Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

Chương 29: Lần đầu tiên hôn nhân gặp rắc rối (3)



“Aiz! Lâm Lan Trăn! Mày
nghe rõ cho tao! Cách xa Tễ Huyên một chút, bằng không, tao sẽ không giống lần
trước chỉ hù dọa mày một chút thôi, tao thật sự sẽ để người ta dạy mày một
chút!”

“Lần trước?” Cái gì lần trước? Ngoại trừ ngày hôm qua, trước kia cũng chưa từng
gặp qua cô nha?

“Lần trước? Vậy là lần trước muốn bắt cóc Lan Trăn đúng không?” Uyển Nhu phản
ứng đầu tiên, trí nhớ tôi không tốt lắm, cũng quên mất việc đó rồi.

“Thì ra là mày à, có seed a!” Mạn Trữ đâm ra tức giận, cô vẫn nhìn nhóm nữ sinh
xung quanh, có lẽ là đang suy nghĩ làm thế nào để trốn.

“Tao không phải tới tìm mày, Từ Mạn Trữ! Lâm Lan Trăn! Mày nghe thấy tao nói gì
không?” Văn Nhược Khanh đi đến trước mặt tôi, nhìn tôi chằm chằm, “Ê! Mày có
nghe hay không? Đừng tưởng rằng những tên vệ sĩ của mày sẽ đến cứu, bọn họ sớm
đã bị người của tao dẫn đi rồi.” Hai tay cô ấy dùng sức đẩy tôi xuống.

“…, tao, tao làm gì, phải, phải nghe mày.” Bộ dạng cô ta thật hung dữ nha,
tôi giống như có chút cà lăm.

Văn Nhược Khanh giơ tay lên, Mạn Trữ lập tức che trước mặt tôi, động thủ là
chuyện trong nháy mắt, Mạn Trữ và Văn Nhược Khanh một khi giao đấu, ngươi tới
tôi tiến, ra tay không nhẹ, giống như muốn đánh đối phương đến bầm dập. Mạn Trữ
một cước đạp lên vai Văn Nhược Khanh, đồng thời lách người né tránh công kích
của Văn Nhược Khanh, Mạn Trữ và Văn Nhược Khanh đánh nhau rất phấn khích, tôi
rất muốn nhìn thêm một chút, nhưng bây giờ tôi gặp phiền toái lớn rồi.

Nữ sinh Kiếm Lan chia làm hai nhóm, một nhóm giúp đỡ Văn Nhược Khanh đối phó
Mạn Trữ, Mạn Trữ không những phải ứng phó Văn Nhược Khanh còn phải đánh tiểu
lâu la ở bên cạnh, trái phải đều tấn công; nhóm còn lại bắt đầu hành hung tôi
và Uyển Nhu, em cơ bắp trong nhóm đánh tôi, “Mạn Trữ ở bên kia! Đi vào trong
đó, không cần đánh tao! Mày không phải đến tìm nó sao!?”

Nhưng em cơ bắp bị lãng tai, căn bản không để ý tới lời tôi nói. Nữ sinh đánh
nhau rất ít giống Mạn Trữ so tay nghề, bởi vậy mới có thể thấy được cá tính độc
đáo của Mạn Trữ. Tất cả mọi người đều dùng “cửu âm chân kinh”, ai cũng biết là
nữ sinh đánh nhau đơn giản chỉ dùng tay, nhéo, giật: cào da mặt, nhéo đùi, giật
tóc. Đáng thương cho tôi và Uyển Nhu bị một đám nữ sinh quần ẩu, tay mấy cô ấy
nhiều hơn chúng tôi, cũng mạnh hơn tôi và Uyển Nhu.

“Hai cậu kiên trì một chút thôi, tớ thu phục bọn chó điên này liền cứu hai cậu
ra!” Mạn Trữ một cước đá bay một nữ sinh cao lớn vừa khích lệ cho tôi và Uyển
Nhu.

“Cậu nhanh một chút!” Tôi kiên trì không được, bọn họ giống như đều rất hận
tôi, mỗi người đều xuống tay đều cực kỳ nặng, nhất là em cơ bắp, móng vuốt của
cô ta rất nhọn mỗi lần đánh trúng mặt tôi liều đau a ~~! Tôi và Uyển Nhu đương
nhiên sẽ không đứng không để người ta đánh, chúng tôi đều dùng hết toàn lực
phản kháng. Tôi căn bản không biết đang đánh ai, tôi chỉ lung tung hướng bên
này đánh bên kia cào. Tay không đủ dùng, chỉ có thể dùng luôn cả chân, tôi
không ngừng đá loạn, hi vọng có thể đánh trúng một ít mục tiêu, ngay lúc tôi
đang hung hăng đá người nào đó, bi kịch đã xảy ra!

“Con nhỏ chết tiệt kia!” Tôi cư nhiên đá trúng em cơ bắp, hơn nữa còn đá trúng
mặt, hình như làm trầy miệng cô ta, tôi thật sự là bội phục bản thân, em cơ bắp
vừa cao vừa bự, tôi cư nhiên có thể dẫm lên bộ mặt cô ấy, có thể thấy được tư
thế công kích rất kỳ diệu. Khuôn mặt yêu quý bị đả thương, em cơ bắp tức giận
đến mắt sung huyết, ót nổi gân xanh, dựng cả lông chân. Cô ta cũng không khách
khí đá thẳng một cước vô mặt tôi, “Mày nhất định phải chết, làm hư mặt của tao,
người và thần đều giận!”

Em cơ bắp hung hăng đánh tới, giật tóc tôi, “Buông!” Tôi liều mạng giãy dụa,
những người khác cũng nhân cơ hội đánh tôi thêm vài cái.

“Nằm mơ!” Hai người chúng tôi cuộn nhau đánh.

“Buông Lan Trăn ra!” Uyển Nhu cũng tới đây giúp tôi, đáng tiếc không địch lại.

“A!” Đây là tiếng la của tôi, vật nhau hồi lâu, tôi liều mạng giãy dụa, em cơ
bắp liều mạng giật tóc tôi, rốt cục tôi cảm thấy một trận đau đớn kịch liệt,
đau đến tận tâm can cũng không đủ để miêu tả, tôi miễn cưỡng ngẩng đầu lên, tất
cả mọi người dừng tay lại, đều nhìn tôi, làm sao vậy? Tôi nhìn thấy trong tay
em cơ bắp có một đống tóc, đó là tóc tôi à? Trách không được đau như vậy, thì
ra bị giật một đống tóc, thật sự là đau chết!

Em cơ bắp cũng không nghĩ đến chính mình sẽ đem tóc của tôi nhổ xuống, ngơ ngác
nhìn tóc trong tay, ngây ngẩn cả người.

“Máu…, máu, cậu chảy máu, Lan Trăn, trên đầu cậu có máu…” Uyển Nhu run run
nói.

“Máu? Nha!” Chính mình sờ soạng chỗ đau một chú, đau muốn rơi nước mắt, tôi
nhìn vết máu trên tay mình, nhìn đống tóc trên tay em cơ bắp, ngọn tóc có một
chút máu, hình như còn dính một chút da đầu, má ơi! Đại tỷ này xuống tay thật
sự là nặng nha! “Ô ~!” Bởi vì đau đớn tôi phát ra tiếng nức nở.

“Lan Trăn!” Mạn Trữ lập tức phản ứng lại, bay lên một cước đá văng các nữ sinh
xung quanh, Văn Nhược Khanh muốn ngăn cản cậu ấy, lại bị cậu ấy đạp bay ra
ngoài.

Em cơ bắp bị đập mạnh vô tường, bị ghìm chặt cổ, tôi rõ ràng nhìn thấy người
kẹp cổ họng em cơ bắp là Thiệu Tễ Huyên!!!

Anh tại sao lại ở chỗ này, Tễ Huyên không nói lời nào nhìn em cơ bắp, tất cả
mọi người bị ánh mắt lạnh băng của anh ấy làm cho kinh sợ rồi. Tôi không thấy
được anh ấy xuất hiện như thế nào, khi anh ấy xuất hiện với tốc độ cực nhanh
nắm đầu em cơ bắp, khiến cho tôi nghĩ rằng anh ấy từ trên trời rơi xuống. Tất
cả mọi người không dám động, Mạn Trữ đã chạy tới, “Lan Trăn! Lan Trăn! Cậu
không sao chứ?” Cậu ấy lo lắng nhìn miệng vết thương trên đầu tôi, bản thân lại
không nhìn thấy nó nghiêm trọng như thế nào, Mạn Trữ và Uyển Nhu muốn chạm vào
lại không dám.

“Khụ…, khụ khụ…, khụ…” Em cơ bắp dùng sức giãy dụa, Tễ Huyên bấm cổ cô ta
đến nổi thở không được.

“Mày muốn chết?” giọng Tễ Huyên lạnh như băng, làm cho người ta run run. Anh ấy
cũng không đánh nữ sinh, ít nhất cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy anh ấy đánh
qua con gái, khi tôi cưỡng hôn anh ấy, anh ấy cũng chỉ là uy hiếp tôi, cũng
không có ra tay. Nhưng bây giờ Tễ Huyên tựa hồ rất tức giận, mặc dù anh ấy
không có đập em cơ bắp, nhưng vẫn nhấn cô ta trên tường, bấm chặt.

Ánh mắt Tễ Huyên nhìn em cơ bắp càng ngày càng lạnh, tôi nhìn ra lực tay của
anh ấy bấm em cơ bắp không ngừng gia tăng, mặt em cơ bắp từ hồng sang xanh,
thoạt nhìn đang thiếu dưỡng khí đến cực độ. Nhìn thấy em cơ bắp đánh tôi chịu
khổ một chút, làm cho tôi cảm thấy thật sự rất hả hê, bất quá cứ theo đà này
thì tỷ lệ cô ta đi theo tổ tiên rất cao. “Tễ Huyên…” Tôi ngây ngô kinh hô một
tiếng, tôi nghĩ Tễ Huyên sẽ không nghe thấy, nhưng Tễ Huyên lại chuyển mắt nhìn
về phía tôi, anh ấy vừa nhìn tôi vừa chậm rãi buông tay.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.