Nơi tôi đang đứng có vẻ thích hợp cho việc đi tìm những nguyên liệu làm tổ, nhưng phải vào sâu hơn chút nữa. Cũng không dễ dàng gì đối với một con ong nhát gan như tôi, nói thật, tôi sợ ma, sợ những nơi hoang vu vắng vẻ, sợ lẫn cả bóng tối. Chính vì nắm được điểm yếu đó của tôi mà lúc nhỏ Vic và Ken hay trêu tôi, còn tìm mọi cách để nhát ma tôi nữa chứ, chỉ toàn làm tôi khóc bằng những trò quái quỷ! Ôi…tuổi thơ. Nhưng bây giờ tôi phải gạt bỏ nỗi sợ đó đi thôi. Giúp bác Chim sẻ xong tôi còn phải cứu Helen nữa.
Tôi tiến đến, một bước, hai bước…
Rắc/
_Ai đó?-Tôi toát mồ hôi hột.
May quá, chỉ là cành cây. Tôi thầm nhủ.
Tôi tiến đến vài bước nữa, chầm chậm, tuy không còn nghe chút động tĩnh nào nữa nhưng bầu không khí cứ như đọng lại vậy, xung quanh lạnh buốt nhưng chỉ duy mình tôi là thân nhiệt không mấy ổn định, mồ hôi cũng tuôn ra nhiều hơn bình thường. “Bình thường”? Nãy giờ có lúc nào mà tôi “bình thường” đâu? Chẳng hiểu sao hơi thở cũng trở nên hỗn độn, tim đập lệch nhịp hẳn.
Viiivuuuu/
Tiếng gió thổi lạnh cả sống lưng. Có lẽ vì cái nét “hoang vu” ở đây đã khiến tôi cảnh giác hơn, phút thì bất giác xoay đầu lại như đang dè chừng một thứ gì đó ở đằng sau, phút thì nhịp chân bước một lúc càng nhanh hơn.
Vincent, mày không được sợ! Nếu cứ như thế này thì làm sao sau này mày có thể bảo vệ được Helen? Mày định bảo vệ cô ấy bằng vẻ yếu đuối của mình sao? Tao không cho phép mày yếu đuối. Mạnh mẽ và kiên cường lên.
Hô Hô! Tôi đã hết sợ rồ…
_MA! MA! Ma! Ma kìa!!???!
_Á Á Á Á Á Á !!!! MA! MA! Cứu tôi với! Cứu tôi! Tôi sắp chết rồi! Huu hu tôi sắp chết rồi!! Hu hu huu.- Cuộc đời tôi đến đây là chấm dứt rồi phải không? Tôi còn chưa kịp làm gì cho Helen nữa. Thậm chí là nói với cô ấy một câu “anh yêu em” cũng không thể. Tôi là một thằng tồi, một thằng vô dụng. Tôi thấy hối hận vì trước đây đã từng có những cuộc gây gỗ với Ken quá. Hay là những lần tôi cãi lại lời chị Vic, còn nhớ hồi đó tôi không dám đi vệ sinh một mình nên lúc nào mắc, tôi cũng bắt chị phải đi cùng, chị đã làm nhiều thứ cho tôi như vậy mà có lần năm tôi học lớp 8 tôi lại lấy áo ngực của chị ra mặc làm trò cười cho tụi con nít hàng xóm để đổi lấy bộ trò chơi điều khiển. Tôi hối hận quá! Xin lỗi em, Helen. Xin lỗi Ken. Xin lỗi Vic. Xin lỗi. Hức hức…!
_A HA HA HA HA!!
_Ha ha ha!
Ủa?
Tôi ti hí nhòm sang phía phát ra những giọng cười hả hê kèm theo chút tinh nghịch. Là Ken?! Vic?
_Hai người…
_Thằng ranh này vẫn chưa trưởng thành được bao nhiêu nhỉ?-Ken cười mỉa.
_Em đáng yêu quá! Ha ha!-Vic cũng đứng đó “hùa” theo.
Tôi vội đứng dậy.
_Hai…Hai người cười gì! Đó chỉ là giật mình thôi mà. Điều bình thường như vậy có gì đáng cười sao?-Tôi ra sức biện minh.
_”Ma! Ma! Ma! Cứu tôi với!”
_”Tôi sắp chết rồi! Huhuhu”
Hai người kia ra sức nhại lời tôi.
_Mấy người làm gì ở đây? Đã tìm xong hết chưa mà đến đây phá người khác?-Tôi rõ bực.
_Xong rồi thì mới rảnh để qua đây nhác ma ai kia được chứ!-Vic múa môi.
_Toàn dở hơi!
_Chứ không phải ai kia sợ ma quá, hét toáng lên?
_Còn mày nữa, rảnh quá không có gì làm hả? Phụ tao vác mấy cái này lại đó đi! Sợ gì mà sợ? Thứ có vấn đề mà!-Tôi “bác bỏ” một cách công khai.
_Thì thôi. Phụ thì phụ, đi lẹ đi chứ mắc công đứng đây lâu hơn nữa có đứa sợ quá tè ra quần! Tao với chị Vic không có ai đem tả theo cho mày thay đâu.
_Mày rộn chuyện quá. Lẹ lên coi.
_Biết rồi, làm gì ghê vậy?
_Hai đứa thôi đi.-Vic điên lên, hai tay véo lấy tai tôi và tai Ken:_Bây giờ có nhanh không thì bảo?
_Dạ dạ em nghe!
_Em xin vâng ạ!
Và cứ giữ nguyên tư thế đó, Vic bắt chúng tôi phải vừa vác đồ vừa nghiêng người về phía bị véo.
_Mỏi quá.-Tôi và Ken đồng thanh.
_Hai bây mới vừa nói gì?
_Dạ tụi em lâu rồi không tập thể dục, bữa nay được một bữa chị Vic giúp cho giãn xương giãn cốt ra khỏe quá ấy mà!-Ken múa miệng.
_Đừng nhiều lời, lo vác đi.
_Dạ.-Chúng tôi đồng thanh hiệp hai.