Tiêu Hòa Nhã nhíu nhíu mày, lẳng lơ? Cô sao? “Tiểu thư, có phải cô đã hiểu lầm rồi hay không?”
“Hừ! Làm chuyện không biết xấu hổ còn không dám thừa nhận!” La Hân hung hãn nói.
“Nếu cô mang thai đứa bé của Tiêu Mặc Vân, tại sao còn cùng những người đàn
ông thối tha này thân mật như vậy? Tiêu Mặc Vân vừa tới công ty cô liền
như vậy, cô cho rằng Tiêu Mặc Vân là cái gì? Người như cô không xứng với anh ấy, nếu cô cảm thấy thẹn trong lòng, cô nên rời khỏi anh ấy, đi
càng xa càng tốt!”
Tiêu Hòa Nhã nhíu nhíu mày, sau đó nâng bàn
tay thon dài trắng nõn lên trước mặt nhìn một chút, lúc này mới vô cùng
buồn chán nhìn về phía La Hân nói: “Đại tiểu thư, tôi nghĩ cô hiểu lầm
rồi!”
“Hiểu lầm?” La Hân hừ lạnh một tiếng, trên mặt tràn đầy
giễu cợt: “Bị người bắt gặp thì nói là hiểu lầm? Cô rốt cuộc có biết hổ
thẹn hay không. . . . . .”
“Tôi có hay không thì có mắc mớ gì đến cô!” Rốt cuộc tâm tình đang tốt cũng biến mất, giọng điệu của Tiêu Hòa
Nhã không tốt cắt đứt chỉ trích của La Hân. “Cô là thứ gì? Có quyền gì
bình luận tôi? Ba của đứa bé là ai cô quản được sao, quá choáng mà, tôi
còn chưa quản là ai, cần cô lo sao? Bọn họ và tôi thân mật cần cô lo
sao? Cô ở đây nói hai câu chẳng lẽ tôi liền đuổi bọn họ đi sao? Cô nói
tôi không xứng với Tiêu Mặc Vân, chẳng lẽ tôi liền bỏ nhà đi sao? Cô nói đi cô là một người không quan trọng, không liên quan chạy tới đây nói
xằng nói bậy là có ý nghĩa sao? Có sao có sao? Nếu là nhàn rỗi nên về
nhà cô mà giả bộ, chớ ở trước mặt tôi càn rỡ, tôi không phải là chính
nhân quân tử, cô nói đúng, tôi không lễ phép tôi có thể ở trước mặt Tiêu Mặc Vân nói xấu về cô, đuổi việc cô, cùng tôi đấu cô còn non lắm!” Tiêu Hòa Nhã nói liên tiếp thiếu chút nữa khó thở.
Đại Tứ không ngừng vỗ sau lưng Tiêu Hòa Nhã giúp cô thuận khí, Đại Tam nhìn chằm chằm vào
La Hân, một bộ dạng hận không thể cắn chết cô ta!
“Anh. . . . . . . Anh. . . . . .Anh. . . . . .” La Hân kêu anh nửa ngày cũng không nói
được một câu trọn vẹn mà Đại Tam cũng không cho cô ta cơ hội tiếp tục
kêu anh.
“Anh cái gì mà anh? Nếu không muốn bị đánh thì cút nhanh cho tôi, tôi không phải là người không đánh phụ nữ, chỉ cần là phạm vào người của tôi, tôi mặc kệ cô là người già, phụ nữ hay trẻ nhỏ, được nể
mặt rồi mà còn lên mặt, tôi đánh cũng không oan!”
Sắc mặt của La
Hân rất là đặc sắc, lúc thì xanh lúc thì lại trắng một lát hồng một lát
lại tím, giống như là bảy sắc cầu vồng biến đổi không ngừng, thật là
đáng xem!
“Còn chưa cút!” Đại Tam nhìn cô ta vẫn đứng sững sờ ở nơi đó như cũ, không nhịn được lạnh giọng quát.
Nghe tiếng rống La Hân có chút sững sờ mà thu hồi thần trí, hung hăng trợn
mắt nhìn bọn họ một cái lúc này mới nhếch nhác bỏ chạy.
Tiêu Hòa
Nhã nhìn bóng lưng của cô ta biến mất mới thu hồi tầm mắt của mình. Sau
đó liền phát hiện hai người kia không có ý tốt nhìn cô chằm chằm.
“Cô yêu anh trai?”
“Là đứa bé của Tiêu Mặc Vân?” Đại Tam và Đại Tứ cùng nhau mở miệng.
Mặt Tiêu Hòa Nhã đầy vạch đen, sau đó rất quả quyết thưởng cho mỗi người
một cái cốc đầu.”Đồ điên, anh mới yêu anh trai của anh, anh mới mang
thai đứa bé của anh trai anh, một nhà các anh đều yêu anh trai! Một nhà
các anh đều mang thai đứa bé của anh trai!”
Lần này đến phiên mặt của hai người Đại Tam cùng Đại Tứ đầy vạch đen.
“Tôi là con trai độc nhất trong nhà, không có anh!” Đại Tam giơ tay đầu hàng thận trọng nói.
“Tôi không phải con trai độc nhất trong nhà, nhưng mà tôi lại chỉ có hai cô
em gái ghét tôi như quỷ! Tôi yêu anh trai là không thể nào, dĩ nhiên
không có khả năng làm cho các em ấy mang thai đứa bé của tôi rồi!” Đại
Tứ giống như không chút để ý nói.
Tiêu Hòa Nhã cúi đầu nhận tội: “Em sai rồi! Em không nên không lựa lời nói, nhưng mà em thật sự không có yêu anh trai!”
“Vậy sao cô không nói cho cô ta biết Tiêu Mặc Vân là anh trai của cô?” Lần
này hai người trăm miệng một lời, cảm thấy thái độ nhận lỗi của con bé
này rất tốt! Hai người không tự chủ bật cười.
Tiêu Hòa Nhã bĩu
môi, “Nếu anh trai muốn lợi dụng thì cứ để cho anh trai lợi dụng, như
vậy anh trai ở trong công ty cũng ít đi phiền phức, dù sao cũng không
gây ảnh hưởng gì cho em cả, cần gì làm loạn kế hoạch của anh trai?”
“Cô không sợ anh cô không tìm được vợ sao?” Đại Tứ lắc đầu một cái thật là khó hiểu.
Tiêu Hòa Nhã cười, “Ha ha ha. . . . . . Không sợ, anh trai em là hạng người
nào em còn không biết sao? Gặp người anh ấy thích tất nhiên anh ấy sẽ ra tay, cần gì để những thứ oanh oanh yến yến kia quấy rầy anh ấy?”
“Ừm! Không tệ, có một em gái như thế còn cầu gì?” Đại Tam gật đầu tán dương.
Vì vậy ba người bắt đầu về nhà, buổi tối, Đại Tam liền báo cáo những
chuyện ngày đó cho Thượng Quan Ngưng. Thượng Quan Ngưng nghe báo cáo
xong cũng chỉ nhíu mày.
“Từ giờ về sau cậu cứ canh giữ ở bên cạnh cô ấy thật tốt!” Đức hạnh của cô bé kia anh còn không biết sao? Có lúc ngoan ngoãn như một con cừu nhỏ, có lúc lại vô pháp vô thiên như một
Tiểu Ma Vương, trước mặt cũng may, sau lưng khó tránh khỏi đắc tội với
người. Nếu không đi theo bên người cô ấy nếu lại xảy ra chuyện gì thì
phải làm thế nào đây? Còn đám anh trai của cô ấy nữa. Thượng Quan Ngưng
nghĩ đến liền cau mày, quá choáng, mỗi một người đều không phải là nhân
vật đơn giản, đều yêu em gái muốn chết! Lại còn lấy em gái làm bia đỡ
đạn cho mình? Thật nên kéo đám anh trai của cô ấy đi hủy dung đi, xem
bọn họ còn dám khắp nơi trêu hoa ghẹo cỏ hay không? Thượng Quan Ngưng
phỉ nhổ ở trong lòng, hoàn toàn quên mình là người có dung mạo tuyệt sắc điên đảo chúng sinh thế nào?
Cúp điện thoại, Thượng Quan Ngưng
xoay người định về nhà, lại có một người đàn ông tay cầm bó hoa mắt đeo
kính đột nhiên chạy tới không nói hai lời liền trực tiếp quỳ xuống ở
trước mặt anh.
“Tiểu thư, tôi đối với cô vừa thấy đã yêu, xin hãy gả cho tôi!” Người này cũng không phải là nhân vật đơn giản, là người
vừa mới du học từ nước ngoài về Thiếu gia của Chu thị Chu Húc Dương.
Đường đời luôn thuận lợi đã hai mươi tám tuổi vẫn chưa động lòng với một cô gái nào, nhưng vừa mới trở về nước lại để cho hắn gặp được, lập tức
không nói hai lời liền mua hoa tỏ tình, tôn chỉ của cuộc đời hắn chính
là xác lập mục tiêu sau đó cố gắng lấy được tuyệt không chần chờ.
Ngược lại Thượng Quan Ngưng tối mặt. Tiểu thư? Đáng chết, có người dám gọi
anh là tiểu thư? Chính mình cao 1m83, một thân âu phục, nơi nào giống
tiểu thư?
Hai người Đại Nhất Đại Nhị ở sát vách cười thiếu chút
nữa rút gân, nhưng lại không dám cười lớn tiếng. Lại nói cái bộ dạng này thật là khổ sở!
“Cậu nói cái người nọ sẽ chết như thế nào?” Đại Nhị nén cười hỏi Đại Nhất.
“Còn cần phải nói sao, nhất định là cho bọn mình mượn hai tay mà chết!” Đại
Nhất rất có kinh nghiệm nói, giống như là chứng minh lời của Đại Nhất
vậy, giọng nói lạnh lùng của Thượng Quan Ngưng đã truyền tới.
“Hai người các cậu còn muốn xem cuộc vui bao lâu nữa?” Lời nói âm trầm làm cho bọn họ lập tức chạy tới.
“Lão đại, có gì phân phó?”
“Tôi không muốn lại nhìn thấy gương mặt này nữa!” Thượng Quan Ngưng cũng
không thèm nhìn tới cái người gọi là Chu thiếu gia chỉ lạnh lùng ra
lệnh, sau đó trực tiếp cất bước rời đi.