Mấy ngày tiếp theo Lâm Lạc Dương ngoan ngoãn làm đủ các xét nghiệm, chiếu chụp của bệnh viện. Kết quả cho thấy ngoại trừ cơ thể còn suy nhược cần quản lý chế độ ăn uống thì các chỉ tiêu khác của cậu đều bình thường.
Ngô Húc để lại cho cậu một cái điện thoại mới tinh, Lâm Lạc Dương thử chơi điện tử nhưng ngượng tay chơi không nổi, đã thế cậu còn lớ ngớ chẳng rõ luật nên được vài ván đã chán. Cuối cùng cậu tải đại một trò pikachu đơn giản về chơi.
Lần tiếp theo Ngô Húc và Triệu Thụy Tiêu vào viện thăm Lâm Lạc Dương thì cậu đã cắm đầu chơi điện tử say sưa.
“Bao giờ tao được ra viện đấy?” Lâm Lạc Dương trở mình trên giường, đầu tóc bù rù trông chán đời hết sức, “Chụp phim xong hết rồi, nghỉ truyền nước rồi sao vẫn chưa được về?”
“Cứ đợi mấy hôm nữa xem thế nào.” Ngô Húc để túi trái cây mới mua lên cái tủ đầu giường rồi nhìn xuống Lâm Lạc Dương đang nằm dài một đống, “Tao thấy mày ở đây cũng thoải mái quá mà.”
“Chán mớ đời, bọn mày lại còn mướn người canh chừng tao nữa chứ.” Lâm Lạc Dương ngẩng lên, ấm ức nói.
Ngô Húc vẫn chưa thích nghi được với tình thế kỳ quặc này. Dù cứ bảo bên trong thân xác thằng bạn chỉ là một thiếu niên mười tám nhưng bề ngoài Lâm Lạc Dương vẫn cứ là một thanh niên, thậm chí sau này ra đời đi làm để trông trưởng thành hơn nó còn cố tình duỗi thẳng cả mớ tóc quăn lì lợm nữa.
Cậu ta móc một cái hộp trong túi ra quăng cho Lâm Lạc Dương, Lâm Lạc Dương ngơ người mất một nhịp, lại quên trên tay đang cầm điện thoại di động nên hộp kính đáp luôn xuống bụng, còn máy điện thoại thì rớt bẹp vào mũi.
Ngô Húc quay sang hỏi Triệu Thụy Tiêu: “Mày có chắc là bác sĩ bảo đầu óc nó không sao không, ổng có lộn không vậy?”
Triệu Thụy Tiêu nhún vai, ý là tao chịu.
Lâm Lạc Dương gân cổ cãi: “Đầu óc tao không làm sao hết, có chúng mày dở hơi ấy.”
Cãi xong cậu cầm hộp kính lên, mở ra xem: “Cái gì đấy?”
Cạch!
Kính bên trong rớt xuống mặt cậu.
“Tao có cận đâu…” Lâm Lạc Dương nhặt cái kính lên đeo thử, ngón tay cậu ịn cả vào mắt kính. Đeo với không đeo cũng thế, chỉ có kính bị in vân tay nên hơi khó nhìn, cậu gỡ kính ra săm soi một hồi, “Kính mỏng thế, tao phải đeo à?”
“Tao đã bảo không cần nhưng Triệu Thụy Tiêu lo xa nên nhờ chị Lâm cầm đến cho mày.” nói rồi Ngô Húc ngắm nghía Lâm Lạc Dương, “Ừ, không đeo trông dễ coi hơn đấy.”
“Độ thấp thế này sao tao phải đeo làm gì…” Lâm Lạc Dương lẩm bẩm, cậu cũng không trông đợi gì câu trả lời của thằng bạn. Những chuyện này chỉ có chính mình hiểu, tiếc là “chính mình” này không phải cậu bây giờ.
Cậu cắm cúi lau mắt kính rồi cất lại vào hộp, đoạn cậu đặt cái hộp lên gối và ngẩng lên hỏi: “Thế tóm lại là bao giờ tao được ra đường một tí?”
“Tao trông mày cuồng chân lắm rồi đấy. Ban nãy tao lên hỏi bác sĩ rồi, mày đi dạo trong bệnh viện cũng được, sẽ có hộ lý đi cùng mày.”
Nghe Ngô Húc nói thế sự hí hửng của Lâm Lạc Dương héo luôn phân nửa, cuối cùng vẫn cứ phải có người kèm cậu, chắc tụi nó chưa yên tâm để cậu một mình đây mà.
Thôi thì vẫn hơn ở miết trong phòng. Bình thường ở viện hầu như chẳng có ai hỏi han đến cậu, Ngô Húc và Triệu Thụy Tiêu đều đi làm đi ăn, Lâm Nhược Liễu thì có vẻ bận lắm nên chẳng thấy mặt bao giờ, may mà gọi điện cô còn nghe máy.
Lâm Lạc Dương biết bọn họ đều coi cậu là trẻ con. Mà với những con người tuổi trung bình trên ba mươi này mười tám tuổi đúng là trẻ con thật.
Lát sau Ngô Húc và Triệu Thụy Tiêu ra về, Lâm Lạc Dương nằm trên giường chơi pikachu đến bàn 100 rồi mệt quá thiếp đi luôn. Lúc cậu tỉnh lại thì trời đã về chiều, cửa sổ không đóng, rèm cũng chưa kéo nên làn gió ấm áp ùa vào phòng, bầu trời bên ngoài xanh thẳm điểm xuyết những cụm mây trắng dịu dàng.
Cậu mơ màng trở dậy đi vào nhà tắm rửa mặt, chợt nhớ ra hôm nay mình được ra ngoài rồi. Hôm nay được chắc gì mai đã được nên cậu vội soi gương ngắm mình thật kĩ, lại nhúng nước vuốt tóc tai chán chê đến khi thấy mình trông khá bảnh cậu mới mở cửa đi ra.
Buồng bệnh của cậu ở ngay đối diện bàn trực tầng này nên vừa thò mặt ra đã có hộ lý đứng dậy ra xem.
“Tôi không đi lạc đâu.” cô hộ lý vừa đến trước mặt là cậu nói ngay.
Lâm Lạc Dương cao hơn cô gái đội mũ hộ lý này một tí, bên má cậu còn hằn vết gối vì ngủ cả buổi trông rất tức cười, cặp mắt sáng long lanh không hợp với tuổi tác của thân thể này cho lắm nhưng được cái ăn nhập với gương mặt trẻ con.
Cô bé hộ lý tủm tỉm cười đáp: “Không được đâu, bác sĩ Trương đã dặn chúng tôi phải có người đi cùng anh rồi.”
Lâm Lạc Dương rất muốn quỳ xuống nài nỉ chị ơi chị à mà cuối cùng cậu đành gật đầu cam chịu.
Cậu đi trước, cô hộ lý theo sau, Lâm Lạc Dương đâu có biết đường nên lượn lờ một hồi cứ đến cầu thang bộ lại lộn về. Cô bé hộ lý đi sau che miệng cười, hỏi: “Anh muốn đi bộ xuống tầng ạ?”
Lâm Lạc Dương méo mặt đáp: “Đâu có, tôi định tìm thang máy!”
Như là thấy cậu hài hước lắm nên cô kia cười một hồi nữa rồi mới chỉ, “Thang máy ở mặt bên kia cơ.”
Lâm Lạc Dương quyết tâm trả đũa cô nàng nên nói thật to: “Cảm ơn chị ạ!”
Cô bé hộ lý gật đầu ra điều vừa ý: “Ừ ừ, đừng ngại.”
Lâm Lạc Dương tròn mắt hỏi lại: “Ủa ủa? Bộ chị ba mươi rồi hả?”
Bấy giờ cô hộ lý mới nín cười, đáp: “Tôi mới hai tư thưa anh. Nhưng anh mới mười tám còn gì?”
Lâm Lạc Dương nghẹn lời.
Phải nhỉ, ca khó như cậu đương nhiên là phải được chú ý rồi… chẳng biết người ta đồn đại về cậu thế nào nữa, chắc họ cũng nghĩ như Ngô Húc rằng cậu gặp biến cố gì đó rồi đầu óc chập cheng thôi.
Cậu chán nản rũ đầu, thở dài.
Cô hộ lý ngắm nghía Lâm Lạc Dương, tóc cậu xõa đến ngang vai, màu trà nhạt như tóc nhuộm, lại thêm cái dáng ỉu xìu thõng vai làm cậu lúc này trông cứ như một chú chó Golden ngoan ngoãn.
“Rồi rồi, anh định đi xuống sân phải không?” cô hộ lý an ủi, “Ở đây mới là tầng bốn thôi, đi thang bộ cũng được mà.”
Lâm Lạc Dương càng xuôi xị, “Thế là tôi phải lộn về à?”
Cô hộ lý phì cười.
Cuối cùng họ vẫn đi tìm thang máy, trên đường Lâm Lạc Dương gặp một hành lang rất sâu, cậu tò mò dừng bước ngó vào.
Cô hộ lý vội bảo, “Ấy, anh đừng…”
Thình lình một tiếng rú quái dị vọng ra từ tít bên kia hành lang, Lâm Lạc Dương giật bắn mình, hốt hoảng quay sang nhìn cô hộ lý. Cô hộ lý cũng bị sửng sốt mất một lúc rồi mới bảo: “Anh đừng đi lung tung thế, thang máy ở kia cơ mà.”
Giờ này lại rất vắng người đợi thang, đến khi trong buồng thang máy chỉ còn hai người họ Lâm Lạc Dương mới tò mò hỏi: “Vừa xong trên đó là…”
“Thì cũng là khu bệnh phòng như chỗ anh nằm thôi.” cô bé hộ lý đáp nhanh.
Lâm Lạc Dương im lặng một lúc rồi nói: “Mà… đầu óc tôi có làm sao đâu, chỗ đó gắn biển Khoa Tâm Thần mà?”
Cô hộ lý: “…”
Tự dưng không khí trở nên ngượng nghịu.
Rốt cuộc trong mắt mọi người lúc này cậu là thế nào vậy?
Lâm Lạc Dương ngước nhìn hình ảnh phản chiếu méo mó của mình trên vách inox, cậu lẳng lặng dấn thêm một bước hòng khiến “mình” trở nên rõ nét hơn.
Tinh! Thang máy đã xuống đến tầng một.
Có khi nào cậu nên tỏ ra người lớn một chút cho hợp với thân xác này không nhỉ?
Lâm Lạc Dương bước ra khỏi thang máy.
Nhưng cậu không biết mình hai mươi tám tuổi sẽ như thế nào, mười năm dài quá, biết bao nhiêu thứ có thể đã đổi thay.
##
Đây là một bệnh viện lớn nên không gian xanh rất hoàn thiện, hòn giả sơn có nước chảy róc rách, xung quanh cây cối hoa cỏ um tùm. Trên lối đi có người nhà đẩy xe cho bệnh nhân, vừa đi vừa khom lưng xuống chuyện trò, thậm chí có cả những đôi tình nhân ngồi bên nhau trên ghế đá cười rúc rích.
Đến lúc này Lâm Lạc Dương mới thực sự cảm thấy sự sống đang tiếp diễn quanh mình, phòng bệnh của cậu cũng sáng sủa, đón được ánh mặt trời nhưng làm sao bì được với việc đứng giữa thiên nhiên, hít đầy buồng phổi bầu không khí tươi mới này.
Cậu cười híp mắt, nụ cười phấn khởi trong sáng. Nước da cậu trắng nhợt như người cớm nắng, mớ tóc dài lòa xòa che non nửa gương mặt, đường nét thân hình cậu như êm dịu đi, lại như lóng lánh sáng rỡ lên giữa ánh nắng chiều vàng rực.
Cô hộ lý tự dưng thấy má mình nóng nóng, cô vội ngoảnh mặt sang hướng khác.
Lâm Lạc Dương không để ý đến cô, khó khăn lắm mới được ra ngoài nên đương nhiên cậu phải tận dụng thời gian để dạo quanh mấy vòng. Trong lúc cô bé kia ngượng ngùng cậu đã lượn tót ra sau hòn non bộ. Đằng đó có một trảng cỏ xanh rì rộng hơn nữa, ở giữa là lối đi rải đá cuội nhưng trông rêu phong ẩm ướt như là rất hiếm người qua lại.
Sức khỏe Lâm Lạc Dương lúc này thua xa mười năm trước, ở đây cậu ăn uống phải kiêng khem rất nhiều. Mấy hôm nay cậu mới biết là mình không ăn được nhiều thịt, ngon miệng lỡ trớn một tí là buồn nôn liền. Bệnh như thế trước kia có bao giờ cậu bị đâu, không hiểu mười năm nay “cậu” đã hành hạ cái thân thể này kiểu gì nữa. Nhiều khi Lâm Lạc Dương sợ “cậu” không sống được tới ba tám tuổi mất. Như bây giờ mới đi được mấy bước chân cậu đã mỏi nhũn ra, đầu gối bất thần khuỵu xuống làm cậu suýt nữa thì ngã sấp mặt. May sao trong nháy mắt ấy có một đôi tay từ đâu xuất hiện đỡ lấy cậu.
Đầu tiên là Lâm Lạc Dương cảm thấy lưng mình rịn mồ hôi lạnh vì cú khuỵu gối bất ngờ, tiếp sau cậu mới nhận ra người kia đang cố sức xốc người cậu đứng thẳng dậy.
Lâm Lạc Dương vội vàng đưa mắt nhìn cánh tay mảnh khảnh không khỏe mạnh hơn tay mình là bao, rồi tới những vết cào chi chít đã đóng vảy trên đó.
Không kịp nghĩ gì, cậu ngẩng lên nhìn gương mặt người nọ, đó là một cậu trai rất trẻ, nước da hơi đen, thực sự là trông bẩn bẩn, một bên lông mày cậu ta cạo đứt đoạn, biểu cảm cậu ta hết sức căng thẳng, môi mím chặt, mắt sắc như dao.
“Cảm ơn… anh… ôi ngại quá…” Lâm Lạc Dương cố đứng thẳng lại, tay người kia vẫn còn đỡ cậu.
Bấy giờ cô hộ lý đã tìm đến nơi, cô sốt ruột gọi: “Lâm Lạc Dương!”
“A, đây.” Lâm Lạc Dương xấu hổ ngoảnh lại.
“Tôi mới thấy anh cười.” giọng con trai trầm trầm nghẹn nghẹn vang lên sau tai cậu.
Lâm Lạc Dương lại ngoái lại, bấy giờ cậu trai nọ mới thả tay ra. Cậu ta cao hơn Lâm Lạc Dương một chút nhưng mà người gầy lắm, gầy còn hơn cậu nữa, được cái khung xương to thành ra bộ đồ bệnh nhân mặc trên người cứ thùng thình như vắt vào giá áo. Ánh mắt cậu ta hết sức trắng trợn, cứ soi chòng chọc vào người đối diện như là không biết nể nang gì cả.
Cậu ta hỏi Lâm Lạc Dương: “Có gì mà anh vui thế?”
Lâm Lạc Dương hơi chợn chợn bước lùi lại một chút.
Sao hả? Cười cũng không được à? Muốn đấm nhau à?