Ông Xã Là Phúc Hắc Đại Nhân

Chương 19



Chớp mắt, tháng
8 lặng lẽ tiến tới, lũ học sinh trung học hoa quý tụi tôi đã hoàn thành hoàn mỹ
đồng diễn thể dục tại lễ khai mạc của Bát Vận Hội, vì vậy, chúng tôi không chỉ
đón chào mùa hè của cao nhất, còn phải tranh thủ những ngày nghỉ sau khi lễ
khai mạc đi qua N ngày để làm bù bài tập thiếu.

Bi ai, thật sự
là bi ai.

Đồng thời, tôi
cũng lên cao nhị, cũng nghênh đón đau đầu vi phân và tích phân.

Đầu…thật sự rất
đau nha.

Vì vậy, điểm số
môn toán của tôi tụt dốc không phanh.

Nhưng mà trái
ngược với điểm số của tôi là chiều cao của Khang Duật, trong vòng 8 tháng, hắn
giống như uống thuốc cao vậy, vọt lên tới 185cm, tôi thì một chút xíu cũng
không cao thêm, góc độ ngẩng đầu để nhìn hắn, từ 30 độ biến thành 45 độ, lại
biến thành 60, đã vậy còn có xu hướng tiếp tục gia tăng.

Tôi chịu được,
nhưng cổ tôi không chịu được nha.

“Có phải tuyến
yên của cậu có vấn đề hay không?” tôi nhịn không được hỏi.

“Mẹ mình nói ba
mình rất cao, mình giống ông.”

Theo thường lệ,
Khang Duật chở tôi về, nhưng lần này tôi ngồi trên đòn phía trước, yên sau vì
tần suất sử dụng rất cao, sắp hỏng, thừa dịp thứ sáu tôi có thể về trễ một
chút, Khang Duật chở tôi đi tới tiệm xe đạp thay yên mới.

Bởi vì chiều cao
của hắn, yên xe nâng tới mức cao nhất, giữa một đoàn xe đạp chạy tới chạy lui,
hắn tuyệt đối là hạc trong bầy gà.

“Thật hâm mộ,
mình thì một chút cũng không tăng thêm!” tôi bất mãn ngẩng đầu bĩu môi.

Khang Duật cúi
đầu, tầm mắt đảo qua ngực tôi một vòng, sau đó nói đầy ẩn ý “Có tăng!!”

“Có tăng!? Con
mắt nào của cậu thấy mình tăng thêm, nói, vừa rồi cậu nhìn mình cái gì?”

“Miểu Miểu, mình
tăng thêm chiều cao, cậu tăng thêm ngực, hai đứa mình đều bình thường!” hắn
nghiêm trang trả lời tôi.

Mặt tôi ngay lập
tức đỏ như đít khỉ “Khang Duật!!” tôi vươn tay bẹp một cái đập lên mặt hắn “Cậu
không biết xấu hổ!!”

Tôi đã quên hai
đứa tôi đang ngồi trên xe đạp, bị tôi đập như vậy, Khang Duật bị đau xém nữa
không giữ được tay lái, may mắn hắn giữ cân bằng tốt, lắc lắc lắc lắc vài cái,
xe lại bình thường.

Tôi không dám
đánh hắn nữa, trên đường xe chạy nườm nượp, té xuống cũng không phải chuyện
đùa, tôi tức giận xoay người lại không chịu nhìn hắn.

Luyện tập đồng
diễn thể dục cho lễ khai mạc Bát Vận Hội, tuy rằng tôi là hậu cần, nhưng mà
việc đó lại tốn nhiều sức, lưng quần nhỏ lại ít nhất nửa số, nhưng mà cân nặng…

Lại không thay
đổi gì hết?

Đáp án là…quần
đổi nhỏ hơn một số, áo nhỏ lại đổi lớn thêm một số.

TNND!!

Thì ra mấy chỗ
gầy đi dọn tới ngực ở.

Tôi không chỉ
hoài nghi cấu tạo của Khang Duật, cũng bắt đầu hoài nghi chính mình.

Khang Duật cúi
người, dùng giọng nói làm ngứa bên tai tôi “Miểu Miểu?”

“Đang tức giận,
có gì nói mau.” Tôi gãi gãi lỗ tai ngứa, sao cứ thích nói kiểu này, làm cho
người ta ngứa tai, trong lòng cũng ngứa.

Hắn than thở
“Mình chỉ muốn nói, cậu tăng thêm cũng có chừng mực thôi, bằng không, mình sẽ
chảy máu mũi tới mức khó chịu!!”

“Cậu…cậu còn nói
nữa!!” tôi kích động một cái, ngẩng đầu lên thật mạnh, trùng hợp đập vào mũi
hắn.

Thắng lại kêu
lên một cái két, xe đạp đột nhiên dừng lại, hắn không cần nghẹn nữa, máu mũi
chảy luôn rồi.

Tôi vội vàng lấy
khăn tay ra cầm máu cho hắn, mũi hắn bị tôi đập không nhẹ, rất đau, xót tới mức
nước mắt lập tức lưng tròng.

“Sao cậu mới nói
tới hai chữ máu mũi là chảy máu mũi luôn vậy!!”

“Hàng trữ nhiều
quá, bị đầu cậu mở van, đương nhiên nó phải chảy sạch rồi!!” hắn hít hít mũi.

“Cậu còn nói
giỡn nữa!! Ngẩng đầu lên, nhanh lên!!” tôi lấy khăn tay chùi mũi hắn.

“Không sao, hết
liền!” hắn ngửa đầu, lại hít mũi.

Bộ dạng của hắn
nhìn qua thật buồn cười, tôi nhịn không được xì một tiếng cười luôn.

Khang Duật đen
mặt, phỏng chừng cảm thấy tôi rất không lương tâm, hắn bị tôi đập chảy máu mũi,
tôi lại còn đứng đó cười.

Một lát sau, máu
mũi liền ngừng.

Hắn tiếp tục chở
tôi tới tiệm xe đạp, lúc này, tôi làm gì còn cơn tức mới nãy nữa, càng nghĩ lại
càng buồn cười, tâm trạng liền tốt hơn, nhưng mà vẫn thường thường chú ý mũi
hắn.

Hắn cũng biết
tôi đang rất vui vẻ, không làm tôi mất hứng, vô cùng thân thiết ở bên tai tôi
kể hết mọi chuyện vui hôm nay ở trường hắn.

Hai đứa tôi mặc
đồng phục học sinh, lại ngồi cùng xe, còn thân mật như vậy, nếu không phải chỗ
này không gặp được người quen, tôi thật sự không có lá gan làm vậy, nhưng trên
đường người đến người đi, ai cũng vội vàng về nhà hưởng thụ hai ngày nghỉ,
không có ai rảnh nhìn hai đứa tôi, tôi cũng không biết giữ kín đáo.

Vừa thấy sắp tới
đường Kiến Quốc Tây, đột nhiên phía sau có tiếng còi.

“Xe đạp phía
trước, sao dính sát vào nhau vậy, tách ra!!”

Tôi và Khang
Duật nhất thời cứng đờ, nhìn về phía sau.

Một chiếc xe
cảnh sát đang theo sau chúng tôi, chú cảnh sát thật vô sỉ cầm bộ đàm la lên.

“Lo học hành
chăm chỉ, luôn tiến về phía trước!!” chiếc loa trên nóc xe khuếch đại âm thanh
của ổng.

Vừa la lên như
vậy, tất cả những người trên đường, cho dù là đi xe đạp, hay đi bộ, đều nhìn về
phía tụi tôi, tôi và Khang Duật lập tức trở thành tiêu điểm để người ta chú ý.

Bọn họ có người
chỉ trỏ, có người lắc đầu thở dài, có người đứng xem kịch vui.

Tóm lại, việc
này gây sự chú ý rất lớn.

Tôi sợ tới mức
chui thẳng vào ngực Khang Duật để trốn.

Đột nhiên, Khang Duật quay người lại, nói với chú cảnh
sát “すみません, 警官 のおじさん, 何 を 言 います?

Tôi trợn tròn mắt, chú cảnh sát trợn tròn mắt, người
qua đường cũng choáng váng.

Mọi người đều im re.

Khang Duật vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh và khó hiểu.

“Làm nãy giờ, thì ra là người Nhật Bản!” một người qua
đường nói.

“Ôi chà, làm gì, thì ra là người nước ngoài, đi, đi,
ông cảnh sát này cũng đúng là rảnh rỗi không có gì làm!!”

“Học sinh Nhật Bản yêu đương, xen vào làm gì!!”

“Người Nhật Bản 16 tuổi là kết hôn được rồi nha!”

“Người Nhật Bản đều trưởng thành sớm!! Loại giáo dục
này thật sự không tốt.”

“Con nít ranh cũng không tốt gì, đi, đi!!”

Mọi người vừa rầm rì thảo luận, vừa chửi bới người
Nhật Bản, sau đó từ từ giải tán.

Chú cảnh sát xoạch xoạch nháy nháy mắt, tay cầm bộ
đàm, cũng không biết muốn nói gì, ngây ngốc hồi lâu, cuối cùng vẫn bỏ xuống,
xám xịt lái xe ngang qua tôi và Khang Duật.

“Đi thôi, Miểu Miểu!!” mọi người đi rồi, hắn quay
người lại.

Tôi vẫn còn ngây ngốc!!

“Khang Duật, làm sao cậu nói tiếng Nhật được?” đứa si
mê truyện tranh Nhật như tôi còn chưa nói được a, huống chi vẫn là người Đông
Bắc vốn thù Nhật, nhưng mà câu kia tôi cũng hiểu, vì rất đơn giản.

Khang Duật nói, thật xin lỗi, chú cảnh sát, chú nói
gì?

“Biết chút xíu, gần đây bác Trầm học tiếng Nhật, nói
là muốn tham gia hoạt động trao đổi gì đó của khu phố, ngày nào cũng tụng cho
mình nghe, lỗ tai mình mọc kén luôn rồi, cho nên biết được nhiêu đó.”

À, cái này thì tôi hiểu.

“Vậy tại sao cậu nói tiếng Nhật!?” đây mới là trọng
điểm.

Khang Duật nhíu mày, vẻ mặt rất đương nhiên “Tiếng xấu
đương nhiên phải để cho mấy đứa người Nhật gánh!”

Tôi chảy mồ hôi…Khang Duật không chỉ cao hơn, còn mọc
râu, cũng tới tuổi nên mọc râu rồi, có điều mấy cọng râu mới nhú lên này, hơi
dày quá, còn hơi cứng, làm cho cả người hắn không được thoải mái, thật ra hắn
là người da bóng thịt mềm, mấy cọng râu kia lại nhọn, hắn cứ cảm thấy ngứa
miết, cứ muốn gãi, cái này thật ra cũng liên quan tới con mà hắn cầm tinh – con
khỉ vò đầu bứt tai.

Nhịn không được, hắn muốn cạo sạch luôn.

Bác Trầm khuyên hắn “Đừng cạo, để cho nó dài, bây giờ
không cạo được, càng cạo càng cứng, càng cạo càng thô, mày cũng không muốn
thành đầu gấu làm vợ mày sợ chạy đi.”

Tôi ngồi bên cạnh cười khanh khách.

Khang Duật liếc tôi một cái, oán giận nói với bác Trầm
“Khó chịu!!”

“Khó chịu cái gì, đàn ông mọc râu là chuyện đương
nhiên, nhịn đi, đừng nói bác không nhắc mày, vợ mày sợ bỏ chạy thì mày đuổi
theo không kịp đâu!!” bác Trầm lấy dao cạo râu khỏi tay Khang Duật, đột nhiên
liếc tôi một cái, sau đó nháy nháy mắt với Khang Duật “Nói nữa, nhìn vợ mày
xem, trắng trẻo mịn màng, mấy cọng râu này nếu cứng hơn, mày cũng không sợ đâm
vào người ta à.”

Cái gì…có ý gì?

Râu hắn cứng hay không, cùng với đâm vào tôi có liên
quan gì?

Khang Duật gãi gãi cái cằm đầy râu, tầm mắt lại chuyển
về phía tôi, nhìn tôi như đang nghiên cứu hết nửa ngày, sau đó thở dài nói
“Được, cháu nhịn!!”

“Vậy được rồi!!” bác Trầm vỗ mạnh bả vai Khang Duật.

Tôi đột nhiên phát hiện, hai người nói chuyện với
nhau, tôi nghe như lọt vào sương mù.

“Để bác đưa mày chai nước Kim Lũ Mai(36), bôi lên trên đó, dễ chịu hơn chút,
qua vài ngày là hết thôi.” bác Trầm bày ra giọng điệu người từng trải.

“Dạ!” Khang Duật trả lời.

Bác Trầm thu gom dao cạo râu lại, chuẩn bị ra ngoài
“Bác đi nhảy, hai đứa bay chơi đi!” đi tới cửa lại quay đầu lại liếc nhìn tôi
thật quỷ dị, sau đó tầm mắt lại dời về phía Khang Duật, nói bâng quơ lại như
cảnh báo với Khang Duật “Đừng chơi lửa quá mức!”

Sao tôi cứ cảm thấy trong lời nói của bác Trầm có ẩn ý
đâu?

“Được rồi, dì Trương còn chờ bác kìa, bác mới đừng
chơi quá mức!!”

Bác Trầm mắng một câu “Thằng nhóc này!!”

Nói xong, ông lắc la lắc lư bỏ đi.

Bác Trầm vừa đi, tôi nhịn không được hỏi “Cậu với bác
Trầm nói gì mà bí hiểm vậy? Thần thần bí bí!”

Khang Duật ngồi gãi gãi cằm, đại khái là khó chịu, tôi
thấy, cũng nhịn không được sờ sờ, không nghĩ tới cảm giác rất thoải mái, tuy
rằng hơi cứng một chút, nhưng mà lông cũng mìn mịn, sờ vào giống như cái bản
chải mềm vậy, tôi càng sờ càng hăng say.

Khang Duật ngừng tay, để mặc tôi nghịch, hắn híp híp
mắt y như con mèo con vậy “Muốn biết?”

Tôi gật đầu, trong lòng suy nghĩ, mấy cọng râu này sờ
lên còn thoải mái hơn sờ lông Lassie.

Tiếp tục sờ…tiếp tục gãi…

Cặp mắt lờ đờ của hắn phút chốc sáng ngời “Vây…ngồi
sát vào một chút, mình nói nhỏ cho cậu nghe!”

“Chuyện gì? Còn phải nói nhỏ nữa!” tôi không nghi ngờ
gì, đưa mặt lại gần hắn một chút.

“Gần thêm chút nữa! Cậu lùn quá!” tôi cứ lo cảm thụ
râu của hắn, không chú ý tới ánh mắt hắn càng ngày càng sáng.

Tôi chỉ phải kiễng chân lên, thừa dịp tôi không chú ý,
Khang Duật đè gáy tôi lại, nhanh chóng hôn tôi.

Hôn xong, Khang Duật còn chẹp chẹp miệng, liếm liếm
môi “Ưm…tốt lắm, nói xong!”

Tôi mở to hai mắt, trong đầu trống rỗng.

“Sao rồi? Có bị đâm hay không?” hắn dùng ngón tay vỗ
vỗ phần da quanh môi tôi.

Đâm…đâm…

Trong đầu tự nhiên xuất hiện vô số từ đâm, kiểu viết
gì cũng có.

“Đâm đau? Không phải đâu?” Khang Duật thấy tôi không
nói lời nào, có chút ảo não sờ sờ râu của chính mình.

Tôi rốt cuộc cũng hoàn hồn, môi run run lắp bắp
“Cậu…cậu hôn…mình…đây là…đây là nụ hôn đầu tiên của mình!!”

Lại còn là…tôi tự dâng lên nữa chứ.

“Sao? Mình không hôn, chẳng lẽ để dành cho người
khác?” hắn bày ra vẻ mặt mình-cũng-không-phải-đồ-ngốc.

Tôi nghẹn lời.

Cũng đúng, tôi cũng không muốn để dành cho ai hết.

Nhưng mà nghĩ lại, không đúng, làm gì có ai hôn như
vậy, nói gì thì nói cũng là nụ hôn đầu tiên của tôi và hắn.

Nụ hôn đầu tiên nha!!

Không lãng mạn như vậy, như vậy…như vậy…

Vừa rồi tôi hết cả hồn, căn bản không cảm giác được nó
có cảm giác gì?

Tôi vừa đỏ mặt vừa tim đập nhanh, lại có chút không
hài lòng.

“Kỹ thuật hôn của cậu quá kém!” tôi rốt cuộc tìm được
một cớ phù hợp để phản bác.

Tôi nghĩ rằng Khang Duật nghe xong sẽ tức giận, ai ngờ
hắn cười thật nham hiểm lại thật vui vẻ.

“Vậy thì được rồi! Nếu không…” ánh mắt hắn giống như
phóng điện, bắn vào tôi vèo vèo “Thử lại lần nữa!”

Mặt tôi càng đỏ hơn, nhưng mà trong lòng rất tình
nguyện.

Chúng tôi yêu nhau sắp được ba năm, nam nữ nhân vật
chính trong truyện tranh đừng nói ba năm, trong vòng ba ngày sẽ hôn môi, như
chúng tôi là chậm rồi.

Vậy…vậy..hôn? Hay là không hôn?

Tôi nhìn vẻ mặt nóng lòng muốn thử của Khang Duật, hắn
có cần hưng phấn như vậy không?

“Miểu Miểu, mình chuẩn bị tốt rồi, lần này chắc chắn
sẽ không đâm trúng cậu!”

Cái này không phải vấn đề về râu được không!!

Chủ yếu là…Khang Duật, hôn tôi, lại còn gài tôi nữa.

Rất TM đen!

Giọng điệu này, tôi nuốt không vô “Sao cậu không thèm
hỏi mình tiếng nào, liền hôn mình, mấy chuyện như vầy, dù sao cậu cũng phải hỏi
mình một chút chứ!”

“Hiểu rồi!” hắn gật đầu, suy nghĩ vài giây, nói thật
nhanh “Được rồi, Miểu Miểu, mình muốn hôn cậu!”

Tôi không nghĩ tới hắn đột nhiên sẽ nói câu này, ngây
đơ ra bị hắn kéo qua, lại để hắn thực hiện được.

“Cậu…” lại bị hôn một cái, tôi tức giận tới mức tay
run run, tôi còn nói chưa đồng ý hay không đâu, hắn liền hôn.

Hắn nhìn tôi thật vô tội “Là cậu nói, hỏi là có thể
hôn cậu!”

Hắn thật vô sỉ vặn vẹo ý tứ của tôi.

“Tốt lắm, đừng giận, hôn cũng hôn rồi! Cùng lắm thì
hôn cậu một cái nữa, coi như bồi thường!” hắn thật biết tranh thủ thời cơ, nhân
lúc tôi còn đang sững sờ, lại hôn tôi một cái nữa.

“Vừa lòng rồi đi! Vừa lòng là tốt rồi, ngồi yên ở đây,
mình đi lấy nước có gas cho cậu!” hắn vỗ vỗ đầu của tôi, giọng ngọt như ăn mật
vậy, lẩm bẩm hát, nhún nhảy đi vào phòng bếp.

Tôi không còn lời nào để hỏi ông trời nữa!!

Sự thật lại chứng minh, tôi đúng là không phải đối thủ
của hắn.

Thua thảm hại!!

Nụ hôn đầu tiên của tôi, hôm nay…mất rồi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.