Ồn Ào Nhỏ

Chương 47



Một ngày vất vả bận rộn, tôi sớm một chút liền lên giường ngủ, đáng tiếc lúc cãi nhau, có thể như rùa rút cổ trốn tránh thực tế không chỉ có nam nhân. Tôi người này tính tình cũng tương đối gấp gáp nóng nảy, chờ hòa hoãn xuống sau mới có thể tỉnh táo.

Tôi tức giận cũng không phải là do Đường Tống theo dõi tôi, ép hỏi tôi, mà là giận hắn chính miệng nói tôi ích kỷ, tôi giận hắn đem tôi và Vĩ Vĩ gộp chung, giống như tôi là loại phụ nữ khốn kiếp.

Vậy mà sau khi tỉnh táo lại, hướng sâu trong nội tâm mình nhìn lại, tôi có hay không sự ích kỷ trong lòng? Nếu như có, vì sao tôi ở thời thời khắc khắc cự tuyệt Vĩ Vĩ, nhưng nếu như không có, vì sao tôi biết rõ mình cùng vĩ vĩ sẽ không có kết quả, nhưng vẫn là cùng hắn giữ vững quan hệ bạn bè?

Lòng người là khó hiểu nhất, trong thân thể kia dù có thường xuyên chạm cũng không chạm đến, nhất định vô cùng thâm sâu.

Lần đầu tiên, tôi cố gắng đi vào nội tâm của mình, nghiêm túc suy nghĩ cái vấn đề này — Vĩ Vĩ, chỉ là một sự hâm mộ, nhưng cũng mang đến cho tôi một chút nào đó mừng rỡ. Phụ nữ là hoa, cần yêu, cần đòi hỏi.

Được đàn ông tán thưởng. Tôi cũng vậy không cách nào ngoại lệ, đối mặt với sự theo đuổi của hắn thì trừ đi phiền não, trong lòng phải là có một chút xíu mừng rỡ.

Đường Tống là đàn ông, hắn hiểu***** một người đàn ông đối với một người phụ nữ bằng tất cả tình cảm. Như vậy hắn tố cáo tôi cái gọi là lòng ích kỷ, cũng không vô lý.

Tôi cũng chỉ là nghĩ ở trước mặt hắn ra vẻ cùng người khác bất đồng, vậy mà rốt cuộc, tôi cũng vậy chỉ là một người phụ nữ bình thường.

Nghĩ đến chỗ này, trong nội tâm nửa là thông suốt, nửa là như đưa đám.

Không nghĩ tới, cuộc chiến tranh lạnh này kéo dài hơn một tuần, Đường Tống mỗi ngày sáng sớm liền ra cửa, nửa đêm mới về nhà, tôi đoán hình như hắn muốn trốn tránh, đã như vậy, đúng như hắn mong muốn, mặc dù chưa ngủ, tôi cũng vậy giả bộ ngủ say, tránh nói chuyện cùng gặp mặt với nhau.

Trong một tuần, xảy ra rất nhiều chuyện. Đầu tiên, không khí lạnh từ Seberia tràn về, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, thở ra toàn là khói trắng, trên đường cảnh tượng người đi đường vội vã tất cả đều đổi thành áo lông, đeo lên khăn quàng cổ, bao tay. Tiếp theo, Vĩ Vĩ chuẩn bị đưa Duy Nhất đi. Quả không ngoài dự đoán, không chờ đến hai ngày Đoạn Hựu Hồng đến tìm Duy Nhất, Vĩ Vĩ ở đêm đó liền đem Duy Nhất đưa đi, chỉ nói cho một mình tôi biết Duy Nhất được an bài ở vùng ngoài ô thuộc một thị trấn nhỏ có phong cảnh tươi đẹp, nơi đó có một người bà con xa, Vĩ Vĩ cầu xin hắn chăm sóc Duy Nhất. Vĩ Vĩ còn dặn tôi tạm thời đừng đi thăm Duy Nhất, bởi vì dựa vào thủ đoạn của Đoạn Hựu Hồng, nhất định sẽ theo dõi tôi. Đến lúc đó chuyện nhất định lòi ra, đối với Duy Nhất tâm tình cũng không tiện.

Nếu nói lòi ra, chính là chuyện đứa nhỏ.

Thật ra Duy Nhất không có phá thai, trước lúc phẫu thuật, Vĩ Vĩ lặp lại lời nói của Đoạn Hựu Hồng cho cô nghe, Duy Nhất nhìn qua biểu tình không có gì lớn, trầm mặc đến cuối cùng, còn cười như nước chảy mây trôi, nói, như vậy cũng tốt, cả hai không còn dính dấp gì với nhau hết.

Tôi vốn tưởng rằng cô ấy đã quyết định vứt bỏ tất cả, ai ngờ thời khắc nằm ở trên bàn mổ, Duy Nhất mà lại rơi lệ, che bụng khóc bù lu bù loa .

Vĩ Vĩ chỉ nói một câu, quả quyết nhất định sinh ra đứa nhỏ này, xác định không tùy hứng, làm người trưởng thành.

Duy Nhất khóc gật đầu.

Cứ như vậy, hai anh em quyết định giử lại đứa nhỏ này. Giấu giếm Đoạn Hựu Hồng là ý của Duy Nhất, cô nói, cô tôn trọng sự lựa chọn của hắn.

Chỉ bằng những lời này, tôi càng thêm khẳng định hai người này kiếp trước nhất định là oan gia.

Quả nhiên, sau khi đưa Duy Nhất đi, Đoạn Hựu Hồng tìm đến tôi, cười hì hì mời tôi ăn cơm. Tôi đi, gọi một bàn lớn món ăn, dù sao Đoạn Hựu Hồng tình nguyện để tôi hút máu. Trong bữa ăn, Đoạn Hựu Hồng cười hì hì kéo đông kéo tây, từ vấn đề bảo vệ môi trường tới dân chạy nạn ở Ethiopia, từ cống ngầm dầu nói tới dầu hỏa tăng giá, chính là một chữ không nói Duy Nhất. Nếu là bình thường, tôi nhất định là không có kiên nhẫn cùng hắn tán ngẫu, nhưng lúc này không giống ngày xưa, trước khi đi Duy Nhất nói cho tôi biết câu nói kia — cô cùng Đoạn Hựu Hồng đã không cón quan hệ. Tôi cần gì một người không quan trọng bán đứng Duy Nhất đây? Vì vậy tiếp tục vùi đầu ăn.

Đến cuối cùng, còn là Đoạn Hựu Hồng không chịu đựng được, thở dài xin tha, nói, bà cô Đại Khinh, tôi van cầu cô liền nói cho tôi biết Duy Nhất ở đâu đi, được không?

Nếu là người cô muốn gặp, dù cho trốn ở chân trời góc biển đều sẽ bị cô lôi ra. Ngược lại, nếu là cô không muốn gặp, cho dù là đào ba thước đất cũng không tìm ra được. Tôi đối với Đoạn Hựu Hồng tổng kết được đặc tính của Duy Nhất.

Cô là tức giận, tôi hiểu biết rõ, nhưng trải qua thời gian dài như vậy thực tế chứng minh, tôi cùng Duy Nhất mới là trời sinh một đôi, tôi cùng cô ấy, có hư, cũng hư cùng nhau, nếu hai chúng tôi tách ra, trên thế giới không biết có bao nhiêu nam nữ bị gieo họa rồi, còn không bằng hai chúng tôi tiếp tục ở gần nhau. Chị Đại khinh, chị xác định muốn duy trì hòa bình thế giới, thì chỉ chỗ tôi tìm cô ấy đi. Đoạn Hựu Hồng đối với tôi tổng kết xem như vô cùng chính xác, có thể so với hệ thống định vị GPS, quả nhiên là biết rõ đứa bé vẫn còn.

Nhưng chuyện lần này không giống nhau, tôi để đũa xuống, nhìn Đoạn Hựu Hồng, cũng không còn tức cũng không còn giận, cùng hắn bình tĩnh giảng đạo lý. Đoạn Hựu Hồng, đứa nhỏ trong bụng của Duy Nhất có thể ở trong lòng của anh chính là một cái trứng thụ tinh, liền khối thịt cũng không tính, nhưng đối với phụ nữ mà nói, đó chính là một sinh mạng mới mọc ra như một nhánh cây, cắt rớt, tánh mạng của mình cũng không hoàn chỉnh. Duy Nhất lần này bị tổn thương, sẽ không giống như trước kia dễ dàng khôi phục. Tôi nghĩ ở góc độ nào đó anh hiểu Duy Nhất nhiều hơn tôi, ở thời điểm anh có vợ hứa hôn, cô ấy chỉ say một đêm sau đó đứng lên coi như gẫy cái răng đợi máu lưu thông rồi lại hấp tấp đuổi theo anh, cho thấy đứa nhỏ này sức đề kháng rất mạnh, mà cô ấy lần này chính miệng nói cho tôi biết cùng anh đã kết thúc, anh cũng có thể hiểu, cái này kết thúc chính là thật kết thúc.

Đoạn Hựu Hồng không nói ra lời, mà tôi bụng cũng không sai biệt lắm no rồi, vì vậy đứng dậy cáo từ.

Đoạn Hựu Hồng gọi tôi, chị Khinh, các người giúp tôi chăm sóc thật tốt cô ấy đi, là tôi thật có lỗi với cô ấy.

Tôi cùng Vĩ Vĩ cũng sẽ chăm sóc thật tốt cho cô ây, nhưng không phải là vì giúp anh. Còn nữa…, chuyện nam nữ ngàn vạn lần đừng nói xin lỗi, vô nghĩa vô dụng còn tăng thêm bi thương. Tôi nói. Cứ như vậy đi, về sau không có chuyện gì đừng liên lạc, anh cũng không cần theo dõi tôi làm gì , sớm biết anh làm chuyện này, trong thời gian ngắn tôi cũng vậy sẽ không đi thăm Duy Nhất.

Còn có cái gì muốn nói không? Không có tôi liền đi. Tôi nói. Một bữa cơm đến lượt tôi nói với hắn nhiều lời như thế, tôi cảm giác mình có phần thiệt thòi.

Đoạn Hựu Hồng móc ra điếu thuốc, đốt hút, giữa ngón tay thon dài đang kẹp lượn lờ thuốc lá. Đại Khinh, hắn nói, cô nhắn Duy Nhất đừng hận tôi, tôi không phải là không yêu cô ấy, chỉ là tôi sợ.

Sợ mất đi tự do? Sợ mình đang thanh xuân lại mất đi địa vị người đàn ông độc thân hoàng kim? Tôi hỏi.

Đoạn Hựu Hồng lắc đầu một cái, lại gật đầu, chậm rãi, giống như là sàn lọc ý tứ, thật lâu, mới lên tiếng, giữ lại đứa bé thì tôi và Duy Nhất nhất định phải kết hôn, đến đây phải đi vào cuộc sống hôn nhân bình thường. Tôi và cô ấy yêu nhau là một chuyện, nhưng sống chung lại là một chuyện khác, cách sống của chúng tôi giống như là một trò chơi, từ trong đó lấy được vô hạn niềm vui thú. Một khi kết hôn, sẽ bị vô số chuyện vụn vặt dây dưa, trò chơi không còn, niềm vui thú không còn, tôi cùng Duy Nhất cũng sẽ từ từ biến thành bình thường trong mắt đối phương. Đúng vậy, tôi lo lắng mất đi tự do, cũng lo lắng Duy Nhất mất đi tự do. Kết hôn không phải là mục tiêu sống của cô ấy, cô ấy cần vui vẻ, cần niềm vui thú. Tôi không muốn chuyện diễn biến thành tôi căm hận cô ấy làm tôi mất đi tự do, cô ấy căm hận tôi làm cô ấy đánh mất niềm vui vẻ.

Tôi từng nghe Duy Nhất nhắc qua, mẹ Đoạn Hựu Hồng ngày xưa là nữ minh tinh xinh đẹp, sau khi bị người cha của hắn kẻ lắm của nhiều tiền lấy về nhà, chịu đựng không ích nổi cô đơn cùng trách nhiệm, khi hắn năm tuổi thì uống thuốc độc tự vẫn.

Vào giờ khắc này, tôi mới rõ ràng, trong lòng của mỗi người đều có một nỗi đau lớn, ảnh hưởng tới cuộc đời của mỗi người.

Tôi không có tư cách đối với hắn phán xét cái gì, chỉ có thể nói ra câu nói sau cùng. Có lẽ, Duy Nhất so với tưởng tượng của anh, trở nên chính chắn rất nhiều.

Sau khi cơm nước xong tôi liền trở về ban giáo dục có công việc, lớp lớn rời đi thì lớp nhỏ lên tới cần sắp xếp lịch trình học tập các cấp, vội vàng sửa sang lại văn kiện lấy hết nửa ngày, thừa dịp rảnh uống trà lúc ngẩng đầu lại phát hiện Đường Tống chẳng biết lúc nào đi vào bên trong phòng làm việc, đang ngồi ở đối diện mỉm cười nhìn tôi.

Cái này kinh hãi đủ hù dọa tôi thiếu chút nữa bị chết vì sặc nước trà rồi.

Thật vất vả nuống xuống ngụm trà, tôi hỏi, sao lại tới đây?

Đón em. Đường Tống hồi đáp lời ít mà ý nhiều.

Làm sao tìm được phòng làm việc?

Hỏi bảo vệ.

Sao tự nhiên hôm nay lại đi đón?

Đột nhiên ý thức được mình làm ông xã cư nhiên chưa từng tới đón người nào đó tan việc, thật sự là thất trách, vội vàng bồi thường.

Thông qua một hỏi một đáp, cuối cùng là đem sự lạnh lùng tích tụ hơn tuần nay cho hòa tan. Đường Tống chủ động cầu hòa, tôi cũng vậy không thể để bụng nữa, nhìn xem thời gian không sai biệt lắm, dọn dẹp một chút đồ rồi tan việc, đi theo hắn cùng nhau ra cửa.

Hiếm thấy, Đường Tống cư nhiên không có lái xe, chẳng qua nơi tôi làm việc cũng không xa nhà, đi bộ nhiều một chút cũng tốt.

Đường Tống đi ở bên cạnh, cảm thấy ấm áp khó tả, thời tiết trở lạnh, thế giới to lớn như vậy, có một người bạn yêu sâu đậm nguyện ý cùng bạn đi bộ, đó chính là điều tuyệt vời nhất.

Đi đến hẻm nhỏ thì tôi thấy cây cột điện ngã bắt ngang qua đường, trong nháy mắt tính trẻ con bộc phát, tôi bước lên lấy hai tay làm thăng bằng, bước đi

Đường Tống ở dưới mặt đất muốn kéo tôi xuống, bị tôi cự tuyệt — cái cột điện thô như vậy cũng không qua được, không phải là quá mất mặt sao?

Đi từng bước một, đến chính giữa thì chợt tác quái, làm bộ muốn trượt, khóe mắt phát hiện Đường Tống toàn thân run lên, lập tức muốn tới đỡ, tôi lại cười cười đứng lên.

Trong lòng nhất thời như nở hoa, người phụ nữ thích xem nhất, chính là đàn ông vì mình chịu khổ, cái này có được tính là biến thái hay không.

Một cây cột điện có thể dài bao nhiêu, rất nhanh đã xong, tôi nhảy xuống đất, Đường Tống bắt được tôi, thuận thế ôm tôi vào lòng. Bị hắn như vậy ôm một cái, tôi phát giác mình tránh thoát không được rồi, đứa nhỏ này căn bản không có ý định buông tôi ra.

Thế nào? Tôi hỏi.

Chuyện ngày đó, là anh không tốt, không nên nói như vậy với em. Đường Tống chủ động xin lỗi, mặt của hắn bưng bít ở tóc tôi, vì vậy thanh âm ong ong, có hương vị rất lạ.

Chuyện đã qua, tôi đã sớm quên mất. Tôi trấn an hắn. Chuyện ngày đó, em cũng vậy không đúng, anh là chồng em, em có nghĩa vụ giải thích mọi chuyện với anh rõ ràng.

Không cần giải thích. Đường Tống nói. Anh tin tưởng em.

Em cũng vậy, tay đặt ở eo của hắn, chậm rãi co lại.

Đại Khinh. Đường Tống ngửi đỉnh tóc tôi. Anh biết rõ trước kia làm rất nhiều chuyện thương tổn em, cho anh cơ hội, để cho anh bù đắp cho em được không?

Tôi cười khẽ, cười vì Đường Tống không hiểu — hắn có vị trí thế nào trong lòng của tôi, hắn muốn, tôi tất nhiên sẽ đáp ứng.

Thời tiết lạnh lẽo này, bên trong hẻm nhỏ vắng vẻ, chúng tôi ôm nhau, trong thoáng chốc giống như có ánh mặt trời chiếu rọi, thật là ấm áp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.