Peter Pan

Chương 13: Các bạn có tin vào tiên không?



Chúng ta càng sớm kết thúc với những chuyện kinh khủng này càng tốt. Người đầu tiên ra khỏi cây là Curly. Nó vừa nhô ra thì đã bị Cecco túm lấy và chuyển cho Smee, rồi lại bị chuyển cho Startkey, rồi đến Bill L”Escarpe, rồi đến Noodler; bị ném từ tên này qua tên khác, nó rốt cuộc cũng rơi xuống chân thủ lĩnh đáng sợ. Các cậu bé khác cũng bị tóm gọn khi ra khỏi thân cây và nhiều đứa bị ném lên cùng một lúc tựa như các gói hàng bị người ta tung chuyền tay.

Wendy ra khỏi cây sau cùng được đối xử khá hơn. Với vẻ lịch sự mỉa mai, Hook giở mũ chào và đưa tay cho Wendy khoác để áp tải cô bé tới chỗ những đứa trẻ khác đang bị nhét giẻ vào miệng. Hắn tỏ ra đầy nghi thức và kiêu kỳ đến độ cô bé cảm thấy quá mê hoặc nên không kịp khóc. Dù sao Wendy cũng chỉ là một cô bé mà thôi.

Có lẽ là hơi thọc mạch khi nói rằng có một lúc Wendy đã bị ảnh hưởng bởi sức quyến rũ của Hook, và chúng tôi nêu lên điều này vì việc đó đem lại những hậu quả kỳ lạ. Nếu Wendy đối xử với Hook một cách kiêu kỳ hơn (và chúng tôi sẽ rất vui mừng nếu được nói vậy), chắc cô bé sẽ bị ném lên không trung như những đứa trẻ khác và Hook chắc sẽ không đứng xem việc trói tay chân lũ trẻ. Mà nếu hắn không đứng đó, chắc hắn sẽ không phát hiện ra điều bí mật của Slightly. Và nếu không có điều bí mật đó, hắn đã không thể tấn công vào Peter một cách gian ngoan được.

Bọn trẻ bị trói để ngăn không cho chúng bay đi được. Chúng bị trói gô, đầu gối sát lên tai và để có thể trói chúng lại như gà, tên cướp đen đã cắt một đoạn dây ra làm chín phần bằng nhau. Mọi việc diễn ra suôn sẻ cho tới khi bọn cướp phát hiện ra rằng Slightly tròn xoe như một cái bị, buộc mãi buộc mãi vẫn không biết thắt nút vào đâu cho chắc. Trong cơn tức giận, bọn cướp đạp lấy đạp để vào người Slightly cũng giống như khi ta xử lý các bị hàng tương tự (lẽ ra phải giày vò các sợi dây thì đúng hơn). Và dù cho điều đó có đáng ngạc nhiên đến đâu, chính Hook lại là người chấm dứt các trò thô bạo ấy. Hắn nở một nụ cười đắc thắng nơi khóe miệng. Trong khi lũ lâu la ra sức trói cậu bé khốn khổ mà không được vì các sợi dây cứ trượt đi sang bên cạnh mỗi khi chúng trói được bên này thì hỏng bên kia. Đầu óc siêu việt của Hook, chẳng mảy may để ý nhiều đến vẻ ngoài của Slightly, đã nghĩ đến nguyên nhân hơn là hậu quả và vẻ mặt tươi rói của hắn chứng tỏ hắn đã giải quyết xong vấn đề. Slightly, mặt tái nhợt, hiểu ngay là Hook đã biết rõ bí mật của mình: đó là không đứa trẻ nào béo tròn xoay như nó lại có thể lên xuống trong một thân cây mà người lớn bình thường phải được đẩy mới đi lọt. Slightly tội nghiệp cứ đờ người ra vì khiếp hãi khi nghĩ đến Peter, và nó xót xa ân hận những điều nó đã làm. Trời cứ hơi nóng lên là nó uống nước như thùng ton nô và béo lên một cách đáng lo ngại, và đáng ra phải ăn kiêng cho thon lại và vừa với thân cây của mình, nó đã giấu những đứa khác và nới rộng bụng cây ra.

Hook nay đã biết rõ rằng Peter đang nằm trong tầm tay của hắn. Nhưng hắn không hé một lời nào về dự định đen tối của mình: hắn chỉ vẫy tay ra lệnh đưa tù nhân về thuyền và cho biết hắn muốn được ở một mình.

Làm sao đưa được lũ trẻ đi? Vì cả bọn bị trói gô cả rồi, lăn chúng đi dọc đường dốc như lăn các thùng ton nô còn có thể được, nhưng còn vướng một cái đầm lớn ngang đường. Một lần nữa, thiên tài của Hook lại giúp vượt qua khó khăn này. Hắn ra lệnh sử dụng ngôi nhà nhỏ như công cụ vận chuyển. Bọn trẻ được chất chồng chất đống trong nhà và bốn người lực lưỡng nhấc nhà lên, khiêng trên vai, các tên khác đi theo chúng, vừa đi vừa hát bài ca đáng gờm của bọn cướp biển, cả đoàn rước kỳ dị này đi xuyên qua rừng. Tôi không biết liệu có một vài đứa trẻ nào khóc không nhưng dù sao thì tiếng gào rú của bọn cướp biển cũng làm át mất tiếng nức nở của chúng. Nhưng trong khi túp lều dần khuất trong bóng lá rừng, một ngọn khói mảnh mai nhưng kiên cường bốc lên từ ống khói ngôi nhà ngầm như để thách thức Hook. Tên thuyền trưởng cướp biển chẳng bỏ qua ngọn khói ấy và nó cũng làm hại Peter, chút thương hại còn sót lại trong tâm khảm vốn tàn nhẫn của Hook cũng bị bóp chết nốt.

Ngay khi còn lại một mình trong ánh chiều tà, Hook bèn rón rén tiến lại gần cây của Slightly và thử cho chắc rằng hắn có thể xuống được qua đường thân rỗng. Sau đó, hắn ngồi suy nghĩ rất lâu, mũ ba sừng đặt trong cỏ còn tóc bay phất phơ trong gió. Dù ý nghĩ của hắn tăm tối đến đâu, mắt hắn vẫn xanh biếc như màu hoa bìm xanh. Hắn tập trung chú ý, tai vểnh lên nghe ngóng từng tiếng động nhỏ vọng lên từ dưới lòng đất, nhưng lòng đất sâu cũng im lặng như tờ như trên mặt đất vậy. Ngôi nhà ngầm dưới đất có vẻ như bị bỏ hoang. Peter đã ngủ hay đang lăm lăm tay dao chờ dưới gốc thân cây của Slightly? Muốn biết thì phải trèo xuống. Hook hất áo choàng rơi ra rồi cắn môi đến bật máu, hắn bắt đầu leo vào lòng cây rỗng. Hắn là người can đảm nhưng cũng phải dừng lại một lúc để thấm mồ hôi trán đổ ra như suối. Rồi hắn lặng lẽ trượt xuống chốn sâu bí ẩn.

Hắn xuống khỏi gốc thân cây không khó khăn gì và lại dừng lại một lúc để lấy lại hơi thở do nín quá lâu. Trong lúc mắt hắn làm quen với bóng tối, hắn dần nhận biết đường viền quanh các đồ vật trong căn nhà. Nhưng thứ duy nhất khiến hắn tìm mãi rồi cứ nhìn chằm chằm vào, đó là chiếc giường lớn. Peter nằm dài trên giường, ngủ say sưa.

Chẳng biết gì về cuộc chiến diễn ra trên mặt đất, sau khi bọn trẻ ra đi, Peter vẫn tiếp tục vui vẻ thổi cây sáo sậy – đó cũng là ý đồ hơi đáng thương của cậu chàng nhằm tỏ ra ta đây chẳng màng gì chuyện ra đi của các người. Sau đó, chú quyết định không uống thuốc,coi đó là một hành động chống lại Wendy. Rồi chú nằm dài trên giường, không thèm đắp chăn, để làm Wendy tức thêm một tí, vì Wendy luôn luôn nhém chăn thật chặt cho tụi trẻ để tránh chúng bị lạnh trong đêm. Sau đó, chú suýt khóc nhưng nghĩ lại chắc Wendy sẽ tức ghê lắm nếu thấy chú cười. Thế là chú bèn cười váng cả nhà và rồi đột nhiên lăn ra ngủ thiếp đi.

Đôi khi, Peter nằm mơ, những giấc mơ khó chịu hơn những cậu bé khác. Hàng giờ liền, chú không thể dứt ra khỏi được những giấc mơ đó và cứ rên rỉ trong mơ. Chắc là các giấc mơ đó liên quan đến bí ẩn của cuộc đời… Thường thì Wendy lôi chú ra khỏi giường, đặt chú ngồi lên lòng và dỗ dành chú theo các kiểu tự Wendy nghĩ ra, rồi khi, chú đã dịu đi, Wendy lại cho chú vào giường, còn dở thức dở ngủ, cho nên chú chẳng biết được Wendy đã hạ thấp giá trị của chú như thế nào. Nhưng tối hôm đó, chú đột nhiên rơi vào một trạng thái ngủ không mơ mộng gì. Một tay rơi ra khỏi giường, chân gập lại và nụ cười dở dang vẫn còn đọng nơi khóe miệng để lộ hàm răng xinh xắn.

Hook đã bắt gặp được Peter trong tình trạng không hề được bảo vệ. Hắn đứng yên lặng dưới gốc cây, ngắm nhìn kẻ thù của mình ở phía bên kia phòng. Phải chăng trong tâm khảm đen tối của hắn, hắn có cảm nhận một mối thương cảm nào đó? Hắn không phải là người xấu hoàn toàn: hắn yêu hoa (người ta mách với tôi như vậy), và nhạc êm dịu (hắn chơi kèn cla-vơ-xanh rất hay); và cũng phải thừa nhận rằng, cảnh tượng trước mắt khiến hắn cảm động. Nếu lòng tốt thắng thế, hắn chắc sẽ miễn cưỡng trèo lên cây trở lại, nhưng có một chi tiết cản hắn: vẻ láo xược của Peter ngay cả trong giấc ngủ. Miệng mở, tay buông lơi, đầu gối gập lại, Peter là cả một sự hỗn hào, một sự thách thức sỗ sàng khiến Hook không tài nào chịu được, khiến trái tim hắn rắn lại. Nếu trong cơn điên giận, hắn mà nổ tung ra thành trăm mảnh, chắc hẳn cả trăm đều sẽ nhảy bổ vào kẻ đang ngủ.

Chiếc giường được rọi sáng bởi ngọn đèn con duy nhất trong phòng còn Hook đứng trong bóng tối. Khi hắn tiến lên một bước, hắn bỗng vấp phải cánh cửa cái cây của Slightly. Cửa không cao bằng lỗ trổ và Hook nhìn được qua cửa. Hắn đưa tay tìm chốt cửa và tức tối khi thấy chốt nằm quá thấp so với tầm tay hắn. Đầu óc lộn xộn khiến hắn dường như thấy Peter còn giễu cợt hắn nhiều hơn và hắn điên cuồng xô cửa, định dùng vai phá cửa xông vào. Liệu kẻ thù của hắn có trốn thoát được lần này?

Nhưng hắn nhìn thấy gì kia nhỉ? Con mắt đỏ đọc của hắn đã thoáng thấy liều thuốc của Peter để trên chiếc giá gỗ gần tầm với của cậu bé. Hook hiểu ngay công dụng của liều thuốc và đồng thời cũng biết ngay số phận cậu bé đang ngủ đã nằm trong tay hắn.

Do sợ bị bắt sống, Hook luôn mang theo người một thứ thuốc độc cực mạnh do hắn tự tay chế tạo từ tất cả các liều thuốc độc trong chiếc nhẫn mà hắn đã bắt được. Hắn cho cô đặc thứ nước đó thành một loại chất lỏng màu vàng mà khoa học chẳng biết đặt tên là gì, và chắc hẳn đó phải là thứ thuốc độc mạnh nhất trên trái đất.

Hắn đổ năm giọt thuốc vào cốc của Peter. Tay hắn run lên vì kích động chứ không phải vì hổ thẹn. Vừa rót, hắn vừa tránh không nhìn đứa trẻ đang ngủ, không phải vì sợ sẽ mủi lòng thương mà vì sợ sẽ làm rơi thuốc độc ra ngoài. Đôi mắt rực lửa của hắn cứ nhìn mãi và nạn nhân, rồi hắn khó nhọc quay trở lên mặt đất qua lòng thân cây rỗng. Khi ra khỏi lỗ cây, trông hắn đúng là hiện thân của cái ác đang ra khỏi hang động của mình. Hắn gập mũ trông cho có vẻ hiếu chiến và quấn mình trong chiếc áo choàng, xoay một góc áo ra trước mặt như để giấu mình khỏi bóng đêm trong khi chính mình lại là một thứ tăm tối nhất đời. Hắn vừa lẩm bẩm những lời gì không ai hiểu rõ vừa rời xa dần trong bóng cây.

Peter vẫn ngủ. Ngọn nến chập chờn rồi phụt tắt, để cả căn nhà ngập chìm trong bóng tối, nhưng Peter vẫn ngủ. Rồi chắc là vào lúc mười giờ theo đồng hồ con cá sấu, đột nhiênp ngồi bật dậy, chẳng biết vì sao mà thức giấc nữa. Thật ra đó là vì có các tiếng gõ nhẹ nhẹ, khẽ khàng vào thân cây của Peter. Nhẹ và thận trọng, nhưng vì thế mà lại có vẻ gì đáng lo ngại. Peter tìm con dao găm của mình và tay nắm chặt dao, chú hỏi:

– Ai đấy?

Im lặng một lúc rồi lại có tiếng gõ.

– Ai đấy?

Không có tiếng trả lời.

Peter cảm thấy kích thích bởi trí tò mò và chú thích thế. Chỉ hai bước là chú đã nhảy tới bên cửa. Khác với cửa của Slightly, cửa của cây Peter vừa khít với khuôn trổ đến mức mà chú không thể nào nhìn qua phía trên cửa được.

– Ta sẽ chỉ mở nếu ngươi chịu nói – Peter kêu lên.

Cuối cùng, khách mới chịu mở giọng, mà thật ra là một cô khách với giọng nói ngân lên như chuông bạc.

– Peter, mở cho tớ vào.

Đó là Tinker Bell. Peter nhanh nhẹn mở chốt cửa. Tinker Bell bay vòng vòng quanh phòng đầy vẻ kích động, mặt đỏ bừng bừng và váy lấm bùn.

– Có chuyện gì vậy?

– Cậu sẽ chẳng bao giờ đoán nổi đâu – Tinker Bell kêu lên.

Và cô ta đề nghị Peter đưa ra ba câu hỏi.

– A, thôi đi! Kể đi nào!

Chỉ bằng một câu thôi, cấu trúc lủng củng, dài dằng dặc, Tinker Bell báo cho Peter biết là cả Wendy lẫn bọn trẻ lạc đều bị bắt.

Tim Peter nhảy lên như muốn vỡ ra. Wendy đã bị bắt, mà lại đang bị cầm tù trên chiếc thuyền hải tặc! Mà Wendy lại là người cẩn thận, lúc nào cũng muốn mọi sự đâu ra đấy!

– Tớ sẽ đi cứu cô ấy – Peter vừa reo vừa nhảy bổ về nơi để vũ khí.

Vừa nhảy nhót, chú vừa nghĩ làm gì thì Wendy thích nhất. Hay uống thuốc chẳng hạn.

Tay chú đưa ra cầm lấy cốc thuốc tai họa.

– Không được – Tinker Bell hét lên, cô ta đã nghe được những lời Hook lầm rầm về trò hèn hạ của hắn khi hắn đi vào rừng.

– Tại sao?

– Vì thuốc bị tẩm thuốc độc rồi!

– Tẩm thuốc độc à? Ai tẩm mới được chứ?

– Hook.

– Cậu ngốc thế. Hook làm thế nào mà vào được đây chứ?

Không may là Tinker Bell không biết trả lời như thế nào vì chính cô ta cũng không biết bí mật của thân cây của Slightly. Tuy nhiên, những lời lầm rầm của Hook mà Tinker Bell nghe được chẳng thể nào sai. Cốc thuốc đã bị tẩm thuốc độc.

– Với lại – Peter quả quyết và chú cũng tin chắc là như thế – tớ có ngủ một phút nào đâu.

Và chú lại giơ cốc thuốc lên. Chẳng còn kịp nói nữa. Thoắt một cái, Tinker Bell len vào giữa môi Peter và chiếc cốc và hít một hơi hết sạch.

– Sao cậu lại dám uống thuốc của tớ?

Tinker Bell không trả lời. Cô bắt đầu lảo đảo trong không khí.

– Cậu sao vậy? – Peter đột nhiên phát hoảng kêu lên.

– Thuốc có chất độc, Peter à – Tinker Bell dịu dàng nói – Bây giờ tớ sắp chết đây.

– Ôi Tinker Bell, cậu uống thuốc để cứu tớ à?

– Đúng vậy.

– Tại sao thế hở Tinker Bell?

Đôi cánh gần như không đỡ nổi Tinker Bell nữa nhưng cô đậu xuống vai Peter và nhẹ nhàng cắn vào cằm chú bé và khẽ nói:

– Đồ ngốc.

Sau đó, cô lảo đảo bay về phòng mình và nằm dài xuống giường.

Peter tuyệt vọng quỳ xuống bên Tinker Bell, đầu chú to che gần thành cả bức tường của căn phòng tí xíu của Tinker Bell. Ánh sáng của Tinker Bell ngày một yếu dần và Peter biết rằng khi nào ánh sáng tắt hẳn, Tinker Bell sẽ không còn tồn tại nữa. Tinker Bell hạnh phúc vô cùng khi thấy Peter khóc và cô ta đưa mấy ngón tay thon nhỏ ra vuốt khẽ lên những giọt nước mắt của Peter.

Tinker Bell bắt đầu thì thầm rất khẽ, khẽ đến mức Peter không hiểu rõ những lời cô nói. Tuy nhiên, chú hiểu là hình như Tinker Bell có thể qua khỏi nếu trẻ em tin là có tiên tồn tại trên đời.

Peter dang rộng đôi tay. Trời đang đêm và quanh đó chẳng có lấy một đứa trẻ nào. Tuy nhiên, chú gọi tất cả những đứa trẻ đang mơ về xứ sở Neverland và do vậy, ở gần chú hơn là các bạn tưởng. Chú gọi tất cả các cô bé, cậu bé và những đứa còn cởi truồng nằm nôi treo trên các cành cây.

– Các cậu có tin vào tiên không?

Tinker Bell bật mình dậy với sức lực của kẻ đang muốn xem số phận mình rồi sẽ ra sao. Cô ta dường như nghe thấy những tiếng trả lời có nhưng không chắc chắn lắm.

– Cậu bảo sao? – Tinker Bell hỏi Peter.

– Nếu các cậu tin là có tiên, vỗ tay vào nhau đi, đừng để Tinker Bell phải chết.

Nhiều cô bé cậu bé nghe tiếng gọi đã vỗ tay.

Một số không vỗ tí nào.

Còn một số rất ít kẻ xấu xa lại còn huýt sáo.

Tiếng vỗ tay đột ngột ngưng bặt, dường như các bà mẹ đang vội chạy vào phòng trẻ con để xem có chuyện gì xảy ra. Nhưng chỉ cần thế là đủ để cứu Tinker Bell rồi. Giọng cô ta bớt run, rồi Tinker Bell nhẩy ra khỏi giường và bắt đầu tỏa sángo căn phòng một cách tươi vui và nhâng nháo hơn bao giờ hết. Cô ta chẳng hề nghĩ tới việc phải cảm ơn những kẻ đã tin vào tiên, nhưng chắc cô ta sẽ rất hài lòng nếu tóm được những kẻ đã huýt gió.

– Nào, bây giờ thì đi cứu Wendy.

Trăng chập chờn trôi qua bầu trời đầy mây khi Peter ra khỏi thân cây, vũ trang tới tận răng và ăn bận rất sơ sài để đi thực thi nhiệm vụ nguy hiểm của mình. Đêm nay chẳng hề thuận lợi cho dự định của Peter tí nào. Chú định bay là là gần mặt đất để không gì có thể lọt qua được đôi mắt cú của chú, nhưng với ánh trăng chập chờn như thế này, bay thấp cũng làm cho bóng mình ẩn hiện trong đám lá cây, khiến bọn chim bị xao động và báo cho kẻ thù cảnh giác biết trước sự hiện diện của mình.

Bây giờ chú mới hối tiếc đã đặt cho lũ chim trên đảo những cái tên kỳ dị đến mức giờ đây chúng đã trở nên hoang dã và gần như không để cho ai đến gần. Chỉ có mỗi một cách tiến lên: đó là đi theo kiểu mọi Da đỏ. May là chú đã quen kiểu đi này từ lâu. Nhưng đi theo hướng nào đây? Chú không chắc rằng bọn trẻ cũng bị đưa lên thuyền. Một lớp tuyết nhẹ đã xóa hết các dấu vết và sự im lặng chết chóc ngập tràn trên đảo tựa như thiên nhiên vẫn còn khiếp sợ trước trận chiến đẫm máu vừa qua. Peter đã dạy cho bọn trẻ một số mánh khóe chú học được từ Hoa Huệ Vằn và Tinker Bell. Chú biết chắc rằng trong những lúc nguy kịch như thế này, bọn trẻ sẽ nhớ đem ra sử dụng. Nếu có thể thì Slightly sẽ đốt cây chẳng hạn. Curly sẽ gieo hạt trên đường đi còn Wendy sẽ đánh rơi khăn tay ở những nơi trọng yếu. Nhưng để có thể định hướng theo tất cả các dấu vết ấy, phải chờ tới lúc trời sáng mà đối với Peter, mỗi phút đều quý. Thế giới này cần chú nhưng không giúp được gì cho chú cả.

Con cá sấu vượt qua Peter nhưng ngoài nó ra chẳng còn bóng dáng một sinh vật nào. Không có một tiếng động, không có gì cựa quậy. Vậy mà chú biết rằng cái chết bất ngờ có thể chờ chú ở cái cây phía trước hoặc đang rình rập từ phía sau.

Chú kêu lên một tiếng để khai chiến:

– Lần này, sẽ chỉ có ta và mi một sống một chết mà thôi, Hook!

Peter bắt đầu bò trườn như rắn. Rồi chú lao như tên bắn qua một khoảng trống tràn ngập ánh trăng. Một ngón tay trên môi còn tay kia lăm lăm con dao găm sẵn sàng chiến đấu, Peter cảm thấy hạnh phúc tột cùng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.