Tùng Nhân mở cửa phòng bước ra, tay cứ xoa xoa cái cổ, mặt thì nhăn nhúm lại. Tối qua cậu ta thức khuya luyện tập nên giờ ê ẩm cả mình mẩy, vừa gặp nó cậu ta liền quên ngay cơn đau.
– Ủa sao hôm nay về sớm vậy hả ôsin?
– … – Nó chẳng thèm quan tâm đến câu nói của Tùng Nhân mà đi lướt qua luôn, trên môi vẫn nở một nụ cười thân thiện.
– Ê! Nè… nè…
– Xùy… xùy… Tùng Nhân! – Chị Thu Vân đưa ngón tay ngoắc ngoắc ra hiệu cho cậu ta đến gần.
Tùng Nhân tiến đến chỗ chị Thu Vân ngồi phịch xuống.
– Bữa nay nó bị gì vậy chị?
– Chị cũng không biết nữa nhưng mà nhìn tình hình này chắc là con bé Thảo Nguyên bị trúng tiếng sét ái tình rồi đó. – Chị Thu Vân đưa vẻ mặt nghiêm túc hết mức có thể.
– CÁI GÌ? VẬY LÀ CON THẢO NGUYÊN NÓ BIẾT YÊU RỒI HẢ? – Tùng Nhân đứng bật dậy thét toáng lên.
– Trời ưi… – Chị Thu Vân kéo lấy tay cậu ta. – Em làm gì mà la làng lên như vậy chứ? Chị chỉ mới đoán thôi mà, nói nhỏ thôi. Mà chuyện này đâu liên quan gì đến em đâu sao kích động dữ vậy, không lẽ… – Chị Thu Vân lấy tay chống cằm cười gian.
Tùng Nhân nheo nheo mắt làm lơ.
– Là ý gì vậy chứ? Chị đừng có nghĩ em… em… nhỏ đó… ơ… thôi đi không nói chuyện với chị nữa. – Tùng Nhân bực bội đứng lên bỏ đi.
Chị Thu Vân đoán ra điều gì đó nên ngồi cười một mình, cũng có thể chị cố tình nói vậy để chọc ghẹo cậu ta không chừng.
7 giờ tối.
Nó đang bước xuống lầu trong một tâm trạng hết sức phấn khởi, hai tay cứ đánh bẹp bẹp vào nhau , chuyện trên bãi biển còn để lại cho nó một chút rung động, thấy thích thích mà cũng thấy nó hơi sến sến, nhưng mà cũng chẳng sao chỉ cần có được người mà nó muốn có thì sao cũng được. Ủa? Nó khom người nhìn xuống chỗ tivi, đó chẳng phải là Tùng Nhân sao? Tối Nay cậu ta có buổi họp mặt với mọi người trong ngành giải trí mà sao giờ còn ngồi đó xem phim, kì vậy ta? Phải hỏi mới được. Chứng tò mò của nó lại nổi lên, nó đi chậm rãi lại phía Tùng Nhân, ngồi xuống bên cạnh cậu ta.
– Hôm nay anh không đi gặp mọi người sao?
Tùng Nhân chỉ xoay mặt nhìn nó một cái rồi lại dán mắt vào màn hình, nhìn thái độ của Tùng Nhân nó đoán là cậu ta đang gặp phải chuyện buồn gì đó.
– Bộ… anh đang có chuyện không vui hả?
Tùng Nhân lại nhìn nó, lần này thì cậu ta gật đầu một cái.
– Nếu anh có chuyện gì thì nói với tôi đi biết đâu tôi có thể giúp được anh thì sao?
– Liên quan gì đến cô. – Tùng Nhân bực dọc quát nó.
– Ơ… này! Tôi chỉ là có ý tốt thôi mà.
– Không cần. Đồ nhiều chuyện.
– Anh thật quá đáng mà, không thích nói thì thôi dù sao thì tôi cũng không quan tâm gì đến anh cả, anh đối với tôi chỉ là…
– Đủ rồi! – Tùng Nhân đứng bật dậy hét lên.
…
Hôm nay cậu ta bị sao vậy trời, tự nhiên cái quát nó, nó có làm gì đâu, nó chỉ tò mò một chút thôi mà, nhưng nó cũng muốn chia sẻ với cậu ta thôi, không lẽ như vậy là sai hả? Nó im lặng đứng lên định bỏ đi thì cậu ta gọi lại:
– Định đi đâu vậy hả?
“Mình đã nhượng bộ rồi còn muốn gì nữa hả?” Nó cau có, mặt nhíu lại.
– Tôi định đi lên phòng.
– Đi xuống bếp làm thức ăn đi tôi đói rồi. – cậu ta nhỏ giọng nói với nó.
Nó phóng sải dài xuống bếp, hai mắt vẫn còn ngầu vì chưa quên được chuyện khi nãy, nó làm rùm beng lên để giằng mặt Tùng Nhân nhưng cậu ta nào để tâm đâu, nó đúng là trẻ con mà. Nó làm xong tất tần tật mọi thứ, dọn sẵn cả lên bàn chỉ còn đi kêu cậu ta xuống ăn là ổn thỏa, nó bước một cách nặng nề, mỗi bước chân như một hòn đá ngàn cân nện xuống sàn nhà, có chuyện tí tẹo như thế thôi mà nó làm vậy đó, có ai thấy nó giống đi làm ôsin không?
– Tôi làm xong thức ăn rồi. – Nó nói một câu ngắn ngủn không đầu không đuôi.
– Nói chuyện đàng hoàng lại coi, đó là thái độ cô nói chuyện với chủ hả? – Tùng Nhân cũng căng không ít.
Nó thay cố nén cơn giận, thay đổi giọng nói.
– Ơ… mời cậu chủ xuống ăn cơm. – Nó cắn chặt hai răng, cúi đầu mời Tùng Nhân.
– Vậy còn được. – Tùng Nhân mỉm cười ngếch mặt lên trời.
Nó đi theo phía sau Tùng Nhân, tay không ngừng vung nhá vào cậu ta, cậu ta xoay lưng lại nó liền quay đi chỗ khác giả lơ. Đến chỗ bàn ăn nó đứng cạnh Tùng Nhân hai mắt cứ đảo qua ngó lại, hết nhòm trần nhà lại ngó xuống đất, miệng cứ múm mím.
– Nè! Cô làm cái gì vậy? Sao không ngồi xuống ăn đi.
– Tôi không dám đâu, tôi biết anh không ưa gì đứa ôsin này hết thường ngày có chị Thu Vân ở nhà nên anh mới cho tôi ngồi chung thôi, còn bây giờ chỉ có tôi với anh nên…
– Thôi ngồi xuống đi tôi cho phép đó. Mà… ngoan vậy cũng tốt, ha ha ha… – Tùng Nhân há miệng cười lớn.
Cười đi, cười nhiều vô đi một ngày nào đó anh nhất định sẽ khóc trước tôi thôi. Nó nhếch miệng lên vì một ý nghĩ vừa mới chạy qua trong đầu. Giờ mới thấy nó đã khác xưa rồi, không còn nhút nhát hay ngốc ngếch như mọi người vẫn hay nói nữa, chẳng những thông minh mà giờ đây nó còn có một người bạn trai tài giỏi, giàu có còn là một “hot boy” của trường nữa đó. He he he…
Nó cắn đôi đũa, miệng lâu lâu lại mở ra đưa cả hai hàm răng, cứ nghĩ đến Long là nó lại mơ mộng thế đó, Tùng Nhân đang ăn cũng bị nó làm mất hứng, cậu ta chuyển sang trạng thái tò mò, nhìn vào đôi mắt sáng rực, lấp lánh như sao của nó thì cũng đủ biết chuyện liên quan đến nam nữ rồi.
– Ê! – Tùng Nhân huơ huơ tay trước mặt nó. – Ê!
– Ơ… hả? Gì vậy? – Nó giật mình chớp chớp hai hàng lông mi.
– Cô bị gì dạ, ăn không ăn mà cứ ngậm đũa là sao?
– Hả? Ờ… – Nó chỉ ngẩng đầu lên gật đầu một cái rồi cắm đầu xơi tiếp.
Cậu ta nhìn dáng vẻ thơ thẫn của nó thì lại thấy khó chịu, hễ thấy nó cười là cậu ta lại thấy ghét nó hơn, tại sao? Nụ cười của nó cũng rạng ngời lắm chứ bộ, hai mắt cậu ta đỏ lửa nhìn chằm chằm vào nó.
Nhớ đến chuyện lúc sớm chị Thu Vân đề cập cậu ấy lại thắc mắc, có thật nó biết yêu không? Cậu ấy đưa đôi mắt ti hí của mình nghiêng qua ngó lại, xăm soi nó đủ góc độ.
“ Nhìn kĩ thấy cũng đẹp, càng nhìn lại càng thấy… tầm thường. Không biết ai mà có mắt nhìn người dữ vậy ta?” Tùng Nhân bĩu môi.
Thái độ khinh người của cậu ta đã bị nó bắt gặp, nó ngưng đũa và đưa hai tảng băng nhìn cậu ấy. Ngay lập tức Tùng Nhân rút môi lại, cười với nó.
– Ôsin nghe nói đang quen ai hả? – Giọng ngọt như đường.
– Gì – Nó giật mình mắt chớp chớp. – Quen ai là sao ạ!
– Quen ai trong trường đó. – Cậu ta lạnh lùng nói tiếp.
– A! Là chuyện đó hả? – Nó mỉm cười rạng rỡ.
Tùng Nhân chỉ khẽ nhếch miệng nhìn nó. – Thừa nhận rồi hả?
– Thì tôi đi học nên quen rất nhiều người, anh đừng lo ai cũng xem tôi là bạn hết á.
Trời ơi! Nó đúng là ngốc mà cậu ta có phải hỏi chuyện đó đâu chứ. Mắt Tùng Nhân nổ cả đom đóm khi nghe nó nói.
– Tôi đang nói quan hệ nam nữ không phải bạn bè nghe rõ chưa. – Tùng Nhân quát lớn.
– Ơ… Hi hi… chuyện đó thì… thì không có đâu. – Nó không dám nhìn thẳng vào mắt Tùng Nhân nên lơ đi chỗ khác, thật ra nó cũng muốn nói ra nhưng mà sợ cậu ta lại chọc quê nên thôi. Nó đâu có biết rằng hành động lúc này của nó làm cậu ta rất bực bội.
Không có hả? Ai tin chứ? Tùng Nhân đưa tay gấp thêm thức ăn rồi lại hỏi tiếp:
– Quen bao lâu rồi khai thật đi?
– Đâu… đâu có. – Dù có nói gì thì nó vẫn chối quanh.
– Tôi cho cơ hội cuối cùng đó.
– Tôi đã nói không rồi mà.
Ầm!
Cậu ta nổi giận đứng dậy đập tay xuống bàn, nó thì hoảng hồn ngồi run cầm cập, bị gì vậy chứ? Từ đấu đến cuối nó có làm gì cho cậu ta giận đâu sao lại như vậy?
– Nếu đã không thừa nhận thì sẵn đây tôi nói luôn. Trong căn nhà này vốn chỉ dành cho những người nổi tiếng như tôi thôi, ngay từ đầu thì không ai trong nhà thích một người rắc rối như cô ngoại trừ chị tôi, vậy nên để được sống yên ổn thì cô nên biết thân phận một chút đừng gây thêm tai tiếng nữa. Tôi nói thẳng ra là tôi cấm cô yêu bất kì ai khi còn đang đi học và ở nhà của tôi nghe rõ chưa?
– … – Nó im lặng không dám mở lời sợ cậu ta lại nói nó thiếu lễ độ rồi lại mắng nó nữa.
Cậu ta bị khùng rồi. Nó quen ai là quyền của nó chứ, cớ gì cậu ta lại cấm, tự nhiên đang ăn ngon lành vui vẻ cái nổi nóng với nó hà, đúng là…
Tùng Nhân xỉa đũa vào mặt nó, hai mắt sắc lạnh, vành môi cong lên.
– Nghe chưa hả?
– Anh thật vô lí, tôi quen ai thì có liên quan gì đến nhà này đâu. – Nó không thể nhịn thêm được nữa nên đành lên tiếng.
– Sao không liên quan, cô ra ngoài yêu đương rồi tai tiếng thì nhà này chịu hả? – Tùng Nhân đưa mặt đến gần nó.
Nó không tài nào đoán được sẽ xảy ra một chuyện vô lí thế này, nó quen ai hay làm gì thì có ảnh hưởng gì đến người trong nhà này đâu, cậu ta nói với nó như vậy là ý gì? Nó không hiểu gì hết. Rõ ràng là đang kiếm chuyện vô cớ, biết ngay cậu ta chẳng tốt lành gì khi kêu nó ăn cùng mà.
Nói gì bây giờ? Nó không thể giải thích thêm gì được nữa. Có lẽ cậu ta đang giận cá chém thớt.