Phấn Diện Độc Lang

Chương 38: Kỳ nhân hội tụ



Lâm Đoàn Nghĩa không dám khinh suất lấy thanh Gia Mộc kiếm màu đen dài chừng hai thước trông như thanh kiếm gỗ đồ chơi trẻ con.

Đào Chân bĩu môi nói:

– Ngươi có thứ phế vật gì đùa với lão phu vậy?

Lâm Đoàn Nghĩa đáp:

– Cái này không giết được người nhưng giết khỉ thì còn được.

người ẩn trong rừng cười khúc khích nói:

– Hay lắm.

Đó là giọng nữ nhân không phải người bí mật trợ giúp chàng bấy lâu nay, chứng tỏ trong rừng có rất nhiều cao thủ ẩn mình.

Đào Chân bắt đầu phát chưởng.

Lão vừa phát chưởng chưởng kình đã nổi lên trùm kín lấy Lâm Đoàn Nghĩa, áp
lực từ ba phía ập tới nghẹt thở, hàn khí nổi lên lạnh ngắt.

Lâm
Đoàn Nghĩa tuy đã vận sẵn công lực nhưng vì phát chiêu chậm nên bị đối
phương chiếm được tiên cơ, vì áp lực quá lớn nên kiếm pháp không thi
triển kịp ngay cả dùng thân pháp Hồi Vân Bộ cũng rất khó khăn.

Đào Chân thấy đối phương không hoàn thủ cười hô hô nói:

– Thì ra truyền nhân đắc ý của Phương lão quái võ công chỉ vào hạng tầm xoàng thôi.

Lâm Đoàn Nghĩa liền chớp ngay lấy thời cơ địch nhân buông lỏng quát lên:

– Đào lão tặc cẩn thận.

Đồng thời tay trái phất lên.

Từ trong ống tay áo của chàng bay ra một vật giống như tia chớp xuyên qua
màn chưởng lực bắn sang địch nhân, cứ bay vù vù xung quanh Đào Chân rít
lên ghê rợn.

Đào Chân chỉ chốc lát khinh địch mà phạm phải sai
lầm để đối phương giành được tiên cơ, chỉ thấy mũi kiếm đen chỉ thấy mũi kiếm đen kịch từ bốn phía châu vào người không làm sao hoàn thủ được,
quát to một tiếng bật người lên cao mấy thước, từ trên không phất mạnh
hai tay làm hiện ra đôi cánh vẫy mạnh một cái lướt lên cao mười mấy
trượng nữa.

Lâm Đoàn Nghĩa thấy đối phương thoát khỏi màn kiếm vội rụt Ngũ Hành Kim Kiếm và Minh Phủ Kim Tiền quát:

– Xuống nhanh.

Hai ánh kim quang vàng rực lướt đi lát sau vang lên tiếng rú thảm khốc và
máu vung vãi rắc xuống như mưa, thân thể Đào Chân nặng nề rơi xuống.

Lâm Đoàn Nghĩa vừa thu binh khí về chợt thấy một vật rất lớn bay thẳng tới mình vội vàng nhảy lui hai trượng tránh.

Chàng vừa lui vật đó vẫn bay tới xé gió nghe thắt tim lạt cốt.

Lâm Đoàn Nghĩa không biết đó là vật gì vừa nhảy tránh vừa nói to:

– Cao nhân phương nào vừa xuất thủ ám toán? Mau báo tính danh ra.

Từ trong rừng có tiếng người đáp:

– Ta giết tên ác dâm ngươi rồi sẽ nói.

Bấy giờ Lâm Đoàn Nghĩa mới nhìn rõ vật đó nguyên là một cây lớn còn nguyên
cả lá, kinh hãi nhảy vút lên cao mười trượng bình yên đáp xuống đất
quát:

– Nếu các hạ không báo tính danh thì đừng trách tại hạ vô lễ.

Thay cho câu trả lời là mộ tràng cười nhạt, tiếp đó mười chiếc lá như mười mũi tên bật khỏi cung bắn tới.

Thấy bản lĩnh của đối phương cao cường như thế đoán rằng người đó tất là
trưởng lão duy nhất còn lại trong Long Tự Thập Tam Tôn, lập tức hào khí
nổi lên, múa tít Gia Mộc Kiếm tạo thành một bức tường thép chặn đứng
trước mặt.

Chính lúc ấy có một nhân ảnh từ trong rừng lao ra, không nói tiếng nói đánh tới một chưởng.

Lâm Đoàn Nghĩa vung kiếm đối phó ám khí trong lúc đối phương phát chưởng rất nhanh nên không kịp đỡ.

Biết rằng nếu trúng một chưởng này thì khó mà toàn mạng Lâm Đoàn Nghĩa tuyệt vọng nghĩ thầm:

– Mạng ta hết rồi.

Đột nhiên nghe ầm một tiếng như sát ngay trước mặt, Lâm Đoàn Nghĩa bị chấn lực cuốn đi xa tới ba trượng.

Đáp mình xuống vận công kiểm tra xem thấy không bị thương tích gì chàng biết rằng vừa rồi có người xuất thủ cứu mình.

Nhìn lại thấy nơi mình vừa bị cuốn đi xuất hiện hai lão nhân đứng đối diện nhau.

Một người nói:

– Phàn lão tặc, tiểu tử đó là gì của ngươi mà ngươi giúp nó?

Lâm Đoàn Nghĩa nhận ra người vừa nói là Đoạt Mệnh Thần Y mà mình gặp trong Thạch động.

Lão đứng chỉ vào mặt người đối diện xưng là Phàn lão.

Lâm Đoàn Nghĩa mừng rơn khi nhận ra người đó chính là lão ngư ông đã chở
mình từ Hàn Giang Khẩu đến Kình sa đảo hơn nửa năm trước.

Phàn lão cười hô hô đáp:

– Giang lão lang băm, ngươi đào gốc tìm củ giết người làm lạc thú thì còn khá, chứ đánh nhau thì tầm xoàng lắm, nếu cứ lấy một đấu một đánh nhau
một cách đường đường chính chính thì ai chết ta cũng không quản. Nay các ngươi đánh với hậu sinh vãn bối mà còn lấy đông hiếp ít, lén lút ám
toán, như vậy thì sao Phàn đại ca ta không quản?

Từ trong rừng có người nói vọng ra:

– Phàn lão nhi ngày xưa thua cuộc Phương lão quái, vì thế mà phải cam
chịu thủ trên thuyền suốt năm mươi năm, bây giờ còn vì hắn mà giúp tiểu
tử này lại còn giả câm già điếc như vô tình lắm.

Phàn lão cười to đáp:

– Thuyền ta thì ta giữ, đó là sự thường còn hơn ngươi nuôi dưỡng mấy thứ
quái vật như gà mái ấp con. Đến bây giờ ngươi bị bọn ma đầu kia lợi dụng quái vật được ngươi thuần dưỡng lại đi tàn sát võ lâm tội không nhỏ
đâu.

Lâm Đoàn Nghĩa nghe khẩu khí của Phàn lão thì đoán biết
trong rừng là Hàn Thiết Lão Nhân nhưng giọng của lão hoàn toàn khác với
người mà hôm trước hẹn sư huynh mình đến Vô Lượng Sơn. Xem ra hôm trước
là kẻ giả mạo, hôm nay mới là người thật.

Lúc này có không ít người kéo tới xem trong đó có một lão nhân đứng cạnh Đoạt Mệnh Thần Y.

Phàn lão vừa nói xong thì Đoạt Mệnh Thần Y đã xông vào quát:

– Hôm nay chính ngươi làm hỏng đại sự của chúng ta, đền mạng cho Đào lão đệ ta.

Nói xong vung chưởng đánh liền.

Phàn lão cười hắc hắc tay trái khoa lên tiếp chưởng tay phải nhằm sườn trái lão lang đánh xuống.

– Bịch bịch.

Đoạt Mệnh Thần Y bị đánh bật lùi ba bước ngã ngồi xuống mặt đỏ bầm nghiến
răng đứng dậy lấy từ thắt lưng ra một cây cuốc nhỏ phất một cái cán cuốc chợt dài ra tới cả trượng quát to:

– Phàn lão nhi lấy binh khí ra.

Lão ngư ông hừ một tiếng hỏi:

– Với ngươi ta đâu cần binh khí? Cho dù cả ngươi và tên Tử Nhiễm khách cùng xuất thủ lão phu cũng dư sức tiếp.

Lão nhân đứng bên lão lang được gọi là Tử Nhiễm khách chợt nói:

– Phàn lão nhi đã khoác lác như vậy chúng ta cung kính không bằng tòng mệnh vậy.

Nói xong tiến lên một bước đứng sánh vai với Đoạt Mệnh Thần Y.

Lâm Đoàn Nghĩa thấy đối phương lấy hai đánh một thì tới gần nói:

– Phàn lão tiền bối nhường cho vãn bối một tên.

Lão ngư ông cười đáp:

– Bọn trẻ ngươi đều phải có việc phải làm đấy, đánh nhau thì cứ để bọn già chúng ta.

Song phương chuẩn bị giao chiến thì từ xa mấy chục trượng vang lên một chuỗi cười rồi hai lão nhân gầy khô như que củi tiến vào đấu trường.

Lão đứng bên tả dứt tràng cười nói:

– Hai chúng ta cũng muốn góp một tay.

Phàn lão nhíu mày nhìn đối phương gật đầu nói:

– Thôi được có bao nhiêu cứ xông vào hết đi.

Lại có người nói:

– Phàn lão nhi, đông người thế ngươi không nuốt hết đâu san bớt cho ta hai tên.

Lời dứt người hiện một lão nhân từ trong rừng lướt ra đứng đối diện với hai lão khô gầy vừa đến.

Đoạt Mệnh Thần Y nổi giận quát:

– Chung Nam lão quái, vì sao ngươi cũng chọc tay vào việc của chúng ta?

Người đó chính là Ngũ Nhạc Thần Hành được coi là khinh công đệ nhất thiên hạ, nghe Đoạt Mệnh Thần Y nói vậy liền đáp:

– Bọn hung ma các người vì đoạt Thiên Tải Thần Độc mà khuấy động đến ta.
Đêm nay nếu không chỉ hai lão yêu họ Trần vùi ở đây mà cả lão lang băm
độc ác ngươi cũng để mạng lại.

Đoạt Mệnh Thần Y hừ một tiếng nói:

– Thứ quái vật nửa mạng ngươi thì làm gì được lão phu? Chỉ sợ khinh công
ngươi có giỏi cũng không chạy thoát khỏi Vô Lượng Sơn này đâu.

Ngũ Nhạc Thần Hành ngửa mặt cười to một tràng làm chấn động cả núi rừng sau đó đột nhiên ngừng lại nghiêm mặt nói:

– Kẻ nào giết mất lão bằng hữu Hà Thiên Kiện của ta ở Hàn Giang Khẩu?

Lâm Đoàn Nghĩa chợt nhớ lại trước khi ra Kình Sa đảo có mấy vị đạo sĩ bị
giết bêu trên cọc đá, bọn Long Tự Thập Tam Tôn nói rằng chính chúng đã
giết Thừa Sai Khách Hà Thiên Kiện, lúc đó chàng cứ tưởng rằng vị ngư ông mình phải tìm.

Nghe Ngũ Nhạc Thần Hành hỏi cả Đoạt Mệnh Thần Y và ba tên đồng bọn mặt đều biến sắc.

Giữa lúc toàn trường sung mãn sát cơ thì chợt nghe tiếng nhạc từ xa vọng tới rồi mấy ngọn hồng đăng tiến lại gần.

Nghe tiếng nhạc Lâm Đoàn Nghĩa đoán rằng Cửu U Quỷ Mẫu sắp xuất hiện, lòng vừa lo lắng vừa câm uất.

Không lâu đã thấy tám thiếu nữ mặc cung trang xách đèn đi trước tiếp theo là
mười sáu thiếu nữ khác xếp thành hai hàng tay cầm cờ lọng, ở giữa có bốn thiếu nữ tuyệt sắc đẩy một chiếc xe kiệu.

Trên kiệu ngồi nghểu nghệu một thiếu phụ tuổi mới hơn ba mươi nhưng vẫn còn rất xinh đẹp.

Ít ai ngờ đó là Cửu U Quỷ Mẫu tuổi đã quá trăm.

Sau xe còn có lão đại Mã Minh Tích của Tuyết Phong Tam Lão suất lãnh bốn lão nhân khác, dáng đi rất hiên ngang.

Lâm Đoàn Nghĩa ngạc nhiên tự hỏi:

– Còn hai lão tặc Mã Minh Thạch và Mã Minh Sơn đâu sao không thấy?

Đoàn người kiệu đi thẳng tới đấu trường thì dừng lại, dừng thành thế chân vạc với hai tốp chuẩn bị giao thủ.

Cửu U Quỷ Mẫu quét nhìn rồi mĩm miệng cười nói:

– Chư vị đều là bằng hữu cố giao làm sao mà mắt hổ nhìn nhau hằm hằm đầy
sát khí như thế? Nếu vì nội đan của Thiên Tải Thần Độc mà không ai chịu
nhường thì lão thân đã bố trí Thiên Môn Trận vây cả Thiên Tải Thần Độc
lẫn các cao thủ các phái lại rồi. Cho dù con vật đó có võ nghệ thần
thông cũng không thoát được đâu.

Trong rừng lại vang lên tiếng cười chế nhạo.

Cửu U Quỷ Mẫu bổng sầm mặt lại hỏi:

– Ai nấp trong rừng đó?

Phàn lão cười đáp:

– Mã Vô Song ngươi đừng khoác lác ỷ vào Thiên Môn Trận đồ bỏ đó. Sao không coi lại môn hạ của mình xem?

Bấy giờ Cửu U Quỷ Mẫu mới nhận ra Thiên Ma Bát Cơ đều đứng đờ như tượng gỗ
rõ ràng đã bị người điểm huyệt ngay cả Mã Như Trận cũng không biết đi
đâu.

Bà ta tức giận đỏ bừng mặt thét lên:

– Kẻ nào hạ thủ?

Lâm Đoàn Nghĩa bước lên bắt chước giọng Phàn lão nói:

– Mã Vô Song, tiện tỳ Mã Như Trân đã bị thiếu gia bắt rồi. Ngươi muốn làm gì thiếu gia?

Tới đó Cửu U Quỷ Mẫu mới nhận ra thiếu niên hoá trang kia chính là Lâm Đoàn Nghĩa cố nén giận nói:

– Tiểu tử ngươi đừng khoác lác, với võ nghệ của ngươi mà bắt được Mã Như Trận thì chỉ là nói mông.

Lâm Đoàn Nghĩa vận cang khí phát ra một tràng cười làm cây rừng rung lên xào xạc sáu đó mới ngừng lại nói:

– Đừng nói đến tiện tỳ đó mà ngay đến yêu phụ ngươi cũng coi chừng cái cẩu mạng trước thiếu gia.

Cửu U Quỷ Mẫu không ngờ mới qua mấy tháng mà công lực của chàng tăng tiến vượt bậc như thế hoa dung biến sắc.

Bà ta quay lại bảo thủ hạ:

– Diệu nhi hãy giải huyệt cho Bát Cơ, còn Lan nhi hãy đưa Như Trận đến đây.

Lại nhìn Lâm Đoàn Nghĩa cười tình tứ nói:

– Tiểu ca chớ làm ra vẻ hùng hổ như thế, không hợp với bộ mặt tuấn tú của ngươi đâu.

Chỉ cần tiểu ca đáp ứng một điều kiện ngay cả nội đan cũng sẽ về tay ngươi.

Nghe câu đó tất cả quần hùng đều sửng sốt đưa mắt nhìn ngay cả bọn Đoạt Mệnh Thần Y bốn tên cũng không ngoại lệ.

Hai lão nhân khô gầy họ Trần kêu lên:

– Mã bà bà.

Cửu U Quỷ Mẫu nhíu mày hỏi:

– Có chuyện gì vậy?

Lão nhân đứng bên tả nói:

– Nội đan của Thiên Tải Thần Độc không thể tuỳ tiện đưa cho ngoại nhân như thế được.

Cửu U Quỷ Mẫu thản nhiên nói:

– Cho các ngươi biết nếu tiểu ca đó chịu làm chú rể của ta thì nhất định ta sẽ giúp y đắc thủ.

Phàn lão và Ngũ Nhạc Thần Hành chợt hướng sang Lâm Đoàn Nghĩa cười nói:

– Chúc mừng ngươi.

Đoạt Mệnh Thần Y và Tử Nhiễm khách cùng quát lên:

– Không được.

Lâm Đoàn Nghĩa mặt đỏ bừng hừ một tiếng nói:

– Ngươi muốn chọn rể thì đi tìm đám khác thiếu gia vĩnh viễn không có ý định đó.

Cửu U Quỷ Mẫu nhíu mày hỏi:

– Ngươi không chấp nhận?

– Đương nhiên.

– Ta cho ngươi cả Như Trận và Nhàn Trận ngươi cũng không muốn sao?

Tử Nhiễm Khách chợt nói:

– Mã bà bà sao chợt thay đổi thái độ như vậy? Trước đây bà bà đã hứa gã
Như Trận và Nhàn Trận cho cho Nhượng nhi và Bình nhi của chúng ta rồi
mà?

Cửu U Quỷ Mẫu đáp:

– Lúc đầu thì quả lão thân có ý như vậy nhưng mọi việc đề có thể thay đổi, vệc chọn con rể của ta không
giống người khác. Ở phía bắc Nhượng nhi bị một thiếu niên lấy làm trò
cười trông chẳng khác gì một con rối, ngay đến Cơ lão và Chu lão cũng
bất lực không trị nổi thiếu niên đó. Chẳng lẽ lão thân có thể gã tôn nữ
cho một kẻ bất tài như vậy?

Tử Nhiễm Khách tức giận quát:

– Lão yêu bà ngươi dám lật lọng hãy nếm của lão phu một chưởng.

Một lão họ Trần ngăn lại nói:

– Hoàng lão đừng vội.

Tử Nhiễm Khách thu chưởng lại nói:

– Trần Côn sao cản ta?

– Để ta hỏi xem Hàn Sơn Mã bà bà có bao nhiêu tôn nữ, bà ta cũng từng hứa chọn Giang nhi của ta làm rễ.

Cửu U Quỷ Mẫu nói:

– Trần Côn ngươi chớ vội trách người, Hàn Sơn phái của chúng ta vốn là âm thịnh dương suy vì thế xưa nay vẫn kén ngoại nhân làm rể, đừng nói vài
ba người mà vài ba chục chàng rể cũng có.

Vừa lúc đó Lan nhi chạy về báo:

– Bà bà không tìm thấy Như Trận đâu cả.

Diệu nhi cũng chạy về nói:

– Bát Cơ bị thủ pháp điểm huyệt độc môn khống chế điệt nhi không giải được.

Cửu U Quỷ Mẫu nhìn Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:

– Ngươi mang Như Trận đi đâu vậy?

– Yêu nữ đó hỗn láo bị thiếu gia đánh bị thương nhưng đã tha cho thị đi rồi, ai biết đi đâu?

– Nhưng nó là thê tử của ngươi …

Lâm Đoàn Nghĩa quát lên:

– Nói bậy.

Cửu U Quỷ Mẫu vẫn nhũn nhặn:

– Lão thân đã nói sẽ gả hai nha đầu đó cho ngươi, nhất định sẽ giữ lời mà.

– Thiếu gia không cần.

Cửu U Quỷ Mẫu nhíu mày hỏi:

– Ngươi không hối hận chứ?

– Không bao giờ thiếu gia thà ở vậy suốt đời còn hơn là lấy hạng dâm nữ đó làm vợ.

Cửu U Quỷ Mẫu cười nhạt hỏi:

– Ngươi sẽ không tạo thành nghiệt chướng như sư phụ ngươi chứ?

Lâm Đoàn Nghĩa liền quát lên:

– Yêu bà, sự việc của sư phụ ta là do âm mưu của ngươi đúng không?

Cửu U Quỷ Mẫu cười khanh khách đáp:

– Âm mưu gì của ta? Chảng qua chỉ là do sư phụ ngươi muốn thế thôi.

Lâm Đoàn Nghĩa định nói nữa thì Cửu U Quỷ Mẫu đã lướt đến bên Thiên Ma Bát Cơ sau khi xem xét một lúc mặt bổng biến sắc.

Bà ta do dự một lát rồi vung tay giải huyệt cho chúng.

Sau khi được giải huyệt Thiên Ma Bát Cơ mặt đều tái mét.

Cửu U Quỷ Mẫu giải huyệt cho chúng xong rồi mới hướng vào rừng nó to:

– Kẻ nào dùng hồng đậu điểm phá huyệt đạo của Thiên Ma Bát Cơ còn chưa chịu dẫn xác ra đây nộp mạng hay sao?

Từ trong rừng vang lên một tràng cười tiếp đó là giọng khàn khàn của một lão bà:

– Mã Vô Song, ngươi dám tìm ta sao?

Lâm Đoàn Nghĩa liền nhận ra ngay giọng của Lãnh Diện bà bà.

Cửu U Quỷ Mẫu ngẩn người ra một lúc rồi nói:

– Có gì mà không dám.

Tiếng Lãnh Diện bà bà vang ra:

– Được lắm ta thấy cũng nên gặp nhau rồi.

Xong câu đó trong rừng trở nên yên tĩnh.

Phàn lão và Ngũ Nhạc Thần Hành đưa mắt nhìn nhau nét căng thẳng bớt dần một chút.

Lâm Đoàn Nghĩa thấy Lãnh Diện bà bà xuất hiện thì rất mừng chẳng những
chàng biết được sắp gặp Khâu gia thư đệ là phía mình có thêm một trợ thủ đắc lực vì cho dù Lãnh Diện bà bà tính tình cổ quái nhưng hồi ở Hàn
Giang Khẩu bà ta đã từng xuất thủ giết bọn Long Tự Thập Tam Tôn cứu mạng chàng.

Hôm nay sẽ xuất hiện nhiều kỳ sự.

Trong rừng một bóng trắng lướt ra như là gió Lâm Đoàn Nghĩa thốt lên:

– Thân pháp cực nhanh.

Nhưng khi nhìn lại thì đó là một trung niên phụ nhân mới chừng ba mươi tuổi dáng xinh đẹp yêu kiều.

Lâm Đoàn Nghĩa rất ngạc nhiên khi thấy người đó không phải là Lãnh Diện bà bà, tự hỏi:

– Người này ở đâu ra vậy? Rõ ràng người trong rừng vừa tự nhận mình là
Lãnh Diện bà bà hơn nữa mình nghe cũng đúng giọng bà ấy kia mà?

Cửu U Quỷ Mẫu Mã Vô Song mặt biến sắc run giọng hỏi:

– Ngươi … là Vô Ưng.

Trung niên phụ nhân không đáp chỉ cười lên khanh khách rồi chợt ngừng bặt, cất giọng lạnh như băng nói:

– Không sai ngươi tưởng ta là ai chứ?

– Ngươi …

Cửu U Quỷ Mẫu kinh ngạc nói không nên lời.

Lâm Đoàn Nghĩa nghe ra đúng là giọng của Lãnh Diện bà bà nhưng sao mặt bà
ta khác hẳn như thế? Chẳng lẽ trước đây Lãnh Diện bà bà hoá trang thành
một lão bà bà già nua xấu xí?

Trung niên phụ nhân nói:


Sáu bảy mươi năm không gặp ngươi vẫn xinh đẹp quyến rũ và phóng đãng như xưa, cứ tưởng rằng ở Tuyết Sơn đã hưởng thụ đầy đủ ngươi sẽ không bao
giờ hạ sơn, nào ngờ vì nội đan của Thiên Tải Thần Độc mà ngươi đến Vô
Lượng Sơn này, ta cũng đành rời Phục Long Đàm đầy khổ hạnh để tới đây
một chuyến. Nay đã gặp nhau chẳng lẽ thư thư đã quên mất không nhớ mặt
tiểu muội hay sao mà còn hỏi vặn nhiều như thế?

Cửu U Quỷ Mẫu Mã Vô Song mặt tái xanh rồi đỏ bừng nghe xong lặng đi một lúc mới nói:

– Ai sợ ngươi?

– Ha ha, thôi đừng tự trấn an mình làm gì. Bây giờ tình thư muội chúng ta chưa tuyệt Mã Vô Ưng này sẽ không phát chiêu trước. Ở đây có Phàn Chung Kim ba vị lão ca, xin họ phán xử một cách minh bạch để lão ca cà của ta còn có cơ hội trùng hiện làm người.

Cửu U Quỷ Mẫu nói:

– Nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ đến Ngạo La Bảo chúng ta nói chuyện.

Mã Vô Ưng đáp:

– Ở đây có rất nhiều nhân vật võ lâm, cũng không ít cố nhân ngày trước giải quyết luôn không tiện hay sao?

Cửu U Quỷ Mẫu chợt lấy ra một chiếc lệnh bài giương lên quát:

– Mã Vô Ưng mau quỳ xuống.

Mã Vô Ưng ngẩn người nhìn chiếc lệnh bài một lúc rồi mới cười khanh khách nói:

– Tiện tỳ đã làm việc bất lương sát phụ hại mẫu, đương nhiên lệnh phù
phải ở tay ngươi chứ đâu? Mã Vô Ưng này cho dù hoá thành điên cũng quyết không nghe lệnh của một kẻ tội đồ bại hoại.

Cửu U Quỷ Mẫu gằn giọng:

– Ngươi dám kháng lệnh sao?

– Có gì mà không dám?

Chợt thấy bóng Mã Vô Ưng loé lên, Cửu U Quỷ Mẫu kinh hãi kêu lên một tiếng rồi tung người nhảy lên cao lùi lại.

Lâm Đoàn Nghĩa đang ngơ ngác thì nghe phịch một tiếng, vật gì rơi ngay trước mặt chàng.

Tiếng Lãnh Diện bà bà truyền từ xa đến:

– Hãy đưa cho Anh nhi của ta.

Lâm Đoàn Nghĩa cúi xuống nhìn thấy vật rơi trước mặt mình là một miếng ngọc bài, nghe lời Lãnh Diện bà bà nhặt lên bỏ vào túi.

Từ xa vang lên giọng nói của Phương Đạt:

– Cha đừng đi.

Lâm Đoàn Nghĩa quay lại nhìn nhưng Không thấy ai cả.

Ngũ Nhạc Thần Hành thở dài nói:

– Ta cũng biết rằng Cửu U Quỷ Mẫu và Lãnh Diện bà bà có mối quan hệ với
nhau nhưng không ngờ lại là chị em ruột. Nguyên vụ công án của Phương
lão quái là như thế.

Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ thầm:

– Đúng rồi, nếu không thì làm sao Tuyết Phong Tam Lão biết được Đại La chưởng pháp?

Nghe Ngũ Nhạc Thần Hành nói đến chuyện của sư phụ Phương Bất Bình chàng muốn đến gần nghe nhưng không dám.

Mã Minh Tích lao đến trước mặt chàng quát:

– Tiểu tử mau trả Thánh Mẫu lệnh bài cho ta.

Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:

– Ai lấy Thánh Mẫu lệnh bài của ngươi?

– Chính là tấm ngọc bài mà người vừa nhặt được đó.

– Tại sao phải đưa cho ngươi?

Mã Minh Tích rít lên:

– Ngươi có chịu đưa hay không?

Mã Lan Trân chợt chạy tới nói:

– Đừng đưa.

Mã Minh Tích nổi giận hỏi:

– Tiện tỳ ngươi định làm phản sao?

Mã Lan Trân đáp:

– Tôi đã được Thánh Mẫu gã cho Nghĩa lang rồi không còn là người của ông nữa.

Lâm Đoàn Nghĩa nghe nói thế chỉ cười nhạt phi thân rời khỏi hiện trường.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.