12.
Dựa vào lời tự thú của Từ Văn Hạo, chúng tôi dần dần biết được chân tướng sự việc.
Do Trình Hàm xúi giục, Từ Văn Hạo và Vương Hổ đã cho người cưỡng ép, chụp hình nóng của Trần Mộng với mục đích đe dọa cậu ấy bỏ học.
Nhưng sau khi chụp ảnh, Từ Văn Hạo nhìn vẻ ngoài trẻ trung xinh đẹp của cô bạn này, nhịn không được mà nảy ra suy nghĩ khác với cô ấy.
Trong lớp học bỏ hoang tối tăm đó, Trần Mộng đã gặp phải cơn ác mộng của cuộc đời mình.
Cũng chính vào hôm ấy, Hạ Diên đi tìm Trần Mộng để hỏi về bài tập về nhà và chứng kiến toàn bộ sự việc.
“Mẹ kiếp, nó dám đánh cả tao đấy, nó là cái thá gì mà dám đánh tao?”
Từ Văn Hạo mất kiểm soát.
“Lúc đó tao đã cố nhịn, chỉ đe dọa rằng nếu nó dám tiết lộ chuyện này ra ngoài thì tao sẽ khiến nó sống không bằng chết trong cái trường này.”
Nhưng Từ Văn Hạo không ngờ Hạ Diên chẳng những không im lặng mà còn kéo Trần Mộng cùng thu thập bằng chứng để mang tới đồn cảnh sát.
Lúc đầu Từ Văn Hạ chẳng sợ chút nào cả. Đầu tiên, cậu ta dùng quyền lực của gia đình mình để hủy hoại công việc của cha mẹ Hạ Diên.
Sau đó còn tốn thêm một khoản tiền nữa để bắt chủ nhà lấy lại căn nhà mà gia đình Hạ Diên đang thuê.
Cậu ta nghĩ rằng làm như vậy sẽ khiến Hạ Diên biết điều mà ngoan ngoãn.
Nhưng Từ Văn Hạo chưa bao giờ nghĩ tới, mặc dù cha mẹ của Hạ Diên chỉ là công nhân nhập cư, cũng không được ăn học bao nhiêu, thế mà nghe chuyện xong lại ủng hộ con trai đi báo cảnh sát.
Lúc này Từ Văn Hạo mới bắt đầu hoảng sợ tột độ.
Cậu ta chọn một ngày mưa để hẹn Hạ Diên lên sân thượng của tòa nhà sau giờ học, thậm chí còn đe dọa sẽ đăng ảnh nóng của Trần Mộng lên trang web của trường nếu Hạ Diên không đến.
Hạ Diên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi đến nơi hẹn một mình.
Vì vậy, vào đêm mưa đó.
Từ Văn Hạo đã đẩy cậu bé chính nghĩa nọ xuống vực sâu.
Hạ Diên là người hơi trầm tính và thường sống khép mình, cậu ấy không thích tiếp xúc với các bạn cùng lớp, thành tích cũng rất tầm thường.
Thậm chí trong khoảng thời gian giúp Trần Mộng đòi lại lẽ phải, điểm số của cậu ấy còn giảm nhiều hơn nữa.
Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh.
Khi thi thể của Hạ Diên được tìm thấy, cậu ấy vẫn đang cầm bảng điểm dưới trung bình do Từ Văn Hạo đã cẩn thận chuẩn bị từ trước.
Thế là mọi người cho rằng Hạ Diên nhảy lầu tự tử vì áp lực điểm số.
Cơn mưa đã xóa sạch mọi dấu vết gây án.
Nhưng vụ bắt cóc bây giờ đã phơi bày toàn bộ chân tướng trước mặt mọi người.
Một cơn sóng to gió lớn đã nổi lên.
13.
Màn hình LED của thành phố Thanh Thành luôn phát sóng vụ án bắt cóc này lên vị trí đầu tiên.
Không còn ai quan tâm đ ến việc những người bị bắt cóc có an toàn hay không, toàn bộ cư dân mạng đều đang phẫn nộ đến tột cùng
“Mười bảy mười tám tuổi, sao có thể làm ra chuyện cầm thú không giống người như vậy!”
“Cậu thanh niên tên Hạ Diên cứ ngỡ mình đã bảo vệ Trần Mộng cho đến khi bị hại chết luôn đấy. Tại sao người chết không phải là mấy tên cặn bã kia chứ?”
“Tôi ở thành phố A, cho dù cứu được ra ngoài, tôi kiến nghị kết án tử hình!”
“Tôi ở thành phố B, tôi kiến nghị kết án tử hình.”
…
Các tài khoản xã hội của Trình Hàm và Từ Văn Hạo đều bị oanh tạc dữ dội.
Những thông tin liên quan cũng bị người khác đào lên.
Tất cả học sinh của trường chuyên Thanh Thành đều lao đến lớp của Từ Văn Hạo, Trình Hàm và Vương Hổ, đập bàn ghế của bọn họ thành từng mảnh.
Thậm chí học sinh học cùng lớp còn phải nghỉ học khẩn cấp.
Căn bản là chẳng ai dám đi học cả.
Cổ phiếu của công ty nhà họ Từ cũng giảm mạnh chỉ sau một đêm, trước cửa nhà còn bị người khác đặt những bông hoa cúc trắng.
Thậm chí có ai đó còn viết lên cửa bằng màu mực đỏ thẫm: “Giết người đền mạng”.
Cả hai gia đình đều trốn trong nhà không dám ra ngoài.
Đâu phải bọn họ không biết Từ Văn Hạo và Trình Hàm đã gây ra những gì. Nhưng vì muốn con cái nhà mình là đứa trẻ hoàn hảo không tỳ vết, là thiên tài ai ai cũng ngưỡng mộ, là người đại diện cho sản nghiệp của gia đình mà bọn họ đã chọn cách che đậy sự thật.
Nhưng bây giờ, đống sản nghiệp mà họ gìn giữ bao lâu nay, dù là công ty hay siêu thị, đều bị người khác phá tan thành mây khói.
Vụ án bắt cóc có liên quan đến hiện tượng bạo lực học đường, cố ý gây thương tích và thậm chí là giết người dã man.
Lời tự thuật của Từ Văn Hạo đã khiến đồn cảnh sát loạn cả lên. Ngay sau đó, phía cảnh sát đã lập chuyên án để điều tra những chuyện kia thật kỹ.
“Giải được rồi.”
Nhân viên kỹ thuật tháo cặp mắt kính sau khi thức trắng mấy đêm: “Đã tìm được địa chỉ IP rồi.”
Cảnh sát lập tức triệu tập nhân lực và chuẩn bị lên đường giải cứu con tin.
Người đồng nghiệp bên cạnh liếc nhìn nhân viên kỹ thuật: “Tôi thấy rồi nhé, tối hôm qua cậu đã giải xong rồi.”
Nhân viên kỹ thuật dựa lưng vào ghế, một lúc lâu mới trả lời:
“Công chúng cần biết được sự thật. Sự việc càng ầm ĩ thì phía trên sẽ gây áp lực càng lớn, nhờ thế mới không làm qua loa được. Cậu có thể báo cáo tôi.”
Người đồng nghiệp nhún vai:
“Chậc, mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt, hình như tôi nhìn nhầm rồi.”
13.
Ngày thứ năm bị bắt cóc.
Lâm Quy không làm gì cả, cậu ấy chỉ đứng trước mặt chúng tôi.
Chiếc mặt nạ ma quái mà cậu ấy đang đeo trông vô cùng kỳ lạ, cậu ta vừa nhìn chằm chằm vào đám Từ Văn Hạo vừa đập chiếc rìu đẫm máu trên tay xuống đất.
Mới đó thôi mà đã có người không nhịn được nữa, điên cuồng hét lên: “Hay là mày giết tao đi! Rốt cuộc mày muốn làm cái gì?”
“Tôi chuẩn bị thả các người đi đây.”
Lâm Quy mỉm cười và chỉ vào lối ra duy nhất.
Nơi đó vẫn luôn bị khóa, vì vậy Từ Văn Hạo hoài nghi bước tới, đưa tay kéo cửa.
Nào ngờ cửa mở được rồi.
Mọi người sững sờ trong giây lát rồi bắt đầu chạy thục mạng như những kẻ điên.
Chẳng bao lâu sau chỉ còn lại mỗi tôi và Lâm Quy trong căn phòng kín.
Tôi bước đến gần cậu ấy và hỏi: “Cảnh sát có đến không?”
“Thời gian như vậy là đủ rồi, đủ để họ biết được tội ác mà bọn chúng đã gây ra”.
…
Trên màn hình giám sát mà Lâm Quy đã chuẩn bị từ lâu, tôi thấy Từ Văn Hạo và những người khác nhanh chóng tách ra trong một mật thất hệt như mê cung.
Từ Văn Hạo bước vào một căn phòng tối, một hình chiếu đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu ta.
Chính là hình ảnh lúc cậu ta đẩy Hạ Diên xuống.
Hình chiếu 3D khiến x.á.c c.h.ế.t trông giống hệt như thật, khắp người đều là máu, tứ chi biến dạng hiện hữu ngay trước mắt Từ Văn Hạo.
Từ Văn Hạo trợn to mắt, kinh hãi ngã xuống đất. Cậu ta vội vã bò ra ngoài bằng cả hai tay hai chân, nhưng tiếc là, cánh cửa ấy sẽ không thể mở lại được nữa.
Lúc này đây, khoảnh khắc cái c.h.ế.t của Hạ Diên sẽ lặp đi lặp lại quanh cậu ta.
Căn phòng mà Trình Hàm xông vào như được tạt đầy máu tươi, khắp nơi toàn là màu đỏ chói mắt.
Một giọng nói không ngừng vang lên: “Mày sẵn sàng để chuộc tội rồi chứ…”
Trình Hàm hét lên trong tuyệt vọng…
Lâm Quy và tôi ngồi xem bọn chúng suy sụp mà cứ như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Lâm Quy mìm cười:
“Trò chơi tăng thêm phần thú vị nhờ ý tưởng tuyệt vời của cậu đấy.”
Trong màn hình theo dõi, hình ảnh cảnh sát cầm s.ú.n.g đột nhập vào nhà máy bỏ hoang hiện lên.
Lâm Quy thở dài một hơi: “Tiếc quá, trò chơi kết thúc rồi.”
14.
Ngày 7 tháng 11.
Vụ án bắt cóc gây chấn động cả nước đã kết thúc, cả bốn con tin đều được giải cứu.
Nhưng điểm kỳ lạ là cảnh sát đã bao vây toàn bộ nhà máy nhưng lại chẳng tìm thấy tên bắt cóc.
Thậm chí họ còn không tìm ra bất kỳ dấu vết nào của hắn ta tại hiện trường.
Trên bức tường trắng của căn phòng kín kia chỉ viết mấy chữ:
【Thẩm phán】
Một vị cảnh sát nữ đỡ tôi ngồi vào xe, còn cho tôi rất nhiều thức ăn và gọi bác sĩ tâm lý đến an ủi tôi.
Dù đã no nhưng tôi phải vờ ăn ngấu nghiến để chứng tỏ là mình đang đói lắm.
Nửa tiếng sau, tôi thấy cảnh sát dẫn đám Từ Văn Hạo, Trình Hàm và Vương Hổ ra ngoài.
Dường như bọn họ đã trải qua điều gì đó rất khủng khiếp, mắt ai cũng đờ đẫn thất thần, miệng không ngừng nói: “Đừng tìm tao.”
Từ Văn Hạo là người đầu tiên lấy lại tỉnh táo.
Khi trông thấy cảnh sát, cậu ta vội bám lấy bọn họ như muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng quý báu. Tuy nhiên, vẻ hung ác vẫn hiện rõ trong mắt cậu ta: “Tóm được tên cóc bắt chưa? Nhất định phải bắt được hắn!”
Viên cảnh sát liếc nhìn cậu ta, trả lời qua loa: “Đây là chuyện của cảnh sát chúng tôi.”
Trình Hàm được đưa lên cùng xe cảnh sát với tôi, cô ta bị dọa tới ngốc rồi, mất một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
Nhìn thấy tôi cầm ly nước ấm, trên người còn có cả áo choàng, cô ta chả thèm giữ hình tượng nữa mà hét ầm lên: “Tại sao lại không đưa cho tôi? Tôi cũng muốn ăn!”
Nữ cảnh sát ném cho cô ta cái nhìn đầy phức tạp: “Chỉ có bấy nhiêu thôi, lát nữa sẽ đến cục cảnh sát rồi.”
“Bố mẹ tôi đâu! Sao bọn họ không tới đón tôi!”
“Không biết.”
“Thái độ của cô là sao đây? Tôi là nạn nhân đấy. Chẳng phải việc của cách cảnh sát các cô là bảo vệ nạn nhân à? Tôi nói cô biết, chú của tôi đang làm trong đồn cảnh sát đấy nhé.”
Nữ cảnh sát nhìn cô ta với ánh mắt kinh tởm rồi chẳng thèm quan tâm tới cô ta nữa.
Chắc Trình Hàm không biết, người chú mà cô ta vừa nhắc đã bị đưa đi điều tra rồi.
Cha mẹ cô ta cũng đang phải đối mặt với việc phá sản, bây giờ thân họ còn lo chưa xong.
15.
Khi đến đồn cảnh sát, chúng tôi được tách ra để lấy lời khai.
Suốt thời gian trả lời cảnh sát, tôi đã bịa ra toàn bộ quá trình một học sinh cấp 3 bình thường bị bắt cóc.
Trong lúc lấy lời khai, thỉnh thoảng tôi còn thêm vào một số hành vi mang tính rối loạn của Trình Hàm và Từ Văn Hạo.
Còn cảnh sát đã biết về sự tồn tại của buổi phát sóng trực tiếp đó từ lâu, nên bọn họ chẳng mảy may nghi ngờ khi đối chiếu với những gì tôi nói.
Lúc tôi rời khỏi phòng thẩm vấn thì tình cờ gặp Từ Văn Hạo đang bị cảnh sát đưa đi, trên tay là chiếc còng số tám chói mắt.
Cậu ta điên cuồng vùng vẫy: “Các người đang làm gì vậy? Tại sao lại bắt tôi? Tôi là người bị hại! Người bị hại đó! Cha mẹ tôi đâu? Tôi muốn gặp cha mẹ của tôi!”
Cậu ta sẽ đạt được điều ước của mình sớm thôi.
Cha mẹ của Từ Văn Hạo đã giúp cậu ta che giấu sự thật về vụ giết người kia, thế nên họ cũng là đồng phạm.
Người nhà các ngươi sẽ sớm được đoàn tụ thôi.
Tất nhiên là đoàn tụ trong tù rồi.
***
Một tháng sau, tôi đi học lại.
Những học sinh từng không dám kết bạn với tôi vì bị Trình Hàm đe dọa cũng lần lượt đến bắt chuyện với tôi.
Hình phạt của đám Từ Văn Hạo đã được công bố.
Từ Văn Hạo mười tám tuổi, tấn công tình d*c, cố ý giết người, phạm nhiều tội nên bị kết án tử hình.
Cha mẹ cậu ta bị kết án mười năm tù vì tội đồng lõa.
Trình Hàm và Vương Hổ bị kết án mười lăm năm tù, không ai liên quan đến vụ án này có thể thoát khỏi hình phạt.
Cha mẹ của Hạ Diên và Trần Mộng bật khóc trước tòa.
Hôm đó, tất cả học sinh chen chúc theo dõi phiên tòa trên màn hình LED lớn của trường.
Tôi nhìn thấy Lâm Quy đứng ở phía trước.
Vẫn là kiểu tóc mái dài che đi đôi mắt, cặp kính gọng đen quen thuộc và nụ cười mỉm như thường ngày.
Tôi nghe có người nói với cậu ấy: “Vui chứ? Bây giờ sẽ không còn ai bắt nạt cậu nữa!”
Chỉ có tôi mới biết, cậu ấy đang chiêm ngưỡng kiệt tác vĩ đại của mình.
Chúng tôi nhìn nhau qua đám đông, sau đó cậu ấy xoay người đi về hướng ngược lại như chưa từng quen biết tôi.
16.
Bàn của Hạ Diên đã bị nhà trường bỏ vào trong nhà kho.
Chẳng biết vì sao tôi lại vô cùng háo hức đi xem xem dấu vết về cuộc đời của cậu bé chính trực nhưng mang số phận bi thảm này.
Không ngờ tôi lại nhìn thấy Trần Mộng trong nhà kho.
Sau nửa năm nghỉ học, Trần Mộng đã quay trở lại trường, nhưng dường như vẻ mặt của cô gái bất hạnh ấy đã trở nên lạnh lùng hơn nhiều, cứ như chẳng còn chuyện gì có thể khiến cô ấy gục ngã lần nữa.
“Cậu là học sinh bị bắt cóc đó, phải không?”
Tôi gật đầu.
Trần Mộng nhìn bộ bàn ghế đã phủ đầy bụi của Hạ Diên, hốc mắt đỏ ửng: “Bởi vì bọn chúng đều bị kết án cả rồi, nên tôi muốn kể cho cậu ấy nghe.”
Hạ Diên là một người cô độc, nhưng Trần Mộng chính là ánh sáng rực rỡ nhất trong cuộc đời u ám của cậu ấy. Cô ấy thích cười, tính cách cũng vui vẻ cởi mở, còn thích kéo theo cậu ấy tham gia các hoạt động tập thể. Chỉ có mỗi Trần Mộng không ngại phiền phức, kiên nhẫn chỉ Hạ Diên làm bài.
Hạ Diên cứu rỗi Trần Mộng.
Vì Trần Mộng chính là ánh sáng của cậu ấy.
Trần Mộng đã mở một buổi phát sóng trực tiếp để đối mặt với những tổn thương trong quá khứ, cô ấy nói:
“Chẳng có cô gái nào muốn mình phải trải qua những việc này. Nhưng tôi là nạn nhân, tôi sẽ không bao giờ khinh thường bản thân mình chỉ vì điều ấy. Người phải ăn năn hối cải chính là thủ phạm. Tôi chẳng làm gì sai cả.”
“Bây giờ tôi đã đi học trở lại. Mong muốn của tôi không chỉ là sống một cuộc sống bình thường như trước, mà tôi còn muốn thi đậu vào một trường đại học tốt, tìm được một công việc ổn định trong tương lai. Tôi muốn được đi du lịch khắp nơi, muốn mặc quần áo đẹp, muốn dẫn theo bố mẹ tôi đi khám phá thế giới bên ngoài.
“Không chỉ muốn sống, tôi còn muốn mình sống thật hạnh phúc để thay cả phần của Hạ Diên vậy, sống một cuộc sống tuyệt vời hơn bất kỳ ai khác.”
Lần phát sóng trực tiếp này thu hút rất nhiều người.
Nhiều bạn gái đã mạnh dạn nói ra kinh nghiệm bị bắt nạt của mình.
Cũng có người từng trải qua tổn thương đã có thể dũng cảm đối mặt với quá khứ.
Thế nhưng vẫn có một số người buông lời ác ý trong phần bình luận, truyền bá tư tưởng đổ lỗi cho nạn nhân. Đương nhiên, những kẻ đó đã bị mọi người bắt xin lỗi hết lần này đến lần khác.
17.
Cuối cùng cuộc sống của tôi cũng bình yên trở lại.
Nhưng cuộc sống an ổn này lại làm tôi cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Tôi thường nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong vụ bắt cóc, mỗi lần nhớ đến, máu nóng trong tôi lại sục sôi. Có lẽ đến hết đời này, tôi cũng không thể quên được những trải nghiệm đặc sắc ấy.
Vào một buổi chiều bình thường như bao ngày, tôi đang ngồi trên ghế đá trong sân trường phơi nắng thì bất chợt có ai đó ngồi xuống bên cạnh mình.
Tôi nhạc nhiên quay sang nhìn Lâm Quy, còn cậu ấy thì ngước lên nhìn trời, tuy nắng chiều gắt gỏng nhưng cậu ấy chẳng hề chớp mắt.
“Tôi đã làm được một việc tốt.”
Giọng cậu ấy hào hứng.
“Tôi đã tìm một số tù nhân và truyền bá cho họ nghe câu chuyện “anh hùng” của bọn chúng. Cậu biết không, trong tù cũng có phân tầng tội danh, và những gì bọn chúng đã làm là đáng khinh nhất đấy.”
“Tôi nghe nói, ngày nào bọn chúng cũng bị mấy tên cùng phòng giam tra tấn, thế nên tinh thần chẳng còn ổn định nữa. Ha, thật thú vị.”
Tôi như đắm chìm trong lời kể của cậu ấy. Trong khoảnh khắc nào đó, tôi chợt thấy mình giống cậu ấy đến lạ, chúng tôi đều là những tên điên.
“À, đúng rồi, Cửu Hà, cậu có xem bảng tin ngày hôm qua chưa?”
Tôi sững người: “Chuyện gì thế?”
“Ha, người vợ chết một cách kỳ lạ, còn người chồng thì nhận được số tiền bảo hiểm khổng lồ. Nhưng cũng trong ngày hôm đó, tôi phát hiện gã đã tiêu một khoản lớn trong tài khoản. Cậu biết không, gã mua một chiếc vòng cổ kim cương và đeo vào cổ ả thư ký của mình vào ngày hôm sau cơ đấy. Tôi lại muốn chơi một trò chơi, cậu có muốn tham gia cùng tôi không?”
Mùa mưa đã qua, những ngày nắng đẹp sắp trở lại.
Tôi mỉm cười bắt tay với người kia:
“Vậy thì tôi cũng phải đặt mật danh cho mình chứ nhỉ.”
“Mật danh?”
“Thẩm phán số hai.”
– — HẾT —-