Phàm Tiên Chi Lữ

Chương 48: Chặn đường



Vạn lý Liên Hoa thành, toà thành lớn nhất trên trái đất diện tích tới Mười ngàn kilomet vuông. Trong thành kiến trúc dày đặc cao vút, mật độ dân số đông đúc, đất đai được tận dụng hết từng mét nhỏ nhất.

Tuy vậy cũng vẫn có những khu đất trống rất lớn thuộc về các đại gia tộc cũng như các thế lực cầm quyền củ toà thành.

Bắc Liên là một vùng đất đi theo truyền thống gia tộc trị lâu đời. Bên trong đó sự đấu tranh để giành lấy vị thế tốt hơn, nhièu lợi ích hơn giữa các gia tộc là vô cùng ác liệt. Nhiều nơi còn đầy máu tanh.

Càng là những trung tâm căn cứ lớn thì sự đấu tranh càng khốc liệt.

Tuy nhiên tại Vạn Lý Liên Hoa Thành không khí đấu tranh lại rất khác. Trong thành các gia tộc đấu tranh cũng vô cùng mạnh mẽ nhưng họ đều phải dò xét nét mặt và cẩn thận dè chừng ý tứ của ba nhà Long gia, Thiết gia và Đông Doanh gia. Họ là ba gia tộc đỉnh cao không thế bàn cãi, không thể đắc tội của cả Bắc Liên.

Từng có một gia tộc mới nổi rất cường đại không để ý đến ba nhà này tự ý đánh đổ mấy tiểu gia tộc khác. Sau đó gia tộc này còn vênh váo tự phong làm gia tộc xếp thứ tư sau ba nhà kia. Kế tiếp mấy ngày gia tộc này còn phát đi thư mời tới khắp nơi về việc mừng này. Kết quả thiệp mời gửi đi được trả lại với một chữ Cút khiến bọn họ chạm tự ái rất tức giận. Trong thành đồn đoán sẽ có trò hay để xem. Thật không ngờ chỉ sau một đêm dinh cơ của gia tộc này bị san phẳng, toàn bộ người đi đâu không thấy. Giống như chưa từng xuất hiện vậy.

Phát hiện này khiến các thế lực khác trong thành đều hít một ngụm khí lạnh, kinh sợ chưa từng thấy. Phải biết gia tộc kia cũng không phải hạng vừa, trang bị lực lượng chiến sĩ hùng hậu cùng tài chính khổng lồ vậy mà biến mất như chưa từng xuất hiện chỉ sau một đêm.

Thời gian sau điều tra mới biết sự việc này vậy mà chỉ do đám trẻ của ba nhà kia gây nên. Gia tộc xui xẻo kia trong một đêm trang viên bị san phẳng, các thành viên chủ chốt bị đánh đập phế bỏ tu vi, số còn lại thì bị bắt thả ra đảo hoang, căn cơ tài chính bị phong tỏa.

Từ đó về sau không ai dám làm chuyện điên rồ này nữa. Tên của ba nhà kia sau đó trở thành cấm kị.

Ba nhà mấy ngàn năm tranh đấu bất phân thắng bại tạo thành thế chân vạc. Tuy Long gia mạnh hơn nhưng hai nhà Thiết gia và Đông Doanh gia lại ngầm liên kết. Tất nhiên hai nhà này cũng không phải liên minh với nhau mà chỉ ngầm phối hợp để chống lại thế độc tôn của Long gia mà thôi.

Cả ba nhà vẫn âm thầm cất giấu những âm mưu, dã tâm rất lớn.

Tổng bộ ba gia tộc này chiếm cứ ba khu vực lớn nhất trong toà thành. Có thể nói là thành trong thành. Trong Thiết Thành của Thiết gia, trên một toà lầu các rất cao lúc này có hai người, một già một trẻ đang đứng. Người già tuổi khuôn mặt cứng nhắc, đôi lông mày hình kiếm cùng đôi mắt sắc bén. Người trẻ tuổi là một trung niên mặc một bộ đồ gọn gàng lộ ra những phần cơ bắp như thép nguội, khuôn mặt ông ta gốc cạnh rõ nét nhìn qua rất có uy.

– Thái gia gia, rất lâu rồi không thấy ngài xuất hiện, phải chăng tu vi lại có đột phá?

Người trung niên cung kính lên tiếng hỏi.

– Đột phá? nào dễ dàng như vậy. Ta xuất hiện vì muốn nhìn quang cảnh nơi này một chút. Gia chủ, ngài nói xem đứng nơi này nhìn ra xa có cảm tưởng gì?

Lão nhân đáp lời, giọng rất trầm. Đôi mắt ông chìm vào hồi tưởng.

– Thái gia gia, đứng nơi này như nhìn thấy cả Bắc Liên trong mắt.

Người Trung niên được hỏi cũng khẽ suy nghĩ rồi trả lời. Người này hoá ra là gia chủ đương thời của Thiết gia, Thiết Hàn.

– Hay cho một câu thấy cả Bắc Liên trong mắt. Rất nhiều đời người Thiết gia ta đã đứng nơi này nhìn thấy Bắc Liên ở trong mắt. Đáng tiếc vẫn chỉ ở trong mắt mà thôi…

Giọng lão nhân trở nên trầm hơn nữa. Đôi tay lão ta đưa ra phía trước như muốn nắm lấy cái gì nhưng lại rơi xuống.

– Xin Thái gia gia thứ tội, tôi đã phụ lòng Thiết gia.

Gia chủ Thiết Hàn nghe thế bỗng cúi người thật sâu, giọng buồn bã nói.

– Thiết Hàn, ngươi đã làm hết sức rồi. Có trách thì trách ông trời, sao lại cho một kẻ như thế mang họ Long.

Thái gia gia Thiết Vân khẽ xua tay, giọng nói chứa đầy sự bất đắc dĩ và không cam lòng. Thế cục mấy ngàn năm, bao nhiêu hi vọng của bao thế hệ Thiết gia vẫn không thể hoàn thành chỉ vì một thiếu niên.

Thiết gia bọn họ thế hệ này nhân tài đông đúc trong đó kiệt xuất đều có. Đặc biệt là còn có được Thiết Thần, đệ nhất thiên tài mấy ngàn năm qua của Thiết gia. Thiết gia trong lòng bừng bừng khí thế, chưa bao giờ cảm giác giấc mơ lại gần đến thế. Vậy mà chỉ vì một thiếu niên mà tan vỡ, mà lại còn tan vỡ nhẹ nhàng như bong bóng khiến họ không còn cách nào khác đành phải chấp nhận.

Thiếu niên đó có mái tóc rất dài, bá khí lẫm liệt cùng mị lực vô song. Hắn xuất hiện bất thình lình làm cho bao mộng tưởng của Thiết gia và ngay cả Đông Doanh gia bị chết yểu. Nhờ đó họ mới biết hoá ra Long gia chưa bao giờ coi họ là đối thủ. Với Long gia thế chân vạc ngày nay chỉ như Khổng Minh cố ý tạo thành Tam Quốc để tạo ra thời cơ chờ đợi triều đại mới mà thôi. Bọn họ hoá ra làm kép phụ để chuẩn bị nghênh tiếp một vị Đế Vương trưởng thành.

Lão nhân Thiết Vân còn nhớ rõ lúc gặp tên thiếu niên ấy.

Tên của hắn là Long Vũ Thiên, mười chín tuổi. Hắn một thân một mình, nhẹ nhàng đột phá qua phòng tuyến của cả trăm cường giả Thiết gia, xông lên tầng cao nhất của Vọng Nguyệt Lâu, cũng chính là chỗ ông bế quan. Khi đó hắn chỉ nói muốn mời ông xem một đòn thế.

Sau khi xem xong cảm xúc của ông rất đặc biệt, chấn động, thất vọng cùng bi ai. Tên kia mới mười chín tuổi mà đã nắm được tinh hoa võ học của cả ba nhà. Không những thế hắn còn kết hợp cả ba thứ lại tạo ra một môn công phu cao thâm mới.

Ban đầu ông cũng chỉ chấn động thôi nhưng chuyện kế tiếp làm ông sợ hãi. Tên nhóc này mời ông thả ra cảnh giới tu vi.

Phải biết tu vi của ông đã tiến nhập sâu vào cấp Nguyên Tinh cao cấp rất nhiều năm rồi nên một tên thiếu niên nhìn qua chỉ khoảng cấp Tinh Vân chiến tướng sơ cấp thì sao chịu nổi dù chỉ là uy áp cảnh giới. Ông cũng không dám làm tổn thương tên này vì chắc chắn có mấy lão quái vật của Long gia âm thầm bảo vệ hắn.

Nhưng tên kia vẫn cương quyết bắt ông làm thử. Hắn cứ thản nhiên nói không sao.

Mang theo một chút tức giận ông cũng cố ý bộc lộ một chút cho tên này biết sợ hãi.

Tuy nhiên khi thả ra tu vi chuyện đáng sợ hơn đã xảy ra.

Khi ông bộc phát tu vi thì tên nhóc đối diện thoải mái đón đỡ. Lúc đầu là một thành, sau ông tăng lên hai thành, rồi năm thành, tám thành và cuối cùng là toàn bộ tu vi nhưng tên kia vẫn mỉm cười đón đỡ. Từ đầu tới cuối hắn không xê dịch gì, cũng không thấy hắn vận dụng bí quyết gì cả.

Khi đó lý trí mách bảo ông điều này là không thể nhưng sự thật làm ông sợ hãi. Ông biết điều đó đại biểu cho điều gì nhưng nghĩ tới khả năng đó ông lại càng hoảng sợ hơn. Mười chín tuổi đã đạt tới mức đó sao? Điên rồi.

Lúc ấy ông thậm chí nổi lên ý nghĩ phế đi tên này trừ mối họa cho Thiết gia. Nhưng khi sát ý của ông vừa loé lên thì một uy áp khủng bố ập tới khiến ông phun máu.

Khi uy áp đó qua đi thì thân hình ông đã không tự chủ được run lên, đôi mắt hoảng sợ vô cùng. Thứ uy áp đó không biết đến từ đâu mà khủng khiếp như vậy.

Tên nhóc kia vậy mà chẳng có gì thay đổi chỉ nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của hắn. Sau đó hắn chỉ nói hắn với Thiết Thần là huyenh đệ kết nghĩa, hắn muốn Thiết gia hợp tác cùng Long gia.

Sau đó thì mọi chuyện đã xong. Thiết gia, Đông Doanh gia đồng ý gia nhập vào thế lực cảu Long gia, chấm dứt tranh đấu mấy ngàn năm mà không có chút khói lửa nào.

– Thôi, mệnh đã vậy cũng đành chịu. Ta đi đây.

Lão nhân Thiết Vân từ trong suy nghĩ tỉnh lại quay ra thấy gia chủ Thiết Hàn vẫn cung kính đứng một bên thì nhàn nhạt nói.

– Ngài đi đâu?

Gia chủ Thiết Hàn nghe vậy hoảng hốt hỏi. Thái gia gia chính là trụ cột của toàn bộ Thiết gia hiện tại.

– Không có gì đâu. Ta đi về thăm phần mộ của gia tộc, nói chuyện cùng mấy lão bằng hữu.

Lão nhân Thiết Vân giọng nói quanh quẩn mà người đã không thấy đâu. Chỉ còn gia chủ Thiết Hàn đứng ngây ngốc ở đó không biết suy nghĩ điều gì.

Phạm Ngọc đi đón cha ở bến cảng cũng đang trên đường về. Đoạn đường về nhà cũng khá xa nhưng cả hai vẫn quyết định đi bộ. Một phần do cha Phạm Ngọc tiết kiệm tiền.

Công việc ở cảng cũng vất vả nên trông cha Phạm Ngọc khá mệt mỏi. Tuy vậy ông rất vui. Từ khi Phạm Ngọc trở về từ chuyến đi nguy hiểm kia rồi đột phá tu vi cha hắn lúc nào cũng vui vẻ rạng rỡ. Đã không còn vẻ say sinh bạc nhược khi xưa.

Hai cha con đi bộ rất nhanh về phía khu dân cư cấp thấp của họ. Thành phố đã lên đèn nhá nhem.

Phạm Ngọc vừa đi vừa kể chuyện ở trường. Tất nhiên hắn giấu đi những tin tức bí mật. Hắn chỉ nói với cha rằng sắp tới sẽ tham gia một khoá huấn luyện đặc biệt của trường tổ chức nên sẽ vắng nhà một thời gian. Cha hắn cũng vui vẻ đồng ý và còn dặn hắn phải cố gắng không được kiêu ngạo.

– Kịch.

Hai cha con đang đi vào một con đường khá vắng vẻ bị che chắn bởi rất nhiều núi đá nhỏ thì cha Phạm Ngọc bỗng dừng lại. Đây là một công trường bỏ hoang, lối đi tắt mà hai cha con quyết định đi thử.

Cha Phạm Ngọc nhìn quanh rồi hai người tiếp tục đi về phái trước, bước chân nhanh hơn.

– Kịch.

Bỗng cha Phạm Ngọc lại dừng lại sau dó ông nhìn qua Phạm Ngọc đôi mắt bỗng nghiêm nghị, nói rít khẽ qua kẽ răng :

– Con, chạy mau!

– Bốp bốp bốp!

Trong khi Phạm Ngọc chưa hiểu ra sao thì ba tiếng vỗ tay vang lên phái đối diện. Một bóng đen đi ra từ một núi đá tiến về phía họ. Cha Phạm Ngọc thấy thế sựng lại, đôi mắt lo sợ.

– Không hổ từng là người của Vũ Luân Thánh Điện, cảm giác rất nhạy bén. Chỉ tiếc tu vi đã không còn.

Bóng đen kia dừng lại cách bọn họ mười mét mới lên tiếng. Giọng nói của hắn rất âm u.

– Ngươi là ai?

Phạm Ngọc thấy vậy quát lên. Đối phương dường như nhằm vào hai cha con họ mà đến.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.