Edit: Ry
Thật ra có thể nắm lấy, Minh Dao nghĩ.
Chỉ là dáng vẻ đuổi theo sẽ có chút chật vật, nếu như Lâm Chức tránh tay anh, anh sẽ không tìm được lí do để giữ y lại.
Minh Dao ngồi ở cuối hành lang, nhìn ra sân, một lát sau đã có một chiếc xe lao ra.
Thân mật đêm qua tựa như bóng nước xinh đẹp, biến mất theo cơn mưa.
Minh Dao vẫn nhớ dáng vẻ của Lâm Chức lúc hôn anh, nhớ những mềm mại và ngọt ngào của y, nhớ đôi mắt y sáng trong yêu kiều, xinh đẹp tới nỗi khiến lòng người thảng thốt.
Rõ ràng đêm qua còn gần bên anh như vậy, hôm nay đã muốn đi hẹn hò với gã đàn ông khác.
Sự mất mát to lớn cùng đố kị như muốn cắn nuốt lấy anh, Minh Dao bóp chặt thành xe lăn, gân xanh nổi cộm trên mu bàn tay.
Đôi chân tàn phế trở thành sự vướng bận trước nay chưa từng có, lúc này anh vậy mà lại hận sự khiếm khuyết của mình hơn bao giờ hết.
Anh nhất định phải đứng lên, trước khi Lâm Chức lại bỏ đi, để có thể vây lấy người ấy trong lồng ngực mình, hoặc chí ít cũng có thể đuổi theo bước chân y, không đến mức phải ngồi đây khó xử.
Ánh mắt Minh Dao lạnh lẽo, bấm một số điện thoại.
“Bác sĩ Lý, là tôi, xếp cho tôi lịch khám sớm nhất có thể, giúp tôi lập phương án phục hồi chức năng.”
Tỉ lệ chữa khỏi chân của anh rất lớn, điểm này Minh Dao biết rõ.
Cơn đau chưa từng ngừng đại diện cho việc dây thần kinh vẫn có cảm giác, tức vẫn có thể tiếp tục khống chế, tình trạng này đã tốt hơn rất nhiều người.
Mười năm trước Minh Dao đã thử trị liệu phục hồi chức năng, khi đó anh mới 18, sao có thể cam tâm làm bạn với xe lăn cả đời, chỉ là tổn thương do người thân thiết nhất mang lại khiến anh đau khổ, từ đó tinh thần sa sút.
Nhưng không thể tiếp tục như vậy nữa, Minh Dao cảm nhận được nguy cơ nặng nề.
Cái tên Quý Song Thành kia tuy không đẹp bằng anh, cũng không nhiều tiền bằng anh, nhưng hắn là người khỏe mạnh tay chân đầy đủ. So ra thì ai muốn chọn một người tàn tật chứ?
Anh có muốn làm gì cũng khó khăn, ngay cả khi Lâm Chức mệt mỏi thiếp đi cũng không thể bế y vào phòng tắm rửa ráy.
Minh Dao là một người có tính hướng tới mục tiêu rất mạnh, đồng thời cũng rất cố chấp, một khi anh quyết định muốn cái gì thì sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Lâm Chức là vợ anh, anh sẽ không chắp tay nhường vợ mình cho người khác.
So với những kẻ luôn ngấp nghé kia, anh có ưu thế rõ rệt.
Lâm Chức không biết Minh Dao đã bắt đầu tức giận muốn khôi phục đôi chân, y bảo tài xế đưa mình tới một quán trà rồi xuống xe, trước hết ăn gì đó. Dạ dày đói khát được đồ ăn bù đắp, trạng thái của Lâm Chức khá hơn một chút.
Ăn được lưng lửng, Lâm Chức lại không gọi cho Quý Song Thành, mà tìm một khách sạn ở gần đó đặt phòng nghỉ, cài báo thức trên điện thoại.
Đúng là Quý Song Thành hẹn y đi xem nhạc kịch, nhưng giờ hẹn là 8 giờ tối, vẫn còn mấy tiếng nữa.
Lâm Chức thật sự rất mệt, tuy y đã ngủ một giấc dài, nhưng người vẫn bủn rủn, y gần như là gắng gượng rời khỏi chỗ Minh Dao.
Kích thích đương nhiên phải cho ngay, quá thời hạn thì hiệu quả sẽ giảm bớt đi nhiều.
Nếu như không nghỉ ngơi tử tế, chỉ sợ y sẽ không thể xem được trọn vẹn buổi nhạc kịch này.
Niêm mạc bị ma sát quá độ có hơi sưng, Lâm Chức cau mày dùng bông tăm bôi thuốc cho mình.
Y có chút buồn phiền, vì Minh Dao vượt xa dự đoán nên y ăn hơi quá no.
Nhưng khoái cảm cũng vượt xa khỏi dự đoán. Lâm Chức ném tăm bông vào thùng rác, khóe miệng vẫn luôn chứa đựng ý cười.
Y đặt đồng hồ báo thức, nhắm mắt nghỉ ngơi, như vậy sẽ giúp y thả lỏng, cũng để y có thể suy nghĩ tốt hơn.
Nếu y tính toán không sai, hẳn là Minh Dao sẽ bắt đầu cố gắng chữa bệnh.
Nếu như y làm đến vậy mà cũng không khiến Minh Dao có ý chí chiến đấu thì chỉ có thể nói là lực hấp dẫn của y với anh ta không đủ, hoặc Minh Dao là một tên hèn nhát.
Hi vọng không phải cái sau, vì y sẽ thất vọng, có lẽ sẽ còn mất khá nhiều hứng thú với Minh Dao.
Đương nhiên loại ý nghĩ này y sẽ không chia sẻ với hệ thống, dù sao trong mắt 01 y là một thanh niên hiền lành đáng yêu, nên nhiệt tình đối đãi đối tượng cần cứu rỗi, sao có thể mất kiên nhẫn hoặc thất vọng được.
Với đối tượng nhiệm vụ cứu rỗi, đương nhiên phải dùng yêu thương làm cốt lõi, nhưng Lâm Chức cảm thấy chỉ yêu thôi không đủ. Tiền đề là phải được nhìn nhận thì tình yêu mới có giá trị.
Lợi ích của ý nghĩ này khiến Lâm Chức không khỏi bật cười, nhưng y thật lòng mong Minh Dao sẽ khá lên, cũng không muốn làm tổn thương anh. Dù sao thì theo một nghĩa nào đó, y thật sự thích Minh Dao.
Thuốc mang lại cảm giác mát lạnh cho khu vực bí ẩn, Lâm Chức không khỏi đổi tư thế nằm, tiếp tục hồi tưởng lại tình huống ngày hôm qua.
Minh Dao là kiểu người sẽ không thể hiện sự yếu đuối, cho dù là tối hôm qua, anh ta cũng dùng ngạo mạn vỡ vụn để cố nén chút mềm mại bên dưới cơn thịnh nộ lạnh lẽo. Điều đó lại khiến anh có mấy phần đáng yêu đáng thương, để y có thể xâm nhập bắt giữ.
01 có hơi dè dặt hỏi: [Kí chủ, kế hoạch tiếp theo của anh là gì vậy, tôi có thể làm gì cho anh không?]
Cũng không phải 01 sợ, chỉ là nó cảm giác kí chủ đang buồn ngủ lắm rồi, lo mình nói to quá sẽ khiến y bị giật mình.
Lâm Chức: [Chúng ta chỉ cần chờ thôi.]
01: [Chờ cái gì?]
Lâm Chức: [Chờ Minh Dao theo đuổi tôi.]
Lâm Chức đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, trả lời rất khẽ.
Một quan hệ tốt cần cả hai bên tham dự và tương tác.
Lâm Chức tốn không ít tâm tư tiếp cận Minh Dao, vượt qua ranh giới mà anh vạch ra với thế giới bên ngoài, tiến vào lãnh địa của anh. Tiếp theo, y muốn đợi Minh Dao đi về phía mình.
Nếu chỉ có một bên bị động cố gắng, cảm xúc có được sẽ dễ dàng trở thành hiển nhiên, so với kịch liệt, yêu thương dịu dàng lẳng lặng tưới tắm luôn rất dễ bị bỏ qua. Thế giới này không phải ai cũng nhạy cảm, biết được người nào đang nỗ lực vì mình.
Dệt lưới là một việc cần kĩ thuật, bện quá chắc sẽ thành cứng, không co giãn được, không thể dụ dỗ con mồi chủ động tới gần. Bện quá mềm sẽ thành lỏng lẻo, dễ cho con mồi trốn thoát, mà thời gian cần thiết cũng quá dài.
Kĩ thuật chơi cờ cao siêu nhất trên thế giới không phải là đoán được đối phương sẽ đặt cờ ở đâu, mà là dẫn dắt đối phương đặt cờ ở vị trí mình muốn, khiến kẻ đánh cờ còn tưởng là mình chơi hay.
Giai đoạn trước y đã làm rất nhiều, giờ chỉ cần đợi Minh Dao theo đuổi mình, đồng thời dựa theo hành động của anh, có phản ứng phù hợp là được.
01 vâng vâng mấy tiếng, không làm phiền Lâm Chức nữa, nhìn y thả lỏng chìm vào giấc ngủ.
Bốn mươi phút trước khi nhạc kịch bắt đầu, đồng hồ báo thức đánh thức Lâm Chức.
Y day huyệt Thái Dương, vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Chút sưng đỏ trên mắt do chuyện tối qua đã biến mất, cảm giác khó chịu trong người sau khi bôi thuốc cũng giảm hẳn.
Lâm Chức vén vạt áo, nhìn dấu tay trên eo, có chút bất đắc dĩ.
Thể lực của Minh Dao mạnh hơn y tưởng nhiều, rõ ràng y cũng là một người đàn ông trưởng thành, nhưng trọng lượng của y lại không là gì với Minh Dao, thậm chí anh ta còn có thể dễ dàng bế y lên đổi tư thế.
Hàng mi khẽ rung, ánh sáng trong mắt thanh niên lập lòe.
Y vuốt ve eo mình, nói chuyện điện thoại với Quý Song Thành.
Bọn họ hẹn gặp nhau ở cửa nhà hát, lúc đến nơi, Quý Song Thành đưa cho Lâm Chức một ly cà phê nóng.
“Hôm qua trời mưa to, vẫn còn lạnh nên cậu chú ý giữ ấm.”
Quý Song Thành mặc một chiếc áo gió màu cà phê, khuôn mặt con lai với những đường nét góc cạnh, dáng vẻ nhỏ giọng dặn dò cũng thật dịu dàng.
Lâm Chức nói cảm ơn, cùng hắn vào trong.
Vé Quý Song Thành mua ở hàng ghế thứ ba.
Lúc ngồi xuống, Lâm Chức gặp người ngồi ở hàng trước, nói một câu thật tình cờ. Đúng là tình cờ thật, ngồi ở phía trước là Quản Ý, nhắc mới nhớ đây là lần đầu tiên họ gặp nhau ở nơi không liên quan tới thú cưng.
Mắt Quản Ý sáng lên, chào hỏi với Lâm Chức.
Quản Ý cười nói: “Nếu biết anh cũng hứng thú với mấy cái này thì hôm trước đã hẹn anh đi nghe, hi vọng lần sau sẽ có cơ hội.”
Đối phương vô cùng nhiệt tình, Lâm Chức cũng lịch sự đáp lại.
Còn chưa mở màn, Quản Ý bèn hỏi thăm tình hình của Nhu Nhu gần đây.
Bởi vì trời mưa lại thêm Nhu Nhu vốn rất nghe lời, hắn không cần phải tới huấn luyện chó hàng ngày, thế nên đã vài hôm chưa gặp Lâm Chức.
Lâm Chức hàn huyên đôi câu với hắn, nhạc mở màn vang lên, Quản Ý không tiếp tục trò chuyện nữa. Lúc xoay người lại, ánh mắt hắn đảo một vòng quanh người đàn ông xa lạ bên cạnh Lâm Chức, gật đầu chào hỏi Quý Song Thành rồi âm thầm dỏng tai nghe.
Hắn nghe được một chút đối thoại của họ, quá khách khí, không đủ thân thiết, hiển nhiên chỉ là bạn bè bình thường. Phát hiện này khiến Quản Ý nhẹ nhàng thở ra.
Quản Ý thích Lâm Chức từ lần gặp đầu tiên. Bóng dáng Lâm Chức lẳng lặng đứng cạnh những chiếc lồng thủy tinh, hơi cúi người nhìn đám thú cưng bên trong, ánh nắng chiếu rọi lên khuôn mặt, để hắn có cảm giác tim đập thình thịch.
Không chỉ là bởi vẻ ngoài của y, Quản Ý cảm thấy trên người Lâm Chức có một loại gợi cảm khó có thể diễn tả bằng ngôn từ. Nó không phải là vẻ dung tục của dục vọng, mà là cảm giác được tạo thành từ những gì y trải qua. Tuy có vẻ như Lâm Chức luôn che giấu loại cảm giác này trong giao tiếp hàng ngày, nhưng Quản Ý tin chắc mình không cảm nhận nhầm.
Chỉ là công việc của Lâm Chức tương đối bận, hắn không tìm được thời gian để tiếp xúc nhiều hơn với y. Lúc đến huấn luyện cho Nhu Nhu cũng toàn gặp người hầu, chỉ có thể thỉnh thoảng nhắn một tin trên ứng dụng chat cho Lâm Chức, lần nào cũng phải vắt óc kiếm cớ, sợ mình nói gì sai.
Nếu Lâm Chức đã có bạn trai, vậy hắn không còn cơ hội.
Quản Ý buồn phiền vì mình lại mua vé ở hàng ghế trước, nếu mua ở hàng sau thì có thể đường đường chính chính ngắm người ta rồi.
Nhạc kịch kéo dài hai tiếng rưỡi, lúc kết thúc, bên ngoài đã nổi gió to.
Gió thổi cho quần áo trên người Lâm Chức dán sát vào da thịt y, phác họa đường cong trên cơ thể mảnh mai.
“Có vẻ lát nữa sẽ mưa, cần tôi đưa cậu về không?”
Quý Song Thành cởi áo khoác ra, muốn choàng lên cho Lâm Chức.
Lâm Chức lại đè góc áo hắn, lắc đầu biểu thị mình không cần.
Quý Song Thành cũng không ngại, lại mặc vào.
“Không cần đâu, tôi gọi tài xế tới đón là được.”
Lâm Chức nhã nhặn từ chối, nếu như đưa y về, có thể Quý Song Thành sẽ phát hiện việc y ở chung nhà với Minh Dao, y không muốn có thêm sự cố.
“Vậy để tôi đưa anh về nhé, đằng nào cũng tiện đường.”
Quản Ý đột nhiên nói, chớp mắt thân thiện đáp trả cái nhìn của Quý Song Thành.
“Tiện đường” cũng rất khéo, Quý Song Thành che giấu sự kinh ngạc, người này thế mà lại biết Lâm Chức ở đâu.
“Không cần đâu, tôi đã gửi tin nhắn cho tài xế rồi. Nếu hai người có việc thì cứ về trước đi.”
Lâm Chức giơ điện thoại lên, biểu thị mình đã sắp xếp xong.
Quý Song Thành gật đầu, nhưng hướng đi của hắn lại không phải bãi đỗ xe mà là quán cà phê ở góc bên kia.
Quản Ý lại gần hỏi thăm: “Anh Lâm có thích mèo không?”
Lâm Chức cong mắt đáp: “Có.”
“Vậy ngày 27 anh có rảnh không? Chiều hôm đó tôi có buổi tụ họp với đám bạn, chủ đề là mèo, kiểu mọi người mang mèo đến chơi với nhau ấy. Mèo được mang đến đều là đẳng cấp thi đấu, cũng rất ngoan, nếu anh thích thì có thể tới tham gia.”
Quản Ý rất thích động vật nhỏ, lúc nhắc tới chúng khuôn mặt sẽ luôn hiện một vẻ dịu dàng đặc biệt.
“Chắc phải xem lịch công việc của tôi hôm đó ra sao, nếu có thời gian, chắc chắn tôi sẽ tới.”
Quản Ý có được đáp án này đã rất thỏa mãn, khẽ gật đầu.
Quý Song Thành ra khỏi quán cà phê, đưa cho Lâm Chức một ly cà phê nóng.
“Vị quả phỉ, cậu không dị ứng chứ?”
“Cảm ơn.”
Lâm Chức gật đầu tiếp nhận, trong tiết trời se lạnh này, được cầm ly nước nóng trong tay khiến y cảm thấy ấm áp hơn.
Quý Song Thành rất tâm lý, còn mua cho Quản Ý một ly.
Quản Ý gượng gạo cầm lấy, nói cảm ơn với Quý Song Thành, thầm thấy chán nản vì kém hơn người ta.
Quý Song Thành vi diệu nhận ra được chút cảm xúc đó của Quản Ý, ôn hòa mỉm cười.
Lâm Chức không để ý tới tương tác giữa họ, bởi vì Quý Song Thành bắt đầu nói với y chuyện sắp tới Hồ Đồng định tổ chức triển lãm nghệ thuật.
Quản Ý tự biết không thể tham gia vào đề tài, dứt khoát lùi ra sau một tay cầm cà phê một tay cầm điện thoại làm như rất bận rộn, trong lòng thì thấy hơi thất bại.
Không bao lâu sau, xe của Lâm Chức đã tới.
Lâm Chức nói với Quý Song Thành: “Lần sau gặp.”
“Anh Lâm, vậy mai chúng ta gặp chứ? Mai trời không mưa.”
Quản Ý đang nói chuyện Nhu Nhu, Lâm Chức khẽ gật đầu.
Xe tới đón y dừng ở ven đường, Lâm Chức xuống cầu thang, mở cửa xe ra, động tác thoáng khựng lại.
Minh Dao đang ngồi bên trong, tay cầm một chiếc máy tính bảng.
“Minh tiên sinh, sao anh lại tới đây?”
“Tôi ra ngoài một chuyến, tiện đường tới đón em, về thôi.”
Minh Dao vẫn bình tĩnh, ánh mắt xuyên qua cửa kính một chiều, nhìn về phía hai gã đàn ông đang đứng trên bậc thang nhìn sang đây.
Xem ra không phải xem nhạc kịch một mình với Quý Song Thành, cũng tốt.
Cửa xe đóng lại, nhanh chóng lao vào bóng đêm mịt mờ.
Quý Song Thành và Quản Ý đều chú ý tới động tác sau khi mở cửa của Lâm Chức, hình như là nói chuyện với ai đó.
Quý Song Thành khó tránh khỏi có chút hoang mang: “Trong xe còn có người sao?”
Lại nói hắn hoàn toàn không biết gì về gia đình Lâm Chức, cái này Hồ Đồng cũng không biết, Lâm Chức chưa bao giờ kể.
Quản Ý thì lại biết chuyện Lâm Chức ở nhờ nhà bạn, rất tự nhiên trả lời: “Chắc là bạn anh ấy.”
Quý Song Thành và Quản Ý liếc nhau một cái, hai người đều chẳng có gì để nói, cứ thế tách ra.
Quý Song Thành nghĩ lần sau nên chia sẻ gì với Lâm Chức, Quản Ý thì nghĩ đến việc ngày mai sẽ được gặp Lâm Chức. Có lẽ là do được hai người nhớ thương, Lâm Chức ở trên xe hắt hơi một cái.
“Bị cảm rồi? Lát nữa về uống một bát canh gừng đi.” Minh Dao rất tự nhiên quan tâm, cầm tay Lâm Chức.
Thật ra tay Lâm Chức cũng không lạnh, bởi vì vừa rồi y luôn cầm cốc cà phê nóng, nhưng Minh Dao vẫn khăng khăng phải nắm.
Lâm Chức thoáng kinh ngạc nhướng mày, liếc nhìn tay Minh Dao, cũng không tránh, dựa người vào ghế miễn cưỡng đáp.
Bọn họ ăn ý không nói chuyện lúc chiều, thần thái Minh Dao như bình thường, Lâm Chức cũng theo đó mà dửng dưng.
Tài xế ở đằng trước đã coi như mình bị điếc từ lúc Minh Dao nói tiện đường qua đón, nhưng nghe được ông chủ quan tâm hỏi han thì vẫn không khỏi tê cả đầu, dù sao thì chú cũng biết hồi trước ông chủ lạnh lùng với phu nhân đến mức nào.
Đàn ông đúng là hay thay đổi.
Lâm Chức thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy vẻ nín nhịn đến mức cơ mặt vặn vẹo của tài xế, không khỏi bật cười.
Minh Dao thật sự rất thú vị, như lúc trước y đã đánh giá, lúc giữ thì rất kín, nhưng một khi đã xác định là không có nhập nhằng.
Anh ta biết rõ mình muốn cái gì, thế nên sẽ không ngần ngại ra tay, nhưng vì thói quen lâu ngày, rất khó để Minh Dao có thể tươi cười chào đón người khác.
Thế nên kể cả khi đang quan tâm Lâm Chức, trên mặt anh vẫn là vẻ bình thản như thể đang bàn luận về xu thế thị trường chứng khoán hôm nay.
Nhưng từ bàn tay đang nắm chặt tay mình kia, Lâm Chức có thể thấy được chút dao động trong lòng anh.
Lâm Chức lại không thấy kiểu dứt khoát rạch ròi như Minh Dao có gì không tốt, thậm chí còn thấy rất thú vị.
Dù sao thì hôm qua lúc y nghẹn ngào bảo Minh Dao chậm một chút, anh gần như là lạnh giọng nói “xin lỗi” rồi tiếp tục đè y xuống.
Khoảnh khắc não bộ trống rỗng, y nhìn thấy cặp mắt chăm chú đến gần như cuồng nhiệt của anh.
Minh Dao nghe được tiếng cười của Lâm Chức, vẻ mặt như đang hỏi y cười cái gì.
Lâm Chức lại gần Minh Dao, anh cũng phối hợp cúi xuống.
Vành tai truyền đến hơi thở ấm áp, giọng nói êm ái mang chút phàn nàn.
“Hôm nay ngài Quý tưởng em bị vẹo eo, muốn đề cử một bác sĩ Trung Y cho em.”
“Minh tiên sinh, giờ trên eo em vẫn còn vết bầm này.”
Lâm Chức nói xong lại lùi về. Ánh mắt y buồn phiền làm sao, không một ai nghĩ rằng y là người vừa nói những lời gợi dục đó.
Cái này đâu chỉ là như gần như xa, quả thực là tùy ý đùa bỡn cảm xúc của Minh Dao.
Nếu như Minh Dao vẫn ở trạng thái tỉnh táo như trước, anh sẽ phát hiện người vợ đang ngồi cạnh anh này xấu xa đến mức nào, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị che mắt bởi sự vô tội giả dối bao trùm lên cái xấu xa kia.
Đây không phải phàn nàn, mà là lời thầm thì dụ dỗ con người càng đi sâu xuống vực, đắm chìm trong vẻ đẹp mềm mại chán chường kia, trừng phạt y hư tình giả ý.
Minh Dao tạo cho người ta cảm giác rất ngột ngạt, nhưng có đôi khi hành vi của anh lại trái ngược với những gì anh thể hiện ngoài mặt. Lâm Chức lại đánh giá sai.
Tấm chắn trong xe được kéo lên, ngăn cách không gian.
Bàn tay to rộng dán lên lưng Lâm Chức, dường như đang bù đắp cho hành vi đêm qua của mình.
Minh Dao nhìn dấu tay trên đó, nổi bật trên da thịt nõn nà khiến người ta giật mình, nhưng lại vi diệu câu ra góc tối trong lòng người.
Lòng bàn tay Minh Dao nóng rực, nhiệt độ truyền lại khiến phần lưng Lâm Chức cũng dần nhiễm cơn sốt.
Xe đã lái vào hầm đỗ, tài xế thức thời không xuống mở cửa cho ông chủ mà đi thẳng ra ngoài.
Lâm Chức bước xuống xe, có chút buồn phiền cúi đầu.
Đêm nay phải nghỉ ngơi, y không muốn mai phải dán salonpas đi làm.
Minh Dao cũng xuống xe, cầm bản phương án rèn luyện khôi phục chức năng dành riêng cho mình, đặt trên chân, cùng Lâm Chức vào thang máy.
Thật ra Lâm Chức cũng không muốn hỏi đến chân của Minh Dao nhanh như vậy, nhưng ngoài bìa xấp giấy in mấy chữ ngay ngắn “Phương án rèn luyện khôi phục” bằng thể chữ Song cỡ 4, Lâm Chức có muốn giả vờ không thấy cũng khó.
Tuy là Minh Dao vẫn đang ngồi xe lăn, vẻ mặt thản nhiên không nói một lời, nhưng Lâm Chức lại như nghe được anh đang nói “Tôi có thể đứng dậy”, “Chẳng mấy chốc tôi sẽ đi lại bình thường”, “Em chờ đó cho tôi” vân vân.
Lâm Chức phối hợp tỏ vẻ kinh ngạc: “Hóa ra chân của anh có thể khôi phục?”
Minh Dao gật đầu, bởi vì không biết nên làm gì để đưa báo cáo kiểm tra cho Lâm Chức, thế là tổng kết: “Có thể.”
“Vậy chúc mừng anh. Ông nội biết chuyện chắc chắn sẽ rất vui!”
Phản ứng này của Lâm Chức không phải là giả, Minh Dao quyết định chữa trị là một tin tốt với y.
Minh Dao cảm nhận được sự vui mừng của y, mặt mày cũng mềm mại hơn. Anh hỏi: “Em thích nhẫn như thế nào?”
Lúc này thang máy đã đến lầu bốn, cửa thang máy mở ra.
Lâm Chức ngẩn người trước câu này, hỏi lại: “Tại sao lại hỏi cái này?”
“Đại loại là ông nội nói không thấy chúng ta đeo nhẫn cưới, đây là sơ sót của tôi, trước đó quên không chuẩn bị. Tôi đã tìm người thiết kế vài mẫu, em có thể nhìn xem có ưng cái nào không?”
Đương nhiên Minh Dao không chỉ tìm một nhà thiết kế, mà là hơn mười nhà thiết kế hàng đầu cả trong lẫn ngoài nước. Có vài người đã gửi mẫu mới hoặc là tác phẩm giấu kĩ lâu nay tới để anh chọn, những cái khác vẫn đang trong quá trình thiết kế.
Minh Dao lấy cớ rất thông minh. Lúc trước Lâm Chức dùng ông cụ làm cớ tiếp cận anh, giờ anh lại dùng lí do này để đạt được mục đích của mình.
Minh Dao còn đặc biệt bổ sung: “Đều là nhà thiết kế rất nổi tiếng, tác phẩm của họ đều là tuyệt tác.”
Với tính cách hư vinh của vợ mình, cái gì quý chắc chắn sẽ tốt, y sẽ không từ chối.
Quả nhiên người thanh niên trả lời đúng như trong tưởng tượng của anh: “Vậy anh gửi mấy bản thảo thiết kế đó cho em đi, em phải chọn thật kĩ.”
“Không cần vội. Hai tháng sau có một viên kim cương xanh được đấu giá ở Geneva, em có đủ thời gian để thoải mái chọn.”
Trong lúc nói chuyện, cửa thang máy đã đóng lại, đi lên tầng 5.
Thanh niên có hơi bất ngờ lẩm bẩm: “Em nhớ viên kim cương xanh được bán ra gần nhất có giá là 3.8 tỷ?”
“Ừ, nhưng viên ở Geneva có vẻ không lớn bằng nó, nên sẽ không tới mức giá đó. Nhưng cũng đủ để làm một cặp nhẫn.”
Tiền tài của Minh Dao đủ để anh mắt không chớp mua sắm những thứ này. Trước đó anh từ chối yêu cầu thêm tiền của Lâm Chức không phải vì keo kiệt, mà là khi đó anh cho rằng Lâm Chức không xứng đáng.
Đến tầng 5, Lâm Chức đi theo Minh Dao ra thang máy.
Nhưng y lại không vào phòng, mà là đứng trước cửa phòng ôm cổ Minh Dao, thơm lên hai má anh.
“Chúc anh ngủ ngon, em sẽ không vào đâu. Không phải em sợ mình vui quá làm vài chuyện thất lễ, chỉ là chỗ đó sưng rồi không thể chạm vào nữa.”
“Ngủ ngon nhé chồng.”
Lâm Chức cười với Minh Dao, thì thầm chào tạm biệt, khuôn mặt xinh đẹp vì hưng phấn mà ửng hồng.
Hư vinh là Lâm Chức diễn, nhưng hưng phấn lại không hoàn toàn là giả, y thật sự rất vui.
Cảm giá nỗ lực được báo đáp khiến y thỏa mãn. Lâm Chức thích được khẳng định, mà người y có hứng thú vì để làm y vui lòng mà cố gắng trả giá, thậm chí dù việc đó chẳng có ý nghĩa gì, cũng vẫn khiến y sung sướng vô cùng.
Nên xét về một phương diện nào đó, y cũng rất hư vinh.
Không biết là sinh ra như thế hay là thói quen tạo thành, Lâm Chức đã quen với việc người khác cần mình. Thậm chí vì y phải gánh chịu những chờ mong gần như cực đoan của gia đình, ngay cả giới hạn của việc bị cần cũng được nâng cao, một chuyện bình thường sẽ không thể thỏa mãn nhu cầu tâm lý của y.
Lâm Chức lại không phải kiểu người nỗ lực. Là một nhà kinh doanh khôn khéo vị kỷ, y luôn muốn chắc chắn tỉ lệ được báo đáp trước khi hành động.
Lại thêm người để y sẵn lòng trả giá trước ở trên thế giới đó cũng không nhiều. Sau khi y chết, duyên tình trở nên nhạt nhòa, những người như vậy càng hiếm.
Loại tâm lý mâu thuẫn gần như là dị dạng này, chính Lâm Chức cũng không ý thức được.
Y chỉ cảm thấy bản thân lúc này rất vui, thậm chí lúc gọi Minh Dao là chồng còn có phần thật lòng.
Nhưng lần này Lâm Chức lại không thể thuận lợi rời đi.
Tay y còn chưa kịp rời khỏi cổ Minh Dao, hai tay anh đã nắm lấy bắp đùi Lâm Chức, để y dạng chân ngồi trong lòng mình.
_________________
6k chữ… Sao tui toàn lọt hố dài không vậy…