*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đúng vậy, chợ đen dị năng giả.”
Lương Cùng Phong hiển nhiên có điều kiêng kị đối với cái chợ đen dị năng giả này, khi giới thiệu tình huống của chợ đen dị năng giả với Không Thanh, đôi tay còn ôm chặt con gái bảo bối của ông.
Bé gái cũng rất hiểu chuyện, trông thấy bố lộ ra vẻ mặt nghĩ mà sợ, nhanh chóng duỗi tay ôm lấy cổ bố, dúi đầu vào ngực bố, không tiếng động an ủi bố mình.
Không Thanh đoán, hai bố con này hẳn đã gặp phải chuyện gì không tốt ở chợ đen dị năng giả, nếu không một người đàn ông yêu con gái như mạng giống Lương Cùng Phong cũng sẽ không lộ ra biểu tình nhớ tới lại sợ này khi nhắc tới chợ đen dị năng giả.
Nhưng lúc này Không Thanh cũng không thể cố tình rải muối lên miệng vết thương trên người hai bố con, không xuống nước truy hỏi không buông tha rốt cuộc bọn họ đã gặp được chuyện gì không tốt ở chợ đen dị năng giả, chỉ có thể giữ im lặng.
Cũng may, Lương Cùng Phong cũng không luôn chìm trong cảm xúc thấp thỏm lo âu, rất nhanh đã điều chỉnh tốt trạng thái, mỉm cười ra vẻ kiên cường, tiếp tục thuyết minh tình huống với Không Thanh: “Thật ra, chỉ cần là những người sống sót sinh hoạt gần đây, hẳn không ai không biết chợ đen dị năng giả, chẳng qua là phần lớn người thường vì không phải là dị năng giả, không có tư cách tiến vào chợ đen dị năng giả, cho nên chỉ nghe được kỳ danh chợ đen dị năng giả, không vào được cánh cổng này.”
Chợ đen dị năng giả, nơi như tên, là một thị trường giao dịch đặc thù chuyên dành cho nhóm dị năng giả.
“Tuy rằng thực lực tôi không mạnh, nhưng tốt xấu gì cũng là dị năng giả, cũng từng được những dị năng giả tốt tính khác cho biết về sự tồn tại của chợ đen dị năng giả, theo cách nói của những dị năng giả rất tôn sùng chợ đen dị năng giả kia, ở chợ đen dị năng giả, chỉ cần cậu có thể ra giá lớn, không có món đồ gì cậu không thể trao đổi.”
Không Thanh nghe vậy, nhịn không được cười.
“Lợi hại như vậy sao? Một khi đã như vậy, tôi hẳn nên đi xem.”
Lương Cùng Phong biết, thực lực của Không Thanh tuyệt đối không yếu, nên cũng không ngăn cản cậu, không cho cậu đến chợ đen dị năng giả.
Nghĩ đến Không Thanh lúc trước giúp mình, Lương Cùng Phong do dự một chút, bỗng nhiên hạ quyết định, tự đề cử bản thân: “Bạn học Cố, tôi biết chợ đen dị năng giả ở đâu, để tôi dẫn cậu đi.”
Không Thanh không định làm phiền Lương Cùng Phong, càng không định vì việc tư của mình mà làm hai bố con này nhớ lại chuyện gì không tốt, đang muốn nhẹ nhàng xin miễn, lại nghe được Lương Cùng Phong cẩn thận dặn dò cậu.
“Chợ đen dị năng giả ngư long hỗn tạp, người đến lần đầu tiên một khi không cẩn thận sẽ rất dễ dàng mắc mưu, thậm chí là vứt bỏ tánh mạng, bạn học Cố, cậu tuyệt đối phải cẩn thận.”
Nếu có thể Lương Cùng Phong cũng muốn cùng Không Thanh đến chợ đen dị năng giả, chứ không phải dẫn người đến, đưa đến cửa rồi rời đi, đáng tiếc, Lương Cùng Phong còn phải bảo vệ con gái bảo bối của mình, Lương Đình Ngọc.
Bé gái không phải dị năng giả, chỉ là một người bình thường, căn bản không có tư cách tiến vào chợ đen dị năng giả, nếu Lương Cùng Phong muốn đi vào chợ đen dị năng giả, cũng chỉ có thể để một mình bé gái ở lại bên ngoài.
Đây là mạt thế, mạng người như cỏ rác.
Cho dù bé có ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng một bé gái 11-12 tuổi tay trói gà không chặt, gặp được bất luận chuyện gì gió thổi cỏ lay, cho dù là một chút nguy hiểm nho nhỏ cũng sẽ mất đi tính mạng.
Có một lần, Lương Cùng Phong trộm giấu một mình bé bên ngoài chợ đen dị năng giả, tự nhận là đã làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng vẫn sơ ý, thiếu chút nữa đã gây đại họa.
Hiện tại, ngã một lần khôn hơn một chút, Lương Cùng Phong tuyệt đối sẽ không tách ra khỏi con gái bảo bối của mình.
“Bạn học Cố, cậu đừng vội từ chối ý tốt của bố con chúng tôi, cậu đã cứu tính mạng hai bố con chúng tôi, lại cho chúng tôi thức ăn nước uống, còn có lượng lớn tinh hạch, hai bố con chúng tôi có báo đáp cậu thế nào cũng không đủ, hiện tại, chẳng qua chỉ là giúp cậu đi một đoạn đường, so với những việc cậu làm cho hai bố con chúng tôi, căn bản không tính là gì cả. Hai bố con chúng tôi đều là những nhân vật bé nhỏ không đáng kể, cậu đại ân đại đức, hai bố con chúng tôi căn bản không biết nên báo đáp như thế nào, chẳng qua chỉ là dẫn cậu đi một đoạn đường, loại việc nhỏ khả năng cho phép này, xin cậu đừng từ chối.”
Giọng điệu Lương Cùng Phong thành khẩn, cuối cùng, Không Thanh vẫn bị thành ý của ông đả động.
“Được rồi, vậy làm phiền chú.”
Trong lòng Lương Cùng Phong lúc này mới dễ chịu đi nhiều.
Trong mắt Lương Cùng Phong, Không Thanh có một khuôn mặt non trẻ rất dễ bị khi dễ, dù đã biết rõ thực lực của cậu không yếu, Lương Cùng Phong cũng vẫn nhịn không được nhọc lòng thay cậu.
Huống chi, trước đó Lương Cùng Phong đã ăn lỗ nặng ở chợ đen dị năng giả, không chỉ thiếu chút đã hại chết con gái bảo bối của mình, đến cả mạng nhỏ của bản thân mình cũng xém nữa đã vứt tại nơi đó, sau khi biết được Không Thanh muốn đến chợ đen dị năng giả một mình, Lương Cùng Phong cảm thấy Không Thanh rất giống con thiêu thân lao đầu vào lửa, ông sao có thể yên tâm cho được.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Lương Cùng Phong ôm con gái bảo bối ngồi lên ghế phụ, chỉ đường cho Không Thanh.
Lái xe nửa ngày trời, đến tận khi chạng vạng, cuối cùng cũng tới chợ đen dị năng giả mà nhóm dị năng giả truyền miệng.
Không Thanh dừng xe, đang chuẩn bị mở cửa xe đã nhìn thấy một người vạm vẻ thể trạng cao ráo lảo đảo lắc lư đi tới, không khách khí duỗi tay, đè lên cửa sổ ghế phụ lái, cong mình hạ th@n, dùng giọng điệu bất thiện châm chọc Lương Cùng Phong: “Ấy dà, đây chẳng phải là dị năng giả hệ thổ cấp một lần trước chật vật chạy ra khỏi chợ đen dị năng giả kia sao? Sao đấy, giờ mày nghĩ thông rồi, chịu bán con gái bảo bối của mình rồi hả? Nói mày nghe này, anh Hải ra giá cũng khá, dưới trướng nuôi không ít thiếu nam thiếu nữ xinh đẹp ngoan ngoãn, con gái mày qua đó lập tức có thể sống được ngày lành áo cơm vô ưu, cũng chẳng cần chạy theo thằng cha vô dụng như mày chịu khổ chịu nhọc, tốt vãi. Nếu tao có con gái, tao chắc chắn sẽ đưa nó tới chỗ anh Hải hưởng phúc trước tiên.”
Người vạm vỡ vừa tự quyết định, vừa vươn cánh tay dơ dáy, muốn sờ mặt Lương Đình Ngọc.
Lương Đình Ngọc sợ hãi, ngoan ngoãn cúi đầu, liên tiếp trốn vào lồ ng ngực bố.
Lương Cùng Phong tức giận đến xanh mét cả mặt, nhưng vẫn cố nén tức giận, nặn ra gương mặt tươi cười nói tốt: “Anh Lý nói đùa.”
Trong lúc nói chuyện, Lương Cùng Phong còn nâng cánh tay mình lên theo bản năng, muốn ngăn trở tay của người vạm vỡ, đáng tiếc hiệu quả cực nhỏ.
“Chắn cái gì chắn? Cho tao sờ miếng cũng chẳng rớt đi cục thịt nào, chờ con gái mày tới chỗ anh Hải, bị người ta sờ chẳng phải là ít, giờ sờ cho nó quen trước, mày phải cảm ơn tao mới đúng.”
Lời này nói rất quá phận, đừng nói tới người bố yêu con như mạng Lương Cùng Phong này chịu không nổi, ngay cả Không Thanh nghe xong cũng cảm thấy lửa giận bừng bừng trong lòng.
Lương Đình Ngọc chỉ mới 11-12 tuổi, còn là một bé gái vị thành niên, nổi lên tâm tư xấu xa với cô bé, vốn nên thiên đao vạn quả, chết không có chỗ chôn, đồng dạng, nói những lời ô ngôn uế ngữ kia cho một bé gái nhỏ như vậy nghe, lại càng là tội ác tày trời.
Mắt thấy móng vuốt của gã vạm vỡ sắp sờ đến mặt Lương Đình Ngọc, Không Thanh kịp thời ra tay, phóng ra một thanh băng đao tinh tế nhỏ xinh, trực tiếp đâm xuyên qua bàn tay đầy đặn của gã vạm vỡ.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Gã vạm vỡ che lại bàn tay đang máu chảy không ngừng của mình, dậm chân tại chỗ, gào tê tâm liệt phế, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Không Thanh thờ ơ, quay đầu, không buồn không vui liếc nhìn gã vạm vỡ một cái, lạnh giọng nói: “Cút! Nếu không thứ tiếp theo băng đao của tao đâm xuyên sẽ không còn là tay mày, mà là đầu mày.”
Từ lần ra tay của Không Thanh vừa rồi, gã vạm vỡ đã biết đây là một cục đá cứng, không phải người gã ta có thể đối phó, thái độ đối với Không Thanh vừa sợ vừa lo, còn hận đến ngứa răng, sau khi vứt lại một câu rủa, xoay người, mặt xám mày tro chạy trốn.
“Mày chờ đó cho tao.”
Không Thanh căn bản không thèm để ý.
Tuy nói đánh chó phải xem mặt chủ nhân, nhưng chẳng qua chỉ là một con chó, đánh thì đánh thôi, nếu chủ chó không thuận theo đó mà buông tha, một hai phải thay con chó chịu nhục của mình lấy công đạo, vậy thì đơn giản thôi, cùng lắm thì cũng đánh chủ chó một trận, đây cũng là một biện pháp giải quyết.
Sau khi gã vạm vỡ chật vật chạy thoát, thần sắc Lương Cùng Phong cũng trở nên ngưng trọng.
“Bạn học Cố, cậu vừa rồi ra tay không khỏi quá xúc động.” Lương Cùng Phong cũng không tán đồng việc Không Thanh vừa đến chợ đen dị năng giả đã phát sinh xung đột với kẻ đứng đầu* nơi này, quá không sáng suốt.
(*) Gốc là địa đầu xà, trong câu “cường long bất áp địa đầu xà” (tạm dịch: rồng cũng khó thắng được rắn địa phương). Địa đầu xà ở đây theo mình hiểu là người đứng đầu một khu vực, một vùng nào đó.
“Hả? Chẳng lẽ người vừa rồi nọ có thân phận gì không thể trêu vào?”
Chỉ là một dị năng giả hệ lực lượng cấp ba mà thôi, trong mắt Không Thanh, căn bản không đủ nhìn.
Lương Cùng Phong biết, phương thức tư duy của kẻ mạnh như Không Thanh khác với mình, có ý tốt nhắc nhở: “Bạn học Cố, người vừa rồi bị cậu hung hăng giáo huấn tên Lý Vĩ Mậu, thực lực bản thân người này đã không yếu, hơn nữa sau lưng gã ta còn có một đại ca, là dị năng giả hệ kim cấp ba, cũng là người thành lập và giữ gìn trật tự của chợ đen dị năng giả này, cho nên, dù là rất dị năng giả mạnh mẽ, tới nơi đây đều phải cho hắn ta vài phần thể diện, dần dà, cũng cấu thành tính tình cáo mượn oai hùm, kiêu ngạo ương ngạnh của Lý Vĩ Mậu.”
Thì ra đúng thật là loại chó cậy thế chủ, loại người này, Không Thanh thấy nhiều, căn bản không đáng để sợ.
“Bạn học Cố, vừa rồi cậu ra tay nặng như vậy, không để lại cho Lý Vĩ Mậu chút mặt mũi, với cái tính bụng dạ hẹp hòi của gã ta, chắc chắn sẽ không thiện bãi cam hưu như vậy*. Nếu không, hay là chúng ta đi trước đi? Hôm nào lại đến tìm hiểu tin tức?”
*Thiện bãi cam hưu: Cam tâm tình nguyện bỏ qua, không tiếp tục tranh cãi, kéo dài tình hình.
Không Thanh không nghe theo lời Lương Cùng Phong khuyên bảo, vẫn giữ bộ dáng bình thản như cũ, lấy ra một ba lô hai quai nhỏ từ ghế sau xe, chứa đầy đồ ăn mình thích, trực tiếp nói với Lương Cùng Phong: “Chú Lương, Ngọc Nhi, đa tạ hai người dẫn tôi tới chợ đen dị năng giả, để cảm ơn hai người, hai xe việt dã này, còn có vật tư dư lại trong xe, toàn bộ đều tặng cho hai người……”
“Này sao được?” Lương Cùng Phong nghe vậy, càng cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng. “Bạn học Cố, lúc trước cậu đã giúp hai bố con chúng tôi đủ nhiều, hai bố con chúng tôi lại không phải hạng người lòng tham không đáy, sao có thể không biết xấu hổ tiếp tục nhận sự trợ giúp của cậu, không được không được.”
“Chú Lương, chú không cần khách khí, nhận lấy đi.”
Không Thanh nói xong, không đợi Lương Cùng Phong từ chối đã tự mình mở cửa ghế lái, không nhanh không chậm xuống xe.
Lương Cùng Phong trong lòng rối như tơ vò ôm con gái bảo bối của mình, xuống xe theo Không Thanh, lại nhìn thấy Không Thanh lấy ra hai thùng nước từ cốp xe, dùng dị năng hệ thủy, rửa sạch sẽ, lại rót đầy nước trong sạch sẽ vào hai thùng nước, cuối cùng, lại dùng một tầng băng mỏng dậy chặt hai thùng nước lại.
Khi nhìn, mắt Lương Cùng Phong nhịn không được đỏ lên.
“Bạn học Cố, cậu……”
Làm xong hết thảy chuyện này, Không Thanh thoải mái vỗ vỗ tay, mỉm cười nói với Lương Cùng Phong: “Chú Lương à, tôi đưa xe việt dã cho hai người là muốn cho hai người một con đường, một mình chú, dẫn theo con gái nhỏ như vậy, một mình gian nan cầu sinh bên ngoài, ăn bữa hôm lo bữa mai, nếu có thể, tôi hy vọng hai người có thể đến căn cứ Thần Hi Cơ, hai người phụ trách căn cứ nơi đó đều có quan hệ không tồi với, chiếc xe việt dã này chính là bọn họ tài trợ cho tôi, hai người chạy chiếc xe này tới, bọn họ sẽ hoan nghênh hai bố con chú gia nhập.”
Không Thanh đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Lương Cùng Phong nghe vậy, cảm động đến độ không biết nên nói cái gì cho tốt.
Vốn dĩ, hai bố con bọn họ đã thiếu Không Thanh nhân tình rất lớn, hiện tại, Không Thanh lại sắp xếp cho hai bố con bọn họ một đường ra từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, ân tình lớn như vậy, sợ là đời này cũng trả không hết.
Không Thanh trước nay đều không quen loại cảnh tượng tình cảm này, sợ Lương Cùng Phong kích động quá mức, lại muốn kéo con gái bảo bối quỳ lạy cậu, Không Thanh nhanh chóng mở miệng, ngắt mạch cảm xúc thương cảm của Lương Cùng Phong, nghiêm túc nhắc nhở: “Xăng sau cốp xe cũng không nhiều, có lẽ không đủ để hai người chạy đến căn cứ Thần Hi Cơ, chú Lương, chú phải tự mình nghĩ cách.”
Lương Cùng Phong gật đầu, thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng toàn bộ biến thành hai chữ nghẹn ngào: “Cảm ơn.”
Cùng lúc đó, Không Thanh một tay chống bên cửa sổ ghế phụ, cạnh bé gái Lương Đình Ngọc, cười nói với Lương Cùng Phong trên ghế điều khiển: “Chú Lương, bảo trọng. Chờ khi hai người tới được căn cứ Thần Hi Cơ, đừng quên thay tôi chào đội trưởng Địch và Hoắc thiếu một câu.”
Tuy Lương Cùng Phong hiện tại còn không biết đội trưởng Địch và Hoắc thiếu là ai, nhưng sau khi nghe Không Thanh ông vẫn trịnh trọng gật đầu đồng ý: “Bạn học Cố xin hãy yên tâm, tôi nhất định chuyển lời tới nơi. Còn nữa, tự cậu hãy cẩn thận một chút.”
“Anh Cố Không Thanh ơi, hẹn gặp lại.”
Bé gái Lương Đình Ngọc cũng lưu luyến không rời tạm biệt Không Thanh, tuy thời gian ở chung cùng Không Thanh không dài, nhưng cô bé cũng như bố mình, trong lòng tràn ngập cảm kích với anh trai xinh đẹp lại mạnh mẽ này, hơn nữa trộm hạ quyết tâm trong lòng, chờ đến khi bé trưởng thành, nhất định phải tìm cơ hội báo đáp anh ấy.
“Ngọc Nhi, hẹn gặp lại.”
Lương Cùng Phong lái xe việt dã rời đi.
Cùng lúc đó, Lý Vĩ Mậu bị Không Thanh đâm xuyên qua bàn tay cũng đã triệu tập đám anh em giang hồ của mình, diễu võ dương oai tới tìm Không Thanh tính sổ.