày xưa có ngông cuồng đến như thế nào, thì hôm nay chẳng phải cũng ngoan ngoãn ở trong lĩnh vực của lão tử hay sao? Dù cho có ngông cuồng hơn nữa thì cũng không bằng Thái Huyền ta. Chỉ cần lão tử muốn, thì lúc nào cũng đều có thể khiến cho bọn chúng sống không bằng chết, sống dở chết dở, nửa sống nửa chết, dát dát! Nói ra nhiều như thế, có lẽ ngươi cũng chán rồi. Cẩn thận đấy, dát dát, chiêu thứ hai Địa Bất Sát Thiên Sát của Thất Sát Ma Quân sắp sử ra rồi!”. Kiệt kiệt…, mấy tiếng cười quái dị của Thái Huyền vang lên trong đầu Phong Vân Vô Kị.
Dựa vào ý thức cường đại của mình, Phong Vân Vô Kị tự biết có thể dễ dàng bức nó ra. Nhưng Phong Vân Vô Kị vẫn chỉ lãnh mạc như thường, nét mặt không hề biểu hiện gì, cứ để cho Thái Huyền liên thuyên ngừng, còn đầu óc thì mau chóng chuyển động, phân tích những tin tức có ích từ những lời thừa thãi của Thái Huyền.
“Địa Bất Sát Thiên Sát!” Một thanh âm cực kì bình đạm từ xa truyền lại, sau đó là một cỗ đao khí cực mạnh từ trên đỉnh đầu đè xuống, nặng nề chẳng khác gì mấy chục ngọn núi cùng nhau đè xuống vậy.
Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên thì thiên không đã trở thành một màu hắc ám. Thiên địa lúc sáng lúc tối. Oan hồn Thất Sát Ma Quân hóa thành hình người cũng trở nên tối đen. Hai điểm hồng quang trong hai mắt chẳng khác gì hai chiếc đèn lồng trong đêm. Một thanh đao cự đại xẻ dọc thiên địa, trực tiếp từ trên không chém xuống.
Một đao này như muốn dùng toàn bộ thiên địa chi lực áp xuống. Dù là năng lực như Phong Vân Vô Kị thì trong lòng cũng bị chấn nhiếp, không muốn trực tiếp đối chọi, thân hình chớp động liền lao lên trên không, hóa thành một đạo hư ảnh lướt qua đạo hắc ảnh đó.
Không có bất kì thanh âm vang dội nào phát ra. Mọi vật trong một khu vực sa mạc rộng lớn phía dưới biến mất vô thanh vô tức, chẳng khác gì bị nuốt chửng bởi một cái miệng to lớn, chỉ còn dư lại một cái hố vừa to vừa sâu.
Bị Phong Vân Vô Kị tránh được đao thứ hai song Thất Sát Ma Quân tựa hồ như chẳng chút để ý, thản nhiên nâng thanh trường đao bằng cát, hữu thủ dương lên, Thất Sát Đao Pháp thức thứ ba dĩ nhiên đã xuất thủ.
“Thiên Bất Sát Đạo Sát!”
Thất Sát Ma Quân đạm nhiên nói, trong ngữ thanh nghe không ra nửa điểm cảm ứng của nhân loại. Trường đao phất lên thì mây đen trên thiên không tầng tầng hạ xuống, rồi hình thành một nửa hình thái cực đồ ở trước mặt Thất Sát Ma Quân. Dưới mặt đất, đạo đạo bạch khí phiêu miểu bốc lên rồi dần dần hình thành một nửa phần thái cực đồ còn lại, trên thiên không và dưới mặt đất, hai nửa thái cực đồ một âm một dương dần dần hợp làm một.
Nhìn lên phần đồ án quái dị nửa đen nửa trắng đang không ngừng chuyển động trong không trung, trong lòng Phong Vân Vô Kị sản sinh cảm giác bất an cực độ, một loại cảm ứng nguy hiểm từ trong nội tâm dâng lên.
Phong Vân Vô Kị lần này không tránh né mà tiến lên trước, đưa tay vén tà áo, thân hình lao thẳng lên trên như chớp xạ. Ngay khi cách hình thái cực trắng đen ngoài ba mươi trượng thì Phong Vân Vô Kị chuyển từ cực động sang cực tĩnh, đột nhiên dừng lại, trong mắt lóe lên một tia sát ý.
Từ chỗ tiếp xúc giữa cổ tay Phong Vân Vô Kị và Đệ Ngũ Kiếm Đảm phát xuất một đạo kiếm khí cường hãn, kiếm khí xông thẳng lên trời, nghiền nát vân khí trên thiên không, kiếm ý vô thất sung xích cả phiến thiên không, khiến cho oan hồn của ba gã ma thần trên thiên không biến sắc, cặp mắt huyết hồng nhìn chằm chằm vào Phong vân Vô Kị, sát khí trong mắt bạo trướng.
Ầm ầm! Thiên địa đột nhiên ảm đạm, chỉ còn lại ba cặp mắt huyết hồng và một đồ án âm dương thái cực đồ cự đại trong không trung.
Tựa hồ như trải qua một khoảng thời gian rất dài, dài như một thế kỉ của cả vũ trụ, nhưng cũng rất ngắn ngủi, ngắn đến mức chỉ loáng một sát na, cả thiên địa đột nhiên hãm nhập vào trong một phiến tử tịch. Từng cỗ, từng cổ sát khí từ trên không trung xạ thẳng về phía Phong Vân Vô Kị. Mặc dù cỗ sát ý đó chỉ tiến về trước một chút, nhưng đột nhiên như từ nơi sâu thẳm nhất trong hắc ám lóe lên một đạo quang mang xẹt qua như lưu tinh. Chỉ trong chớp mắt đạo quang mang đó đã bạo trướng ra. Quang mang chói lóa khiến cả thiên địa trở nên xán lạn, chẳng khác gì như có mấy cái mặt trời đang nổ tung ra ở phàm gian.
Một kiếm của Tây Môn Y Bắc, lại một lần nữa được thể hiện trong tay Phong Vân Vô Kị.
Nguồn: http://truyenfull.vn
Chỉ là một kiếm, quang mang của một kiếm này khiến cho mọi người chấn kinh không dứt. Dù có là ánh ma diễm hừng hực của ba oan hồn cao thủ thái cổ ở trên cao cũng tức thì bị dập tắt ….
Ánh sáng chói lòa, kiếm ý vô thất, tốc độ vượt quá suy nghĩ khiến cho đồ án thái cực đồ trên không trung bị cắt ra làm hai. Nhưng như thế vẫn chưa hết, một kiếm này xẻ dọc thân thể của Thất Sát Ma Quân thành hai nửa, quang mang xán lạn vô thất từ trong các huyệt đạo trên thân thể Thất Sát Ma Quân bùng phát. Năng lượng hủy diệt cuồng bạo loáng một cái đã đốt cháy toàn bộ phần hồn còn lại của Thất Sát Ma Quân!
Đến lúc này thì thời gian mới tiếp tục lưu động, quay về quỹ đạo bình thường của nó. Hai nửa thái cực đồ sau lưng Phong Vân Vô Kị phân ra hai bên mà rơi xuống, khi chạm mặt đất liền đột nhiên xạ xuất khí kình vô cùng vô tận, tiếp đó là một tiếng nổ vang dội truyền lại, cả đại địa chấn động, bề mặt sa mạc đột nhiên tụt xuống mấy thước, trên bề mặt phủ một lớp cát nhỏ bé dày đặc, nhỏ bé đến mức không thể phân cắt nhỏ hơn được nữa….
Ba ba!!
Tiếng vỗ tay từ trên không truyền lại, ba gã Thái Cổ hung tinh hồn thân đen tuyền, cặp mắt huyết hồng, tóc dài tung bay, ma diễm thôn thiên chầm chậm bước xuống. Kẻ dẫn đầu cất tiếng nói vang dội: “Hay! Một kiếm thật cường đại! không ngờ Thất Sát Đao Pháp ngay cả đệ ngũ thức cũng chưa kịp phát ra mà đã bị ngươi phá cả thức lẫn thân. Kiếm pháp bá đạo và cường hãn đến thế thì bổn tọa đúng là lần đầu tiên nhìn thấy. Dù cho là nhất đại hung tinh tung hoành cả thiên địa Thái Cổ mà gặp phải chiêu kiếm này của ngươi thì cũng phải tránh lui ba xá… chỉ là — ngươi còn có thể dùng được mấy chiêu như thế?”
Tuyệt đại hung nhân như ba vị ma thần phân ra ba phía, đứng thành hình tam giác, tập trung nhìn về phía Phong Vân Vô Kị.
Ở phía đối diện, Phong Vân Vô Kị cầm xéo thanh trường kiếm trên tay, một thân y bào tung bay phần phật trong gió. Chân khí trong nội thể vì một kiếm vừa rồi đã mất đi bảy phần. Phần chân khí còn lại, đúng như lời ba gã ma thần kia nói, không đủ để xuất ra một chiêu nữa.
Kiếm của Tây Môn Y Bắc chính là cực trí của kiếm đạo. Bản thân chân lực càng cao, cảnh giới càng cao, chân khí cần để thi triển kiếm chiêu càng lớn, uy lực của kiếm chiêu cũng sẽ càng lớn. Tuy nhiên, bất quản là người có cảnh giới như thế nào, trước khi bổ sung chân khí trong thân thể cho sung mãn thì cũng chỉ có thể phát xuất một kiếm. Một kiếm này nếu không đả thương địch tất sẽ tự đả thương mình!