Pháo Hoa

Chương 18



Chẳng mấy chốc, Kim Hạo đã biết được chuyện gì xảy ra từ phía ông chủ Dương.
Hắn cười đắc ý, Lục Trạm Giang, mày vẫn không nhịn được. Hắn biết mà, sự xuất hiện của Nhiếp Sơ Ngữ nhất định có thể ảnh hưởng tới Lục Trạm
Giang. Từ sau khi Nhiếp Sơ Ngữ bỏ đi, Lục Trạm Giang còn mất bao công
sức che giấu mọi vết tích của cô ta. Sự bảo vệ trá hình kiểu này, nếu
không phải thực sự xem trọng sao lại chấp nhận hao tổn tâm trí như thế.
Huống hồ, nếu giống như cô ta nói, vì trông giống Nghê Nghiên nên Lục
Trạm Giang mới tốt với cô ta như vậy thì tóm lại, Nhiếp Sơ Ngữ vẫn được
coi là đặc biệt, không phải sao?

Kim Hạo ngồi trong phòng, tay khẽ xoay di động, trên mặt toát lên vẻ cực kì nguy hiểm.

Tề Sinh đứng một bên, ban nãy chuyện trong điện thoại hắn ta cũng nghe
thấy, lúc này có phần khó hiểu, nhưng biểu cảm hiện tại của Kim Hạo hình như không thể nhận ra cảm xúc, thế nên hắn ta cũng không dám nói gì.

“Có gì cứ nói.” Kim Hạo liếc nhìn Tề Sinh.

“Cậu chủ, em không hiếu cho lắm. Nếu anh đã quả quyết Nhiếp Sơ Ngữ có thế
ảnh hưởng tới Lục Trạm Giang, vậy vì sao lại tận tay đưa cô ta về bên
hắn, thế chẳng phải…”

Kim Hạo lắc đầu, “Mày tưởng Lục Trạm
Giang là ai? Cho dù tao không đích thân ra tay, nhưng một khi Nhiếp Sơ
Ngữ xuất hiện, bất luận thái độ của hắn với cô ta ra sao, nhất định cũng sẽ có người điều tra ra mọi chuyện của cô ta. Nếu đã vậy, hà tất phái
rắc rối, cứ đế nó biết tao có ý đồ, để nó biết người đứng sau cô ta là
tao, có lẽ như vậy có thể khiến hắn bớt phòng bị.”

Lúc này Tề Sinh mới hiếu, “Vẫn là anh thông minh.”

“Đối phó với mấy thằng như Lục Trạm Giang, đành phải tự ép mình thông minh
thôi.” Kim Hạo dừng động tác xoay di động trên tay, “Giao USB cho Nhiếp
Sơ Ngữ rồi chứ?”

“Vẫn luôn ở trên người cô ta, chỉ còn đợi cô ta
liên lạc lại theo yêu cầu của chúng ta thôi. Một khi cô ta liên lạc thì
cứ bắt cô ta làm theo yêu cầu chúng ta đã lên kế hoạch.”

“Ừ, đừng quên bắt cô ta tìm hiểu rõ những “tội trạng” trước đây của Lục Trạm Giang, phải làm thế nào, mày hiểu chứ?”

“Dĩ nhiên ạ.”

Rất đơn giản, Nhiếp Sơ Ngữ có đọc thuộc rồi thì mới để cô ta nói chuyện với Chu Cẩn Phong, nếu không thì đừng trách bọn chúng không khách sáo.
Nhiếp Sư Ngữ xem trọng Chu Cẩn Phong như vậy, chắc sẽ không nỡ để anh ta chịu khổ.

Kim Hạo bật cười. Lục Trạm Giang, mày thật là đáng
thương, người đàn bà duy nhất bên cạnh lại vì một người đàn ông khác mới chịu quay lại bên cạnh mày, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy thú vị rồi.

Nhiếp Sơ Ngữ đứng trước xe, cô biết chắc chắn Lục Trạm Giang ngồi bên trong.
Cô giơ tay ra nhưng không mở cửa xe. Vì sao anh phải xuất hiện chứ, cứ
bỏ mặc cô không được sao? Như vậy anh cũng không phải chịu nguy hiểm mà
cô cũng không cần đau khổ như vậy nữa. Vì sao lại xuất hiện? Cô cắn môi, trong lòng đan xen muôn vàn xúc cảm.

Kỷ Niên đi thẳng tới, kéo cửa, sau đó đẩy cô vào trong xe.

Chiếc xe bắt đầu đi thẳng. Cô bối rối ngồi trong xe, một lúc sau mới ngẩng
đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy đầu anh. Cô có thể tưởng tượng ra biểu cảm lạnh nhạt như bức tượng của anh lúc này.

“Vì sao chứ?”

Trong xe rất yên ắng, thanh âm của cô tựa hồ đã được phóng to lên vô số lân.
Lục Trạm Giang liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, “Thế tức là em muốn đi
theo ông chủ Phương? Vậy thì thật xin lỗi, đã quấy rầy em kiếm một trăm
vạn tiếp theo rồi.”

Nhiếp Sơ Ngữ mấp máy môi. Rõ ràng anh biết cô không có ý này, “Tôi…”

Cô rất muốn bảo anh cẩn thận một chút, Kim Hạo không có ý đồ tốt, nhưng cô chính là một người xấu xa như vậy, có tư cách gì để nói những lời này.
Huống hồ Chu Cấn Phong vẫn còn nằm trong tay Kim Hạo, cô có thể sa đọa,
có thế xảy ra bất kì chuyện gì còn Chu Cẩn Phong thì không thể. Đó là
người duy nhất đối xử tốt với cô vô điều kiện trên thế giới này, bất
luận cô trở thành người như thế nào, anh vẫn coi cô là một người con gái tốt đẹp nhất.

Lục Trạm Giang bỗng cười khẩy, “Nếu đã bỏ đi thì
nên đi xa một chút vì sao còn quay lại?” Lại kiên quyết trở về khuấy
vũng nước đục này? “Đừng bày ra cái vẻ mặt thất vọng đó, lẽ nào em cảm
thấy những gì tôi có thể cho em không bằng ông chủ Dương ư?”


nghiêng đầu, không muốn thừa nhận. Xa cách bao năm, lời anh nói vẫn có
thể ảnh hưởng tới cô. “Ai mà biết được anh có rộng rãi như ông chủ Dương hay không!”

Sắc mặt Lục Trạm Giang lập tức sa sầm. Anh dừng xe, “Cút.”

Chữ “Cút” này đã rơi vào tận đáy tim Nhiếp Sơ Ngữ. Cô đẩy cửa xe, bước
xuống. Trần Bình và Kỷ Niên trong hai chiếc xe trước sau không hiểụ
chuyện gì đã xảy ra, chỉ vì Lục Trạm Giang dừng xe nên cũng dừng lại.

Lục Trạm Giang nghe thấy tiếng sập cửa xe, sắc mặt càng thêm khó coi. Anh
nhắm mắt lại, tay hai siết chặt. Lục Trạm Giang, đừng lo cho cô ấy nữa.
Tất cả những gì cô ấỵ mong muốn, quá khứ mày đã không thể cho thì hiện
tại cũng không thể, đừng làm gì hết, như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi
người. Anh nặng nề dựa vào lưng ghế, đặt tay lên vô lăng nhưng không
động đậy, tầm mắt dừng lại trên gương chiếu hậu. Bóng người trên đó xoay lưng về phía anh, thân hình trong bộ lễ phục trông càng buồn thảm trong gió.

Hình như anh lại nhìn thấy cô gái với gương mặt đầm đìa
nước mắt ấy đang hỏi anh hết lần này tới lần khác: “Anh thực sự không
thích em một chút nào sao? Một chút cũng không ư? Đối với em, anh có
chút chân thành nào không? Dù chỉ một chút, một chút thôi?”

Gần
như là vô thức, anh đẩy cửa xe, bước xuống, thẳng thừng đuổi theo, giữ
lấy cánh tay Nhiếp Sơ Ngữ. Cô quay lại, nhìn thẳng vào mắt anh, có phần
khó hiểu, đồng thời cũng muốn thoát khỏi tay anh nhưng anh không cho
phép.

“Em không thử làm sao mà biết tôi không rộng rãi?” Anh từ
tốn nhả ra câu này. Thì ra mấy chuyện nực cười, nói ra từ miệng anh lại
tăng thêm vài phần trịnh trọng.

Nhiếp Sơ Ngữ không giằng co nữa, cũng không nhìn anh, “Anh bỏ tôi ra.”

Anh vẫn đứng im, hơn nữa còn nhìn cô, cho dù cô không nhìn cũng biết ánh
mắt không thể tảng lờ đó của anh đang nhắm thẳng vào mặt mình. Cô không
thoát được khỏi tay anh, đành nở một nụ cười thê lương, “Anh có biết
mình đang nói gì không?”

“Tôi biết rất rõ.” Hoặc có thế nói rằng chưa giây phút nào lại biết mình đang làm gì một cách tỉnh táo như vậy.

“Lục Trạm Giang, anh sẽ phải hối hận đấy.”

Hối hận vì đã giữ cô lại, hối hận vì đã đưa cô về bên anh.

Hối hận ư? Có lẽ vậy!

“Tôi đợi ngày ấy.”

Lục Trạm Giang giữ chặt tay cô, lần này kéo thẳng cô lên xe, ấn vào ghế lái phụ. Nhiếp Sơ Ngữ vân còn đang thở dốc, một lúc sau mới bình tĩnh lại
được. Cô nghiêng đầu nhìn anh, cho dù trong lúc này cũng phải thừa nhận
anh là kiểu đàn ông đẹp trai đến nghẹt thở, là kiểu đàn ông có thế khiến vô vàn các cô gái điên cuồng.

Nhưng Lục Trạm Giang không nhìn cô mà chỉ lái xe. Ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài hắt vào trong, bỗng khiến
người ta có đôi phần hoảng hốt. Trong xe quá yên tĩnh, họ đã ba năm
không gặp nhưng hình như đã thân thuộc tới mức không thể thân thuộc hơn, thế mà vẫn có những điểm khác biệt. Nếu là trước kia, cô sẽ kế rất
nhiều, rất nhiều chuyện của mình. Cô thích nói chuyện lúc nhỏ, khi cô
bắt cua trong lạch rồi ra sông mò ốc, lại còn lọi dụng sự bám dính của
mạng nhện để bắt được ếch. Lúc ấy anh chỉ im lặng lắng nghe, coi như
giải trí lúc rảnh rỗi. Thật không ngờ, thì ra anh nhớ rõ ràng đến thế.
Không cần nhắc lại anh vẫn có thể hồi tưởng rõ nét tất cá những lời cô
từng nói…

Khi Lục Trạm Giang một lần nữa nhìn về phía cô thì
phát hiện cô đã ngủ thiếp đi. Những vệt sáng loang lổ chốc chốc lại lướt nhanh qua mặt cô, khiến cô có thêm vài phần tĩnh lặng. Anh dừng xe
nhưng không đánh thức cô mà chi im lặng ngắm nhìn. Đã ba năm, dung mạo
cô không thay đổi chút nào, vẫn trẻ trung, vẫn xinh xắn, chỉ có điều khí chất đã trở nên rất mạnh mẽ, từ giây phút bắt đầu rời khỏi anh, cô đã
không tới gặp anh lần nào nữa. Hôm nay cô lại xuất hiện, hơn nữa ý đồ
không trong sáng qua rõ ràng. Nếu anh thông minh thì hình như không nên
quan tâm tới tất cả mọi thứ liên quan đến cô, nhưng trong lòng lại âm ỉ
một sự đợi chờ. dường như, nếu anh thực sự buông tay thì sẽ không bao
giờ còn cơ hội nữa. Thì ra anh cũng không muốn thừa nhận, hóa ra mình có phần kỳ vọng.

Giống như anh chưa bao giờ cố tình nhớ tới cô
nhưng gương mặt đẫm lệ ấy vẫn thi thoảng hiện về giữa đêm khuya, nhắc
nhở anh rằng mình từng làm đau trái tim của một người con gái. Đó là lần đầu tiên cô khóc thảm thiết đến thế, cũng từ trong nước mắt của cô, anh hiểu bản thân đã làm tốn thương cô sâu đến mức nào. Cô muốn có một tình cảm không vương tạp chất, mà ngay từ ban đầu anh đã không thế mang tới
cho cô, vì anh vĩnh viễn không thế phủ nhận sự đặc biệt từ khoảnh khắc
đầu tiên gặp cô đích thực vì một người khác.

Một lúc sau, Nhiếp Sơ Ngữ mới tỉnh dậy. Lục Trạm Giang quay mặt đi, “Xuống xe.”

Nhiếp Sơ Ngữ vẫn còn hơi mơ màng, phải một lúc sau mới nhớ chuyện gì đã xảy
ra. Cô nhìn anh mấy giây, lúc này mới đẩy cửa, bước xuống. Lục Trạm
Giang cũng đồng thời xuống xe.

Trước mắt là một ngôi biệt thự nhỏ với phong cách độc đáo, phòng ốc không lớn, khu vườn bên ngoài lại rất
rộng rãi, trong vườn có đủ các loại cây. Lục Trạm Giang đi phía trước,
Nhiếp Sơ Ngữ theo ngay phía sau. Cô bám riết lấy anh, sau đó quan sát
nơi này. Hình như anh thường xuyên sống ở đây, nhưng cũng không hoàn
toàn chắc chắn, một người như anh có quá nhiều chỗ ở. Giống như trước
đây, khi anh đưa cô đi du lịch, dường như tới bất kì đâu anh cũng đều có chỗ ở, cả khách sạn cũng không cần đặt trước.

Sau khi Lục Trạm
Giang bước vào nh, mấy người làm lập tức cung kính chào một tiếng “cậu
Lục”. Lục Trạm Giang bảo Nhiếp Sơ Ngữ có bất kì nhu cầu gì đều có thể
dặn dò họ, nhưng lại không giới thiệu thân phận của cô. Cô cùng anh đi
lên gác, anh tùy ý mở một căn phòng ra, “Sau này em sẽ ở đây.”

Nhiếp Sơ Ngữ liếc nhanh về phía anh rồi im lặng gật đầu. Lục Trạm Giang nhìn
cô một lúc, “Vậy em nghỉ ngơi đi!” Nói rồi, anh quay người rời đi. Nhiếp Sơ Ngữ nhìn theo bóng anh, định gọi lại, nhưng bỗng phát hiện ra mình
chằng biết nên nói gì, đành nhìn bóng anh khuất dạng ở góc rẽ.

Khi Lục Trạm Giang trở về phòng làm việc, Trần Bình và Kỷ Niên đã đợi sẵn ở đó. Hai người họ rất khó hiếu về hành động hôm nay của Lục Trạm Giang,
vì l ục Trạm Giang gần như chưa bao giờ làm mấy chuyện như vậy, rõ ràng
anh đã thể hiện rõ thái độ để Nhiếp Sơ Ngữ tự sinh tự diệt sau khi cô
xuất hiện, vậy mà sau đó lại dùng hành động phản bác mạnh mẽ những lời
mình nói trước đó.

Lục Trạm Giang ngồi phía sau bàn làm việc, rõ ràng không có ý định giải thích, “Nói đi!”

Kỷ Niên tiến lên một bước, “Sau khi Kim Hạo tới thành phố An Xuyên đã bắt
đầu kéo bè kết đảng khắp nơi, cậy bố hắn đế có mối quan hệ qua lại với
không ít người. Khoảng thời gian trước, hình như hắn có bí mật gặp mặt
một số người nhưng vẫn chưa thế tra ra thân phận của những người ấy. Thế nên em nghĩ, có lẽ Kim Hạo định giở trò gì đó, anh phải cẩn thận một
chút.”

Lục Trạm Giang gõ tay trái lên mặt bàn, không biết đang ngẫm nghĩ điều gì.

“Tôi biết rồi, tiếp tục theo dõi.” Lục Trạm Giang suy nghĩ, “Nhưng không cần tốn quá nhiều nhân lực.”

Kỷ Niên hơi sững người rồi lập tức hiểu ra. Cử người theo dõi Kim Hạo để
Kim Hạo biết họ vẫn luôn để mắt tới hắn, như vậy khi hắn làm việc cũng
không dám ngông cuồng, trắng trợn nữa, tuy nhiên tiêu tốn quá nhiều nhân lực chắc chắn là cảm thấy lãng phí. Thế này chẳng phải nói rõ Lục Trạm
Giang đã nghĩ ra cách phản công rồi sao?

“Vâng, em sẽ đi sắp xếp.”

Lục Trạm Giang gật đầu, “Cậu nghỉ ngơi đi!”

Lục Trạm Giang đứng dậy, hình như chuẩn bị ra ngoài, Trần Bình lập tức theo sau. Khi Lục Trạm Giang đi đâu, trong hai người họ bắt buộc phải có một người hộ tống, một là để xử lý tình huống bất ngờ, hai là để bảo vệ an
toàn cho

anh. Nếu anh đã bảo Kỷ Niên đi nghỉ thì đương nhiên Trần Bình phải theo.

Lúc ra ngoài họ đổi một chiếc xe có phần tầm thường do Trần Bình đích thân
lái, Lục Trạm Giang ngồi ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi. Sau khi tới nơi,
Trần Bình đỗ xe lại, lập tức xuống xe mở cửa cho Lục Trạm Giang, lúc này anh mới bước xuống.

Lục Trạm Giang đi thẳng vào trong hộp đêm, Trần
Bình đi phía sau anh. Sau khi Lục Trạm Giang đi vào phòng, Trần Bình
tránh mặt ở một chỗ nào đó mà không vào, cũng không đứng bảo vệ ngoài
cửa.

Khi ấy, Chu Thừa Nghiệp đã tới. Thấy Lục Trạm Giang đến đúng như lời hẹn, trên gương mặt mang theo một nụ cười hòa nhã, “Hiếm có
thật, anh còn tưởng chú sẽ không tới.”

Lục Trạm Giang ngồi đối
diện Chu Thừa Nghiệp, rõ ràng có chút bất mãn với những lời này của Chu
Thừa Nghiệp, “Thì ra anh không mong em tới.”

“Chú nói xem, chúng
ta đã bao lâu không uống rượu cùng nhau rồi? Chu Thừa Nghiệp giả vờ
không nhìn thấy sự bất mãn ấy, đứng dậy rót rượu cho Lục Trạm Giang.

Lục Trạm Giang cầm ly rượu đã được rót đầy lên, biểu cảm ôn hòa, “Nói đi,
lần này anh lại muốn thuyết trình gì?” Lục Trạm Giang tỏ ra ung dung,
“Hoặc là lần này anh ta lại có chỉ thị gì?”

Thái độ ấy khiến Chu
Thừa Nghiệp nhíu mày, “Chú luôn có thành kiến với đại ca, nhưng những
việc chú làm mấy năm nay không phải anh ấy không biết, thế mà vẫn luôn
để chú muốn làm gì tùy thích.”

Lục Trạm Giang cười, hừ một tiếng
nhưng không đáp lời. Cố Trường Dạ đúng là có đế mặc, nhưng điều kiện
tiên quyết lẽ nào không phải vì anh làm việc vẫn luôn đi đúng đường sao? Một khi anh làm ra chuyện gì bất thường liệu Cố Trường Dạ còn có thế
bình thản như vậy hay không? Anh cầm ly rượu lên uống, hoàn toàn không
đế tâm tới những lời Chu Thừa Nghiệp nói.

Thái độ của anh khiến
Chu Thừa Nghiệp hơi bực bội nhưng cũng không còn cách nào khác. Hai
người họ là anh em không cùng bố không cùng mẹ trong một gia đình tái
hôn, quan hệ trước giờ không tồi. Chỉ có điều, nhiều khi tính cách của
Lục Trạm Giang có phần cố chấp, ví dụ như trong chuyện với Cố Trường Dạ. Năm xưa bố mẹ họ xảy ra chuyện, tất cả bà con thân thích thấy họ vẫn
chưa trưởng thành, nghiễm nhiên đòi phân chia tài sản. chính Cố Trường
Dạ ra mặt bảo vệ tất cả tài sản bố mẹ họ để lại, thậm chí còn ngầm giúp
đỡ không ít việc. Vì những ơn huệ này của Cố Trường Dạ mà Chu Thừa
Nghiệp vẫn luôn rất cảm kích, tình nguyện ra mặt khi Hoàng Thành cần.
Nhưng Lục Trạm Giang lại không nghĩ vậy. trong mắt anh, mọi việc làm của Cố Trường Dạ rõ ràng không xuất phát từ lòng tốt mà có ý đồ khác, bắt
anh em họ sau này phải bán mạng cho mình. Cũng giống như lão Tứ An Diệc
Thành và lão Lục Hạng Thiên Dật vậy, vì được Cố Trường Dạ ban ơn tình
nguyện làm mọi việc cho Cố Trường Dạ. Lục Trạm Giang hoàn toàn không
muốn mình và Chu Thừa Nghiệp trở thành những người như vậy.

Chu
Thừa Nghiệp buồn bã thở dài, không muốn nói với Lục Trạm Giang những
chuyện này, dù sao thì cũng chẳng ai thuyết phục nổi ai.

“Đúng là đại ca bảo anh tới.”

Khóe môi Lục Trạm Giang hơi cong lên hình như đã đoán ra từ lâu nên không hề kinh ngạc.

Chu Thừa Nghiệp cũng cầm ly rượu lên, sau khi uống một ngụm mới thở dài,
“Gần đây Thiên Dật có vẻ hơi bất thường, chú có cảm nhận thấy không?”

Lúc này Lục Trạm Giang mới đặt ly rượu xuống, “Thế là ý gì?”

“Không chỉ Thiên Dật mà cả chú nữa. Bên phía Thiên Dật, đại ca cử người bám
sát thường xuyên. Còn bản thân chú nên cẩn thận hơn. Vì lần này có vẻ
không đơn giản như vậy đâu.”

Lục Trạm Giang liên tưởng tới việc Kỷ Niên nói Kim Hạo gặp mặt một số người bí mật, có phải liên quan tới những chuyện này?

“Em biết rồi.”

Chu Thừa Nghiệp đứng dậy, đi tới trước mặt Lục Trạm Giang, vỗ vỗ vai anh,
“Mặc dù chú không thích nghe nhưng anh vẫn muốn nói, chuyện năm xưa
không liên quan gì tới mọi người, chú cũng đừng tự trách bản thân.”

Cơ thể Lục Trạm Giang đông cứng lại trong giây lát nhưng anh không nói gì.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.