TRÁI ĐẤT THỨ HAI
(TIẾP THEO)
(@bluepigron8791 type)
Khởi đầu mùa hè của Courtney tại Stanfield chính xác như những gì cô cần. Không ai biết cô. Chẳng ai kỳ vọng ở cô bất cứ điều gì. Cũng không ai thì thầm sau lưng: ‘‘Cô ta từng là Courtney Chetwynde đó’’. Cô không có tiếng tăm gì, dù tốt hay xấu. Không ai biết cô suýt tiếp tay cho một con quỷ hủy diệt toàn nhân loại. Cô cũng không định nói với ai chuyện này. Với Courtney, mọi sự như mới chỉ bắt đầu.
Cô theo học ba môn. Văn học cổ điển, lượng giác đại số, và hội họa. Cô phát hiện mình có năng khiếu về ký họa, nên nghĩ thể nào học hội họa cũng vui lắm đây. Chắc chắn là vui hơn môn lượng giác đại số. Courtney cảm thấy không gặp khó khăn nào trong việc thức dậy và lên lớp. Cô dùng bữa trong phòng ăn và bắt đầu đi chơi với nhóm mấy cô gái đến từ New York. Họ hay cười rúc rích và quan tâm tới chuyện điều tra về đám con trai hơn là tìm hiểu về Courtney. Tốt cho Courtney. Đám con gái này chỉ huyên thuyên hai đề tài chính: bọn con trai và… chính họ. Nếu Courtney thử đổi đề tài về những gì cô mới đọc trên báo, hay mới học được trong lớp, các cô nàng này sẽ thô lố mắt nhìn, rồi chuyển lại ngay vụ bàn tán về một thầy giáo đặc biệt hấp dẫn, hoặc về chuyện thời tiết ẩm ướt làm hỏng mái tóc họ. Với Courtney, đó toàn là chuyện vớ vẩn tầm thường, nhưng cô lại… rất thích.
Cô thường ngồi suốt mấy tiếng dưới bóng cây, đọc sách hoặc vật lộn với những bài toán. Buổi chiều luôn có một trận đá banh diễn ra. Anh chàng suýt đội bóng trúng ba cô ngày nào cũng tham gia. Courtney nghĩ anh ta chơi khá tốt. Chắc hẳn là cầu thủ trong đội bóng nhà trường ở quê nhà. Cô cảm thấy chắc chắn có thể chơi ngang ngửa anh chàng này, nhưng cố ý đẩy ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Cô không đến đây để thi đua.
Một ý nghĩ nữa cô khó đẩy ra khỏi đầu, đó là anh chàng này khá điển trai. Cứ nghĩ đến điều đó, cô lại cảm thấy như đang lừa dối Bobby. Dù hai đứa xa nhau nhiều năm ánh sáng, cô và Bobby như vẫn gần nhau. Nếu không vì cái chuyện vớ vẩn bỏ nhà ra đi để cứu Halla, giờ đây hai đứa đã ở bên nhau rồi. Nhưng đã hai năm trôi qua kể từ hôm cô thú thật tình cảm với Bobby. Đã hai năm kể từ khi Bobby nói là cũng thích cô. Biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra trong suốt thời gian đó. Cô không biết Bobby có còn như xưa không. Dù vậy, cô vẫn cảm thấy có lỗi nếu làm quen với một bạn trai mới mà không cho Bobby biết. Vì vậy, Courtney cố không nhìn gã con trai tóc vàng ngày nào cũng chơi bóng từ 3 giờ tới 4 giờ 15. Nhưng điều đó cũng không ngăn được cô mỗi ngày ngồi dưới gốc cây thích, gần sân bóng, từ… 3 giờ tới 4 giờ 15.
Hình như để làm khó cô hơn, cô bắt đầu luôn nhìn thấy hắn trong trường. Không học chung lớp, nhưng hắn thường có mặt trong căn-tin cùng giờ cô ăn ở đó. Thậm chí, thỉnh thoảng, mắt hai người còn gặp nhau. Nhưng hình như hắn không nhận ra cô là con gái của người đàn ông suýt bị trúng quả bóng của hắn. Hắn không hề tỏ ra chút quan tâm nào. Buổi tối, trong thư viện, cô cũng thấy hắn. Cô thường tới đó học, chỉ để hòa đồng với mọi người. Một tối, đang đi giữa các kệ sách, tìm mấy cuốn sách hiếm của Jack London để tham khảo. cô thấy hắn đang ngồi trên sàn, cuối lối đi, mải mê đọc một cuốn sách. Nhìn hắn đeo cặp kính tròn, cô thấy thật dễ thương. Khi chơi bóng hay đùa giỡn với bạn bè, hắn đều tỏ ra rất tập trung và tự tin, nhưng thấy hắn đeo kính, lại có vẻ hơi thiếu hoàn hảo – nhưng nếu bắt buộc phải nói, cô sẽ thú nhận là… trông hắn càng thêm hấp dẫn.
Tóm lại, mấy tuần đầu tiên tại Stansfield đang diễn tiến đúng như những gì Courtney cần. Cô cảm thấy mình trở lại là người. Cô đã tự chứng tỏ mình có thể “vận hành”. Cô đang bắt đầu hồi phục.
Thời gian cô ở tại Stansfield, cho đến lúc này chỉ có một điều không được bình thường. Đó là chiếc xe. Chiếc xe hơi màu đen. Chiếc ô-tô cũ này hình như luôn xuất hiện trong một thời điểm lạ lùng nhất. Nếu nó không suýt gây tai nạn cho cha mẹ cô, cái xe cũ xì này sẽ không bao giờ nằm trong bộ nhớ của Courtney. Cô thấy nó đậu trước khu lớp học của cô, thường đậu trước phòng ngủ cô. Ban đêm, nhìn ra, cô thấy cản xe mạ crôm sáng chói dưới đèn đường. Hình dáng cái cản xe làm Courtney cảm thấy cái xe kỳ lạ này đang cười với cô. Thật dễ sợ. Đạp xe quanh trường, nhiều lần Courtney có cảm giác đang bị theo dõi. Vội ngoái lại nhìn, thường thường cô không thấy gì. Nhưng đã hơn một lần cô thoáng bắt gặp chiếc xe vừa rẽ ra khỏi con đường sau cô. Đoán chiếc xe là của một trong các thầy cô trong trường, cô hỏi các cô gái chơi chung xem có biết xe đó của ai không, nhưng thậm chí chẳng cô nào nhớ là đã từng thấy chiếc xe đó, nói chi tới biết chủ nhân của nó là ai.
Một đêm, sau mấy giờ đọc sách, cô ra khỏi thư viện, mệt tới chỉ muốn đặt ngay đầu xuống gối. Trời đã khuya. Trường vắng ngắt. Cô thường đi theo lộ trình cũ để về phòng ngủ. Một ngõ tắt, giữa phòng thể dục và hội trường, chỉ rộng vừa đủ một xe hơi qua lọt. Như nhiều đêm trước, cô bình thản rẽ vào ngõ tắt. Gần hết đường, thình lình cô bị lóa mắt vì ánh đèn pha. Một chiếc xe đậu cuối đường, đối diện cô, đang khởi động. Courtnet đứng khựng lại. Tóc gáy dựng ngược. Gã này làm gì thế này? Cô có câu trả lời ngay. Động cơ xe gầm lên, phóng vào ngõ, đèn pha rọi thẳng Courtney. Cô bị mắc kẹt. Con ngõ không đủ rộng để cô có thể né tránh về một bên. Nếu nó tiếp tục tiến tới, cô sẽ bị đâm trúng.
Nó tiếp tục tiến tới.
Gã tài xế không thấy cô sao? Courtney quay đầu, chạy. Đã mấy tháng không tập luyện, nhưng tập quán cũ khó quên. Cô vung vẩy tay, rướn đôi chân dài phóng chạy ra khỏi ngõ tắt, với ánh đèn pha sáng rực phía sau. Không một lần quay lại xem chiếc xe tới gần chưa, vì chỉ làm cô thêm chậm bước. Tới đầu ngõ, Courtney rẽ gấp sang phải. Một giây sau, chiếc xe phóng ra mặt lộ.
Đúng, đó là chiếc xe màu đen. Ra tới đường chính, nó rít lên khi rẽ cua, phóng vào đêm tối. Courtney chạy ra đường, cố nhìn mặt gã tài xế. Cô gào theo:
– Điên hả?
Chiếc xe không ngừng lại. Nó quay vòng qua một góc đường, rồi biến mất. Đứng thở hồng hộc, bây giờ Courtney tin chiếc xe đó không của các thầy cô, mà là của một học sinh ngỗ nghịch, một kẻ khoái chơi trò quấy rầy mọi người.
– Này!
Courtney quay lại. Gã cầu thủ tóc vàng chạy từ trong ngõ ra, hỏi:
– Bạn không sao chứ?
Courtney thở không ra hơi:
– Bạn thấy chứ?
– Thấy. Nó xém cán qua bạn. Phải báo ngay cho cảnh sát trưởng.
Nhìn lại khúc đường chiếc xe đã biến mất, Courtney suy nghĩ rồi nói:
– Thôi. Được ích gì?
– Để ngăn hắn khỏi giết người. Nào, không có nhiều xe giống thế quanh đây đâu. Họ sẽ tóm được hắn.
– Quên đi. Ai tin lời tôi?
– Ồ không đâu. Bạn có nhân chứng mà. Tôi này.
Courtney muốn trò chuyện với hắn, nhưng không phải trong hoàn cảnh này. Quá bực dọc về tai nạn vừa thoát khỏi, nên cô bước trở về phòng ngủ.
– Cám ơn nhiều, nhưng chẳng ích gì đâu. Hẹn gặp bạn sau.
Hắn nói theo:
– Sao cũng được. Nhưng nếu thay đổi ý kiến thì…
Courtney vẫy tay, tiếp tục đi. Cô không hiểu vì sao lại lảng tránh anh chàng này. Hắn đàng hoàng, muốn giúp cô. Một cơ hội tốt để cô tìm hiểu thêm về hắn. Vậy mà cô đã quá bối rối như không còn là chính mình nữa. Trên đường trở về phòng, khi đã bình tĩnh lại, cô tự trách mình vì đã không nói chuyện thêm với hắn, và hy vọng sẽ có một cơ hội khác.
Cơ hội đó đến với cô. Chiều hôm sau, khi sửa soạn ngồi xuống gốc cây gần sân bóng, cô nghe một giọng quen:
– Đánh đầu.
Quay lại, cô thấy quả bóng đang bay tới. Không cần suy nghĩ, cô đón quả bóng bằng người, tâng gối, rồi đá ngược vào sân một cách thành thạo. Không chút nỗ lực.
Anh chàng tóc vàng chạy theo quả bóng, đứng sững lại khi nhìn cú đá của Courtney.
– Oa! Tôi tưởng bạn không biết đá chứ.
Courtney châm chọc:
– Ồ? Tôi tưởng bạn không nhớ tôi chứ.
Bước lại gần, hắn cười cười nói tiếp:
– Bạn là cô gái suýt bị xe cán chết, đúng không?
Courtney giễu:
– Hay quá! Cách tốt nhất để được nhớ tới đấy.
– Đúng thế, và còn vụ mình suýt đá bóng trúng ba bạn hôm bạn tới trường nữa.
Courtney lại chọc:
– Aaa! Vậy là bạn nhớ hả?
– Tất nhiên. Tôi tưởng bạn né tránh tôi. Nhờ vụ tai nạn suýt chết, bạn mới chậm bước lại để nói vài câu.
Courtney nhìn quanh:
– Bây giờ tôi đang nói với bạn này, có né tránh gì đâu.
Hắn đưa tay ra, nói:
– Vậy thì chúng mình phải giới thiệu với nhau đi chứ. Mình là Whitney. Whitney Wilcox.
Courtney lại bật cười:
– Whitney Wilcox. Bạn lấy cái tên đó từ một vở kịch rẻ tiền, đúng không?
Hắn cũng phì cười:
– Ồ, không đâu. Tên mình thật mà. Còn bạn?
– Courtney Chetwynde.
– A, đó không là tên trong vở kịch rẻ tiền sao?
– Kịch tội phạm.
Courtney nói rồi đưa tay bắt:
– Chào Whilney.
Hắn chỉnh lại:
– Whitney. Wilcox.
Cả hai đều cười lớn. Hắn nói:
– Mình không biết có nên tin bạn không, Corwind.
– Courney. Không tin chuyện gì?
– Bạn bảo không đá bóng, nhưng mình đã thấy rõ ràng bạn chơi khá lắm.
Courtney nhìn xuống:
– Nhưng mình… bỏ rồi.
– Bạn không thể bỏ bóng đá được. Chúng ta chơi nhé.
Courtney bị lôi cuốn. Thật sự bị lôi cuốn. Cái máu ganh đua của cô lại đang nổi lên, nhưng cô cố chống lại. Ngồi xuống dưới gốc cây, cô nói:
– Cám ơn. Có lẽ dịp khác vậy.
– Sao cũng được. Gặp lại trong bữa ăn chiều.
Nói xong, Whitney trở lại sân. Giả bộ bắt đầu đọc lại, Courtney nói:
– Ừa, được thôi.
Courtney liếc trộm Whitney đang chạy về sân, đúng lúc hắn quay lại nhìn cô. Khỉ thật. Courtney đỏ mặt, cúi xuống đọc tiếp. Cô không biết chuyện gì vừa xảy ra. Hẹn hò trong bữa ăn chiều?
Tối đó, khi bước vào căng-tin, hai bàn tay Courtney ướt đẫm mồ hôi. Đi qua quầy thực phẩm, cô cố làm như tình cờ liếc về phía mấy cái bàn, để xem Whitney đã đến chưa. Cô thật sự hy vọng hắn chưa tới. Không phải vì không muốn ngồi cùng bàn với hắn, nhưng cô không muốn là người bước đến ngồi, trong khi hắn đã đang ăn rồi. Cô muốn hắn phải bước tới cô cơ. Vì vậy cô đã có mặt sớm mười phút hơn thường lệ. Rời quầy thực phẩm với khay đồ ăn, điều duy nhất cô cư xử không bình thường là chọn một bàn ngồi một mình, thay vì cái bàn vẫn ngồi chung với mấy cô gái hay vui vẻ đùa giỡn. Cô không muốn họ biết tí gì về Whitney, trước khi cô xác định chuyện gì đang xảy ra giữa hai người. Cô thoáng nghĩ tới Bobby, nhưng cố gạt ra khỏi tâm trí. Cô tự nhủ: đây chỉ là một bữa ăn. Không gì khác nữa.
– Ê, Corwind!
Whitney. Có tiếng gọi từ đầu bên kia căng-tin. Hắn đã tới trước rồi, nhưng cô không thấy. Whitney đứng dậy, rời khỏi bàn với khay đồ ăn, tiến lại bàn cô, cười tủm tỉm:
– Bạn lại né tôi hả?
– Tôi không thấy bạn. Ngồi đi, hay muốn trở lại với bạn bè?
– Hổng dám đâu. Đám đó toàn huyên thuyên chuyện đội Sox Đỏ và chuyện bọn con gái thôi.
– Tôi là con gái đây.
– Ồ, chính xác. Bạn giống như Sox Đỏ.
– Tôi là fan của Yankees từ khi mới lọt lòng đó.
– Mình biết là đã thích bạn mà.
Whitney cười tươi rói. Bữa ăn thật vui. Đêm sau hai người lại cùng ăn vui vẻ. Rồi đêm sau và đêm sau nữa. Courtney không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra. Cô mến Whitney. Đó là điều rõ ràng nhất. Nhưng không là sự hấp dẫn thể chất. Hình như Whitney cũng nghĩ như cô. Họ cùng có tinh thần hài hước giống nhau. Cùng yêu thích thể thao. Cả hai đều thích châm chọc nhau một cách vui vẻ. Courtney được biết anh chàng đến từ ngoại ô Hartford. Mê du lịch để được thấy những nền văn hóa khác. Học giỏi và chơi thể thao cũng giỏi, nhưng anh ta bắt đầu cảm thấy bị áp lực của những kỳ vọng cao – từ người khác và từ chính mình. Courney cảm thấy như Whitney đang diễn tả chính cô. Cũng như cô, anh ta bị ép buộc phải thành công. Thậm chí anh ta cũng có một bạn gái tại quê nhà, nhưng không biết chắc mối quan hệ đó sẽ đi về đâu.
Tất nhiên cô không thể tâm sự với anh ta về Bobby và Saint Dane, nhưng cô cảm thấy cũng không cần thiết. Họ kết nối với nhau chỉ ở một mức độ căn bản vậy thôi. Chia sẻ tư tưởng và cảm xúc mà không phải bàn cãi về những sự kiện cụ thể. Đó là một cách trị liệu tốt nhất mà cô có được, tốt hơn cả ông bác sĩ bắt cô ngồi trong cái phòng mạch ngột ngạt, trong khi ông ta nhíu mày ghi ghi chép chép, mà cô nghĩ chắc chỉ là những hình vẽ nguệch ngoạc vô nghĩa.
Courtney và Whitney bắt đầu ở bên nhau nhiều hơn trong thời gian rảnh rỗi. Thậm chí anh chàng còn rủ được cô tham gia vào một trận bóng. Lúc đầu, Courtney miễn cưỡng chơi, nhưng rồi cô cảm thấy hứng thú thực sự. Lần đầu tiên, kể từ khi cô được vào đội bóng nhà trường, cô mới cảm thấy vui cùng bóng đá. Không áp lực, không bắt buộc phải thắng bằng mọi giá, chỉ là niềm vui thuần khiết được làm điều mình yêu thích. Với Courtney, Whitney đang cho cô một món quà lạ thường. Anh ta dạy cô cách trở lại là chính mình.
Mỉa mai là, điều đem hai người lại gần nhau là sự chết hụt vì cái xe màu đen bí ẩn. Vài lần cô và Whitney đi qua cái xe đang đậu, Courtney đã cố làm sao để Whitney đừng trông thấy chiếc xe. Cô không muốn anh ta lại ráng thuyết phục cô báo cảnh sát. Chỉ còn vài tuần lễ học hè, cô không muốn rắc rối với cảnh sát vì một chuyện có thể chỉ là rủi ro. Rủi ro đã xảy ra… gần như tai nạn.
Cô vẫn thoáng thấy chiếc xe đó nhưng không quan tâm. Không còn những vụ chết hụt nữa. Cô chợt có ý nghĩ, có lẽ là vì cô luôn ở bên Whitney. Nếu kẻ nào nhắm vào cô, chúng phải nhắm vào cả hai người. Whitney như một người bảo vệ cô. Nhưng Courtney không muốn nghĩ theo cách đó. Cô không muốn tin có kẻ nào đó đang chờ đợi để “thủ tiêu” cô. Cô không muốn bất cứ điều gì xen vào giữa niềm vui của cô với Whitney, và niềm vui tuyệt đối được trở lại là một Courtney.
Một hôm, sau giờ học văn của cô, Whitney vừa gặp cô đã reo lên:
– Đêm nay vui lắm.
Thấy Whitney có vẻ hơi bối rối, Courtney hỏi:
– Chuyện gì vậy?
– A… ừ… nhóm mình định vào thị trấn. Đúng luật thì… chúng mình không được phép ra khỏi trường. Nhưng tất cả đều cảm thấy tù túng quá. Tụi mình nghĩ tới một nơi tên là Pizza Palace sẽ tuyệt lắm. Nơi đó rất đàng hoàng. Bạn… à… ừ… có muốn đi không?
Courtney nói giỡn:
– Whitney, bạn hẹn hò với tôi hả?
Whitney càng thêm bối rối:
– À… ừa, chắc vậy quá.
Courtney tủm tỉm cười. Cô thấy Whitney bối rối là vì anh ta chưa bao giờ mời cô ra ngoài. Cho đến lúc này, hai người chỉ loanh quanh trong trường như bạn bè. Cứ như hai đứa con trai, hay hai đứa con gái vậy thôi. Nhưng lần này thì khác. Đây là chuyện của chàng trai và cô gái. Có khả năng liên quan tới… nụ hôn. Cô hỏi:
– Mấy giờ?
Trông Whitney nhẹ nhõm hẳn:
– Sáu giờ. Bạn mình có xe. Tụi mình sẽ đưa bạn đi.
Courtney xuôi vai:
– Mình phải học vẽ tới bảy giờ.
– Chuồn.
– Không được. Hôm nay có một họa sĩ khách mời. Buổi giao lưu hơi bị hoành tráng đó. Nhưng mình có thể tới gặp bạn sau. Thị trấn xa không? Hai hay ba dặm? Mình sẽ phóng xe đạp tới, lúc về bỏ xe lên thùng xe hơi.
– Dễ nể thật. Nơi đó tên là…
– Mình biết. Bạn nói rồi mà. Pizza Palace.
– Ồ, đúng vậy. Bạn không lầm được đâu. Ở đó chỉ có một cửa hàng pizza thôi.
– Nghe hấp dẫn quá.
Courtney nói thật, vì cô đang rất phấn chấn, muốn được ca hát, nhảy múa. Nhưng vì ca hát, nhảy múa hoàn toàn không giống tính cách của cô, nên Courtney làm một việc thích hợp nhất: gọi điện thoại cho Mark.
Mark rất bận rộn. Nó đang chạm khắc một cái cúp cho một cuộc đua thuyền địa phương. Quá lo lắng đến hai bàn tay cứ run lên. Trong nghề chạm khắc, run tay là tối kỵ. Những tấm bảng và cúp bằng đồng có lỡ hư hỏng một chút còn xử trí được, vì chúng rẻ tiền. Nhưng cái cúp bạc này giá trị hơn cả tiền lương suốt mùa hè của nó. Một sơ sẩy nhỏ là nó chỉ có nước đổi tên, chuồn qua tiểu bang khác. Hai bàn tay Mark ướt đẫm mồ hôi. Nó vừa định cầm lên dụng cụ tỉa khắc thì điện thoại di động reo vang.
Mark giật nảy mình vì bất ngờ. May là nó chưa bắt đầu, cú điện thoại chỉ chậm một giây, chắc logo của Câu lạc bộ thuyền buồm Stony Brook sẽ bị rạch sâu một vệt quá. Hít sâu một hơi, Mark tự hỏi, vì sao điệu nhạc luân vũ lại vang lên trong quần nó. Chưa bao giờ nó gọi đi qua chiếc điện thoại di động này. Chỉ dùng cho những chuyện khẩn cấp hay xem giờ. Gọi đến càng lạ lùng hơn. Chuông reo thêm lần nữa, Mark mới nhận ra là điện thoại của nó reo thật. Rút ra khỏi túi, nó mở nắp điện thoại:
– A lô?
– Ê! Courtney đây.
Nghe giọng Courtney, Mark bất ngờ hơn cả nghe tiếng điện thoại reo:
– Court… Courtney Chetwynde hả?
– Hừ, bạn quen bao nhiêu Courtney biết số phôn của bạn hả?
– Trời đất, nghe tiếng bạn, mình mừng quá. Đang ở đâu?
– Một ngôi trường ở Berkshires. Tên là Stanfield. Mình đã ở đây gần một tháng rồi.
– Hiểu. Học hè. Nghe có vẻ như một điều… mình cũng nên làm.
Hai đứa cười vang. Courtney nói:
– Thật ra cũng dễ chịu. Mình chỉ học ba môn. Một môn trong đó là hội họa. Lượng giác đại số… oải lắm.
– Đại số? Cần giúp không?
– Có chứ.
Courtney cười khì. Mark cũng cười theo. Vui thật. Giọng Mark ngập ngừng:
– Vậy… ừ… bạn khỏe không?
Một câu hỏi bình thường, nhưng cả hai đều biết quan trọng đến thế nào.
– Mình khỏe. Thật đó. Khỏe mới gọi cho bạn chứ. Rất nhiều chuyện để nói, nhưng để khi nào gặp lại đã. Mình chỉ muốn bạn biết, cho đến lúc này mọi chuyện đều rất tuyệt. Cái đầu của mình đang ổn định lại dần.
– Courtney, nghe vậy mình vui lắm.
– Mình không còn suy nghĩ linh tinh nữa. Đó là một điều tốt.
Mark không trả lời. Nó biết ý cô bạn nói gì. Courtney tiếp:
– Nói ra hơi kỳ kỳ. Mình… mới gặp một người…
– Tất nhiên. Mình đâu nghĩ là bạn ở đó một mình.
– Hì hì, không, ngố ơi. Mình đang nói về một gã con trai.
– Hả? Bạn nói là một… anh chàng?
– Ừa, tên chàng là Whitney.
– Whitney? Nghe như tên trong ca kịch rẻ tiền.
Courtney phì cười:
– Kinh hơn nữa. Tên chàng là Whitney Wilcox.
– Bạn đang nói đùa hả?
– Chẳng may là… rất thật. Nhưng anh chàng bảnh lắm. Tụi mình… ừ… tối nay tụi mình có cái hẹn. Mình sẽ đạp xe đến gặp anh ta, đi ăn pizza.
Mark không biết phải phản ứng sao. Nghe Courtney hẹn hò với một gã không là Bobby, cứ chương chướng, nhưng sau khi đọc nhật ký Bobby thổ lộ về tình cảm đối với Loor, có lẽ chuyện này có vẻ tốt nhất. Đương nhiên, vì nhiếu lý do, Mark không thể nói cho Courtney biết.
Courtney lại nói:
– Mình cũng chẳng hiểu sao lại muốn nói chuyện này với bạn.
– Mình rất hân hạnh.
Một lúc sau, Courtney hỏi:
– Ghét mình không?
– Ghét bạn? Ồ, không đâu. Mình mừng là bạn đã gặp một anh chàng.
– Không phải chỉ chuyện đó. Mà về… mọi chuyện.
– Courtney, mình không ghét bạn. Thôi, cho mình xin đi!
– Nghiêm túc chứ?
– Nghiêm. Có những chuyện xảy ra và chúng ta phải làm những gì chúng ta phải làm.
– Cám ơn bạn nhiều. Mình cần nghe bạn nói như thế.
Một lúc sau, Courtney nói tiếp:
– Mình xin lỗi vì đã đột ngột bỏ đi. Như vậy là không đẹp.
– Không sao đâu. Không sao đâu.
– Tuy nhiên mình vẫn thấy mình tệ quá. Nhưng nếu bạn thấy tình trạng mình, bạn sẽ biết là mình đã làm đúng.
– Nghe giọng bạn, mình biết rồi. Mình nóng lòng được nói chuyện trực tiếp với bạn.
Còn một câu hỏi chưa được… hỏi mà Mark hy vọng Courtney sẽ không hỏi. Nhưng Courney đã lên tiếng:
– Vậy… ừ.. có gì…
Mark vội nói:
– Không.
Mark biết Courtney sắp hỏi Bobby đã gửi nhật ký chưa. Nó không muốn cho cô biết. Courtney đang cố gắng phấn đấu lấy lại sự ổn định tinh thần, thì dù cho cô có bạn trai mới, nó cũng sẽ không cho cô biết Bobby đang bước vào giữa một cuộc chiến bộ tộc và đang si tình Loor. Mark biết dần dần cũng sẽ phải tiết lộ tin này, nhưng bây giờ không đúng lúc.
– Không. Chẳng có… có… tin gì mới hết.
Nó nhăn nhó. Phải chi ngừng lại sau tiếng “không” là đủ rồi. Chắc chắn Courtney sẽ đoán ra vì giọng lắp bắp bối rối của nó.
– Ồ, không sao.
Mark cảm thấy sự ngập ngừng trong giọng Courtney. Cách nói của cô cho nó hiểu là, cô biết rồi. Nó cố đổi đề tài:
– Bao giờ bạn về?
– Mấy tuần nữa. Lúc đó chúng ta sẽ nói tiếp. Ok?
– Mình nóng lòng gặp bạn lắm đó.
Nó nhẹ cả người vì Courtney đã không hỏi gì thêm về nhật ký.
– Mark, mình rất nhớ bạn. Cho dù bạn là một nhóc ngố hay gì gì đi nữa.
Mark cười khì khì:
– Ui da! Đa tạ.
– Chúng ta sẽ làm một chầu khoai tây chiên ở Cầm Viên, Ok?
– Hẹn thế đi. Tạm biệt Courtney. Bảo trọng.
– Hẹn gặp lại, đầu bự.
Điện thoại tắt. Mark mỉm cười. “Hẹn gặp lại. đầu bự?” Courtney có vẻ thoải mái. Và vui. Giống hệt Courtney ngày nào. Dù vẫn thấy kỳ kỳ khi nghĩ Courtney thích một gã khác ngoài Bobby, nhưng dường như gã này đang giúp cho cô hồi phục. Thì đó lại là điều tốt. Dù rất ghét phải gánh vác nhật ký của Bobby một mình, nhưng nếu điều đó làm Courtney trở nên khỏe mạnh hơn, Mark thấy cũng xứng đáng. Đóng nắp điện thoại, nhét lại vào túi, Mark cảm thấy mọi chuyện đang có chiều hướng rất tốt. Bây giờ nó đã có thể chăm chú vào cái cúp bạc dở hơi này.
Điện thoại lại reo.
Chuyện gì nữa đây? Sao thình lình nó được hâm mộ dữ vậy? Rút điện thoại, mở nắp, Mark hỏi:
– Courtney hả?
Một giọng khàn chọc ghẹo:
– Courtney? Bộ tao giống Courtney lắm hả?
Thật không tin nổi. Mark hỏi:
– Mitchell? Sao mày có số này?
– Từ Sci-Clops. Chúng mình đều là thành viên câu lạc bộ khoa học mà. Mày quên à?
– Ồ, hiểu. Mày muốn gì?
– Dimond, tao gặp rắc rối. Cần mày giúp. Ngay bây giờ.