Phát Rồ

Chương 12



Nếu như lỗi lầm có thể xin được, nếu như con người ta không cần phải chạy
theo những thị phi ở đời, vậy thì câu nói “đời là bể khổ” sẽ chẳng có
lí do để tồn tại.

Những đạo lí này, trong lòng hai người đều hiểu rõ, nhưng chẳng ai muốn
thừa nhận nó.

Phù Sinh tỉnh dậy từ cơn mộng mị, tịch dương bên ngoài đã trôi về phía
trời tây. Ánh sáng trong giờ khắc tàn lụi làm căn phòng đỏ au như một bể máu.
Chắc mình ngủ đã lâu lắm, cô nghĩ thầm. Chống tay xuống giường định ngồi dậy,
nhưng chỉ gượng lên tới giữa chừng, cô liền cảm thấy một cánh tay mạnh mẽ đỡ
mình dậy.

Ngước lên, ánh mắt cô chạm phải chiếc cằm của Lâm Sóc. Trầm ngâm một
chút, cô chuyển hướng nhìn về chiếc ghế sô pha không xa, quả nhiên thấy chiếc
laptop của hắn đang mở sẵn, đặt ở đó.

Đợi cho hắn đỡ mình ngồi dậy xong xuôi, cô mới cất tiếng; “Không tới
công ty không hay lắm đâu.”

Hắn tỏ vẻ không để tâm tới ý của cô, “Anh muốn ở cạnh em.”

“Tôi rất khỏe.” Cô trả lời, giọng nói ẩn chứa ý cự tuyệt.

“Phù Sinh.”

Hắn ngồi bên mép giường, trên sống mũi hờ hững một cặp kính. Có lẽ vì làm
việc quá độ nên hắn bị cận nhẹ, bình thường hắn không ưa đeo kính, nói rằng cặp
kính rất vướng víu. Thật ra, cô lại thích nhìn hắn đeo kính. Có lẽ vì hiếm khi
được thấy nên cảm giác đẹp hơn nhiều.

“Chúng ta cứ phải như vậy mãi sao? Cứ mãi nói những lời cay nghiệt
về nhau, mãi làm tổn thương, giày vò nhau, nhất định phải như thế?” Hắn
hỏi, giọng nghiêm túc.

Hướng Phù Sinh nhìn hắn, cười nhạt: “Nỗi đau của tôi sâu đến đâu,
chẳng lẽ anh không rõ? Từ bỏ việc tranh đấu với đời, anh có làm nổi không? Thả
tôi đi, anh có làm nổi không?”

Hắn nhắm mắt lại, cúi đầu, lát sau nở một nụ cười: “Anh luôn muốn
khiến em thay đổi, Phù Sinh à. Chỉ cần em ở bên anh, chỉ cần thời gian đủ dài,
những thứ đã qua sẽ thực sự qua đi, chúng ta thể nào cùng tìm ra lối thoát.
Trước đây anh cho là như vậy, hiện giờ, anh vẫn cứ cố chấp coi là như
vậy.”

Hướng Phù Sinh lặng lẽ lắc đầu. Chấp mê bất ngộ. Trong chúng ta đã có
biết bao người mất cả đời mình vì bốn chữ ấy. Chỉ vì cố chấp, chỉ vì mù quáng,
chỉ vì cho mình là đúng, mà kết cuộc cuối cùng là đứng trước chân tường, hoang
phế cả cuộc đời.

“Có lẽ, cứ thế này cũng không phải lựa chọn tệ nhất” Hướng Phù
Sinh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời thẫm đi từng chút một. “Dù
sao tôi cũng chẳng còn sức lực nào để bắt đầu một cuộc sống mới.”

Hắn xoa đầu cô, vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán ra sau tai, động tác
thật tỉ mỉ chu đáo, thật âu yếm.

“Phù Sinh, anh biết em không còn tin những lời anh nói. Nhưng lần
này, em lại sai rồi.”

Cuộc nói chuyện ngày hôm đó không kết thúc trong sự bất hòa như mọi khi,
mà cứ thế dừng lại trong yên bình. Điều này không có nghĩa hai người đã hoàn
toàn gỡ bỏ khúc mắc, nhưng cho thấy mối quan hệ giữa họ đã có bước chuyển biến.
Hai người chẳng ai bảo ai đều không nhắc đến đứa bé nữa, kể cả nửa câu nói về
những chuyện liên quan cũng không, thậm chí tất cả những thứ dính líu tới
“quá khứ” cũng rất hiếm khi đề cập.

Họ vì chuyện quá khứ mà tranh đấu trong đau khổ, cũng vì quá khứ mà như
đôi oan gia không thể tách rời, mãi luôn gắn chặt lấy nhau.

Vài ngày sau, Hướng Phù Sinh làm thủ tục xuất viện. Lâm Sóc liền đưa cô
đi tiệm Trung y bốc thuốc, để cô an dưỡng nghỉ ngơi. Nhà họ Lâm vì thế mà lúc
nào cũng thoang thoảng mùi thuốc Bắc. Chẳng có vị đắng nào Hướng Phủ Sinh chưa
từng nếm trải, nên loại thuốc này có đắng lắm cũng chẳng đáng được nhắc tới. Cô
quẹt mũi một cái, ngửa cổ dốc cạn, vậy là xong.

Có lẽ vì gần đây Hướng Phù Sinh tỏ ra biết điều, cũng có lẽ vì nghe được
bác sỹ nói, để tâm trạng khuây khỏa sẽ tốt cho cô hơn, hôm đó là thứ năm, Lâm
Sóc không tới công ty mà đưa cô đi chơi.

Hai người bao trọn một chiếc máy bay, lại ngồi xe, tổng cộng mất nửa ngày
mới tới được Giang Nam, vùng sông nước nổi tiếng ở Đại Lục. Đó là một thị trấn
rất nhỏ, trước kia khi còn ở Đại Lục, Hướng Phù Sinh đã từng nghe qua nhưng
chẳng có tâm tư nào mà tới thăm. Không ngờ hôm nay cô lại tới đây cùng Lâm Sóc.

Không phải cuối tuần nên khách du lịch trong thị trấn không quá đông, vậy
mà vẫn có thể trông thấy từng đoàn khách thăm quan nườm nượp đi qua, đứng chật
cả con đường lát đá tảng hẹp dài. Lâm Sóc không thuê hướng dẫn viên, cứ đưa
Hướng Phù Sinh đi lang thang như vậy.

Lúc này trời đã vào đông, cái lạnh ở Giang Nam vô cùng tê buốt, lại thêm
không khí ẩm thấp khiến Hướng Phù Sinh co rúm người. Cô liền dựa sát vào người
hắn. Lâm Sóc cởi áo khoác ra choàng cho cô, hắn làm việc đó rất tự nhiên, giống
như bản năng vốn có vậy.

Hai người tìm một cửa tiệm không lớn lắm nhưng sạch sẽ gọn gàng, chọn một
chỗ ngồi nhìn ra cửa sổ trên gác hai, ăn một bữa giản dị. Thức ăn đơn sơ nhưng
cũng đủ no, có điều cả hai đều có chút không quen mùi vị nơi này. Đáng lẽ ăn
xong định đi ngay, nhưng đột nhiên trời đổ cơn mưa, giữ chân hai người lại
quán.

“Không ngờ thời tiết nơi này cũng đỏng đảnh thất thường đến
vậy.” Hướng Phù Sinh đứng trước cửa sổ lẩm bẩm một mình. Cửa sổ trông ra
con sông, có một chiếc thuyền từ từ trôi dần về phía họ.

Lâm Sóc bước tới phía sau, cánh tay nhẹ nhàng lách qua người cô, khép
cánh cửa lại một chút: “Lại cảm bây giờ.”

Phù Sinh quay đầu lại, đang định nói gì đó, chợt nghe thấy tiếng cô gái
bàn bên vang tới: “Anh xem chồng người ta kìa, dịu dàng biết mấy, cố mà
học hỏi chứ.”

Cô gái vừa cất tiếng tuổi ngoài hai mươi, nước da trắng trẻo, gương mặt
trái xoan, đúng dáng dấp một cô gái Giang Nam điển hình, giọng nói cũng có phần
dịu nhẹ. Chàng trai mà cô ta trách cứ mặc trên người chiếc áo lông vũ, mặt tỏ
vẻ khinh khỉnh, bác lại: “Can gì đến anh? Ngưỡng mộ ghen tị rồi về oán anh
là sao? Em nên học đối xử tử tế với chồng mình trước đi, ở nhà đừng bắt anh rửa
bát nữa, anh đội em lên đầu cũng còn được nữa là.”

“Mới nhờ anh rửa có hai cái bát mà đã ý kiến rồi. Cứ là đàn ông thì
không thể làm chút việc nhà được ấy?”

Chắc là vợ chồng son đây mà, Hướng Phù Sinh nghĩ. Cô gái này ngưỡng mộ
cô, còn cô ngược lại cũng ngưỡng mộ cô ấy.

Thi thoảng gặp chút trắc trở, vì những chuyện dưa cà mắm muối mà đấu
khẩu, rồi lại giảng hòa ngay. Hai người ở bên nhau, chẳng phải nên như vậy sao?

Có những lúc chúng ta tưởng rằng, hạnh phúc nên là những điều thật lớn
lao đẹp đẽ. Nhưng thực ra, hạnh phúc của người khác mà chúng ta trông thấy luôn
chỉ là chiếc vỏ bề ngoài.

Giống như hoàn cảnh của cô và Lâm Sóc, bên ngoài là vàng ngọc gấm vóc,
bên trong là ruột bông rách nát.

Lâm Sóc nhìn đôi vợ chồng trẻ đang cãi cọ ở bàn bên, không phải không
ngưỡng mộ. Hắn và Hướng Phù Sinh cũng đã từng trải qua những tháng ngày như
vậy, cứ tranh chấp vì những chuyện nhỏ nhặt không đâu, rồi lại bỏ qua như chưa
có chuyện gì.

Plato từng nói, con người vốn dĩ trọn vẹn, chỉ vì kiêu ngạo mà bị Thượng
Đế trừng phạt, chính Apollo đã chẻ con người làm hai phần. Mỗi người đều phải
tìm kiếm rất khổ sở, nếu may mắn mới có thể tìm lại một nửa đã thất lạc của
mình.

Lâm Sóc không tin vào trực giác, cũng không tin số mệnh, nhưng hắn tin
Hướng Phù Sinh chính là một nửa của mình. Không chỉ vì sự ấm áp cô đã trao cho
hắn, mà bởi khi ở bên cô, hắn có cảm giác bản thân mình được trọn vẹn, không
còn chông chênh nữa.

“Phù Sinh.” Hắn cúi đầu gọi.

Phù Sinh thôi nhìn đôi vợ chồng trẻ, ngoảnh đầu lại, đập vào mắt cô là
một chiếc hộp được bao bọc bởi lớp lông ngỗng màu xanh ngọc. Bàn tay Lâm Sóc mở
ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương. Chiếc nhẫn trang trí kết hợp những
đường cong cùng hoa văn kiểu Ả rập, tạo hình hoa cỏ xung quanh làm tôn thêm vẻ
rực rỡ của viên kim cương ở trung tâm.

“Bốn năm trước viên đá này được đào lên ở Châu Phi, khi họ tặng, lần
đầu tiên nhìn thấy, anh đã nghĩ ngay tới em.” Hắn nhìn chiếc nhẫn, hơi
thất thần: “Nhưng đợi tới khi nó thành hình, em lại đi mất. Chiếc nhẫn này
được cất đi thoáng cái cũng đã vài năm rồi.”

Hướng Phù Sinh nhìn chiếc nhẫn lấp lánh chói mắt, cô khẽ quay đi.
“Các phương tiện truyền thông đã rêu rao tin tức, bây giờ coi như bổ sung
nghi lễ cầu hôn?”

“Em biết anh thật sự muốn có em ở bên.” Hắn đột ngột đưa tay ra
nắm chặt lấy tay cô, hỏi dồn: “Lấy anh nhé, được không?”

Hắn hơi lên giọng ở cuối câu, trong cơn mưa bỗng trở nên dễ nghe lạ lùng.

Trước đây cô đã từng mê đắm là thế nhưng giờ đây, từ tận đáy lòng, chỉ
còn sót lại một nụ cười lạnh nhạt.

Giờ khắc này, hắn lại đưa tới cho cô một cơ hội để lựa chọn rồi ư?

Đôi mắt đẹp nhìn hắn chăm chăm, cô suy tính một hồi, ngước mắt lên hỏi:
“Lâm Sóc, anh thực sự muốn lấy tôi à?”

Lâm Sóc dường như cảm nhận được trong lòng cô có ý đồ gì đó, nhưng vẫn
gật đầu: “Đúng.”

“Vậy được.” Hướng Phù Sinh lấy chiếc hộp từ tay Lâm Sóc, mở cửa sổ
ra, ném mạnh. Chiếc hộp nhỏ bay trong không trung tạo thành một đường vòng
cung, “tõm” một tiếng, rơi xuống mặt sông.

Lâm Sóc trừng mắt nhìn Hướng Phù Sinh, ánh nhìn ảm đạm. “Em…”

“Nếu như anh thật sự muốn lấy tôi, vậy dễ thôi, nhảy xuống tìm chiếc
hộp về đây. Tìm được, tôi sẽ cam tâm tình nguyện lấy anh. Thế nào?”

Giống như trò chơi mà những đứa trẻ trong phim Jeux D’enfants [1], anh có
dám chơi hay không?

[1] Bộ phim năm 2003 của đạo diễn
Yann Samuell.

Đáp án trong lòng Hướng Phù Sinh là Lâm Sóc sẽ không dám. Hắn là kẻ phàm
chuyện gì cũng sắp xếp hết sức thỏa đáng, trong ấn tượng của cô, ít khi nào hắn
phải bối rối. Cho dù cô có xoay trở, làm mọi việc rối tinh đến mức nào hắn cũng
vẫn bình tĩnh xử trí, không hề nao núng.

Nhưng như thế không có nghĩa hắn sẽ không nhảy. Chẳng có người đàn ông
nào muốn chinh phục phụ nữ chỉ bằng vũ lực. Thứ họ muốn đạt được phải là toàn bộ
trái tim, là sự cam tâm tình nguyện.

Hiện giờ cô cho hắn cơ hội, chỉ cần nhảy xuống nước tìm chiếc hộp mà có
thể có được sự cam tâm tình nguyện của người con gái hắn luôn miệng nói rằng
yêu nhất, quan tâm nhất. Người biết tính toán như hắn, một vụ mua bán giá hời
như thế, hắn việc gì không thử?

Dù biết vậy, nhưng khi thấy Lâm Sóc bước tới bên rìa sân phơi, cởi bỏ áo
khoác rồi nhảy xuống nước, Hướng Phù Sinh không thể không thừa nhận, bản thân
mình đã chết sững mất vài giây.

Hắn chỉ ném lại trên bờ nửa câu nói: “Nếu như đây là điều em muốn
…”

Đúng, đây là điều cô muốn.

Cô muốn thấy quần áo hắn ướt sũng, mái tóc dính bết vào hai bên tai, chút
nước đục ngầu đọng lại khiến hắn không thể mở mắt. Cô muốn thấy hắn ngụp lặn
hết lần này đến lần khác nhưng chẳng có kết quả gì, chỉ đành nổi lên để hít
thở, muốn thấy hắn trở thành tiêu điểm của những người dân quanh đây, họ sẽ bàn
tán không biết kẻ đang ở dưới kia có bị điên hay không.

Cô muốn nhìn thấy hắn thật thảm hại, hoảng hốt, muốn thấy hắn nỗ lực
trong bất lực, như cô đã từng.

Nước dưới sông mùa đông vô cùng lạnh giá, lại không khởi động trước, rất
dễ khiến người ta chuột rút chết đuối. Hắn xuống nước chưa được bao lâu đã thấy
một chiếc thuyền của người bản địa chèo tới. Thuyền phu cúi gập người hét gọi.
Người thuyền phu này nói giọng địa phương, Hướng Phù Sinh không hiểu lắm, nhưng
cũng đoán đại loại anh ta muốn gọi Lâm Sóc lên bờ. Lâm Sóc nhô đầu lên khỏi mặt
nước, không nhìn thuyền phu mà ngoảnh về phía Hướng Phù Sinh, lúc này đang đứng
bên cửa sổ.

Hai cái nhìn giao nhau, một giây sau, hắn lại lặn xuống nước. Hướng Phù
Sinh nhếch môi, rảo bước đi chỗ khác.

Lần tiếp theo Lâm Sóc nổi lên mặt nước, không còn thấy Hướng Phù Sinh đâu
nữa. Dòng nước băng giá thấu xương bao bọc lấy hắn, mang theo một chút dư vị
chán chường. Hắn cảm thấy sức lực đã không còn đủ nữa, mà Hướng Phù Sinh thì
không biết đã đi đâu. Hắn quét ánh nhìn từ cửa sổ sang lan can, đều không thấy
dáng hình ấy. Có chăng, chỉ là những ánh mắt hiếu kì, soi mói của đám người
xung quanh.

Hắn nhắm mắt lại, từng giọt nước từ những lọn tóc ướt sũng không ngừng
nhỏ xuống. Ánh mắt hắn còn lạnh hơn cả nước. Lại bỏ trốn rồi ư? Không còn muốn
ở bên hắn nữa nên lại ra đi rồi?

Khi trái tim đã trở nên mỏi mệt, hắn bắt đầu cười giễu chính mình, sao
lại tin cô là một người dám chơi dám chịu? Việc gì hắn phải tốn công đi tìm
chiếc nhẫn đó, trong khi lòng cô vốn dĩ chẳng thiết tha gì thứ gọi là vật đính
ước kia.

Hắn không lặn xuống nữa mà bơi vào bờ. Bên bờ sông có mấy bậc đá, vốn để
cho phụ nữ giặt quần áo, lúc này hắn từng bước từng bước leo lên. Áo sơ mi và
áo len ướt sũng dính chặt trên người, mỗi bước đi của hắn kéo theo vệt nước dài
nhỏ trên đất, hai chân cứ nặng như đeo chì. Một cơn gió lạnh thổi tới, hắn
không kìm được khẽ rùng mình.

Hắn cắm cúi bước trên những bậc đá, cho tới bậc cuối cùng bỗng thấy trước
mắt xuất hiện một đôi giày vải đế bằng màu trắng gạo, kiểu dáng quen thuộc. Hắn
chợt ngẩng đầu. Hướng Phù Sinh. Quả nhiên là Hướng Phù Sinh đang đứng trước mặt
hắn.

Cô vắt chiếc áo khoác của hắn trên khuỷu tay, hai bàn tay đưa chiếc bình
sưởi bọc vải đỏ ra trước mặt hắn.

Một trận gió thổi tới mang theo chút mưa phùn. Cô đứng trước mặt hắn,
dáng người kiều diễm, chiếc áo khoác màu trắng, chiếc bình sưởi màu đỏ, tinh
khôi không vướng chút bụi trần, ấm áp đến không nỡ dứt bỏ.

Hắn lại gần thêm một chút, cô trông thấy rõ ràng đôi môi hắn đã chuyển
màu trắng bệch, còn ẩn hiện sắc tím. Hắn rút chiếc áo khoác từ tay cô, mở ra,
nhưng không khoác vào người mà giương lên che đầu cho cô, tránh những hạt mưa
đang trút xuống.

“Vào trong đi, đừng dầm mưa nữa.”

Hắn mấp máy môi, dường như rất cố gắng mới nặn ra được một nụ cười.

Nhất định là thời tiết ở đây quá lạnh, Hướng Phù Sinh nghĩ, mũi của cô
chốc lát đã cay xè.

“Chúng ta vào thôi. Tôi xem đủ rồi.”

Dứt lời, cô quay người định bước, bỗng thấy chiếc áo khoác trên đỉnh đầu
võng xuống một mảng, hóa ra là hắn bỏ một tay ra. Hướng Phù Sinh ngước mắt nhìn
hắn, ánh mắt nửa chừng dừng lại trên bàn tay đang mở ra kia. Chiếc hộp bọc lông
ngỗng nằm ngoan hiền trong lòng bàn tay hắn, ướt nước, làm lớp bọc lông ngỗng
càng thêm xanh thẳm.

Cô kinh ngạc khẽ mở miệng, cứ tưởng rằng hắn không thể tìm ra.

“Hướng Phù Sinh, bây giờ em có thể cam tâm tình nguyện lấy anh rồi
chứ?”

Bầu trời ngày hôm đó mịt mờ u tối. Trong cơn mưa, cô lặng lẽ gật đầu.

Hắn dường như vui sướng vô cùng, quên cả việc dùng chiếc áo khoác che
mưa, cứ thế để nó rơi xuống, hắn rút chiếc nhẫn khỏi hộp. Chiếc nhẫn tưởng đã
mất rồi tìm lại được, chiếc nhẫn đã chờ đợi suốt nhiều năm cuối cùng cũng đến
được nơi nó cần đến.

Hắn ôm lấy cô, chiếc áo khoác trắng loang lổ những màu sắc hỗn loạn. Cô
nhắm mắt lại, lấy chiếc bình sưởi gõ hắn, trách: “Lâm Sóc, anh cố ý.”

Hắn chỉ cười, cười thành tiếng, cười thật sảng khoái.

Cảnh tượng ngày hôm đó diễn ra trước mắt rất nhiều người, đã trở thành
những kí ức đẹp đẽ suốt cả nửa đời sau của hai người họ.

Cô ghi nhớ nụ cười của hắn, nụ cười thật sảng khoái dù vẫn còn run run vì
lạnh.

Hắn ghi nhớ giọng nói của cô, nửa như bất lực, nửa như đắm say.

Trong thị trấn không có tiệm bán quần áo, may có người bản địa nhiệt tình
cứu trợ cho mượn một bộ quần áo khô, nếu không chỉ sợ cứ mặc nguyên đồ ướt,
chưa tới phi trường đã xảy ra chuyện.

Có điều, dù xử trí kịp thời, về tới Hồng Kông, Lâm Sóc vẫn phát sốt. Ngày
thường nếu gặp phải chuyện này, Hướng Phù Sinh nhất định sẽ lo lắng đứng ngồi
không yên. Lâm Sóc là người ít khi ốm, nhưng đã ngã bệnh thì dai dẳng vô cùng.

Nhưng lần này Hướng Phù Sinh lại bình tĩnh lo việc đâu ra đây, gọi bác sỹ
tới khám, đợi bác sỹ kiểm tra, truyền nước, rồi sai người làm chia nhau trông
coi, tự mình xuống nhà xem xét các tờ báo trong hai ngày vừa rồi, trên mặt
chẳng hề lộ chút lo lắng.

Đối với cô mà nói, cơn bệnh này tới nằm trong dự liệu, dù sao cũng đã về
tới Hồng Kông, với điều kiện cơ sở vật chất ở đây, hắn rồi sẽ ổn cả.

Kế hoạch đã tính toán chu toàn, làm sao để hắn vì việc này mà xảy ra
chuyện được?

Đúng là cô không cần hắn trả nợ, bởi thứ hắn nợ, cô sẽ tự mình đòi lại.

Lâm Sóc mê man chìm trong giấc ngủ ba bốn ngày, giữa chừng tỉnh dậy hai
ba lần, từ đầu tới cuối không thấy Hướng Phù Sinh đâu cả. Hắn muốn hỏi nhưng
chẳng còn chút hơi sức nào, ôm nỗi bất an mãnh liệt tiếp tục chìm vào hôn mê.
Cho tới khi cơn sốt hoàn toàn bị đẩy lui hắn mới thực sự tỉnh lại.

Mở mắt ra, thấy trong phòng không một bóng người, chỉ còn mùi vị tàn dư
của thứ thuốc khử trùng ròng rã suốt mấy ngày qua. Hắn gọi người làm, thấy cổ
họng đặc quánh phát ra âm thanh khàn khàn như kéo bễ, chỉ đành tự mình chống
tay ngồi dậy, lê bước vào nhà tắm rửa qua mặt mũi.

Rửa trôi hết phiền muộn trên mình, hắn bước ra khỏi cửa. Trên đường xuống
nhà, chẳng hề thấy bóng dáng một người làm nào, khi vịn cầu thang xuống dưới
mới nhìn thấy Hướng Phù Sinh đang ngồi tựa sô pha đọc sách.

Thoáng nghe tiếng bước chân, Hướng Phù Sinh ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm
nhau.

“Anh tỉnh rồi à?” Giọng điệu của cô không mấy mặn mà cũng không
quá dửng dưng, không vui mừng ngạc nhiên, cũng không thất vọng.

Thấy gương mặt hắn lộ vẻ ngờ vực và đôi chút bất mãn, cô liếc nhìn bốn
phía rồi cười nhạt: “Bác sỹ nói anh đã hết sốt nên em cho đám người làm
nghỉ một ngày. Mấy ngày nay bệnh anh trầm trọng, họ đều rất mệt mỏi.”

Lâm Sóc nhìn cô chăm chú, giống như muốn tìm ra điều gì trong ánh mắt cô.
Hướng Phù Sinh liền bước tới, đẩy nhẹ hắn một cái: “Anh vừa mới đỡ sốt, ăn
mặc mỏng manh thế này, đầu tóc vẫn chưa lau khô đã xuống nhà rồi. Mau đi lên,
lau tóc đã.”

Hắn không đáp, để mặc cho cô nửa đẩy nửa kéo đi lên tầng. Trở về phòng,
cô lấy chiếc khăn bông, bảo hắn ngồi xuống rồi tự tay lau tóc cho hắn.

Vẫn chưa xong, đột nhiên cô nói: “À, quên mất, lúc nãy em có nấu nồi
cháo dưới nhà, giờ chắc là được rồi đấy.” Cô đặt tấm khăn vào tay hắn, chỉ
để lại cho hắn một bóng lưng vội vã.

Lâm Sóc ngẩn người nhìn chiếc khăn trên tay, chìm vào suy tư. Giờ phút
này, hắn thật sự có chút mơ hồ đối với tâm tư người con gái ấy.

Hướng Phù Sinh lên gác trở lại, trên tay bưng một chiếc khay, bên trên
đặt một bát cháo vừa nấu. Bước vào phòng, trông thấy Lâm Sóc vẫn giữ nguyên tư
thế ban nãy, tay cầm chiếc khăn ngồi sững ở đó.

“Sốt một trận mụ mị đầu óc rồi? Chẳng thèm đến cả nhúc nhích.” Hướng
Phù Sinh đặt bát cháo lên bàn, “Cháo vừa nấu đây, anh đói không? Thử ăn
một chút xem.”

Hướng Phù Sinh đang định bưng bát cháo lên, bỗng bị Lâm Sóc nắm chặt lấy
cánh tay. Hắn cất giọng khàn khàn, những âm thanh khó khăn lắm mới thoát ra
khỏi cổ họng.

“Em đang nghĩ gì vậy?”

“Lâm Sóc.” Hướng Phù Sinh quay người, cúi nhìn hắn, chau mày:
“Sao anh khó chiều thế? Chẳng phải đã nói trước đây cứ giày vò nhau là
không hay còn gì? Chẳng phải em đã đồng ý nếu tìm lại được chiếc nhẫn sẽ lấy
anh hay sao? Giờ em không gây chuyện, còn học phép hiền lương thục đức, anh
muốn thế nào nữa?” Giọng nói cô rất bình thản, lắc lắc đầu: “Xin anh
đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử được không?”

Tại sao hắn bất an? Bởi vì hắn biết, thứ mà cô gọi là không gây chuyện đó
không phải vì cô từ bỏ, mà chẳng qua là ở vào thế bất đắc dĩ. Trong lòng hắn
thầm cười khổ, nhưng hắn còn dám đòi hỏi gì hơn? Muốn cô yêu hắn như trước đây
ư? Đừng nói cô, đến chính hắn còn cảm thấy nực cười, từ đầu tới cuối hoàn toàn
là si tâm vọng tưởng.

Hướng Phù Sinh thấy hắn cúi đầu, cánh tay khe khẽ điểm nhịp bên hông. Cô
biết hắn đang suy nghĩ.

“Đừng nghĩ nữa.” Cô nói, “Dù sao em sống hay chết, anh
cũng muốn ở bên em. Thế thì cần gì phải nghĩ nhiều nữa?”

Cô đưa bát cháo tới trước mặt hắn. “Ăn đi, điện thoại di động của
anh sắp bị đám trợ lí gọi đến nổ tung rồi, văn kiện cũng xếp đầy một bàn trong
phòng làm việc, ăn xong thì tới công ty ngay đi.”

Hắn đỡ lấy bát cháo, nở một nụ cười, hóa ra giờ đây hắn lại là người cảm
thấy ngượng ngùng. Cố gạt đi nỗi bất an trong lòng, hắn nếm một miếng cháo.

…..O…..

Vì đưa Hướng Phù Sinh đi chơi, Lâm Sóc đã nghỉ phép suốt mấy ngày liền,
lại đổ bệnh, công việc của hắn thực sự đã ứ đọng rất nhiều, quay lại làm việc
liền bận đến nỗi không kịp nghỉ lễ Giáng Sinh.

Ngày cuối cùng của tháng mười hai, trong lúc ngồi nhà lên mạng, Hướng Phù
Sinh nhìn thấy những hình nền ghi lời chúc trên các trang web mới chợt nhận ra
một năm sắp qua đi. Cô không khỏi bâng khuâng mất một lúc. Lâm Sóc đã ba bốn
ngày liền không về, Hướng Phù Sinh cũng không buồn hỏi thăm, sai người làm nấu
cơm tối rồi tự ăn một mình.

Khi Lâm Sóc về tới nhà đã quá mười một giờ. Vừa đúng lúc Hướng Phù Sinh
xuống nhà định kêu người làm nấu bát canh ngọt, liền đụng phải Lâm Sóc, thấy
trên tay hắn cầm một túi bánh Bát Tử. Cô bỗng nhớ ra, mẹ hắn khi còn sống, cuối
năm nào cũng làm bánh Bát Tử để ăn. Dần dần hắn cũng hình thành thói quen đó,
dù cho bây giờ đã trở thành sếp lớn, mặc vest đi giày da, và dù bánh Bát Tử chỉ
là thứ quà rẻ tiền, chẳng hề phù hợp với địa vị của hắn, hắn cũng vẫn giữ thói
quen cũ đó.

“Mua ở đường Phúc Hoa à?” Cô hỏi.

“Ừ. Ăn cùng anh một chút nhé?” Hắn đưa chiếc túi cho người làm,
hỏi lại.

Hướng Phù Sinh ngây ra một lúc rồi gật đầu, “Được thôi.”

Người làm bày biện ra đĩa mang đặt trên bàn, Lâm Sóc và Hướng Phù Sinh
ngồi đối diện nhau, lặng lẽ ăn bánh.

Bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ. Hướng Phù Sinh nhìn vào chiếc đồng hồ
đặt xa xa, hóa ra đã sang năm mới.

“Chúc mừng năm mới!” Lâm Sóc nói.

“A. Chúc mừng năm mới!”

Cô cười nhẹ trả lời, ánh mắt dừng lại trên chiếc bánh, lạnh lùng nghĩ,
đây có lẽ là lần cuối cùng trong đời cùng hắn ăn thứ này.

Một năm mới cuối cùng cũng tới.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.