Ôn Hương Diễm Ngọc

Chương 38: Cô đơn trống vắng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit:

Yuan

Beta:

Yuyu

__________

Ôn Doanh chuyển về Quốc Tử Giám, Tư nghiệp Lâm* không hỏi gì nhiều, chỉ vỗ vai tỏ ý quan tâm hắn, còn khuyên hắn chuyên tâm học tập, nhanh chóng quay lại con đường đúng đắn.

(*Nhắc đến tức vl, chỗ này Tư nghiệp là một chức quan, mấy chương trước tưởng này là tên ổng nên viết hoa hết “^”)

Bây giờ Ôn Doanh đã là Cử Nhân, nên được ở nơi tốt hơn trước kia rất nhiều, không cần phải chen chúc trên giường ghép rộng lớn nữa. Một phòng gồm bốn người, đều là Cử Nhân.

Phan Hữu An cũng ở đây.

Dạo này con đường làm quan của Phan Hữu An vô cùng rộng mở, vốn tưởng rớt chắc rồi, ai ngờ lại gặp may, giành được vị trí cuối cùng trong danh sách đậu kỳ thi Hương, trở thành Cử Nhân. Phan Hữu An cũng coi như có tài năng hơn người giữa một đám học trò vào Quốc Tử Giám nhờ quyên góp tiền. Dù đời này không lên nổi Tiến Sĩ, nhưng từ giờ hắn ta vẫn được gọi là ngài Cử Nhân, sau này còn có thể mua một chức quan bằng tiền trong nhà, nên rất kiêu ngạo.

Sự kiêu ngạo đó kéo dài đến tận khi Ôn Doanh chuyển về đây, xui xẻo bị ghép chung phòng với Phan Hữu An.

Nếu hỏi ở Quốc Tử Giám, ai là người khiến Phan Hữu An khó chịu nhất thì chắc chắn đó là Ôn Doanh. Cái danh đậu chót của hắn ta chẳng đáng nhắc tới trước mặt vị Giải Nguyên kia. Dù không có ai so sánh bọn họ với nhau nhưng hắn ta vẫn căm ghét Ôn Doanh.

Ôn Doanh đeo túi đồ bước qua cửa, ngoại trừ Phan Hữu An ngồi yên, hai người bạn cùng phòng khác đều rối rít tiến lên chào hỏi hắn.

Ôn Doanh gật đầu, không nói nhiều lời, chỉ buông hành lý xuống, bắt đầu trải giường chiếu.

Phan Hữu An liếc nhìn Ôn Doanh, cười đểu: “Ơ, không phải Giải Nguyên đang sống yên ổn ở phủ Dục vương à? Sao tự dưng chuyển về thư viện thế? Hay do hầu hạ điện hạ không tốt nên bị đuổi đi?”

Ôn Doanh phớt lờ đối phương, hắn im lặng trải xong giường chiếu, lấy sách vở ra.

Bị phủ Dục vương đuổi khỏi cửa rồi mà còn tỏ vẻ thanh cao cho ai xem nữa, Phan Hữu An không phục, cười khẩy nói: “Dù sao mọi người cũng là bạn học, chẳng ai cao quý hơn ai, tuy giờ ngươi là Giải Nguyên, nhưng chưa biết kết quả thi Hội thế nào đâu. Ngươi lên mặt cái gì chứ, tưởng mình còn là môn khách của phủ Dục vương ư?”

Hai người khác nghe vậy thì hơi bối rối, bọn họ mới vào Quốc Tử Giám nên không biết rõ mâu thuẫn giữa Ôn Doanh và Phan Hữu An, cũng không định xen vào, vì vậy bèn nháo nhào ôm sách trốn ra ngoài.

Xung quanh vắng bóng người, khiến lời châm chọc của Phan Hữu An càng sắc bén hơn: “Sao vậy? Không còn mặt mũi nghe người khác nói à? Ai mà chẳng biết một môn khách như ngươi hầu hạ Dục vương điện hạ thế nào? Dùng sắc hầu người không bền đâu, ngươi nghĩ mình đáng giá mấy đồng trong lòng ngài ấy? Bây giờ chẳng phải cũng bị người ta chán ghét rồi ném khỏi phủ sao, ta đã nói sớm muộn gì ngươi cũng trở thành Triệu Hi thứ hai, chẳng hiểu lúc trước hả hê cái gì, suốt ngày dùng mắt chó dìm người khác.”

Ôn Doanh hờ hững ngước lên, gằn giọng nhắc nhở hắn ta: “Tuy nơi này chỉ có chúng ta, nhưng chưa chắc tránh được tai vách mạch rừng, cứ bàn tán chuyện riêng của Dục vương điện hạ như vậy, ngươi nghĩ mình có mấy cái lưỡi? Đủ để ngài ấy cắt không?”

Phan Hữu An giật mình, vô thức ngó ra cửa trước, không thấy ai hết, đến khi tỉnh táo lại thì lập tức thẹn quá hóa giận, hắn ta cảm thấy mình vừa bị chơi xỏ, nên hung hăng trừng Ôn Doanh.

Nhưng Ôn Doanh nói đúng, hắn ta là người bình thường, nếu chuyện hắn ta dám bàn tán việc riêng của Dục vương điện hạ rơi vào tai người đã cắt lưỡi con trai trưởng phủ Liên Bá kia, chẳng rõ hắn ta còn giữ nổi mạng hay không.

Dù thế, Phan Hữu An vẫn cảm thấy không phục, hắn ta biết vốn dĩ Ôn Doanh chẳng phải nhắc nhở thiện chí, mà là cố ý cười nhạo mình.

Ôn Doanh lại phớt lờ đối phương, mặc kệ Phan Hữu An nói cái gì, hắn đều bỏ ngoài tai, chỉ ngồi xuống bàn, chuyên tâm đọc sách.

Phan Hữu An vỗ bàn một hồi, thấy Ôn Doanh chẳng ừ hử chi, bèn tức giận đẩy cửa bỏ đi.

Cuối cùng trong phòng cũng yên tĩnh hơn, Ôn Doanh lật sách trên tay sang trang mới, khi tiếng la hét kia biến mất, đầu óc hắn bắt đầu lơ đãng, lúc vô tình ngước nhìn qua cửa sổ, hắn thấy đám lá rụng khô héo bị gió tháng Giêng cuốn bay lên rồi yếu ớt rơi xuống đất, khung cảnh trông rất đìu hiu.

Ôn Doanh cứ nhìn ngơ ngẩn hồi lâu, sau đó nhắm hai mắt lại, tâm trạng yên ả như nước đọng, không dấy nổi gợn sóng nào.

Phan Hữu An hùng hổ rời khỏi Quốc Tử Giám, vẫn còn trong kỳ nghỉ, hắn ta không muốn ở lại phòng nên ra ngoài chơi.

Nếu người nhà không khăng khăng bắt Phan Hữu An sang năm thi tiếp, hắn ta đã về quê lâu rồi. Phan Hữu An là con trai của phú thương nên từ nhỏ đến lớn đều được ăn ngon mặc đẹp, nhưng ở nơi lắm quan to kẻ sang như kinh thành này, hắn ta chỉ có thể giả vờ đáng thương mà nịnh hót lấy lòng người khác, sao không bứt rứt cho được.

Hồi trước Phan Hữu An từng lọt vô mắt một vị công tử phủ Bá Tước, vốn nghĩ dù không có ích gì cho con đường làm quan sau này thì vẫn có thể dựa vào phủ Bá Tước để phát triển việc buôn bán trong nhà, biết đâu còn được xài ké cái danh thương gia của Hoàng thất. Ai ngờ chẳng chiếm nổi chút lợi nào, chưa vơ vét xong đã bị người ta đá, hắn ta rất tức giận nhưng chẳng dám hó hé gì.

Thế nên Phan Hữu An vô cùng ghen tị với Ôn Doanh. Hắn có cái gì chứ? Cũng chỉ khá đẹp và học vấn hơi cao chút thôi, nhưng chúng đáng giá mấy đồng trong mắt nhóm người quyền thế kia? Chẳng qua là may mắn được Dục vương điện hạ xem trọng, mới vậy mà đã coi trời bằng vung, cuối cùng không phải vẫn rơi vào kết cục bị chán ghét rồi vứt bỏ sao?

Bây giờ cái tên nhóc bị đuổi khỏi vương phủ đó dám chế nhạo mình, hắn dựa vào đâu!

Phan Hữu An càng nghĩ càng khó chịu, mãi đến khi có người chặn hắn ta lại trên con đường nằm phía sau Quốc Tử Giám.

Phan Hữu An rất tinh mắt, dù kẻ ngăn mình mặc đồ người hầu, nhưng vừa thấy chất liệu quần áo không phải loại mà một tên sai vặt thuộc nhà bình thường có thể xài thì nhanh trí mỉm cười ngay.

Đối phương dẫn Phan Hữu An đến một viện câu lan gần đấy. Thẩm Hưng Diệu đang vừa ôm mỹ cơ vừa say sưa uống rượu, thấy hắn ta tới, bèn chỉ đại vào một chỗ, bảo đối phương ngồi xuống.

Tất nhiên Phan Hữu An nhận ra vị này là thế tử Vệ Quốc công. Trước đây hắn ta từng thấy gã ở Quốc Tử Giám nhưng chưa bắt chuyện bao giờ. Sau này gã bị Quốc Tử Giám xóa tên, Phan Hữu An cũng không gặp lại gã nữa, chẳng ngờ gã là kẻ đã gọi hắn ta tới đây.

Đến khi tiệc sắp tàn, Thẩm Hưng Diệu mới vỗ mạnh vào vai Phan Hữu An, mở miệng phả hơi rượu ra: “Nếu làm xong chuyện này, ngươi và gia đình sẽ có tương lai tốt đẹp hơn.”

Ngọn lửa nhiệt huyết chợt bùng lên trong lòng Phan Hữu An: “Thế tử nói thật chứ?”

Thẩm Hưng Diệu say rồi nên nói huỵch toẹt hết: “Tất nhiên là thật, sao lừa ngươi chuyện đó được, dù lời của bản Thế tử không đáng tin, nhưng lời của vị trên kia là nhất ngôn cửu đỉnh đấy!”

Sáng hôm sau, Lăng Kỳ Yến lại bị gọi vào cung, lần này người gọi y là Hoàng đế.

Hôm qua sau khi y rời cung, Thẩm Thị đã qua chỗ Hoàng đế khóc lóc kể lể một hồi. Bà ta không hề trách Lăng Kỳ Yến sai, mà chỉ xin tội, nói do mình vô dụng, không dạy dỗ tốt đứa con cả này, nên mới nuôi ra cái tính tình ngang ngược, bỏ mặc huynh đệ và không biết kính trọng người lớn của y.

Nói thế thôi, chứ ai cũng nghe ra ẩn ý trong lời nói của Thẩm thị. Thái Hậu là người nuôi lớn Lăng Kỳ Yến, rõ ràng bà ta đang chế nhạo Thái Hậu không biết dạy cháu. Hoàng đế hiểu hết nhưng do trước giờ ông ta luôn cảm thấy hơi áy náy với Hoàng hậu vì chuyện năm đó, nên không trách gì bà ta, còn thiện ý an ủi đối phương, sau đó gọi Lăng Kỳ Yến vào cung răn dạy một trận.

Lăng Kỳ Yến đã đoán được từ trước, y quỳ xuống đất nghe phụ hoàng mắng chửi té tát, dù Hoàng đế nói gì cũng không cãi lại, cứ để mặc ông ta chửi.

Hoàng đế rất thất vọng về Lăng Kỳ Yến, đứa con này chiếm mất cái danh con trai trưởng nhưng lại là đồ ăn hại vừa bạc bẽo vừa vô dụng, một người không có tí xíu tài năng nào, hơn nữa ông ta còn nhìn thấy ý chê giống nòi của ông ta tệ từ trong mắt đám quan viên trên triều, khiến ông ta cực kỳ tức giận.

Sau đó Thái hậu phải đến giải vây, dẫn Lăng Kỳ Yến qua cung Ninh Thọ.

Tất nhiên Thái Hậu đã nghe người ta kể chuyện hôm qua, về đến cung Ninh Thọ, bà bất lực hỏi Lăng Kỳ Yến sao lại xảy ra tranh chấp lớn như vậy với Thái tử, Lăng Kỳ Yến không chịu giải thích, chỉ nói mãi câu “Con không sai.” kia.

Y sai chỗ nào? Tên chó chết Lăng Kỳ Ngụ dám sỉ nhục y, y chưa bóp chết gã là đã nương tay lắm rồi.

Thái hậu nhìn thấy dáng vẻ ngang ngược bướng bỉnh của Lăng Kỳ Yến thì không biết nên nói gì nữa.

Người ta nói đông con lắm phúc, nhưng hai đứa cháu này của bà bẩm sinh đã bất hòa và khắc nhau.

Hồi trước Lăng Kỳ Yến tức đến mức muốn giết chết Lăng Kỳ Ngụ, là do thằng nhóc ngu ngốc đó đã sai người trộm con chó mà y yêu thích và nuôi dưỡng suốt mấy năm trời đi, rồi hành hạ nó tới chết, khiến Lăng Kỳ Yến nổi điên, nhấn đầu gã xuống nước, suýt nữa dìm chết gã. Cuối cùng y vẫn chịu thiệt, bị Hoàng hậu đánh một trận, còn bắt quỳ giữa trời đông tuyết phủ cả ngày.

Khi ấy Thái hậu đang rời cung đi lễ Phật, đến lúc nghe tin vội trở về thì Lăng Kỳ Yến đã ngất xỉu vì bệnh, sắp chết luôn rồi. Trầy trật mãi mới giành được mạng từ tay Diêm vương, nhưng bị cướp mất ngôi vị Thái tử.

Từ bé tới lớn không biết hai đứa nhóc này đã đánh nhau bao nhiêu lần vì những chuyện nhỏ nhặt, nói chung chưa từng sống yên ổn ngày nào.

Bởi vì xảy ra cả đống việc như thế, nên Thái hậu lo một khi đứa cháu thứ hai lên ngôi, e rằng Lăng Kỳ Yến sẽ là người chết đầu tiên.

Nhưng Lăng Kỳ Yến lại thuộc kiểu người vô lo, vốn dĩ y không hề sợ Lăng Kỳ Ngụ, đã vậy còn là người có thù sẽ báo, không chịu nghe lời khuyên của ai cả.

“Yến nhi… Hai ngày nữa, ý chỉ ban hôn sẽ được công bố, sau khi con kết hôn ở kinh thành xong, tổ mẫu sẽ bảo phụ hoàng con chọn cho con một đất phong tốt, con mau chuyển tới đó đi.”

Trông Thái hậu rất mệt mỏi, bà chẳng biết nếu đứa cháu mà bà chăm bẵm như bảo bối từ nhỏ này rời đi, bà còn cơ hội gặp lại nó hay không. Nhưng không thể giữ nó trong kinh thành được nữa, cứ ở đây mãi, sớm muộn gì cũng mất mạng.

Lăng Kỳ Yến lập tức sững sờ, y cuộn chặt tay thành nắm đấm, trả lời Thái hậu: “Vâng.”

Lăng Kỳ Yến càng như vậy, Thái hậu càng khó chịu, tuy thằng nhóc này hơi được nuông chiều và ham chơi, nhưng trong mắt bà, y vẫn là một đứa bé ngoan. Phụ hoàng và mẫu hậu không thân thiết với y, nhất là Thẩm thị, cứ xem y như kẻ thù vậy, thế mà Lăng Kỳ Yến chưa từng oán trách ai, cũng không tranh giành thứ gì. Dù y luôn phải nhường nhịn Lăng Kỳ Ngụ, bây giờ còn bị đuổi khỏi kinh, nhưng y chỉ nói một chữ “Vâng”.

Mới nghĩ tới đây, Thái hậu đã cảm thấy đứa cháu ngoan của bà oan ức quá.

Lăng Kỳ Yến cười vô tư, y an ủi ngược lại bà: “Tổ mẫu đừng lo, con vẫn có thể ăn uống chơi bời vui vẻ ở đất phong mà, con cũng sẽ viết thư cho tổ mẫu, nếu tổ mẫu nhớ con thì cứ bảo phụ hoàng phái người hộ tống tổ mẫu đến đất phong thăm con là được.”

Thái hậu xót xa gật đầu: “Cháu ngoan, tổ mẫu biết con sẽ không quên tổ mẫu.”

“Tất nhiên rồi, tổ mẫu hiểu con nhất, sao con quên tổ mẫu được, tổ mẫu cũng phải nhớ con đấy, có đồ tốt thì nhớ sai người đưa tới cho tôn nhi.” Lăng Kỳ Yến mỉm cười làm nũng với bà.

“Được, được.” Thái hậu vỗ nhẹ mu bàn tay y, cố ngăn tiếng khóc nghẹn ngào.

Lúc Lăng Kỳ Yến rời khỏi cung Ninh Thọ, y đứng yên ngoài cửa một lát.

Có con quạ đang giương cánh lượn qua mái hiên, y ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn chốc lát, rồi khẽ thở dài một hơi, bước xuống thềm đá.

Hai ngày sau, ý chỉ ban hôn được đưa tới phủ Dục vương, đồng thời cũng quyết định luôn ngày kết hôn là vào đầu mùa hè năm sau.

Lăng Kỳ Yến sảng khoái tiếp chỉ, y giao việc này cho quản gia trong phủ lo liệu xong thì không quan tâm nữa.

Vì biết tin, nên lúc Hạ Chi Hành đến thỉnh an Lăng Kỳ Yến đã thẳng thắn chúc mừng y.

Lăng Kỳ Yến uể oải dựa vào giường nhỏ, cả người đều khó chịu, y sai hắn ta: “Ngươi mau qua đây bóp chân cho bản vương.”

Hạ Chi hành bước tới cạnh giường, quỳ xuống, duỗi tay xoa bóp phần bụng cẳng chân đang gác trên thành giường của Lăng Kỳ Yến.

Y híp mắt lại, chưa được bao lâu đã nhíu mày, giống như cảm thấy khó chịu, y quát lớn: “Ngươi bóp kiểu gì vậy? Mạnh lên chút coi, chưa ăn cơm ư?”

Hạ Chi Hành vội vàng xin lỗi, rồi bóp mạnh tay hơn. Lăng Kỳ Yến “A” một tiếng, lại mắng tiếp: “Sao ngươi bóp mạnh thế? Định bóp chết bản vương à?”

“Xin điện hạ bớt giận, học trò sai rồi, đây là lần đầu học trò làm việc này, nên chưa biết cách khống chế lực bóp, để học trò quay về tập luyện trên chân mình trước, rồi đến hầu hạ điện hạ sau.”

Hạ Chi Hành nói chuyện rất có lý lẽ, còn ngoan ngoãn xin lỗi, dè dặt lấy lòng Lăng Kỳ Yến.

Y cảm thấy bẽ mặt, quá nghe lời sẽ trở nên tẻ nhạt, khiến y mất hứng trêu ghẹo đối phương.

Lăng Kỳ Yến nhìn chiếc ban chỉ bằng phỉ thúy mà y từng tặng cho Ôn Doanh trên ngón tay của Hạ Chi Hành, tự dưng có cảm giác khó chịu trong người, bèn hỏi: “Không ai nói gì khi thấy ngươi đeo cái này ư?”

Hắn ta nhỏ giọng giải thích: “Học trò rất hãnh diện vì được đeo món đồ mà điện hạ đã thưởng cho mình, ai nói gì kệ họ.”

… Thật sao?

Lúc đó tên khó ưa kia nói thế nào nhỉ?

Quá quý giá, không dám đeo, đeo vào chính là vượt quá bối phận.

Nghĩ tới đây, sự khó chịu trong lòng Lăng Kỳ Yến càng tăng cao, y phát hiện lòng thành của mình đã bị vứt cho chó ăn. Lăng Kỳ Yến mất kiên nhẫn phất tay: “Lui ra đi.”

Ban đêm.

Lăng Kỳ Yến nằm ngây người trên giường, tự dưng cảm thấy hơi cô đơn.

Từ khi bị Ôn Doanh “hành” cho nằm bẹp dí trên giường hết ba ngày, y vẫn luôn tu thân dưỡng tính, nên lâu rồi y chưa làm “chuyện kia”, chẳng hiểu sao hôm nay lại “muốn”.

Lăng Kỳ Yến lăn lộn vài vòng trên giường, cuối cùng cũng phải chịu thua mà moi đống đồ dưới đáy hòm ra.

Y chọn hai cái thích hợp nhất rồi sột soạt chui vào chăn.

… Hình như “làm” kiểu gì cũng có cảm giác sai lệch.

Hai khắc sau, Lăng Kỳ Yến thở hổn hển ném mấy thứ đó ra khỏi màn, y rống lên: “Người đâu!”

Giang Lâm khom lưng bước qua cửa, dè dặt hỏi: “Điện hạ muốn dặn dò gì sao?”

“Đốt hết đống này đi!”

Rõ ràng trước đây những món đồ chơi đó xài tốt hơn ngón tay nhiều, nhưng giờ chẳng có ích nữa, sao y phải giữ đám vô dụng này lại làm chi?

Giang Lâm vội vàng thu dọn đồ vật, do dự hỏi thử Lăng Kỳ Yến: “Hay… Hay gọi Cử nhân Hạ đến hầu hạ điện hạ nhé?”

Lăng Kỳ Yến sầm mặt, buột miệng nói: “Cút mau!”

Hết chương 38.

Yu có lời muốn nói:

Khi bạn cứ luôn miệng bảo chán người ta rồi, nhưng làm cái méo gì cũng nghĩ đến đối phương belike Yến =)))))))

Dii có lời muốn nói: Tới đây mình xin phát biểu đôi lời, hây dà rõ là tiếc cho Yến vô cùng, thật ra con người em ấy thông minh cực, nào có thua kém ai, chỉ vì từ nhỏ bị cha mẹ ghét nên thu mình rồi ăn chơi… yên tâm đi vì mấy chương sau sẽ thấy rõ IQ của ẻm, hơi ngạo kiều thật nhưng lòng dạ tốt lắm :))) mỗi tội EQ thấp, thương em :)))


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.