” Ui, có người đến trước chúng ta rồi kìa” Đồng Quyên không biết từ đâu xuất hiện,giọng nói vừa có chút thú vị vừa chút buồn buồn pha trộn lại.
Đội Đồng Quyên cứ nghĩ là mình đã đến trước rồi nhưng không nghĩ có người còn đến sớm hơn.
Phần quà trong gương kho báu không quan trọng mà là việc được điều khiển đội kia mới là thứ hấp dẫn mọi người.
Nhưng rất tiếc đội Thẩm Lạc Ngưng lại đến trước.
Mỹ Anh đóng gương lại đưa cho Thẩm Lạc Ngưng cô cũng không có hứng thú để mở ra nữa.
Tất cả mọi người đi vào một bên vui một bên buồn thấy rõ.
Vừa đi vào đầu bếp đã đem những món ăn đã chuẩn bị lên.
Mọi người dẹp đi chuyện vừa nãy phía sau và vào bàn hưởng thức món ăn.
Thẩm Lạc Ngưng đi gọi Tiểu Lạc dậy do sáng giờ con gái của cô cũng chưa ăn gì.
Ẩm Tiểu Lạc ra ngoài không biết Âu Mạc Thiên Vũ từ đâu xuất hiện chặn đường đi của Thẩm Lạc Ngưng.
” Âu Tổng mời tránh ra!” Thẩm Lạc Ngưng thật sự bất lực với cái tên Âu Mạc Thiên Vũ này hết lần này đến lần khác cản đường cô.
” Hãy cho anh một cơ hội” lời nói này không chỉ nói để cầu khẩn Thẩm Lạc Ngưng cho mình cơ hội mà còn cho chính Thẩm Lạc Ngưng để thoát ra suy nghĩ trước đó của cô.
” Âu Mạc Thiên Vũ, tôi phải nói với anh bao nhiêu lần?Từ lúc ly hôn đến bây giờ chúng ta đã là người dưng!Anh muốn tìm người phụ nữ nào của anh thì cứ tìm đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa.
Tôi đã đồng ý ly hôn xem như để anh được giải thoát rồi kia mà”
Âu Mạc Thiên Vũ nhìn Thẩm Lạc Ngưng rồi lại nhìn Tiểu Lạc” Vậy Tiểu Lạc là con ai?Đừng nói với anh là em tự mình sinh ra nhá?” Âu Mạc Thiên Vũ tự nghĩ rồi tự thấy nực cười.
Thẩm Lạc Ngưng nhíu mày, từ trước khi trở về đây cô đã chuẩn bị tinh thần gặp Âu Mạc Thiên Vũ lẫn câu hỏi của anh.
Thẩm Lạc Ngưng cười nhẹ, ánh mắt không có chút thiện cảm nhìn Âu Mạc Thiên Vũ” Tất nhiên một mình tôi không thể sinh con nhưng chắc chắn đó sẽ không phải là con của anh!” nói rồi Thẩm Lạc Ngưng ẩm Tiểu Lạc đi ra ngoài mặc kệ Âu Mạc Thiên Vũ đang đúng trân người ở đó cũng mặc kệ Âu Mạc Thiên Vũ.
Dù cô rất đau khi nói những lời đó với Âu Mạc Thiên Vũ nhưng cô phải làm vậy để Âu Mạc Thiên Vũ có thể buông tha cho cô.
Chắc là anh chỉ hứng thú chơi với cô vài bữa thôi vài ngày sao anh sẽ hết hứng thú rồi bỏ cô thôi nên cô phải tự tránh xa Âu Mạc Thiên Vũ càng sớm càng tốt cũng nhưng cắt đứt sự ảo tưởng là Âu Mạc Thiên Vũ yêu Thẩm Lạc Ngưng!
Đi ra ngoài Thẩm Lạc Ngưng vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh nhập tiệc như không có chuyện gì xảy ra.
Mười phút sau Âu Mạc Thiên Vũ ra ngoài chọn ngồi đối diện Thẩm Lạc Ngưng nhưng cô không để ý tới.
Ăn xong mỗi người tự tìm chỗ giải trí.
Người đến khu giải trí người lại đến bên hồ bơi tùy mọi người.
Thẩm Lạc Ngưng đi đến bên hồ ngồi ở ghế gần hồ.
Tiểu Lạc là bé gái nhỏ tuổi nhất nên được người lớn yêu quý vì vậy đã ẩm con cô đi chơi từ lâu rồi.
Một mình Thẩm Lạc Ngưng ngồi yên tĩnh ở đây.
Đột nhiên bên cạnh có người ngồi Thẩm Lạc Ngưng ngước mặt lên nhìn.
Trương Gia Huy cũng nhìn Thẩm Lạc Ngưng nhưng không nói gì.
Thẩm Lạc Ngưng cũng chẳng có chuyện gì để nói với Trương Gia Huy nên cả hai chọn cách im lặng.
Một lúc sau Trương Gia Huy mới lên tiếng” Em định sống như vậy đến hết đời à?”
Thẩm Lạc Ngưng nhíu mày biết Trương Gia Huy ý là hỏi cô và Tiểu Lạc cứ nương tựa nhau sống hết đời chứ không đi thêm bước nữa nhưng từ lúc qua Pháp cô đã có ý định sống như vậy tới già rồi chứ không định tìm người mới.
Bởi Thẩm Lạc Ngưng đã yêu Âu Mạc Thiên Vũ rất sâu đậm đó là sự thật nhưng không muốn tha thứ cho Âu Mạc Thiên Vũ cũng là sự thật vì vậy thà sống độc thân như vậy cho khỏe người.
Trương Gia Huy cũng không có ý khuyên ngăn gì do đây cũng là chuyện của người ta anh không nên tự ý xen vào.
Trương Gia Huy chỉ có thể nói đơn giản” Anh không biết rõ sự tình nên cũng không dám nói nhiều chỉ dám khuyên em nếu còn yêu Âu Mạc Thiên Vũ thì hãy thử cho cậu ta một cơ hội, suốt mấy năm không có em bên cạnh cậu ta sống không bằng chết, suốt ngày chỉ có công việc và công việc vì vậy hãy thử mở lòng thêm lần nữa để cho Âu Mạc Thiên Vũ thêm một cơ hội dù chỉ một lần!”
Thẩm Lạc Ngưng nhìn Trương Gia Huy hơi nghiêng đầu biết Trương Gia Huy nói vậy để nói giúp Âu Mạc Thiên Vũ nhưng Thẩm Lạc Ngưng vẫn không kìm lòng được mà suy nghĩ.
Mình có nên thử tha thứ không?