Bên ngoài trời đã dần tối, mọi người cũng đang tất bật chuẩn bị bữa tối, họ không nấu cùng nhau, không ăn cùng nhau mà mỗi người sẽ tự túc phần ăn riêng cho mình, cô tổng phụ trách cùng những giáo viên khác đang phân phát thực phẩm cho mọi người để họ nấu.
Thảo Nguyên cũng đi xếp hàng để lấy thực phẩm, nó biết Toàn Phong sẽ chẳng đời nào mà chịu đi ra lấy, vả lại nó cũng muốn đi, một là để tránh phiền phức cho hắn, hai là để tránh mặt hắn, từ trưa đến giờ cả hai đã rất là khó xử, nó không nghĩ hắn lại nói ra những lời đó với nó, nó thề rằng lúc đó nó đã thật sự rung động, nó không biết liệu có phải nó cũng thích hắn?
Quay trở lại lều của mình nó cảm nhận nhiệt độ trong cơ thể đã không ngừng tăng lên vùn vụt, nhịp tim cũng đột ngột nhanh hơn, đặc biệt là khi nhìn thấy hắn.
– Um… tôi… tôi đem thực phẩm về rồi nè, anh… anh chế biến đi. – Nó đưa thức ăn ra trước mặt hắn, cố gắng làm bộ dạng tự nhiên thường ngày.
– Ừ,… – Hắn gật đầu, hắn không như lúc trước sai bảo nó nữa.
Nó thấy tình hình không mấy khả qua liền cười làm thân với hắn.
– Hay để tôi giúp anh cho.
– Được. – Hắn lại gật đầu, thật ra hắn sao vậy chứ, lại giống như lúc mới gặp nó, kiệm lời à?
– Anh… – Hắn ngước nhìn nó. – Ý tôi là anh bị làm sao vậy?
– Chẳng sao cả. – Hắn không đếm xỉa nó xoay người đi.
Gì vậy chứ? Người khởi xướng là hắn, chủ động nói ra những lời trong lòng cũng là hắn giờ thì lại làm ngơ với nó, có phải là nó ngỏ lời đâu chứ? Thật khó chịu mà.
– Chúng ta có thể cư xử như bình thường không? – Nó lấy hết dũng cảm để nói.
Hắn dừng lại, dáng vẻ như đang trầm ngâm, sau cùng thì ngoái đầu nhìn nó, trên môi lộ ra nụ cười như mỉa mai.
– Tôi chỉ là không muốn cô khó xử, hãy quên chuyện lúc sớm đi, tôi chỉ dùng những lời đó để an ủi cô thôi, toàn lừa gạt cả đấy. – Nói rồi không lưu luyến mà nhìn nó dù chỉ một cái, bước đi.
Nó như chết đứng ngay tại chỗ, đôi mắt vô hồn ngày một trừng to hơn để ngăn thứ cảm xúc không tên ập đến.
“Anh ta vừa nói gì…”
Quên á? Những lời an ủi sao? Lừa gạt, dối trá cả, hắn xem nó là gì? Đồ chơi rẻ tiền hay một thứ tiêu khiển, vậy mà tim nó đã rung động, rung động trước những lời dối trá. Đáng lí ra nó nên hiểu rõ thân phận của mình, muốn được hắn yêu? Còn lâu đi, đúng là mơ tưởng, nó quên rằng bên cạnh hắn vẫn còn Thanh Thanh sao? Ngày nào chị ta còn tồn tại thì ngày đó nó sẽ không bao giờ có một vị trí nào trong lòng hắn, dù rằng giờ đây hai người họ đã chia tay nhưng nó nhận ra hắn còn rất yêu cô ta, lúc hắn kể về kỉ niệm giữa hắn và Thanh Thanh cho nó nghe thì nó đã biết hắn không thể quên được cô ta, dù bây giờ cô ta có thay đổi hay phạm phải một sai lầm gì thì cho đến cuối cùng hắn vẫn sẽ tha thứ, sẽ có một ngày hai người họ sẽ lại tìm đến nhau, sẽ sớm thôi.
– Hừ, mình chẳng buồn, chẳng buồn gì cả, dù sao thì từ nhỏ đã bị bỏ rơi rồi, đã thường bị trêu chọc và giờ bị trêu tiếp cũng chẳng sao? – Dù nó nói thế nhưng trong lòng lại rất đau, đau đến không thể tả.
…
Hôm qua không ăn gì nên sáng ra đã đói đến rã ruột, cũng tại tên Toàn Phong chết tiệt làm nó không thê nào nuốt được thứ gì vào bụng, cả đêm phải ôm cái bụng đói đi ngủ, đã thế hắn còn ngồi trước mặt nó hưởng thụ thành quả, còn tự nhiên mà mời, hắn có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra nhưng nó thì không thể. Sáng sớm nó đã không thấy nó đâu, chả biết đi đâu rồi nữa, thôi mặc kệ hắn, để ý đến hắn làm gì? Lo cho cái bụng đói trước đã.
Nó đi lanh quanh kiếm chút gì đó ăn, nhưng ở nơi khỉ ho cò gáy này thì làm gì có thứ nào có thể nhét vào bụng chứ, đi sang những lều bên cạnh may ra còn chút thức ăn tối qua, nhưng xem ra số nó thật xui xẻo, lều ai cũng khép kín, chắc hắn tối qua ai cũng ngủ ngon ngoại trừ nó. Haiz… nó thở dài một cái rồi quay trở về lều của mình.
– Xui xẻo, cứ như mình bị sao chổi chiếu hay sao ấy? – Nó vừa đi vừa lẩm bẩm.
Về đến định vào trong đánh một giấc nữa cho xong thì bỗng nó dừng lại, nó thấy bóng lưng của ai đó phía sau lều thì phải, trời cũng chưa sáng lắm, chả lẽ là ăn trộm?
Nó rón rén bước lại gần.
– Anh đến đây để làm gì? Có phải mẹ tôi lại nhắn nhủ gì anh nữa không?
Phù…thì ra là Toàn Phong, cứ ngỡ là tên nào, anh ta đang nghe điện thoại sao?
Mặc kệ, vào trong nghĩ ngơi cho khỏe thân, chẳng thèm để ý đến anh ta làm gì.
– Tôi đến đây đâu nhất thiết là tìm cậu.
– Ngoài chuyện này thì còn chuyện gì khác.
– Tôi đến tìm bạn gái tôi không được sao?
Khoan đã… giọng nói này…
Nó xoay lưng chưa kịp bước thì giọng nói kia đã làm cho nó đứng hình. Thì ra không phải là hắn đang nghe điện thoại mà là đang nói chuyện với ai đó mà cái giọng nói kia rõ ràng là nghe rất quen tai, nó ngẩn người một lúc lâu sau đó thì trợn tròn mắt.
– Là Thiên Vũ.
– Ai đó?
Nó bị câu hỏi kia làm cho hồn bay phách lạc, cũng tại nó đương không lại hét lớn như vậy làm gì? Nhưng mà cũng không thể trách nó được, nó không nghĩ là tên đó lại có thể đến tận đây, anh ta sao cứ theo ám nó không biết.
Hắn và Thiên Vũ cũng bị tiếng hét của nó làm cho nao núng, cứ nghĩ ai đó nghe lén nên lập tức phát ra tiếng động, nó cũng phải nhanh chân mà chuồn nhưng lại muộn mất rồi.
– Thảo Nguyên… – Thiên Vũ có chút ngạc nhiên mà gọi tên nó.
“Trời ơi, chết mình rồi, hẳn là anh ta đến đây đòi nợ, đã vậy còn quen biết với Toàn Phong, tiêu thiệt rồi.”
– Hì hì… – Nó nhe răng xoay người nhìn anh ta cười. – Thì ra là anh Thiên Vũ đấy à?
– Hai người quen biết nhau. – Hắn có chút ngỡ ngàng nhìn họ, nhưng xem ra thái độ của nó rất lạ, cứ như là muốn trốn tránh.
Thiên Vũ nghe hắn hỏi thế liền nhếch môi, tiến đến chỗ nó, tay vòng qua cổ nó, kéo nó lại gần mặc cho nó không hiểu gì vẫn ra sức giãy giụa.
– Quên giới thiệu với cậu, đây là bạn gái của tôi.
“Cái gì? Anh nói sao hả?” Nó trừng mắt nhìn anh ta rồi lại nhìn hắn.
Anh ta sao có thể tùy tiện nói thế được chứ, cái tên này, ai cho phép, ai đồng ý khi nào hả?
– Ai là bạn gái của anh chứ? – Nó cuối cùng nhịn không được đành phải nói,
Thiên Vũ nhanh tay bóp chặt miệng nó làm miệng của nó trông rất đáng yêu, ha ha…
– Em yêu không cần phải ngại đâu, đây có phải là người xa lạ đâu. – Nói xong anh ta lại nhìn về phía hắn. – Ha ha… bạn gái tôi rất xấu hổ, cậu không trách chứ.
Hắn không trả lời, tỏ vẻ làm ngơ, nó thì huơ tay múa chân bảo anh ta buông ra, thật không ra làm sao, anh ta không biết nó và hắn ở chung một nhà hay sao mà nói thế hả? Tên khốn kiếp.
– ui… mau… mau… bỏ ra… – Nó cố gắng gạt tay anh ta ra nhưng không được.
– Tôi có chuyện muốn nói riêng với anh. – Hắn đột ngột lên tiếng khiến Thiên Vũ không còn tí hứng thú nào để trêu chọc nó, tuy nhiên nhìn bộ dạng nó lúc này trong rất dễ thương, đúng là không uổng phí chuyến đi làn này nhỉ.
– Được. – Thiên Vũ gật đầu rồi cúi nhìn nó. – Anh đi với cậu ta một chút, lát sau sẽ quay lại tâm sự với em, nhớ em chết đi được. – Nói xong liền bỏ tay ra đi theo hắn.
– Tên chết bằm. – Nó lí nhí.
Nó đứng chỉnh sửa lại khuôn mặt méo mó, ê ẩm của mình rồi nhìn theo bóng lưng hắn trầm ngâm, phải chăng vừa rồi hắn vừa giải vây cho nó.
Nghĩ thế nó lại lắc đầu, không đời nào đâu, thái độ hắn vừa rồi đâu thèm để tâm đến nó, hơn nữa lúc nãy nó cũng nghe hai người họ đang nói chuyện gì đó rất khác thường, tính tò mò trong người nó lại nổi lên rồi.
– Hai tên này nhất định là có chuyện gì đó mờ ám, phải đi theo xem mới được.
#Thật xin lỗi đã để mọi người chờ lâu# @-@
– Cat.md-