Ông Xã Diễn Kịch Quá Giỏi

Chương 7



Lăng Lỵ là bà xã của anh, không phải là cô giáo trung học gì đó.

Tối hôm đó, sau khi Doãn Quang Huy theo Lăng Lỵ về nhà thu dọn hành lý, anh dẫn cô về chỗ ở của mình ở khu dân cư cao cấp, tầng thứ mười bảy.

Tòa cao ốc rất cao, quang cảnh lại đẹp, bảo vệ rất chặt chẽ, một khu vực hoàng kim. Lăng Lỵ vô cùng ngạc nhiên, nhìn căn phòng với cửa số sát đất khắp nơi, sàn nhà bằng gỗ ấm cúng. Không thể tin được cảnh vật trước mặt, cô bước vào một không gian rộng lớn, sáng sủa, được trang trí hết sức đơn giản theo phong thái của Nhật, rất thanh tịnh, rất tao nhã, rất thư thái, rất giống như con người của Doãn Quang Huy. Nhưng thật không giống là nhà của một nghệ sĩ bóng bay thu nhập không ổn định.

“Đây là nhà của anh?” Lăng Lỵ nhìn một vòng bên trong, kinh ngạc lên tiếng hỏi.

“Cũng biết là em sẽ hỏi. Đây là nhà của người bà con. Bọn họ di cư tới nước Pháp rồi, một năm mới trở về một lần. Họ không có ý định bán lại căn nhà này, lại không muốn cho mướn, cho nên tạm thời để lại cho tôi.” Sớm biết cô sẽ nghi ngờ, Doãn Quang Huy đã chuẩn bị một lời giải thích rất hợp lý.

“Có thu tiền thuê nhà không?” Nhà đẹp như vậy, lại còn ở trong một khu vực tốt như thế này thì tiền mướn nhất định rất cao, Lăng Lỵ suy nghĩ một chút rồi lại hỏi.

“Không có! Yêu cầu duy nhất chính là phải giữ nhà cửa sạch sẽ ngăn nắp, bồn hoa ngoài ban công phải được chăm sóc cẩn thận.” Doãn Quang Huy chỉ chỉ ban công, trả lời thật nhanh. Nhiều năm trước, anh mua lại căn nhà này của người chủ đi di cư bên Pháp. Chủ nhà thật hi vọng anh có thể chăm sóc tốt vườn hoa này.

“Vậy làm sao tôi trả tiền thuê nhà cho anh?” Lăng Lỵ liếc nhìn ra ban công một cái, mong muốn tràn đầy ánh mắt. Khi thu lại tầm mắt thì đối diện với ánh mắt của Doãn Quang Huy.

“Tôi cũng không trả tiền thuê, sao lại thu tiền của em?” Lăng Lỵ vĩnh viễn đâu ra đấy, vượt quá mức tưởng tượng của anh, Doãn Quang Huy bật cười.

“Vậy để tôi trả tiền điện nước, hay là tiền quản lý cũng được chứ?” Khi không vào ở nhà của Doãn Quang Huy, lại còn là một căn nhà xa hoa như thế, nghĩ thế nào Lăng Lỵ cũng cảm thấy trong lòng rất băn khoăn.

“Làm như vậy em sẽ an lòng sao?” Doãn Quang Huy có loại cảm giác bị cô đánh bại.

Lăng Lỵ luôn luôn nghiêm nghị, rất khách sáo, rất có lễ phép, rất sợ lợi dụng anh. Coi như cô không xem anh như là chồng, ít nhất cũng nên coi anh như bạn bè. Lúc nào thì cô mới có thể coi anh như người một nhà, tùy tiện hưởng thụ sự chăm sóc của anh đây?

Cho tới giờ phút này, Doãn Quang Huy mới phát hiện, thì ra anh thật khao khát sự thân mật của Lăng Lỵ.

“Sẽ.” Không chút nghĩ ngợi, Lăng Lỵ gật đầu.

“Vậy được, nếu làm như vậy khiến em vui vẻ. Đến đây đi, tôi dẫn em tới phòng của em cất hành lý.” Anh cũng không muốn làm cô khó xử nữa, Doãn Quang Huy xách hành lý ở dưới đất lên cho cô, trong lời nói tràn ngập sự bao dung.

Anh dẫn cô đi, giới thiệu từng phòng trong nhà. “Đây là phòng khách… Đây là phòng sinh hoạt hằng ngày… Mặc dù bên trong phòng của em cũng có, nhưng bên ngoài có một phòng tắm… Kế tiếp, đây là phòng bếp. Tôi rất ít khi tổ chức tiệc tùng ở nhà, em có thể tùy ý sử dụng tất cả những đồ đạc ở trong phòng… Đúng rồi, nhắc tới phòng bếp, em đói bụng chưa? Ở gần đây có một nhà hàng ăn rất ngon, bọn họ có giao tận nhà, tôi thường ngày cũng hay ăn, em có muốn thử chút không? Đợi chút, để tôi xem cái thực đơn để ở…”

Doãn Quang Huy nhìn đồng hồ, phát hiện đã qua giờ ăn tối, lấy thực đơn từ cái kệ tủ bên cạnh tủ lạnh xuống.

“Cám ơn anh , Doãn Quang Huy! Nhưng anh không cần tìm, tôi không ăn.” Lăng Lỵ vội vàng kéo tay anh đang bận rộn tìm kiếm lại.

“Không ăn? Tại sao? Em chưa đói bụng hả? Mới vừa rồi tôi không để ý thời gian. Bây giờ mới phát hiện đã gần tám giờ rưỡi. Đã trễ vậy mà em vẫn chưa đói bụng sao? Buổi chiều em đã ăn cái gì?” Doãn Quang Huy thảy cho cô một đống nghi vấn.

“Sau tám giờ tối là tôi sẽ không ăn nữa.” Lăng Lỵ lựa chọn né tránh vấn đề cô có đói bụng hay không, đơn giản nói ra sự thật.

“Nếu biết sau tám giờ sẽ không ăn, thì mới vừa rồi tại sao không nói trước? Chúng ta có thể đi ăn trước rồi về sau.” Doãn Quang Huy có chút tự trách, trễ như vậy mới nhớ tới chuyện ăn cơm, giọng nói nghe có vẻ buồn phiền hối hận.

“Cám ơn anh, tôi thật sự không cần ăn đâu.” Lăng Lỵ nhấn mạnh một lần nữa.

“Khoan đã, không phải là em đang giảm cân chứ? Em gầy quá rồi.” Doãn Quang Huy nhướng mày, nghi ngờ liếc cô. Rốt cuộc anh mới hậu tri hậu giác phát hiện ra Lăng Lỵ không trả lời anh chuyện cô có đói bụng hay không. Câu trả lời của cô chỉ bao gồm chuyện cô không ăn cơm tối. Chuyện này thật sự quá đáng nghi.

“Mập quá chụp hình rất khó coi, tôi phải kiểm soát chuyện ăn uống của mình.” Lăng Lỵ gật đầu, trả lời qua loa.

“Mập quá? Em mập ở chỗ nào? Tóc? Hay là ngón tay?” Tuy rằng cô không phải là loại người mỏng như tờ giấy tới mức khoa trương, nhưng tuyệt đối không cùng ranh giới với mập mạp.

Cô cười cười. “Ngày mai tôi sẽ ăn sáng, ăn trưa, rồi nhớ ăn tối sớm một chút. Tôi là người rất dễ bị mập, ăn khuya sẽ phồng lên, hôm sau chụp hình rất khó coi. Từ lúc vào nghề tới giờ, tôi vẫn ăn uống như thế, lâu ngày thành thói quen, anh đừng lo.”

“. . . . . .” Làm sao có thể không lo lắng?

Nhưng mà Lăng Lỵ mang chuyện công việc ra, anh cũng hết cách, không có cơ hội, đành phải nghĩ cách làm sao để cô ăn nhiều hơn một chút mới được. Doãn Quang Huy âm thầm suy nghĩ.

Lăng Lỵ nhìn bộ dạng có chút phiền não, lại có chút thất bại của anh, trong lòng nghĩ rằng câu trả lời của mình không phải theo ý của Doãn Quang Huy.

“Doãn Quang Huy, anh đói bụng lắm sao? Hay là… Mới vừa rồi tôi dọn sạch đồ trong tủ lạnh, có mang theo chút đồ nấu ăn… Tuy vật liệu không được phong phú, chỉ có một ít gạo, trứng và vài cộng rau cải, nếu như anh không ngại, tôi làm trứng chiên hay cơm chiên cho anh ăn, có được không?”

Cha không biết

Cha không biết nấu cơm, luôn ăn ở bên ngoài. Thức ăn để lại trong tủ lạnh sẽ bị hư, thật lãng phí, cho nên lúc thu dọn hành lý đã xác định với Doãn Quang huy là anh có tủ lạnh trong nhà để cho cô để đồ, liền dọn hết thức ăn trong thủ lạnh mang đi.

“Em biết nấu cơm? Còn mang theo nguyên liệu tới?” Doãn Quan Huy kinh ngạc hỏi.

Lúc nãy Lăng Ly hỏi tủ lạnh anh có chỗ đựng đồ không, anh cứ tưởng rằng cô muốn để đồ uống, sản phẩm dưỡng da hay là những đồ linh tinh, không nghĩ tới cô sẽ mang theo đồ nấu ăn.

“Vì sao anh lại ngạc nhiên như vậy? Tôi và cha ở chung với nhau, ngày ba bữa đều là do tôi nấu, đương nhiên phải biết nấu cơm rồi.” Cô biết nấu cơm là chuyện kỳ quái lắm sao? Lăng Ly nghiêng đầu hỏi anh.

“Không, không kỳ quái…” Nghĩ kỹ lại thì cũng không có gì kỳ quái. Có lẽ bởi vì gần đây, anh thấy nhiều bộ dạng của Lăng Ly, trên tạp chí hay trang web đấu giá, cảm thấy cô nên đứng trước ống kính hoặc sàn diễn, mặc quần áo xinh đẹp, trang điểm tỏa sáng. So với hình ảnh cầm dao thớt, mạng tạp dề thật khó tưởng tượng, nên nhất thời anh hơi ngạc nhiên một chút!

Chỉ là vừa nghe Lăng Ly nói như thế, ngược lại khơi dậy trong lòng anh một nghi vấn khác. Cô và cha sống với nhau đã nhiều năm, cơm ba bữa do cô phụ trách, vậy…

“Mẹ của cô đâu?”

Tài liệu của Lý Chấn đưa cho anh có hình của mẹ Lăng Ly, người đã ra khỏi nhà lúc cô còn học tiểu học. Và lúc đăng ký kết hôn với Lăng Ly, anh cũng thấy trên sổ hộ khẩu ghi lại cha và mẹ của cô đã ly hôn, nhưng chưa bao giờ anh nghe Lăng Ly đề cập đến chuyện của mẹ mình. Vậy thì rốt cuộc vì sao mẹ cô bỏ nhà ra đi, vì sao lại ly hôn?

“Mẹ của tôi? À, bà đã ra đi năm tôi mười tuổi.” Lăng Lỵ nhìn thẳn mắt của Doãn Quan Huy, trả lời một cách nhẹ nhàng.

“Ra đi?” Doãn Quan Huy nhướng mày, giống như anh hoàn toàn không biết chuyện này, cũng không hiểu rõ ý nghĩa của lời nói. Đương nhiên Lăng Lỵ cho rằng anh khong hiểu cô nói ‘ra đi’ là bỏ nhà ra đi hay là đời rồi? Như vậy, ‘ra đi’ là như thế nào?

“Không phải qua đời. Có một ngày tôi đi học về, bà đã không còn ở đó, đồ đạc cũng bị thu dọn. Sau này tôi mới biết được bà và cha tôi đã ly hôn, về sau không còn tin tức nữa.” Đó là một câu chuyện đã xảy ra rất lâu trước kia, lâu đến nỗi Lăng Lỵ chỉ có một chút buồn bã mỗi khi nghĩ đến, đã không còn làm cô đau lòng nữa…

“Bọn họ không ai nói cho em biết vì sao họ ly hôn à?” Dù là một đứa bé mười tuổi, cũng có thể mở miệng nói một tiếng, ít nhất trước khi mẹ đi, cũng có thể nói vài câu tạm biệt chứ?

“Không có.” Lăng Lỵ lắc đầu.

“Mẹ em cũng không mang em đi cùng sao?”

“Không có.” Cô có chút khó hiểu nhìn Doãn Quan Huy. “Vì sao lại muốn dẫn tôi theo? Một người đàn bà mang theo một đứa nhỏ rất là vất vả; bà cũng là người, dù phải sống độc thân, hay là tìm kiếm đối tượng khác, cũng dễ dàng hơn.”

“Làm sao có thể nói như vậy được?” Doãn Quan Huy mở miệng phản đối.

Mẹ của Lăng Lỵ phải là người hiểu rõ tính nết của cha Lăng nhất. Nếu đã biết tính tình của chồng mình không ổn định, làm sao có thể để cho con bé ở chung với ông ta chứ? Không đòi quyền nuôi dưỡng thì cũng được đi, nhưng nếu như bà chỉ vì tương lai của mình thì thật là đáng ghét quá đi.

“Nói thì nói vậy thôi, bằng không… Doãn Quan Huy, anh nói cho tôi biết, vì sao lại có chuyện ‘con chồng trước’ hả?”

Lăng Lỵ nói một cách bình tĩnh khiến Doãn Quan Huy bị cô hỏi ngược lại, không biết đường trả lời.

“… Em có từng nghĩ qua muốn tìm lại bà ấy không?” Trầm mặc hồi lâu, Doãn Quan Huy rầu rĩ hỏi. Anh không giúp được gì về chuyện quá khứ của Lăng Lỵ, nhưng nếu bây giờ cô muốn tìm lại mẹ của mình…

“Không có, tại sao muốn tìm bà ấy?” Cô hoàn toàn không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy.

“Mặc dù tôi còn rất nhỏ khi bà ra đi, nhưng tôi vẫn còn nhiều ký ức tốt đẹp về bà đối với tôi. Tôi nhớ bà dẫn tôi đi mua kẹo hồ lô, nhớ bà ru tôi ngủ, nhớ bà gọi tôi như thế nào, còn có mùi thơm của bà… Tôi hi vọng cuộc sống của bà được tốt. Nếu không có tôi mà bà có thể có một cuộc sống khá hơn thì tại sao tôi phải đi tìm bà?”

Nếu mẹ đã tái giá, tự nhiên lại chạy ra một đứa con gái, vậy thì sẽ ảnh hưởng gì tới gia đình của bà? Hơn nữa nếu cô tìm ra mẹ, cũng có nghĩa là cha cũng sẽ tìm được… Cô không muốn để cho mẹ sống trong bóng ma bạo lực nữa.

Cô luôn cảm thấy mình liên lụy người khác, phải không Lăng Lỵ? Doãn Quan Huy muốn hỏi câu này, nhưng cổ họng bị nghẹn lại, rốt cuộc đành bỏ qua.

Cần gì phải hỏi, Lặng Lỵ cũng dùng từ ‘con riêng’ để hình dung cô. Cô nói xong thì rất bình tĩnh nhưng trong lòng anh lại nổi phong ba.

Đối với cách nói của cô, anh không phản bác được. Nhưng mỗi lần nhớ tới cô, chua xót trong lòng càng khuếch trương, khí thế dâng lên cuồn cuộn mãnh liệt, đến nỗi anh muốn làm hết bất cứ chuyện gì cho cô, muốn bảo vệ cô, muốn đem cả thế giới này dâng hết cho cô, rất muốn… Ôm cô thật chặt.

Anh nghĩ, anh thật thích Lăng Lỵ, không thể chối cải, không thể tự kiềm chế. Ở thời điểm anh không hề mong đợi, đã bị hút vào triệt để.

“Nếu đã gả cho tôi, về sau em không phải chỉ có một mình. Có chuyện gì thì phải nói với tôi, em tuyệt đối không thể liên lụy được tôi, hay là gây phiền phức cho tôi.” Doãn Quan Huy nhìn Lăng Lỵ sâu thẫm một hồi lâu, cuối cùng bật ra một câu như vậy.

Hiện giờ, đây chính là tất cả anh có thể cho Lăng Lỵ!

“Hả?” Không nghĩ rằng anh sẽ đột nhiên nói ra câu này, Lăng Lỵ ngẩn người ra.

“Còn nữa, Lý Chấn ở căn đối diện, nếu tôi không có ở đây mà cha em đột nhiên chạy tới, hoặc là có chuyện gì xảy ra, em có thể tìm cậu ấy.” Để đảm bảo cho sự an toàn của anh, lâu nay Lý Chấn vẫn ở nhà đối diện.

“Lý Chấn ở căn đối diện?” Lăng Lỵ còn chưa kịp cảm động vì câu nói trước của Doãn Quan Huy thì đã bị câu sau làm hết hồn.

“Đúng vậy. Chỉ có một nhà ở đối diện, chuông cửa cũng chỉ có một, rất dễ cho em tìm được cậu ấy.” Doãn Quan Huy cười cười, muốn Lý Chấn hoàn toàn có thể bảo vệ được cô. Lúc anh không ở đây, cũng sẽ có nhiều người phức tạp có ý đồ xấu với vẻ đẹp của cô.

Nhưng so với Doãn Quan Huy, Lăng Lỵ lại nghĩ, người tình của Doãn Quan Huy ở nhà đối diện, có lẽ thỉnh thoảng Lý Chấn cũng sẽ qua thăm, hay là ngủ qua đêm, vậy cô có cần tránh mặt hay không? Không được, cô nhất định phải tránh. Cô chỉ là khách trọ, tại sao có thể quấy rầy người yêu ở chung…

Lăng Lỵ cúi đầu nhìn móng tay của mình, do dự một lát, có chút chần chờ ngẩng đầu lên nói: “Nếu như hôm nào, anh muốn Lý Chấn ở lại qua đêm, anh có thể báo cho tôi một tiếng, tôi sẽ ra ngoài ở trọ một đêm. Anh không cần để ý tới tôi… tôi thật không sao.”

“……” Thiếu chút nữa là Doãn Quan Huy phun hết trà trong miệng ra. Không phải! Mới vừa rồi anh không có uống trà, nhưng anh thật muốn phun trà ra… Rốt cuộc lúc trước anh bị đụng hư đầu như thế nào mà có thể nghĩ ra những ý nghĩ như hiện tại, cũng không biết phải nên nói dối như thế nào để giải thích?

“Tôi sẽ không để cho Lý Chấn ngủ qua đêm.” Ai muốn đem đàn ông về nhà qua đêm vậy trời? Anh chỉ tưởng tượng thôi mà đã thấy nhức cái đầu.

Doãn Quan Huy tức giận trả lời xong, đột nhiên lại nghĩ đến một người quan trọng hơn. “Vậy còn em? Em có bạn trai không? Em cũng dẫn về qua đêm sao? Tôi có cần phải tránh không?”

Đúng rồi, lúc trước anh lúc nào cũng tìm cách giúp Lăng Lỵ thoát ly gia đình của mình, chưa từng nghĩ tới cô có tới lui với đối tượng nào không. Anh càng ngày càng thích Lăng Lỵ, vì vậy vấn đề này trở nên rất quan trọng. Thừa cơ hỏi ngược lại tuyệt đối là một ý kiến hay. (Lời editor: thấy thương anh quá đi!)

“Không có. Tôi sẽ không mang đàn ông về nhà. Tôi không có bạn trai.” Lăng Lỵ lắc đầu.

“Vậy thì bạn gái?” Vì để phòng ngừa, vấn đề này nên hỏi thì tốt hơn.

“Không có.” Cô nhíu nhíu mày, vẫn là lắc đầu.

“Tại sao?” Sau khi Doãn Quan Huy nghe câu trả lời, giọng nói tự nhiên phấn khởi hẳn lên.

“Cái gì tại sao?” Mi tâm của cô nhíu lại.

“Ý của tôi là, cô xinh đẹp như thế này, phong cách cũng được, tính tình cũng không phải xấu, tại sao không có bạn trai?” Cô khiến người ta rất yêu thích, ít nhất có anh rất thích cô. Chẳng lẽ không có ai giống như anh, biết thưởng thức hay sao?

“Tôi không có bạn trai cũng bình thương thôi. Trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ tới công việc và kiems tiền, không có hứng thú với chuyện yêu đương.” Không phải cô không có người theo đuổi, nhưng đặt tình yêu lên trước vấn đề kinh tế và gia đình thì cô không có đủ sức đi ứng phó với loại tình yêu xa xỉ này.

Lúc trước cô đã có chút cảm tình với Doãn Quan Huy, nếu không sẽ không cần hỏi anh có muốn kết hôn không. Đời này của cô, cảm giác gần gũi với tình yêu nhất chính là lúc đó. Nhưng mà…

“OK, đừng nhắc tới chuyện này nữa. Không phải anh đang đói lắm sao? Càng ngày càng tối, tôi đi chuẩn bị thức ăn cho anh. Sau đó sẽ thu dọn hành lý rồi nghỉ ngơi. Hôm nay thật là cảm ơn anh.”

Lăng Lỵ đột nhiên cười rất lễ phép, chuyển đề tài sang một chuyện khác có vẻ an toàn hơn. Doãn Quan Huy còn chưa kịp phản ứng thì cô đã xoay người chạy vào phòng bếp.

“Hả?” Doãn Quan Huy ngây ngốc giật mình tại chỗ, không hiểu vì sao cô chạy nhanh như vậy.

Không sao, điều quan trọng là hiện giờ, Lăng Lỵ không có bạn trai, cũng không có bạn gái, hơn nữa còn ở chung với anh, để anh có thể chăm sóc tốt cho cô.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.