Ôm Tớ Thật Chặt Cậu Nhé!

Chương 6: Một nhà



Thằng Bò cổng tôi tới trường, đặc tôi trên ghế đá, khiều khiều tôi, tôi mở mắt thức dậy, mặt lạnh như tiền, không hề có chút cảm súc. Không phản ứng gì, mọi thứ như đị đảo ngược.

– Trang!

Tôi nhìn Bò.

– Ngồi đây Bò đi lấy xe.

Nắm tay áo Bò, ghị ghị,lắc đầu vẫn không nói tiếng nào.

– Không sao đâu mà, ngồi đây đi Bò lấy xe chạy lại liền mà.

Bò định bỏ đi, tôi ghị mạnh hơn, nhưng Bò chỉ cười trấn an rồi gạt tay tôi xuống. Một bước, Hai bước, Ba bước, Bốn bước…Tôi ôm hắn từ phía sau, dụi dụi đầu vào áo nó, không thèm nói gì.

Bất ngờ nhưng vẫn quay lại nói với nó.

– Ngoan nha, hay giờ theo Bò lấy xe, ở trường học á.

Nghe vậy có lắc đầu liên tục. ” có điên mới tới đó giờ này ” nhìn đồng hồ ” giờ là 00h36′ tới đó gặp ma à?” (T/g : Suỵt! Nó sợ ma ák mấy bạn)

Thằng bình vỗ vỗ vai nó rồi chạy đi, chóng còn đón nó sớm. Lấy xe xong chạy tới đón nó, thấy có một ông chú như nhậu xĩn rồi nhìn nó hoài, thấy lo giặng ga nhanh hơn tới chổ nó, thấy có người ông chú kia lùi lại. Thằng Bò thở phào nhẹ nhỏn, Nó leo lên xe hai đứa đi về.

Hôm nay có nhiền chuyện xãy ra quá rồi, chắc nó mệt lắm tôi đi nhanh hơn cho nó nghĩ ngơi. Đi được một chút thì nó ngủ mất tiêu, sợ nó té nên thằng Bò cầm hai tay nó cho nó ôm mình cho không té.

Nhưng lại có cảm giác rất hạnh phúc.

……………………………………….

Tới nhà.

– Nổ ơi, Nổ ơi, tới nhà rồi đó.

Tôi mắt nhắm mắt mở bước xuống xe. Định bước vào thì ngạc nhiên, nhà thằng bò mà. Tôi chỉ chỉ vào căn nhà.

– Nhà! – một từ duy nhất.

– Ùm nhà tui! À hôm nay bà ở nhà tui đở.

Mở to cả hai mắt.

– Điên chắc.

– Thiệt giờ có vào không?

– Mẹ tôi!

– Xin rồi.

– Mệt.

Tôi đi thẳng vào nhà. Lướt một vòng quanh nhà, vắn tanh như trái chanh không trái. Tôi hỏi nó.

– Hai Bác?

– À! đi về quên đám giổ rồi mai lên.

– Phương? (T/g : Ý nói em gái thằng Bò ák, Hai anh em Bình Phương.haha)

– Đi theo mẹ rồi.

” Trời vậy không lẽ ngủ trong mọt căn nhà có hai đứa. Không đươc, never nhá.”

Như là có thần giao cách cảm vậy, thằng bò cười nham hiểm, bước tới thì tôi lùi lại. Cuối cùng cái gì đến cũng sẽ đến, tôi bị dồn vào chân tường ôi mẹ ơi mặt tôi đỏ hết rồi. Thằng Bò còn ép tôi hơn, tôi nhắm mắt lo lắng. Thằng bò nhích ra cười điểu vô cùng, kí đầu tôi cái đưa cho tôi cái áo sơ mi trắng của hắn( em gái hắn mới lớp 5 à tướng nhỏ xíu, Chắc do thằng anh dành ăn mà. khổ con bé, HÊzzzz) còn co cái quần ngắn mà mẹ nó mua cho con bé Phương lộn size mà hên vừa với tôi.

Ngượng quá không biết làm gì, chạy vào phòng tắm tắm rữa gọi cái đầu xơ sát lại đã chứa. Tôi bước ra, nhìn mà mắt cười thằng Bò đã cao mà tôi thì hơi lùn hơn nó nên cái áo che mất tiêu cái quần, tóc xỏa.

Định lại lấy cái máy sấy tóc. Nhưng tôi làm vụng về lắm sấy tóc cả buổi trời chưa xong. Thấy vậy, thằng bình nóng máu đi lại xấy tóc cho tui luôn. Sấy tóc lâu quá, tôi ngủ mất tiêu. Lại phải bế tôi lên giường của con bé Phương ngủ nữa.

– Con này ăn gì nặng như heo.

Tôi ngây ngô vô (số) tội ném cái gói vô đầu hắn. nghĩ thầm” chưởi chị mi là heo này” rồi ngủ tiếp.

Thằng Bò hiểu tôi quá còn gì, nên không thèm nói tiếp, đi về phòng ngủ.

—————————————–

Sáng hôm sau.

Hôm nay chủ nhật mà như thường lệ ngủ một giất tới 9h luôn. Lằn qua lăng lại nướng cho chín đều. ( T/g Đặc điểm rất dể ngủ, và có thể ngủ ở mọi nơi và mọi lúc con Nổ muốn :))

“Cốc Cốc”

– Mẹ ơi cho con ngủ tiếp đi hôm nay chủ nhật mà.

Một giọng trầm ấm áp vang lên.

– Dậy đi con gái cưng.

Người đàn ông đó mĩm cười vì chọc được nó.

– Thôi mà baba cho con ngủ tí đi mà.

Tôi trùm mền kính bít đầu. Thấy thế cậu ta đi ra ngoài cho nó ngủ tiếp.

…………………………..

Phòng khách.

“Cốc cốc”

1s…

2s…

3min…

Thằng Tuấn đi vô nhà nó…à không nói đúng hơn là nhà Thằng Bò mà tôi đang cư ngụ…Thấy nhà không khóa nên vào luôn… thấy nhà vắn tanh.

– Có ai ở nhà không vậy?

Tôi trên lầu ngủ say quá không nghe thằng Tuấn la dưới lầu. Cái thằng đó chạy lên phòng thằng Bò không thấy nó đâu hết. (Bò: đi chợ rồi Tuấn ạ!). Đi tới phòng con bé Phương thấy có người trùm hết thân còn có bộ tóc nên đi vào hỏi.

-Anh đâu rồi em?

Khiều khiều con người đó. Đang ngủ bực mình bật ngồi dậy chưởi một tăng.

– Cho con ngủ xíu đi mà baba, Anh em gid ở đây nhà có một đứa mà anh với em gì Trời.

Quay qua, Một cậu con trai xinh tươi đang mồm chữ A mắt chữ O. Hồn của cậu đang đi phiêu du. Tôi cũng khá bất ngờ, nhưng tôi còn bình tỉnh.

– Mày đi đâu đây Tuấn.

Kịp hoàng hồn về để trả lời.

– Cái này là phải để tao nói mới đúng đó.

Tôi ngớ ngu người.

– Là sao?

Thằng Tuấn tấp đầu tôi cái bốp cho tôi tỉnh.

– Mày ăn mặt gì mà sẹc-xi vậy? Mà mày làm cái gì ở nhà thằng Bò? Không lẽ?

Giờ mới nhớ ra điều gì đó, nhìn xung quanh không phải nhà mình, phòng bé Phương. Ngượng hết cả người, không biết cứu hỏa làm sao, nhớ ra quần áo sộc sệt lấy cái mền quấn liền người lại. Thằng Tuấn nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét. Tôi không biết làm thế nào thì thằng Bò về chữa cháy.

– Con Nổ ở lại nhà tao vài hôm! nhà nó có việc bận hết không ai lo cho nó thôi.

– Cái Gì? – 2 đứa đồng thanh.

Tôi ngạc nhiên có lẽ còn hơn thằng Tuấn.

-Bao lâu vậy? – thằng Tuấn hỏi.

thằng Bò giơ 2 ngón tay lên.

– Hai ngày?

– Ứ ư. – Bò lắc đầu.

– Cái gì? Hai tuần. – Đồng thanh chập 2

Bò bỏ đi bỏ lại cho tôi 2 chữ cứ bay mãi trong đầu tôi.” Một nhà! một nhà đó! một nhà đó trời ơi! một nhà…..Áaaaaa)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.