Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi

Chương 9



Lúc Liêu Bắc Bắc tỉnh dậy, du thuyền đã bỏ neo ở bên cạnh vịnh. Cô
ngồi dậy, một cái chăn lông xuôi theo đầu vai cô chảy xuống, cô dụi dụi
mắt, phát hiện phía dưới cốc trà trên bàn có một mảnh giấy viết —— Tôi có việc rời đi trước. Chìa khóa cửa treo ở cạnh cửa khoang, trong du
thuyền có phòng tắm, trong tủ lạnh có đồ ăn, cô có thể rời đi bất cứ lúc nào nếu muốn. Đường Diệp Trạch.

Liêu Bắc Bắc nhìn chung quanh khoang thuyền giống như phòng ngủ, sờ
sờ cái bụng đói. Cô đem việc anh đối tốt với cô lập tức thay đổi thành
quét dọn khoang thuyền thật nhiều, dĩ nhiên, cô cũng không thể có những
thứ ý nghĩ khác.

Cô kéo cửa thông gió ra, nhìn lên chân trời đen nhánh, a nha, thì ra
đã tối rồi. Tiện tay cầm lấy điện thoại di động, mới phát hiện điện
thoại đã tắt máy, cô đổi pin, khởi động lần nữa, nhưng lại bật ra vài
tin nhắn.

Liêu Bắc Bắc vừa lật xem tin nhắn, vừa từ trong tủ lạnh lấy ra nước
chanh mới ép, vừa mới uống một ngụm, đã nhịn không được phun ra.

Tin tức là Phan Hiểu Bác gửi tới, cảnh cáo Đường Diệp Trạch đừng động tay động chân với Liêu Bắc Bắc…, phản đối quy tắc ngầm.

Liêu Bắc Bắc bấm số điện thoại của Phan Hiểu Bác, vang lên một tiếng chuông thì đối phương đã nhận.

“Phan tiên sinh, tôi là Liêu Bắc Bắc.”

“Bắc Bắc, cô có khỏe không?”

“Tôi không sao, mới vừa rồi ngủ thiếp đi.”

“A, không có chuyện gì là tốt rồi, làm tôi lo muốn chết.” Phan Hiểu Bác than dài một hơi.

“Cám ơn anh quan tâm, anh thật tốt.” Trong lòng Liêu Bắc Bắc cảm thấy ấm áp, mặc dù Phan Hiểu Bác hiểu lầm.

“Ha ha, tôi cũng không tính là người tốt lành gì, chẳng qua là đối
với nghề nghiệp kia của các cô có chút hiểu biết thôi. Huống chi, không
có một người nào, không có một người đàn ông nào sẽ vô duyên vô cớ đối
với một phụ nữ quan tâm. Tôi nói thật.”

“Ừ, tôi cũng có nghe thấy, nhưng anh ấy…. Không phải là cái loại
người như Phan tiên sinh nghĩ.” Liêu Bắc Bắc dùng bả vai đang kẹp điện
thoại di động, mở mạnh một cái chân giò hun khói dài vừa ăn vừa trả lời.

“Cô đang ăn cơm sao?”

“Ừ, tùy tiện ăn chút, một lát còn phải làm việc.” Liêu Bắc Bắc nói
cho Phan Hiểu Bác, chuyện máy tính xách tay “tử trận”, và Đường Diệp
Trạch đề nghị đồng ý dùng lao động để bồi thường.

Phan Hiểu Bác trầm xuống, nói lời thấm thía: “Cô không nghĩ tới là
Đường Diệp Trạch cố ý té để làm hỏng sao? Bởi vậy bố trí cạm bẫy đem cô
giữ lại trên du thuyền.”

“………” Liêu Bắc Bắc ngậm thức ăn trong miệng suy nghĩ một chút: “Tôi
cũng không phải mỹ nữ gì, anh ấy không cần thiết làm như vậy.”

“Cô rất đẹp a, ai nói cô không đẹp vậy?”

“……….” Liêu Bắc Bắc ngây ngốc, trong lòng vụng trộm sảng khoái một
hồi, lại nói ai không thích nghe lời khen ngợi chứ, bất kể nó thiệt hay
giả đều khiến người ta vui vẻ.

“Bắc Bắc, cô còn ở đó không?”

“Còn……” giọng của Liêu Bắc Bắc không tự chủ mà chuyển sang nhu hòa.

Phan Hiểu Bác ở trong xã hội mò mẫm leo trèo lăn lộn trong quan hệ
nhiều năm, há có thể không cảm thấy được chuyển biến trong thanh âm của
cô? Hơn nữa anh rất nhanh đã đoán được Liêu Bắc Bắc thuộc về loại nữ
nhân kinh nghiệm không đủ phong phú và từng trải về tình cảm. Cho nên
anh thừa thắng xông lên, nói: “Tôi đi đón cô có được không? Niếp Niếp
muốn gặp cô….. Còn có, tôi cũng muốn gặp cô.”

Trong lòng Liêu Bắc Bắc có loại cảm giác có con nai đi loạn, nói
thật, cô thật sự rất khát vọng nói chuyện yêu thương, nhưng tính cách
thiếu hụt tự tin làm cho cô chùn bước. Dĩ nhiên chuyện này cũng không
đại biểu cho việc không có con trai hướng cô tỏ tình, nhưng vấn đề là,
cha của cô chính là giáo viên chủ nhiệm của trường cô đang theo học.
Cuối cùng lên đại học thoát khỏi khu vực quản lý của cha, cô giống như
phát điên đòi ghi tên dự thi sư phạm mầm non, để trực tiếp ở trong mấy
ngàn đứa bé vùng vẫy. Đến khi làm việc, tiếp xúc cũng toàn là trẻ nhỏ,
phụ huynh trẻ nhỏ có thể nghĩ đến sao? Cho nên, khiến cho cô đến nay vẫn độc thân như cũ.

Nếu như không kiếm được đối tượng, cô gần như đi vào hàng ngũ gái ế.

Nghĩ tới đây, Liêu Bắc Bắc đáp ứng cùng Phan Hiểu Bác gặp mặt, một giờ sau Phan Hiểu Bác sẽ lái xe tới đón cô.

. . . . .

Liêu Bắc Bắc tắm rửa xong, lúc lau tóc phát hiện trên kệ rửa mặt có
một mắt kiếng tròng đen, nửa bên mắt kính đã vỡ vụn, cô cầm mắt kính
nhìn một chút, loại mắt kính này thời cô học sơ trung rất thịnh hành,
khi đó dường như một người mang một cái. Phải nói là trẻ con mãi mãi là
trẻ con, vì để cho mình chạy theo trào lưu trong trường, mỗi ngày đều ôm TV làm hỏng mắt, không đem mình làm cho cận thị thì coi như mi không có bản lãnh.

Nhớ tới chuyện này, Liêu Bắc Bắc không khỏi cười lên, lúc đấy mẹ vì
ngăn cô liều lĩnh ngu ngốc, còn nghiêm khắc đánh cô một trận, không ngờ là còn ở trong phòng làm việc của ba ba mà hạ “độc thủ”. Cô một trận
nước mắt nước mũi mà chạy đi, không cẩn thận đụng vào ngực một nam sinh, hai người té chổng vó, cô thấy nam sinh kia cũng mang gọng kính đen
đang mốt, giận đến mức vừa ngửa mặt lên trời khóc lớn vừa khóc lóc kể lể mẹ bạo hành, nam sinh thấy thế không biết làm sao, cho nên, nam sinh
lấy kính xuống vứt trên mặt đất, kêu Liêu Bắc Bắc dùng sức giẫm, Liêu
Bắc Bắc tại chỗ nín khóc mỉm cười, giễu cợt nam sinh là tên ngốc.

“Tớ tên là Liêu Bắc Bắc, cậu tên gì?”

“Tên có quan trọng không? Chúng ta có lẽ sẽ không lại gặp mặt nữa.”
Nam sinh trước sau như một không dám nhìn thẳng ánh mắt của cô.

Liêu Bắc Bắc chú ý tới giấy tờ chuyển trường trong tay của anh, chán nản cong miệng lên.

Nam sinh vốn định nói chút gì, thì cha Liêu đúng lúc đuổi theo, Liêu
Bắc Bắc tạm thời còn chưa nguôi giận, cho nên hướng nam sinh kia khoát
khoát tay, đem một cây kẹo que nhét vào trong tay nam sinh, cười nói:
“Mặc dù chúng ta không quen biết, nhưng mà tớ rất thích cậu, nhớ kỹ nha, tôi tên là Liêu Bắc Bắc, lớp ba năm thứ hai, có rảnh rỗi thì về trường
học thăm tớ nhé, tạm biệt tiểu ngốc ca.”

. . . . . .

Thoáng cái mà đã qua 10 năm, tướng mạo của nam sinh kia cô đã không
còn nhớ rõ, nhưng đoạn hồi ức thú vị này vẫn lưu lại ở trong lòng cô.
Bởi vì cô chưa từng thấy một nam sinh ngốc như vậy, lại đem mắt kiếng
ném xuống đất cho nữ sinh vốn không quen biết giẫm chơi.

Liêu Bắc Bắc hé miệng cười, đem mắt kiếng cẩn thận đặt tại chỗ cũ, cô không hiểu sao Đường Diệp Trạch lại giữ lại cái mắt kính lỗi thời này,
chẳng lẽ có kỉ niệm ý nghĩa nào sao?

※※ ※

Một giờ sau, Phan Hiểu Bác tựa vào bên cạnh xe đợi cô đi ra khỏi khu
vực của Đường thị. Phan Hiểu Bác lúc nào cũng nhìn đồng hồ đeo tay theo
thói quen, bởi vì số lượng công việc thật sự rất lớn, lần này anh sẽ ở
lại vùng này chừng nửa năm, một khi tổ quay phim đến vùng này, anh tất
nhiên lại càng bận bịu bận tối mày tối mặt, nhưng mà cháu gái còn bé của anh hết lần này tới lần khác trừ anh ra ai cũng không đi theo, mà trong lúc anh vô kế khả thi, Liêu Bắc Bắc giống như chúa cứu thế xuất hiện.

Liêu Bắc Bắc mặc một cái quần màu trắng, tay cầm giày xăng-̣đan, chân không dẫm ở rên bờ cát nhẵn nhụi, tối nay cô hơi trang điểm nhẹ, tóc
dài đen nhánh theo gió phiêu dật, đi ở dưới ánh trăng sáng, lộ ra một sự trẻ trung dịu dạng.

Phan Hiểu Bác kinh ngạc nhìn cô, đã thấy nhiều mỹ nữ xinh đẹp trang
điểm đậm, Liêu Bắc Bắc quả thật cho anh một loại cảm giác mới mẻ, tim
của anh thật giống như đập nhanh hơn mấy nhịp.

“Niếp Niếp đâu? . . . . . .” Liêu Bắc Bắc ngăn lại mái tóc dài bay bay, mở miệng trước.

“À. . . . . . Niếp Niếp. . . . . . ngủ rồi.” Phan Hiểu Bác phục hồi
tinh thần, mở cửa xe: “Lên xe trước đi, vừa đi vừa thảo luận ăn cái gì.”

Liêu Bắc Bắc xấu hổ đáp ứng một tiếng, ngồi vào vị trí tay lái phụ,
sau khi Phan Hiểu Bác giúp cô đóng cửa xe, rồi trở về bên trong xe, tự
mình cài dây an toàn cho Liêu Bắc Bắc, hành động này hiển nhiên là hù
dọa Liêu Bắc Bắc, cô theo bản năng che ngực, nhưng rất nhanh ý thức được hành động không lễ phép của mình, tiếp đó cười cười xấu hổ.

“Bắc Bắc, tôi gọi cô như vậy, cô sẽ không cảm thấy mất tự nhiên chứ?” Phan Hiểu Bác không có tìm lời nói.

Liêu Bắc Bắc vuốt vuốt sợi tóc, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Vậy thì tốt, cô cũng đừng gọi tôi là Phan tiên sinh nữa, gọi thẳng
tên là được rồi, ha ha.” Phan Hiểu Bác khởi động động cơ, đúng như theo
lời anh nói, đàn ông cùng một phụ nữ làm quen thiết lập quan hệ, tuyệt
đối là “Có ý đồ trong lòng”

“Cô thích ăn hải sản hay là ăn món xào?”

“Đều được. Tôi không quan trọng….” Thần sắc Liêu Bắc Bắc hơi lộ ra vẻ không yên, theo bản năng nắm chặt váy, sợ biểu hiện của mình không đủ
tự nhiên, mặc dù cô cũng không rõ ràng cái này có tính là hẹn hò hay
không.

“Vùng này có một tiệm ăn câu tôm rất nổi danh, khách nhân có thể tự
mình câu tôm, tại chỗ câu tại chỗ nấu cũng không tệ lắm. Nga, còn có
biểu diễn ca múa.” Phan Hiểu Bác rất nhiều năm không có khẩn trương như
vậy rồi, anh cũng không rõ là do ánh trăng rất xinh đẹp, hay là thật sự động tâm với Liêu Bắc Bắc?

Liêu Bắc Bắc gật đầu ngầm đồng ý, trái tim thình thịch nhảy loạn.

Nửa giờ sau

Phan Hiểu Bác cùng Liêu Bắc Bắc đi vào quán câu tôm. Đừng thấy đã là
hơn mười giờ tối, khách nhân đi ăn cơm thật đúng là không ít, trong nhà
hàng có một ao trữ nước bằng gỗ, tôm biển ở trong đó đầy sức sống. Liêu
Bắc Bắc nhìn khắp bốn phía, thông qua cách ăn mặc của khách nhân, có thể kết luận phần lớn không phải người địa phương, hơn nữa là nhân viên
công trình có liên quan đến việc Đường thị xây dựng khu biệt thự.

Chỉ chốc lát sau, Phan Hiểu Bác đem một cần câu tôm đưa cho Liêu Bắc
Bắc, thần thần bí bí nói: “Nếu như cô sợ dơ váy thì đi qua bàn ăn bên
kia chờ tôi, một hồi nữa là tôi có thể câu được nửa chậu. Van nhất câu
không được cũng không có sao, nề bên kia có lưới vớt tôm đó.”

Liêu Bắc Bắc mím môi cười một tiếng: “Câu xem, tôi có hứng thú đó.”
Vừa nói, cô nâng váy lên, ngồi ở trên ghế trước ao tôm. Phan Hiểu Bác
nhìn bóng lưng của cô thích thú cười một tiếng, đúng là cô gái hiền
lành.

Cô dựa theo phương pháp người bán hàng chỉ dẫn, ở trên móc câu cài
vào một ít ruột vịt nho nhỏ, lại đem dây câu kéo dài đến trên mặt nước
chậm rãi di chuyển, đại khái mấy giây đồng hồ, lập tức nâng cần câu tôm
lên. Khách quan mà nói động tác không thuần thục, nên không phải dễ câu
được.

Liêu Bắc Bắc đùa rất hăng say, Phan Hiểu Bác thì ngồi ở bên cạnh cô
nhìn cô câu, thỉnh thoảng khen cô giỏi, thỉnh thoảng thay cô tiếc hận,
mà cần câu tôm trong tay của anh từ đầu đến cuối vẫn ngâm mình ở trong
nước.

Lúc này, một nhóm khách nhân âu phục giày da đi vào quán tôm. Đường
Diệp Trạch theo tiếng cười vui vẻ nhìn tới, lúc tầm mắt rơi vào trên
bóng lưng của Liêu Bắc Bắc, khóe miệng khẽ thu lại.

Thương nhân đại diện điền sản đi cùng tất nhiên không biết Đường Diệp Trạch đang nhìn cái gì, nhiệt tình thu xếp Đường Diệp Trạch vào nhã
gian.

Đường Diệp Trạch đáp ứng một tiếng, chậm chạp đi lên bậc thang, ánh
mắt đuổi theo thân ảnh Liêu Bắc Bắc, và đụng vào tầm mắt của Phan Hiểu
Bác.

Anh đứng hồi lâu ở giữa hành lang gấp khúc lầu hai, lấy điện thoại di động ra, nhập vào một cái tin tức, ngón tay rơi vào trên phím gửi đi,
chần chờ thật lâu, rồi hủy bỏ.

Mà bên cạnh ao tôm.

Liêu Bắc Bắc đã từ ngồi câu chuyển thành đứng câu, cô càng chơi càng
vui vẻ, vừa câu vừa đếm. Phan Hiểu Bác vì dụ dỗ cô cao hứng, lén lút đem trứng tôm của mình câu lên ném vào trong ao.

“Hóa ra cô là cao thủ câu tôm nha.”

“Hì hì. . . . . . Anh câu được mấy con rồi?” Liêu Bắc Bắc đắc ý hất cằm lên.

“Tôm con hai ba con. Không có lợi hại như cô.” Phan Hiểu Bác quơ quơ sọt tôm.

Liêu Bắc Bắc vừa muốn nói chút gì, thì anh quán tôm giơ loa khuếch đại âm thanh lên vung cánh tay hô to ——

“Các vị khách quý xin chú ý. Khách nhân nhã gian lầu hai đã bao toàn
bộ, bất kể là ngài đã ăn xong rồi hay là vừa mới bắt đầu ăn cơm, toàn bộ được miễn. Cũng biếu tặng năm cân tôm biển lớn đóng gói mang về. Thỉnh
các vị khách quý trở về chỗ ngồi của mình, nhân viên phục vụ sẽ giúp các ngài xử lý.”

Lời này vừa nói ra, toàn bộ một mảnh tiếng vỗ tay, có ăn còn có mang về, ai không vui lòng a.

Dĩ nhiên, trong chuyện này cũng có một, hai người không lĩnh tình, tỷ như Phan Hiểu Bác. Anh thiếu chút nữa đã kéo tay nhỏ bé của Liêu Bắc
Bắc rồi.

Liêu Bắc Bắc thấy anh sắc mặt không tốt, khuyên: “Không sao, chúng ta đổi lại một nhà hàng khác là tốt rồi, chung quanh đây lại không chỉ có một quán hải sản này.”

“Thật xin lỗi, lần đầu tiên hẹn cô ăn cơm lại xảy ra loại tình huống này.” Phan Hiểu Bác hơi lộ vẻ đau lòng.

Liêu Bắc Bắc cười lắc đầu, giơ cao một túi tôm lớn cười vui vẻ: “Chơi hồi lâu chẳng những không tốn tiền, còn buôn bán lời a.”

Phan Hiểu Bác miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, nhận lấy túi hải sản
nặng trịch trong tay cô, sau đó mời cô ở cửa chờ một chút, anh đi trước
lấy xe. Liêu Bắc Bắc gật đầu, vừa mới chuẩn bị đi ra cửa chính quán tôm, thì có nhân viên phục vụ tiến lên một bước đem tờ giấy chuyển cho cô.

Liêu Bắc Bắc ngây ngốc, mở tờ giấy ra vừa nhìn —— lầu hai, dạy cô nói chuyện làm ăn như thế nào, Đường Diệp Trạch.

Phút chốc, Liêu Bắc Bắc ngẩng đầu nhìn phương hướng lầu hai, a, thì ra là nhà giàu mới nổi đặt bao hết là anh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.