Phi Đao Túy Nguyệt

Chương 18: Ly sơn bát tuấn



-Là một lão già.

Hoàng sam khách khinh thường nói.

– Lão già thế nào?

– Rất thối.

– Thối?

– Muội nhìn kìa!

Hoàng sam khách chỉ chỉ vào lá Thanh Long nha kỳ, cười lạnh nói:

– Đó không phải là rất thối sao?

– Đúng! Tác phong thật là đáng tởm.

– Một người phải được người khác tôn kính mới có ý nghĩa.

Hoàng sam khách nói:

– Chính mình lại tự cho mình là siêu phàm, đúng là thối như nước tiểu chó vậy.

– Ôi!

Thiếu nữ áo lục cố ý nói:

– Quả thật là có mùi lạ.

– Vậy thì bịt mũi lại đi!

Tiêu Chấn ngồi thẳng trong xe, tay đặt trên chuôi kiếm, vẻ mặt lúc xanh lúc trắng, ánh mắt như muốn bốc lửa.

Y vẫn còn nhẫn nại, vẫn còn chưa phát tác.

Lúc trước bị Bạch phu nhân chế ngạo một phen, đó là vì nhi tử của Y rơi vào trong tay người, cho nên Y đành phải nén giận.

Bây giờ vì sao phải nhịn? Bởi vì Y biết, một khi động thủ thì hậu quả sẽ rất khó lường.

– Đại ca!

Thiếu nữ áo lục bỗng nhiên vươn một ngón tay như bạch ngọc, chỉ thẳng vào Tiêu Chấn, cười cười nói:

– Lão đầu bại hoại để râu mép đang trừng mắt này, chẳng lẽ chính là Giang Nam Tiêu Chấn?

– Không sai!

Hoàng sam khách nói:

– Chính là y.

– Ồ! Trong tay hắn có kiếm.

– Muội cẩn thận! Hắn là thần kiếm đấy!

Hoàng sam khách nói:

– Nghe nói hắn có thể cách trăm bước phi kiếm lấy đầu người dễ dàng như như bổ dưa cắt rau vậy.

– Đại ca, đừng dọa muội chứ!

– Dọa muội?

Hoàng sam khách nói:

– Đây là chuyện hoàn toàn chính xác, trên giang hồ hầu như ai ai cũng biết.

– Sao muội lại không biết?

– Có lẽ rất nhanh sẽ biết.

– Vậy thì lạ nha!

Thiếu nữ áo lục cười nói:

– Hiện giờ chúng ta cách chưa đầy ba mươi bước, nếu như hắn thật sự có bản lĩnh này, vì sao còn chưa động thủ?

– Chuyện này…

– Chẳng lẽ có tâm bệnh gì?

– Đúng vậy! Có lẽ ngày hôm nay hắn không được thoải mái lắm.

Hoàng sam khách nói:

– Chẳng hạn như cảm mạo…

– Không! Đều không phải!

– Không phải?

– Người đã già, không còn dùng được nữa.

Thiếu nữ áo lục thở dài nói:

– Người đến tuổi xế chiều, thật là đáng thương!

– Không thể nào?

Hoàng sam khách nói:

– Nếu đã như vậy, vì sao hắn lại cắm lá nha kỳ này lên, hơn nữa còn rút kiếm ra?

– Chuyện này còn không hiểu sao?

Thiếu nữ áo lục nói:

– Trang trí mặt tiền, làm ra vẻ để dọa mấy tên tiểu lâu la.

– Cho nên y đành phải nhịn, cố gắng mà nhịn.

Thiếu nữ áo lục nói tiếp:

– Huynh xem kìa! Mặt hắn bắt đầu đỏ lên rồi.

– Trên đầu chữ nhẫn có một cây đao, quá thật là rất khó chịu.

– Nói cũng đúng.

Khóe miệng thiếu nữ áo lục khẽ nhếch lên:

– Có điều so với chết thì còn tốt hơn nhiều lắm.

– Hắn có thể nhịn được bao lâu?

– Không biết được.

Thiếu nữ áo lục nói:

– Có lẽ đến khi không còn cách nào hạ đài, đành phải liều cái mạng già.

Miệng lưỡi thật là lợi hại, nói trúng tim đen Tiêu Chấn.

Tiêu Chấn quả thật có dự định, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì tuyệt không động thủ, thậm chí còn không muốn nói chuyện.

Bởi vì một khi động khẩu, sau đó tất nhiên sẽ là động thủ.

Còn nếu như động khẩu mà không động thủ, sẽ dẫn đến càng nhiều lời châm chọc hơn.

Y lăn lộn trên giang hồ đã lâu, cũng nhìn ra đối phương còn có vài phần kiêng kỵ, bằng không vì sao không dứt khoát triển khai công kích? Đồng thời y cũng đánh giá chính mình, thu thập một hai người là chuyện có thể, nhưng muốn diệt trừ tất cả thì lại không dễ dàng.

Nhưng kết quả thì sao? Xét trên toàn cục thì vẫn rất gay go.

Ly Sơn Bát Tuấn tất nhiên là sinh tử đồng mệnh, khi một người chết đi, những người còn lại há có bỏ qua?

Làm cho y lo lắng nhất chính là nhi tử bảo bối của mình. Theo như y suy đoán, Tiêu Lâm Phong hiện giờ vẫn bị nhốt trong một chiếc xe kín, chỉ không biết là chiếc xe nào.

Y sợ một khi động thủ không thể chiếu cố, dưới tình huống hỗn loạn, Tiêu Lâm Phong có thể sẽ bị thương.

Một người đã bị khống chế huyệt đạo, đương nhiên chỉ có thể mặc cho người chém giết.

Ngoài ra còn có một chuyện khác làm cho y vô cùng tức giận, nhưng lại nói không nên lời.

Y nghĩ không ra, chuyện đã đến nước này, nhưng Mật Nhi ngồi trên chiếc xe thứ nhất vẫn không nói lời nào.

Đây rõ ràng là ngoảnh mặt làm ngơ, chuẩn bị xem kịch hay.

Đương nhiên, y đã đáp ứng sẽ hộ tống bảy chiếc xe này đến Lục Bàn sơn, nhưng không ngờ vừa mới bắt đầu đã gặp phiền phức.

Từ khi nhi tử bị bắt, y chẳng khác đã trúng một gậy vào đầu, cái chết của Huyết Thủ Phi Ưng càng giống như mất đi một cái cánh tay, sự thất bại và đả kích liên tục này đã khiến cho lòng kiêu ngạo của y không còn.

Vì vậy, y chỉ có thể tùy thời hành động.

Vấn đề là không thể cứ ngồi yên ở chỗ này, như vậy chẳng khác nào nói cho đối phương biết mình đã không còn ý chí chiến đấu. Có điều là tám con tuấn mã kia đã xếp hàng chắn giữa đường, nếu muốn qua cửa nhất định phải đánh một trận.

– Đại ca!

Thiếu nữ áo lục bỗng cười nhạt một tiếng:

– Huynh xem lão đầu bại hoại này đang có chủ ý gì?

– Tiểu muội, nhớ cho kỹ, hắn cũng không phải rất bại hoại đâu!

– Không bại hoại?

– Mấy năm nay hắn uy chấn Giang Nam, như hổ nhìn thiên hạ…

– Hổ?

Thiếu nữ áo lục cười khúc khích:

– Hổ gì chứ? Đừng làm người ta cười chết! Chỉ sợ là một con hổ giấy mà thôi.

– Tiểu muội, đừng chọc giận hắn!

Hoàng sam khách chớp chớp mắt nói:

– Cho dù không phải hổ, cũng là một con sói. Cẩn thận nó cắn muội một cái đấy!

– Hắn không dám đâu.

– Không dám?

– Để muội thử xem!

Thiếu nữ áo lục bỗng dưng vung cổ tay lên, “tinh” một tiếng, phát ra một luồng sáng bạc.

Chỉ thấy một luồng sáng như cầu vồng lóe lên mà đến.

“Rắc” một tiếng, ngọn Thanh Long nha kỳ trên càng xe bỗng gãy làm hai đoạn, lá cờ rơi xuống, cuốn vào bánh xe.

Vốn chỉ là mỉa mai ngoài miệng, lúc này đã trở thành ngang nhiên khiêu chiến, bắn gãy nha kỳ chẳng khác nào cho Tiêu Chấn một cái tát.

Tiêu Chấn nhịn không được, đột nhiên biến sắc.

Đúng như lời đối phương, hắn đã không thể nhịn được nữa, tay cầm kiếm run lên.

– Thật to gan! Lão phu… lão phu…

– Mọi người nghe kìa!

Thiếu nữ áo lục ung dung cười, cao giọng nói:

– Hổ giấy nói rồi.

Hiển nhiên nàng đang cố ý thêm dầu vào lửa.

Chỉ nghe “vù” một tiếng, một bóng người đã từ trong xe nhảy vọt lên, lướt qua càng xe, vẽ nên một hình cung màu tím.

Bất động thì không sao, một khi đã động thì quả thật kinh người.

Trong bóng người hình cung, ánh xanh bỗng lóe lên, mang theo khí thế vạn quân lao thẳng vào thiếu nữ áo lục.

– A! Đến rồi!

Thiếu nữ áo lục đột nhiên lắc dây cương.

Tuấn mã quả thật thông minh, chỉ thấy bốn chân nhún một cái, trong nháy mắt đã nhảy vọt lên, lướt ngang qua chín thước.

Bảo mã thông linh, hiển nhiên là loại ngựa tốt có tố chất đã trải qua huấn luyện.

Nhưng cú nhảy này có thật sự đã tránh khỏi một kiếm kia? Tiêu Chấn nếu như đã động thủ, tất nhiên sẽ không chịu ra về tay trắng. Kiếm trong tay, biến ảo như quỷ mị, xảo quyệt như tinh linh.

Thân hình còn đang ở giữa không trung, kiếm khí đã tràn ngập chung quanh, gió lạnh bức người.

Mặc dù không phải thật sự có thể phi kiếm lấy mạng người từ trăm bước, nhưng chí ít kiếm phong cũng đủ để bao trùm phạm vi hai trượng.

Y bằng vào một thanh kiếm độc bá Giang Nam, đương nhiên không phải chỉ có hư danh.

Đáng tiếc ngày hôm nay có chút bất đồng, Ly Sơn Bát Tuấn hiển nhiên không ai là kẻ yếu, người khôi ngô, ngựa tráng kiện, tám người tám ngựa, vừa bắt đầu đã khiến người có cảm giác sắc bén không thể đương đầu.

Ngay vào lúc này, một tiếng quát bỗng vang lên, tiếp đó là tiếng “bách bách bách” của dây cung.

Tên như châu chấu, một hàng sáu mũi.

Sáu mũi tên nhằm vào một mục tiêu, tiếng rít sắc bén chấn nhiếp nhân tâm, xé gió bay đến.

Tiêu Chấn không phải là mình đồng da sắt, đương nhiên không thể chống được sáu mũi tên này.

Nhưng y lại có một thanh kiếm xuất thần nhập hóa. Chỉ thấy ánh kiếm lóe lên, “đinh đinh đinh”, lập tức gạt rơi ba mũi, đồng thời thân hình lật qua, tránh thoát hai mũi khác.

Mũi còn lại bắn thẳng vào ngực, y đưa một tay ra, chụp lấy mũi tên đang đến.

Mặc dù y chỉ giở tay nhấc chân đã hóa giải sáu mũi tên, nhưng thế kiếm cũng bị khựng lại, mất đi lực công kích.

Hơn nữa sau khi hoàn thành, chân của y đã chạm vào mặt đất.

– Hảo! Hảo kiếm pháp!

Hoàng sam khách khen ngợi:

– Có điều không mạnh như chúng ta tưởng tượng.

– Đại ca!

Thiếu nữ áo lục nói tiếp:

– So với muội tưởng tượng còn mạnh hơn.

– Ồ! Vì sao?

– Chí ít cũng không phải là đậu hũ.

Thiếu nữ áo lục cười nhạt:

– Nhảy lên cũng cao đến vài thước.

Ánh mắt Tiêu Chấn liếc qua hai bên, sau đó nhìn về phía trước.

Đối với những lời của Hoàng sam khách và thiếu nữ áo lục, y có thể làm như mắt điếc tai ngơ, nhưng đối với sáu người đang xếp hàng bên ngoài năm trượng, y lại đổ mồ hôi lạnh.

Bởi vì sáu người này tên đều đã lên dây.

Chỉ cần y khẽ động, sáu mũi tên kia sẽ lập tức phát ra.

Y biết loại nỏ tiễn này đương nhiên không giới hạn chỉ có một mũi, hơn nữa còn có thể bắn liên tục. Y đã thấy trên yên ngựa mỗi người đều cột một cái túi, trong túi đầy những mũi tên.

Đối với y, đây hiển nhiên là một uy hiếp rất lớn.

Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, huống hồ một hàng sáu mũi.

Bằng vào thanh kiếm trong tay, nếu như đánh trực diện, ngay cả khi tám người đồng thời vây công, y cũng tự nhận có thể ứng phó được, thậm chí còn có thể giết chết một hai người. Khiến cho y lo ngại là những nỏ tiễn này.

Chỉ cần hơi sơ xuất, Giang Nam Tiêu Chấn từ nay sẽ không còn.

Đương nhiên, Tiêu Lâm Phong cũng sẽ khó sống được, Giang Nam tiêu thị hiển hách một thời cũng tuyệt hậu từ nay.

– Tiêu lão đầu!

Hoàng sam khách bỗng nhiên nói:

– Trước tiên ngươi hãy nói, bảy chiếc xe này dự định đi đến nơi nào?

– Lão phu không biết.

– Không biết?

Hoàng sam khách cười lớn:

– Lẽ nào bảy chiếc xe này không phải nghe theo lệnh của ngươi?

– Chuyện này…

– Chẳng lẽ ngươi chỉ là tay sai cho người khác?

– Cũng không phải.

– Chuyện này lạ nha!

Hoàng sam khách cười nhạt:

– Ngươi tự mình dẫn đầu, lẽ nào lại chẳng có liên quan gì đến bảy chiếc xe này?

– Lão phu không muốn giải thích.

– Chẳng lẽ có nỗi khổ khó nói?

– Hừ! Đây là chuyện của lão phu.

– Chuyện của ngươi? Ha ha!

Hoàng sam khách ngửa mặt lên trời cười lớn:

– Chuyện này thật có ý tứ.

– Có ý tứ gì?

– Tiêu lão đầu, nghe cho rõ!

Hoàng sam khách trầm giọng nói:

– Ly Sơn Bát Tuấn Chúng ta không muốn xưng hùng giang hồ, chỉ muốn sống những ngày thoải mái, mỗi bữa có rượu có thịt. Đương nhiên rượu phải là mỹ tửu, thịt phải là món quý và lạ. Nhưng chúng ta cũng không muốn khổ cực canh tác, cũng không muốn…

– Cho nên chỉ muốn đánh cướp?

– Đúng! Đây là chuyện rất dễ dàng.

Hoàng sam khách nói:

– Tiêu lão đầu, lẽ nào ngươi không muốn?

– Lão phu…

– Được rồi, nghe mỗ đây nói cho hết đã!

Hoàng sam khách nói:

– Cho nên chúng ta cũng không muốn cái mạng già của ngươi, vang danh võ lâm…

– Ồ?

– Nổi danh chỉ mang đến nhiều phiền toái. Chúng ta chỉ muốn ngẫu nhiên làm một hai chuyện buôn bán, ẩn cư tại Ly sơn, cười ngạo gió trăng…

– Hừ! Chủ ý hay đấy!

– Chí ít so với chủ ý của ngươi thì tốt hơn. Ngươi vừa muốn đánh cướp, lại còn muốn thành danh.

Hoàng sam khách nhún vai cười:

– Loại chuyện danh lợi song thu này đương nhiên rất tốt, đáng tiếc là lưới trời lồng lộng, có được thì sẽ có mất. Tiêu lão đầu, ngươi không thấy mệt à?

– Ngươi đang nói chuyện gì?

– Ta nói như vậy ngươi không hiểu được sao?

– Lão phu không hiểu?

– Chuyện này rất dễ hiểu.

Hoàng sam cười nói:

– Chúng ta dùng đánh cướp mà sống, cho dù thất thủ, chẳng qua cũng chỉ chết vài tên đạo phỉ, không đáng để nói đến. Tiêu lão đầu ngươi nếu như có sơ xuất, chết lại là Giang Nam đại hiệp, chắc chắn sẽ thành chuyện cười của võ lâm, hình tượng trước kia một chốc tiêu tan, chỉ sợ còn bị bêu danh sau khi chết.

– Hừ! Lão phu chưa bao giờ thất thủ.

– Đáng tiếc lần này vì nguyên bảo, đã ngã mất một lần.

Tiêu Chấn giật mình, hắn đã hiểu đối phương ám chỉ điều gì, nhất thời im lặng không lên tiếng.

Không sai, quả thật là đã ngã một lần.

Thậm chí cú ngã này còn chưa kết thúc, hôm nay nhất cử nhất động vẫn phải tiếp tục nghe theo người ta sai khiến.

Bi ai nhất chính là, biết rõ anh hùng đã đến đường cùng, nhưng vẫn phải cố tỏ ra là anh hùng.

– Tiêu lão đầu!

Thiếu nữ áo lục bỗng nhiên nói:

– Đừng không biết tốt xấu! Đại ca của ta nói nửa ngày, chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu?

– Lão phu hiểu.

– Ngươi hiểu cái gì?

– Chuyện này…

– Nếu như ngươi thật sự hiểu, vậy thì hãy đánh xe của ngươi, lập tức chạy đi, càng xa càng tốt!

Thiếu nữ áo lục lạnh lùng nói:

– Tốt nhất là trở lại Giang Nam đi!

– Muốn lão phu đi?

– Đúng!

Thiếu nữ áo lục nói:

– Đừng ở chỗ này làm vướng chân vướng tay!

– Các ngươi muốn làm gì?

– Muốn làm gì à?

Thiếu nữ áo lục nói:

– Lẽ nào ngay cả việc chúng ta muốn làm gì ngươi cũng không biết? Ly Sơn Bát Tuấn trừ phi không lộ diện, một khi lộ diện, chuyện muốn làm chỉ có một mà thôi.

– Lão phu biết.

– Biết là tốt rồi!

– Ý của Lão phu là đừng nhìn nhầm.

Tiêu Chấn nói:

– Theo lão phu thấy, trong những xe này cũng không có vật gì quý trọng.

– Ngươi là nói mười vạn lượng bạc không có ở trong xe.

– Chuyện này…

– Thế nào? Không dám nói rõ à?

Thiếu nữ áo lục mỉm cười một cái:

– Đôi ngựa bằng phỉ thúy, năm trăm viên minh châu thì sao?

– Lão phu không biết.

– Ngươi đương nhiên là không biết.

Thiếu nữ áo lục nói:

– Trên xe có bạc hay không, lẽ nào Ly Sơn Bát Tuấn không thấy, còn cần đến ngươi nhắc nhở à!

– Hừ! Lão phu nói sai sao?

– Cho dù ngươi không sai.

Thiếu nữ áo lục trầm giọng nói:

– Chúng ta cũng phải lục soát bảy chiếc xe này.

– Lục soát?

Tiêu Chấn ngẩn ra.

– Đúng! Mỗi chiếc đều lục soát.

Thiếu nữ áo lục nói:

– Có lẽ chúng ta không phải vì mười vạn lượng bạc trắng lấp lánh kia, cũng không phải vì đôi ngựa bằng phỉ thúy xanh mượt mà kia, năm trăm viên minh châu sáng long lanh kia…

– Vậy thì vì sao?

– Vì cao hứng.

Hoàng sam khách bỗng nhiên cười lớn:

– Huynh muội chúng ta một khi cao hứng, chuyện hiếm lạ cổ quái gì đều làm ra được.

Tiêu Chấn biến sắc, hồi lâu không nói nên lời.

Ly Sơn Bát Tuấn đã nói rõ, cho dù không có tài vật, cũng phải lục soát bảy chiếc xe này, đây rõ ràng là cố ý gây phiền phức.

Đối với một đám người cố ý gây phiền phức, có nói gì cũng uổng công.

Nhịn cũng nhịn không được, tránh cũng tránh không qua.

– Không được!

Tiêu Chấn mở to hai mắt, thu hết dũng khí nói:

– Chuyện mà các ngươi cao hứng, lão phu lại không cao hứng.

– Ồ?

Hoàng sam khách cười lạnh một tiếng.

– Lão đầu bại hoại ngươi thật không biết sống chết.

Thiếu nữ áo lục mũi hừ một tiếng:

– Đại ca, trước tiên cho hắn một bài học đi!

– Được thôi!

Hoàng sam khách nhướng đôi lông mày rậm lên.

– Để tiểu muội lên trước!

– Không! Lớn nhỏ phải có thứ tự.

Hoàng sam khách vươn cánh tay như vượn, “cheng” một tiếng, từ trên yên ngựa rút ra một thanh trường đao.

Đao thật dài, không đến năm thước thì chí ít cũng phải bốn thước bảy tám.

Thân đao dài nhỏ, phần lưỡi cực mỏng, ánh xanh lưu chuyển quanh thân, lóe lên dưới ánh mặt trời phía tây.

Một thanh trường đao như vậy, xem ra rất thích hợp xung phong trên ngựa.

– Đại ca!

Thiếu nữ áo lục nói:

– Tiểu muội cũng có chút ngứa tay, không bằng chúng ta bao vây tấn công đi!

– Muội là nói hai mặt giáp công?

– Đúng! Để cho lão đầu bại hoại này luống cuống tay chân!

– Tốt! Rất tốt!

Hoàng sam khách vui vẻ đồng ý:

– Tiểu muội, vậy thì nhanh lấy binh khí ra đi!

– Chờ đã! Chờ đã!

Tiêu Chấn trong lòng vừa động, bỗng nhiên kêu lên:

– Lão phu còn có một lời…

– Có rắm gì thì mau đánh đi!

Thiếu nữ áo lục trầm giọng nói.

– Nghe nói Ly Sơn Bát Tuấn mỗi người đều là hào kiệt, tại hắc đạo có thể xưng là nhân vật đứng đầu, lẽ nào lại muốn ỷ đông hiếp yếu?

Tiêu Chấn trong lòng lo lắng, con ngươi xoay chuyển.

Hiển nhiên, y đang dùng phương pháp khích tướng.

– Tiêu lão đầu! Ngươi nói sai rồi.

Hoàng sam khách cười nhạt:

– Chúng ta đã sớm nói qua, Ly Sơn Bát Tuấn chỉ là tám gã đạo phỉ, không thích cầu danh, chỉ biết mưu lợi, lại càng không hiểu được những quy củ thối tha trên giang hồ, cho nên đánh quần công chính là lành nghề nhất.

– Hừ! Việc như vậy mà cũng nói ra được!

– Không những nói được, chúng ta còn làm được.

Hoàng sam khách cười nói:

– Có điều nếu như ngươi tự biết không phải là đối thủ, chỉ cần để lại tài vật, Ly Sơn Bát Tuấn cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt.

– Lão phu không có tài vật.

– Thanh kiếm này của ngươi hình như cũng không tệ.

Hoàng sam khách nói:

– Chúng ta đã sớm cảm thấy hứng thú.

– Cái gì? Muốn kiếm của lão phu?

– Còn nữa!

Thiếu nữ áo lục nói tiếp:

– Chiếc xe này cũng không tệ. Ta cũng muốn phong quang một chút.

– Được! Muội muội ngoan!

Hoàng sam khách nói:

– Vậy thì xem như là của muội.

Một thanh kiếm, một chiếc xe, người còn chưa chạy cũng chưa chết, tài vật đã bị phân chia.

Tiêu Chấn không khỏi trong lòng trầm xuống.

Y quả thật không ngờ, mấy tên đạo tặc kiêu ngạo này lại dám động thủ trên đầu thái tuế. Nếu như là hai ngày trước, y tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ, thậm chí là đã sớm phát tác. Nhưng lúc này chính y lại đang bị người khác khống chế, chờ nghe sai khiến, đành phải cắn răng không lên tiếng.

Đối mặt với cường địch, y quả thật có chút khiếp chiến.

Nhưng y cũng biết, trận chiến này xem ra rất khó tránh khỏi.

Y nắm chặt thanh kiếm, ánh mắt chớp động, trong lòng đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, thanh trường kiếm nắm trong tay cũng có vẻ nặng nề.

Ý niệm chán nản khiến cho tay y vô lực, hai chân khẽ run lên, giống như đột nhiên già đi mất mười năm.

– Đại ca!

Thiếu nữ áo lục nói:

– Huynh có thấy không? Lão đầu bại hoại này đã không xong rồi…

– Hình như là vậy.

– Tiểu muội muốn xuất thủ!

“Vù” một tiếng, từ trong tay nàng bỗng nhiên bay ra một vật.

Thế đến mạnh mẽ như du long, không phải là binh khí bình thường, cũng không phải là ám khí, mà lại là một dải lụa trắng.

Dùng thứ này để tấn công địch, trên giang hồ quả thật là hiếm thấy.

Dải lụa dài chừng một trượng tám chín, trong tay thiếu nữ áo lục linh động như rắn trườn, có nhu có cương.

Phần đầu bỗng nhiên lay động, cuốn thẳng về phía vai của Tiêu Chấn.

Tiêu Chấn lăn lộn giang hồ đã lâu, ngoài mười tám loại binh khí thông thường, không biết đã gặp qua bao nhiêu binh khí kỳ kỳ quái quái, nhưng cũng chưa từng thấy qua loại lụa uốn lượn này.

Theo y suy đoán, thứ này chỉ để làm nhiễu loạn ánh mắt của mình, nhiều nhất cũng chỉ như dây thừng đại loại mà thôi.

Dây thừng trước đầu có thòng lọng, có thể quấn lấy cổ đối phương, sau đó dùng lực kéo đi.

Dải lụa này không có lưỡi, làm sao đả thương người.

Tiêu Chấn tự phụ kiếm trong tay có thể chặt đứt sắt thép, thân hình liền nghiêng qua, ánh xanh lóe lên, trường kiếm xuất thủ.

Kiếm và lụa tiếp xúc, lụa hẳn là phải đứt.

Nhưng dải lụa kia lại mềm mại như nước, trơn nhẵn như dầu, phần đầu từ trên lưỡi kiếm trượt qua, không nghiêng không lệch, đâm thẳng vào vai trái của Tiêu Chấn .

Càng kỳ quái chính là, dải lụa mềm mại này sau khi trượt qua mũi kiếm, trong nháy mắt bỗng trở nên cứng như sắt đá.

Tiêu Chấn chỉ cảm thấy hai mắt hoa lên, máu huyết bốc lên, thối lui bảy bước.

Y hoảng sợ trợn mắt, sắc mặt như tro tàn.

Hiển nhiên, y tuyệt không ngờ một dải lụa mềm mại phiêu dật lại có uy lực như vậy.

Nhưng y cũng hiểu được, Thiếu nữ áo lục nhất định là đã đem một thân công lực ngưng tụ trên dải lụa.

Công lực ngưng tụ đến cực điểm, có thể trong khoảnh khắc biến một sợi chỉ mềm mại trở thành kim thiết.

Năng lực này quả thật khiến cho kẻ khác nói không nên lời.

Một thiếu nữ đã lợi hại như vậy, đám nam nhi oai hùng còn lại sẽ thế nào? Tiêu Chấn thầm kinh hãi, mặc dù dựa vào căn cơ thâm hậu, chưa bị nội thương, nhưng một kích này đã khiến cho y hoảng sợ.

Không sai, đây chỉ là trước tiên cho y một bài học.

Y đã hiểu rõ, muốn bảo hộ bảy chiếc xe này an toàn đến Lục Bàn sơn là chuyện không có khả năng.

Thậm chí nếu như không quyết định thật nhanh, chỉ sợ hôm nay có thể tặng luôn cái mạng già.

Về phần làm thế nào quyết định thật nhanh, y lại không có một chủ ý nào, trước mắt chỉ cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.

Y nghĩ không ra một diệu kế để bảo toàn chính mình nhưng lại không làm tổn hại thể diện, lại càng không biết phải làm thế nào dưới tình huống đáng xấu hổ này.

– Ha ha!

Hoàng sam khách bỗng nhiên cười lớn:

– Tiêu lão đầu! Vị tiểu muội này của chúng ta thủ pháp cũng không tệ lắm chứ?

Không tệ. Đương nhiên là không tệ. Những lời châm nhọc như dao sắc quả nhiên đã đến.

– Chuyện này…

Tiêu Chấn không biết nói gì.

– Chúng ta muốn tặng ngươi hai câu kệ ngữ. (1)

(1) Lời thơ trong kinh Phật gọi là kệ.

– Ngươi cũng không phải là hòa thượng, kệ ngữ cái gì?

– Kệ ngữ là trí tuệ, cũng là một loại dự kiến.

Hoàng sam khách nói:

– Kệ ngữ của chúng ta so với hoà thượng nói còn linh hơn.

– Ngươi nói đi!

– Nhìn thời thế mà làm, đừng để xuống cửu tuyền.

Tiêu Chấn ngẩn người, vẻ mặt khẽ biến đổi, hiển nhiên hai câu này đã nói trúng tâm ý của y, nhất thời không biết đối đáp như thế nào.

Ai nấy đều thấy được, y đang lo sợ và nghi hoặc.

– Tiêu lão gia tử!

Mật Nhi ngồi trên chiếc xe kín mui thứ nhất cũng cảm thấy tình huống không ổn, bỗng nhiên lên tiếng:

– Ngươi thế nào rồi?

– Lão phu…

Tiêu Chấn lại ngẩn ra.

– Hừ! Hình như ngươi còn chưa dốc hết toàn lực.

Mật Nhi lạnh lùng nói:

– Chẳng lẽ muốn nửa đường rút chân?

– Chuyện này…

– Làm qua loa cho xong chuyện, ngươi biết hậu quả không?

Hậu quả? Hậu quả gì? Đương nhiên là muốn ám chỉ Tiêu Lâm Phong.

Tiêu Chấn trong lòng vừa động, bỗng cảm thấy như roi độc đánh vào tâm khảm.

Y bỗng nhiên phát giác, đây giống như một âm mưu, rõ ràng là muốn dồn y vào chỗ chết.

Y không thể chết được, và cũng không muốn chết.

Một khi lớn đã chết, nhỏ còn có thể sống sao? Không có rễ, làm sao có mầm? Không có thân cây, nào có cành lá?

Y bỗng nhiên hiểu được, muốn nhi tử không chết, trước tiên phải giữ vững cái mạng già của mình.

Chỉ cần y còn tồn tại, có thể khiến người ta sợ hãi vài phần, chí ít Bạch nương tử cũng không dám làm liều.

– Tiêu lão gia tử!

Mật Nhi trầm giọng nói:

– Ngươi trả lời đi!

– Lão phu…

– Thế nào? Đầu lưỡi nổi nhọt rồi à?

Mật Nhi tự phụ Tiêu Chấn không dám phản kháng, ngôn ngữ ngày càng cay nghiệt.

– Lão phu không có gì để nói.

– Cái gì?

Mật Nhi ngẩn ra, giật mình nói:

– Ngươi… ngươi… được lắm…

Nàng không ngờ Tiêu Chấn lại đáp lời như vậy.

Những lời này mặc dù rất bình thường, nhưng ẩn ước đã có ý phản kháng.

– Ngươi đừng lo lắng!

Thiếu nữ áo lục bỗng nhiên tiếp lời:

– Vạn nhất lão đầu bại hoại này không xong, còn có chúng ta đây.

– Các ngươi?

Mật Nhi sửng sốt.

Hiển nhiên, nàng không hiểu thiếu nữ áo lục có ý tứ gì, đành phải mở to hai mắt, chờ đợi phần tiếp theo.

– Đúng!

Thiếu nữ áo lục nói:

– Chúng ta thay ngươi bảo tiêu.

Chuyện này thật sự là mới mẻ, cường đạo lại biến thành bảo tiêu.

Mật Nhi nhíu nhíu mày, nhất thời không biết trả lời ra sao.

Nàng hiển nhiên nhận được mật kế của Bạch phu nhân, vốn dự định không nói một lời, bất kể gặp phải cường địch hảo thủ gì, cứ để cho Tiêu Chấn một mình giải quyết.

Nhưng nàng thật không ngờ, Tiêu Chấn bỗng nhiên lại không chịu liều mạng.

– Thế nào?

Thiếu nữ áo lục cầm cương ngựa, lạnh lùng nói:

– Chẳng lẽ không tin tưởng chúng ta?

Ban đầu Mật Nhi không nói lời nào, chính là để tránh gây nên xung đột chính diện, bây giờ đã lên tiếng trước, không thể nào tiếp tục làm lơ.

– Các ngươi bảo tiêu có điều kiện gì?

– Điều kiện?

Thiếu nữ áo lục nói:

– Ta không hiểu.

– Ta là nói muốn trả giá thế nào?

– Không cần!

– Không cần? Có loại chuyện tốt này sao?

Khóe miệng Mật Nhi nhếch lên:

– Ly Sơn Bát Tuấn lẽ nào đã thoát thai hoán cốt?

– Chuyện này thì không có.

Thiếu nữ áo lục nói:

– Có điều trong lòng chúng ta đều biết, có muốn cũng chỉ uổng công.

– Lời này phải hiểu thế nào?

– Bởi vì ngươi không trả nổi.

Thiếu nữ áo lục nói:

– Mặc dù các ngươi hùng hùng dũng dũng, làm ra vẻ như thật, có điều mấy chiếc xe này thì đều trống cả…

– Ngươi…

– Rồi lại nói Bạch nương tử không có ở đây, ngươi không làm chủ được.

Thiếu nữ áo lục tiếp tục nói:

– Huống hồ trên thực tế, đây chỉ là một màn kịch gạt người.

– Ngươi nói cái gì?

– Ta nói chính là lời thật.

Thiếu nữ áo lục cười nhạt:

– Không có đồ vật giá trị liên thành nào, vậy cần gì bảo tiêu?

Nguyên lại nàng đã biết tất cả, cho đến lúc này mới nói thẳng ra.

Không hổ là nhất phượng trong Bát Tuấn, một con linh phượng.

– Hừ! Ngươi nói giống như rất khôn ngoan.

Mật Nhi nói:

– Vậy Ly Sơn Bát Tuấn các ngươi tới đây để làm gì?

– Nhàn rỗi vô sự, đến để giúp vui.

– Nơi này có cái gì vui?

– Vốn là có, nhưng Ly Sơn Bát Tuấn bọn ta đến, có lẽ sẽ không xảy ra nữa.

Thiếu nữ áo lục cười lạnh một tiếng:

– Bạch nương tử không nói, chỉ sợ ngay cả nha đầu ngươi cũng có chút thất vọng.

– Thất vọng?

Mật Nhi ngẩn ra.

– Thế nào không thất vọng?

Thiếu nữ áo lục nói:

– Diệu kế của Bạch nương tử, chẳng qua là muốn khơi mào một trường kiếp số, lợi dụng thanh kiếm của lão đầu bại hoại đến từ Giang Nam này để giết người.

– Giết ai?

– Không hiểu thật à?

Thiếu nữ áo lục nói:

– Đương nhiên là những người có ý đồ đánh cướp bảy chiếc xe này.

Mật Nhi ngẩn ra một chút, không biết nói gì.

– Hơn nữa còn là một đá trúng hai chim.

Thiếu nữ áo lục tiếp tục nói:

– Đợi sau khi lão đầu bại hoại này giết đến sức cùng lực kiệt, các ngươi từ phía sau xông ra, nhất tề giết chết.

Nói rất hợp tình hợp lý, quả nhiên là diệu kế.

Tiêu Chấn đầu tiên là trừng hai mắt, trong lòng nghĩ lại, không khỏi rùng mình một cái.

– Hừ! Ngươi nói bậy!

Mật Nhi muốn tranh biện.

– Ta nói bậy à?

Thiếu nữ áo lục bỗng nhiên trầm giọng quát lên:

– Tiểu nha đầu, tốt nhất nên thức thời một chút! Ta cũng không để ngươi vào mắt.

– Ngươi… ngươi nghĩ…

Mật Nhi có chút sợ hãi.

Vừa rồi nàng đã tận mắt nhìn thấy một thân công lực của thiếu nữ áo lục, tự biết mình không thể sánh bằng.

Huống hồ phía sau còn có một hàng sáu mũi tên.

– Ta nghĩ cái gì? Chính ngươi mới nên suy nghĩ một chút.

Thiếu nữ áo lục lạnh lùng nói:

– Bạch nương tử mang theo đôi ngựa bằng phỉ thúy, năm trăm viên minh châu, đã hạ quyết tâm cao chạy xa bay, lại bảo ngươi tới thay bà ta chịu chết.

– Ngươi… ngươi…

Sắc mặt Mật Nhi biến đổi.

– Có điều bà ta cũng chưa chắc đã bay được.

Thiếu nữ áo lục nói:

– Nói không chừng lúc này đã sa lưới rồi.

– Sa lưới?

– Rơi vào trong tay một người.

– Ai?

– Đinh Khai.

Mật Nhi cả người run lên, lập tức sắc mặt đại biến. Nàng đương nhiên biết sự lợi hại của Đinh Khai, phỏng chừng đối phương cũng không phải nói chơi. Chí ít cũng không thấy Đinh Khai bám theo, điều này biểu thị tên giang hồ lãng tử kia đã nhìn thấu màn kịch này.

Nếu như Bạch phu nhân quả thật đã sa lưới, nàng còn trông cậy vào ai?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.