Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Chương 93: Khúc hát ru



“Như thế nào?” Thượng Quan Ngưng hỏi.

Tiêu Hòa Nhã liếc mắt nhìn Tiêu Tiểu Bảo, cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu một cái, “Được rồi, chúng ta ở lại nơi này đi!”

Sau đó Tiêu Hòa Nhã đã được sắp xếp đến ngôi nhà mới này, còn lớn hơn nhà
cô ở công viên Thanh Hòa, nghe nói đây là khu biệt thự xa hoa nhất thành phố, hiện tại cô ở nơi gọi là công viên Sướng, công viên Sướng đối diện công viên Lan, đó là vườn nhà anh cả Hạ, đúng rồi, quên nói một chuyện, sau khi sắp xếp ổn thõa cho cô, Thượng Quan Ngưng đã đánh Hạ Ngưng
Nhật, giỏi lắm, được gọi là một người độc ác, thiếu chút nữa thiếm
Thượng Quang và chú Hạ cũng không nhận ra được.

“Mẹ! Tại sao Thượng Quan lại đánh chú Hạ?” Buổi tối, Tiêu Tiểu Bảo vùi ở trong ngực Tiêu Hòa Nhã rất là tò mò hỏi.

“Theo Đại Nhất sư huynh từng nói, anh cả Hạ giống như đã sớm biết con là con
trai của Hiệu trưởng, nhưng cho đến bây giờ vẫn không chịu nói ra, ngay
cả hôn sự của Hiệu trưởng cũng là do anh ấy ở phía sau thực hiện! Cho
nên Hiệu trưởng rất tức giận mới đánh anh ấy!” Tiêu Hòa Nhã mang những
chuyện nghe được nói cho con trai ngoan của mình nghe.

“Mẹ, tại sao phòng của người không ngủ lại chạy đến chỗ con?” Tiêu Tiểu Bảo không hiểu nhìn Tiêu Hòa Nhã. dien dan le quy don

Tiêu Hòa Nhã uất ức bịt miệng: “Mẹ cho là con rất muốn ngủ chung với mẹ?”

Nhìn bộ dáng uất ức của cô, cuối cùng mềm lòng.”Được rồi được rồi, con rất muốn mẹ ôm con ngủ! Mẹ thông minh, mau ngủ!”

“Này còn không sai biệt lắm!” Tiêu Hòa Nhã bĩu môi, “Không đúng, giọng nói
của con giống như đang dỗ một đứa bé! Tiểu Bảo, chúng ta phải nói chuyện thật tốt, là mẹ chăm sóc con không phải là con. . . . . .”

“Mẹ, Tiểu Bảo buồn ngủ quá rồi!” Tiêu Tiểu Bảo dụi mắt rất là khốn đốn nói.

Tiêu Hòa Nhã lập tức đầu hàng, đôi tay ôm Tiểu Bảo, nhẹ nhàng vỗ phía sau
lưng của cậu, miệng lẩm bẩm, “A, đi ngủ sớm một chút…! Đúng rồi có
muốn mẹ hát một khúc hát ru cho con nghe hay không?”

“Người sao?” Tiêu Tiểu Bảo có chút không thể nào tin được, quá khứ thỉnh thoảng sẽ
nghe mẹ gào thét đôi câu, nhưng đã đi xa lâu như vậy, không phải là cậu
nhiều điều, nhưng có một cậu cả là siêu sao phim điện ảnh và truyền hình ở một bên chống lưng, cao thấp thật sự không phân biệt được.

“Này nói cái gì?” Tiêu Hòa Nhã bốc khói lên đầu, giống như bị tổn thương
lòng tự ái, lớn tiếng phản bác: “Mẹ chính là cao thủ bão tố âm cao! Bài
Cao nguyên Thanh Tạng biết không? Người hát bài đó, biểu cảm cao, đối
với mẹ mà nói trình độ như vậy cũng không khó!”

“Khúc hát ru! Khúc hát ru!” Tiêu Tiểu Bảo nhấn mạnh, “Cao nguyên Thanh Tạng là khúc hát ru sao?”

“Đúng đúng đúng!” Tiêu Hòa Nhã gật đầu liên tục, “Vậy thì mẹ hát bài ba lô
nhỏ cho con nghe! Mẹ nói bài Cao nguyên Thanh Tạng với con chỉ là muốn
nói cho con biết bản lĩnh ca hát của mẹ như thế nào, con hãy suy nghĩ
một chút cậu cả của con ca hát dễ nghe như vậy, thân là em gái của anh
ấy làm sao mẹ có thể hát khó nghe phải hay không?”

“Ừ, vậy mẹ
nhanh hát đi!” Tiêu Tiểu Bảo thúc giục, “Đừng chờ đến khi con ngủ thiếp
đi rồi mẹ còn chưa bắt đầu!” dien dan le quy don

“Tốt lắm! Khụ
khụ. . . . . .” Tiêu Hòa Nhã Thanh hắng giọng, lúc này mới lên tiếng ca
hát, “Ba lô nhỏ, chao đảo, trong tiếng cười mẹ cõng con trên lưng, lần
đầu ném trải cuộc sống giữa núi sâu xa xôi, lần đầu. . . . . .”

Sau đó Tiêu Tiểu Bảo ngây người, cái này gọi là khúc hát ru của quỷ, bài
hát này nếu có thể làm cho người nghe hát ngủ thiếp đi cũng coi như
chuyện lạ rồi.

Tiêu Hòa Nhã vừa hát vừa nháy mắt với Tiêu Tiểu Bảo, ý là con hãy mau ngủ đi! Mẹ hát mệt như vậy rồi.

Tiêu Tiểu Bảo tiếp tục giả vờ vô tội, cậu cũng muốn ngủ kia mà, nghe âm thanh như tiếng sói tru này cậu có thể ngủ được sao?

Cửa vốn khép hờ lặng lẽ bị khép lại, Thượng Quan Ngưng chịu đựng lòng đầy ý cười đi tới thư phòng, gian phòng kia tuy cách âm tốt, lại vẫn không
cách nào ngăn cách âm thanh độc hại màng nhĩ của người nào đó, chỉ có cô mới như vậy, vẫn không biết xấu hổ nói giọng mình không tệ? Là em gái
của ca sĩ?

“Lão đại, có phải chị dâu muốn giết tiểu thiếu gia hay là suy nghĩ muốn gián tiếp hại chết chúng ta?” Bên trong thư phòng,
Nhất – Nhị – Tam – Tứ từng người một đều che lỗ tai tránh né tạp âm, Đại Nhất không nhịn được mở miệng nói.

“Bốp!” Thượng Quan Ngưng
thưởng cho anh một cái gõ đầu, “Cậu có thể may mắn nghe được tiếng hát
của cô ấy đã không tệ rồi, còn dám nghi đông nghi tây!”

Đại Nhất bĩu môi, cũng không dám có ý kiến mới, người này bọn họ còn không hiểu sao, nổi danh bao che đó!

“Tốt lắm, chuyện xử lý không sai biệt lắm, các cậu cũng đều đi về nghỉ ngơi
đi!” Thượng Quan Ngưng nhàn nhạt phân phó. dien dan le quy don

“Dạ!” Bốn người chào một cái, lúc này mới trật tự lui ra ngoài. Sau đó, mở
cửa. . . . . . Ma quỷ xuyên qua lỗ tai mà ma quỷ xuyên qua lỗ tai! Thật
phục cô bé này, có thể mang một ca khúc êm tai hát thành kinh sợ như
vậy, nếu để cho Tống Tổ Anh nghe được có thể cầm dao chém cô hay không.

Thượng Quan Ngưng tựa bên cửa sổ, anh không có thói quen hút thuốc, hiện tại
cũng không có tâm trạng, nhìn vườn hoa ngoài cửa với sổ ánh trăng lờ mờ, không biết tại sao tâm trạng lại thay đổi tốt hơn.

Bên tai thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng hát, nụ cười trên mặt càng đậm! Thật là phục cô. Thật đúng là khoác lác vô sỉ!

“Leng keng.. . . . .” Điện thoại di động để ở trên bàn đột nhiên vang lên.

Thượng Quan Ngưng quay đầu lẳng lặng nhìn, nhưng không có đứng dậy đi qua
cầm **, chỉ là nghe tiếng chuông du dương, suy nghĩ một chút, cho đến
cuối cùng vẫn quyết định nghe điện thoại.

“Thượng Quan Ngưng chú
cũng quá lười đi? Nhận một cú điện thoại cũng không muốn sao?” Bên kia
Hạ Ngưng Nhật rất là bất mãn kêu gào vào trong điện thoại của mình.

Thượng Quan Ngưng coi sự bất mãn của anh như hư vô, tiếp tục thoải mái nhàn nhã nhìn ánh trăng sáng.

“Này này này. . . . . . Thượng Quan Ngưng dù gì tôi cũng là anh của chú, quá không nể mặt đi?” Hạ Ngưng Nhật tiếp tục bất mãn.

Thượng Quan Ngưng lạnh lùng liếc điện thoại di động tỏa sáng lấp lánh một cái, tựa như bình thường liếc Hạ Ngưng Nhật: “Nếu không phải xem anh là anh
trai của tôi, anh cho là tôi sẽ thoải mái bỏ qua cho anh như vậy sao?”

“Lúc ấy anh muốn nói cho chú biết kia mà, hỏa khí chủa chú quá lớn đánh anh
chạy đi đấy!” Hạ Ngưng Nhật giải thích, về phần sau tại sao lại không
nói, anh hi vọng để cho cô tự nói với em trai, không ngờ mình có thể
chịu đựng không nói, cô bé kia còn có thể nhịn lâu hơn anh, vừa đúng lúc bị nhà họ Mộ bức hôn, anh mới thuận thế để cho em trai của anh đồng ý,
bằng không nhà họ Mộ tuy lớn nhưng mà cũng không có tư cách ngồi lên
trên đầu nhà họ Hạ.

“Chuyện với nhà họ Mộ giả quyết như thế nào?” Thượng Quan Ngưng hỏi, không tin người nhà họ Mộ dứt khoát. dien dan le quy don

“Yên tâm đi, có anh ở đây!” Hạ Ngưng Nhật khẽ cười nói, hiển nhiên trận đánh trước đó đối với anh mà nói cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn, “Chỉ
là. . . . . .” Hạ Ngưng Nhật cố ý dừng lại.

“Tuy nhiên làm sao?”

“Cái đó tiểu thư nhà họ Mộ muốn chú tự mình đi giải quyết!” Hạ Ngưng Nhật
nói xong, cũng không cho anh cơ hội mắng trực tiếp cúp máy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.