Phế Tài Nghịch Thiên - Chi: Ma Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 2: Phế vật Ninh gia



Không cần nghĩ cũng biết, Tiểu Thanh kia nói là dược, trên thực tế nàng cũng hiểu được, đó chỉ là mẩu thuốc mà hạ nhân Ninh gia không cần. Nhưng kỳ thật, thà có còn hơn không.

Nhìn bóng dáng Tiểu Thanh biến mất trong đêm tối, Ninh Sở hơi hơi nhíu mắt, đáy mắt lóe lên tia hàn ý. Nàng chậm rãi hồi tưởng trí nhớ nguyên chủ này.

Nàng hiện giờ tồn taị trong HUyền Minh đại lục, đại lục này cùng với đại lục nàng từng tồn tại có điểm tương đồng, đều lấy tu luyện linh lực làm trung tâm, cường giả vi tôn.

Mà đại lục này lại chia làm 3 đế quốc : HIên Viên đế quốc, Đông Lâm đế quốc, Ngạo Phong đế quốc. Mà hiện tại nàng đang ở trên mảnh đất do HIên Viên đế quốc quản chế.

Thân thể này tên là NInh Sở, cùng tên trước đây của nàng hoàn toàn giống nhau, nhưng thực lực thì hoàn toàn bất đồng. Có thể nói là một cái thiên thượng, một chỗ hạ ( ý nói là một trời một vực ). Hoàn toàn không thể so sánh. Cái thân thể này năm nay 15 tuổi , lại bị tỷ tỷ của chính mình trong gia tộc hành hạ như thế, vậy mới nói, trên đại lục này, không có thực lực chính là bị khi nhục.

Tại đại lục này, mỗi người đều có thể tu luyện linh lực. Mà “ nàng “ nguyên bản khi sinh ra trong lúc khảo thí linh lực được ca tụng là một thiên tài.

NHưng là, chờ nàng sáu tuổi, gia chủ lại mang “nàng” đi thí nghiệm, kết quả lại làm mọi người chấn kinh. Thiên phú vì linh , cả đời này đều không có khả năng tu luyện linh lực. TỪ đây, địa vị của “nàng” trong gia tộc càng xuống dốc không phanh, bị đuổi tới nơi này. Lúc trước liều mạng lấy long “nàng”, lúc sau thì coi “nàng” như ôn dịch, tránh xa “nàng”.

Mà mẫu thân sinh hạ “nàng”, vì khó sinh mà chết, có thể nói “nàng” tứ cố vô thân. ( ý là bốn phương không người thân thích, cô độc )

Lúc trước “nàng” là do mẫu thân từ bân ngoài trở về đã hoài thai “nàng”, căn bản không biết phụ thân nàng là ai, ngay cả lão gia chủ cũng không thích “nàng”, nhưng bởi vì “nàng” thiên phú hảo, cho nên cũng không nói cái gì, nhưng sau đó căn cơ tu luyện hoàn toàn không có, lão gia chủ càng thêm chán ghét “nàng”.

Sự tồn tại của “nàng” là sự chê cười cho gia tộc, liền ngay cả một nha hoàn nho nhỏ đầu có thể đánh chửi.

Mà kẻ vừa mới đánh “nàng”, đã là huyền giai sơ kỳ , được ca tụng là thiếu nữ thiên tài trong gia tộc, Về phần NInh Tử Phong, nàng sẽ không coi trọng nam nhân cặn bã kia, so với, bã đậu còn cặn bã hơn ! Bắt nạt kẻ yêu để cầu này nọ.

Nhưng là nghĩ đến chuyện bản thân tự nhiên mất năng lực tu luyện, Ninh Sở nheo ánh mắt thành 1 đường cong nguy hiểm, đang êm đẹp sao lại mất đi khả năng tu luyện ? Sợ là có nguyên nhân đi ! Chính là người này , chính là ai đây ?

“ Aizz “ Ninh Sở thở dài, rồi cúi đầu kiểm tra một chút thân thể, quần áo rách tung tóe, nếu là ném tới đường cái, nói khất cái cũng có người tin tưởng. Chỗ bị rách lõa lồ ra da thịt, tràn đầy vết máu, mỗi cái đầu nông nông sâu sâu vết máu loang lổ vết roi, vết thương cũ vết thương mói đan xen, thoạt nhìn thật ghê người ! Nhìn ra được , người đối với nàng dung hình có bao nhiêu tàn nhẫn, cũng có thể thấy được cuộc sống cuar nguyên chủ lúc trước là thế nào..

NInh Sở cầm quyền, đáy mắt lóe hàn ý. Phế vật thật không ? Đã là vì thế, liền có biện pháp trị liệu. Nàng đã từng là thất phẩm đan dược sư, nhất định có biện pháp trị liệu. Ninh gia, ta nhất định cé cho các ngươi hối hận quyết định ngày xưa, nhất định !

“ Tiểu thư, dược đến đây, ta liền lau cho ngươi “ Đúng lúc này, âm thanh của Tiểu Thanh ở ngoài cửa vang lên, bỏ ra mộ cái hộp, nhìn đã không ra cái dạng gì, cũ nát không chịu nổi. Cũng không biết là nhặt đồ bỏ đi của ai.

“ Ân, đặt lên bàn là tốt rồi, ngươi ra ngoài trước đi “ Ninh Sở nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói với Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh rõ rang sửng sốt một chút, tùy thời ngoan ngoãn đem hộp thuốc đặt lên bàn, quay đầu nói với NInh Sở : “ Tiểu thư, vẫn là nô tỳ vì ngài bôi thuốc đi . “

“ Ta nói đi ra ngoài ! “ Nghe xong lời nói của Tiểu Thanh, Ninh Sở không vui nhăn mày, âm thanh nghe qua không quá lớn nưng khắp nơi lộ ra chân thật đáng tin.

“ Là…” Tiểu Thanh bị dọa run run một chút, vôi càng đứng dậy lui ra ngoài.

Ninh Sở bất đắc dĩ lắc đầu, tuy rằng tiểu nha đầu này chân thành bảo vệ, nhưng chung quy lá gan quá nhỏ.

Đứng dậy, nàng nâng thân mình thương tổn trầm trọng đứng trước bàn, cầm lấy hộp dược, vừa mở hòm ra, một cỗ hương dược tiến vào lỗ mũi. Ninh Sở xem hòm mẩu thuốc, lạnh lùng cười.

Tuy rằng ghét bỏ hòm thuốc kia thật, nhưng Ninh Sở vẫn là bôi lên người. Trước dưỡng thân thể tốt rồi lại nói, bạc đãi ai cũng không thể bạc đãi bản thân mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.