Tiểu Tô cũng bị tiếng pháo làm sợ hết hồn, chỉ một lát liền bình thường lại. Nhưng lại nghe tiếng kêu đau của tiểu Tú làm tiểu Tô rất tức giận, túm cổ áo Nhị Lại Tử mà đánh hai quyền, đánh cho hắn khóe miệng chảy máu, hốc mắt thâm đen. Lại đánh vào bụng Nhị Lại Tử một quyền, vẫn chưa hết tức giận muốn đánh tiếp, nhưng Ngọc Kỳ gọi : ” Anh Tô, anh sang đây nhanh lên, tôi không đỡ được chị dâu nữa!”
Tiểu Tô liền bỏ Nhị Lại Tử ra, đi qua. Mới đi được mấy bước đã quay lại hung ác nhìn Nhị Lại Tử chằm chằm nói : ” anh nghe kỹ cho tôi, nếu vợ con tôi có chuyện gì thì mấy hôm nữa tôi sẽ đến thu thập anh!” Vừa nói vừa mạnh mẽ đá Nhị Lại Tử một cước làm hắn lùi lại mấy bước.
Sau khi bỏ lại câu nói đó tiểu Tô liền gấp gáp mượn xe chở tiểu Tú đi viện, Nhị Lại Tử nằm trên đất rất lâu, khó khăn lắm mới bò dậy được một tay ôm bụng, một tay sờ máu nơi khóe miệng, nhổ nước miếng nhìn vết máu nói: “nghĩ dễ như vậy sao, ta đã ba mươi tuổi làm sao còn sợ đứa trẻ ranh hai mươi tuổi như hắn !” Nhìn bốn phía không có ai, Nhị Lại Tử liền lê người đi về nhà.
Tiểu Tô vội vàng đưa tiểu Tú đi thẳng đến bệnh viện, nhanh chóng đẩy xe đi gấp để Ngọc Kỳ và bà Hảo lấy đồ đi sau. Nửa đường gặp đại đội máy kéo Vĩnh Minh được họ giúp đỡ nên cũng nhanh chóng đến bệnh viện. Khi tiểu Tú được đưa vào phòng sinh, tiểu Tô mới thở phào một hơi, ngồi trên ghế ngoài hành lang chờ đợi. Nghe tiếng la đau của tiểu Tú làm tiểu Tô lo lắng đến nỗi chân cũng nhũn ra rồi.
Bà Hảo mang đồ vào phòng bệnh rồi mới chạy qua phòng sinh xem thế nào , thấy tiểu Tô mất hồn, liền an ủi: ” Con cũng đừng lo lắng quá, ai sinh con cũng vậy cả. Nhìn dáng người tiểu Tú cũng là người dễ sinh đẻ, chỉ một lát nữa là con có thể ôm con rồi !” Đang nói thì thấy cửa phòng sinh mở ra, một cô y tá đi ra nói: ” ai là người thân của Lý Tú?”
Tiểu Tô vừa nghe đã vội đi qua nói: “cô y tá, vợ và con tôi không sao chứ!” cô y tá nhìn dáng vẻ tiểu Tô nói: “Không có việc gì, không có việc gì, cô ấy chỉ thấy đói bụng thôi, mọi người chuẩn bị chút đồ ăn đi?” Tiểu Tô nghe vậy sửng sốt, bà Hảo liền trả lời: ” cô y tá chờ bà một chút, bà đi lấy ngay đây.” Tiểu Tô cũng muốn đi cùng với bà, nhưng lại sợ lúc mình rời đi tiểu Tú có việc gì lại không gọi được ai, đành bảo Ngọc Kỳ đi cùng bà Hảo.
Trở lại phòng bệnh, bà Hảo mang theo nước đường đỏ và mười quả trứng gà luộc đến . Ngọc Kỳ đi bên cạnh vừa đỡ bà vừa cầm đồ theo. Đem đồ đưa cho cô y tá xong ba người lại bắt đầu đợi ngoài cửa phòng sinh. Ngọc Kỳ suy nghĩ đơn giản thuận miệng liền hỏi: ” Anh Tô, chị Tú không sao chứ, lúc nãy làm em sợ hết hồn, may mà em đỡ kịp. Anh phải cảm ơn em đấy, nếu em không nhanh chắc chị ấy đã ngã xuống đất rồi!”
Tiểu Tô không đếm xỉa tới hắn, bà Hảo nói với hắn câu cám ơn: “không biết tiểu Tú sinh con trai hay con gái nữa. Nếu là con gái thì tốt, ông bà ta đã nói có chị gái rồi sẽ có em trai. Nếu là con trai thì càng tốt.” Ngọc Kỳ nghe vậy liền cười: “Bà, con gái con trai đều muốn, nếu không bà nói chị Tú cố sức sinh đôi long phượng thai, anh Tô thấy có phải không?”
Tiểu Tô nghe Ngọc Kỳ hỏi, không chút suy nghĩ nói: “con trai hay con gái cũng là con của anh với tiểu Tú, bây giờ chỉ mong tiểu Tú bình an là được rồi!” Bà Hảo cũng nói: “Lần đầu sinh con rất khổ, chỉ cần tiểu Tú vượt qua được thì sau này đều tốt. Đợi sau này lại sinh thêm mấy đứa .” Bà đã nói với hai vợ chồng rồi, đứa đầu họ Tô đứa sau sẽ theo họ bà.
Thân thể tiểu Tú bình thường rất tốt, lúc mang thai cũng chú ý vận động, cho nên thời gian sinh không lâu, chỉ một lúc phòng sinh đã truyền đến tiếng khóc của trẻ em. Ba người ở ngoài liền đứng lên vây quanh cửa phòng chờ. Lại qua một lúc mới thấy y tá ôm đứa bé được bọc trong tã đi ra: “Ai là người thân của Lý Tú, Lý Tú đã sinh một bé gái mập mạp.”
Tiểu Tô liền tiến lên ôm con, đường đường là một người đàn ông mà nay ôm con lại lúng túng như vậy. Y tá dạy nửa ngày cũng không thể làm cho tiểu Tô biết cách ôm con. Bà Hảo nhìn không được nữa liền tiến lên đem đứa bé ôm vào lòng. Khi bà Hảo nghe thấy là con gái thì lòng có chút không thoải mái. Mặc dù lúc nãy bà an ủi tiểu Tô nhưng người già thường thường vẫn thích con trai hơn. Lại thấy cục bột nhỏ mặc cho tiểu Tô ôm cũng không khóc trong lòng bà liền mềm nhũn . Sinh con trai hay con gái tiểu Tú cũng không làm chủ được mà.
Ôm đứa bé trong lòng, nhìn kỹ, mặc dù ngũ quan chưa rõ ràng lắm, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra đứa nhỏ này lớn lên sẽ không tệ. Nhàn nhạt lông mày cong cong, miệng đỏ thẫm khẽ giương, càng xem bà càng không buông tay được. Ngọc Kỳ cũng chen đến bên cạnh bà nhìn, thấy cục bột cả người đỏ hỏn liền hỏi: “sao trên người đứa bé hồng vậy, lúc lớn lên cũng hồng như vậy sao?” Bà Hảo đem cục bột bọc lại nói: “đứa bé nào lúc mới sinh ra cũng như vậy, hiện tại da càng hồng, tương lai lại lớn lên da lại càng trắng.” Nhưng Ngọc Kỳ không hiểu lúc này da hồng và tương lai da trắng thì có quan hệ gì.
Tiểu Tú được đưa về phòng bệnh khi đã ngủ thiếp đi vì mệt mỏi, tiểu Tô nhìn mặt tiểu Tú tái nhợt thì rất đau lòng. Ra ngoài tìm thứ gì bổ dưỡng cho tiểu Tú. Mua con gà, lại mua con cá, dùng tiền nhờ người dân gần viện nấu rồi bưng tới, để lúc tiểu Tú tỉnh muốn ăn gà thì ăn, muốn ăn cá thì ăn. Nhưng lúc tiểu Tú tỉnh lại chỉ miễn cưỡng uống một chút nước đường đỏ rồi ngủ tiếp. Tiểu Tô chuẩn bị cháo gà, cháo cá tiểu Tú cũng không ăn một chút.
Đứa bé được phân biệt với đứa bé khác rồi mang vào phòng trẻ em, tiểu Tô liền bảo Ngọc Kỳ đưa bà Hảo về nghỉ: “Bà về trước nghỉ ngơi đi, ngày mai bà đến thì nấu chút cháo mang đến giúp con . Mới vừa rồi thầy thuốc nói tiểu Tú bây giờ chỉ có thể ăn chút cháo như vậy.” Bà Hảo suy nghĩ một chút lúc nãy đi vội vàng, có nhiều thứ không kịp mang theo , vì vậy liền nghe tiểu Tô khuyên đi về. Tiểu Tú ngủ một mạch đến nửa đêm mới tỉnh, tỉnh lại chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi vô lực!
Tiểu Tú tỉnh tiểu Tô cũng tỉnh theo, lấy cặp lồng giữ ấm ra hỏi tiểu Tú: “Tú, em uống cháo gà hay là canh cá? Cháo gà bổ thân thể, canh cá lợi sữa.” Nói rồi tiểu Tô liền ha ha cười, hiện tại hắn có vợ có con gái thật hạnh phúc. Tiểu Tú gọi tiểu Tô đem cặp lồng giữ ấm mở ra nhìn một chút, ngửi một chút, cuối cùng quyết định uống cháo gà. Canh cá đã hơi nguội nên có chút tanh, tiểu Tú không chịu nổi mùi này.
Uống một chút cháo gà xong, tiểu Tô đỡ tiểu Tú khẽ ngồi dậy: “Tú, anh đã đi xem con gái chúng ta rồi. Nó nặng khoảng bảy tám cân, rất tham ăn.” Trước đó tiểu Tô tìm khắp nơi mới mua được hai túi sữa bột, hiện tại đang cho con dùng. Vừa nói đến con, tiểu Tú liền bảo tiểu Tô pha ít nước ấm để lau người: “Em một người toàn mồ hôi thật khó chịu, anh cho em lau qua một chút.”
Tiểu Tô đang muốn pha nước ấm cho tiểu Tú, bà Lão ở giường bệnh bên cạnh liền nói: “Không thể như vậy, hiện tại vợ cậu rất yếu, không chịu được lạnh, đợi mấy hôm đi!” tiểu Tô nhìn tiểu Tú một chút rồi đi pha nước ấm. Tiểu Tú cùng nói với bà lão: “Cám ơn bà, con nghe bác sĩ nói, trước khi cho con bú dùng khăn lông ấm đắp vào ngực một chút. Con muốn sớm ra sữa một chút cho bé bú.” Bà lão nghe xong nói : ” con cảm thấy không cảm lạnh là được.”
Tiểu Tú muốn sớm cho con bú vì mọi người nói sữa non rất tốt cho cơ thể bé. Cứ như vậy tiểu Tú dùng khăn lông xoa nhẹ cả buổi tối, mặc dù quá trình này làm tiểu Tú đau đến toát mồ hôi, nhưng cô vẫn cố gắng. Ngày hôm sau tiểu Tú thấy ngực rất căng nhưng khi dùng tay chen thì không thấy ra sữa . Tiểu Tú lo lắng đến đỏ bừng cả khuôn mặt, tiểu Tô mời mời bác sĩ đến xem, bác sĩ bảo không có vấn đề gì, chỉ cần cho bảo bảo bú liền ra sữa thôi.
Đến giờ cho bảo bảo bú sữa, bảo bảo cố hết sức cũng không bú được. Đến khi sắp hết thời gian cho bú đành phải cho bảo bảo ăn sữa bột. Chờ y tá đem bảo bảo đi, tiểu Tú lại bắt đầu dùng khăn lông xoa, nghĩ sớm một chút thông sữa. Sản phụ giường bên thấy vậy liền nói: “vẫn chưa được sao, cô bảo chồng giúp một chút, sức người lớn vẫn tốt hơn đứa bé.” Tiểu Tú đỏ mặt. Sản phụ bên cạnh liền cười: “việc này có gì đâu mà ngại, cô cứ thử xem thế nào.”
Tiểu Tú liền ghi nhớ, một lát sau để cho tiểu Tô dìu mình vào nhà vệ sinh. Chờ đến khi không có ai ở đây liền lôi kéo tiểu Tô vào không gian. Vào không gian hai người cầm chậu nhỏ đi đến Ôn Tuyền rửa qua một chút. Tiểu Tô cầm quần áo và đồ dùng cho tiểu Tú. Chờ tiểu Tú rửa xong liền tới gần : “Tú, để anh hút giúp em đi!”
Tiểu Tú thấy trong không gian cũng không có ai, mà vấn đề này lại cần giải quyết. Vì vậy cũng đồng ý, vén áo ý bảo tiểu Tô giúp một chút. Tiểu Tô thấy ngực tiểu Tú non mềm như hai bánh bao lớn, nuốt nước miếng một cái. Tay sờ soạng lên, chỉ cảm thấy thô sáp: “Cứng như thế, em có khó chịu không?” tiểu Tú đau, liếc tiểu Tô một cái: “anh nhanh lên một chút đi!”
Thấy tiểu Tú thúc giục, tiểu Tô lúc này mới đem tiểu Tú ôm lấy, cúi đầu nhẹ nhàng đem một bên vú ngậm vào miệng nhẹ nhàng hút, thấy đầu v* đứng thẳng nhưng lại không thong sữa được, vì vậy tiểu Tú nói: “Anh có thể hút mạnh một chút không!” Tiểu Tô nghe theo, dùng sức lực hút làm tiểu Tú đau đến cau mày, vẫn phải hút vài hơi mới thông sữa. Bởi vì cảm thấy rõ ràng ngực không còn căng cứng như trước.
Như vậy tiếp tục, tiểu Tô giúp tiểu Tú thông sữa cả hai bên. Lúc bắt đầu chỉ thông sữa nhưng tiểu Tô khẽ hút hai ba cái, ra thật nhiều sữa. Tiểu Tú liếc hắn một cái: “ra sữa rồi thì anh không cần hút nữa nếu không bảo bảo không còn gì ăn?” Tiểu Tô cười hắc hắc không ngừng: “Thì ra mùi vị của sữa là như vậy!”