Xe xuyên màn đêm, lần theo những con đường thôn quê tối tăm. Gió mạnh quất chiếc Camaro từng hồi. Mưa vụt tới tấp vào kính trước. Không biết mẹ nhìn đường bằng cách nào, chỉ biết mẹ đạp chân ga liên tục.
Mỗi khi có chớp, tôi lại quay sang nhìn Grover đang ngồi cạnh mình ở hàng ghế sau và tưởng minh mất trí hoặc tưởng nó mặc quần may bằng thảm lông dài. Nhưng mùi cơ thể nó nhắc tôi nhớ đến những chuyến tham quan trại nuôi gia súc từ hồi mẫu giáo – mùi mỡ lông cừu. Mùi của một đọng vật ẩm ướt ở trang trại.
Tôi không nghĩ được câu gì để hỏi, ngoại trừ:
– Vậy ra… cậu quen mẹ tôi?
Grover liếc nhanh kính chiếu hậu dù bên ngoài không có xe nào sau xe chúng tôi:
– Không hẳn. Thật ra thì đây là lần giáp mặt đầu tiên. Tuy nhiên, bà biết tớ đang bảo vệ cậu.
– Bảo vệ tớ ư?
– Tớ giữ đầu còn trên cổ cho cậu. Đảm bảo cậu không hề hấn gì. Nói thế không có nghĩa tớ giả bộ làm bạn cậu. – Nó nói nhanh. – Tớ thật sự coi cậu là bạn.
– Vậy thì… thật ra cậu là gì vậy?
– Tớ là gì giờ không quan trọng.
– Không quan trọng ư? Từ eo trở xuống, bạn thân nhất của tớ mang lốt lừa…
Grover bật ra tiếng kêu chói tai, be… be… be… be…!
Dù từng nghe nó kêu như vậy nhưng tôi luôn cho rằng đó là kiểu cười ngượng. Giờ tôi mới biết đó là tiếng kêu be be khó chịu. Nó gào lên:
– Dê chứ!
– Cái gì?
– Từ eo trở xuống, tớ mang lốt dê.
– Cậu vừa nói cậu là gì giờ không quan trọng mà.
– Be… be… be…! Phải tay thần rừng[6] khác, cậu đã bị giẫm chết dám xúc phạm kiểu đó đấy.
– Úi chà! Khoan đã. Thần rừng… ý cậu là như trong thần thoại Hy Lạp thấy Brunner hay kể ư?
– Thế cậu tưởng ba bà già bên sạp trái cây là gì? Cô Dodds là gì nào?
– Thế nghĩa là cậu công nhận có cô Dodds phải không ?
– Tất nhiên là có.
– Vậy tại sao…
Grover nói tỉnh bơ như không:
– Cậu càng biết ít, càng ít quái vật tìm đến cậu. Chúng tôi buông Màn Sương che mắt mọi người và mong cậu tin bọn “Người Tử Tế” chỉ là ảo giác. Nhưng nó không tác dụng. Cậu dần hiểu rõ thân phận của mình.
– Thân phận… khoan khoan. Cậu vừa nói gì?
Tiếng gầm quái đản vang lên sau xe, gần hơn khi nãy. Thứ đuổi theo bọn tôi không hề chệch hướng.
Mẹ tôi bảo:
– Giải thích dài dòng lắm, Percy. Giờ nói không kịp đâu. Chúng ta phải đưa con đến chỗ an toàn trước đã.
– Sao lại thế? Ai đang lùng bắt con vậy?
Nghe giọng Grover, tôi biết nó vẫn còn tự ái vụ tôi gọi nó là lừa:
– Ôi dào, đừng có lo. Chỉ là Thần Cai Quản Địa Ngục và vài tên tay sai hèn mọn thôi mà.
– Grover, thôi đi!
– Xin lỗi cô Jackson! Cô cho xe chạy nhanh hơn chút nữa được không ạ?
Tôi cố hiểu chuyện gì đang xảy đến với mình nhưng không thể.
Chỉ biết rằng tôi không nằm mơ.
Trí tưởng tượng của tôi không quá phong phú. Có nằm mơ tôi cũng không tưởng tượng ra chuyện lạ nhường này.
Mẹ cua gấp sang trái. Xe phóng vút trên con đường nhỏ hẹp, hai bên đường là các trang trại tắt đen tối đen, dãy đồi thấp phủ cây xanh, và những tấm biển đề “Mời quý khách chọn dâu tươi” đóng trên cọc rào sơn trắng.
Tôi hỏi:
– Ta đi đâu thế này?
Giọng mẹ căng thẳng như thẻ cố kìm nén nỗi sợ hãi vì tôi :
– Đến trại hè mẹ kể hôm nọ. Cha muốn con đến đó.
– Nhưng mẹ không muốn cơ mà.
Mẹ van vỉ:
– Thôi mà con. Đang lúc nước sôi lửa bỏng thế này, đừng vặn vẹo mẹ nữa. Cố gắng hiểu và thông cảm, con ạ. Ba chúng ta đang gặp nguy đấy.
– Chỉ vì có bà già cắt sợi dây xanh ư?
Grover giải thích:
– Họ không phải người thường mà là Nữ thần Định Mệnh. Giờ cậu đã hiểu tại sao họ xuất đầu lộ diện trước mặt cậu chưa? Nhớ là họ chỉ cắt sợi dây khi cậu sắp… có người sắp chết.
– Ý cậu là tớ sắp chết ư?
– Không. Tớ không nói vậy. Tớ chỉ bảo “có người sắp chết” thôi.
– Không, cậu đã dùng rõ ràng từ “cậu”. Ý là nói đến tớ chứ gì.
– Tớ nói cậu theo nghĩa là “một người nào đó” Chứ không phải theo nghĩa “cậu”, cậu hiểu không?
Mẹ tôi quát:
– Hai đứa thôi đi.
Bà xoay mạnh vô lăng sang phải. Tôi thoáng thấy bóng đen mẹ vừa cố tránh giờ lùi xa phía sau xe, mất hút vào màn mưa dày đặc.
Tôi hỏi:
– Cái gì thế?
Mẹ làm như không nghe tôi hỏi:
– Gần đến đích rồi. Còn khoảng một dặm nữa. Cầu trời phù hộ.
Tôi không biết đích đến ở đâu, nhưng tôi thấy chính mình nghiêng người về trước, mong đợi, ao ước cả ba sớm đến được đó.
Bên ngoài chỉ có mưa và màn tối. Trước mắt là đồng trống, bức tranh quen thuộc của vùng ven Long Island.
Tôi nghĩ về cô Dodds – giây phút cô Dodds biến hình thành quái vật răng nhọn có cánh. Hai chân tôi run rẩy trong nỗi sợ hãi muộn màng. Hóa ra cô ấy không phải là người. Cô ấy đã định xe xác tôi thật.
Tôi nhớ cả thấy Brunner… và thanh kiếm thầy đã ném cho tôi.
Chưa kịp quay sang hỏi Grover, tóc gáy tôi đã dựng đứng hết cả.
Ánh sáng lóe lên đi kèm tiếng nổ “Đùng” đinh tai nhức óc. Xe hơi nổ tung.
Tôi nhớ mình bay lên cao, cùng lúc như vừa bị đè nén, nướng trên lửa và xối vòi rồng vào người.
Tôi ngã giúi giụi vào lưng ghế trước:
– Úi, đau quá.
Mẹ hét lên:
– Percy!
– Con không sao…
Tôi rùng mình cố thoát khỏi trạng thái mê mụ.
Hóa ra tôi chưa chết. Xe cũng không phải bị nổ, chỉ bị sa xuống mương nhỏ. Một bên xe ngập dưới bùn. Nóc xe rách toác như vỏ trứng. Mưa thả sức dội thẳng vào trong.
Sét đánh. Đó là lý do duy nhất cho việc này. Chiếc xe bị thổi bay ra khỏi mặt đường.
Cạnh tôi là một đống lù lù bất động:
– Grover!
Người nó bất động. Máu đang rỉ ra từ khóe miệng.
Tôi lắc mạnh cái hông đầy lông lá của nó, bụng bảo dạ: “Đừng chết! Dù có là nửa người nửa thú, cậu vẫn là bạn thân nhất của tớ và tớ không muốn cậu chết!”
Chợt nó thều thào:
– Thức ăn.
Tôi biết Grover còn hy vọng.
Mẹ bảo:
– Percy này, chúng ta phải…
Tiếng gầm gừ quái đản vọng lên phía sau chúng tôi. Tôi nghe như có đàn kiến lửa bò trong xương.
– Gừ! Gừ! Gừ!
Nghe giống tiếng hai bánh sau quay tít trong bùn. Nhưng tôi biết đó không phải là tiếng bánh xe.
Tôi ngoái nhìn.
Giữa ánh chớp lòe, nhìn xuyên qua kính trước xe lấm tấm bùn, tôi thấy một bóng đen đứng bên đường đang cúi xuống xe. Nhìn nó, tôi sợ chết khiếp. Trong tối không nhìn rõ mặt nhưng nhất định gã này rất to lớn, trông như cầu thủ bóng bầu dục. Hình như hắn trùm tấm chăn lớn trên đầu. Nửa người phía trên của hắn to bè, thô ráp. Hai cánh tay hắn giơ lên trông giống hai cái sừng.
Tôi nuốt khan:
– Ai… Cái gì kia…
Mẹ đanh giọng ra lệnh:
– Percy, ra khỏi xe ngay.
Đúng lúc ấy tôi nghe tiếng gừ gừ thật lớn, giống tiếng thú dữ khụt khịt. Tiếng gừ phát ra từ cái đầu trùm khăn.
Mẹ tôi lao cả người vào cánh cửa bên phía vô lăng. Cánh cửa kẹt dưới bùn, không mở được.
Tôi cố mở cửa ngay cạnh chỗ mình ngồi. Cũng kẹt luôn.
Tim tôi đập như trống làng.
Trong cơn tuyệt vọng, tôi nhìn lên lỗ hổng trên trần xe. Có khả năng thoát ra từ lối ấy, chỉ tội hai cạnh vết rách kêu xèo xèo và còn bốc khói.
Mẹ bảo tôi:
– Trèo lên từ lưng ghế sau. Percy, muốn sống con phải chạy thật nhanh. Con có thấy cái cây to kia không?
– Mẹ bảo gì cơ?
Lại thêm tia chớp nữa. Nhìn qua lỗ thủng trên nóc xe, tôi thấy cái cây mẹ vừa nói tới: một cây thông to lớn, có kích thước bằng với cây-thông-Giáng-sinh-ở-Nhà-trắng đang đứng sừng sững trên sườn ngọn đồi gần nhất.
– Cây ấy đánh dấu địa phận của trại hè. Rồi con sẽ thấy ngôi nhà thấp dưới thung lũng. Cứ cắm đầu chạy thẳng đến đừng dừng lại. Nhớ gào to kêu cứu. Khi nào đến cửa hẵng dừng lại.
– Mẹ… cũng đi với con nhé!
Mặt mẹ xanh xao, ánh mắt buồn bã hệt lúc mẹ đứng ngắm biển.
– Không. Mẹ phải đi với con, giúp con dìu Grover nữa chứ!
Grover rên rỉ to hơn:
– Thức ăn!
Gã đầu trùm chăn đang gầm gừ, khịt khịt đi về phía chúng tôi. Khi hắn đến gần, tôi mới biết đầu hắn không trùm chăn. Tôi tưởng vậy vì hai cánh tay hắn cực kỳ to cứ vung vẩy bên mình. Không có chăn mền gì cả. Cái đống to bè, lù lù kia chính là đầu hắn. Còn hai vật nhọn trông như sừng…
– Nó không lùng bắt Grover và mẹ. Nó định bắt con. Với lại, mẹ không thể vượt qua ranh giới để vào trại được.
– Nhưng…
– Đừng nhùng nhằng kẻo không kịp. Đi đi. Mẹ van con đấy!
Thế này thì tức thật. Tôi giận mẹ, giận con dê Grover, căm tức quái thú có sừng đang lảo đảo nhắm phía chúng tôi thẳng tiến… trông nó như con bò mộng vậy.
Tôi trèo qua người Grover, đẩy cánh cửa ra ngoài mưa:
– Cả ba cùng đi. Ra đi mẹ.
– Mẹ đã bảo…
– Mẹ! Con không bỏ mẹ đâu. Giúp con lôi Grover ra đi.
Không chờ mẹ trả lời, tôi bò ra ngoài, kéo Grover từ trong xe ra. Không hiểu sao nó nhẹ bẫng nhưng tôi không thể cõng nó đi xa nếu mẹ không chạy đến đỡ một tay.
Hai mẹ con, người khiêng chân, người khiêng đầu Grover bước thấp bước cao leo lên đồi, băng qua bãi cỏ dại tươi tốt cao đến ngang người.
Ngoái đầu, lần đầu tiên tôi nhìn rõ quái vật nọ. Hắn cao gần hai mét rưỡi, dáng điệu lừ đừ, tay chân nổi cơ bắp cuồn cuộn như hình ở trang bìa tạp chí Muscle Man. Cơ tay, cơ chân, cơ tàn thân hắn nổi căng như mấy trái bóng rổ dưới làn da đầy gân như dây chão. Hắn mặc độc chiếc quần lót to đùng, trắng lốp kỳ dị không kém nửa người trên của hắn. Lông màu nâu dày và cứng mọc từ rốn và càng lan đến vai càng rậm dày hơn.
Cổ hắn là bó cơ phủ lông đỡ cái đầu to khổng lồ. Mũi hắn dài như cánh tay tôi vậy. Hai cánh mũi hắn ươn ướt có xỏ vòng vàng tròn bằng đồng sáng loáng. Cặp mắt hắn dữ tợn và độc ác. Cặp sừng của hắn màu trắng vằn đen nhọn hoắt, nhọn hơn cả đầu bút chì vừa chuốt xong.
Tất nhiên tôi nhận diện được quái vật. Ngay từ những tiết học đầu năm, thầy Brunner đã kể về loài này. Nhưng tôi không bao giờ nghĩ nó có thật.
Nước mưa làm xốn mắt khiến tôi chớp lia lịa:
– Kia là…
Mẹ tôi bảo:
– Con trai của Pasiphae đang nóng lòng muốn lấy mạng con đấy.
– Nhưng đó là quái vật đầu…
Mẹ cảnh bảo :
– Đó là tên tục của nó. Tên cũng có quyền năng đấy.
Cây thông vẫn còn xa quá. Ít nhất còn trăm mét nữa mới đến chỗ nó.
Tôi lại ngoái nhìn phía sau.
Quái vật đầu bò cúi xuống xe hơi, nhìn qua cửa kính. Thực ra, nói nhìn cũng không đúng: trông giống hít hít, ngửi ngửi hơn. Tôi không hiểu sao hắn phải làm thế vì ba chúng tôi chỉ cách hắn khoảng năm chục bước chân.
Grover rên rỉ:
– Thức ăn.
Tôi vội ngăn:
– Suỵt! Yên lặng nào. Mẹ ơi, nó làm gì vậy? Chẳng lẽ nó không thấy mình tít đằng này ư?
– Thị lực và thính lực của nó kém lắm. Nó chỉ giỏi đánh hơi thôi. Nhưng nó cũng sắp phát hiện ra ta rồi đấy.
Y như rằng, con quái vật gầm lên giân dữ. Nó móc tay vào lỗ thủng trên nóc xe Camaro, nhấc bổng lên khiến khung gầm xe kêu loảng xoảng, đoạn giơ xe lên đầu trước khi ném xuống cuối đường. Xe va mạnh vào mặt đường nhựa và trượt dài một quãng xa trước khi dừng lại hẳn làm tia lửa bắn tung té. Thùng xăng nổ tung.
Tó nhớ lời Gabe Cóc Chết hăm dọa: “Chớ làm xước xe, dù chỉ một vết nhỏ…”
Rất tiếc vì làm dượng thất vọng đấy!
– Percy này, khi thấy mẹ con mình, nó sẽ tấn công ngay. Con cứ chờ đến giây cuối cùng rồi nhảy phất sang hai bên. Khi lao vào mục tiêu nó định hướng kém lắm. Con hiểu chưa?
– Sao mẹ biết?
– Từ lâu lắm, mẹ đã lo có kẻ tấn công con. Đáng lẽ mẹ phải tiên liệu trước việc này. Giữ con gần mẹ thế này là quá ích kỷ.
– Giữ con gần mẹ ư? Nhưng mà…
Lại thêm tiếng gầm tức tối, con quái vật đầu bò bắt đầu leo lên đồi.
Nó đã thấy chúng tôi.
Dù chỉ cách cây thông vài mét, nhưng sườn ở đây dốc hơn, trơn trượt hơn chân đồi. Còn nữa, Grover chẳng nhẹ hơn ký lô gam nào.
Quái vật đầu bò tiến đến gần. Chỉ mấy giây nữa nó ở ngay phía trước chúng tôi.
Chắc mẹ mệt đứt hơi nhưng bà vẫn cố xốc Grover lên vai:
– Đi đi con! Ta chia nhau ra tìm đường thoát! Hãy nhớ lời mẹ dặn.
Dù không muốn chia tách, tôi vẫn biết mẹ nói đúng. Chỉ còn cách ấy thôi. Tôi chạy thục mạng sang trái, lập tức quái vật đuổi ngay sau. Đôi mắt đen của nó chứa chất hận thù. Người nó bốc mùi hôi như thịt thối.
Nó chúi đầy chuẩn bị húc. Cặp sừng nhọn sắc nhắm vào ngực tôi.
Tôi chỉ muốn chạy trốn. Nỗi sợ hãi giục tôi cứ nhắm mắt chạy, muốn ra sao thì ra nhưng cách ấy không được. Sức tôi sao chạy nhanh hơn nó chứ. Thế nên tôi cố bám chân xuống đất, đến phút cuối mới nhảy vọt sang bên cạnh.
Quái vật đầu bò lao vút qua hệt như toa tàu chở hàng, miệng rống lên tức tối rồi quay phắt lại. Lần này, nó không nhắm tới tôi mà nhắm đến chỗ mẹ tôi đang đỡ Grover nằm xuống bãi cỏ.
Chúng tôi đã lên đến đỉnh đồi. Tôi thấy thung lũng phía dưới hệt như lời mẹ kể, thấy cả căn nhà có đèn sáng lấp lánh trong mưa.
Nhưng nơi ấy cách chúng tôi tám chín trăm mét. Chúng tôi sẽ không bao giờ đến đó được.
Quái vật gầm gừ, móng vuốt cào đất dưới chân. Hắn chằm chằm nhìn mẹ đang lùi xuống chân đồi, trở lại con lộ nhằm đánh lạc hướng không cho nó đến gần Grover.
Mẹ bảo tôi :
– Chạy đi con. Mẹ không đi xa hơn được nữa. Chạy đi.
Nhưng tôi sợ quá chỉ biết trố mắt đứng nhìn, như thể quái vật sắp húc tôi chứ không phải mẹ.
Mẹ tính nhảy sang bên giống mẹ dạy tôi khi nãy nhưng lần này quái vật quyết không bị lừa lần nữa. Nó vươn tay nắm cổ mẹ đúng lúc bà định chay trốn. Hắn nhấc bổng mẹ lên. Hai chân bà quẫy đạp giữa trời.
– Mẹ ơi!
Nhìn thẳng mắt tôi, mẹ chỉ trăn trối có một câu:
– Chạy đi!
Thế rồi, quái vật gầm lên cuồng nộ và siết bàn tay nắm cổ mẹ tôi. Trong chớp mắt, mẹ tan vào quầng sáng ngay trước mắt tôi. Bóng mẹ như dát ánh sáng vàng huyền ảo cứ mờ dần. Sau ánh chớp lòe vừa tới, mẹ tôi biến mất.
– Không!
Cơn giận hoàn toàn đẩy lùi cảm giác sợ hãi. Một sức mạnh mới đốt cháy cơ thể tôi. Nó giống với nguồn năng lượng sục sôi tôi có được khi phải đương đầu với cô Dodds đầy móng vuốt.
Quái vật cúi xuống Grover đang nằm bất động trên bãi cỏ, hít ngửi như thể muốn nhấc bổng bạn tôi lên và làm cậu ấy biến mất như đã làm với mẹ tôi.
Đừng hòng tôi để hắn làm thế.
Tôi cởi áo mưa màu đỏ đang mặc trên người, vừa vẫy vừa gào tướng lên và chạy thẳng đến chỗ nó :
– Này! Thằng đần kia! Muốn tao xay mày làm chả không? Món hamburger thịt băm kia!
Quái vật giơ nắm đấm to tướng quay sang tôi rống lên. Hơi thở của nó hôi đến nỗi tôi chỉ muốn ăn chay đến hết đời.
Tôi nảy ra một ý. Nói ra nghe ngớ ngẩn nhưng giờ không phải lúc kén chọn. Tôi vừa đi giật lùi về phía cây thông, vừa điên cuồng vẫy áo đỏ trước mũi quái vật đầu bò, định bụng đến phút cuối sẽ nhảy bật sang bên.
Nhưng chuyện không như tôi tưởng.
Nó húc quá nhanh, đồng thời hai tay quơ hai bên không cho tôi nhảy nhót đi đâu hết.
Thời gian như ngừng trôi. Hai chân tôi tê cứng. Vì không nhảy sang trái hay phải được, tôi bèn nhảy chồm tới đạp mạnh đầu hắn như đạp bạt lò xo sau đó tung người lên trước khi ngồi phịch lên vai, hai chân quắp cổ nó.
Cái quái nào mà tôi lại làm được điều này nhỉ?
Tôi không có thời gian tìm hiểu.
Tôi chưa kịp chớp mắt, quái vật đã lao đầu vào gốc cây đánh rầm. Cú va chạm suýt làm răng tôi văng cả ra ngoài.
Nó lảo đảo lùi lại, cố lắc người cho tôi rơi xuống đất. Nếu không ôm chặt hai sừng, chắc chắn tôi đã bị vưng xuống đất.
Sấm chớp vẫn đì đùng như đại bác. Nước mưa tràn vào mắt khiến tôi không thể nhìn rõ. Đã thế mùi thịt thối rữa trên người nó xốc vào mũi làm tôi không sao chịu nổi.
Dù cố hết sức thộp cổ tôi nhưng hai cánh ta ngứn cục mịch của nó không với ra sau được. Nó hết giũ mình lại nhảy cỡn lên như trong cuộc đấu bò thực sự. Nếu nó chạy giật lùi, bang người vào gốc cây thì chắc tôi nát nhừ. Nhưng khổ nỗi nó chỉ biết mỗi chiêu di chuyển lên trước. Giờ thì tôi biết thóp nó rồi nhé.
Trong lúc đó, Grover bắt đầu rên rỉ. Dù muốn thét to bảo nó im miệng, nhưng tôi không làm được. Vì đang bị xốc nẩy trên cổ bò nên hễ mở miệng định nói, thể nào tôi cũng cắn phải lưỡi.
Grover rên rỉ:
– Thức ăn.
Quái vật guồng chân chạy về phía nó, móng xới tung đất đá xung quanh và chúi đầu chuẩn bị húc.
Dù chỉ còn chút hơi tàn, nhưng mối thù quái vật làm mẹ mình biến mất, khiến tôi quên hết mệt nhọc. Giờ nó còn định nhắm vào bạn tôi nữa.
Tôi phải ngăn nó bằng được.
Cứ nghĩ nó bóp cổ làm mẹ nghẹt thở, sau đó khiến bà biến mất chỉ sau ánh chớp lòe, cơn thịnh nộ sôi sục trong đó.
Tôi nắm chặt một bên sừng với cả hai tay và dùng hết sức bình sinh bẻ ngược ra sau. Người con quái vật căng cứng lại, gầm gừ ra bộ ngạc nhiên, rồi thì… “Rắc!”
Nó rú lên hất văng tôi ra. Tôi rơi trong tư thế nằm ngửa trên bãi cỏ, đầu đập mạnh vào tảng đá. Tôi ngồi lên khi mắt nảy đom đóm, hai tay nắm chặt chiếc sừng nhọn cỡ bằng con dao to.
Quái vật đầu bò lao ngay tới.
Không kịp nghĩ ngợi gì, tôi lăn mình qua trái rồi lồm cồm bò dậy còn quái vật lăn lông lốc trước mặt. Tôi đâm thẳng sừng nhọn vào sườn nó, ngay phía trên mạng sườn đầy lông lá.
Quái vật gầm lên, quằn quại, tay quơ quào trước ngực và bắt đầu tan rã. Không giống mẹ tôi biến thành luồng sáng vàng, nó biến thành cát bị gió mạnh thổi đi tứ tán, hệt như lúc cô Dodds “bốc hơi”.
Con quái vật biến mất không để lại dấu vết.
Mưa ngừng rơi. Bão chưa tan hẳn, tuy nhiên đã lùi xa.
Tôi ngửi thấy mùi gia súc đâu đây. Hai đầu gối tôi bủn rủn. Đầu tôi đau như thể sắp bị bửa làm đôi. Người tôi mềm nhũn, vừa sợ hãi vừa đau buồn. Tôi vừa thấy mẹ tôi biến mất. Tôi muốn nằm xuống và khóc. Nhưng Grover nằm đó đang chờ tôi cứu mạng. Thế nên tôi cố xốc nó dậy, lảo đảo dìu nó xuống thung lũng, nhắm hướng ngôi nhà còn đang sáng đèn thẳng tiến. Đạp lên bùn lầy, cỏ dại và xuyên qua màn đêm đi về hướng đèn vàng. Tôi vừa đi vừa khóc và gọi tên mẹ, nhưng tôi giữ chặt lấy Grover. Tôi không thể buông nó ra được.
Điều cuối cùng tôi nhớ được là tôi khuỵu xuống bậc thềm gỗ, mặt ngửa lên nhìn quạt trần quay tít trên mái hiên, mấy con thiêu thân lượn quanh bóng đèn vàng, nhớ hai khuôn mặt nghiêm nghị: một ông râu quai nón và cô gái dễ thương có mái tóc vàng nhạt uốn lọn như nàng Lọ Lem trong chuyện cổ tích. Hai người họ nhìn xuống toi, cô gái bảo:
– Chính là cậu ta. Không thể nhầm được.
Người kia đáp:
– Khẽ chứ, Annabeth. Cậu ấy còn tỉnh. Đưa vào trong đi.